Chương 2
Nguyễn Phương Linh
12/01/2020
Sau khi cùng mẹ trở về Đà Nẵng,tôi xin đi làm mà không thi Đại học thêm nữa.Cuộc sống hiện tại vô cùng khó khăn,cũng thấm thoát 5 năm trôi qua.Tôi giờ cũng đã 23 tuổi,ấy vậy mà chẳng có thêm cho mình bất kì mối tình nào
Tôi vừa nhận dạy thêm Tiếng Anh cho một trung tâm nhỏ,vừa đi làm thêm theo giờ tại các quán cà phê.Mẹ càng ngày bệnh càng nặng,chẳng thể làm được gì.Tôi thương mẹ lắm nên cũng dặn mẹ dưỡng sức,còn việc kiếm tiền tôi sẽ lo
Còn nhớ ngày hôm ấy,sau khi kết thúc việc dạy học cũng là khoảng 5 giờ chiều.Bạn của tôi mới rủ đi lên Hội An chơi để giải toả muộn phiền sau những ngày tháng mệt mỏi.Sau khi nấu cơm cho mẹ xong,đợi mẹ ăn và uống thuốc,tôi mới thay đồ và hẹn bạn
Là ngày cuối tuần lên có vẻ đông đúc lắm.Bạn có rủ tôi ghé ngang qua cây cầu tình yêu.Nói thật không khí vô cùng ồn ào,không thực sự thích thú giống như tôi tưởng tượng.Bạn tôi có nói
"Này Quỳnh,ở đây người ta treo nhiều móc khoá tình yêu để kỉ niệm lắm nè"
Tôi mới ngước mắt nhìn xuống dứới,cái ánh đèn mờ ảo xanh đỏ tím vàng ấy cũng làm tôi khó nhìn đôi chút.Bàn tay của tôi nhẹ nhàng lướt qua từng ổ khoá.Bất chợt,ánh mắt tôi dừng lại
"Này Phương,hôm nay ngày bao nhiêu vậy"
"14-02-2016"
"Là valentine sao""
"Đúng rồi,vì vậy mới đông hơn ngày bình thường ấy"
"Ừm.."
"Mà nhìn gì chăm chú vậy"
Bạn lúc này cũng ngồi xuống và nhìn theo ánh mắt của tôi.Phương nheo mày lại,cố gắng đọc cho rõ từng dòng chữ trong ổ khoá mà tôi đang cầm trênn tay
" Quân - Ngọc 14-02-2018 forever love,chỉ mới viết thôi này"
Hai cái tên có đôi chút quen thuộc lọt vào tai tôi.Đầu óc tôi bất đầu quay cuồng,chỉ là trùng hợp thôi đúng không.Tôi đứng bật dậy,xoay người nhìn xung quanh.Dòng người càng nhìn càng thấy đông,nếu muốn tìm thứ gì đó thì e rằng rất khó.
Phương cảm thấy có đôi chút khó hiểu về hành động của Tôi,liền chạy lại nhắc nhở:
"Quỳnh,làm sao vậy"
Tôi như bừng tỉnh lại.Mình đang hình vọng rồi lại vô vọng tìm kiếm thứ gì vậy.
"À,không có gì,đi tiếp thôi”
Tôi cười gượng và cùng Phương rời đi chỗ khác.Lúc đi,tôi vẫn cố gắng quay mặt lại,tìm kiếm một lần nữa nhưng đều không có kết quả
Phương dẫn tôi đến Hội An,chúng tôi không biết đã ăn biết bao nhiêu loại đồ ăn ở đây.Tôi cũng vui vẻ mà chiều theo ý của đứa bạn thân duy nhất này.
"Ăn đi,không sợ béo đâu"
"Ờ biết rồi"
Tôi vén mái tóc dài cho đỡ xoã vào mặt,rồi cùng Phương thưởng thức những món đồ ăn đó.Chẳng biết từ bao giờ,tôi vẫn còn thói quen không cắt tóc ngắn nữa,có lẽ tôi sợ nếu để kiểu tóc ấy,sẽ lại khiến bản thân nhớ về một người mà tôi đã muốn quên.Nhưng càng quên,hình ảnh người con trai ấy lại làm có chút nhớ mong,nhưng cũng rất đau lòng
Mới hôm nay thôi,khi vừa thấy tên một dòng giống tên cậu ấy.Mắt tôi đã điên cuồng đi tìm kiếm giữa biển người ngoài kia.E rằng chỉ nhận lại thêm tổn thương và vô vọng.
