Yêu Nhầm Chị Hai… Được Nhầm Em Gái
Chương 338
LeoAslan
27/06/2013
Suốt một tuần sau đó, toàn trường chìm đắm trong bầu oán khí ôn thi đầy nặng nề và căng thẳng. Các bậc tiền bối lớp 12 thì vừa phải thi tốt nghiệp, vừa phải luyện ngay kì thi Đại học sau đó, chính vì vậy mà vẻ mặt đăm chiêu của bọn họ cũng lan xuống dưới khối dưới. Ở khối 11, không rõ là tin đồn thất thiệt từ đâu nhưng hồi hôm trước chúng tôi đã nghe râm ran thông tin ở đâu rằng … đề thi học kì II năm nay sẽ rất khó, học hết trong đề cương chưa chắc đã là ngon.
- Bỏ xừ rồi, thế này thì chết tao mất! – Dũng xoắn ôm mặt tru tréo khi nhận tin dữ.
- Thôi tuần này tao sẽ bắt đầu luyện Tứ Đại Giai Không ! – Khang mập quệt mũi, nặng nề nói.
- Là cái gì? – Đám tụi tôi đồng loạt thắc mắc.
- Không gái gú, không game ghiếc, không truyện tranh, không bạn bè ! – Nó thú nhận một cách đầy ngữ khí tẩy chay anh em.
- Ê ê … không bạn bè là thế nào mậy? – Luân khùng trố mắt.
- Tao hỏi tụi mày đã luyện Tứ Đại Giai Không chưa ?– Thằng Khang nhìn tụi tôi cạnh khóe.
- Chưa, vớ vẩn! – Tôi nhún vai nói chen vào.
- Thì đó, tức là tụi mày sẽ còn dính vào các tệ nạn làm ảnh hưởng đến thi cử, nên tao phải không-bạn-bè tạm thời để tránh bị tụi mày dụ dỗ, kéo tao xuống vũng lầy điểm kém !
Nhìn Khang mập bô bô cái mồm mà tụi tôi đâm ra bực,chỉ muốn đấm một phát vào mặt cho nó lăn đùng chết giấc luôn đi. Ở đâu ra cái lí lẽ vào mùa thi là phải tuyệt giao với bạn bè như thế chứ, thiệt đúng là cái thằng mập mà.
Ủa mà khoan, xưa nay nó có bao giờ được điểm cao đâu mà sợ bị kéo xuống vũng lầy điểm kém cơ chứ ?
Nói thì nói vậy, đám con trai hội bàn tròn tụi tôi lúc có anh có em thì luôn mồm chửi bởi thằng mập với cái triết lí cùn ngớ ngẩn mang tính chất cô lập bản thân của nó. Thế nhưng khi chỉ có một mình, thằng nào cũng … âm thầm tập luyện Tứ Đại Giai Không. Tất cả miệng thì nói, nhưng tâm thì bị cuốn vào không khí căng thẳng của những ngày ôn thi để mà đến lớp là chỉ gặp nhau cười xẹt qua rồi cắm mặt vào ôn bài. Đầu đuôi nghĩ lại cũng là do cái tin đồn thất thiệt đề thi sẽ khó kia mà đã gián tiếp làm chia rẽ anh em. Thật là chúng tôi căm thù tên đại ma vương Thi-Học-Kì này lắm rồi đấy !
Khác với đám bạn một tí, tôi chỉ tu luyện Nhị Đại Giai Không, bởi tôi có thể tạm bỏ game và truyện để tập trung ôn luyện, chứ bạn bè và … con gái thì chẳng thể nào. Bởi lúc ở nhà, tôi là bạn với bé Trân, khi đến trường, tôi là người yêu của Tiểu Mai.
Mà công nhận là bọn lớp 10 năm nay như bị trúng tà hay ông bà nhập hay sao mà cũng ôn thi hăng say phết, dù theo kinh nghiệm của tôi thì chương trình lớp 10 chẳng có gì là nặng nề. Nhưng đó là ý kiến có phần chủ quan của tôi, bởi lẽ khi ở nhà luyện thi, bao giờ tôi cũng bị làm phiền, liên tục bị quấy nhiễu.
- Thầy ơi, chỗ này em không biết làm, xem hộ với!
- Hú hồn thầy hộ mệnh, cân bằng phương trình này làm sao vậy thầy ới?
- Bó tay rồi, thầy giúp em đi mà thầy!
Lúc bình thường, Trân gọi tôi bằng anh, những ngày luyện thi, con bé gọi tôi bằng thầy. Và chả hiểu tại sao mà cái bàn ở phòng khách vốn là chỗ học mặc định của tôi thì dạo này Trân lại ôm sách vở xuống ngồi luyện chung.
- Đề thi năm nay khó lắm, phải ôn ráo riết thôi! – Trân cắn bút nói, giải thích cho việc di dời chỗ học của mình.
Và cứ y như rằng những lúc Trân đưa bài nhờ tôi giải là khuôn mặt dễ thương của con bé lại cứ nhè ra đến nơi, bởi tôi luôn lắc đầu từ chối:
- Để anh tập trung, tự tìm hiểu đi!
Một trăm phần trăm, ngay sau đó sẽ là mẹ tôi ra lệnh:
- Mày bày cho con bé thì tốn thời gian lắm à, chỉ cho em nó học đi!
Thế là tôi đành phải gượng gạo nhìn lại mớ kiến thức lớp 10 để bày cho Trân giải đề, để rồi sau đó con bé lại cười răng khểnh tíu tít vui mừng. Cứ như vậy, trong lúc tôi đang bốc khói đầu óc ngồi luyện thi, ở phía đối diện Trân cũng ngồi mặt nhăn mày nhó đắm mình trong mớ bài tập. Có những lúc, bạn bè con bé đến hỏi han bài vở, bắt gặp “Tia chớp vàng” đang quần đùi áo thun luyện thi bơ phờ rũ rượi thì lại cười hích hích một cách lén lút, báo hại tôi những ngày sau đó phải … mặc quần dài trong nhà ngồi làm bài.
Đấy là ở nhà, còn lúc đến trường thì tôi chạm mặt với cô bạn gái của tôi. Tiểu Mai, vốn đã học giỏi lắm rồi nhưng về vấn đề luyện thi nàng cũng không hề dám lơ là, cũng tập trung như bao người khác.
- Em học giỏi lắm rồi, ôn chi nữa? – Tôi chống cằm trên bàn, nói phì phò.
- Giỏi không có nghĩa là không cần ôn, mà em cũng chưa giỏi! – Tiểu Mai đáp, mắt vẫn nhìn vào sách, tay vẫn viết lời giải.
- Em mà không giỏi thì ai giỏi đây! - Tôi chưng hửng, chiếc bút bi quay điên cuồng trên các ngón tay một cách thành thục.
- Anh làm bài đi, hỏi lung tung! – Nàng nhún vai nói, ra ý chấm dứt cuộc nói chuyện ngắn củn và vô vị này.
Ngó sang bên cạnh, tôi trông thấy Khả Vy đang cùng hội con gái ngồi giải đề Hóa mà thầy vừa đưa tiết trước. Em ấy cũng toát mồ hôi, gương mặt đăm chiêu nhìn các phương trình dài dằng dặc một cách chán ngán. Bất giác tôi nhớ lại cái hồi mà tôi còn … trẻ dại, cũng đã từng một thời vui vẻ được Vy dạy Anh ngữ, và tôi dạy lại em ấy các môn tự nhiên.
