Chương 23: Giải cứu bất ngờ
machkhe23
18/01/2018
Một chân dài với thân hình nóng bỏng đứng giữa hai xe, cô phất phơ lá cờ nhỏ:
"Are you ready?"
Anh ta nhìn cô làm động tác trao nụ hôn gió, cả hai gật đầu đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đua, khi lá cờ được đưa xuống cũng là lúc hai chiếc xe vọt lên với vận tốc đáng kinh ngạc khiến người xem trầm trồ. Đoạn đường đầu hai làn đường đua đều rất rộng và bằng phẳng, xe cô đương nhiên thuận tiện lướt nhanh, cô vượt qua chiếc xe kia với vẻ mặt vô cùng đắc chí. Hắn ta chỉ cười và vẫn duy trì tốc độ xe như vậy cho đến khi qua khúc quanh cuối cùng trên chặng 1, hắn lại tăng tốc rất nhanh khiến cô không kịp trở tay, thay vì giảm tốc để có đường xoay an toàn cô lại cho xe tăng tốc đến 280km/h, thân xe cọ sát vào với giải ngăn cách khiến chiếc xe có phần chao đảo. Hắn đưa tay ra cửa xe vẫy vẫy như muốn gọi cô nhanh lên làm cô càng bực tức. Khi hai xe ngang nhau cũng là lúc chuẩn bị cho việc đâm đầu xuống con dốc ghê rợn kia, cô cho xe giảm về 150km/h đã cho rằng mình đây chơi lớn, không ngờ hắn vẫn cái tốc độ đó mà đi xuống. Cô cảm thấy mình đã gặp hàng cao thủ rồi, nhưng cũng không thể nào để bản thân mất mặt được, có khả năng hắn không biết nên điều tiết tốc độ nào để chạy tốt đoạn dốc này cũng nên. Cô vẫn chạy phía sau, cố tìm cách vượt lên, bất ngờ ở ngã rẽ hắn lại phanh thắng gấp để rẽ ngoặc sang, do con đường này vô cùng nhỏ và gấp khúc nên đương nhiên cô cũng không phản ứng kịp mà đâm thẳng vào tường rào bao bọc xung quanh, đầu cô đập mạnh vào vô lăng vô cùng đau, cố gắng đạp ga để lùi xe lại nhưng vẫn hết cách, nhìn hắn ngày càng gần đích đến mà cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Kết quả cũng đã quá rõ ràng, cô mở cửa xe bước ra ngoài ôm mặt ho sặc sụa do làn khói bụi mù mịt, đi về phía người thắng cuộc kia. Cô ném chìa khóa xe cho hắn:
"Bây giờ nó là của anh, cứ việc dùng tự nhiên. Tôi đi trước đây, tạm biệt."
Cô bỏ đi trong thản nhiên, nhưng nhanh chóng bị hắn tóm lại:
"Này này, cô quên rồi à. Nếu tôi thắng cả cô và nó đều thuộc về tôi"
Nghe xong câu này, cô đứng hình ngay tại chỗ, ngẫm nghĩ một lúc lâu lại nhìn hắn đầy hốt hoảng: "Chúng ta đã cá cược như vậy sao, nếu vậy... Vậy hay là anh cùng tôi đâu một ván nữa."
Hắn đưa tay vuốt tóc, lại nhìn cô với vẻ mặt đầy gian manh: "Không được rồi người đẹp à, muốn đua nữa cũng được nhưng tôi nghĩ em không còn xe để đua đâu."
Cô nhìn về chiếc xe đang bốc khói mù mịt kia, thầm hận mình thật vô dụng, lại nhìn sang hắn đầy ngượng ngạo:
"Anh nghĩ hôm khác thì thế nào?"
Hắn đưa khuôn mặt kia đến gần hơn: "Tôi chỉ cho cô cơ hội vào hôm nay"
Từ xa một giọng nói vang lên khiến mọi ánh nhìn đều tập trung về hướng đó:
"Nếu Từ Thiếu có hứng thú như vậy, chi bằng tôi và anh chơi một trận lớn vậy."
Hai người kia chưa kịp phản ứng thì mọi người xung quanh đã xôn xao hết lên.
Người 1: "Là Hứa Dương phải không? Người mà nhiều năm trước từng được gọi là ông vua tốc độ đây sao."
Người 2: "Anh ta liên tục thắng trong suốt nhiều năm, nhưng trong cuộc đua cuối cùng vào 9 năm trước lại bỏ cuộc giữa chừng từ đó cũng không còn tham gia cuộc thi nào nữa."
