Chương 28: Lela
Mộc Diệp
23/07/2017
Cuộc đời thiệt là nghiệt ngã quá mà! Giang nằm mơ cũng không thể ngờ sẽ
đụng mặt Thiên ở chỗ này. Ôi, nhớ cái hôm trước khi đi, thằng Dương cứ
liên tục làm nũng với nó, bảo nó nhất định phải tránh xa thật xa cậu bạn mũm mĩm này, nhưng xui rồi đây!
Hằng thấy thằng nhóc không trả lời mình mà cứ nhìn chằm chằm bé Giang thì hơi tò mò:
“Hai đứa quen nhau hả?”
“Dạ. Là bạn cùng lớp, Trinh không nói hả chị?” Thiên cười, hai má phúng phính hơi căng ra, trông càng ngày càng yêu.
Nhìn kĩ thì Thiên khá trắng, do là công tử nhà giàu nên da cũng auto mịn, mỗi tội béo quá.
Hằng chớp chớp mắt: “Ừ, nếu vậy chiều em giúp chị dạy bé Giang pha chế nha. Hai đứa nói chuyện đi, chị ra đằng sau xíu.”
Chị gái đi rồi, Thiên mới ngồi xuống đối diện nó, mới hơn tháng mà trông cậu ta ốm đi rất nhiều. Những người thừa cân rất nhạy cảm về vấn đề lên xuống kí, vậy nên nó không dám hỏi gì hết. Nó đang không hiểu sao thằng Dương cứ nằng nặc đòi nó tránh bạn trẻ này ra? Thắc mắc vậy thôi, chứ nó cực nghe lời, liền tìm cớ đi về gấp.
“Tui về trước nha, nhà có công việc rồi.”
Giang đứng lên, vẫy tay với thằng Thiên xong là chạy biến.
Nhìn hành động của nhỏ, Thiên chỉ có thể cúi đầu thở dài. Cậu nhớ từ lúc hai người ấy công khai tình cảm, bản thân cậu chưa từng thể hiện thái độ, cũng không làm gì quá đà, vì sao thời gian gần đây người ta cứ trốn tránh?
-*-
Từ lúc lên máy bay đến khi hạ cánh an toàn, Dương không thể ngừng nghĩ về con nhỏ ngu ngơ kia. Ở một mình thì kiểu gì cũng sẽ gây chuyện cho xem… Cậu đi mà không diệt trừ được tình địch, thật rắc rối.
Đưa tay lên vỗ trán, Dương chờ thủ tục hoàn tất liền kéo va li đi nhanh ra ngoài, cậu phải liên lạc với Giang gấp. Mà một đám người ngồi bên ngoài chờ đón người thân khi thấy cậu lại nhịn không được quay ra nhìn chằm chằm.
Con lai tóc vàng như cậu vô cùng nổi bật, đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng long lanh làm người ta không thể rời mắt. Dáng người cậu rất cao, chân dài thật dài, tỉ lệ cơ thể đáng ao ước của bao bạn trẻ, chỉ thiếu chút cơ nữa thôi là hoàn hảo.
Đến đón Dương là người bà đã lâu không gặp và một cô gái trạc tuổi cậu. Ngoại hình thì miễn bình luận, cậu vốn chẳng để ý lắm.
“Raiden!”
Bà ngoại tiến đến ôm cậu vào lòng, vui vẻ cười nói. Cái tên Raiden này rất lạ tai, hơn nữa bình thường vì ít khi dùng đến tiếng Nga nên bây giờ cậu có chút không quen.
“Ngoại.”
“Có nhớ ngoại không? Đây, chào Lale đi con.”
“Chào cậu, Lale.” Dương nhìn cô gái bên cạnh, lịch sự cúi đầu chào.
Từ khi xuống máy bay, Anna thấy thằng bé cứ là lạ thế nào, bình thường niềm nở lắm mà? Bà cũng không muốn đưa con về Nga, vì gia đình bà có chút… Chẳng lẽ vì chuyện này mà thằng bé không vui sao?
“Đi thôi, bà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho con ở nhà rồi.”
Bà ngoại cậu đốc thúc mọi người lên xe, bà vẫn còn trẻ trung lắm, nói liên tục. Lâu rồi mới thấy cháu trai cơ mà.
Dương thì bà nói cái chi cũng vâng dạ, lễ phép, ngoan ngoãn, gia giáo… nếu không muốn nói là cứng nhắc.
Lale và Dương ngồi ghế sau không tránh khỏi sự ngượng ngập.
“À, cậu còn nhớ mình không?”
