Chương 6
Nguyễn Phương Linh
12/01/2020
Phòng cũng nhỏ không được rộng.Tôi ở cùng cái Hoài là con duy nhất của cậu mợ, năm nay đang học cấp ba.Nó thì tính cách hiền lành nhưng cũng nghịch lẮm.Hồi tôi ở Đà Nẵng thì suốt ngày gọi điện tâm sự với nhau.
Tôi kéo khoá vali để lấy đồ ra, quần áo được treo vào tủ,một số vận dụng cá nhân thì để trên bàn.Còn ảnh của mẹ và tôi chụp cùng nhau thì tôi để góc trái giường để mỗi khi đi ngủ sẽ nhìn thấy dễ dàng hoen
Sau khi tắm rửaa xong thì cũng là lúc cái Hoài đi học về. Vừa nhìn thấy tôi là nói cườii toe toét,cứ ôm suốt mà không chịu buông tay.Cơm tối thì mợ Phước đã chuẩn bị xong nên chúng tôi cùng nhau dùng bữaa.Tôi cứ sợ là mợ không thích tôi,nhưng trong bữa ăn hôm nay,có vẻ mợ đã bớt đáng sợ hơn so với lúc chiều tôi đến
Mợ chủ động gắp cho tôi một miếng gà to bự vào bát và nói với giọng nghiêm chỉnh
"Đi đường dài mệt thì ăn nhiều vào.Đừng có mà ngại.Con gái phải có da có thịt mới đẹp,chứ gầy trơ xương ra thằng nào nó để ý"
Cái Hoài thấy mợ quan tâm tôi liền nháy mắt với cậu Tú.Nó nhanh chóng đưa bát cơm hướng về phía mợ mà nói
"Mẹ,con cũng muốn ăn"
Mợ nhổm người,tay quay ngược đầu đũa rồi gõ vào đầu cái Hoài một cái rõ đau.
"Mày béo như con lợn,ăn ít thôi còn để phần người khác"
Cậu Tú nhìn vậy xong bật cười.Đã từ lâu tôi đã không cảm nhận được một bữa cơm gia đình ấm áp như vậy.Ăn xong,tôi rửa bát,dọn dẹp qua bếp,xin phép cậu mợ lên phòng.Ở trên cái Hoài đã đợi sẵn,nó mua biết bao nhiêu đồ ăn vặt đợi tôi.Nó bảo hôm nay không cần học,nó dành nguyên cả buổi tối để tâm sự với tôi
Chuyện trên trời dưới đất nó kể hết.Từ đến chuyện trường học rồi đến mấy bà hàng xóm lắm chuyện nó kể bằng sạch,nó kể như chính nó là nhân vật trong những chuyện đó vậy.Tôi chẳng biết lúc nào cứ hút vào những chuyện nó kể,chẳng biết có thật hay không nhưng mà cứ say mê mà nghe theo.Công nhận con bé có tài ăn nói khéo ghê gớm.Cái mồm nó dẻo không khác gì kẹo kéo cả
"Chị Quỳnh này"
"Hử"
"Trước chị học cấp ba ấy,chị có yêu anh không"
Chiếc kẹo mút tôi đang ngậm bỗng dừng lại.Tôi cũng hơi chạnh đôi chút về câu hỏi của nó.