Dường như thấy được bộ dạng mơ màng của tôi, thằng Tuấn rách từ bàn trên phá lệ Tứ Đại Giai Không, nó vò tờ giấy nháp lại rồi ném thẳng vào mặt tôi.
- Chóc ! – Xui xẻo thay, có lẽ vì luyện thi quá độ nên thằng Tuấn lao lực, lệch tay mà ném nhằm ngay bả vai của Tiểu Mai khiến nàng giật thót người.
- Á à cái thằng này … đến cả vợ ông mày cũng dám đụng ! – Tôi xắn tay áo hầm hố chuẩn bị phóng lên bàn.
Thế nhưng tôi không có cơ hội lộng giả thành thật, tức là vờ đi trả thù dùm bạn gái mà tót lên ngồi tán dóc với thằng Tuấn. Bằng một linh cảm nhạy bén của con gái, Tiểu Mai đã phớt lờ cú ném trật đường ray kia mà nhìn tôi bằng một ánh mắt nghi hoặc, trực tiếp kéo tôi trở lại với giờ tự học của lớp.
Bị ánh mắt lạnh băng của vẻ đẹp kiều mị đó chạm đến, tôi sao có thể làm gì được nữa chứ?
Cũng cần phải nói là dạo gần mấy ngày thi học kì thì càng có nhiều tiết trống hơn, tức là thầy cô cho phép cả lớp tự ôn tập lấy, vậy cho nên tất cả số thời gian đó được chúng tôi cho vào một quỹ thời gian gọi là giờ tự học. Những lúc ấy dĩ nhiên là không khí có ồn ào hơn, nhưng thủy chung thì tất cả cũng chỉ là trao đổi bài vở, hoặc giả cũng có một số ít điếc không sợ súng mà ngồi tán chuyện và chơi cờ ca-rô.
Phần tôi thì tôi cũng khoái lắm, chả cần biết là đang ôn thi, cứ được nghỉ tiết là tôi sẽ chiếu theo lệ cũ mà bị cuốn theo những trò chơi học sinh đầy hấp dẫn đó. Thế nhưng không biết có phải là lo cho chàng trai yêu quý của mình đến mức công khai hay không mà Tiểu Mai thản nhiên từ bàn 3 ôm sách vở xuống bàn 6 mà ngồi ngay bên cạnh tôi.
Không cần biết là ai, chỉ cần tự tiện đổi chỗ trong tiết học là Khang mập bằng quyền lực lớp trưởng sẽ trực tiếp đến tiễn khách về lại nhà ngay. Thế nhưng đây lại là Tiểu Mai, học sinh gần như toàn diện thuộc hàng top của trường, nó sao có thể dám vọng động?
Bị khí thế lạnh lùng vương giả của Tiểu Mai nhiếp hồn, thằng mập chỉ biết tiu nghỉu cắm mặt vào đề cương mà xem như ta đây chưa có thấy gì cả.
-“Thằng hèn, thật không có nghĩa khí!“ – Tôi cay đắng rủa thầm thằng Khang tơi tả, nó sắm cái chức lớp trưởng ra làm gì cơ chứ, kiểu này chắc là bỏ tiền mua chức đây mà.
Chính vì sự không dũng cảm công chính liêm minh của thằng bạn có quyền lực cao nhất trong lớp mình mà tôi giờ đây phải nuốt hận mà lôi tập vở ra, bắt đầu giải bài.
- Anh học Sử đến đâu rồi? – Tiểu Mai nhìn tôi ôn nhu hỏi.
- Tàm tạm, cũng gần xong ! – Tôi đáp nhát gừng, thầm ớn lạnh nhớ lại cái cảnh Tiểu Mai bắt tôi chép bài ra giấy chứ không cho tụng bài theo kiểu học thuộc lòng.
- Em xong Sử rồi, giờ đến Địa nha, Toán - Lí - Hóa anh ổn chứ? – Nàng lại truy vấn.
- Ừ, ổn… ! – Tôi gật đầu lia lịa.
Vậy là Tiểu Mai bắt đầu kèm cặp cho tôi ôn Địa Lí, và phải nói là tôi không hề có tự nguyện lâm vào tình cảnh này một chút nào. Chứ còn sao nữa, bạn bè xung quanh ai nấy đều tự học, chỉ có mỗi tôi là dính phải ách đô hộ của bà la sát này, bả hét học là học, cho nghỉ mới được nghỉ.
Tự bao giờ, tôi đã trở thành một con rùa rút đầu trước mặt con gái mất rồi?
Nhưng may thay, vị cứu tinh của tôi đã đến kia rồi, thầy Phước dạy Lí kia rồi, biết ngay mà, dù cho Tiểu Mai có giỏi Lí đến cách nào đi nữa thì tự tiện đổi chỗ trong giờ học đã là sai rồi. Thầy Phước lúc này đủng đỉnh từ ngoài bước vào sau khi ban lệnh cho cả lớp nghỉ tiết để tự do ôn thi, trông thấy sự lạ thay đổi vị trí của Tiểu Mai, thầy chậm rãi đi xuống dưới lớp, tiến về chỗ tôi.
Đúng rồi, đến đi thầy ơi, đến thể hiện khí phách của một bậc nhất đại tông sư đi!
- Giúp bạn luyện thi là tốt, hai đứa cố lên nhé !– Thầy nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt hài lòng, khen cô học trò xong rồi lại quay đi.
Ôi đệch…
Những ngày trước kì thi vì vậy mà trở nên dài lê thê bất tận, kết hợp với những đám mây xám xịt chứa mưa giăng ngang trên bầu trời càng làm không khí thập phần ảm đạm. Với tôi mà nói, không khí lại càng thêm lạnh khi mà cô bạn gái của tôi luôn ngồi ở bên. Thật sự thì ở trên lớp, tôi ít khi ngồi cạnh Tiểu Mai do khác vị trí ngồi, nhờ kì thi này mà tôi mới biết được nàng học ra sao. Liên tục ghi chép, cẩn thận đến mức tỉ mỉ mà dùng bút dạ đủ màu tô lên các chi tiết trọng điểm, những dòng chữ ngay ngắn và thanh tú như chính chủ nhân của nó liên tục được sinh ra trên từng trang vở.
Nhìn Tiểu Mai trong tà áo dài từ đằng sau, tôi thật là yêu cái cổ áo cộng phần gáy tóc trắng ngần quá đi, vài sợi tóc mai thanh mảnh rủ xuống càng làm thêm phần quyến rũ.
- Anh chép lại phần này đi, điểm ngữ pháp này cần phải tập trung hơn!
Bị nàng làm cho mất hứng thưởng ngoạn, tôi xuôi xị ngoan ngoãn chép bài theo lệnh. Cũng có lắm lúc tôi muốn hỏi nàng về vụ Uyển Nhi, nhưng tính tới tính lui một hồi lại thôi, cứ để qua kì thi này đã. Giờ cứ tập trung ôn luyện, vậy là đủ rồi!
Khang mập bị nhỏ Huyền kiểm soát chặt chẽ, nó đã chính thức phá giới và dính vào gái gú. Không biết làm sao mà ở bàn trên, Tuấn rách cùng thằng Chiến chiêu mộ Khả Vy được vào hàng ngũ gia sư môn Văn, tha hồ học tập. Chỉ có mỗi Luân khùng là quyết tâm solo tới cùng, thằng này luôn tự tin vào bản thân mà không thèm nhờ cậy ai cả.
Dũng xoắn thì sao, nó luôn mồm kêu gào thảm thiết:
- Trời ơi thi nhanh đi, còn nghỉ hè nữa!!!!!!!!!!!!!
