Chương 17
Tường Vy ( Han )
18/12/2023
Cơ thể Nguyễn Nghi run lên cầm cập chân cũng lạnh cóng đến tê cứng cả rồi. Nhìn vào ánh mắt hung hãn đó của Trần Quý Thành thì có ma mới không sợ hắn.
"Anh muốn làm gì... Kh... Khoan đã... Có gì từ từ nói nha đừng có manh động, em sợ đó."
"Ai cho em uống thuốc? Không muốn mang thai thì có thể nói tôi dùng bao mà, tại sao lại coi thường sức khỏe mà uống mấy loại đó hửa?"
"Anh tức giận là vì... vì sợ em hại sức khỏe?"
Lúc nãy Nguyễn Nghi còn nghĩ với tính cách của Trần Quý Thành nếu biết cô ấy dùng thuốc vì không muốn mang thai con của hắn, chắc chắn hắn ta sẽ xé xác cô ra thành từng mảnh, cô ấy thật sự không thể ngờ được là Trần Quý Thành nỗi giận với mình là vì lý do này.
Đúng là bị mắng nhưng không hiểu sao cô ấy lại vui vẻ đến vậy nữa. Nguễn Nghi lao đến bổ nhào vào lòng Trần Quý Thành khóc như đứa con nít nhõng nhẽo với bố, trong miệng còn lẩm bẩm thứ ngôn ngữ sao hỏa gì đó chẳng rõ lời, Quý Thành cũng chẳng thể nghe hiểu nỗi.
Hắn bất lực bế cô ấy ra khỏi cái nơi quái quỷ này còn bỏ công sức năng nỉ an ủi Nguyễn Nghi. Thật không biết là ai có lỗi với ai nữa? Nhưng ông chú đã tham có vợ vừa trẻ, vừa đẹp thì cứ ráng chịu đựng đi vậy.
"Không cần tự trách mình, anh không có trách em, sao phải khóc đến mức thế này, chồng em đau lòng lắm đấy."
Trần Quý Thành ôn nhu tuyệt đối nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng lệ của cô, trái tim của hắn ta thật sự cũng có chút nhói.
"Gì? Ai tự trách cơ... Hức... Anh già rồi nên bị ảo tưởng đúng không vậy?"_ Nguyễn Nghi trơ cái vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội ra trước mặt Trần Quý Thành, xem ra cô ấy vẫn chưa hiểu ý mà Quý Thành đang nói.
"Không phải em ôm lấy anh khóc nức là vì tự trách bản thân sao?"
"Sao em phải tự trách... Hức... Em ôm lấy anh là vì lúc nãy em nhìn thấy con rắn thôi... trời đất ơi sợ đến bây giờ luôn nè."
Trần Quý Thành như bị hóa đá, sắc mặt lại vô cùng u ám khó coi, hắn không nói gì chỉ đứng dậy rồi lạnh lùng bước ra ngoài.
'GRẦM' Cánh cửa cũng sắp bị hắn làm cho đổ sặp, đàn ông có tuổi thường rất hay nỗi cáu. Mỗi lần nỗi cáu lại đáng yêu không thể diễn tả được.
"Hahhaha.... dễ thương quá trời quá đất, còn dỗi mình nữa... hí hí...."
Nguyễn Nghi không biết bản thân đã vô tình gây ra tội ác thế nào đâu. Bản thân thì vui vẻ thỏa mãn rồi, nhưng bên dưới nhà rất nhiều người phải chịu đau khổ vạ lây vì cái trò đùa đó đấy.
"Ông chủ chuyện ở..."
"Cút!!! Lắm chuyện."
Rik chỉ tuân theo mệnh lệnh của hắn ta hôm qua, vậy mà cũng vô cớ bị dính đạn. Đây chính là ví dụ thực tế cho câu nói "Bị mắng mà không biết vì sao bản thân lại bị mắng".
Theo Trần Quý Thành gần hơn 30 năm đây cũng là lần đầu tiên Rik thấy ông chủ mình giận dỗi ra mặt thế này. Chắc cũng phải là chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.
"Có chuyện gì vậy?"_ Rik thận trọng quay sang hỏi mấy anh vệ sĩ đồng cảnh ngộ với mình.
"Tổ tông chọc thủng trời rồi."
"Đây là xử lý của cậu?"
"Ông chủ cậu ấy dù gì cũng là con của ngài nếu cứ theo luật lệ thì thật sự quá sức chịu đựng của cậu ấy nên..."
"Nêu cậu tự ý đổi luật lệ? Con trai tôi? Cậu hiểu rõ sự việc còn dám trái lệnh. Cút ra phía sau nhận phạt đi."
"Dạ."
Giọng điệu cộc cằn rõ ràng là Trần Quý Thành giận cá chém thớt. Chỉ tội cho Rik, coi như hôm nay anh ta ra đường không xem ngày.
