Chương 14
Tường Vy ( Han )
01/12/2023
Cả một đêm Trần Quý Thành xem Nguyễn Nghi như cái gối cứ tùy hứng lăn qua lăn lại khắp giường, may là xương khớp Nguyễn Nghi không tệ bằng không thì đã sớm nằm trong bệnh viện bó bột toàn thân rồi.
Tên đàn ông này cũng có tuổi rồi sao thể lực lại cứ tốt như vậy chứ?
Sáng hôm sau Quý Thành chỉ dậy muộn hơn mọi ngày 1 tiếng đồng hồ, vậy mà mấy anh vệ sĩ đã gõ ầm lên ngoài cửa. Bọn họ còn suy diễn ra cảnh tượng Trần Quý Thành gặp chuyện gì rồi ngỏm luôn trong phòng nữa chứ, còn mang theo cả súng bên mình không lẽ họ là định xử lí luôn cô ấy?.
'Cạch'_ Cánh cửa cuối cùng cũng có động tĩnh rồi, người đàn ông mang theo khí sắc tối sầm, ánh mắt sát như dao nhắm thẳng vào mấy người bọn họ.
"Ông... ông chủ... Chúng tôi chỉ sợ xảy ra chuyện gì nên... Nên mới..."
Lúc nàu ánh mắt Trần Quý Thành thật quá đáng sợ nhưng chỉ mới vài giây đã đổi thành cái gương mặt quỷ dị thế này rồi? Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu bộ mặt nhân tính vậy?
"Hmm... Các cậu là sợ tôi chết trên người vợ tôi sao?"
Thuộc hạ của hắn còn không hiểu ý nghĩa của câu nói này sao? Lão đại của bọn họ đâu phải loại người thích ăn chay chứ.
"Thành thật xin lỗi ông chủ chúng tôi sẽ cút ngay ạ."
Bọn họ nhanh chống rút lui rời khỏi khu vực này, biết thân biết phậm lắm. Nhưng không ngờ âm thanh thở dài phát ra từ phòng ngủ làm mọi người như ngừng thở toát lạnh cả mồ hôi. Lần này thì xong rồi, bọn họ lại làm cục cưng bé nhỏ của ông chủ tỉnh giấc.
Chắc là không đến mức bị trừ lương hay sa thải đâu nhỉ?
Trần Quý Thành không nói gì chỉ khẽ chau đôi mày nhìn bọn thuộc hạ, rồi mới quay vào nhìn Nguyễn Nghi thay đổi biểu cảm cưng chiều hạ giọng.
"Nguyễn Nghi? Sao lại thức sớm vậy?"
Nguyễn Nghi vẫn còn ngáo ngơ trong cơn say mơ hồ chưa tỉnh ngủ trả lời một cách dứt khoát gọn gàng "Ồn ào quá!". Cô ấy đâu biết vì một câu này mà có hơn năm số phận tội nghiệp bên ngoài kia sắp đứng không vững nữa rồi.
Lúc cô ấy nhìn ra ngoài mới thấy Rik đang lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, Nguyễn Nghi mới nhận ra bản thân thật sự đã sai rồi liền lật mặt cứu mấy người bọn họ một mạng.
"À... Thật ra là em đói bụng, muốn dậy ăn chút gì đó thôi."
"Muốn ăn gì anh bảo người mua cho em."
"Em muốn ăn thử Minchi xem thế nào. Nghe nói đến Macau thì nhất định phải ăn món này."
"Không nghe em ấy nói gì sao?"
Nói chuyện với vợ thì nhẹ nhàng lắm nhưng đến khi nói với người khác thì lại không chút thương cảm nhỏ nhoi nào. Hơn 30 năm xông pha lăn lộn sống chết cùng Quý Thành cuối cùng cũng không thể so bằng một con nhóc mới gặp có vài tuần ngăn ngủi.
Chịu thôi! Cuộc sống vốn dĩ đã không có gì gọi là công bằng rồi. Họ chỉ biết thở dài than vãn trong lòng thôi, trách bản thân không được sủng ái bằng cô ấy.
"Em quan tâm bọn họ à?"
Thành thật mà nói thì những lúc Trần Quý Thành giận lên sẽ cực kỳ đáng sợ, nhất là ánh mắt tam bạch của hắn giống như một con bạch hổ lớn hung hãn săn bằng được con mồi, nhưng cũng chính vì ánh mắt đó đã làm Nguyễn Nghi mê mẩn..