Và ngày thi đã đến theo lịch với một tốc độ ì ạch nhưng xuất hiện lại nhanh như chớp. Tôi còn nhớ sáng hôm đó là một ngày trời âm u, khi tôi đang xách cặp với một vẻ mặt căng thẳng nghĩ về đề thi Sử bữa nay sẽ như thế nào thì Tiểu Mai đã cất giọng lo lắng:
- Không biết có mưa không nhỉ, bị ướt thì phiền lắm, ôi áo dài… !
Trời ơi em ơi, anh đang lo sốt vó về bài thi, còn em lại thể hiện điều đó bằng cách dự báo thời báo thời tiết, thắc mắc về dị biến thiên tượng ư?
Bước vô trong lớp, tôi nhận ra gương mặt bạn bè ai nấy cũng đều căng thẳng như nhau, có chăng là những nét cười như mếu, mây đen dường như ẩn hiện trên mặt tất cả mọi người.
Và Dũng xoắn, nó lại la lên:
- Trời ơi sao thi nhanh quá vậy, chưa ôn xong mà!!!!!!!!
Không khí thêm phần căng thẳng trước màn ta thán của thằng này, và Tuấn rách thể hiện thêm điều đó bằng cách thở dài não ruột, chị đại Yên ù không hiểu do run hay sao mà đánh rớt luôn cặp mắt kính xuống đất.
- Reeng !!!
Chuông vang lên, báo hiệu giờ thi đã đến, các dũng sĩ tụi tôi chính thức bước vào trận đại chiến long trời lở đất với đại ma vương Thi-Học-Kì trong vòng 4 ngày liên tiếp.
Ngày đầu tiên của kì thi, tôi bị đại ma vương đánh tan tác, giã nát như chày giã cối bằng mớ chưởng lực kì dị mà phải vất vả lắm tôi mới có thể chống đỡ được, hoàn toàn phòng ngự không hề có cơ hội phản công.
- Đề y chang phần ôn, anh làm đúng thì có gì mà phải sợ? – Tiểu Mai nhận xét khi tôi hãi hùng thuật lại trận chiến của mình.
Ngày tiếp theo, tôi vẫn bị lao đao với dàn phép thuật kinh hoàng kia, nhưng lần này đã có khá khẩm hơn khi tôi đã nhặt được Tuyệt Thế Hảo Kiếm, trực tiếp thi triển bộ kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm mà chém bay hết các tên hộ pháp của ma vương thi cử.
- Đề Hóa dễ ợt, tao chỉ lo môn Văn thôi ! – Tuấn rách hớn hở khoe.
Ngày thứ ba, tôi khiếp đảm vận Càn Khôn Đại Nã Di để phòng thủ trước đòn phép Địa Lí Nhất Dương Chỉ, Công Dân Lôi Xuyên Vân. Ầm một cái to tướng, tôi bị đánh bật ra, mếu máo không ngờ mình vừa mấp mé bờ vực của cái chết, tên ma vương này thật là âm hiểm quá đi.
- Địa Lí khó quá, tao căm thù nó !!!!! – Khang mập nghiến răng ken két, và tôi vẫn không dám gật đầu đồng tình bởi Tiểu Mai đang đứng cạnh bên.
Ngày thi cuối cùng có Toán và Lí, tôi bằng chính sức mình đã có thể cầm chắc Nhất Ngự Hổ Triệt Thái Đao trong tay mà sử ra đại tuyệt chiêu Thiên Tường Long Thiểm, bi tráng chém vào tử huyệt của tên đại ma vương sừng sỏ, chấm dứt kì thi học kì II, chính thức mở ra kỉ nguyên sáng láng mới mẻ cho nhân loại, kỉ nguyên được mang tên…
Hè tới rồi !!!!!!!!!!!!!
Kì thi học kì cuối cùng trong năm vừa chấm dứt, đám học sinh không cần biết kết quả ra sao mà chạy ùa ra như ong vỡ tổ, hơn bảy chục phần trăm là những gương mặt tươi cười hớn hở, số còn lại buồn có, xụ mặt có, tự kỉ có, và… khóc cũng có luôn.
Tôi mặc kệ chứ, tôi dù sao đã hoàn thành chỉ tiêu của mình rồi, trừ Toán Lí Hóa không 10 thì 9 ra, tất cả các môn còn lại tôi đều tự tin mình trên điểm trung bình, rất có thể sẽ bạo kích mà nhảy luôn điểm 7 điểm 8 cũng không chừng, thế là quá đủ !
- Giỏi ghê, người yêu của em phải vậy chứ ! – Tiểu Mai chớp mắt nhìn tôi cười hài lòng, nàng thay đổi 180 độ mà từ trạng trái lạnh lùng lúc luyện thi đã trở thành rất đỗi nồng nàn tình cảm sau kì thi.
Sau khi đến chia buồn cùng bạn bè thân hữu, nhất là Dũng xoắn lúc này đang tru tréo bên tai cái điệp khúc “trời ơi biết vậy”, tôi đến vỗ vai Khang mập bảo nó tối đi game xả stress, rầu rĩ nhận được cái lắc đầu âu sầu của nó, vậy là dư biết kết quả như nào.
Luân khùng, Tuấn rách, thằng Chiến, Khả Vy, nhỏ Huyền cười vui vẻ, suy ra thi tốt.
Khang mập, thằng Quý, thằng Phát, chị đại Yên ù, Dũng xoắn, nhỏ Phương mặt như đưa đám, suy ra tạch mất tiêu rồi !
Về phần Tiểu Mai ư? Không cần hỏi cũng đoán được câu trả lời, nhưng có cái này thì tôi nghĩ bạn đọc sẽ muốn biết, đó là kì thi học kì II năm đó, Tiểu Mai được thầy hiệu trưởng nêu tên trước toàn trường với thành tích siêu việt giữ điểm 10 tuyệt đối trong toàn bộ các môn thi, chỉ trừ Văn Học 8 điểm, và Thể Dục thì nàng được miễn học. Cũng có một bà chị lớp 12A2 được tuyên dương y như vậy, khác là Văn bả đến 9 điểm lận, và bả … không được xinh cho lắm. So cả hai người con gái lên nhận phần thưởng danh dự thì rõ là cả trường đều thấy sự khác biệt về vẻ ngoài một trời một vực. Cũng có thằng con trai bên 11A2 nói rằng bà chị 12A2 kia được thêm điểm 7 môn Thể Dục, cộng lại sẽ hơn được Tiểu Mai. Thề là tôi chỉ muốn hốt xác thằng đó ngay tắp lự, so sánh nhảm thiệt !
Có một cô bạn gái với sức học kinh hoàng như thế, tôi bất giác đâm ra tự ti và thấy mình nhỏ bé đi trước nàng. Lén giấu bảng điểm có con sáu to đùng của môn Anh Văn và con bảy của môn Lịch Sử, tôi thở dài ngẫm nghĩ:
-“ Anh ngày càng ngưỡng mộ em, thì làm gì có chuyện anh hết yêu em chứ ?”
Nhắc đến cái triết lí này, tôi lại nhớ đến cô nàng Uyển Nhi, và biết rằng đã đến lúc mình phải gặp Tiểu Mai để hỏi những gì cần hỏi.
Hôm đó, những tiết học cuối cùng diễn ra trong không khí tưng bừng như lễ hội của cả lớp. Nhóm thì bàn tán hè này sẽ làm gì, nhóm thì nhắc lại bài thi cũ, nhóm thì bày trò chơi tại bàn, tán chuyện hệt như một cái chợ. Các thầy cô biết ý, chỉ giới hạn đám học trò được giải lao trong một mức độ âm thanh nhất định, còn lại để cho tụi nhỏ muốn làm gì thì làm. Phải thôi, dù sao cũng thi xong hết rồi cơ mà, giờ đợi ngày tổng kết nữa là sẽ có ba tháng hè tuyệt vời rồi.