Nguyễn Nghi từ trên lầu chứng kiến vẻ mặt bom đạn đó, cô ấy còn đang định đi xuống năn nỉ hắn ta cơ nhưng xem ra với tình hình hiện tại Nguyễn Nghi không xuất hiện là cách tốt nhất để bảo toàn thân thể.
"Phải, mình nên tránh khỏi 'hố đạn' này mới đúng."
"Muốn đi đâu? Sao lại không xuống nữa?"
Từ nãy đến giờ Trần Quý Thành đâu có nhìn lên trên lầu sao hắn lại biết Nguyễn Nghi đang ở trên đó nhìn hắn, còn biết cô ấy có ý định muốn xuống dưới nữa.
Rốt cuộc là người đàn ông già này có phải là loài người hay không đây, đáng sợ quá!!!
"Hì... Ai nói em không muốn xuống chứ? Chỉ là thấy anh đang bận nên không muốn phiền thôi."
"Có chuyện gì?"
Nguyễn Nghi ngoan ngoãn, vẻ mặt hối lỗi bước đến dụi vào lòng hắn ta nhỏ giọng.
"Chồng ơi em xin lỗi mà... chắc là chồng già của em không nỡ giận người ta đâu có đúng không?"
"Hừm."
Còn giả bộ lạnh lùng không quan tâm người ta nữa, thật ra nội tâm bên trong Trần Quý Thành đã đang gào thét lên vì sung sướng rồi. Nguyễn Nghi chỉ vì muốn cứu Rik một mạng thôi nên mới phải giả vờ nũng nịu năn nỉ trước hắn như vậy.
Chứ có mơ cô mới thèm làm trò quỷ buồn nôn này trước mặt cho Quý Thành xem.
"Có chuyện gì lại phạt anh Rik nặng như vậy? Vì em làm anh giận hả? Nếu vậy em sẽ không ngủ được mất."
"Không phải do em đâu bé... là cậu ta làm sai luật."
"Em không biết, nhưng dù gì là em làm anh giận nên mới làm liên lụy đến người khác mà."
Trần Quý Thành rơi vào tình thế lúng túng. Hắn ta không biết nên giải thích với bảo bối nhỏ tuổi này thế nào nữa.
"Được rồi, không phạt nữa, vừa ý em rồi đúng không?"
"Hì... Tất nhiên chồng em là tuyệt nhất còn gì."
"Đừng có nịn nọt, hừm.... còn cậu, chuyện đó nhất định phải xử lí."
"Thật sự phải làm vậy sao ông chủ?"
"Nhất định."
"Anh muốn làm gì... Kh... Khoan đã... Có gì từ từ nói nha đừng có manh động, em sợ đó."
"Ai cho em uống thuốc? Không muốn mang thai thì có thể nói tôi dùng bao mà, tại sao lại coi thường sức khỏe mà uống mấy loại đó hửa?"
"Anh tức giận là vì... vì sợ em hại sức khỏe?"
Lúc nãy Nguyễn Nghi còn nghĩ với tính cách của Trần Quý Thành nếu biết cô ấy dùng thuốc vì không muốn mang thai con của hắn, chắc chắn hắn ta sẽ xé xác cô ra thành từng mảnh, cô ấy thật sự không thể ngờ được là Trần Quý Thành nỗi giận với mình là vì lý do này.
Đúng là bị mắng nhưng không hiểu sao cô ấy lại vui vẻ đến vậy nữa. Nguễn Nghi lao đến bổ nhào vào lòng Trần Quý Thành khóc như đứa con nít nhõng nhẽo với bố, trong miệng còn lẩm bẩm thứ ngôn ngữ sao hỏa gì đó chẳng rõ lời, Quý Thành cũng chẳng thể nghe hiểu nỗi.
Hắn bất lực bế cô ấy ra khỏi cái nơi quái quỷ này còn bỏ công sức năng nỉ an ủi Nguyễn Nghi. Thật không biết là ai có lỗi với ai nữa? Nhưng ông chú đã tham có vợ vừa trẻ, vừa đẹp thì cứ ráng chịu đựng đi vậy.
"Không cần tự trách mình, anh không có trách em, sao phải khóc đến mức thế này, chồng em đau lòng lắm đấy."
Trần Quý Thành ôn nhu tuyệt đối nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng lệ của cô, trái tim của hắn ta thật sự cũng có chút nhói.
"Gì? Ai tự trách cơ... Hức... Anh già rồi nên bị ảo tưởng đúng không vậy?"_ Nguyễn Nghi trơ cái vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội ra trước mặt Trần Quý Thành, xem ra cô ấy vẫn chưa hiểu ý mà Quý Thành đang nói.
"Không phải em ôm lấy anh khóc nức là vì tự trách bản thân sao?"
