Chương 7: C7
Tường Vy ( Han )
27/08/2023
Trần Quý Thành biết Nguyễn Nghi sợ, là hắn cố tình nói như vậy để cô ấy biết kết cục khi phản bội mình thê thảm đến mức nào. 'Dạy vợ từ thuở ban sơ mới về' Trần Quý Thành là đang áp dụng ca dao vào thực tế.
"Yên tâm, là vì ả ta ngoại tình, tôi ghét nhất là bị phản bội lừa dối. Chỉ cần Nguyễn Nghi ngoan tôi sẽ thương em như thế này mãi."
"Muốn nói gì sao?"_ Quý Thành cười ôn nhu nhưng trong ánh mắt lại có phần tàn bạo, như vậy thì ai mà dám mở miệng chứ?
Nguyễn Nghi lắc đầu giả tạo. Từ bên ngoài người của Quý Thành mang theo một tập hồ sơ vào bên trong, Trần Quý thành nhìn sơ qua rồi đặt nó trước mặt cô ấy, toàn là tiếng Quảng Đông.
Tuy Nguyễn Nghi không hiểu nhưng nhìn dấu thập đỏ cô đoán sơ chắc là từ bệnh viện của ba mình gửi đến. Nguyễn Nghi nhìn gian sang Trần Quý Thành nhỏ giọng.
"Chú dịch cho em đi. Toàn là chữ nước ngoài, em không hiểu."_ Nguyễn Nghi làm ra bộ mặt đáng yêu nắm lấy vạt áo Quý Thành lay nhẹ.
Con người Trần Quý Thành thích nhất là được nước lấn tới. Hắn nham nhỡ kê sát mặt vào Nguyễn Nghi đưa ngón tay chỉ vào môi mình thần sắc gian tà không giảm đi, lại còn thêm phần đắc ý.
"Hôn má được không? Môi em chưa rửa bẩn lắm."
"Tôi không thấy bẩn, cho em 3 giây suy nghĩ."
Nguyễn Nghi phân vân không biết nên làm thế nào mới đúng, ở đây có hơn hai mươi người nếu cứ ngang nhiên hôn Quý Thành như vậy sẽ ngại chết mất.
Tiếng đếm ngược của hắn vang bên tai rồi, cha mình quan trọng chút liêm sỉ này có là gì chứ? Nguyễn Nghi hai tay đan chặt vào nhau, nhắm mắt làm liều hôn lên môi Trần Quý Thành.
Không ngờ là hắn lại dùng tập hồ sơ đó che lại cảnh 'ngọt ngào' này. Cũng xem như còn có chút lương tâm.
"Hôn rồi, chú nói đi... Là của ba em đúng không?"
"Ừm, đại khái là họ vừa phát hiện ba em có khối u não, cần có tiền để thực hiện ca phẫu thuật càng sớm càng tốt."
"Hả sao lại như vậy chứ? Vậy cần bao nhiêu?"_ Mắt Nguyễn Nghi ngấn lệ vì lo lắng.
"300.000 MOP."_ Trần Quý Thành ngắn gọn trả lời, có vẻ như số tiền đó không lớn lắm.
"Là bao nhiêu tiền Việt vậy chú?"
"Hmmm... Không nhiều, tầm 891 triệu."
Vừa nghe xong con số Nguyễn Nghi như rơi vào vực thẳm cuộc đời. Đây mà là không nhiều ă? Gần 1 tỷ đấy, Nguyễn Nghi đào đâu ra số tiền lớn như vậy.
Nhưng Nguyễn Nghi đâu thể đứng yên nhìn cha mình chết dần như vậy. Người bây giờ giúp được cô duy nhất chỉ có Trần Quý Thành.
Nhưng người này sợ là không được, cha cô còn đang mang nợ sòng bạc của hắn gần 12 tỷ nên mới lấy Nguyễn Nghi ra gán nợ. Trần Quý Thành đâu dại gì chịu mạo hiểm cho một cô nhóc như Nguyễn Nghi vay số tiền lớn như vậy?
Nhìn Nguyễn Nghi khó sử Trần Quý Thành đành mở lời trước.
"Nếu muốn vay tôi có thể giúp, không lãi không lời chỉ có một điều kiện..."
"Là điều kiện gì? Chú nói đi dù thế nào em cũng làm hết, xin chú đó chú nói đi mà... Hức..."
Đường cùng rồi đây là hy vọng duy nhất để cha cô được sống. Không biết điều kiện là gì nhưng Trần Quý Thành lại đuổi toàn bộ người làm trong nhà ra ngoài, xem ra điều kiện này không được nhẹ nhàng cho lắm.
"Điều kiện rất đơn giản, em chiều ý tôi tại đây... Tôi hài lòng liền cho ba em phẫu thuật."