Ăn uống xong,tôi và Phương có ghé qua vài quán hàng để mua chút đồ lưu niệm.Đèn lồng rồi người người,đèn hoa,tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp vừa nên thơ của Hội An vào buổi tối.Những cặp tình nhân dắt tay nhau,cười nói,hạnh phúc biết bao nhiêu
Tôi mới nhìn lại chính mình,bất lực lắc đầu rồi khẽ thì thầm "hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ đến với những người như mình".
Tôi nhìn thấy một chiếc đèn lồng vô cùng đẹp mà giá cả cũng hợp lí.Biết mẹ thích đèn lồng nên tôi cũng mạn phép mà mua về,coi như đây là món quà tặng mẹ vậy.Tôi mỉm cười,ánh sáng của chiếc đèn chiếu thẳng vào mặt tạo nên một cảnh tượng vô cùng hữu tình.Vẻ đẹp không quá nổi bật nhưng lại ngọt ngào như mật ong,mỏng manh như buổi sớm tinh mơ của mùa hạ.
"Phương,thấy cái này thế nào"
Tôi quay lại thấy Phương chạy đâu mất tiêu.Chắc là lại mê đắm cái gì đó mà bỏ quên bạn bè đây.Tôi lắc đầu,đang định quay đầu trở vào để ngắm tiếp những chiếc đèn lồng khác thì tôi khựng lại.Tôi vừa nhìn thấy một hình dÁng vô cùng quen thuộc.
Nụ cười trên môi tôi chợt tắt,tôi quay mặt lại cố gắnng xác nhận lại lần nữa.Quân và Ngọc hai người họ đang đứng trước mặt tôi.Hoá ra họ đã ở đây cùng một chỗ với tôi,nhưng đối phương lại chẳng nhận ra nhau
Trời đất như ngừng chuyển động từ ngay giây phút này.Giữa từng lớp người qua lại,tôi,Quân và Ngọc,tất cả đang hướng ánh mắt nhìn nhau.Tôi cũng không biết cảm xúc này phải diễn tả như thế nào.Trái đất cũng thật là tròn,chúng ta sau bao nhiêu năm cách biệt lại vô tình gặp nhau tại một địa điểm không báo trước.Chỉ tiếc rằng,ở hoàn cảnh ngay lúc này,chúng ta sẽ không tiện nở nụ cười mà hàn huyên với nhau.
Quân mau chóng gọi tên tôi,rõ ràng là vô cùng ồn ào,nhưng khi người con trai ấy nói,tôi lại nghe rõ từng chữ một không để xót bất cứ thứ gì
"Hoa Quỳnh"
Bích Ngọc ở bên cạnh như nhận thấy điều gì đó khác lạ trong ánh mắt của Quân.Hai tay càng đan chặt vào tay của cậu ấy.
Tôi không nói,từ đầu đến cuối đôi mắt duy nhất chỉ chú ý vào gương mặt của Quân.Bao năm mất liên lạc,nay gặp lại,cậu ấy cũng không thay đổi gì mấy.Vẫn gương mặt có chút lạnh lùng nhưng mà vẫn đẹp trai ấy,chỉ khác rằng đã trưởng thành hơn xưa
Ánh mắt hai chúng tôi nhìn nhau.Rõ ràng là vô cùng vui mừng nhưng lại chẳng mở lời trước.Rõ ràng là nhớ mong nhưng lại có chút u buồn.Tôi chuyển hướng nhìn xuống cánh tay đang nắm của họ mà khóc thầm.Lúc ấy trái tim lại cảm thấy đau,tôi chỉ kịp nói vài lời rồi chạy đi
"Xin lỗi,hai người nhận nhầm rồi"
Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi đây,chạy trốn khỏi cái hiện thực phũ phàng đang xuất hiện ngay trước mẮt tôi mà thôi.Buổi tối ngày hôm ấy,tôi đã gặp lại người con trai ấy....
