Chương 9
Hoàng Chi
05/04/2021
Tú An cùng Chí Bình rời khỏi trường đua thì sắc trời cũng đã dần chiều,phía chân đã ngả vàng,cô đi đến chỗ đậu xe của mình,chuẩn bị mở cửa ngồi vào thì thấy Chí Bình đứng kế bên nhìn cô,khó hiểu Tú An hỏi.
-Sao anh còn đứng đây ?
Chí Bình cười xòa nói :
-Cho anh quá giang nha
-Xe anh đâu ?
Chí Bình đưa tay gảy gảy lên đầu mình cười cười nói :
-Anh đi taxi đến đây
Tú An không tin nên nói :
-Anh đừng có mà xạo,một thiếu gia như anh đời nào có chuyện ngồi taxi.Anh nói thật đi
Chí Bình đứng im lặng ấp úng.
-Em muốn anh nói gì ?
-Anh không nói thì thôi
Tú An nói xong liền mở cửa lên xe ngồi,đưa tay định đóng cánh cửa lại thì Chí Bình đã nhanh hơn giữ chặt lại,biết không thể giấu được cô anh đành nói :
-Được rồi để anh nói
Tú An lúc này mới buông tay ra,ngồi trên xe hai tay khoanh trước ngực cô nói :
-Rồi anh nói đi
Chí Bình bất đắc dĩ bộc bạch.
-Thật ra mấy hôm trước mẹ có bảo anh đi xem mắt mà anh không chịu,mẹ giận đuổi anh ra khỏi nhà,nên anh lang thang bên ngoài mấy ngày nay đâu có về
Lúc này Tú An mới biết ông anh họ của mình đang bỏ nhà đi bụi,cô cũng biết dì ba đang nôn nóng muốn có dâu nên hay bắt Chí Bình đi xem mắt,mà với cái tính công tử quen ăn chơi tự nhiên có một xiềng xích bên mình làm sao chịu được.
-Vậy giờ anh định làm gì ?
-Thẻ anh đã đưa em rồi,giờ trong người anh không có tiền,em tìm chỗ cho anh tá túc đi
Nhìn tình cảnh của Chí Bình vậy Tú An cũng không đành lòng,cô nói :
-Anh lên xe đi rồi tính
Chí Bình vui vẻ đi vòng qua bên cạnh mở cửa ngồi vào bên ghế phụ.Lúc này Tú An mới khởi động xe chạy đi,ánh mắt Chí Bình vô tình lướt qua bàn tay của Tú An,chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay cái của cô.Tú An tập trung lái xe nhưng vẫn thấy ánh nhìn của Chí Bình nhìn mình,cô lên tiếng hỏi :
-Anh nhìn gì vậy ?
Chí Bình buộc miệng nói :
-Chiếc nhẫn của em đeo anh nhìn thấy quen quá
"Két"
Xe đang lao nhanh bất ngờ Tú An đạp chân thắng,trọng lực mạnh dồn về phía trước, khiến Chí Bình không có sự chuẩn bị mà đổ nhào,rất may anh kịp phản ứng mà trụ lại được không là đã đập đầu vào xe,quay qua nhìn Tú An anh hỏi :
-Em làm gì vậy ?Sao đột ngột thắng lại thế
Tú An không bận tâm đến lời Chí Bình hỏi,cô gấp gáp hỏi lại.
-Lúc nãy anh nói nhìn chiếc nhẫn này quen là sao hả ?