"L... Lỡ em không làm chú hài lòng thì... Hức... Thì phải làm sao?"
"Không đâu, Nguyễn Nghi nhất định sẽ làm tốt mà."
Hành động biến thái của Quý Thành làm Nguyễn Nghi ớn lạnh, cô ấy bắt đầu cảm thấy ghê tớm hắn. Vì cha Nguyễn Nghi bắt buộc phải nhịn, Trần Quý Thành không giống mọi ngày trực tiếp đè cô xuống hành hạ.
Chẳng lẽ nào hắn muốn Nguyễn Nghi tự cởi?
Không đúng lắm, tiếng chuông điện thoại này vang lên rất quên thuộc, là của Nguyễn Nghi hắn lấy điện thoại của cô từ khi nào vậy? Cái tên già này còn muốn gọi cho ai vậy?
"Chú... Chú muốn làm gì? Điện tho..."_ Vốn dĩ rất cương quyết đòi của nhưng nhìn ánh mắt đỏ rần này của Quý Thành thì 10 mạng Nguyễn Nghi cũng không dám.
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng chịu nghe máy, phía bên kia vang lên một giọng nam trầm gọi tên "Nguyễn Nghi." không nghe trả lời anh ta cứ "alo" liên tục.
Tim Nguyễn Nghi sắp rơi ra ngoài rồi, vì đầu dây bên kia chính là người yêu của cô ấy. Trần Quý Thành gõ gõ xuống bàn ra hiệu bảo Nguyễn Nghi tập trung nghe điện thoại.
"Em nghe đây Tuấn Bình."_ Cảm xúc bị Nguyễn Nghi kiềm nén lại.
"Gọi cho anh là có chuyện gì, lâu rồi không thấy em đến trường anh gọi, nhắn tin cũng không trả lời. Mấy bạn em nói em ra nước ngoài sao em không bảo với anh vậy?"
Anh bạn tên Tuấn Bình cũng thật là quan tâm đến Nguyễn Nghi đó, cũng phải tình cảm 4 năm tất nhiên là đẹp rồi.
Trần Quý Thành lại giở trò sàm sỡ. Hắn tiến đến hôn mút cổ Nguyễn Nghi tạo thành vết bầm lớn, bàn tay hư hỏng không yên luồng vào bên dưới mò mẫm trêu ghẹo 'cô bé' làm Nguyễn Nghi rên khẽ.
"Em sao vậy Nghi? Bị bệnh hả? Giọng em khàn quá."
"Yên tâm, là vì ả ta ngoại tình, tôi ghét nhất là bị phản bội lừa dối. Chỉ cần Nguyễn Nghi ngoan tôi sẽ thương em như thế này mãi."
"Muốn nói gì sao?"_ Quý Thành cười ôn nhu nhưng trong ánh mắt lại có phần tàn bạo, như vậy thì ai mà dám mở miệng chứ?
Nguyễn Nghi lắc đầu giả tạo. Từ bên ngoài người của Quý Thành mang theo một tập hồ sơ vào bên trong, Trần Quý thành nhìn sơ qua rồi đặt nó trước mặt cô ấy, toàn là tiếng Quảng Đông.
Tuy Nguyễn Nghi không hiểu nhưng nhìn dấu thập đỏ cô đoán sơ chắc là từ bệnh viện của ba mình gửi đến. Nguyễn Nghi nhìn gian sang Trần Quý Thành nhỏ giọng.
"Chú dịch cho em đi. Toàn là chữ nước ngoài, em không hiểu."_ Nguyễn Nghi làm ra bộ mặt đáng yêu nắm lấy vạt áo Quý Thành lay nhẹ.
Con người Trần Quý Thành thích nhất là được nước lấn tới. Hắn nham nhỡ kê sát mặt vào Nguyễn Nghi đưa ngón tay chỉ vào môi mình thần sắc gian tà không giảm đi, lại còn thêm phần đắc ý.
"Hôn má được không? Môi em chưa rửa bẩn lắm."
"Tôi không thấy bẩn, cho em 3 giây suy nghĩ."
Nguyễn Nghi phân vân không biết nên làm thế nào mới đúng, ở đây có hơn hai mươi người nếu cứ ngang nhiên hôn Quý Thành như vậy sẽ ngại chết mất.
Tiếng đếm ngược của hắn vang bên tai rồi, cha mình quan trọng chút liêm sỉ này có là gì chứ? Nguyễn Nghi hai tay đan chặt vào nhau, nhắm mắt làm liều hôn lên môi Trần Quý Thành.
Không ngờ là hắn lại dùng tập hồ sơ đó che lại cảnh 'ngọt ngào' này. Cũng xem như còn có chút lương tâm.