Tôi vừa nhận dạy thêm Tiếng Anh cho một trung tâm nhỏ,vừa đi làm thêm theo giờ tại các quán cà phê.Mẹ càng ngày bệnh càng nặng,chẳng thể làm được gì.Tôi thương mẹ lắm nên cũng dặn mẹ dưỡng sức,còn việc kiếm tiền tôi sẽ lo
Còn nhớ ngày hôm ấy,sau khi kết thúc việc dạy học cũng là khoảng 5 giờ chiều.Bạn của tôi mới rủ đi lên Hội An chơi để giải toả muộn phiền sau những ngày tháng mệt mỏi.Sau khi nấu cơm cho mẹ xong,đợi mẹ ăn và uống thuốc,tôi mới thay đồ và hẹn bạn
Là ngày cuối tuần lên có vẻ đông đúc lắm.Bạn có rủ tôi ghé ngang qua cây cầu tình yêu.Nói thật không khí vô cùng ồn ào,không thực sự thích thú giống như tôi tưởng tượng.Bạn tôi có nói
"Này Quỳnh,ở đây người ta treo nhiều móc khoá tình yêu để kỉ niệm lắm nè"
Tôi mới ngước mắt nhìn xuống dứới,cái ánh đèn mờ ảo xanh đỏ tím vàng ấy cũng làm tôi khó nhìn đôi chút.Bàn tay của tôi nhẹ nhàng lướt qua từng ổ khoá.Bất chợt,ánh mắt tôi dừng lại
"Này Phương,hôm nay ngày bao nhiêu vậy"
"14-02-2016"
"Là valentine sao""
"Đúng rồi,vì vậy mới đông hơn ngày bình thường ấy"
"Ừm.."
"Mà nhìn gì chăm chú vậy"
Bạn lúc này cũng ngồi xuống và nhìn theo ánh mắt của tôi.Phương nheo mày lại,cố gắng đọc cho rõ từng dòng chữ trong ổ khoá mà tôi đang cầm trênn tay
" Quân - Ngọc 14-02-2018 forever love,chỉ mới viết thôi này"
Hai cái tên có đôi chút quen thuộc lọt vào tai tôi.Đầu óc tôi bất đầu quay cuồng,chỉ là trùng hợp thôi đúng không.Tôi đứng bật dậy,xoay người nhìn xung quanh.Dòng người càng nhìn càng thấy đông,nếu muốn tìm thứ gì đó thì e rằng rất khó.
Phương cảm thấy có đôi chút khó hiểu về hành động của Tôi,liền chạy lại nhắc nhở:
"Quỳnh,làm sao vậy"
Tôi như bừng tỉnh lại.Mình đang hình vọng rồi lại vô vọng tìm kiếm thứ gì vậy.
"À,không có gì,đi tiếp thôi”
Tôi cười gượng và cùng Phương rời đi chỗ khác.Lúc đi,tôi vẫn cố gắng quay mặt lại,tìm kiếm một lần nữa nhưng đều không có kết quả
Phương dẫn tôi đến Hội An,chúng tôi không biết đã ăn biết bao nhiêu loại đồ ăn ở đây.Tôi cũng vui vẻ mà chiều theo ý của đứa bạn thân duy nhất này.
"Ăn đi,không sợ béo đâu"
"Ờ biết rồi"
Tôi vén mái tóc dài cho đỡ xoã vào mặt,rồi cùng Phương thưởng thức những món đồ ăn đó.Chẳng biết từ bao giờ,tôi vẫn còn thói quen không cắt tóc ngắn nữa,có lẽ tôi sợ nếu để kiểu tóc ấy,sẽ lại khiến bản thân nhớ về một người mà tôi đã muốn quên.Nhưng càng quên,hình ảnh người con trai ấy lại làm có chút nhớ mong,nhưng cũng rất đau lòng
Mới hôm nay thôi,khi vừa thấy tên một dòng giống tên cậu ấy.Mắt tôi đã điên cuồng đi tìm kiếm giữa biển người ngoài kia.E rằng chỉ nhận lại thêm tổn thương và vô vọng.
