Chương 41: Ngoại truyện (2)
Mộc Diệp
23/11/2020
*
Thiên đánh đổi ba năm thanh xuân để theo đuổi một người, nhận lại là một câu xin lỗi. Chiếc vòng tay năm ấy anh tặng cô, cô nhận, nhưng có lẽ là vì phép lịch sự hoặc chỉ là niệm tình hai đứa làm bạn suốt thời gian qua.
Suốt năm năm đại học, anh vùi đầu vào trong việc làm thêm, tự mình kiếm tiền đóng tiền học. Để trưởng thành hơn và độc lập hơn, cũng để bản thân không có thời gian nghĩ linh tinh nữa. Thỉnh thoảng anh vẫn nhìn xem Giang sống thế nào, nhìn ngắm đôi mắt long lanh như chứa ngàn sao của cô, vô tình, anh gần như không nhớ nổi chữ quên viết như thế nào. Cho đến khi...
*
Từ đầu năm nhất anh đã được nhiều người theo đuổi, thậm chí phiền đến mức phải đóng luôn mạng xã hội. Không phải nói, thời đại này con gái rất dũng mãnh, làm anh sợ. Giống như một chú cừu non lạc giữa bầy sói đói vậy, không biết khi nào sẽ bị tấn công.
Ừm, trong đó có một chú sói vô cùng nỗ lực, vô cùng kiên nhẫn. Chính là cái cô ngày xưa đã quăng vòng tay Giang đi, chính là cái cô làm đủ trò chọc phá người mà cậu thích suốt cấp hai, sau đó chuyển trường. So với ngày còn bé thì cô càng trở nên xinh đẹp, nhưng tính tình vẫn vậy, tùy hứng và ăn chơi sa đọa khiến người ta không yêu thương nổi.
Anh càng lơ cô ta, cô ta càng đeo bám chặt hơn.
Cửa nhà nửa đêm thường bị người ta réo, cũng may là ở nhà riêng đấy. Nếu mà ở trọ, nói không chừng anh sớm bị đá ra gầm cầu ngủ.
Thiên ơi ~ Ngọc mua trà sữa cho Thiên nạ!
Tưởng anh là con nít chắc? Thiên chán nản đóng cửa lại, treo bảng chớ làm phiền trước nhà.
*
Thiên ơi! Ngọc làm cơm đem qua nạ, đã ăn gì chưa?
Bạn ơi, bây giờ là mười hai giờ đêm rồi, tôi vừa đi làm về, mệt lắm!
Ngọc biết Thiên chưa ăn tối.
Thiên thở dài, nhìn những lọn tóc xoăn dài bị gió quật rối tung của cô, lại nhìn ngoài đường đông người qua lại, thoáng không yên tâm.
Tôi đưa cô về.
*
Thiên, bệnh rồi phải không? Cho Ngọc vô nhà đi!
Về giùm tôi cái!
Thiên không hiểu, vì cái gì cô nàng cứ bám chặt lấy anh không buông? Cho dù anh đã nói một trăm lần, không, cả ngàn lần, rằng bây giờ anh không muốn yêu đương gì hết.
Vậy cầm thuốc.
Tôi có mua rồi, lần sau đừng tới nữa.
Anh không nhận, thấy cô mặc váy ngắn bó sát cơ thể quyến rũ, lại đi đêm một mình, bất đắc dĩ phải gọi taxi đưa cô về. Vẫn là chưa yên tâm, đợi Ngọc lên xe đi rồi, cứ năm phút anh lại gọi điện thoại kiểm tra một lần.
Đừng hỏi tại sao anh lại có số Ngọc, mà là ngược lại. Cô nàng này cái gì cũng điều tra được, không vào học viện cảnh sát thì quá uổng phí tài năng!
*
Một buổi chiều, bạn thân của Ngọc tới tìm anh, hỏi xem cô có qua đây không. Từ sáng cãi nhau với bố mẹ xong cô nàng liền bỏ đi, tới giờ vẫn chưa thấy về.
Gia đình Ngọc dường như xảy ra chuyện gì đó, tôi hỏi hoài nó không chịu nói. Dạo này bố mẹ cũng dần không quan tâm nó nữa, chỉ lo kiếm tiền, rồi thì tương lai con nhỏ nát bét cho xem. Tôi gọi cả buổi, chuông reo nhưng nó không bắt máy.
Thiên lắc đầu tỏ vẻ Ngọc không tới chỗ anh, giờ anh phải đi làm thêm, nên chỉ có thể cầm điện thoại lên gọi thử. Chuông reo chưa tới 3s, bên kia đã rối rít lên tiếng.