"Đừng nói là vậy anh cũng ghen đó nha? Ayzz... Cũng chẳng có gì to tát, anh cần gì căn với mấy anh ấy như vậy chứ?"
"Ý cục cưng là nói chồng em khó ăn khó ở?"
Còn không phải vậy sao?
Nhưng nhìn Trần Quý Thành có vẻ tức giận. Ai bảo Nguyễn Nghi hết chê hắn già bây giờ còn chuyển sang chê hắn khó ăn khó ở nữa.
Cô ấy cứ tưởng tượng bản thân chọc giận Trần Quý Thành rồi sợ hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó khủng khiếp với mình nữa, ai mà ngờ được hắn không nói gì mà chỉ quay người ngồi vào một góc tường không thèm nhìn mặt Nguyễn Nghi một cái.
Xem ra hắn ta giận thật rồi.
"Quý Thành... Anh giận em thật sao? Này..."
Nguyễn Nghi hạ giọng vừa nũng nịu vừa năn nỉ Trần Quý Thành. Ngón tay Nguyễn Nghi mới chạm vào đã bị hắn gất ra như mấy bà vợ đang dỗi.
Đúng là làm người ta cười chết mất... Đột nhiên cô lại nghe thấy âm thanh thút thít phát ra từ người đàn ông cao niên của mình, lần này Nguyễn Nghi chỉ suy đoán. Dù vậy thì nhém nữa Nguyễn Nghi đã xém không nhịn nỗi cười rồi.
"Anh... Anh khóc sao? Quý Thành à..."
Nguyễn Nghi dùng sức kéo đầu Trần Quý Thành về phía tầm nhìn của mình. Trời ạ! Thật sự hắn ta đã rơi nước mắt, chỉ vì cô bảo hắn khó ăn khó ở mà hắn thật sự đã khóc thành ra bộ dạng thế này sao?
Không tận mắt chứng kiến thì chắc chắn 100% không một ai dám tin vào sự thật tàn khóc này.
"Anh khóc thật sao? Ông trùm Maccau ai lại dễ tổn thương vậy chứ?"
"Hừm."
"Á Hahaha... Trời ơi... Mắc cười quá, xin lỗi nhưng mà... hahaha... Anh khóc mắc cười quá à... Xấu dã man luôn.."_ Nguyễn Nghi thật sự không nhịn nỗi nữa rồi. Cô ấy cười lăn cười bò đến mức ôm bụng cười ra nước mắt.
"Hức... Em còn cười được? Quá đáng, hừm."
"Oooooo.... Em xin lỗi mà, chụt!"
Chiêu dỗ chồng dành bằng cách hôn môi đúng là rất hữu dụng sài mãi cũng không hề bị cũ chút nào, Nguyễn Nghi vỗ vỗ bàn tay mình xoa xoá hai má của hắn. Trần Quý Thành nhận được hơi ấm ngọt ngào này sắp không chịu nỗi nữa rồi. Hắn hôn lấy tay Nguyễn Nghi rồi dần đến cổ.
Càng ôm càng lậm vào hương sữa trên người cô ấy. Mê mẩn mút lấy từng nơi trên cơ thể Nguyễn Nghi. Chỉ bấy nhiêu đây sao đủ để thỏa mãn cái ham muốn dục vọng của Trần Quý Thành.
Hắn lao vào hôn hít mò mẫm bầu ngực trắng ngần có mùi hương đặt trưng cuống hút của Nguyễn Nghi nghiền ngẫm.
"Aaaa.... Đừng mà... Mới sáng đó, em muốn ăn sáng mà... Nha... Chồng ơi..."
"Em muốn ăn sáng trên giường hay là dưới phòng bếp đây?"
"Tất nhiên là dưới phòng bếp rồi."
Cô bé ngay thơ hình như chưa hiểu ý sói già nhỉ? Trần Quý Thành cười một giọng khoái chí điên cuồng, trong ánh mắt của hắn còn có chút gian xảo ấn mạnh hỏi lại cô ấy thêm một lần cuối cùng "Muốn ăn ở dưới thật?"
Nguyễn Nghi cuối cùng cũng đã hiểu mưu đồ đen tối của tên Trần Quý Thành rồi. Gương mặt cô ấy bất giác đỏ ửng màu ớt chuông chín miệng còn lắp bắp không nói thành lời, uất ức giận dỗi tránh né hắn ta.
"Ăn ở đâu? Trả lời đi cục cưng."
