Chương 26: Khoảng cách
Mộc Diệp
26/06/2017
Thanh xuân thật sự không chờ đợi một ai, thời gian cứ thế trôi vụt qua trước mắt như một cơn gió.
Sau tất cả, dưới sự cố gắng không ngừng của cả hai, kì thi chuyển cấp cũng kết thúc rồi. Ngày nhận được điểm thi, Giang không nhớ rõ mình đã phát điên như thế nào nữa.
30.5/40 điểm.
Môn Tiếng Anh nhân đôi gần như cứu vớt cuộc đời nó. Cùng ngày, nó hí hửng chạy sang phố bên chơi vì có hẹn đi ăn chè với Dương. Dưới bóng cây bằng lăng tím, mái tóc vàng tựa nắng của cậu thật sự nổi bật trong mắt nó. Thiên thần đấy.
“Tao đậu rồi. Thấy tao giỏi hem?” Nó chắp hai tay nhìn Dương với cặp mắt long lanh.
Vốn bình thường, Dương sẽ khoe khoang một hồi về thành tích của mình để đâm chọt vài nhát lên người nó, nhưng hôm nay cậu lại chỉ cười gượng và buông một câu chúc mừng:
“Ừ. Giỏi lắm. Nãy tao có việc nên không qua đón mày được, tưởng sẽ trễ hẹn, ai ngờ tao lật đật vọt đến đây thì mày còn chưa xuất hiện. Vẫn dùng đồng hồ dây chun như thường.”
Giang xấu hổ cười cười: “Tao cũng có tí việc ấy mà.”
“Nói xạo không chớp mắt.” Dương nhướng mày liếc nó.
Giang nghe vậy chớp mắt liền hai ba cái cho Dương xem rồi kéo tay cậu: “Đi ăn nào. Tao cũng có chuyện tính hỏi, đêm qua nhà mày có biến à?”
Khuôn mặt ngập ánh hào quang thường ngày của cậu chợt biến đâu mất, chỉ còn một màu xám xịt.
Dương không nói không rằng vòng tay ôm lấy nó từ phía sau. Thật chậm rãi, cậu tựa đầu lên đôi vai gầy mà mình vẫn luôn muốn chở che...
Giang vỗ nhẹ lên tay cậu như an ủi, trong đầu tuy xuất hiện rất nhiều nghi hoặc nhưng lại chẳng mở lời được.
“Mày ạ, tao sợ mình không giữ lời hứa được rồi.”
Giọng của cậu vừa khàn vừa bé tí, cũng may thính giác tốt nên nó mới nghe được. Nó chợt khó hiểu, đang hỏi việc gia đình cậu mà? Tự nhiên đá sang vụ hứa hẹn?
“Nếu là hứa dẫn tao đi ăn thì để hôm khác cũng...”
“Không phải.”
Dương cắt ngang lời nó khiến nó chẳng biết phải làm sao, bàn tay đang vỗ về cậu cũng khựng lại. Một dự cảm xấu đột nhiên tràn ngập tâm trí nó.
Nghe tiếng thở dài thật khẽ bên tai, nó liền biết dù xảy ra vấn đề gì đi nữa thì đều không phải chuyện tốt! Tim lại làm việc chăm chỉ hơn bình thường một chút rồi, dừng lại đi, đừng đập mạnh như thế nữa.
Đôi mắt xanh cụp xuống, Dương khẽ nói: “Ngoại bắt tao về quê mày ạ.”
Giang nín thở chờ đợi, nghe xong thì thấy nhẹ nhõm, chỉ vậy thôi mà cậu lại có biểu cảm như kiểu trời long đất lở hay tận thế đến nơi ấy. Báo hại nó sợ muốn chết. Nó còn tưởng Dương sẽ nói chia tay gì gì đó vì bệnh ung thư hay bị ép gả cho dân nhà giàu nào? Xem phim Hàn nhiều quá nên ảo tưởng chút. Nói chung nghe xong cũng thấy yên tâm, vì cậu chỉ về quê chơi thôi thì chẳng gì to tát. Nhưng sao đêm qua nó nghe tiếng cãi vã nhỉ?