"Sao lại hỏi vậy?em yêu rồi phải không"
Tôi quay sang nhìn và trêu nó.Nó đỏ bừng mặt rồi đánh vào mông tôi một cái rõ đau
"Chị cứ trêu em,em còn nhỏ yêu đương gì"
"Thật không ấy?mày nên nhớ là chị mày cũng đã từng là học sinh rồi nhé"
"Vậy chị trả lời câu hỏi của em đi"
"À thì cũng từng thích..1 cậu bạn lớp bên cạnh"
Cái Hoài nó chống tay vào cằm.Chăm chú nghe theo lời kể tiếp theo của tôi,đôi mắt tròn xoe chứng tỏ nó tò mò không ít
"Cảm giác thế nào ạ"
"Để xem nào"
"Chị nói nhanh lên,em hồi hộp quá"
"Cảm giác giống như,giữa trời tuyết giá lạnh có một hơi ấm len lỏi vào trong trái tim mình.Là cảm giác giống mùi hoa sữa dịu nhẹ giữa mùa thu.Là vị ngọt ấm áp của mật ong say đắm lòng người.Và là cảm giác hồi hộp như hoàng tử đi tìm tình yêu.Là cảm giác hạnh phúc khi hoàng tử biết Lọ lem chính là chủ nhân của chiếc hài"
"Eo,sao nghe giống trong phim thế"
"Mày còn ngốc lắm,Hoài ạ"
"Xí,chị cũng không hơn em mấy tuổi đâu"
Rồi bỗng nhiên hình ảnh của Quân lại xuất hiện trong đầu tôi.Tôi đành bảo Hoài kết thúc chuyện tâm sự ở đây và đi ngủ.Lúc này cũng gần 12 h đêm,mai nó còn phải dạy sớm đi học nữa.
Cả đêm tôi chẳng ngủ được.Chắc là do lạ chỗ mới chưa quen thời tiết ở ngoài này.Ngoài trời vẫn mưa rả rích.Tôi lật chăn rồi chui ra khỏi màn.Sợ cái hoài tỉnh giấc nên tôi cố gắng nhẹ nhàng hết mức,tiến lại bàn học.
Tôi tranh thủ tìm việc trên mạng mãi mà không có kết quả,đành bất lực mà lên lại giường ngủ tiếp.Nói thế thôi chứ phải đến gần 4h sáng,tôi mới chợp được mắt
Sáng hôm sau,khi thức dậy thì cửa nhà đã im ắnng.Cậu mợ đã đi làm,cái Hoài cũng đi học.Mợ mua cho tôi một phần xôi sáng để ở ngoài phòng khách.Tôi nhanh chóng ăn cho xong,dọn dẹp qua nhà cửa rồi ra ngoài đi tìm việc
Bằng cấp chẳng có,nay biết phải làm thế nào.Đến trưa mà tôi vẫn chưa tìm được việc.Mãi nghĩ đến chuyện ấy mà tôi quên mất cả bữa trưa,vậy nên để dành bụng cho bữa tối
Mợ 5 h chiều đã về nên mợ lo hết việc cơm nước,cũng không cho tôi nhúng tay vào.
“Thôi,lên tắm rửa đi”
“Vâng mợ”
“Mà việc làm tìm thấy chưa”
“Vẫn chưa mợ ạ”
“Thôi,đợi mấy ngày nữa rồi đi tìm,khổ.Không phải vội vàng.Cậu mơ có để mày phải chết đói đâu mà lo”
“Nhưng con...”
“Mợ thì không được tình cảm như cậu mày nhưng cũng phải ghét bỏ gì nên đừng nghĩ nhiều.Biết chưa”
“Dạ,con biết rồi”
Tối đến,cái Hoài nó thấy tôi cứ dán mắt vào cái máy tính mà không nói chuyện với nó
“Chị tìm cái gì mà suốt từ tối đến giờ”
“À,đang tìm việc ấy”
“Hà nội này,mà cũng không có việc cho chị làm á”
“Kiếm việc không đễ đâu cô nương ạ”
“Mà chẳng phải chị có bằng chứng chỉ tiếng anh ấy,xin việc thiếu gì”
“Nhưng mà chưa thấy trung tâm nào nhận người”
“Vậy hay chị đến trung tâm em đang học thêm đi.Ở đó đang tuyển người đó”
“Liệu được không”
“Chị này,được chứ sao không”
“Cảm ơn em nhé”
“Thôi thôi đi,ớn quá,khách sáo ghê”
Tôi mỉm cười mãn nguyện.Cũng may nhờ nó mà tôi lại có thêm một cơ hội nữa.Lúc này chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để mau chóng đến ngày mai đi phỏng vấn.Hi vọng mọi chuyện sẽ êm đẹp.Chứ cứ ở nhờ nhà cậu mợ mà ăn không ngồi rồi thế này tôi cảm thấy có lỗi mà day dứt lắm.
