Chương 9: Tai nạn
machkhe23
08/01/2018
Cô đầy khiêu khích nói với anh: "Được, là anh nói đó"
Lập tức, cô nhoài người với lấy vô lăng mà cố chuyển hướng lung tung, anh vừa giằng co với cô vừa lớn tiếng: "Em làm gì vậy hả? Như thế này không phải một mình anh chết mà cả hai đều chết, mau bỏ tay ra."
Tiếp đó chính là giây phút khiến người khác kinh hoàng, trước mắt là chiếc xe tải đang chạy đến, cô vẫn nhớ như in động tác của anh lúc đó, anh một tay ôm chặt đầu cô vào lòng, một tay cố rẽ lái sang phía khác để tránh va chạm. Đầu xe ngoặc nhanh về phía bên phải, nhưng đuôi xe vẫn bị xe tải va vào, làm chiếc xe bị đẩy văng vào lề đường. Cùng lúc đó xe tải mất lái sang phải khiến vài chiếc xe theo dõi phía sau không kịp trở tay mà tông vào liên tiếp tạo nên sự hỗn loạn.
Cô cảm thấy đầu óc chấn động, bàn tay ai kia vẫn ôm chặt cô, cô kêu tên anh nhưng chẳng thấy anh có cử động gì, cô ngồi dậy thấy máu từ trán anh chảy rất nhiều, có vài mảnh vỡ ghim vào tay áo kia và vào cổ. Bộ dạng này của anh làm cô sợ phát khóc, tay chân luống cuống, cô lấy tay vỗ nhẹ mặt anh nhưng anh vẫn không tỉnh dậy. Cô cố gắng bình tĩnh rồi chạy ra ngoài mở cửa xe cố gắng kéo anh ra khỏi đó, người anh bị vướng vào bởi dây kéo an toàn mà cô mở mãi vẫn không ra. Cô nhặt một mảnh kính vỡ cố với tay vào cắt nó, lúc cứa đứt được nó cũng là lúc cô tạo ra một vết cắt dài trên phía bụng anh. Cố dùng hết sức lực kéo được anh ra ngoài, cô lại nhìn xung quanh mà thầm chửi: "Chết tiệc, đây là ngoại ô, xe cứu thương có đến cũng mất một lúc, đám người kia mà lại theo kịp thì không phải toi đời sao, tiếp tục đi về phía trước có lẽ sẽ nhờ được người giúp."
Nghĩ vậy, cô lôi anh đến gốc cây bên đường rồi nhanh chóng chạy đi tìm người giúp, rất may cô gặp được một chiếc taxi đang chạy về thành phố. Lúc nhìn thấy cô đỡ anh lên xe tài xế cũng bị một phen kinh hãi, cô nhờ ông gọi kêu cứu thương đến hiện trường tai nạn rồi kêu ông nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện gần nhất.
Lúc đưa được anh vào phòng cấp cứu, cô ngồi xuống ghế chờ, lúc này mới thấy bản thân mình rất mệt như không còn sức nữa, những giọt nước mắt lại rơi, hai tay cô cũng dính máu là máu của anh, cô đã làm cái gì đây, cô thật sự gây ra chuyện này sao, cô đã làm anh bị thương, không phải cô một mực muốn anh chết nhưng tại sao khi thấy người anh đầy máu cô lại sợ mất anh như vậy, cô thật có lỗi với bà nội, cô thật là đáng chết.
Cô không biết mình ngồi đó bao lâu, khi cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, cô vội vàng đi đến: "Bác sĩ, người bên trong như thế nào? Anh ấy... Anh ấy không sao có phải không?"
Bác sĩ vỗ nhẹ vào vai cô: "Yên tâm, cũng may là không tích tụ máu bầm bên trong, cậu ấy mất máu chủ yếu do bị các mảnh vỡ đâm vào, tạm thời không còn nguy hiểm nữa, lát nữa chuyển đến phòng theo dõi cô có thể vào thăm"
Nghe được câu nói này cô cũng thấy an tâm phần nào, rồi cứ vô thức gật gù miệng lẩm bẩm: "Không sao thì tốt" rồi quay lưng rời đi, lúc bác sĩ hỏi: "Cô không phải người nhà sao? Không vào chăm sóc cho cậu ấy ư?" Cô không quay đầu lại, giọng cô có phần yếu ớt: "Lát nữa sẽ có người đến". Cô đi thẳng ra bệnh viện thì đã có xe của cậu út đến đón, cậu có hỏi gì cô cũng chỉ im lặng, vừa vào trong xe liền ngất đi.