Máu chó quả nhiên không đổ lên người Giang, mà là tạt trực tiếp vào mặt nó.
“Ngoại kêu tao về học ở đó.”
Cái gì cơ? Giang cứng người, cứ nghĩ mình bị lãng tai hay nhiễu sóng não.
“Về Nga á? Nhưng mày có thành thục tiếng Nga lắm đâu? Tự nhiên sao đòi kéo mày về?”
Dương nghe Giang hỏi mà siết chặt tay, dùng sức như muốn đem cô bạn thân kiêm bạn gái này đính vào người mình. Bình tĩnh vậy? Cậu cứ nghĩ Giang sẽ bật khóc hoặc gào ầm lên cơ. Không như vậy thì chí ít cũng tỏ vẻ hơi sốc chút chứ!
“Chuyện này là ngoại bảo tao, tao cũng chịu thôi. Hôm qua cả nhà vì vụ chuyển trường mà ầm ĩ đấy.”
Nó mới vui vì đậu được trường mình muốn thì thằng Dương lại báo tin trời ơi đất hỡi gì đâu. Nó đã thẫn thờ mất một lúc lâu chẳng biết nên hành động ra sao, nên nói gì. Dáng vẻ mệt mỏi cùng bất lực của Dương khiến nó không nỡ làm to chuyện, cũng không thể chửi mắng cậu thậm tệ được. Mới bốn tháng. Hai đứa mới bên nhau chưa đầy nửa năm thôi đó.
“Mày nói thật đúng không? Bao giờ thì đi?”
Giang cũng không hiểu sao mình lại trấn tĩnh lạ thường như vậy. Nó hít một hơi thật sâu, chậm rãi cảm nhận hơi ấm từ sau lưng truyền tới.
“Tao xin lỗi.”
“Tao hỏi bao giờ mày đi?”
“Xin lỗi.”
“...”
“Mày có giận tao không?”
Sao cái cuộc đối thoại này cứ sai sai ở đâu? Nhớ hồi nó bị người ta đánh, Dương tới trễ và cậu cũng chỉ biết xin lỗi thế này thôi. Ngơ ngơ như bò đội nón vậy. Chắc đang thấy áy náy vì không thực hiện được lời hứa sẽ học cùng trường với nó.
Nhẹ nhàng gỡ tay Dương ra, nó xoay người nhìn thẳng vào hồ nước xanh trong đôi mắt cậu. Bên ngoài cố bình tĩnh, bên trong thì đã rối như tơ vò.
“Dù trong lòng tao không chấp nhận cái vụ này là thật, nhưng nếu mày đã bị ép về, thì biết kết cục rồi. Từ giờ đến lúc mày đi, tao sẽ ở cạnh mày nhiều chút, không có gì to tát cả. Cùng lắm… thì yêu xa?”
Nó đưa một tay lên vỗ vai Dương, tay kia siết chặt lại giấu trong túi áo khoác. Nếu có để móng tay, nói không chừng nó sẽ bấm thủng lòng bàn tay mình mất.
Tinh thần dù mạnh mẽ đến đâu vẫn không giấu được phản ứng của cơ thể. Dương cầm tay Giang, cảm nhận được tay cô nàng đang run rẩy, kì lạ là ánh mắt lại chẳng có chút dao động nào. Từ bao giờ nhỏ nói dối trở nên chuyên nghiệp thế nhỉ? Tính cách cũng trầm hơn trước nhiều.
Thiếu niên tóc vàng xót xa cười: “Mày muốn khóc thì khóc đi, hoặc chửi đánh tao như mày vẫn hay làm. Vậy còn dễ chịu hơn.”