Và tôi đang hả hê với chức danh vô địch cờ ca-rô tự phong, cười thống khoái trước nét mặt nhăn như bị của Tuấn rách thì chợt nhìn sang Tiểu Mai, tôi thấy nàng cũng nhẹ mỉm cười nhìn tôi.
Bỏ vị trí quán quân nhường chỗ cho thí sinh khác, tôi bước đến bàn Tiểu Mai, chen qua nhỏ Huyền mà ngồi xuống cạnh nàng hỏi thì thầm:
- Làm gì vậy? Ra giỡn chơi cho vui!
- Em thế này được rồi, anh ! – Nàng cười giả lả.
- Được rồi là sao? – Tôi ngẩn ngơ.
- Là đủ nhẹ nhàng để anh biết em đang nhìn anh, và anh sẽ qua đây ngồi! – Tiểu Mai lơ đễnh vuốt tóc, nói thật khẽ chỉ đủ để tôi nghe.
Không biết các bạn sao chứ lúc mà tôi nghe được câu nói này thì lại càng thêm phần bị Tiểu Mai quyến rũ, quả là nàng luôn khiến tôi phải đi từ cung bậc cảm xúc này đến thanh âm tình yêu khác. Cộng thêm hương hoa bạch mai đưa từ chiếc kẹp tóc bằng dây buộc thanh mảnh màu trắng, tôi lại một lần nữa có cảm giác như mình đang … yêu lại từ đầu.
- À quên … anh hỏi em chuyện này được không?
- Gì vậy ? – Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên trước vẻ dè dặt của tôi.
- Em … có chị em họ nào tên là Diệp Hoàng Uyển Nhi không ? – Tôi đi thẳng vấn đề luôn.
Cũng là về vấn đề chị em, nhưng lần này Tiểu Mai trả lời ngay sau tôi, bằng vẻ nghi hoặc:
- Không hề, sao lại thế được?
- Ừ … vậy hả ? – Tôi ngẩn tò te, trong đầu ngổn ngang trăm mối, và cô nàng mắt xanh lại hiện lên trong tâm trí.
- Bộ có người tên như vậy thật à ? – Tiểu Mai thắc mắc.
- Ừm, nhưng chắc là trùng họ thôi, anh biết cách đây mấy hôm… ! – Tôi ấp úng, đã bắt đầu giở mửng nói láo quen thuộc.
Lần này đến lượt Tiểu Mai nhíu mày, nàng lắc đầu phủ định ngay:
- Không thể, chắc chắn không có chuyện trùng họ được!
- Sao lại không, đời nhiều cái ngẫu nhiên mà ! –Tôi nhướn mắt phản bác.
- Vì họ Diệp là của ba em, ở Việt Nam em nghĩ họ Diệp đã hiếm rồi, và Hoàng là họ của mẹ em khi được phiên âm ra, nên mới có Diệp Hoàng. Anh nghĩ có sự trùng hợp như vậy ư?
Trước sự quả quyết của Tiểu Mai, cái giả thiết trùng họ của tôi đã bị đánh tan nát. Hóa ra họ Diệp Hoàng được sinh ra là vì thế, ghép từ họ cha và mẹ của Tiểu Mai mà có.
- Thế thì … có thể là chị em họ xa nào đó mà em không biết thì sao? – Tôi ngờ vực.
- Trùng họ nội mà anh bảo xa sao được? Hơn nữa mang họ Diệp Hoàng là chắc chắn có gia đình em thôi, làm gì có chuyện em không biết người đó ? – Tiểu Mai kiên nhẫn nói.
Đúng ha, mang họ Diệp Hoàng thì chắc chắn phải là người nhà Tiểu Mai rồi, hay là…
- Có khi nào ba em giống như … Đoàn Chính Thuần không? Có một người con gái riêng…!
Và tôi chỉ nói được đến đó rồi im miệng vì bị Tiểu Mai nhéo một phát thật lực vào hông, đau điếng đến mức tôi không tài nào thở được chứ đừng nói là phát ra tiếng la.
- Vớ vẩn ! – Nàng giận dỗi.
Như vậy là xong, cuộc điều tra của tôi về Uyển Nhi đã kết thúc bằng bài phỏng vấn đầy thảm hại với Tiểu Mai, tôi chẳng khai thác được thêm gì khác, vì Tiểu Mai cũng chẳng biết gì hơn tôi.
- Anh gặp người ta khi nào?
Chỉ với một câu hỏi như thế, tôi buộc phải khai ra tất tần tật mọi thứ cho Tiểu Mai biết vì không muốn giấu diếm thêm nữa. Kết thúc câu chuyện, Tiểu Mai nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp bùng lên lửa giận:
- Hay ha, bị tôi giận vài ngày đã đi quen cô khác rồi! - Không thể ngờ được là tưởng tượng về tương lai của tôi hồi tuần trước lại giống y chang câu nói này của Tiểu Mai vừa thốt ra.
- Không … tình cờ thôi mà, nếu anh có ý gì thì đã chẳng kể ra hết cho em nghe! – Tôi giải thích bằng điệu bộ vừa thành khẩn vừa bi thảm.
Im lặng một vài giây nhìn thẳng vào tôi, Tiểu Mai cuối cùng đã chấp nhận là nàng tin những gì tôi vừa nói, dù rằng tôi biết nếu đứng trên lập trường của nàng thì hẳn tôi cũng sẽ khó chịu ghê gớm lắm nếu một ngày nào đó tôi cũng biết nàng đang có rất nhiều tên con trai theo đuổi.
Thở hắt ra, Tiểu Mai nói:
- Em sẽ hỏi lại ba chuyện này vậy … Diệp Hoàng Uyển Nhi ư ?
Cuộc nói chuyện của chúng tôi chấm dứt bằng việc tôi năn nỉ Tiểu Mai cho giữ hộp khô bò, nhưng vẻ như con gái đều ghét tất cả những cô nào bén mảng đến gần người yêu của mình, thế nên hôm sau khi trở về nhà, tôi bất lực nhận hung tin là con bé Trân nội gián đã đem “gia tài quý báu” của tôi sang nhà Tiểu Mai. Với lí do không để tôi bị đỏ mắt, với sự ủng hộ của mẹ tôi, Tiểu Mai đã lạnh lùng đưa ra chính sách khi nào tôi muốn ăn khô bò thì qua nhà nàng, tất nhiên là ăn trong sự giám sát, sống và làm việc theo pháp luật.
Chiều hôm đó, tôi nằm vật ra trên ghế nhà Tiểu Mai, bất lực gác tay lên trán sau khi thất bại trong việc thương thuyết rằng tôi sẽ đem nửa số khô bò về nhà mình. Quá chán ngán khi ăn mà cũng bị cấm vận, tôi ỉu xìu bước xuống nhà dưới định bụng lấy chai trà đào uống thì bất chợt nghe bên tai mình là giọng nói của Tiểu Mai ở ngoài vườn sau.
Ngoài vườn có ai đâu mà nàng nói chuyện vậy kìa? À à… bộ này là đang nói chuyện điện thoại đây mà!
Như để khẳng định cho phán đoán của mình, tôi ngửa mặt tu một hơi trà mát lạnh rồi bước ra cửa sau dẫn tới hành lang vườn hoa nhỏ hẹp, tựa vào thành cửa âu yếm nhìn Tiểu Mai đang áp tai vào điện thoại, kế bên là chậu trúc Hawai vừa mua lúc sáng đang bị xới đất dở dang.