Dương đang tựa đầu vào cửa xe, khép hờ mắt, nghe tiếng Lale thì nhìn sang. Trong trí nhớ của cậu vốn không có đứa trẻ nào khác ngoài Giang. Hoặc là do ấn tượng mạnh khi bị xô ngã gãy răng cửa, nên giờ cậu chỉ nhớ mình nhỏ thôi. Nhưng nói thẳng thì có hơi…
Lale cũng hiểu, khẽ cười:
“Đúng là cậu không nhớ rồi, lúc bé mình từng sang nhà cậu chơi vài lần.”
Không chỉ vài lần, mà trước khi Raiden chuyển đi, cả hai đã từng rất thân. Thật sự rất kì diệu khi những kí ức lúc bốn năm tuổi cô vẫn còn nhớ rõ ràng. Raiden trưởng thành rồi, trổ mã rất đẹp trai.
“Xin lỗi, cũng lâu quá rồi nên có nhiều thứ không nhớ rõ nữa.”
Ấy vậy mà Dương vẫn nhớ như in cái lúc Giang cắn cậu bật máu vì giành đồ chơi đấy. Đất nước này vốn mất cân bằng giới tính, số lượng con gái nhiều hơn hẳn con trai, nên Dương chạy sang đây chẳng khác gì sói lạc giữa bầy cừu. À nhầm, cừu lạc giữa bầy sói.
Cậu rút điện thoại ra kiểm tra, nhưng tin nhắn gửi đi vài phút trước vẫn chưa thấy hồi âm. Năm phút rồi đấy!
“Lại làm trò gì rồi!” Dương lầm bầm.
“Sao vậy Raiden?” Lale cười cười, thùy mị và nết na đến đáng sợ.
“Không có gì.”
Dương không thích người mới quen gọi thẳng tên cậu, nhưng mặc kệ vậy, quan trọng là tin nhắn cơ.
Ting.
Đúng lúc thật.
[Tới nơi rồi hả? Sao sao? Thấy bên đó có gì hay không? À mày ơi toi rồi, tao xin đi làm thêm mà lỡ làm chung tiệm với thằng Thiên.]
Dương đọc xong, cảm giác bất lực mãnh liệt trỗi dậy. Đã dặn là tránh cái tên kia ra mà!
[Nghỉ việc ngay, bố không cho phép!!!! *icon phẫn nộ*]
[Nhưng quán cafe của chị họ cái Trinh, làm sao xin nghỉ kì cục vậy được? Mà giờ tao phải chuẩn bị đi học pha đồ uống rồi, tí nữa sẽ nhắn sau nha.]
[Khoan, ai dạy mày?]
[Chị Hằng, hehe.]
[Rồi, tốt, đi đi, tối ổn định rồi tao gọi cho.]
“Có chuyện gì vui à?” Lale nhạy cảm phát hiện tâm trạng Raiden thay đổi.
“Ừm, là bạn gái nhắn tin.”
Dương thẳng thừng trả lời, tránh để sau này có nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra. Nếu là chị gái nào đó dạy Giang thì cậu không lo.
Bên kia, Giang chắp hai tay trước điện thoại, áy náy nói:
“Tao xin lỗi, tao mà bảo thằng Thiên dạy chắc mày mọc cánh bay về chém tao mất.”
Nói xong lập tức bỏ vào túi quần, chăm chỉ đi học pha chế. Thiên có tay nghề hơn nó nghĩ nhiều lắm, ôi giồi ôi giỏi khỏi chê luôn. Pha soda việt quất đỉnh của đỉnh, vừa đủ ngọt, lại còn thơm.
“Ở nhà ông hay làm lắm hử?”
“Ừa, lúc rảnh tui hay làm mấy cái này, nhà có cả quầy riêng ấy.”
Giang nghe tên này nổ mà giật giật khóe mắt, tưởng mình giàu thì ngon lắm à? Nó cúi đầu nhìn kĩ ly soda, hỏi mà như nói móc:
“Ủa giàu vậy đi làm thêm chi cha nội?”
Thiếu niên liếc qua khuôn mặt bánh bao xinh xắn kia, trong một giây đã muốn nói thật, nhưng lại nuốt ngược tấm lòng của mình vào bụng.
“Đi trải nghiệm thôi, bà uống hết đi, đừng nhìn nữa.”
Giang nói một tiếng cảm ơn rồi cầm ly soda lên uống ngon lành, chẹp, mỗi ngày 1 2 ly thế này chắc cũng đủ vỗ béo nó rồi. May mà Thiên pha có một ít thôi.
Cả buổi chiều đó hai đứa cứ thử đi thử lại bao nhiêu là thứ, thường thì khách sẽ gọi nước trước, Thiên làm dư ra một chút cho Giang thử. Tay bưng bê mà não bộ thì làm công tác ghi nhớ. Cuối cùng, khi cô nàng nhớ hết công thức, việc quan trọng cần làm cũng quên mất tiêu.