Tôi kéo khoá vali để lấy đồ ra, quần áo được treo vào tủ,một số vận dụng cá nhân thì để trên bàn.Còn ảnh của mẹ và tôi chụp cùng nhau thì tôi để góc trái giường để mỗi khi đi ngủ sẽ nhìn thấy dễ dàng hoen
Sau khi tắm rửaa xong thì cũng là lúc cái Hoài đi học về. Vừa nhìn thấy tôi là nói cườii toe toét,cứ ôm suốt mà không chịu buông tay.Cơm tối thì mợ Phước đã chuẩn bị xong nên chúng tôi cùng nhau dùng bữaa.Tôi cứ sợ là mợ không thích tôi,nhưng trong bữa ăn hôm nay,có vẻ mợ đã bớt đáng sợ hơn so với lúc chiều tôi đến
Mợ chủ động gắp cho tôi một miếng gà to bự vào bát và nói với giọng nghiêm chỉnh
"Đi đường dài mệt thì ăn nhiều vào.Đừng có mà ngại.Con gái phải có da có thịt mới đẹp,chứ gầy trơ xương ra thằng nào nó để ý"
Cái Hoài thấy mợ quan tâm tôi liền nháy mắt với cậu Tú.Nó nhanh chóng đưa bát cơm hướng về phía mợ mà nói
"Mẹ,con cũng muốn ăn"
Mợ nhổm người,tay quay ngược đầu đũa rồi gõ vào đầu cái Hoài một cái rõ đau.
"Mày béo như con lợn,ăn ít thôi còn để phần người khác"
Cậu Tú nhìn vậy xong bật cười.Đã từ lâu tôi đã không cảm nhận được một bữa cơm gia đình ấm áp như vậy.Ăn xong,tôi rửa bát,dọn dẹp qua bếp,xin phép cậu mợ lên phòng.Ở trên cái Hoài đã đợi sẵn,nó mua biết bao nhiêu đồ ăn vặt đợi tôi.Nó bảo hôm nay không cần học,nó dành nguyên cả buổi tối để tâm sự với tôi
Chuyện trên trời dưới đất nó kể hết.Từ đến chuyện trường học rồi đến mấy bà hàng xóm lắm chuyện nó kể bằng sạch,nó kể như chính nó là nhân vật trong những chuyện đó vậy.Tôi chẳng biết lúc nào cứ hút vào những chuyện nó kể,chẳng biết có thật hay không nhưng mà cứ say mê mà nghe theo.Công nhận con bé có tài ăn nói khéo ghê gớm.Cái mồm nó dẻo không khác gì kẹo kéo cả
"Chị Quỳnh này"
"Hử"
"Trước chị học cấp ba ấy,chị có yêu anh không"
Chiếc kẹo mút tôi đang ngậm bỗng dừng lại.Tôi cũng hơi chạnh đôi chút về câu hỏi của nó.
"Sao lại hỏi vậy?em yêu rồi phải không"
Tôi quay sang nhìn và trêu nó.Nó đỏ bừng mặt rồi đánh vào mông tôi một cái rõ đau
"Chị cứ trêu em,em còn nhỏ yêu đương gì"
"Thật không ấy?mày nên nhớ là chị mày cũng đã từng là học sinh rồi nhé"
"Vậy chị trả lời câu hỏi của em đi"
"À thì cũng từng thích..1 cậu bạn lớp bên cạnh"
Cái Hoài nó chống tay vào cằm.Chăm chú nghe theo lời kể tiếp theo của tôi,đôi mắt tròn xoe chứng tỏ nó tò mò không ít
"Cảm giác thế nào ạ"
"Để xem nào"
"Chị nói nhanh lên,em hồi hộp quá"
"Cảm giác giống như,giữa trời tuyết giá lạnh có một hơi ấm len lỏi vào trong trái tim mình.Là cảm giác giống mùi hoa sữa dịu nhẹ giữa mùa thu.Là vị ngọt ấm áp của mật ong say đắm lòng người.Và là cảm giác hồi hộp như hoàng tử đi tìm tình yêu.Là cảm giác hạnh phúc khi hoàng tử biết Lọ lem chính là chủ nhân của chiếc hài"
"Eo,sao nghe giống trong phim thế"
"Mày còn ngốc lắm,Hoài ạ"
"Xí,chị cũng không hơn em mấy tuổi đâu"
Rồi bỗng nhiên hình ảnh của Quân lại xuất hiện trong đầu tôi.Tôi đành bảo Hoài kết thúc chuyện tâm sự ở đây và đi ngủ.Lúc này cũng gần 12 h đêm,mai nó còn phải dạy sớm đi học nữa.
