Chương 1: Cuối cùng cũng gặp lại
machkhe23
07/01/2018
Mưa hôm nay lớn thật, vài con phố nước đã dâng lên cả vỉa hè, đặc biệt
là trong khu dân cư nhỏ này. Một bóng hình bước đi chao đảo trong đêm,
mặc kệ mưa to vẫn cứ đắm mình vào đó khiến cả người trở nên ướt sũng.
Miệng thì cứ lẩm bẩm chửi ai đó:
“Cái bọn đáng ghét này, tiễn lão bà đây cũng không tiễn đến nơi. Say rồi đúng là không biết ai là ai nữa, ngày mai gặp lại ta cho chúng bây biết tay.” Cô nghĩ lại bữa tiệc hôm nay thầm oán trách tại sao, mình lại uống nhiều như vậy.
Về đến nơi trọ cũng đã rất trễ, cô ngước nhìn về phía trước lại có ánh đèn chiếu đến lóa cả mắt, cố gắng đi đến gần mới nhìn ra là đèn xe của một chiếc Audi bóng loáng, cô hơi nhíu mày khi nghĩ đến sự phung phí của những kẻ có tiền lắm của. Nhất thời khó chịu, lảo đảo muốn bước vào trong thì cảm thấy cổ tay đang bị nắm chặt, cô chợt nhăn nhó xoay người lại:
“Tên chết tiệt nào nắm lấy...”
Những chữ cuối cùng muốn nói ra hầu như đều bị nuốt trọn vào, khi cô nhìn rõ khuôn mặt người đối diện - một khuôn mặt mà có lẽ cả đời cô cũng không thể quên. Mọi thứ dường như bất động trong giây phút đó, cô sững người, cảm giác lo sợ căng thẳng không thôi, muốn lấy lại bình tĩnh đã không kịp nữa rồi. Người kia thu tóm hết biểu hiện của cô vào mắt, lại nhìn đến bộ dạng khó coi của cô bây giờ mà mặt lạnh đi vài phần, giọng nói không cao không thấp nhưng khiến người nghe phải e dè, nghe ra có vài phần tức giận:
“Tống An Kỳ, tôi tìm em rất lâu rồi. Em trốn giỏi thật.” Bốn từ cuối phát ra là anh đang gắng từng chữ một, nhất thời làm cô cảm thấy lạnh cả sống lưng. Đưa đôi tay không còn sức lực cố gắng gỡ bàn tay đang nắm cổ tay ra nhưng không thành, cô thấy thật mất mặt, khí thế của cô khi gặp người này như biến mất hết cả, trong đầu cô bây giờ là cả chuỗi suy nghĩ lung tung:
“Không thể nào, sao anh ta có thể tìm ra chứ, không lẽ mình đang nằm mơ. Không thể nào, làm sao trốn khỏi nơi đây. Tống An Kỳ à, mày phải bình tĩnh, nhất định không để bị dọa chết khiếp được.”
Nghĩ thì vậy, nhưng khi nhìn anh thì trong cô đều là lo sợ, cô cố gắng nặn ra nụ cười: “Lâu rồi không gặp, Hứa Dương.” Một cái tên mà mỗi đêm cô đều nhớ tới, cô luôn nghĩ đến nếu có ngày gặp lại sẽ ra sao, chỉ là không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Anh nhìn người con gái trước mặt, nhiều cảm xúc đan xen trong anh. Phải, đúng như cô nói đã rất lâu rồi anh không được gặp cô, không phải vì không muốn mà là vì không thể tìm ra cô, người con gái đáng chết này dám trốn anh, để xem sau này anh tính với cô thế nào. Anh nhìn cô, ánh mắt có phần dịu dàng, kiên nhẫn hơn: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Vừa nghe đến chữ “Nhà”, trong ánh mắt cô có phần kích động, không biết dựa vào đâu mà có thể hất mạnh tay anh ra, ánh mắt cô nhìn anh đã không còn lo sợ mà là chán ghét, nụ cười cũng trở nên giễu cợt: “Nhà, haha. Tôi không có nhà gì với anh cả, đây mới là nơi tôi nên ở, không phiền thì tránh ra, tôi còn muốn nghỉ ngơi. À, mà còn nữa giờ anh nên gọi tôi là Hạ Nhiên, Tống Hạ Nhiên.”
Anh có chút bất ngờ rồi lại khẽ thở dài, dường như đã biết cô sẽ có thái độ này, trở nên cương nghị hơn: “Hừm, Hạ Nhiên? Cái tên cũng nghe được đấy. Xem ra tôi nên dùng một cách thức khác để đưa em về, nhớ kĩ: Đây, là em ép tôi.” Vừa dứt lời, anh liền nhấc bổng cô lên vai, mặc cho cô có kêu gào mà nhét cô vào xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô nhìn anh đầy oán giận, càng chắc chắn hơn người đàn ông cô quen biết lúc trước thật sự thay đổi rồi, cô biết bản thân lần này khó có thể trốn ra rồi, nhìn bản thân rồi nhìn người bên cạnh, cả hai đều ướt cả, cô cũng không muốn vùng vẫy vì quá mệt mỏi nên cứ vậy mà dựa vào xe ngủ thiếp đi. Anh quay sang nhìn người con gái bên cạnh đang ngoan ngoãn ngủ say mà ánh mắt trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, rồi tự cười nhạo mình quá ngu ngốc mới không tìm ra cô nhanh chóng chỉ vì cô đã sắp xếp cho mình một thân phận khác, mà cô gọi đó là một cuộc sống của Tống Hạ Nhiên, một cuộc sống mà không có Hứa Dương anh xen vào. Người con gái này có lẽ trở nên khôn ngoan hơn rất nhiều, không còn là cô gái ngây ngô chịu nhiều tổn thương của bảy năm về trước.