"Hôn rồi, chú nói đi... Là của ba em đúng không?"
"Ừm, đại khái là họ vừa phát hiện ba em có khối u não, cần có tiền để thực hiện ca phẫu thuật càng sớm càng tốt."
"Hả sao lại như vậy chứ? Vậy cần bao nhiêu?"_ Mắt Nguyễn Nghi ngấn lệ vì lo lắng.
"300.000 MOP."_ Trần Quý Thành ngắn gọn trả lời, có vẻ như số tiền đó không lớn lắm.
"Là bao nhiêu tiền Việt vậy chú?"
"Hmmm... Không nhiều, tầm 891 triệu."
Vừa nghe xong con số Nguyễn Nghi như rơi vào vực thẳm cuộc đời. Đây mà là không nhiều ă? Gần 1 tỷ đấy, Nguyễn Nghi đào đâu ra số tiền lớn như vậy.
Nhưng Nguyễn Nghi đâu thể đứng yên nhìn cha mình chết dần như vậy. Người bây giờ giúp được cô duy nhất chỉ có Trần Quý Thành.
Nhưng người này sợ là không được, cha cô còn đang mang nợ sòng bạc của hắn gần 12 tỷ nên mới lấy Nguyễn Nghi ra gán nợ. Trần Quý Thành đâu dại gì chịu mạo hiểm cho một cô nhóc như Nguyễn Nghi vay số tiền lớn như vậy?
Nhìn Nguyễn Nghi khó sử Trần Quý Thành đành mở lời trước.
"Nếu muốn vay tôi có thể giúp, không lãi không lời chỉ có một điều kiện..."
"Là điều kiện gì? Chú nói đi dù thế nào em cũng làm hết, xin chú đó chú nói đi mà... Hức..."
Đường cùng rồi đây là hy vọng duy nhất để cha cô được sống. Không biết điều kiện là gì nhưng Trần Quý Thành lại đuổi toàn bộ người làm trong nhà ra ngoài, xem ra điều kiện này không được nhẹ nhàng cho lắm.
"Điều kiện rất đơn giản, em chiều ý tôi tại đây... Tôi hài lòng liền cho ba em phẫu thuật."
"L... Lỡ em không làm chú hài lòng thì... Hức... Thì phải làm sao?"
"Không đâu, Nguyễn Nghi nhất định sẽ làm tốt mà."
Hành động biến thái của Quý Thành làm Nguyễn Nghi ớn lạnh, cô ấy bắt đầu cảm thấy ghê tớm hắn. Vì cha Nguyễn Nghi bắt buộc phải nhịn, Trần Quý Thành không giống mọi ngày trực tiếp đè cô xuống hành hạ.
Chẳng lẽ nào hắn muốn Nguyễn Nghi tự cởi?
Không đúng lắm, tiếng chuông điện thoại này vang lên rất quên thuộc, là của Nguyễn Nghi hắn lấy điện thoại của cô từ khi nào vậy? Cái tên già này còn muốn gọi cho ai vậy?
"Chú... Chú muốn làm gì? Điện tho..."_ Vốn dĩ rất cương quyết đòi của nhưng nhìn ánh mắt đỏ rần này của Quý Thành thì 10 mạng Nguyễn Nghi cũng không dám.
Đầu dây bên kia cuối cùng cũng chịu nghe máy, phía bên kia vang lên một giọng nam trầm gọi tên "Nguyễn Nghi." không nghe trả lời anh ta cứ "alo" liên tục.
Tim Nguyễn Nghi sắp rơi ra ngoài rồi, vì đầu dây bên kia chính là người yêu của cô ấy. Trần Quý Thành gõ gõ xuống bàn ra hiệu bảo Nguyễn Nghi tập trung nghe điện thoại.
"Em nghe đây Tuấn Bình."_ Cảm xúc bị Nguyễn Nghi kiềm nén lại.
"Gọi cho anh là có chuyện gì, lâu rồi không thấy em đến trường anh gọi, nhắn tin cũng không trả lời. Mấy bạn em nói em ra nước ngoài sao em không bảo với anh vậy?"
Anh bạn tên Tuấn Bình cũng thật là quan tâm đến Nguyễn Nghi đó, cũng phải tình cảm 4 năm tất nhiên là đẹp rồi.
Trần Quý Thành lại giở trò sàm sỡ. Hắn tiến đến hôn mút cổ Nguyễn Nghi tạo thành vết bầm lớn, bàn tay hư hỏng không yên luồng vào bên dưới mò mẫm trêu ghẹo 'cô bé' làm Nguyễn Nghi rên khẽ.
"Em sao vậy Nghi? Bị bệnh hả? Giọng em khàn quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.