- Là Uyển Nhi, đúng không ?
- …… !
- Ừa, chị đoán ngay từ đầu rồi mà !
- ………….. !
HẢ ?
Tôi có đang nghe lầm không vậy ????
- Bỏ xừ rồi, thế này thì chết tao mất! – Dũng xoắn ôm mặt tru tréo khi nhận tin dữ.
- Thôi tuần này tao sẽ bắt đầu luyện Tứ Đại Giai Không ! – Khang mập quệt mũi, nặng nề nói.
- Là cái gì? – Đám tụi tôi đồng loạt thắc mắc.
- Không gái gú, không game ghiếc, không truyện tranh, không bạn bè ! – Nó thú nhận một cách đầy ngữ khí tẩy chay anh em.
- Ê ê … không bạn bè là thế nào mậy? – Luân khùng trố mắt.
- Tao hỏi tụi mày đã luyện Tứ Đại Giai Không chưa ?– Thằng Khang nhìn tụi tôi cạnh khóe.
- Chưa, vớ vẩn! – Tôi nhún vai nói chen vào.
- Thì đó, tức là tụi mày sẽ còn dính vào các tệ nạn làm ảnh hưởng đến thi cử, nên tao phải không-bạn-bè tạm thời để tránh bị tụi mày dụ dỗ, kéo tao xuống vũng lầy điểm kém !
Nhìn Khang mập bô bô cái mồm mà tụi tôi đâm ra bực,chỉ muốn đấm một phát vào mặt cho nó lăn đùng chết giấc luôn đi. Ở đâu ra cái lí lẽ vào mùa thi là phải tuyệt giao với bạn bè như thế chứ, thiệt đúng là cái thằng mập mà.
Ủa mà khoan, xưa nay nó có bao giờ được điểm cao đâu mà sợ bị kéo xuống vũng lầy điểm kém cơ chứ ?
Nói thì nói vậy, đám con trai hội bàn tròn tụi tôi lúc có anh có em thì luôn mồm chửi bởi thằng mập với cái triết lí cùn ngớ ngẩn mang tính chất cô lập bản thân của nó. Thế nhưng khi chỉ có một mình, thằng nào cũng … âm thầm tập luyện Tứ Đại Giai Không. Tất cả miệng thì nói, nhưng tâm thì bị cuốn vào không khí căng thẳng của những ngày ôn thi để mà đến lớp là chỉ gặp nhau cười xẹt qua rồi cắm mặt vào ôn bài. Đầu đuôi nghĩ lại cũng là do cái tin đồn thất thiệt đề thi sẽ khó kia mà đã gián tiếp làm chia rẽ anh em. Thật là chúng tôi căm thù tên đại ma vương Thi-Học-Kì này lắm rồi đấy !
Khác với đám bạn một tí, tôi chỉ tu luyện Nhị Đại Giai Không, bởi tôi có thể tạm bỏ game và truyện để tập trung ôn luyện, chứ bạn bè và … con gái thì chẳng thể nào. Bởi lúc ở nhà, tôi là bạn với bé Trân, khi đến trường, tôi là người yêu của Tiểu Mai.
Mà công nhận là bọn lớp 10 năm nay như bị trúng tà hay ông bà nhập hay sao mà cũng ôn thi hăng say phết, dù theo kinh nghiệm của tôi thì chương trình lớp 10 chẳng có gì là nặng nề. Nhưng đó là ý kiến có phần chủ quan của tôi, bởi lẽ khi ở nhà luyện thi, bao giờ tôi cũng bị làm phiền, liên tục bị quấy nhiễu.
- Thầy ơi, chỗ này em không biết làm, xem hộ với!
- Hú hồn thầy hộ mệnh, cân bằng phương trình này làm sao vậy thầy ới?
- Bó tay rồi, thầy giúp em đi mà thầy!
Lúc bình thường, Trân gọi tôi bằng anh, những ngày luyện thi, con bé gọi tôi bằng thầy. Và chả hiểu tại sao mà cái bàn ở phòng khách vốn là chỗ học mặc định của tôi thì dạo này Trân lại ôm sách vở xuống ngồi luyện chung.
- Đề thi năm nay khó lắm, phải ôn ráo riết thôi! – Trân cắn bút nói, giải thích cho việc di dời chỗ học của mình.
Và cứ y như rằng những lúc Trân đưa bài nhờ tôi giải là khuôn mặt dễ thương của con bé lại cứ nhè ra đến nơi, bởi tôi luôn lắc đầu từ chối:
- Để anh tập trung, tự tìm hiểu đi!
Một trăm phần trăm, ngay sau đó sẽ là mẹ tôi ra lệnh:
- Mày bày cho con bé thì tốn thời gian lắm à, chỉ cho em nó học đi!
Thế là tôi đành phải gượng gạo nhìn lại mớ kiến thức lớp 10 để bày cho Trân giải đề, để rồi sau đó con bé lại cười răng khểnh tíu tít vui mừng. Cứ như vậy, trong lúc tôi đang bốc khói đầu óc ngồi luyện thi, ở phía đối diện Trân cũng ngồi mặt nhăn mày nhó đắm mình trong mớ bài tập. Có những lúc, bạn bè con bé đến hỏi han bài vở, bắt gặp “Tia chớp vàng” đang quần đùi áo thun luyện thi bơ phờ rũ rượi thì lại cười hích hích một cách lén lút, báo hại tôi những ngày sau đó phải … mặc quần dài trong nhà ngồi làm bài.
Đấy là ở nhà, còn lúc đến trường thì tôi chạm mặt với cô bạn gái của tôi. Tiểu Mai, vốn đã học giỏi lắm rồi nhưng về vấn đề luyện thi nàng cũng không hề dám lơ là, cũng tập trung như bao người khác.
- Em học giỏi lắm rồi, ôn chi nữa? – Tôi chống cằm trên bàn, nói phì phò.
- Giỏi không có nghĩa là không cần ôn, mà em cũng chưa giỏi! – Tiểu Mai đáp, mắt vẫn nhìn vào sách, tay vẫn viết lời giải.
- Em mà không giỏi thì ai giỏi đây! - Tôi chưng hửng, chiếc bút bi quay điên cuồng trên các ngón tay một cách thành thục.
- Anh làm bài đi, hỏi lung tung! – Nàng nhún vai nói, ra ý chấm dứt cuộc nói chuyện ngắn củn và vô vị này.
Ngó sang bên cạnh, tôi trông thấy Khả Vy đang cùng hội con gái ngồi giải đề Hóa mà thầy vừa đưa tiết trước. Em ấy cũng toát mồ hôi, gương mặt đăm chiêu nhìn các phương trình dài dằng dặc một cách chán ngán. Bất giác tôi nhớ lại cái hồi mà tôi còn … trẻ dại, cũng đã từng một thời vui vẻ được Vy dạy Anh ngữ, và tôi dạy lại em ấy các môn tự nhiên.
Dường như thấy được bộ dạng mơ màng của tôi, thằng Tuấn rách từ bàn trên phá lệ Tứ Đại Giai Không, nó vò tờ giấy nháp lại rồi ném thẳng vào mặt tôi.
- Chóc ! – Xui xẻo thay, có lẽ vì luyện thi quá độ nên thằng Tuấn lao lực, lệch tay mà ném nhằm ngay bả vai của Tiểu Mai khiến nàng giật thót người.
