Chương 3: Giang Thu Ảnh (2)
Sề Má
12/10/2015
Ta thực hâm mộ những ai xuyên qua thành kẻ ngốc.
Xuyên qua làm kẻ ngốc không hề có hạn chế. Ngươi nói sai, không ai thắc mắc. Ngươi hành động ngớ ngẩn, không ai để ý. Ngươi khác hẳn "ngươi" ngày trước, cũng không ai nghi ngờ. Tóm lại chính là, dù ngươi có kỳ quặc cỡ nào, trong mắt kẻ khác cũng là đương nhiên. Vì ngươi là ngốc tử. Bắt ngươi giống người bình thường, đó mới đích thực là điều ngu ngốc.
Giang Thu Ảnh đương nhiên không phải kẻ ngốc - đó chính là bi ai của ta.
Ba ngày trước, Giang gia nữ nhi tất cả lên du thuyền, ra giữa sông Hoài thì gặp sự cố, một bên thuyền bị vỡ. Có hai người bị rơi xuống nước, là Giang Thu Ảnh và Giang Như Ngọc.
Nước hồ tháng mười rất lạnh, rơi xuống lâu, có thể không chỉ đơn giản là bị cảm.
Một người là đệ nhất mỹ nữ của Giang gia. Một người điêu ngoa, nhân duyên kém cỏi nhưng lại có địa vị đặc thù. Nói tình cờ? Hừ! Quỷ mới tin! Ta không phải quỷ, đương nhiên không tin.
Dù ai là tác giả sự cố kia, ít nhất cũng đã thành công một nửa. Giang Thu Ảnh thật đã chết. Về phần Giang Như Ngọc, thật tiếc cho hắn, nàng ta đã có bàn tay vàng bảo vệ, tự nhiên hóa nguy thành an.
Ta xuyên vào thân thể Giang Thu Ảnh, nằm lỳ trên giường đã ba ngày, gặp qua vài vị danh y, có cả một vị thái y, đủ thấy thân phận Quận chúa này cũng không đến nỗi hữu danh vô thực. Ít nhất, Hoàng đế trên cao vẫn còn chú ý đến ta. Điều này làm ta cảm thấy an úi không ít.
Ba ngày này, ta đã trải qua vô số cảm xúc khác nhau. Từ hốt hoảng ban đầu, đến lo lắng trằn trọc, cuối cùng ta cũng nghĩ ra được đối sách.
Phương châm hiện tại của ta chính là : biến thành sâu gạo, tránh xa rắc rối.
--- ------ ------ ------ ---
"Tiểu Mai..." - ta nhẹ giọng gọi.
"Tiểu thư, nô tỳ ở đây." - Tiểu Mai nhanh nhẹn bước vào. Nàng là nha hoàn theo ta từ nhỏ, năm nay mười sáu tuổi.
"Ngươi đỡ ta dậy." - Nằm mãi nằm mãi, ta cũng sắp chán đến chết rồi. Đầu óc đã thông suốt, ta tự nhiên muốn vận động.
"Tiểu thư, thái y nói thân thể của người..." - Tiểu Mai không dám cãi lời, chạy qua đỡ ta dậy, nhưng vẫn ngập ngừng mở miệng.
Ta biết nàng lo lắng cho ta. Ở đây ta chỉ có một mình, được người khác quan tâm như vậy, cám giác tốt hơn nhiều lắm. Bất giác ta mỉm cười : "Cám ơn ngươi, ta không sao."
Con mẹ nó! Đây là xảy ra chuyện gì?
Ta mới nói một câu, Tiểu Mai đã tái mặt, vội vàng quỳ xuống, tay không ngừng vả miệng :
"Tiểu thư, nô tỳ biết sai, nô tỳ không dám dạy bảo người, nô tỳ biết sai..."
Ta nhìn nàng tự tát đến đỏ cả miệng, trong khoảnh khắc nhất thời cứng người, một lúc sau mới phản ứng lại được. Coi đi coi đi. Giang Thu Ảnh a Giang Thu Ảnh, bình thường ngươi làm người thế nào vậy, mới thế thôi đã khiến nha hoàn thân tín sợ đến mất mật, đủ thấy từ điêu ngoa đanh đá còn chưa xứng tầm a...
Ta thở dài, tiến lên đỡ Tiểu Mai : "Ta không trách gì ngươi. Ta cám ơn ngươi là thực. Ta biết ngươi lo cho ta."
Mẹ nó! Ta biết ngay mà! Tiểu Mai lại giương to đôi mắt sợ hãi nhìn ta. Bởi vậy mới nói, xuyên qua không dễ dàng nha.