Giang nghe cậu nói vậy lập tức rơm rớm nước mắt, nhưng lại không dám khóc thật, cứ đứng đó mếu máo như đứa trẻ bị mẹ đánh oan. Ai mà chấp nhận được cái kiểu im ỉm xong rồi đùng một phát bảo phải chuyển đi như thế? Phải làm sao đây? Cậu đi rồi còn nó thì sao?
“Tao sẽ về thường xuyên.”
Dương thở dài, đưa tay vuốt đầu Giang, hi vọng cách này có thể an ủi nhỏ một chút. Đến cả cậu cũng bất lực, bà ngoại quyết sao thì là vậy, chẳng thể cãi lời người lớn được. Dù đã cố thuyết phục bố mẹ nhưng kết quả không thành, còn khiến hai người xích mích với nhau.
“Khi nào thì đi?” Giang khó khăn tìm lại giọng mình.
“Chắc khoảng một tháng nữa.”
Không khí xung quanh như đông đặc lại, khó thở thật. Nó nắm tay Dương, cố cười: “Vậy cũng được, còn hơn tháng mà. Đi ăn đã, tao đói.”
Thiếu niên đau lòng bóp nhẹ hai má bánh bao của cô nàng: “Sắp lăn được rồi.”
- * -
Đêm đó Giang khóa facebook, nằm trong phòng khóc đến hơn 2h sáng vẫn không ngủ được. Nó cầm vòng tay Dương tặng ngắm một lúc rồi lại bật khóc. Người ta nói mối tình đầu luôn dang dở, nên việc cậu chuyển đi khiến nó thấy bất an quá, và thật ra nó đã thất vọng một chút.
Hậu quả của việc thức khuya khóc lóc thảm thiết là hai mắt nó sưng húp và đỏ hoe. Sáng sớm mò ra ăn sáng, mẹ nó vừa thấy đã giật mình.
“Mày làm gì mà mắt sưng thấy ghê vậy con?”
Nó tọc đũa vào lòng đỏ trứng, để thứ chất dịch bên trong chảy tràn ra dĩa rồi quệt bánh mì lên đó, cả quá trình ăn sáng chẳng nói lời nào.
Thấy con gái rượu thơ thẫn như người mất hồn, bố nó điên tiết lên, râu hàm giần giật.
“Mày đừng nói với tao là thằng Dương nó ăn hiếp mày nha?”
“Dạ không có.” Giang lắc đầu lia lịa.
“Để tao xử.”
Bố Giang hùng hổ đứng lên, lại bị mẹ kéo ngược trở về.
“Ông không biết vụ thằng Dương bị bà ngoại ép về Nga à?”
Ơ? Bố già dùng ánh mắt tò mò nhìn con gái cưng như muốn hỏi “con khóc vì lí do này à”?
Thấy Giang gật đầu, bố mới chịu ngồi xuống bàn ăn sáng tiếp. Vừa ăn vừa lầm bầm chửi thằng Dương.
Nó lửng khửng quay trở về phòng, mắt chẳng nhắm lại được vì rát. Từ Việt Nam qua Nga chẳng xa cũng chẳng phải gần. Suốt mười mấy năm qua cả hai như hình với bóng, không có chút khoảng cách nào. Hiện tại, xem như là thử thách. Nói thật, nó không có can đảm để vượt qua khó khăn lần này. Yêu xa chính là thứ kinh khủng nhất trong tình yêu. Bởi vì, yêu xa cần rất nhiều sự tin tưởng. Không phải nó không tin Dương, mà là nghi ngờ chính bản thân mình.
Kiên nhẫn, liệu đủ? Dương về Việt Nam khi nào cũng chưa rõ, nếu là mười năm thì sao? Nó cứ thế chờ đợi trong vô vọng? Vừa nghĩ tới đã thấy tim gan như bị ai cào xé, rách thành một đường dài, máu chảy không ngừng.
Sợ. Nó thật sự sợ lắm cảm giác không được nhìn thấy Dương mỗi ngày... Đối với một đứa mới lên cấp 3 như nó thì cảm xúc dành cho người mình thích thế này quá mạnh mẽ rồi. Nó không thể ngăn mình suy diễn linh tinh được.