Ngồi bên giường, bà nội cầm chặt tay cô, mắt cô vẫn nhắm nghiền, mặt có phần lo lắng quay sang hỏi chuyện Tống Quân Khiêm (cậu út): "Lúc con đến đó nó không nói gì sao? Đã xảy ra chuyện gì với con bé chứ?"
Cậu thầm thở dài: "Nó mượn điện thoại gọi con đến đón, lúc đó khi trả tiền cho taxi đó con có hỏi qua thì người đó kể là do tai nạn xe, đồng thời con cũng điều tra được nó đang bị Hứa Đức Thiên truy sát. Chuyện này theo má nghĩ nên giải quyết thế nào?"
Bà nhìn cô, lòng vô cùng đau xót.
Tối đó cô tỉnh dậy đã thấy bà nằm gục bên cạnh, có lẽ bà đã chăm sóc cô cả ngày, cô đưa tay chạm vào gương mặt bà vô tình làm bà thức giấc, chỉ một ngày không gặp nhìn bà như lại có nhiều nếp nhăn hơn.
"Bà à, cháu... "
"An Kỳ à, cháu nghe bà nói mau sắp xếp mọi thứ rời khỏi đây, cậu út sẽ sắp xếp cho cháu đến một nơi mới sống với thân phận mới, chỉ có vậy cháu mới được an toàn, bà sẽ làm mọi cách để cháu sống bình yên không bị người khác tìm ra."
Cô một mực không đồng ý: "Không được, bà nội à con phải ở đây bên bà vực dậy Tống thị, với lại bà đang không khỏe... "
Bà tức giận: "An kỳ, cháu không cần quan tâm ta, phải mau làm theo, coi như ta cầu xin cháu đi, đây là tâm nguyện của ta"
Bà làm động tác quỳ xuống, cô nhanh chóng ngăn lại, nhìn bà rơm rớm nước mắt cô cũng không đành lòng, có lẽ cô rời khỏi đây cũng là lựa chọn tốt : "Bà à... Được rồi cháu nghe bà, tất cả đều nghe bà. "
Lập tức, cô nhoài người với lấy vô lăng mà cố chuyển hướng lung tung, anh vừa giằng co với cô vừa lớn tiếng: "Em làm gì vậy hả? Như thế này không phải một mình anh chết mà cả hai đều chết, mau bỏ tay ra."
Tiếp đó chính là giây phút khiến người khác kinh hoàng, trước mắt là chiếc xe tải đang chạy đến, cô vẫn nhớ như in động tác của anh lúc đó, anh một tay ôm chặt đầu cô vào lòng, một tay cố rẽ lái sang phía khác để tránh va chạm. Đầu xe ngoặc nhanh về phía bên phải, nhưng đuôi xe vẫn bị xe tải va vào, làm chiếc xe bị đẩy văng vào lề đường. Cùng lúc đó xe tải mất lái sang phải khiến vài chiếc xe theo dõi phía sau không kịp trở tay mà tông vào liên tiếp tạo nên sự hỗn loạn.
Cô cảm thấy đầu óc chấn động, bàn tay ai kia vẫn ôm chặt cô, cô kêu tên anh nhưng chẳng thấy anh có cử động gì, cô ngồi dậy thấy máu từ trán anh chảy rất nhiều, có vài mảnh vỡ ghim vào tay áo kia và vào cổ. Bộ dạng này của anh làm cô sợ phát khóc, tay chân luống cuống, cô lấy tay vỗ nhẹ mặt anh nhưng anh vẫn không tỉnh dậy. Cô cố gắng bình tĩnh rồi chạy ra ngoài mở cửa xe cố gắng kéo anh ra khỏi đó, người anh bị vướng vào bởi dây kéo an toàn mà cô mở mãi vẫn không ra. Cô nhặt một mảnh kính vỡ cố với tay vào cắt nó, lúc cứa đứt được nó cũng là lúc cô tạo ra một vết cắt dài trên phía bụng anh. Cố dùng hết sức lực kéo được anh ra ngoài, cô lại nhìn xung quanh mà thầm chửi: "Chết tiệc, đây là ngoại ô, xe cứu thương có đến cũng mất một lúc, đám người kia mà lại theo kịp thì không phải toi đời sao, tiếp tục đi về phía trước có lẽ sẽ nhờ được người giúp."