Ăn uống xong,tôi và Phương có ghé qua vài quán hàng để mua chút đồ lưu niệm.Đèn lồng rồi người người,đèn hoa,tất cả tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp vừa nên thơ của Hội An vào buổi tối.Những cặp tình nhân dắt tay nhau,cười nói,hạnh phúc biết bao nhiêu
Tôi mới nhìn lại chính mình,bất lực lắc đầu rồi khẽ thì thầm "hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ đến với những người như mình".
Tôi nhìn thấy một chiếc đèn lồng vô cùng đẹp mà giá cả cũng hợp lí.Biết mẹ thích đèn lồng nên tôi cũng mạn phép mà mua về,coi như đây là món quà tặng mẹ vậy.Tôi mỉm cười,ánh sáng của chiếc đèn chiếu thẳng vào mặt tạo nên một cảnh tượng vô cùng hữu tình.Vẻ đẹp không quá nổi bật nhưng lại ngọt ngào như mật ong,mỏng manh như buổi sớm tinh mơ của mùa hạ.
"Phương,thấy cái này thế nào"
Tôi quay lại thấy Phương chạy đâu mất tiêu.Chắc là lại mê đắm cái gì đó mà bỏ quên bạn bè đây.Tôi lắc đầu,đang định quay đầu trở vào để ngắm tiếp những chiếc đèn lồng khác thì tôi khựng lại.Tôi vừa nhìn thấy một hình dÁng vô cùng quen thuộc.
Nụ cười trên môi tôi chợt tắt,tôi quay mặt lại cố gắnng xác nhận lại lần nữa.Quân và Ngọc hai người họ đang đứng trước mặt tôi.Hoá ra họ đã ở đây cùng một chỗ với tôi,nhưng đối phương lại chẳng nhận ra nhau
Trời đất như ngừng chuyển động từ ngay giây phút này.Giữa từng lớp người qua lại,tôi,Quân và Ngọc,tất cả đang hướng ánh mắt nhìn nhau.Tôi cũng không biết cảm xúc này phải diễn tả như thế nào.Trái đất cũng thật là tròn,chúng ta sau bao nhiêu năm cách biệt lại vô tình gặp nhau tại một địa điểm không báo trước.Chỉ tiếc rằng,ở hoàn cảnh ngay lúc này,chúng ta sẽ không tiện nở nụ cười mà hàn huyên với nhau.
Quân mau chóng gọi tên tôi,rõ ràng là vô cùng ồn ào,nhưng khi người con trai ấy nói,tôi lại nghe rõ từng chữ một không để xót bất cứ thứ gì
"Hoa Quỳnh"
Bích Ngọc ở bên cạnh như nhận thấy điều gì đó khác lạ trong ánh mắt của Quân.Hai tay càng đan chặt vào tay của cậu ấy.
Tôi không nói,từ đầu đến cuối đôi mắt duy nhất chỉ chú ý vào gương mặt của Quân.Bao năm mất liên lạc,nay gặp lại,cậu ấy cũng không thay đổi gì mấy.Vẫn gương mặt có chút lạnh lùng nhưng mà vẫn đẹp trai ấy,chỉ khác rằng đã trưởng thành hơn xưa
Ánh mắt hai chúng tôi nhìn nhau.Rõ ràng là vô cùng vui mừng nhưng lại chẳng mở lời trước.Rõ ràng là nhớ mong nhưng lại có chút u buồn.Tôi chuyển hướng nhìn xuống cánh tay đang nắm của họ mà khóc thầm.Lúc ấy trái tim lại cảm thấy đau,tôi chỉ kịp nói vài lời rồi chạy đi
"Xin lỗi,hai người nhận nhầm rồi"
Tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi đây,chạy trốn khỏi cái hiện thực phũ phàng đang xuất hiện ngay trước mẮt tôi mà thôi.Buổi tối ngày hôm ấy,tôi đã gặp lại người con trai ấy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.