- Á à cái thằng này … đến cả vợ ông mày cũng dám đụng ! – Tôi xắn tay áo hầm hố chuẩn bị phóng lên bàn.
Thế nhưng tôi không có cơ hội lộng giả thành thật, tức là vờ đi trả thù dùm bạn gái mà tót lên ngồi tán dóc với thằng Tuấn. Bằng một linh cảm nhạy bén của con gái, Tiểu Mai đã phớt lờ cú ném trật đường ray kia mà nhìn tôi bằng một ánh mắt nghi hoặc, trực tiếp kéo tôi trở lại với giờ tự học của lớp.
Bị ánh mắt lạnh băng của vẻ đẹp kiều mị đó chạm đến, tôi sao có thể làm gì được nữa chứ?
Cũng cần phải nói là dạo gần mấy ngày thi học kì thì càng có nhiều tiết trống hơn, tức là thầy cô cho phép cả lớp tự ôn tập lấy, vậy cho nên tất cả số thời gian đó được chúng tôi cho vào một quỹ thời gian gọi là giờ tự học. Những lúc ấy dĩ nhiên là không khí có ồn ào hơn, nhưng thủy chung thì tất cả cũng chỉ là trao đổi bài vở, hoặc giả cũng có một số ít điếc không sợ súng mà ngồi tán chuyện và chơi cờ ca-rô.
Phần tôi thì tôi cũng khoái lắm, chả cần biết là đang ôn thi, cứ được nghỉ tiết là tôi sẽ chiếu theo lệ cũ mà bị cuốn theo những trò chơi học sinh đầy hấp dẫn đó. Thế nhưng không biết có phải là lo cho chàng trai yêu quý của mình đến mức công khai hay không mà Tiểu Mai thản nhiên từ bàn 3 ôm sách vở xuống bàn 6 mà ngồi ngay bên cạnh tôi.
Không cần biết là ai, chỉ cần tự tiện đổi chỗ trong tiết học là Khang mập bằng quyền lực lớp trưởng sẽ trực tiếp đến tiễn khách về lại nhà ngay. Thế nhưng đây lại là Tiểu Mai, học sinh gần như toàn diện thuộc hàng top của trường, nó sao có thể dám vọng động?
Bị khí thế lạnh lùng vương giả của Tiểu Mai nhiếp hồn, thằng mập chỉ biết tiu nghỉu cắm mặt vào đề cương mà xem như ta đây chưa có thấy gì cả.
-“Thằng hèn, thật không có nghĩa khí!“ – Tôi cay đắng rủa thầm thằng Khang tơi tả, nó sắm cái chức lớp trưởng ra làm gì cơ chứ, kiểu này chắc là bỏ tiền mua chức đây mà.
Chính vì sự không dũng cảm công chính liêm minh của thằng bạn có quyền lực cao nhất trong lớp mình mà tôi giờ đây phải nuốt hận mà lôi tập vở ra, bắt đầu giải bài.
- Anh học Sử đến đâu rồi? – Tiểu Mai nhìn tôi ôn nhu hỏi.
- Tàm tạm, cũng gần xong ! – Tôi đáp nhát gừng, thầm ớn lạnh nhớ lại cái cảnh Tiểu Mai bắt tôi chép bài ra giấy chứ không cho tụng bài theo kiểu học thuộc lòng.
- Em xong Sử rồi, giờ đến Địa nha, Toán - Lí - Hóa anh ổn chứ? – Nàng lại truy vấn.
- Ừ, ổn… ! – Tôi gật đầu lia lịa.
Vậy là Tiểu Mai bắt đầu kèm cặp cho tôi ôn Địa Lí, và phải nói là tôi không hề có tự nguyện lâm vào tình cảnh này một chút nào. Chứ còn sao nữa, bạn bè xung quanh ai nấy đều tự học, chỉ có mỗi tôi là dính phải ách đô hộ của bà la sát này, bả hét học là học, cho nghỉ mới được nghỉ.
Tự bao giờ, tôi đã trở thành một con rùa rút đầu trước mặt con gái mất rồi?
Nhưng may thay, vị cứu tinh của tôi đã đến kia rồi, thầy Phước dạy Lí kia rồi, biết ngay mà, dù cho Tiểu Mai có giỏi Lí đến cách nào đi nữa thì tự tiện đổi chỗ trong giờ học đã là sai rồi. Thầy Phước lúc này đủng đỉnh từ ngoài bước vào sau khi ban lệnh cho cả lớp nghỉ tiết để tự do ôn thi, trông thấy sự lạ thay đổi vị trí của Tiểu Mai, thầy chậm rãi đi xuống dưới lớp, tiến về chỗ tôi.
Đúng rồi, đến đi thầy ơi, đến thể hiện khí phách của một bậc nhất đại tông sư đi!
- Giúp bạn luyện thi là tốt, hai đứa cố lên nhé !– Thầy nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt hài lòng, khen cô học trò xong rồi lại quay đi.
Ôi đệch…
Những ngày trước kì thi vì vậy mà trở nên dài lê thê bất tận, kết hợp với những đám mây xám xịt chứa mưa giăng ngang trên bầu trời càng làm không khí thập phần ảm đạm. Với tôi mà nói, không khí lại càng thêm lạnh khi mà cô bạn gái của tôi luôn ngồi ở bên. Thật sự thì ở trên lớp, tôi ít khi ngồi cạnh Tiểu Mai do khác vị trí ngồi, nhờ kì thi này mà tôi mới biết được nàng học ra sao. Liên tục ghi chép, cẩn thận đến mức tỉ mỉ mà dùng bút dạ đủ màu tô lên các chi tiết trọng điểm, những dòng chữ ngay ngắn và thanh tú như chính chủ nhân của nó liên tục được sinh ra trên từng trang vở.
Nhìn Tiểu Mai trong tà áo dài từ đằng sau, tôi thật là yêu cái cổ áo cộng phần gáy tóc trắng ngần quá đi, vài sợi tóc mai thanh mảnh rủ xuống càng làm thêm phần quyến rũ.
- Anh chép lại phần này đi, điểm ngữ pháp này cần phải tập trung hơn!
Bị nàng làm cho mất hứng thưởng ngoạn, tôi xuôi xị ngoan ngoãn chép bài theo lệnh. Cũng có lắm lúc tôi muốn hỏi nàng về vụ Uyển Nhi, nhưng tính tới tính lui một hồi lại thôi, cứ để qua kì thi này đã. Giờ cứ tập trung ôn luyện, vậy là đủ rồi!
Khang mập bị nhỏ Huyền kiểm soát chặt chẽ, nó đã chính thức phá giới và dính vào gái gú. Không biết làm sao mà ở bàn trên, Tuấn rách cùng thằng Chiến chiêu mộ Khả Vy được vào hàng ngũ gia sư môn Văn, tha hồ học tập. Chỉ có mỗi Luân khùng là quyết tâm solo tới cùng, thằng này luôn tự tin vào bản thân mà không thèm nhờ cậy ai cả.
Dũng xoắn thì sao, nó luôn mồm kêu gào thảm thiết:
- Trời ơi thi nhanh đi, còn nghỉ hè nữa!!!!!!!!!!!!!
Và ngày thi đã đến theo lịch với một tốc độ ì ạch nhưng xuất hiện lại nhanh như chớp. Tôi còn nhớ sáng hôm đó là một ngày trời âm u, khi tôi đang xách cặp với một vẻ mặt căng thẳng nghĩ về đề thi Sử bữa nay sẽ như thế nào thì Tiểu Mai đã cất giọng lo lắng:
- Không biết có mưa không nhỉ, bị ướt thì phiền lắm, ôi áo dài… !