Nghĩ vậy, cô lôi anh đến gốc cây bên đường rồi nhanh chóng chạy đi tìm người giúp, rất may cô gặp được một chiếc taxi đang chạy về thành phố. Lúc nhìn thấy cô đỡ anh lên xe tài xế cũng bị một phen kinh hãi, cô nhờ ông gọi kêu cứu thương đến hiện trường tai nạn rồi kêu ông nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện gần nhất.
Lúc đưa được anh vào phòng cấp cứu, cô ngồi xuống ghế chờ, lúc này mới thấy bản thân mình rất mệt như không còn sức nữa, những giọt nước mắt lại rơi, hai tay cô cũng dính máu là máu của anh, cô đã làm cái gì đây, cô thật sự gây ra chuyện này sao, cô đã làm anh bị thương, không phải cô một mực muốn anh chết nhưng tại sao khi thấy người anh đầy máu cô lại sợ mất anh như vậy, cô thật có lỗi với bà nội, cô thật là đáng chết.
Cô không biết mình ngồi đó bao lâu, khi cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, cô vội vàng đi đến: "Bác sĩ, người bên trong như thế nào? Anh ấy... Anh ấy không sao có phải không?"
Bác sĩ vỗ nhẹ vào vai cô: "Yên tâm, cũng may là không tích tụ máu bầm bên trong, cậu ấy mất máu chủ yếu do bị các mảnh vỡ đâm vào, tạm thời không còn nguy hiểm nữa, lát nữa chuyển đến phòng theo dõi cô có thể vào thăm"
Nghe được câu nói này cô cũng thấy an tâm phần nào, rồi cứ vô thức gật gù miệng lẩm bẩm: "Không sao thì tốt" rồi quay lưng rời đi, lúc bác sĩ hỏi: "Cô không phải người nhà sao? Không vào chăm sóc cho cậu ấy ư?" Cô không quay đầu lại, giọng cô có phần yếu ớt: "Lát nữa sẽ có người đến". Cô đi thẳng ra bệnh viện thì đã có xe của cậu út đến đón, cậu có hỏi gì cô cũng chỉ im lặng, vừa vào trong xe liền ngất đi.
Ngồi bên giường, bà nội cầm chặt tay cô, mắt cô vẫn nhắm nghiền, mặt có phần lo lắng quay sang hỏi chuyện Tống Quân Khiêm (cậu út): "Lúc con đến đó nó không nói gì sao? Đã xảy ra chuyện gì với con bé chứ?"
Cậu thầm thở dài: "Nó mượn điện thoại gọi con đến đón, lúc đó khi trả tiền cho taxi đó con có hỏi qua thì người đó kể là do tai nạn xe, đồng thời con cũng điều tra được nó đang bị Hứa Đức Thiên truy sát. Chuyện này theo má nghĩ nên giải quyết thế nào?"
Bà nhìn cô, lòng vô cùng đau xót.
Tối đó cô tỉnh dậy đã thấy bà nằm gục bên cạnh, có lẽ bà đã chăm sóc cô cả ngày, cô đưa tay chạm vào gương mặt bà vô tình làm bà thức giấc, chỉ một ngày không gặp nhìn bà như lại có nhiều nếp nhăn hơn.
"Bà à, cháu... "
"An Kỳ à, cháu nghe bà nói mau sắp xếp mọi thứ rời khỏi đây, cậu út sẽ sắp xếp cho cháu đến một nơi mới sống với thân phận mới, chỉ có vậy cháu mới được an toàn, bà sẽ làm mọi cách để cháu sống bình yên không bị người khác tìm ra."
Cô một mực không đồng ý: "Không được, bà nội à con phải ở đây bên bà vực dậy Tống thị, với lại bà đang không khỏe... "
Bà tức giận: "An kỳ, cháu không cần quan tâm ta, phải mau làm theo, coi như ta cầu xin cháu đi, đây là tâm nguyện của ta"
Bà làm động tác quỳ xuống, cô nhanh chóng ngăn lại, nhìn bà rơm rớm nước mắt cô cũng không đành lòng, có lẽ cô rời khỏi đây cũng là lựa chọn tốt : "Bà à... Được rồi cháu nghe bà, tất cả đều nghe bà. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.