Sau tất cả, dưới sự cố gắng không ngừng của cả hai, kì thi chuyển cấp cũng kết thúc rồi. Ngày nhận được điểm thi, Giang không nhớ rõ mình đã phát điên như thế nào nữa.
30.5/40 điểm.
Môn Tiếng Anh nhân đôi gần như cứu vớt cuộc đời nó. Cùng ngày, nó hí hửng chạy sang phố bên chơi vì có hẹn đi ăn chè với Dương. Dưới bóng cây bằng lăng tím, mái tóc vàng tựa nắng của cậu thật sự nổi bật trong mắt nó. Thiên thần đấy.
“Tao đậu rồi. Thấy tao giỏi hem?” Nó chắp hai tay nhìn Dương với cặp mắt long lanh.
Vốn bình thường, Dương sẽ khoe khoang một hồi về thành tích của mình để đâm chọt vài nhát lên người nó, nhưng hôm nay cậu lại chỉ cười gượng và buông một câu chúc mừng:
“Ừ. Giỏi lắm. Nãy tao có việc nên không qua đón mày được, tưởng sẽ trễ hẹn, ai ngờ tao lật đật vọt đến đây thì mày còn chưa xuất hiện. Vẫn dùng đồng hồ dây chun như thường.”
Giang xấu hổ cười cười: “Tao cũng có tí việc ấy mà.”
“Nói xạo không chớp mắt.” Dương nhướng mày liếc nó.
Giang nghe vậy chớp mắt liền hai ba cái cho Dương xem rồi kéo tay cậu: “Đi ăn nào. Tao cũng có chuyện tính hỏi, đêm qua nhà mày có biến à?”
Khuôn mặt ngập ánh hào quang thường ngày của cậu chợt biến đâu mất, chỉ còn một màu xám xịt.
Dương không nói không rằng vòng tay ôm lấy nó từ phía sau. Thật chậm rãi, cậu tựa đầu lên đôi vai gầy mà mình vẫn luôn muốn chở che...
Giang vỗ nhẹ lên tay cậu như an ủi, trong đầu tuy xuất hiện rất nhiều nghi hoặc nhưng lại chẳng mở lời được.
“Mày ạ, tao sợ mình không giữ lời hứa được rồi.”
Giọng của cậu vừa khàn vừa bé tí, cũng may thính giác tốt nên nó mới nghe được. Nó chợt khó hiểu, đang hỏi việc gia đình cậu mà? Tự nhiên đá sang vụ hứa hẹn?
“Nếu là hứa dẫn tao đi ăn thì để hôm khác cũng...”
“Không phải.”
Dương cắt ngang lời nó khiến nó chẳng biết phải làm sao, bàn tay đang vỗ về cậu cũng khựng lại. Một dự cảm xấu đột nhiên tràn ngập tâm trí nó.
Nghe tiếng thở dài thật khẽ bên tai, nó liền biết dù xảy ra vấn đề gì đi nữa thì đều không phải chuyện tốt! Tim lại làm việc chăm chỉ hơn bình thường một chút rồi, dừng lại đi, đừng đập mạnh như thế nữa.
Đôi mắt xanh cụp xuống, Dương khẽ nói: “Ngoại bắt tao về quê mày ạ.”
Giang nín thở chờ đợi, nghe xong thì thấy nhẹ nhõm, chỉ vậy thôi mà cậu lại có biểu cảm như kiểu trời long đất lở hay tận thế đến nơi ấy. Báo hại nó sợ muốn chết. Nó còn tưởng Dương sẽ nói chia tay gì gì đó vì bệnh ung thư hay bị ép gả cho dân nhà giàu nào? Xem phim Hàn nhiều quá nên ảo tưởng chút. Nói chung nghe xong cũng thấy yên tâm, vì cậu chỉ về quê chơi thôi thì chẳng gì to tát. Nhưng sao đêm qua nó nghe tiếng cãi vã nhỉ?
