Chương 14
Hoàng Chi
05/04/2021
Tầm lát sau anh đã trở lại,nhìn Tú An nói :
-Chút nữa tôi sẽ đưa em trở về đất liền
Tú An không có phản ứng gì,cô im lặng khẽ gật đầu.
-Em nghỉ đi,tôi ra ngoài xem thử dường như trời sắp mưa
Nghe anh nói Tú An mới đưa mắt nhìn ra ngoài thông qua ô cửa sổ,phía xa xa bầu trời trong xanh dần chuyển đen,âm u,gió cũng bắt đầu nổi quặn lên từng cơn,cô có hơi lo lắng nói :
-Gió to quá,anh đi ra ngoài đó để làm gì ?
-Tôi ra xem chiếc cano còn không ?Tôi sợ gió thế này không khéo lại trôi mất,chúng ta lấy gì trở về
Tú An nghe anh nói thế thì thấy có lý,dù trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu nói :
-Vậy anh đi cẩn thận
Cánh môi mỏng của anh khẽ nhếch lên,ý cười hiện rõ trên gương mặt dù đã bị che đi nửa,xoay người rời đi khỏi phòng,Tú An nhìn theo bóng lưng dài rộng đó mà lòng chợt có cảm giác xuyến xao.
[...]
Tại Trần gia.
Chí Bình sau khi đi rời khỏi bar,anh đến bến cảng tìm kiếm rất lâu cũng không thấy cô đâu nên anh nhanh chóng trở về Trần Gia.Ông cụ Trần đang ngồi trên ghế gương mặt già nua hiện lên vẻ lo lắng nhìn Chí Bình nói với giọng có chút trách móc.
-Sao con lại bỏ con bé đi một mình hả ?
Chí Bình biết do bản thân ham vui mà lơ là nên cúi đầu nhận lỗi.
-Con xin lỗi ông ngoại
Có phần tức giận ông nói lớn.
-Con xin lỗi thì có ích gì hả ?Bây giờ tung tích con bé ở đâu còn không biết,mà kêu con gọi cậu út trở về sau lâu vậy mà cậu con vẫn chưa thấy đâu vậy ?
Tiếng ông vừa dứt thì bên ngoài truyền vào tiếng bước gấp gáp,Tính Nghĩa đi vào gương mặt nghiêm nghị,anh lên tiếng.
-Chí Bình chuyện này là sao ?
-Dạ hồi tối con với Tú An đến bar chơi,nhưng trong lúc con không để ý thì em ấy đã ra bên ngoài.Con đã đi tìm khắp bến cảng nhưng không thấy bóng dáng em ấy đâu
-Đêm hôm tối vậy con bé đến bến cảng làm gì ?
Chí Bình do dự,anh không thể nói thật ra là do cô muốn đi tìm Ưng Vương nên anh viện đại lý do mà nói :
-Con không biết
Tính nghĩa tức giận.
-Con đó,bởi khi con bé theo con là cậu biết cũng có ngày này mà
-Cậu nói cứ như con tệ lắm vậy
-Con còn cãi à,nếu không thì con đâu bỏ nhà đi bụi mấy ngày nay.Mẹ con đã báo cậu cho người tìm con về đó
-Thôi hai cậu cháu im đi.Bây giờ chuyện cần nhất là tìm Tú An trở về
Ông cụ lên tiếng nói,Tính Nghĩa bỏ qua chuyện của Chí Bình sang một bên,anh nhìn ông cụ nói :
-Ba yên tâm con đã cho người rà soát khắp bến cảng rồi,nếu không thấy thì con sẽ điều động bên thủy quân ra biển tìm kiếm.Con tin con bé không sau đâu,chắc ham chơi lại trốn đi đâu thôi
Ông cụ Trần thở dài nói :
-Ừm,ta cũng mong con bé sẽ không sao
-Vậy thôi ba ở nhà nghỉ ngơi,con ra bến cảng xem xét tình hình
-Vậy con đi đi
Tính Nghĩa ngồi dậy,chuẩn bị đi thì Chí Bình lên tiếng.
-Cậu cho con theo với
Tính Nghĩa nhìn Chí Bình dò xét,sau đó gật đầu nói :
-Ừm,đi thôi
Cả hai cùng nhau rời khỏi biệt uyển,còn ông cụ Trần thì lo lắng đứng ngồi không yên.