Người 3: "Nhìn anh ấy đi, vẫn khí thế ngút trời ấy nhỉ, nhưng mà kia có phải tin đồn không, nếu so với Từ Thiếu đây có thể thắng được không, cậu ta lập kỉ lục ở đây hai năm liền rồi đó"
...........
Từ Thiếu như không thể nghe thêm nên đưa tay ra hiệu mọi người im lặng, anh tiến gần về phía người kia. Còn cô từ giây phút thấy anh xuất hiện cả người như mất hồn đi, anh đứng đó dáng vẻ đầy khí chất, áo tùy tiện cởi bỏ vài nút, châm mồi lửa hút thuốc, mái tóc bay trong gió nhìn thật là oai, cứ như một anh hùng đang xuất hiện. Thêm vào những lời bàn luận kia làm cô còn không thể tin được anh còn có danh xưng "ông vua tốc độ".
Lúc này, Từ Thiếu vẻ mặt bất mãn tiến tới: "Hứa Tổng rất rảnh rỗi sao? Hôm nay lại muốn cùng so tài?"
Anh dập tắt điếu thuốc, ngẩn mặt lên nhìn người đối diện: "Có hứng thú chơi cùng tôi không?"
Nhiều tiếng reo hò thúc giục làm Từ Thiếu không còn lựa chọn nào khác hơn: "Được. Anh muốn đặt cược cái gì?"
Anh chỉ tay về phía cô mà nói:
"Tôi muốn cô gái đó."
Từ thiếu cảm thấy thật nực cười:
"Anh đến đây là để giành phụ nữ với tôi sao."
Anh vẫn trầm ổn như thường: "Cậu sợ thua sao?"
Vẻ mặt người kia đầy tức giận: "Ai sợ ai còn chưa biết. Nếu anh đã chọn vật cá cược vậy tôi chọn cách đua. Đã là chơi lớn thì đua bằng siêu xe mô tô vậy.Anh nếu sợ thì rút lui còn kịp"
Cô tiến đến gần nghe cuộc nói chuyện của hai người mà há hốc mồm, đoạn đường này đua xe mô tô nguy hiểm sẽ tăng cao hơn nhiều, chưa kể đến không biết anh ấy có khả năng thắng khi thi bằng phương tiện này không.
Anh chợt nhìn về cô, rồi lại bấm dãy số trên điện thoại: "Tử Ngôn, mau đem con Suter MMX500 đến đây."
"Are you ready?"
Anh ta nhìn cô làm động tác trao nụ hôn gió, cả hai gật đầu đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đua, khi lá cờ được đưa xuống cũng là lúc hai chiếc xe vọt lên với vận tốc đáng kinh ngạc khiến người xem trầm trồ. Đoạn đường đầu hai làn đường đua đều rất rộng và bằng phẳng, xe cô đương nhiên thuận tiện lướt nhanh, cô vượt qua chiếc xe kia với vẻ mặt vô cùng đắc chí. Hắn ta chỉ cười và vẫn duy trì tốc độ xe như vậy cho đến khi qua khúc quanh cuối cùng trên chặng 1, hắn lại tăng tốc rất nhanh khiến cô không kịp trở tay, thay vì giảm tốc để có đường xoay an toàn cô lại cho xe tăng tốc đến 280km/h, thân xe cọ sát vào với giải ngăn cách khiến chiếc xe có phần chao đảo. Hắn đưa tay ra cửa xe vẫy vẫy như muốn gọi cô nhanh lên làm cô càng bực tức. Khi hai xe ngang nhau cũng là lúc chuẩn bị cho việc đâm đầu xuống con dốc ghê rợn kia, cô cho xe giảm về 150km/h đã cho rằng mình đây chơi lớn, không ngờ hắn vẫn cái tốc độ đó mà đi xuống. Cô cảm thấy mình đã gặp hàng cao thủ rồi, nhưng cũng không thể nào để bản thân mất mặt được, có khả năng hắn không biết nên điều tiết tốc độ nào để chạy tốt đoạn dốc này cũng nên. Cô vẫn chạy phía sau, cố tìm cách vượt lên, bất ngờ ở ngã rẽ hắn lại phanh thắng gấp để rẽ ngoặc sang, do con đường này vô cùng nhỏ và gấp khúc nên đương nhiên cô cũng không phản ứng kịp mà đâm thẳng vào tường rào bao bọc xung quanh, đầu cô đập mạnh vào vô lăng vô cùng đau, cố gắng đạp ga để lùi xe lại nhưng vẫn hết cách, nhìn hắn ngày càng gần đích đến mà cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Kết quả cũng đã quá rõ ràng, cô mở cửa xe bước ra ngoài ôm mặt ho sặc sụa do làn khói bụi mù mịt, đi về phía người thắng cuộc kia. Cô ném chìa khóa xe cho hắn:
"Bây giờ nó là của anh, cứ việc dùng tự nhiên. Tôi đi trước đây, tạm biệt."