Máu chó quả nhiên không đổ lên người Giang, mà là tạt trực tiếp vào mặt nó.
“Ngoại kêu tao về học ở đó.”
Cái gì cơ? Giang cứng người, cứ nghĩ mình bị lãng tai hay nhiễu sóng não.
“Về Nga á? Nhưng mày có thành thục tiếng Nga lắm đâu? Tự nhiên sao đòi kéo mày về?”
Dương nghe Giang hỏi mà siết chặt tay, dùng sức như muốn đem cô bạn thân kiêm bạn gái này đính vào người mình. Bình tĩnh vậy? Cậu cứ nghĩ Giang sẽ bật khóc hoặc gào ầm lên cơ. Không như vậy thì chí ít cũng tỏ vẻ hơi sốc chút chứ!
“Chuyện này là ngoại bảo tao, tao cũng chịu thôi. Hôm qua cả nhà vì vụ chuyển trường mà ầm ĩ đấy.”
Nó mới vui vì đậu được trường mình muốn thì thằng Dương lại báo tin trời ơi đất hỡi gì đâu. Nó đã thẫn thờ mất một lúc lâu chẳng biết nên hành động ra sao, nên nói gì. Dáng vẻ mệt mỏi cùng bất lực của Dương khiến nó không nỡ làm to chuyện, cũng không thể chửi mắng cậu thậm tệ được. Mới bốn tháng. Hai đứa mới bên nhau chưa đầy nửa năm thôi đó.
“Mày nói thật đúng không? Bao giờ thì đi?”
Giang cũng không hiểu sao mình lại trấn tĩnh lạ thường như vậy. Nó hít một hơi thật sâu, chậm rãi cảm nhận hơi ấm từ sau lưng truyền tới.
“Tao xin lỗi.”
“Tao hỏi bao giờ mày đi?”
“Xin lỗi.”
“...”
“Mày có giận tao không?”
Sao cái cuộc đối thoại này cứ sai sai ở đâu? Nhớ hồi nó bị người ta đánh, Dương tới trễ và cậu cũng chỉ biết xin lỗi thế này thôi. Ngơ ngơ như bò đội nón vậy. Chắc đang thấy áy náy vì không thực hiện được lời hứa sẽ học cùng trường với nó.
Nhẹ nhàng gỡ tay Dương ra, nó xoay người nhìn thẳng vào hồ nước xanh trong đôi mắt cậu. Bên ngoài cố bình tĩnh, bên trong thì đã rối như tơ vò.
“Dù trong lòng tao không chấp nhận cái vụ này là thật, nhưng nếu mày đã bị ép về, thì biết kết cục rồi. Từ giờ đến lúc mày đi, tao sẽ ở cạnh mày nhiều chút, không có gì to tát cả. Cùng lắm… thì yêu xa?”
Nó đưa một tay lên vỗ vai Dương, tay kia siết chặt lại giấu trong túi áo khoác. Nếu có để móng tay, nói không chừng nó sẽ bấm thủng lòng bàn tay mình mất.
Tinh thần dù mạnh mẽ đến đâu vẫn không giấu được phản ứng của cơ thể. Dương cầm tay Giang, cảm nhận được tay cô nàng đang run rẩy, kì lạ là ánh mắt lại chẳng có chút dao động nào. Từ bao giờ nhỏ nói dối trở nên chuyên nghiệp thế nhỉ? Tính cách cũng trầm hơn trước nhiều.
Thiếu niên tóc vàng xót xa cười: “Mày muốn khóc thì khóc đi, hoặc chửi đánh tao như mày vẫn hay làm. Vậy còn dễ chịu hơn.”
Giang nghe cậu nói vậy lập tức rơm rớm nước mắt, nhưng lại không dám khóc thật, cứ đứng đó mếu máo như đứa trẻ bị mẹ đánh oan. Ai mà chấp nhận được cái kiểu im ỉm xong rồi đùng một phát bảo phải chuyển đi như thế? Phải làm sao đây? Cậu đi rồi còn nó thì sao?