[...]
Trở lại phần Tú An,ngồi trên giường mà lòng dạ cô không yên,bên ngoài cửa kính, mây đen ùng ùng kéo đến giăng kín cả bầu trời,gió bắt đầu thổi mạnh hơn,giống như cơn phẫn nộ của thần biển cả.Không thể ở yên,Tú An bước xuống giường,do phần áo trên ngực bị rách một khoảng do lúc sơ cứu vết thương cho cô mà anh đã cắt,Tú An đưa tay lấy chiếc áo khoác da của anh được vắt trên ghế rồi mặc vào,mùi đàn mộc thoang thoảng,đó là hương thơm đặc trưng trên cơ thể của anh.Sau đó hướng ra bên ngoài mà đi,do cử động làm chạm đến vết thương nên có phần đau,nhưng Tú An vẫn cố gắng đi,bước chân có hơi dần chậm lại,đưa tay đẩy cánh cửa ra,một cơ gió mạnh dội thẳng vào người cô,hơi lạnh của biển làm cô rùng mình,sức mạnh của gió cũng làm cô đau điến,chống chọi Tú An đưa tay che lên mặt,để tránh bụi cát đang cuồn cuộn nổi lên giông tố,đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh để tìm hình bóng anh,nhưng hết thảy đều mờ mịt,cô lên tiếng gọi lớn.
-A Hào...anh đâu rồi...anh nghe tôi gọi không ?
Đáp lại cô là những tiếng sóng ầm ì,do thủy triều dâng lên đập vào những phiến đá,cô vẫn cứ đi về phía trước mà kêu gào.
-A Hào...Anh nghe không ?Anh đâu rồi hả ?
"Tí tách...tí tách"
Những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống đầu cô,càng lúc càng nặng hạt,gió thì cứ thổi tát vào người cô,cái lạnh cùng cái đau làm cô kiệt sức,tưởng chừng như cô sẽ ngã quỵ thì cả thân người của cô được bao bọc bằng vòng tay rắn chắc,giọng nói lạnh kèm cả sự tức giận vang lên.
-Ai cho em ra đây hả ?
-Chút nữa tôi sẽ đưa em trở về đất liền
Tú An không có phản ứng gì,cô im lặng khẽ gật đầu.
-Em nghỉ đi,tôi ra ngoài xem thử dường như trời sắp mưa
Nghe anh nói Tú An mới đưa mắt nhìn ra ngoài thông qua ô cửa sổ,phía xa xa bầu trời trong xanh dần chuyển đen,âm u,gió cũng bắt đầu nổi quặn lên từng cơn,cô có hơi lo lắng nói :
-Gió to quá,anh đi ra ngoài đó để làm gì ?
-Tôi ra xem chiếc cano còn không ?Tôi sợ gió thế này không khéo lại trôi mất,chúng ta lấy gì trở về
Tú An nghe anh nói thế thì thấy có lý,dù trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu nói :
-Vậy anh đi cẩn thận
Cánh môi mỏng của anh khẽ nhếch lên,ý cười hiện rõ trên gương mặt dù đã bị che đi nửa,xoay người rời đi khỏi phòng,Tú An nhìn theo bóng lưng dài rộng đó mà lòng chợt có cảm giác xuyến xao.
[...]
Tại Trần gia.
Chí Bình sau khi đi rời khỏi bar,anh đến bến cảng tìm kiếm rất lâu cũng không thấy cô đâu nên anh nhanh chóng trở về Trần Gia.Ông cụ Trần đang ngồi trên ghế gương mặt già nua hiện lên vẻ lo lắng nhìn Chí Bình nói với giọng có chút trách móc.
-Sao con lại bỏ con bé đi một mình hả ?
Chí Bình biết do bản thân ham vui mà lơ là nên cúi đầu nhận lỗi.
-Con xin lỗi ông ngoại
Có phần tức giận ông nói lớn.
-Con xin lỗi thì có ích gì hả ?Bây giờ tung tích con bé ở đâu còn không biết,mà kêu con gọi cậu út trở về sau lâu vậy mà cậu con vẫn chưa thấy đâu vậy ?