Trời ơi em ơi, anh đang lo sốt vó về bài thi, còn em lại thể hiện điều đó bằng cách dự báo thời báo thời tiết, thắc mắc về dị biến thiên tượng ư?
Bước vô trong lớp, tôi nhận ra gương mặt bạn bè ai nấy cũng đều căng thẳng như nhau, có chăng là những nét cười như mếu, mây đen dường như ẩn hiện trên mặt tất cả mọi người.
Và Dũng xoắn, nó lại la lên:
- Trời ơi sao thi nhanh quá vậy, chưa ôn xong mà!!!!!!!!
Không khí thêm phần căng thẳng trước màn ta thán của thằng này, và Tuấn rách thể hiện thêm điều đó bằng cách thở dài não ruột, chị đại Yên ù không hiểu do run hay sao mà đánh rớt luôn cặp mắt kính xuống đất.
- Reeng !!!
Chuông vang lên, báo hiệu giờ thi đã đến, các dũng sĩ tụi tôi chính thức bước vào trận đại chiến long trời lở đất với đại ma vương Thi-Học-Kì trong vòng 4 ngày liên tiếp.
Ngày đầu tiên của kì thi, tôi bị đại ma vương đánh tan tác, giã nát như chày giã cối bằng mớ chưởng lực kì dị mà phải vất vả lắm tôi mới có thể chống đỡ được, hoàn toàn phòng ngự không hề có cơ hội phản công.
- Đề y chang phần ôn, anh làm đúng thì có gì mà phải sợ? – Tiểu Mai nhận xét khi tôi hãi hùng thuật lại trận chiến của mình.
Ngày tiếp theo, tôi vẫn bị lao đao với dàn phép thuật kinh hoàng kia, nhưng lần này đã có khá khẩm hơn khi tôi đã nhặt được Tuyệt Thế Hảo Kiếm, trực tiếp thi triển bộ kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm mà chém bay hết các tên hộ pháp của ma vương thi cử.
- Đề Hóa dễ ợt, tao chỉ lo môn Văn thôi ! – Tuấn rách hớn hở khoe.
Ngày thứ ba, tôi khiếp đảm vận Càn Khôn Đại Nã Di để phòng thủ trước đòn phép Địa Lí Nhất Dương Chỉ, Công Dân Lôi Xuyên Vân. Ầm một cái to tướng, tôi bị đánh bật ra, mếu máo không ngờ mình vừa mấp mé bờ vực của cái chết, tên ma vương này thật là âm hiểm quá đi.
- Địa Lí khó quá, tao căm thù nó !!!!! – Khang mập nghiến răng ken két, và tôi vẫn không dám gật đầu đồng tình bởi Tiểu Mai đang đứng cạnh bên.
Ngày thi cuối cùng có Toán và Lí, tôi bằng chính sức mình đã có thể cầm chắc Nhất Ngự Hổ Triệt Thái Đao trong tay mà sử ra đại tuyệt chiêu Thiên Tường Long Thiểm, bi tráng chém vào tử huyệt của tên đại ma vương sừng sỏ, chấm dứt kì thi học kì II, chính thức mở ra kỉ nguyên sáng láng mới mẻ cho nhân loại, kỉ nguyên được mang tên…
Hè tới rồi !!!!!!!!!!!!!
Kì thi học kì cuối cùng trong năm vừa chấm dứt, đám học sinh không cần biết kết quả ra sao mà chạy ùa ra như ong vỡ tổ, hơn bảy chục phần trăm là những gương mặt tươi cười hớn hở, số còn lại buồn có, xụ mặt có, tự kỉ có, và… khóc cũng có luôn.
Tôi mặc kệ chứ, tôi dù sao đã hoàn thành chỉ tiêu của mình rồi, trừ Toán Lí Hóa không 10 thì 9 ra, tất cả các môn còn lại tôi đều tự tin mình trên điểm trung bình, rất có thể sẽ bạo kích mà nhảy luôn điểm 7 điểm 8 cũng không chừng, thế là quá đủ !
- Giỏi ghê, người yêu của em phải vậy chứ ! – Tiểu Mai chớp mắt nhìn tôi cười hài lòng, nàng thay đổi 180 độ mà từ trạng trái lạnh lùng lúc luyện thi đã trở thành rất đỗi nồng nàn tình cảm sau kì thi.
Sau khi đến chia buồn cùng bạn bè thân hữu, nhất là Dũng xoắn lúc này đang tru tréo bên tai cái điệp khúc “trời ơi biết vậy”, tôi đến vỗ vai Khang mập bảo nó tối đi game xả stress, rầu rĩ nhận được cái lắc đầu âu sầu của nó, vậy là dư biết kết quả như nào.
Luân khùng, Tuấn rách, thằng Chiến, Khả Vy, nhỏ Huyền cười vui vẻ, suy ra thi tốt.
Khang mập, thằng Quý, thằng Phát, chị đại Yên ù, Dũng xoắn, nhỏ Phương mặt như đưa đám, suy ra tạch mất tiêu rồi !
Về phần Tiểu Mai ư? Không cần hỏi cũng đoán được câu trả lời, nhưng có cái này thì tôi nghĩ bạn đọc sẽ muốn biết, đó là kì thi học kì II năm đó, Tiểu Mai được thầy hiệu trưởng nêu tên trước toàn trường với thành tích siêu việt giữ điểm 10 tuyệt đối trong toàn bộ các môn thi, chỉ trừ Văn Học 8 điểm, và Thể Dục thì nàng được miễn học. Cũng có một bà chị lớp 12A2 được tuyên dương y như vậy, khác là Văn bả đến 9 điểm lận, và bả … không được xinh cho lắm. So cả hai người con gái lên nhận phần thưởng danh dự thì rõ là cả trường đều thấy sự khác biệt về vẻ ngoài một trời một vực. Cũng có thằng con trai bên 11A2 nói rằng bà chị 12A2 kia được thêm điểm 7 môn Thể Dục, cộng lại sẽ hơn được Tiểu Mai. Thề là tôi chỉ muốn hốt xác thằng đó ngay tắp lự, so sánh nhảm thiệt !
Có một cô bạn gái với sức học kinh hoàng như thế, tôi bất giác đâm ra tự ti và thấy mình nhỏ bé đi trước nàng. Lén giấu bảng điểm có con sáu to đùng của môn Anh Văn và con bảy của môn Lịch Sử, tôi thở dài ngẫm nghĩ:
-“ Anh ngày càng ngưỡng mộ em, thì làm gì có chuyện anh hết yêu em chứ ?”
Nhắc đến cái triết lí này, tôi lại nhớ đến cô nàng Uyển Nhi, và biết rằng đã đến lúc mình phải gặp Tiểu Mai để hỏi những gì cần hỏi.
Hôm đó, những tiết học cuối cùng diễn ra trong không khí tưng bừng như lễ hội của cả lớp. Nhóm thì bàn tán hè này sẽ làm gì, nhóm thì nhắc lại bài thi cũ, nhóm thì bày trò chơi tại bàn, tán chuyện hệt như một cái chợ. Các thầy cô biết ý, chỉ giới hạn đám học trò được giải lao trong một mức độ âm thanh nhất định, còn lại để cho tụi nhỏ muốn làm gì thì làm. Phải thôi, dù sao cũng thi xong hết rồi cơ mà, giờ đợi ngày tổng kết nữa là sẽ có ba tháng hè tuyệt vời rồi.