Về nhà đi.
Chỉ là ba chữ cũng đủ khiến cô ngốc kia vui mừng, vội ừ một tiếng.
*
Đêm nay Thiên đi làm về muộn, như thường lệ có lẽ sẽ nhìn thấy một cô nàng xinh đẹp đứng trước cửa nhà chờ đưa đồ ăn cho anh. Khi đó nếu anh không bắt cô về nhà, thì cô sẽ đi bar cùng bạn. Nhưng hôm nay thì không, chẳng có ai chờ anh cả. Thiên cúi đầu nhìn điện thoại trên tay đang rung lên, biết ngay mà. Không đến thì sẽ gọi điện thoại lải nhải.
Alo?
Hức... đồ mắc dịch! Thiên này...
Bên kia cực kì ầm ĩ, nhạc đập ầm ầm, nói một hồi anh vẫn chẳng nghe được gì cả.
Cô ta lại đi bar? Không, liên quan gì đến anh chứ! Thiên tắt máy, mở cửa vào nhà. Giữa sân không hiểu sao có một túi nilon, bên cạnh còn có cái túi giấy màu be được bọc kĩ, anh ngồi xổm xuống nhìn thử. Thì ra là bánh bao? Chờ không thấy người là ném đồ ăn vào trong sân như vậy sao?
Thiên thở dài, xách xe chạy tới quán bar. Coi như tôi mắc nợ cô!
Anh không quen thuộc mấy chỗ này, người ra vào đông không đếm nổi, đi một chút là đụng phải người này người kia. Phụ nữ ăn mặc mỏng manh lại thiếu vải ở khắp nơi, trực tiếp làm anh ngộp thở.
Thiên cảm thấy bất lực vô cùng, tìm thế nào?
Chợt một cánh tay trắng noãn bò lên vai Thiên, anh hết hồn còn tưởng là ma, đèn quá tối mà da quá sáng là một loại tội ác! Còn chưa kịp kêu bỏ ra, một cánh tay mềm mại khác đã vòng qua cổ anh, giọng điệu đanh đá kia lại có thể làm anh thoáng yên tâm.
Bỏ bạn trai tôi ra!
Ngọc hung dữ nhìn cô gái đối diện, cả người toàn là mùi bia rượu. Dù đầu óc cô còn tỉnh táo nhưng tay chân cứ mềm oặt bám lấy Thiên. Thấy người nọ bĩu môi bỏ đi, anh thở hắt ra một hơi, cũng không để ý việc Ngọc gọi mình là bạn trai, vừa ôm vừa kéo cô ra khỏi nơi kinh khủng ấy.
Cậu đến đây làm gì thế? Nhớ tôi hả?
Đừng có ỷ mình uống bia rồi muốn làm gì thì làm! Biết vậy đã không đến!
Thiên khó chịu xoay người, vừa đi được hai bước thì eo đã bị người ta ôm lấy. Anh cảm thấy lạ là lần này mình không bài xích cô.
Đừng đi ~ Người ta chờ lâu nên mới đi bar chứ bộ!
Ngọc trở lại bộ dáng bám người như trước, hai mắt ti hí nhìn anh. Thiên buột miệng:
Chẳng lẽ đi bar quan trọng hơn à?
Đâu có, Thiên quan trọng nhất.
Ngọc cọ cọ mặt vào lồng ngực anh, sau đó ôm chặt không cho anh di chuyển:
Người ta bỏ bar bỏ bia nhưng lỡ đâu Thiên vẫn không để ý người ta thì sao?
Bỏ được rồi nói.
Thiên gỡ cánh tay đang bám chặt trên người mình xuống, dắt xe ra rồi huơ huơ nón bảo hiểm trước mặt cô.
Có về không thì bảo?
Về!
Ngọc chạy nhanh tới trước, hớn hở chụp mũ lên đầu, do váy ngắn quá nên lúc leo lên xe cũng khá khó khăn. Thiên liếc mắt, nhăn nhó:
Con gái con đứa gì mặc quần áo ngắn cũn cỡn, bỏ đi!
Ụa, sao không nói từ trước, người ta bỏ liền...
Thật là, điên mất thôi!!
Tôi mở lòng với cô không có nghĩa là thích cô đâu! Đừng có ôm!
Ngọc dẩu môi:
Xỉn rồi, không ôm té xuống đường cậu có chịu trách nhiệm được không?
Im lặng một lúc, người phía trước chợt run giọng.
Được.
________________________________________
Kết cho nam phụ ; A : ) Mình không nỡ để nam phụ đau khổ.