"Sao em phải tự trách... Hức... Em ôm lấy anh là vì lúc nãy em nhìn thấy con rắn thôi... trời đất ơi sợ đến bây giờ luôn nè."
Trần Quý Thành như bị hóa đá, sắc mặt lại vô cùng u ám khó coi, hắn không nói gì chỉ đứng dậy rồi lạnh lùng bước ra ngoài.
'GRẦM' Cánh cửa cũng sắp bị hắn làm cho đổ sặp, đàn ông có tuổi thường rất hay nỗi cáu. Mỗi lần nỗi cáu lại đáng yêu không thể diễn tả được.
"Hahhaha.... dễ thương quá trời quá đất, còn dỗi mình nữa... hí hí...."
Nguyễn Nghi không biết bản thân đã vô tình gây ra tội ác thế nào đâu. Bản thân thì vui vẻ thỏa mãn rồi, nhưng bên dưới nhà rất nhiều người phải chịu đau khổ vạ lây vì cái trò đùa đó đấy.
"Ông chủ chuyện ở..."
"Cút!!! Lắm chuyện."
Rik chỉ tuân theo mệnh lệnh của hắn ta hôm qua, vậy mà cũng vô cớ bị dính đạn. Đây chính là ví dụ thực tế cho câu nói "Bị mắng mà không biết vì sao bản thân lại bị mắng".
Theo Trần Quý Thành gần hơn 30 năm đây cũng là lần đầu tiên Rik thấy ông chủ mình giận dỗi ra mặt thế này. Chắc cũng phải là chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm.
"Có chuyện gì vậy?"_ Rik thận trọng quay sang hỏi mấy anh vệ sĩ đồng cảnh ngộ với mình.
"Tổ tông chọc thủng trời rồi."
"Đây là xử lý của cậu?"
"Ông chủ cậu ấy dù gì cũng là con của ngài nếu cứ theo luật lệ thì thật sự quá sức chịu đựng của cậu ấy nên..."
"Nêu cậu tự ý đổi luật lệ? Con trai tôi? Cậu hiểu rõ sự việc còn dám trái lệnh. Cút ra phía sau nhận phạt đi."
"Dạ."
Giọng điệu cộc cằn rõ ràng là Trần Quý Thành giận cá chém thớt. Chỉ tội cho Rik, coi như hôm nay anh ta ra đường không xem ngày.
Nguyễn Nghi từ trên lầu chứng kiến vẻ mặt bom đạn đó, cô ấy còn đang định đi xuống năn nỉ hắn ta cơ nhưng xem ra với tình hình hiện tại Nguyễn Nghi không xuất hiện là cách tốt nhất để bảo toàn thân thể.
"Phải, mình nên tránh khỏi 'hố đạn' này mới đúng."
"Muốn đi đâu? Sao lại không xuống nữa?"
Từ nãy đến giờ Trần Quý Thành đâu có nhìn lên trên lầu sao hắn lại biết Nguyễn Nghi đang ở trên đó nhìn hắn, còn biết cô ấy có ý định muốn xuống dưới nữa.
Rốt cuộc là người đàn ông già này có phải là loài người hay không đây, đáng sợ quá!!!
"Hì... Ai nói em không muốn xuống chứ? Chỉ là thấy anh đang bận nên không muốn phiền thôi."
"Có chuyện gì?"
Nguyễn Nghi ngoan ngoãn, vẻ mặt hối lỗi bước đến dụi vào lòng hắn ta nhỏ giọng.
"Chồng ơi em xin lỗi mà... chắc là chồng già của em không nỡ giận người ta đâu có đúng không?"
"Hừm."
Còn giả bộ lạnh lùng không quan tâm người ta nữa, thật ra nội tâm bên trong Trần Quý Thành đã đang gào thét lên vì sung sướng rồi. Nguyễn Nghi chỉ vì muốn cứu Rik một mạng thôi nên mới phải giả vờ nũng nịu năn nỉ trước hắn như vậy.
Chứ có mơ cô mới thèm làm trò quỷ buồn nôn này trước mặt cho Quý Thành xem.
"Có chuyện gì lại phạt anh Rik nặng như vậy? Vì em làm anh giận hả? Nếu vậy em sẽ không ngủ được mất."
"Không phải do em đâu bé... là cậu ta làm sai luật."
"Em không biết, nhưng dù gì là em làm anh giận nên mới làm liên lụy đến người khác mà."
Trần Quý Thành rơi vào tình thế lúng túng. Hắn ta không biết nên giải thích với bảo bối nhỏ tuổi này thế nào nữa.
"Được rồi, không phạt nữa, vừa ý em rồi đúng không?"
"Hì... Tất nhiên chồng em là tuyệt nhất còn gì."
"Đừng có nịn nọt, hừm.... còn cậu, chuyện đó nhất định phải xử lí."
"Thật sự phải làm vậy sao ông chủ?"
"Nhất định."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.