Điện thoại chớp nháy vài lần tên Dương rồi tắt hẳn, Giang bật chế độ im lặng mà quên xừ nó đi...
Hằng thấy thằng nhóc không trả lời mình mà cứ nhìn chằm chằm bé Giang thì hơi tò mò:
“Hai đứa quen nhau hả?”
“Dạ. Là bạn cùng lớp, Trinh không nói hả chị?” Thiên cười, hai má phúng phính hơi căng ra, trông càng ngày càng yêu.
Nhìn kĩ thì Thiên khá trắng, do là công tử nhà giàu nên da cũng auto mịn, mỗi tội béo quá.
Hằng chớp chớp mắt: “Ừ, nếu vậy chiều em giúp chị dạy bé Giang pha chế nha. Hai đứa nói chuyện đi, chị ra đằng sau xíu.”
Chị gái đi rồi, Thiên mới ngồi xuống đối diện nó, mới hơn tháng mà trông cậu ta ốm đi rất nhiều. Những người thừa cân rất nhạy cảm về vấn đề lên xuống kí, vậy nên nó không dám hỏi gì hết. Nó đang không hiểu sao thằng Dương cứ nằng nặc đòi nó tránh bạn trẻ này ra? Thắc mắc vậy thôi, chứ nó cực nghe lời, liền tìm cớ đi về gấp.
“Tui về trước nha, nhà có công việc rồi.”
Giang đứng lên, vẫy tay với thằng Thiên xong là chạy biến.
Nhìn hành động của nhỏ, Thiên chỉ có thể cúi đầu thở dài. Cậu nhớ từ lúc hai người ấy công khai tình cảm, bản thân cậu chưa từng thể hiện thái độ, cũng không làm gì quá đà, vì sao thời gian gần đây người ta cứ trốn tránh?
-*-
Từ lúc lên máy bay đến khi hạ cánh an toàn, Dương không thể ngừng nghĩ về con nhỏ ngu ngơ kia. Ở một mình thì kiểu gì cũng sẽ gây chuyện cho xem… Cậu đi mà không diệt trừ được tình địch, thật rắc rối.
Đưa tay lên vỗ trán, Dương chờ thủ tục hoàn tất liền kéo va li đi nhanh ra ngoài, cậu phải liên lạc với Giang gấp. Mà một đám người ngồi bên ngoài chờ đón người thân khi thấy cậu lại nhịn không được quay ra nhìn chằm chằm.
Con lai tóc vàng như cậu vô cùng nổi bật, đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng long lanh làm người ta không thể rời mắt. Dáng người cậu rất cao, chân dài thật dài, tỉ lệ cơ thể đáng ao ước của bao bạn trẻ, chỉ thiếu chút cơ nữa thôi là hoàn hảo.
Đến đón Dương là người bà đã lâu không gặp và một cô gái trạc tuổi cậu. Ngoại hình thì miễn bình luận, cậu vốn chẳng để ý lắm.
“Raiden!”
Bà ngoại tiến đến ôm cậu vào lòng, vui vẻ cười nói. Cái tên Raiden này rất lạ tai, hơn nữa bình thường vì ít khi dùng đến tiếng Nga nên bây giờ cậu có chút không quen.
“Ngoại.”
“Có nhớ ngoại không? Đây, chào Lale đi con.”
“Chào cậu, Lale.” Dương nhìn cô gái bên cạnh, lịch sự cúi đầu chào.
Từ khi xuống máy bay, Anna thấy thằng bé cứ là lạ thế nào, bình thường niềm nở lắm mà? Bà cũng không muốn đưa con về Nga, vì gia đình bà có chút… Chẳng lẽ vì chuyện này mà thằng bé không vui sao?
“Đi thôi, bà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho con ở nhà rồi.”
Bà ngoại cậu đốc thúc mọi người lên xe, bà vẫn còn trẻ trung lắm, nói liên tục. Lâu rồi mới thấy cháu trai cơ mà.
Dương thì bà nói cái chi cũng vâng dạ, lễ phép, ngoan ngoãn, gia giáo… nếu không muốn nói là cứng nhắc.
Lale và Dương ngồi ghế sau không tránh khỏi sự ngượng ngập.
“À, cậu còn nhớ mình không?”
Dương đang tựa đầu vào cửa xe, khép hờ mắt, nghe tiếng Lale thì nhìn sang. Trong trí nhớ của cậu vốn không có đứa trẻ nào khác ngoài Giang. Hoặc là do ấn tượng mạnh khi bị xô ngã gãy răng cửa, nên giờ cậu chỉ nhớ mình nhỏ thôi. Nhưng nói thẳng thì có hơi…
Lale cũng hiểu, khẽ cười:
“Đúng là cậu không nhớ rồi, lúc bé mình từng sang nhà cậu chơi vài lần.”
