Chương 19: Lời bày tỏ sau nước mắt
machkhe23
16/01/2018
Ca nô hai người cũng không cách xa lắm, anh nhìn hình dáng nhỏ bé của
cô, khoảnh khắc cô lùi ra cho người bạn kia giơ súng bắn vào anh thật sự làm anh hoàn toàn thất vọng, một cảm giác bị phản bội bắt đầu nhen nhóm dần. Anh vẫn cứ nhìn vào đôi mắt ấy, nó có hình bóng anh không nhỉ, anh như trông đợi thêm một biểu hiện nào đó từ cô, nhưng hoàn toàn không cô vẫn cứ đứng đó, bình tĩnh như không có gì, cô muốn tránh xa anh tới mức làm anh bị thương hay thậm chí giết anh sao. Lúc anh nở nụ cười nhìn về phía cô đã âm thầm nói: "Tống An Kỳ, mau về đây." Nhưng chỉ trong vài
giây ngắn ngủi không hiểu sao cô lại rơi xuống nước, khoảnh khắc đó mọi
thứ như vô hình, anh chỉ nhìn thấy cô đang từ từ chìm dần vào nước,
không có thời gian nghĩ ngợi anh cũng nhảy xuống, cố bơi về phía cô. Máu hòa vào nước, vai kia bị thương nên anh chỉ có thể sử dụng sức lực của
bên còn lại, có vài thuộc hạ cũng nhảy xuống theo nhưng lại cố giữ lấy
anh muốn đưa anh lên lại thuyền, anh hoàn toàn phẫn nộ, một mực đẩy họ
ra làm động đến vết thương nên mặt anh khẽ nhăn nhó, anh không cho phép
họ bám theo.
Anh lặn xuống nước, cố gắng cầm lấy tay cô, cô hoàn toàn nhắm mắt yên lặng, trông cô như là đang chìm vào một giấc ngủ sâu, cứ tĩnh lặng làm người ta sợ sẽ tan biến mất. Anh cố bơi, túm lấy cánh tay cô rồi ôm lấy cô, môi anh áp vào bờ môi kia, lúc này cô giật mình mở mắt ra, ánh mắt lại có ý cười rất hạnh phúc vì người cô chờ đã đến, chính là anh, thật sự là anh. Anh có sự bất ngờ bởi biểu cảm kia của cô, hai người nhanh chóng ngoi lên mặt nước, thuộc hạ đưa họ lên bờ. Cô vẫn nằm trong vòng tay của anh, có lẽ anh không nhận ra ánh mắt kia, anh lấy khăn quấn chặt lấy người cô, cô vẫn đang nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hai người giao nhau rất lâu, anh cũng không rõ bây giờ mình có cảm xúc gì, vết thương lại đau như nhắc anh về chuyện khi nãy, anh đưa mắt sang hướng khác nói với thuộc hạ: "Đi thôi, cho thuyền quay rở về". Cô bị anh ôm chặt nhưng như nhớ ra điều gì lại do dự mà nói: "Không được còn Hiểu An thì sao?" Anh vẫn là gương mặt rất bình thản: "Cô ta đã sớm quay về, không ai làm hại cô ta cả."
Sau khi thay quần áo, họ lên xe trở về nhà. Anh ngồi trên xe vô cùng trầm mặc, không nói gì với cô làm cô thấy bức bách không thôi. Cô xoay sang đưa tay chạm nhẹ vào vết thương của anh, ánh mắt chất chứa sự đau xót cùng áy náy, nhưng tất nhiên anh không thấy được điều đó, anh đẩy bàn tay của cô ra, giọng nói rất giễu cợt:
"Em là đang tiếc nuối vì vết thương quá nhỏ, tiếc nuối vì tôi chưa chết sao?"
Cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng đúng là không thể nói bất cứ điều gì, đúng là cô đã lùi ra để Hiểu An làm anh bị thương, cô cúi gằm mặt xuống ngồi yên lặng. Lần này anh lại lên tiếng: "Lúc đó em rất sợ?" Cô xoay sang nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
Anh lại chậm rãi nói: "Không phải em rất sợ nước sao? Nhưng tại sao không kêu cứu, em muốn chết đến vậy sao?" Chính cô cũng không hiểu, nhưng lúc đó cô cảm thấy tự trách cùng chán ghét bản thân, trong tim có gì đó nhói đau, cô không muốn đối mặt với mọi thứ nữa, nếu lại nhìn thấy anh cô không biết mình nên có phản ứng gì, trong cơn giá lạnh đang chiếm lấy cơ thể, cô lại hình dung ra tiếng gọi ấm áp của anh: "An Kỳ, An Kỳ..." và rồi cuối cùng thật sự anh đã đến, thời khắc nhìn thấy khuôn mặt đó cô biết cô còn yêu anh rất nhiều, cô cũng nghĩ anh có thể vẫn còn lo lắng cho cô.