Thiên đánh đổi ba năm thanh xuân để theo đuổi một người, nhận lại là một câu xin lỗi. Chiếc vòng tay năm ấy anh tặng cô, cô nhận, nhưng có lẽ là vì phép lịch sự hoặc chỉ là niệm tình hai đứa làm bạn suốt thời gian qua.
Suốt năm năm đại học, anh vùi đầu vào trong việc làm thêm, tự mình kiếm tiền đóng tiền học. Để trưởng thành hơn và độc lập hơn, cũng để bản thân không có thời gian nghĩ linh tinh nữa. Thỉnh thoảng anh vẫn nhìn xem Giang sống thế nào, nhìn ngắm đôi mắt long lanh như chứa ngàn sao của cô, vô tình, anh gần như không nhớ nổi chữ quên viết như thế nào. Cho đến khi...
*
Từ đầu năm nhất anh đã được nhiều người theo đuổi, thậm chí phiền đến mức phải đóng luôn mạng xã hội. Không phải nói, thời đại này con gái rất dũng mãnh, làm anh sợ. Giống như một chú cừu non lạc giữa bầy sói đói vậy, không biết khi nào sẽ bị tấn công.
Ừm, trong đó có một chú sói vô cùng nỗ lực, vô cùng kiên nhẫn. Chính là cái cô ngày xưa đã quăng vòng tay Giang đi, chính là cái cô làm đủ trò chọc phá người mà cậu thích suốt cấp hai, sau đó chuyển trường. So với ngày còn bé thì cô càng trở nên xinh đẹp, nhưng tính tình vẫn vậy, tùy hứng và ăn chơi sa đọa khiến người ta không yêu thương nổi.
Anh càng lơ cô ta, cô ta càng đeo bám chặt hơn.
Cửa nhà nửa đêm thường bị người ta réo, cũng may là ở nhà riêng đấy. Nếu mà ở trọ, nói không chừng anh sớm bị đá ra gầm cầu ngủ.
Thiên ơi ~ Ngọc mua trà sữa cho Thiên nạ!
Tưởng anh là con nít chắc? Thiên chán nản đóng cửa lại, treo bảng chớ làm phiền trước nhà.
*
Thiên ơi! Ngọc làm cơm đem qua nạ, đã ăn gì chưa?
Bạn ơi, bây giờ là mười hai giờ đêm rồi, tôi vừa đi làm về, mệt lắm!
Ngọc biết Thiên chưa ăn tối.
Thiên thở dài, nhìn những lọn tóc xoăn dài bị gió quật rối tung của cô, lại nhìn ngoài đường đông người qua lại, thoáng không yên tâm.
Tôi đưa cô về.
*
Thiên, bệnh rồi phải không? Cho Ngọc vô nhà đi!
Về giùm tôi cái!
Thiên không hiểu, vì cái gì cô nàng cứ bám chặt lấy anh không buông? Cho dù anh đã nói một trăm lần, không, cả ngàn lần, rằng bây giờ anh không muốn yêu đương gì hết.
Vậy cầm thuốc.
Tôi có mua rồi, lần sau đừng tới nữa.
Anh không nhận, thấy cô mặc váy ngắn bó sát cơ thể quyến rũ, lại đi đêm một mình, bất đắc dĩ phải gọi taxi đưa cô về. Vẫn là chưa yên tâm, đợi Ngọc lên xe đi rồi, cứ năm phút anh lại gọi điện thoại kiểm tra một lần.
Đừng hỏi tại sao anh lại có số Ngọc, mà là ngược lại. Cô nàng này cái gì cũng điều tra được, không vào học viện cảnh sát thì quá uổng phí tài năng!
*
Một buổi chiều, bạn thân của Ngọc tới tìm anh, hỏi xem cô có qua đây không. Từ sáng cãi nhau với bố mẹ xong cô nàng liền bỏ đi, tới giờ vẫn chưa thấy về.
Gia đình Ngọc dường như xảy ra chuyện gì đó, tôi hỏi hoài nó không chịu nói. Dạo này bố mẹ cũng dần không quan tâm nó nữa, chỉ lo kiếm tiền, rồi thì tương lai con nhỏ nát bét cho xem. Tôi gọi cả buổi, chuông reo nhưng nó không bắt máy.
Thiên lắc đầu tỏ vẻ Ngọc không tới chỗ anh, giờ anh phải đi làm thêm, nên chỉ có thể cầm điện thoại lên gọi thử. Chuông reo chưa tới 3s, bên kia đã rối rít lên tiếng.
