Chương 55: CHƯƠNG 51 : KHÔNG CẨN THẬN ĐỤNG TRÚNG BÍ MẬT (1)
Sề Má
23/12/2015
Ở đâu? Ở đâu? Thực ra là ở đâu?
Giang Thu Ảnh ngồi trên nền đất, mệt mỏi thở ra, khóe miệng mếu xệch, trên mắt mơ hồ dính lệ quang.
Hắc sắc ngọc bội của nàng, không thấy!
Hai canh giờ trước, nàng rõ ràng còn mang trên cổ. Nghĩ đến hai canh giờ này chạy nháo nhào chuẩn bị ý tưởng tất niên cùng a hoàn nhóm, Giang Thu Ảnh có cảm giác muốn khóc.
Nàng không rõ, rốt cuộc là bị rơi ra ngoài từ bao giờ. Quan trọng hơn, là rơi ở chỗ nào?
Nếu là không tìm được đây?
Không thể nào đâu! Nhất định phải tìm được! Nhất định sẽ!
Miếng ngọc kia, đối với nàng thực quý giá!
Quản nó là cái gì Tuyệt Sát Lệnh trong truyền thuyết khỉ gió! Chân chính quan trọng chính là, đó là vật duy nhất gợi nhớ về A Bạc.
Mặc dù nàng oán hắn, nhưng nàng không hận hắn. Hắn dù sao cũng mang trong tâm tưởng những định kiến thâm căn cố đế của thời đại này. Hắn không dung nàng bất trinh, nàng có thể hiểu. Vì thế, nàng thất vọng, nàng bi ai, nhưng nàng không hận.
Đã không hận, vậy coi hắn như một nốt trầm trong cuộc đời tại dị thế này. Đã từng ấm áp như vậy, lại thủy chung chỉ ngân lên một lần.
Nếu là mười, hai mươi năm sau, hoặc có thể lâu hơn, khi tấm mặt nạ của hắn mờ dần trong tâm trí nàng, ít nhất, miếng ngọc bội này có thể khiến nàng nhớ lại. Đã từng, đã từng... có một nam nhân cho nàng bình an đến vậy.
Nàng tuyệt đối phải tìm ra!
Đêm nay là giao thừa, Lăng gia tập trung phần lớn tại đại viện, những hạ nhân gắn bó lâu năm cũng được gọi đến. Chỉ có những tiểu a hoàn như nàng, hoặc là tân tuyển nô tài là không được phép tham gia.
Như thế chính hợp ý nàng. Dù sao, tìm ngọc bội mới là đại sự. Yến tiệc gì đó, chỉ là mây bay.
Giang Thu Ảnh một đường tìm kiếm, rốt cục chỉ còn lại trong khuê phòng của Lăng Uyển Nhược.
Lăng Uyển Nhược hiển nhiên đang ở đại viện, vì vậy Giang Thu Ảnh cứ thế tiến vào. Nàng bò dưới đất, thật cẩn thận tìm tìm. Kết quả, vẫn là không thấy...
Bốp!
A! Hảo đau! Cái gì vậy?
Giang Thu Ảnh đang trong tư thế bò, lại bật dậy quá đột ngột, đầu đập mạnh vào một chỗ nào đó tại mặt dưới kệ sách. Còn chưa kịp trụ vững, bất chợt cảm thấy giá sách thế mà xoay nghiêng một cái.
Giang Thu Ảnh mất thăng bằng, theo bản năng bám chặt vào giá sách. Giá sách xoay tròn một vòng, vài giây sau, trong phòng đã không còn một bóng người..
Giang Thu Ảnh ngồi trên nền đất, mệt mỏi thở ra, khóe miệng mếu xệch, trên mắt mơ hồ dính lệ quang.
Hắc sắc ngọc bội của nàng, không thấy!
Hai canh giờ trước, nàng rõ ràng còn mang trên cổ. Nghĩ đến hai canh giờ này chạy nháo nhào chuẩn bị ý tưởng tất niên cùng a hoàn nhóm, Giang Thu Ảnh có cảm giác muốn khóc.
Nàng không rõ, rốt cuộc là bị rơi ra ngoài từ bao giờ. Quan trọng hơn, là rơi ở chỗ nào?
Nếu là không tìm được đây?
Không thể nào đâu! Nhất định phải tìm được! Nhất định sẽ!
Miếng ngọc kia, đối với nàng thực quý giá!
Quản nó là cái gì Tuyệt Sát Lệnh trong truyền thuyết khỉ gió! Chân chính quan trọng chính là, đó là vật duy nhất gợi nhớ về A Bạc.
Mặc dù nàng oán hắn, nhưng nàng không hận hắn. Hắn dù sao cũng mang trong tâm tưởng những định kiến thâm căn cố đế của thời đại này. Hắn không dung nàng bất trinh, nàng có thể hiểu. Vì thế, nàng thất vọng, nàng bi ai, nhưng nàng không hận.
Đã không hận, vậy coi hắn như một nốt trầm trong cuộc đời tại dị thế này. Đã từng ấm áp như vậy, lại thủy chung chỉ ngân lên một lần.
Nếu là mười, hai mươi năm sau, hoặc có thể lâu hơn, khi tấm mặt nạ của hắn mờ dần trong tâm trí nàng, ít nhất, miếng ngọc bội này có thể khiến nàng nhớ lại. Đã từng, đã từng... có một nam nhân cho nàng bình an đến vậy.
Nàng tuyệt đối phải tìm ra!
Đêm nay là giao thừa, Lăng gia tập trung phần lớn tại đại viện, những hạ nhân gắn bó lâu năm cũng được gọi đến. Chỉ có những tiểu a hoàn như nàng, hoặc là tân tuyển nô tài là không được phép tham gia.
Như thế chính hợp ý nàng. Dù sao, tìm ngọc bội mới là đại sự. Yến tiệc gì đó, chỉ là mây bay.
Giang Thu Ảnh một đường tìm kiếm, rốt cục chỉ còn lại trong khuê phòng của Lăng Uyển Nhược.
Lăng Uyển Nhược hiển nhiên đang ở đại viện, vì vậy Giang Thu Ảnh cứ thế tiến vào. Nàng bò dưới đất, thật cẩn thận tìm tìm. Kết quả, vẫn là không thấy...
Bốp!
A! Hảo đau! Cái gì vậy?
Giang Thu Ảnh đang trong tư thế bò, lại bật dậy quá đột ngột, đầu đập mạnh vào một chỗ nào đó tại mặt dưới kệ sách. Còn chưa kịp trụ vững, bất chợt cảm thấy giá sách thế mà xoay nghiêng một cái.
Giang Thu Ảnh mất thăng bằng, theo bản năng bám chặt vào giá sách. Giá sách xoay tròn một vòng, vài giây sau, trong phòng đã không còn một bóng người..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.