Thấy cô ngẩn người ra mãi không trả lời, anh đưa tay kéo cô vào lòng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tôi rất sợ mất em. Hứa với tôi dù có ra sao vẫn phải sống vì em cũng được hay vì sống để giết chết tôi cũng được, đừng bao giờ vứt bỏ lại mọi thứ trong đó có tôi."
Cô nghe rõ nhịp tim của anh, sống mũi cô cay cay, cô hoàn toàn bất ngờ trước câu nói đó rồi lại thấy trong lòng ấm áp, hạnh phúc đến cảm động, cô vòng hai tay ôm chặt lấy anh như một lời đáp trả, dù là thật hay là khoảnh khắc ảo tưởng của riêng cô thì cô cũng sẽ cố nắm lấy. Anh cũng nở nụ cười hạnh phúc chưa từng có, dày vò cô đau khổ cũng như đang dày vò bản thân anh, vậy tại sao hai người cứ phải ngu ngốc làm tổn thương nhau. Dù cô có đang yêu anh hay không, anh sẽ không để cô đi, chỉ anh mới có thể bảo vệ cô một cách tốt nhất.
Anh đưa tay lau nước mắt cô, tay anh từ từ đưa ra sợi dây chuyền trước mặt cô: "An Kỳ, tôi sẽ chờ em yêu tôi. Không cần từ chối hay đồng ý vội, vì tôi luôn ở bên em, chờ em đến ngày em tự nguyện thuộc về tôi mãi mãi." Anh muốn đeo nó vào cổ cô, lại bị cô ngăn lại, ánh mắt anh có chút hụt hẫng, tay anh dừng ở không trung, anh thật sự không hiểu. Nhưng rất nhanh cô vươn người tới, hôn môi anh, nụ hôn có vị ngọt nhưng cũng có vị mặn của nước mắt, cô rời môi anh nhưng tay vẫn để ở đó, khuôn mặt kia còn tèm lem nước mắt: "Anh không được nói chỉ được nghe thôi, anh hứa sẽ chờ em tự nguyện, được vậy nhớ kĩ đây Tống an Kỳ em từ giờ tạm thời ở bên anh nhưng nếu Hứa Dương anh làm em không vui vẻ hạnh phúc, em liền biến đi ngay, không xuất hiện trước anh." Anh bật cười trước bộ dạng này, cả câu nói đều thật trẻ con, cô thấy anh cười mình bèn tỏ vẻ giận quay mặt đi. Anh ngưng cười, hắng giọng tỏ vẻ nghiêm túc: "Được rồi, Tống tiểu thư, tôi đây đều nghe em hết."
Anh lặn xuống nước, cố gắng cầm lấy tay cô, cô hoàn toàn nhắm mắt yên lặng, trông cô như là đang chìm vào một giấc ngủ sâu, cứ tĩnh lặng làm người ta sợ sẽ tan biến mất. Anh cố bơi, túm lấy cánh tay cô rồi ôm lấy cô, môi anh áp vào bờ môi kia, lúc này cô giật mình mở mắt ra, ánh mắt lại có ý cười rất hạnh phúc vì người cô chờ đã đến, chính là anh, thật sự là anh. Anh có sự bất ngờ bởi biểu cảm kia của cô, hai người nhanh chóng ngoi lên mặt nước, thuộc hạ đưa họ lên bờ. Cô vẫn nằm trong vòng tay của anh, có lẽ anh không nhận ra ánh mắt kia, anh lấy khăn quấn chặt lấy người cô, cô vẫn đang nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hai người giao nhau rất lâu, anh cũng không rõ bây giờ mình có cảm xúc gì, vết thương lại đau như nhắc anh về chuyện khi nãy, anh đưa mắt sang hướng khác nói với thuộc hạ: "Đi thôi, cho thuyền quay rở về". Cô bị anh ôm chặt nhưng như nhớ ra điều gì lại do dự mà nói: "Không được còn Hiểu An thì sao?" Anh vẫn là gương mặt rất bình thản: "Cô ta đã sớm quay về, không ai làm hại cô ta cả."