Không chỉ vài lần, mà trước khi Raiden chuyển đi, cả hai đã từng rất thân. Thật sự rất kì diệu khi những kí ức lúc bốn năm tuổi cô vẫn còn nhớ rõ ràng. Raiden trưởng thành rồi, trổ mã rất đẹp trai.
“Xin lỗi, cũng lâu quá rồi nên có nhiều thứ không nhớ rõ nữa.”
Ấy vậy mà Dương vẫn nhớ như in cái lúc Giang cắn cậu bật máu vì giành đồ chơi đấy. Đất nước này vốn mất cân bằng giới tính, số lượng con gái nhiều hơn hẳn con trai, nên Dương chạy sang đây chẳng khác gì sói lạc giữa bầy cừu. À nhầm, cừu lạc giữa bầy sói.
Cậu rút điện thoại ra kiểm tra, nhưng tin nhắn gửi đi vài phút trước vẫn chưa thấy hồi âm. Năm phút rồi đấy!
“Lại làm trò gì rồi!” Dương lầm bầm.
“Sao vậy Raiden?” Lale cười cười, thùy mị và nết na đến đáng sợ.
“Không có gì.”
Dương không thích người mới quen gọi thẳng tên cậu, nhưng mặc kệ vậy, quan trọng là tin nhắn cơ.
Ting.
Đúng lúc thật.
[Tới nơi rồi hả? Sao sao? Thấy bên đó có gì hay không? À mày ơi toi rồi, tao xin đi làm thêm mà lỡ làm chung tiệm với thằng Thiên.]
Dương đọc xong, cảm giác bất lực mãnh liệt trỗi dậy. Đã dặn là tránh cái tên kia ra mà!
[Nghỉ việc ngay, bố không cho phép!!!! *icon phẫn nộ*]
[Nhưng quán cafe của chị họ cái Trinh, làm sao xin nghỉ kì cục vậy được? Mà giờ tao phải chuẩn bị đi học pha đồ uống rồi, tí nữa sẽ nhắn sau nha.]
[Khoan, ai dạy mày?]
[Chị Hằng, hehe.]
[Rồi, tốt, đi đi, tối ổn định rồi tao gọi cho.]
“Có chuyện gì vui à?” Lale nhạy cảm phát hiện tâm trạng Raiden thay đổi.
“Ừm, là bạn gái nhắn tin.”
Dương thẳng thừng trả lời, tránh để sau này có nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra. Nếu là chị gái nào đó dạy Giang thì cậu không lo.
Bên kia, Giang chắp hai tay trước điện thoại, áy náy nói:
“Tao xin lỗi, tao mà bảo thằng Thiên dạy chắc mày mọc cánh bay về chém tao mất.”
Nói xong lập tức bỏ vào túi quần, chăm chỉ đi học pha chế. Thiên có tay nghề hơn nó nghĩ nhiều lắm, ôi giồi ôi giỏi khỏi chê luôn. Pha soda việt quất đỉnh của đỉnh, vừa đủ ngọt, lại còn thơm.
“Ở nhà ông hay làm lắm hử?”
“Ừa, lúc rảnh tui hay làm mấy cái này, nhà có cả quầy riêng ấy.”
Giang nghe tên này nổ mà giật giật khóe mắt, tưởng mình giàu thì ngon lắm à? Nó cúi đầu nhìn kĩ ly soda, hỏi mà như nói móc:
“Ủa giàu vậy đi làm thêm chi cha nội?”
Thiếu niên liếc qua khuôn mặt bánh bao xinh xắn kia, trong một giây đã muốn nói thật, nhưng lại nuốt ngược tấm lòng của mình vào bụng.
“Đi trải nghiệm thôi, bà uống hết đi, đừng nhìn nữa.”
Giang nói một tiếng cảm ơn rồi cầm ly soda lên uống ngon lành, chẹp, mỗi ngày 1 2 ly thế này chắc cũng đủ vỗ béo nó rồi. May mà Thiên pha có một ít thôi.
Cả buổi chiều đó hai đứa cứ thử đi thử lại bao nhiêu là thứ, thường thì khách sẽ gọi nước trước, Thiên làm dư ra một chút cho Giang thử. Tay bưng bê mà não bộ thì làm công tác ghi nhớ. Cuối cùng, khi cô nàng nhớ hết công thức, việc quan trọng cần làm cũng quên mất tiêu.
Điện thoại chớp nháy vài lần tên Dương rồi tắt hẳn, Giang bật chế độ im lặng mà quên xừ nó đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.