“Tao sẽ về thường xuyên.”
Dương thở dài, đưa tay vuốt đầu Giang, hi vọng cách này có thể an ủi nhỏ một chút. Đến cả cậu cũng bất lực, bà ngoại quyết sao thì là vậy, chẳng thể cãi lời người lớn được. Dù đã cố thuyết phục bố mẹ nhưng kết quả không thành, còn khiến hai người xích mích với nhau.
“Khi nào thì đi?” Giang khó khăn tìm lại giọng mình.
“Chắc khoảng một tháng nữa.”
Không khí xung quanh như đông đặc lại, khó thở thật. Nó nắm tay Dương, cố cười: “Vậy cũng được, còn hơn tháng mà. Đi ăn đã, tao đói.”
Thiếu niên đau lòng bóp nhẹ hai má bánh bao của cô nàng: “Sắp lăn được rồi.”
- * -
Đêm đó Giang khóa facebook, nằm trong phòng khóc đến hơn 2h sáng vẫn không ngủ được. Nó cầm vòng tay Dương tặng ngắm một lúc rồi lại bật khóc. Người ta nói mối tình đầu luôn dang dở, nên việc cậu chuyển đi khiến nó thấy bất an quá, và thật ra nó đã thất vọng một chút.
Hậu quả của việc thức khuya khóc lóc thảm thiết là hai mắt nó sưng húp và đỏ hoe. Sáng sớm mò ra ăn sáng, mẹ nó vừa thấy đã giật mình.
“Mày làm gì mà mắt sưng thấy ghê vậy con?”
Nó tọc đũa vào lòng đỏ trứng, để thứ chất dịch bên trong chảy tràn ra dĩa rồi quệt bánh mì lên đó, cả quá trình ăn sáng chẳng nói lời nào.
Thấy con gái rượu thơ thẫn như người mất hồn, bố nó điên tiết lên, râu hàm giần giật.
“Mày đừng nói với tao là thằng Dương nó ăn hiếp mày nha?”
“Dạ không có.” Giang lắc đầu lia lịa.
“Để tao xử.”
Bố Giang hùng hổ đứng lên, lại bị mẹ kéo ngược trở về.
“Ông không biết vụ thằng Dương bị bà ngoại ép về Nga à?”
Ơ? Bố già dùng ánh mắt tò mò nhìn con gái cưng như muốn hỏi “con khóc vì lí do này à”?
Thấy Giang gật đầu, bố mới chịu ngồi xuống bàn ăn sáng tiếp. Vừa ăn vừa lầm bầm chửi thằng Dương.
Nó lửng khửng quay trở về phòng, mắt chẳng nhắm lại được vì rát. Từ Việt Nam qua Nga chẳng xa cũng chẳng phải gần. Suốt mười mấy năm qua cả hai như hình với bóng, không có chút khoảng cách nào. Hiện tại, xem như là thử thách. Nói thật, nó không có can đảm để vượt qua khó khăn lần này. Yêu xa chính là thứ kinh khủng nhất trong tình yêu. Bởi vì, yêu xa cần rất nhiều sự tin tưởng. Không phải nó không tin Dương, mà là nghi ngờ chính bản thân mình.
Kiên nhẫn, liệu đủ? Dương về Việt Nam khi nào cũng chưa rõ, nếu là mười năm thì sao? Nó cứ thế chờ đợi trong vô vọng? Vừa nghĩ tới đã thấy tim gan như bị ai cào xé, rách thành một đường dài, máu chảy không ngừng.
Sợ. Nó thật sự sợ lắm cảm giác không được nhìn thấy Dương mỗi ngày... Đối với một đứa mới lên cấp 3 như nó thì cảm xúc dành cho người mình thích thế này quá mạnh mẽ rồi. Nó không thể ngăn mình suy diễn linh tinh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.