Sau khi thay quần áo, họ lên xe trở về nhà. Anh ngồi trên xe vô cùng trầm mặc, không nói gì với cô làm cô thấy bức bách không thôi. Cô xoay sang đưa tay chạm nhẹ vào vết thương của anh, ánh mắt chất chứa sự đau xót cùng áy náy, nhưng tất nhiên anh không thấy được điều đó, anh đẩy bàn tay của cô ra, giọng nói rất giễu cợt:
"Em là đang tiếc nuối vì vết thương quá nhỏ, tiếc nuối vì tôi chưa chết sao?"
Cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng đúng là không thể nói bất cứ điều gì, đúng là cô đã lùi ra để Hiểu An làm anh bị thương, cô cúi gằm mặt xuống ngồi yên lặng. Lần này anh lại lên tiếng: "Lúc đó em rất sợ?" Cô xoay sang nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
Anh lại chậm rãi nói: "Không phải em rất sợ nước sao? Nhưng tại sao không kêu cứu, em muốn chết đến vậy sao?" Chính cô cũng không hiểu, nhưng lúc đó cô cảm thấy tự trách cùng chán ghét bản thân, trong tim có gì đó nhói đau, cô không muốn đối mặt với mọi thứ nữa, nếu lại nhìn thấy anh cô không biết mình nên có phản ứng gì, trong cơn giá lạnh đang chiếm lấy cơ thể, cô lại hình dung ra tiếng gọi ấm áp của anh: "An Kỳ, An Kỳ..." và rồi cuối cùng thật sự anh đã đến, thời khắc nhìn thấy khuôn mặt đó cô biết cô còn yêu anh rất nhiều, cô cũng nghĩ anh có thể vẫn còn lo lắng cho cô.
Thấy cô ngẩn người ra mãi không trả lời, anh đưa tay kéo cô vào lòng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Tôi rất sợ mất em. Hứa với tôi dù có ra sao vẫn phải sống vì em cũng được hay vì sống để giết chết tôi cũng được, đừng bao giờ vứt bỏ lại mọi thứ trong đó có tôi."
Cô nghe rõ nhịp tim của anh, sống mũi cô cay cay, cô hoàn toàn bất ngờ trước câu nói đó rồi lại thấy trong lòng ấm áp, hạnh phúc đến cảm động, cô vòng hai tay ôm chặt lấy anh như một lời đáp trả, dù là thật hay là khoảnh khắc ảo tưởng của riêng cô thì cô cũng sẽ cố nắm lấy. Anh cũng nở nụ cười hạnh phúc chưa từng có, dày vò cô đau khổ cũng như đang dày vò bản thân anh, vậy tại sao hai người cứ phải ngu ngốc làm tổn thương nhau. Dù cô có đang yêu anh hay không, anh sẽ không để cô đi, chỉ anh mới có thể bảo vệ cô một cách tốt nhất.
Anh đưa tay lau nước mắt cô, tay anh từ từ đưa ra sợi dây chuyền trước mặt cô: "An Kỳ, tôi sẽ chờ em yêu tôi. Không cần từ chối hay đồng ý vội, vì tôi luôn ở bên em, chờ em đến ngày em tự nguyện thuộc về tôi mãi mãi." Anh muốn đeo nó vào cổ cô, lại bị cô ngăn lại, ánh mắt anh có chút hụt hẫng, tay anh dừng ở không trung, anh thật sự không hiểu. Nhưng rất nhanh cô vươn người tới, hôn môi anh, nụ hôn có vị ngọt nhưng cũng có vị mặn của nước mắt, cô rời môi anh nhưng tay vẫn để ở đó, khuôn mặt kia còn tèm lem nước mắt: "Anh không được nói chỉ được nghe thôi, anh hứa sẽ chờ em tự nguyện, được vậy nhớ kĩ đây Tống an Kỳ em từ giờ tạm thời ở bên anh nhưng nếu Hứa Dương anh làm em không vui vẻ hạnh phúc, em liền biến đi ngay, không xuất hiện trước anh." Anh bật cười trước bộ dạng này, cả câu nói đều thật trẻ con, cô thấy anh cười mình bèn tỏ vẻ giận quay mặt đi. Anh ngưng cười, hắng giọng tỏ vẻ nghiêm túc: "Được rồi, Tống tiểu thư, tôi đây đều nghe em hết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.