Tiếng ông vừa dứt thì bên ngoài truyền vào tiếng bước gấp gáp,Tính Nghĩa đi vào gương mặt nghiêm nghị,anh lên tiếng.
-Chí Bình chuyện này là sao ?
-Dạ hồi tối con với Tú An đến bar chơi,nhưng trong lúc con không để ý thì em ấy đã ra bên ngoài.Con đã đi tìm khắp bến cảng nhưng không thấy bóng dáng em ấy đâu
-Đêm hôm tối vậy con bé đến bến cảng làm gì ?
Chí Bình do dự,anh không thể nói thật ra là do cô muốn đi tìm Ưng Vương nên anh viện đại lý do mà nói :
-Con không biết
Tính nghĩa tức giận.
-Con đó,bởi khi con bé theo con là cậu biết cũng có ngày này mà
-Cậu nói cứ như con tệ lắm vậy
-Con còn cãi à,nếu không thì con đâu bỏ nhà đi bụi mấy ngày nay.Mẹ con đã báo cậu cho người tìm con về đó
-Thôi hai cậu cháu im đi.Bây giờ chuyện cần nhất là tìm Tú An trở về
Ông cụ lên tiếng nói,Tính Nghĩa bỏ qua chuyện của Chí Bình sang một bên,anh nhìn ông cụ nói :
-Ba yên tâm con đã cho người rà soát khắp bến cảng rồi,nếu không thấy thì con sẽ điều động bên thủy quân ra biển tìm kiếm.Con tin con bé không sau đâu,chắc ham chơi lại trốn đi đâu thôi
Ông cụ Trần thở dài nói :
-Ừm,ta cũng mong con bé sẽ không sao
-Vậy thôi ba ở nhà nghỉ ngơi,con ra bến cảng xem xét tình hình
-Vậy con đi đi
Tính Nghĩa ngồi dậy,chuẩn bị đi thì Chí Bình lên tiếng.
-Cậu cho con theo với
Tính Nghĩa nhìn Chí Bình dò xét,sau đó gật đầu nói :
-Ừm,đi thôi
Cả hai cùng nhau rời khỏi biệt uyển,còn ông cụ Trần thì lo lắng đứng ngồi không yên.
[...]
Trở lại phần Tú An,ngồi trên giường mà lòng dạ cô không yên,bên ngoài cửa kính, mây đen ùng ùng kéo đến giăng kín cả bầu trời,gió bắt đầu thổi mạnh hơn,giống như cơn phẫn nộ của thần biển cả.Không thể ở yên,Tú An bước xuống giường,do phần áo trên ngực bị rách một khoảng do lúc sơ cứu vết thương cho cô mà anh đã cắt,Tú An đưa tay lấy chiếc áo khoác da của anh được vắt trên ghế rồi mặc vào,mùi đàn mộc thoang thoảng,đó là hương thơm đặc trưng trên cơ thể của anh.Sau đó hướng ra bên ngoài mà đi,do cử động làm chạm đến vết thương nên có phần đau,nhưng Tú An vẫn cố gắng đi,bước chân có hơi dần chậm lại,đưa tay đẩy cánh cửa ra,một cơ gió mạnh dội thẳng vào người cô,hơi lạnh của biển làm cô rùng mình,sức mạnh của gió cũng làm cô đau điến,chống chọi Tú An đưa tay che lên mặt,để tránh bụi cát đang cuồn cuộn nổi lên giông tố,đưa mắt dáo dác nhìn xung quanh để tìm hình bóng anh,nhưng hết thảy đều mờ mịt,cô lên tiếng gọi lớn.
-A Hào...anh đâu rồi...anh nghe tôi gọi không ?
Đáp lại cô là những tiếng sóng ầm ì,do thủy triều dâng lên đập vào những phiến đá,cô vẫn cứ đi về phía trước mà kêu gào.
-A Hào...Anh nghe không ?Anh đâu rồi hả ?
"Tí tách...tí tách"
Những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống đầu cô,càng lúc càng nặng hạt,gió thì cứ thổi tát vào người cô,cái lạnh cùng cái đau làm cô kiệt sức,tưởng chừng như cô sẽ ngã quỵ thì cả thân người của cô được bao bọc bằng vòng tay rắn chắc,giọng nói lạnh kèm cả sự tức giận vang lên.
-Ai cho em ra đây hả ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.