"Ở... ở trên... Trên giường..."_ Rõ ràng trong giọng nói hoàn toàn bị gượng ép.
"Được, chiều ý em tất."
Tên đàn ông này cũng có tuổi rồi sao thể lực lại cứ tốt như vậy chứ?
Sáng hôm sau Quý Thành chỉ dậy muộn hơn mọi ngày 1 tiếng đồng hồ, vậy mà mấy anh vệ sĩ đã gõ ầm lên ngoài cửa. Bọn họ còn suy diễn ra cảnh tượng Trần Quý Thành gặp chuyện gì rồi ngỏm luôn trong phòng nữa chứ, còn mang theo cả súng bên mình không lẽ họ là định xử lí luôn cô ấy?.
'Cạch'_ Cánh cửa cuối cùng cũng có động tĩnh rồi, người đàn ông mang theo khí sắc tối sầm, ánh mắt sát như dao nhắm thẳng vào mấy người bọn họ.
"Ông... ông chủ... Chúng tôi chỉ sợ xảy ra chuyện gì nên... Nên mới..."
Lúc nàu ánh mắt Trần Quý Thành thật quá đáng sợ nhưng chỉ mới vài giây đã đổi thành cái gương mặt quỷ dị thế này rồi? Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu bộ mặt nhân tính vậy?
"Hmm... Các cậu là sợ tôi chết trên người vợ tôi sao?"
Thuộc hạ của hắn còn không hiểu ý nghĩa của câu nói này sao? Lão đại của bọn họ đâu phải loại người thích ăn chay chứ.
"Thành thật xin lỗi ông chủ chúng tôi sẽ cút ngay ạ."
Bọn họ nhanh chống rút lui rời khỏi khu vực này, biết thân biết phậm lắm. Nhưng không ngờ âm thanh thở dài phát ra từ phòng ngủ làm mọi người như ngừng thở toát lạnh cả mồ hôi. Lần này thì xong rồi, bọn họ lại làm cục cưng bé nhỏ của ông chủ tỉnh giấc.
Chắc là không đến mức bị trừ lương hay sa thải đâu nhỉ?
Trần Quý Thành không nói gì chỉ khẽ chau đôi mày nhìn bọn thuộc hạ, rồi mới quay vào nhìn Nguyễn Nghi thay đổi biểu cảm cưng chiều hạ giọng.
"Nguyễn Nghi? Sao lại thức sớm vậy?"
Nguyễn Nghi vẫn còn ngáo ngơ trong cơn say mơ hồ chưa tỉnh ngủ trả lời một cách dứt khoát gọn gàng "Ồn ào quá!". Cô ấy đâu biết vì một câu này mà có hơn năm số phận tội nghiệp bên ngoài kia sắp đứng không vững nữa rồi.
Lúc cô ấy nhìn ra ngoài mới thấy Rik đang lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, Nguyễn Nghi mới nhận ra bản thân thật sự đã sai rồi liền lật mặt cứu mấy người bọn họ một mạng.
"À... Thật ra là em đói bụng, muốn dậy ăn chút gì đó thôi."
"Muốn ăn gì anh bảo người mua cho em."
"Em muốn ăn thử Minchi xem thế nào. Nghe nói đến Macau thì nhất định phải ăn món này."
"Không nghe em ấy nói gì sao?"
Nói chuyện với vợ thì nhẹ nhàng lắm nhưng đến khi nói với người khác thì lại không chút thương cảm nhỏ nhoi nào. Hơn 30 năm xông pha lăn lộn sống chết cùng Quý Thành cuối cùng cũng không thể so bằng một con nhóc mới gặp có vài tuần ngăn ngủi.
Chịu thôi! Cuộc sống vốn dĩ đã không có gì gọi là công bằng rồi. Họ chỉ biết thở dài than vãn trong lòng thôi, trách bản thân không được sủng ái bằng cô ấy.
"Em quan tâm bọn họ à?"
Thành thật mà nói thì những lúc Trần Quý Thành giận lên sẽ cực kỳ đáng sợ, nhất là ánh mắt tam bạch của hắn giống như một con bạch hổ lớn hung hãn săn bằng được con mồi, nhưng cũng chính vì ánh mắt đó đã làm Nguyễn Nghi mê mẩn..
"Đừng nói là vậy anh cũng ghen đó nha? Ayzz... Cũng chẳng có gì to tát, anh cần gì căn với mấy anh ấy như vậy chứ?"