Và tôi đang hả hê với chức danh vô địch cờ ca-rô tự phong, cười thống khoái trước nét mặt nhăn như bị của Tuấn rách thì chợt nhìn sang Tiểu Mai, tôi thấy nàng cũng nhẹ mỉm cười nhìn tôi.
Bỏ vị trí quán quân nhường chỗ cho thí sinh khác, tôi bước đến bàn Tiểu Mai, chen qua nhỏ Huyền mà ngồi xuống cạnh nàng hỏi thì thầm:
- Làm gì vậy? Ra giỡn chơi cho vui!
- Em thế này được rồi, anh ! – Nàng cười giả lả.
- Được rồi là sao? – Tôi ngẩn ngơ.
- Là đủ nhẹ nhàng để anh biết em đang nhìn anh, và anh sẽ qua đây ngồi! – Tiểu Mai lơ đễnh vuốt tóc, nói thật khẽ chỉ đủ để tôi nghe.
Không biết các bạn sao chứ lúc mà tôi nghe được câu nói này thì lại càng thêm phần bị Tiểu Mai quyến rũ, quả là nàng luôn khiến tôi phải đi từ cung bậc cảm xúc này đến thanh âm tình yêu khác. Cộng thêm hương hoa bạch mai đưa từ chiếc kẹp tóc bằng dây buộc thanh mảnh màu trắng, tôi lại một lần nữa có cảm giác như mình đang … yêu lại từ đầu.
- À quên … anh hỏi em chuyện này được không?
- Gì vậy ? – Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên trước vẻ dè dặt của tôi.
- Em … có chị em họ nào tên là Diệp Hoàng Uyển Nhi không ? – Tôi đi thẳng vấn đề luôn.
Cũng là về vấn đề chị em, nhưng lần này Tiểu Mai trả lời ngay sau tôi, bằng vẻ nghi hoặc:
- Không hề, sao lại thế được?
- Ừ … vậy hả ? – Tôi ngẩn tò te, trong đầu ngổn ngang trăm mối, và cô nàng mắt xanh lại hiện lên trong tâm trí.
- Bộ có người tên như vậy thật à ? – Tiểu Mai thắc mắc.
- Ừm, nhưng chắc là trùng họ thôi, anh biết cách đây mấy hôm… ! – Tôi ấp úng, đã bắt đầu giở mửng nói láo quen thuộc.
Lần này đến lượt Tiểu Mai nhíu mày, nàng lắc đầu phủ định ngay:
- Không thể, chắc chắn không có chuyện trùng họ được!
- Sao lại không, đời nhiều cái ngẫu nhiên mà ! –Tôi nhướn mắt phản bác.
- Vì họ Diệp là của ba em, ở Việt Nam em nghĩ họ Diệp đã hiếm rồi, và Hoàng là họ của mẹ em khi được phiên âm ra, nên mới có Diệp Hoàng. Anh nghĩ có sự trùng hợp như vậy ư?
Trước sự quả quyết của Tiểu Mai, cái giả thiết trùng họ của tôi đã bị đánh tan nát. Hóa ra họ Diệp Hoàng được sinh ra là vì thế, ghép từ họ cha và mẹ của Tiểu Mai mà có.
- Thế thì … có thể là chị em họ xa nào đó mà em không biết thì sao? – Tôi ngờ vực.
- Trùng họ nội mà anh bảo xa sao được? Hơn nữa mang họ Diệp Hoàng là chắc chắn có gia đình em thôi, làm gì có chuyện em không biết người đó ? – Tiểu Mai kiên nhẫn nói.
Đúng ha, mang họ Diệp Hoàng thì chắc chắn phải là người nhà Tiểu Mai rồi, hay là…
- Có khi nào ba em giống như … Đoàn Chính Thuần không? Có một người con gái riêng…!
Và tôi chỉ nói được đến đó rồi im miệng vì bị Tiểu Mai nhéo một phát thật lực vào hông, đau điếng đến mức tôi không tài nào thở được chứ đừng nói là phát ra tiếng la.
- Vớ vẩn ! – Nàng giận dỗi.
Như vậy là xong, cuộc điều tra của tôi về Uyển Nhi đã kết thúc bằng bài phỏng vấn đầy thảm hại với Tiểu Mai, tôi chẳng khai thác được thêm gì khác, vì Tiểu Mai cũng chẳng biết gì hơn tôi.
- Anh gặp người ta khi nào?
Chỉ với một câu hỏi như thế, tôi buộc phải khai ra tất tần tật mọi thứ cho Tiểu Mai biết vì không muốn giấu diếm thêm nữa. Kết thúc câu chuyện, Tiểu Mai nhìn tôi bằng ánh mắt như sắp bùng lên lửa giận:
- Hay ha, bị tôi giận vài ngày đã đi quen cô khác rồi! - Không thể ngờ được là tưởng tượng về tương lai của tôi hồi tuần trước lại giống y chang câu nói này của Tiểu Mai vừa thốt ra.
- Không … tình cờ thôi mà, nếu anh có ý gì thì đã chẳng kể ra hết cho em nghe! – Tôi giải thích bằng điệu bộ vừa thành khẩn vừa bi thảm.
Im lặng một vài giây nhìn thẳng vào tôi, Tiểu Mai cuối cùng đã chấp nhận là nàng tin những gì tôi vừa nói, dù rằng tôi biết nếu đứng trên lập trường của nàng thì hẳn tôi cũng sẽ khó chịu ghê gớm lắm nếu một ngày nào đó tôi cũng biết nàng đang có rất nhiều tên con trai theo đuổi.
Thở hắt ra, Tiểu Mai nói:
- Em sẽ hỏi lại ba chuyện này vậy … Diệp Hoàng Uyển Nhi ư ?
Cuộc nói chuyện của chúng tôi chấm dứt bằng việc tôi năn nỉ Tiểu Mai cho giữ hộp khô bò, nhưng vẻ như con gái đều ghét tất cả những cô nào bén mảng đến gần người yêu của mình, thế nên hôm sau khi trở về nhà, tôi bất lực nhận hung tin là con bé Trân nội gián đã đem “gia tài quý báu” của tôi sang nhà Tiểu Mai. Với lí do không để tôi bị đỏ mắt, với sự ủng hộ của mẹ tôi, Tiểu Mai đã lạnh lùng đưa ra chính sách khi nào tôi muốn ăn khô bò thì qua nhà nàng, tất nhiên là ăn trong sự giám sát, sống và làm việc theo pháp luật.
Chiều hôm đó, tôi nằm vật ra trên ghế nhà Tiểu Mai, bất lực gác tay lên trán sau khi thất bại trong việc thương thuyết rằng tôi sẽ đem nửa số khô bò về nhà mình. Quá chán ngán khi ăn mà cũng bị cấm vận, tôi ỉu xìu bước xuống nhà dưới định bụng lấy chai trà đào uống thì bất chợt nghe bên tai mình là giọng nói của Tiểu Mai ở ngoài vườn sau.
Ngoài vườn có ai đâu mà nàng nói chuyện vậy kìa? À à… bộ này là đang nói chuyện điện thoại đây mà!
Như để khẳng định cho phán đoán của mình, tôi ngửa mặt tu một hơi trà mát lạnh rồi bước ra cửa sau dẫn tới hành lang vườn hoa nhỏ hẹp, tựa vào thành cửa âu yếm nhìn Tiểu Mai đang áp tai vào điện thoại, kế bên là chậu trúc Hawai vừa mua lúc sáng đang bị xới đất dở dang.
- Là Uyển Nhi, đúng không ?
- …… !
- Ừa, chị đoán ngay từ đầu rồi mà !
- ………….. !
HẢ ?
Tôi có đang nghe lầm không vậy ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.