Về nhà đi.
Chỉ là ba chữ cũng đủ khiến cô ngốc kia vui mừng, vội ừ một tiếng.
*
Đêm nay Thiên đi làm về muộn, như thường lệ có lẽ sẽ nhìn thấy một cô nàng xinh đẹp đứng trước cửa nhà chờ đưa đồ ăn cho anh. Khi đó nếu anh không bắt cô về nhà, thì cô sẽ đi bar cùng bạn. Nhưng hôm nay thì không, chẳng có ai chờ anh cả. Thiên cúi đầu nhìn điện thoại trên tay đang rung lên, biết ngay mà. Không đến thì sẽ gọi điện thoại lải nhải.
Alo?
Hức... đồ mắc dịch! Thiên này...
Bên kia cực kì ầm ĩ, nhạc đập ầm ầm, nói một hồi anh vẫn chẳng nghe được gì cả.
Cô ta lại đi bar? Không, liên quan gì đến anh chứ! Thiên tắt máy, mở cửa vào nhà. Giữa sân không hiểu sao có một túi nilon, bên cạnh còn có cái túi giấy màu be được bọc kĩ, anh ngồi xổm xuống nhìn thử. Thì ra là bánh bao? Chờ không thấy người là ném đồ ăn vào trong sân như vậy sao?
Thiên thở dài, xách xe chạy tới quán bar. Coi như tôi mắc nợ cô!
Anh không quen thuộc mấy chỗ này, người ra vào đông không đếm nổi, đi một chút là đụng phải người này người kia. Phụ nữ ăn mặc mỏng manh lại thiếu vải ở khắp nơi, trực tiếp làm anh ngộp thở.
Thiên cảm thấy bất lực vô cùng, tìm thế nào?
Chợt một cánh tay trắng noãn bò lên vai Thiên, anh hết hồn còn tưởng là ma, đèn quá tối mà da quá sáng là một loại tội ác! Còn chưa kịp kêu bỏ ra, một cánh tay mềm mại khác đã vòng qua cổ anh, giọng điệu đanh đá kia lại có thể làm anh thoáng yên tâm.
Bỏ bạn trai tôi ra!
Ngọc hung dữ nhìn cô gái đối diện, cả người toàn là mùi bia rượu. Dù đầu óc cô còn tỉnh táo nhưng tay chân cứ mềm oặt bám lấy Thiên. Thấy người nọ bĩu môi bỏ đi, anh thở hắt ra một hơi, cũng không để ý việc Ngọc gọi mình là bạn trai, vừa ôm vừa kéo cô ra khỏi nơi kinh khủng ấy.
Cậu đến đây làm gì thế? Nhớ tôi hả?
Đừng có ỷ mình uống bia rồi muốn làm gì thì làm! Biết vậy đã không đến!
Thiên khó chịu xoay người, vừa đi được hai bước thì eo đã bị người ta ôm lấy. Anh cảm thấy lạ là lần này mình không bài xích cô.
Đừng đi ~ Người ta chờ lâu nên mới đi bar chứ bộ!
Ngọc trở lại bộ dáng bám người như trước, hai mắt ti hí nhìn anh. Thiên buột miệng:
Chẳng lẽ đi bar quan trọng hơn à?
Đâu có, Thiên quan trọng nhất.
Ngọc cọ cọ mặt vào lồng ngực anh, sau đó ôm chặt không cho anh di chuyển:
Người ta bỏ bar bỏ bia nhưng lỡ đâu Thiên vẫn không để ý người ta thì sao?
Bỏ được rồi nói.
Thiên gỡ cánh tay đang bám chặt trên người mình xuống, dắt xe ra rồi huơ huơ nón bảo hiểm trước mặt cô.
Có về không thì bảo?
Về!
Ngọc chạy nhanh tới trước, hớn hở chụp mũ lên đầu, do váy ngắn quá nên lúc leo lên xe cũng khá khó khăn. Thiên liếc mắt, nhăn nhó:
Con gái con đứa gì mặc quần áo ngắn cũn cỡn, bỏ đi!
Ụa, sao không nói từ trước, người ta bỏ liền...
Thật là, điên mất thôi!!
Tôi mở lòng với cô không có nghĩa là thích cô đâu! Đừng có ôm!
Ngọc dẩu môi:
Xỉn rồi, không ôm té xuống đường cậu có chịu trách nhiệm được không?
Im lặng một lúc, người phía trước chợt run giọng.
Được.
________________________________________
Kết cho nam phụ ; A : ) Mình không nỡ để nam phụ đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.