Cả đêm tôi chẳng ngủ được.Chắc là do lạ chỗ mới chưa quen thời tiết ở ngoài này.Ngoài trời vẫn mưa rả rích.Tôi lật chăn rồi chui ra khỏi màn.Sợ cái hoài tỉnh giấc nên tôi cố gắng nhẹ nhàng hết mức,tiến lại bàn học.
Tôi tranh thủ tìm việc trên mạng mãi mà không có kết quả,đành bất lực mà lên lại giường ngủ tiếp.Nói thế thôi chứ phải đến gần 4h sáng,tôi mới chợp được mắt
Sáng hôm sau,khi thức dậy thì cửa nhà đã im ắnng.Cậu mợ đã đi làm,cái Hoài cũng đi học.Mợ mua cho tôi một phần xôi sáng để ở ngoài phòng khách.Tôi nhanh chóng ăn cho xong,dọn dẹp qua nhà cửa rồi ra ngoài đi tìm việc
Bằng cấp chẳng có,nay biết phải làm thế nào.Đến trưa mà tôi vẫn chưa tìm được việc.Mãi nghĩ đến chuyện ấy mà tôi quên mất cả bữa trưa,vậy nên để dành bụng cho bữa tối
Mợ 5 h chiều đã về nên mợ lo hết việc cơm nước,cũng không cho tôi nhúng tay vào.
“Thôi,lên tắm rửa đi”
“Vâng mợ”
“Mà việc làm tìm thấy chưa”
“Vẫn chưa mợ ạ”
“Thôi,đợi mấy ngày nữa rồi đi tìm,khổ.Không phải vội vàng.Cậu mơ có để mày phải chết đói đâu mà lo”
“Nhưng con...”
“Mợ thì không được tình cảm như cậu mày nhưng cũng phải ghét bỏ gì nên đừng nghĩ nhiều.Biết chưa”
“Dạ,con biết rồi”
Tối đến,cái Hoài nó thấy tôi cứ dán mắt vào cái máy tính mà không nói chuyện với nó
“Chị tìm cái gì mà suốt từ tối đến giờ”
“À,đang tìm việc ấy”
“Hà nội này,mà cũng không có việc cho chị làm á”
“Kiếm việc không đễ đâu cô nương ạ”
“Mà chẳng phải chị có bằng chứng chỉ tiếng anh ấy,xin việc thiếu gì”
“Nhưng mà chưa thấy trung tâm nào nhận người”
“Vậy hay chị đến trung tâm em đang học thêm đi.Ở đó đang tuyển người đó”
“Liệu được không”
“Chị này,được chứ sao không”
“Cảm ơn em nhé”
“Thôi thôi đi,ớn quá,khách sáo ghê”
Tôi mỉm cười mãn nguyện.Cũng may nhờ nó mà tôi lại có thêm một cơ hội nữa.Lúc này chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để mau chóng đến ngày mai đi phỏng vấn.Hi vọng mọi chuyện sẽ êm đẹp.Chứ cứ ở nhờ nhà cậu mợ mà ăn không ngồi rồi thế này tôi cảm thấy có lỗi mà day dứt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.