Nhìn thấy thái độ của cô như vậy Chí Bình có hơi khó hiểu nói :
-Sao em lại hỏi anh chuyện này
-Thì anh nói em nghe trước đi
-Ừm thì anh nhớ có lần trong lúc nhậu với đám bạn,anh nghe được bọn họ nói chuyện về Ưng Vương,người đứng đầu giới hắc đạo ở Đông Thành,nghe danh cũng thuộc hàng lãnh khốc vô tình,ai nghe qua cũng phải nể sợ.Mà trước nay chưa ai thấy qua gương mặt thật của vị Ưng Vương này,do khi xuất hiện anh ta sẽ đeo chiếc mặt nạ hình chim ưng,điểm nhận biết là trên tay anh ta đeo chiếc nhẫn mặt đầu chim ưng.Nên khi thấy chiếc nhẫn của em anh mới ngờ ngợ
Tú An nghe xong thì sự tò mò càng tăng cao,không lẽ người cô gặp hôm ở nhà vệ sinh là Ưng Vương sao,càng muốn xác thực điều mình nghĩ cô liền hỏi :
-Vậy anh có biết làm sao gặp được Ưng Vương không ?
Chí Bình sửng sốt nhìn cô nói :
-Em có bị làm sao không ?Tự nhiên muốn gặp Ưng Vương ,nghe anh giới hắc đạo rất phức tạp mình nên tránh xa là tốt.Em đừng quên cậu là thị trưởng ở Đông Thành đó
Tú An cáu gắt nói :
-Tự nhiên anh lôi cậu vào làm chi,anh trả lời câu em hỏi đi,đừng nói nhiều
Thấy thái độ nghiêm túc của cô Chí Bình liền hỏi :
-Em hỏi để làm gì ?
-Chuyện của em không cần anh phải biết
-Nếu em không nói cho anh biết,thì anh cũng không nói cho em nghe làm sao gặp được Ưng Vương đâu
-Xuống xe
-Em...
Chí Bình tức nghẹn không nói nên lời vì cái tính của Tú An,biết không thể cương với cô anh đành nói :
-Được rồi coi như anh chịu thua em vậy
Tú An nói lạnh.
-Vậy anh nói đi
-Anh nghe nói Ưng Vương hay xuất hiện khu vực gần bar Thiên Đường
Vậy khả năng người hôm đó cô gặp chính xác là Ưng Vương rồi,Tú An không nói không rằng,khởi động xe lao nhanh vào trong ánh hoàng hôn đang dần tắt lịm.
Chẳng mấy chốc Tú An đã dừng xe trước cửa bar Thiên Đường,Chí Bình nhìn thấy bất ngờ quay qua cô hỏi :
-Em đến đây thật vậy à ?Sao em lại có hứng thú với Ưng Vương thế
Tú An không thèm nói đến anh,cô mở cửa xe bước ra,Chí Bình cũng lẽo đẽo đi theo cô.Cả hai đi vào bên trong bar,vẫn là không khí ồn ào trong môi trường thiếu ánh sáng,hòa cùng âm thanh sôi động của tiếng nhạc,Tú An đi đến một bàn trống ngồi xuống,lúc này cô mới hỏi Chí Bình.
-Ở đây chờ hả ?
Chí Bình đáp lại cô,do tiếng nhạc lấn áp nên cả hai phải nói hết cỡ mới nghe thấy được.
-Chờ chưa chắc đã gặp được,anh nghe nói may mắn lắm mới gặp được thấy anh ta
Tú An nghe xong thì có hơi thất vọng,Chí Bình đưa tay vẫy người phục vụ đến nói :
-Đem ra chai whisky đi
Người phục vụ gật đầu rồi đi nhanh vào trong,Tú An nhìn anh nói :
-Anh gọi thì anh trả tiền đó
Chí Bình mặt nhăn nhó nói :
-Em đừng có quá đáng với anh vậy chứ ?Em đừng quên tiền của anh đã bị em lấy hết rồi đó
Tú An chẳng e dè gì mà nói :
-Em cũng đâu có đem tiền theo
Chí Bình cười khổ nói :
-Em đúng là...
Cùng lúc người phục vụ đem ra chai rượu cùng dĩa trái đặt lên bàn,sau đó cúi đầu rồi đi vào trong,Tú An chán chường đưa tay cầm quả nho bỏ vào miệng ăn.Còn Chí Bình thì đang đưa mắt nhìn lên trên sàn nhảy,những cô gái ăn mặc thiếu vải đang lắc lư trên đó,anh đứng lên,rời khỏi bàn,đi lên phía trên sân khấu hòa cùng những vũ công trên đó.Tú An cũng quá quen với cái tính háo sắc của ông anh họ mình rồi nên chỉ lắc đầu rồi cười.