Cô bỏ đi trong thản nhiên, nhưng nhanh chóng bị hắn tóm lại:
"Này này, cô quên rồi à. Nếu tôi thắng cả cô và nó đều thuộc về tôi"
Nghe xong câu này, cô đứng hình ngay tại chỗ, ngẫm nghĩ một lúc lâu lại nhìn hắn đầy hốt hoảng: "Chúng ta đã cá cược như vậy sao, nếu vậy... Vậy hay là anh cùng tôi đâu một ván nữa."
Hắn đưa tay vuốt tóc, lại nhìn cô với vẻ mặt đầy gian manh: "Không được rồi người đẹp à, muốn đua nữa cũng được nhưng tôi nghĩ em không còn xe để đua đâu."
Cô nhìn về chiếc xe đang bốc khói mù mịt kia, thầm hận mình thật vô dụng, lại nhìn sang hắn đầy ngượng ngạo:
"Anh nghĩ hôm khác thì thế nào?"
Hắn đưa khuôn mặt kia đến gần hơn: "Tôi chỉ cho cô cơ hội vào hôm nay"
Từ xa một giọng nói vang lên khiến mọi ánh nhìn đều tập trung về hướng đó:
"Nếu Từ Thiếu có hứng thú như vậy, chi bằng tôi và anh chơi một trận lớn vậy."
Hai người kia chưa kịp phản ứng thì mọi người xung quanh đã xôn xao hết lên.
Người 1: "Là Hứa Dương phải không? Người mà nhiều năm trước từng được gọi là ông vua tốc độ đây sao."
Người 2: "Anh ta liên tục thắng trong suốt nhiều năm, nhưng trong cuộc đua cuối cùng vào 9 năm trước lại bỏ cuộc giữa chừng từ đó cũng không còn tham gia cuộc thi nào nữa."
Người 3: "Nhìn anh ấy đi, vẫn khí thế ngút trời ấy nhỉ, nhưng mà kia có phải tin đồn không, nếu so với Từ Thiếu đây có thể thắng được không, cậu ta lập kỉ lục ở đây hai năm liền rồi đó"
...........
Từ Thiếu như không thể nghe thêm nên đưa tay ra hiệu mọi người im lặng, anh tiến gần về phía người kia. Còn cô từ giây phút thấy anh xuất hiện cả người như mất hồn đi, anh đứng đó dáng vẻ đầy khí chất, áo tùy tiện cởi bỏ vài nút, châm mồi lửa hút thuốc, mái tóc bay trong gió nhìn thật là oai, cứ như một anh hùng đang xuất hiện. Thêm vào những lời bàn luận kia làm cô còn không thể tin được anh còn có danh xưng "ông vua tốc độ".
Lúc này, Từ Thiếu vẻ mặt bất mãn tiến tới: "Hứa Tổng rất rảnh rỗi sao? Hôm nay lại muốn cùng so tài?"
Anh dập tắt điếu thuốc, ngẩn mặt lên nhìn người đối diện: "Có hứng thú chơi cùng tôi không?"
Nhiều tiếng reo hò thúc giục làm Từ Thiếu không còn lựa chọn nào khác hơn: "Được. Anh muốn đặt cược cái gì?"
Anh chỉ tay về phía cô mà nói:
"Tôi muốn cô gái đó."
Từ thiếu cảm thấy thật nực cười:
"Anh đến đây là để giành phụ nữ với tôi sao."
Anh vẫn trầm ổn như thường: "Cậu sợ thua sao?"
Vẻ mặt người kia đầy tức giận: "Ai sợ ai còn chưa biết. Nếu anh đã chọn vật cá cược vậy tôi chọn cách đua. Đã là chơi lớn thì đua bằng siêu xe mô tô vậy.Anh nếu sợ thì rút lui còn kịp"
Cô tiến đến gần nghe cuộc nói chuyện của hai người mà há hốc mồm, đoạn đường này đua xe mô tô nguy hiểm sẽ tăng cao hơn nhiều, chưa kể đến không biết anh ấy có khả năng thắng khi thi bằng phương tiện này không.
Anh chợt nhìn về cô, rồi lại bấm dãy số trên điện thoại: "Tử Ngôn, mau đem con Suter MMX500 đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.