“Cái bọn đáng ghét này, tiễn lão bà đây cũng không tiễn đến nơi. Say rồi đúng là không biết ai là ai nữa, ngày mai gặp lại ta cho chúng bây biết tay.” Cô nghĩ lại bữa tiệc hôm nay thầm oán trách tại sao, mình lại uống nhiều như vậy.
Về đến nơi trọ cũng đã rất trễ, cô ngước nhìn về phía trước lại có ánh đèn chiếu đến lóa cả mắt, cố gắng đi đến gần mới nhìn ra là đèn xe của một chiếc Audi bóng loáng, cô hơi nhíu mày khi nghĩ đến sự phung phí của những kẻ có tiền lắm của. Nhất thời khó chịu, lảo đảo muốn bước vào trong thì cảm thấy cổ tay đang bị nắm chặt, cô chợt nhăn nhó xoay người lại:
“Tên chết tiệt nào nắm lấy...”
Những chữ cuối cùng muốn nói ra hầu như đều bị nuốt trọn vào, khi cô nhìn rõ khuôn mặt người đối diện - một khuôn mặt mà có lẽ cả đời cô cũng không thể quên. Mọi thứ dường như bất động trong giây phút đó, cô sững người, cảm giác lo sợ căng thẳng không thôi, muốn lấy lại bình tĩnh đã không kịp nữa rồi. Người kia thu tóm hết biểu hiện của cô vào mắt, lại nhìn đến bộ dạng khó coi của cô bây giờ mà mặt lạnh đi vài phần, giọng nói không cao không thấp nhưng khiến người nghe phải e dè, nghe ra có vài phần tức giận:
“Tống An Kỳ, tôi tìm em rất lâu rồi. Em trốn giỏi thật.” Bốn từ cuối phát ra là anh đang gắng từng chữ một, nhất thời làm cô cảm thấy lạnh cả sống lưng. Đưa đôi tay không còn sức lực cố gắng gỡ bàn tay đang nắm cổ tay ra nhưng không thành, cô thấy thật mất mặt, khí thế của cô khi gặp người này như biến mất hết cả, trong đầu cô bây giờ là cả chuỗi suy nghĩ lung tung:
“Không thể nào, sao anh ta có thể tìm ra chứ, không lẽ mình đang nằm mơ. Không thể nào, làm sao trốn khỏi nơi đây. Tống An Kỳ à, mày phải bình tĩnh, nhất định không để bị dọa chết khiếp được.”
Nghĩ thì vậy, nhưng khi nhìn anh thì trong cô đều là lo sợ, cô cố gắng nặn ra nụ cười: “Lâu rồi không gặp, Hứa Dương.” Một cái tên mà mỗi đêm cô đều nhớ tới, cô luôn nghĩ đến nếu có ngày gặp lại sẽ ra sao, chỉ là không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Anh nhìn người con gái trước mặt, nhiều cảm xúc đan xen trong anh. Phải, đúng như cô nói đã rất lâu rồi anh không được gặp cô, không phải vì không muốn mà là vì không thể tìm ra cô, người con gái đáng chết này dám trốn anh, để xem sau này anh tính với cô thế nào. Anh nhìn cô, ánh mắt có phần dịu dàng, kiên nhẫn hơn: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Vừa nghe đến chữ “Nhà”, trong ánh mắt cô có phần kích động, không biết dựa vào đâu mà có thể hất mạnh tay anh ra, ánh mắt cô nhìn anh đã không còn lo sợ mà là chán ghét, nụ cười cũng trở nên giễu cợt: “Nhà, haha. Tôi không có nhà gì với anh cả, đây mới là nơi tôi nên ở, không phiền thì tránh ra, tôi còn muốn nghỉ ngơi. À, mà còn nữa giờ anh nên gọi tôi là Hạ Nhiên, Tống Hạ Nhiên.”
Anh có chút bất ngờ rồi lại khẽ thở dài, dường như đã biết cô sẽ có thái độ này, trở nên cương nghị hơn: “Hừm, Hạ Nhiên? Cái tên cũng nghe được đấy. Xem ra tôi nên dùng một cách thức khác để đưa em về, nhớ kĩ: Đây, là em ép tôi.” Vừa dứt lời, anh liền nhấc bổng cô lên vai, mặc cho cô có kêu gào mà nhét cô vào xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
Cô nhìn anh đầy oán giận, càng chắc chắn hơn người đàn ông cô quen biết lúc trước thật sự thay đổi rồi, cô biết bản thân lần này khó có thể trốn ra rồi, nhìn bản thân rồi nhìn người bên cạnh, cả hai đều ướt cả, cô cũng không muốn vùng vẫy vì quá mệt mỏi nên cứ vậy mà dựa vào xe ngủ thiếp đi. Anh quay sang nhìn người con gái bên cạnh đang ngoan ngoãn ngủ say mà ánh mắt trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, rồi tự cười nhạo mình quá ngu ngốc mới không tìm ra cô nhanh chóng chỉ vì cô đã sắp xếp cho mình một thân phận khác, mà cô gọi đó là một cuộc sống của Tống Hạ Nhiên, một cuộc sống mà không có Hứa Dương anh xen vào. Người con gái này có lẽ trở nên khôn ngoan hơn rất nhiều, không còn là cô gái ngây ngô chịu nhiều tổn thương của bảy năm về trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.