"Ý cục cưng là nói chồng em khó ăn khó ở?"
Còn không phải vậy sao?
Nhưng nhìn Trần Quý Thành có vẻ tức giận. Ai bảo Nguyễn Nghi hết chê hắn già bây giờ còn chuyển sang chê hắn khó ăn khó ở nữa.
Cô ấy cứ tưởng tượng bản thân chọc giận Trần Quý Thành rồi sợ hắn ta sẽ làm ra chuyện gì đó khủng khiếp với mình nữa, ai mà ngờ được hắn không nói gì mà chỉ quay người ngồi vào một góc tường không thèm nhìn mặt Nguyễn Nghi một cái.
Xem ra hắn ta giận thật rồi.
"Quý Thành... Anh giận em thật sao? Này..."
Nguyễn Nghi hạ giọng vừa nũng nịu vừa năn nỉ Trần Quý Thành. Ngón tay Nguyễn Nghi mới chạm vào đã bị hắn gất ra như mấy bà vợ đang dỗi.
Đúng là làm người ta cười chết mất... Đột nhiên cô lại nghe thấy âm thanh thút thít phát ra từ người đàn ông cao niên của mình, lần này Nguyễn Nghi chỉ suy đoán. Dù vậy thì nhém nữa Nguyễn Nghi đã xém không nhịn nỗi cười rồi.
"Anh... Anh khóc sao? Quý Thành à..."
Nguyễn Nghi dùng sức kéo đầu Trần Quý Thành về phía tầm nhìn của mình. Trời ạ! Thật sự hắn ta đã rơi nước mắt, chỉ vì cô bảo hắn khó ăn khó ở mà hắn thật sự đã khóc thành ra bộ dạng thế này sao?
Không tận mắt chứng kiến thì chắc chắn 100% không một ai dám tin vào sự thật tàn khóc này.
"Anh khóc thật sao? Ông trùm Maccau ai lại dễ tổn thương vậy chứ?"
"Hừm."
"Á Hahaha... Trời ơi... Mắc cười quá, xin lỗi nhưng mà... hahaha... Anh khóc mắc cười quá à... Xấu dã man luôn.."_ Nguyễn Nghi thật sự không nhịn nỗi nữa rồi. Cô ấy cười lăn cười bò đến mức ôm bụng cười ra nước mắt.
"Hức... Em còn cười được? Quá đáng, hừm."
"Oooooo.... Em xin lỗi mà, chụt!"
Chiêu dỗ chồng dành bằng cách hôn môi đúng là rất hữu dụng sài mãi cũng không hề bị cũ chút nào, Nguyễn Nghi vỗ vỗ bàn tay mình xoa xoá hai má của hắn. Trần Quý Thành nhận được hơi ấm ngọt ngào này sắp không chịu nỗi nữa rồi. Hắn hôn lấy tay Nguyễn Nghi rồi dần đến cổ.
Càng ôm càng lậm vào hương sữa trên người cô ấy. Mê mẩn mút lấy từng nơi trên cơ thể Nguyễn Nghi. Chỉ bấy nhiêu đây sao đủ để thỏa mãn cái ham muốn dục vọng của Trần Quý Thành.
Hắn lao vào hôn hít mò mẫm bầu ngực trắng ngần có mùi hương đặt trưng cuống hút của Nguyễn Nghi nghiền ngẫm.
"Aaaa.... Đừng mà... Mới sáng đó, em muốn ăn sáng mà... Nha... Chồng ơi..."
"Em muốn ăn sáng trên giường hay là dưới phòng bếp đây?"
"Tất nhiên là dưới phòng bếp rồi."
Cô bé ngay thơ hình như chưa hiểu ý sói già nhỉ? Trần Quý Thành cười một giọng khoái chí điên cuồng, trong ánh mắt của hắn còn có chút gian xảo ấn mạnh hỏi lại cô ấy thêm một lần cuối cùng "Muốn ăn ở dưới thật?"
Nguyễn Nghi cuối cùng cũng đã hiểu mưu đồ đen tối của tên Trần Quý Thành rồi. Gương mặt cô ấy bất giác đỏ ửng màu ớt chuông chín miệng còn lắp bắp không nói thành lời, uất ức giận dỗi tránh né hắn ta.
"Ăn ở đâu? Trả lời đi cục cưng."
"Ở... ở trên... Trên giường..."_ Rõ ràng trong giọng nói hoàn toàn bị gượng ép.
"Được, chiều ý em tất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.