Xuyên qua làm kẻ ngốc không hề có hạn chế. Ngươi nói sai, không ai thắc mắc. Ngươi hành động ngớ ngẩn, không ai để ý. Ngươi khác hẳn "ngươi" ngày trước, cũng không ai nghi ngờ. Tóm lại chính là, dù ngươi có kỳ quặc cỡ nào, trong mắt kẻ khác cũng là đương nhiên. Vì ngươi là ngốc tử. Bắt ngươi giống người bình thường, đó mới đích thực là điều ngu ngốc.
Giang Thu Ảnh đương nhiên không phải kẻ ngốc - đó chính là bi ai của ta.
Ba ngày trước, Giang gia nữ nhi tất cả lên du thuyền, ra giữa sông Hoài thì gặp sự cố, một bên thuyền bị vỡ. Có hai người bị rơi xuống nước, là Giang Thu Ảnh và Giang Như Ngọc.
Nước hồ tháng mười rất lạnh, rơi xuống lâu, có thể không chỉ đơn giản là bị cảm.
Một người là đệ nhất mỹ nữ của Giang gia. Một người điêu ngoa, nhân duyên kém cỏi nhưng lại có địa vị đặc thù. Nói tình cờ? Hừ! Quỷ mới tin! Ta không phải quỷ, đương nhiên không tin.
Dù ai là tác giả sự cố kia, ít nhất cũng đã thành công một nửa. Giang Thu Ảnh thật đã chết. Về phần Giang Như Ngọc, thật tiếc cho hắn, nàng ta đã có bàn tay vàng bảo vệ, tự nhiên hóa nguy thành an.
Ta xuyên vào thân thể Giang Thu Ảnh, nằm lỳ trên giường đã ba ngày, gặp qua vài vị danh y, có cả một vị thái y, đủ thấy thân phận Quận chúa này cũng không đến nỗi hữu danh vô thực. Ít nhất, Hoàng đế trên cao vẫn còn chú ý đến ta. Điều này làm ta cảm thấy an úi không ít.
Ba ngày này, ta đã trải qua vô số cảm xúc khác nhau. Từ hốt hoảng ban đầu, đến lo lắng trằn trọc, cuối cùng ta cũng nghĩ ra được đối sách.
Phương châm hiện tại của ta chính là : biến thành sâu gạo, tránh xa rắc rối.
--- ------ ------ ------ ---
"Tiểu Mai..." - ta nhẹ giọng gọi.
"Tiểu thư, nô tỳ ở đây." - Tiểu Mai nhanh nhẹn bước vào. Nàng là nha hoàn theo ta từ nhỏ, năm nay mười sáu tuổi.
"Ngươi đỡ ta dậy." - Nằm mãi nằm mãi, ta cũng sắp chán đến chết rồi. Đầu óc đã thông suốt, ta tự nhiên muốn vận động.
"Tiểu thư, thái y nói thân thể của người..." - Tiểu Mai không dám cãi lời, chạy qua đỡ ta dậy, nhưng vẫn ngập ngừng mở miệng.
Ta biết nàng lo lắng cho ta. Ở đây ta chỉ có một mình, được người khác quan tâm như vậy, cám giác tốt hơn nhiều lắm. Bất giác ta mỉm cười : "Cám ơn ngươi, ta không sao."
Con mẹ nó! Đây là xảy ra chuyện gì?
Ta mới nói một câu, Tiểu Mai đã tái mặt, vội vàng quỳ xuống, tay không ngừng vả miệng :
"Tiểu thư, nô tỳ biết sai, nô tỳ không dám dạy bảo người, nô tỳ biết sai..."
Ta nhìn nàng tự tát đến đỏ cả miệng, trong khoảnh khắc nhất thời cứng người, một lúc sau mới phản ứng lại được. Coi đi coi đi. Giang Thu Ảnh a Giang Thu Ảnh, bình thường ngươi làm người thế nào vậy, mới thế thôi đã khiến nha hoàn thân tín sợ đến mất mật, đủ thấy từ điêu ngoa đanh đá còn chưa xứng tầm a...
Ta thở dài, tiến lên đỡ Tiểu Mai : "Ta không trách gì ngươi. Ta cám ơn ngươi là thực. Ta biết ngươi lo cho ta."
Mẹ nó! Ta biết ngay mà! Tiểu Mai lại giương to đôi mắt sợ hãi nhìn ta. Bởi vậy mới nói, xuyên qua không dễ dàng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.