-Sao anh còn đứng đây ?
Chí Bình cười xòa nói :
-Cho anh quá giang nha
-Xe anh đâu ?
Chí Bình đưa tay gảy gảy lên đầu mình cười cười nói :
-Anh đi taxi đến đây
Tú An không tin nên nói :
-Anh đừng có mà xạo,một thiếu gia như anh đời nào có chuyện ngồi taxi.Anh nói thật đi
Chí Bình đứng im lặng ấp úng.
-Em muốn anh nói gì ?
-Anh không nói thì thôi
Tú An nói xong liền mở cửa lên xe ngồi,đưa tay định đóng cánh cửa lại thì Chí Bình đã nhanh hơn giữ chặt lại,biết không thể giấu được cô anh đành nói :
-Được rồi để anh nói
Tú An lúc này mới buông tay ra,ngồi trên xe hai tay khoanh trước ngực cô nói :
-Rồi anh nói đi
Chí Bình bất đắc dĩ bộc bạch.
-Thật ra mấy hôm trước mẹ có bảo anh đi xem mắt mà anh không chịu,mẹ giận đuổi anh ra khỏi nhà,nên anh lang thang bên ngoài mấy ngày nay đâu có về
Lúc này Tú An mới biết ông anh họ của mình đang bỏ nhà đi bụi,cô cũng biết dì ba đang nôn nóng muốn có dâu nên hay bắt Chí Bình đi xem mắt,mà với cái tính công tử quen ăn chơi tự nhiên có một xiềng xích bên mình làm sao chịu được.
-Vậy giờ anh định làm gì ?
-Thẻ anh đã đưa em rồi,giờ trong người anh không có tiền,em tìm chỗ cho anh tá túc đi
Nhìn tình cảnh của Chí Bình vậy Tú An cũng không đành lòng,cô nói :
-Anh lên xe đi rồi tính
Chí Bình vui vẻ đi vòng qua bên cạnh mở cửa ngồi vào bên ghế phụ.Lúc này Tú An mới khởi động xe chạy đi,ánh mắt Chí Bình vô tình lướt qua bàn tay của Tú An,chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay cái của cô.Tú An tập trung lái xe nhưng vẫn thấy ánh nhìn của Chí Bình nhìn mình,cô lên tiếng hỏi :
-Anh nhìn gì vậy ?
Chí Bình buộc miệng nói :
-Chiếc nhẫn của em đeo anh nhìn thấy quen quá
"Két"
Xe đang lao nhanh bất ngờ Tú An đạp chân thắng,trọng lực mạnh dồn về phía trước, khiến Chí Bình không có sự chuẩn bị mà đổ nhào,rất may anh kịp phản ứng mà trụ lại được không là đã đập đầu vào xe,quay qua nhìn Tú An anh hỏi :
-Em làm gì vậy ?Sao đột ngột thắng lại thế
Tú An không bận tâm đến lời Chí Bình hỏi,cô gấp gáp hỏi lại.
-Lúc nãy anh nói nhìn chiếc nhẫn này quen là sao hả ?
Nhìn thấy thái độ của cô như vậy Chí Bình có hơi khó hiểu nói :
-Sao em lại hỏi anh chuyện này
-Thì anh nói em nghe trước đi
-Ừm thì anh nhớ có lần trong lúc nhậu với đám bạn,anh nghe được bọn họ nói chuyện về Ưng Vương,người đứng đầu giới hắc đạo ở Đông Thành,nghe danh cũng thuộc hàng lãnh khốc vô tình,ai nghe qua cũng phải nể sợ.Mà trước nay chưa ai thấy qua gương mặt thật của vị Ưng Vương này,do khi xuất hiện anh ta sẽ đeo chiếc mặt nạ hình chim ưng,điểm nhận biết là trên tay anh ta đeo chiếc nhẫn mặt đầu chim ưng.Nên khi thấy chiếc nhẫn của em anh mới ngờ ngợ
Tú An nghe xong thì sự tò mò càng tăng cao,không lẽ người cô gặp hôm ở nhà vệ sinh là Ưng Vương sao,càng muốn xác thực điều mình nghĩ cô liền hỏi :
-Vậy anh có biết làm sao gặp được Ưng Vương không ?
Chí Bình sửng sốt nhìn cô nói :
-Em có bị làm sao không ?Tự nhiên muốn gặp Ưng Vương ,nghe anh giới hắc đạo rất phức tạp mình nên tránh xa là tốt.Em đừng quên cậu là thị trưởng ở Đông Thành đó
Tú An cáu gắt nói :
-Tự nhiên anh lôi cậu vào làm chi,anh trả lời câu em hỏi đi,đừng nói nhiều
Thấy thái độ nghiêm túc của cô Chí Bình liền hỏi :
-Em hỏi để làm gì ?
-Chuyện của em không cần anh phải biết
-Nếu em không nói cho anh biết,thì anh cũng không nói cho em nghe làm sao gặp được Ưng Vương đâu
-Xuống xe
-Em...
Chí Bình tức nghẹn không nói nên lời vì cái tính của Tú An,biết không thể cương với cô anh đành nói :
-Được rồi coi như anh chịu thua em vậy
Tú An nói lạnh.
-Vậy anh nói đi
-Anh nghe nói Ưng Vương hay xuất hiện khu vực gần bar Thiên Đường
Vậy khả năng người hôm đó cô gặp chính xác là Ưng Vương rồi,Tú An không nói không rằng,khởi động xe lao nhanh vào trong ánh hoàng hôn đang dần tắt lịm.
Chẳng mấy chốc Tú An đã dừng xe trước cửa bar Thiên Đường,Chí Bình nhìn thấy bất ngờ quay qua cô hỏi :
-Em đến đây thật vậy à ?Sao em lại có hứng thú với Ưng Vương thế
Tú An không thèm nói đến anh,cô mở cửa xe bước ra,Chí Bình cũng lẽo đẽo đi theo cô.Cả hai đi vào bên trong bar,vẫn là không khí ồn ào trong môi trường thiếu ánh sáng,hòa cùng âm thanh sôi động của tiếng nhạc,Tú An đi đến một bàn trống ngồi xuống,lúc này cô mới hỏi Chí Bình.
-Ở đây chờ hả ?
Chí Bình đáp lại cô,do tiếng nhạc lấn áp nên cả hai phải nói hết cỡ mới nghe thấy được.
-Chờ chưa chắc đã gặp được,anh nghe nói may mắn lắm mới gặp được thấy anh ta
Tú An nghe xong thì có hơi thất vọng,Chí Bình đưa tay vẫy người phục vụ đến nói :
-Đem ra chai whisky đi
Người phục vụ gật đầu rồi đi nhanh vào trong,Tú An nhìn anh nói :
-Anh gọi thì anh trả tiền đó
Chí Bình mặt nhăn nhó nói :
-Em đừng có quá đáng với anh vậy chứ ?Em đừng quên tiền của anh đã bị em lấy hết rồi đó
Tú An chẳng e dè gì mà nói :
-Em cũng đâu có đem tiền theo
Chí Bình cười khổ nói :
-Em đúng là...
Cùng lúc người phục vụ đem ra chai rượu cùng dĩa trái đặt lên bàn,sau đó cúi đầu rồi đi vào trong,Tú An chán chường đưa tay cầm quả nho bỏ vào miệng ăn.Còn Chí Bình thì đang đưa mắt nhìn lên trên sàn nhảy,những cô gái ăn mặc thiếu vải đang lắc lư trên đó,anh đứng lên,rời khỏi bàn,đi lên phía trên sân khấu hòa cùng những vũ công trên đó.Tú An cũng quá quen với cái tính háo sắc của ông anh họ mình rồi nên chỉ lắc đầu rồi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.