Chương 14: KỲ THỰC TA CŨNG HỨNG THÚ VỚI TRÙ NGHỆ
Sề Má
19/10/2015
Đoàn người xuất phát từ Giang phủ đã được ba ngày. Giang Thu Ảnh, Tiểu Mai, còn có hơn mười gia đinh khỏe mạnh có chút võ công đi theo hộ tống.
Giang gia tại Hoàng thành, Thượng Quan gia lại ở phía Nam. Theo lộ trình định ra, Giang Thu Ảnh phải mất bốn tháng mới tới nơi. Nàng cảm thán không thôi. Nơi này rộng lớn vô cùng, không phải thế giới cũ có thể so sánh. Chỉ tính riêng Hoàng thành, nếu đi xe ngựa từ Đông môn đến Tây môn, cũng mất vài cái canh giờ, thực khiến người lè lưỡi.
Tiểu Mai chống cằm nhìn Giang Thu Ảnh, trong lòng suy nghĩ. Tiểu thư nhà nàng nha, từ sau ngày rơi xuống nước tỉnh lại, có thể nói là thiên biến địa chuyển, đối xử với nàng thực tốt. Tỷ như, không còn đánh mắng nàng. Tỷ như, hào phóng cho nàng quần áo, trang sức mà nàng thích. Tỷ như, bắt nàng ngồi ăn cùng, lại cho nàng đi cùng xe ngựa. Nàng thực mong, "tiểu thư ngày xưa" đừng bao giờ quay trở lại a.
Có điều, tiểu thư thỉnh thoảng lại nói những câu kỳ kỳ quái quái, thỉnh thoảng còn làm ra những hành động thực không giống tiểu thư khuê các chút nào. Lúc trước, tiểu thư tuy rằng chua ngoa ác nghiệt, nhưng rất có phong phạm nha. Không như lúc này... khụ khụ... tiểu thư đang ngồi xoa.... khụ khụ... là xoa mông.
"Tiểu thư, người mệt mỏi sao?"
"Ân ân... Cái xe ngựa chết tiệt này, làm ta đau mông hết sức. Ta đang hoài nghi, chưa đến Thượng Quan gia ta đã liệt mông mà chết đó."
Tiểu Mai đen mặt. Tiểu thư nhà nàng, thực cái gì cũng dám nói nha. Mông mông gì đó là lời một thục nữ có thể nói ra sao? Còn nữa, loại xe này là loại tốt nhất đó, đi lại rất êm a, nàng cảm thấy thoải mái vô cùng, nào có như tiểu thư phàn nàn đâu...
"Dừng xe." - Giang Thu Ảnh thò đầu ra ngoài hét lên. Nhìn xem, bên ngoài non xanh nước biếc, cảnh sắc tuyệt đẹp, không gì lý tưởng bằng cắm trại nha. Mỗ nữ vô tâm, vốn không hề để an nguy của đường đệ nhà tam thúc nàng trong lòng.
Hộ vệ trưởng thở dài. Nghe đồn, tứ tiểu thư ngang ngược điêu ngoa, hở ra là mắng người, động một chút lại đánh người. Mấy ngày nay xem ra, lời đồn cũng không đúng. Bất quá, tứ tiểu thư khó chiều thì không sai. Hắn tiến lên phía trước : "Tiểu thư, người đây là...?"
"Ta muốn dừng lại nghỉ ngơi".
"..." Tiểu tổ tông của ta, ngài vừa mới nghỉ ngơi lần thứ năm trong ngày, cách đây chưa đầy nửa canh giờ a. Hắn thực hoài nghi, với tốc độ này quá nửa năm nữa cũng chưa đặt chân đến được Thượng Quan gia.
Phó hộ vệ mặt lạnh liếc về phía xe ngựa. Hai nữ nhân này, nếu là người lạ thực không phân biệt được ai là chủ ai là tớ đâu. Có nhà nào nha hoàn lại nhiều quần áo đẹp như vậy? Còn nữa, nhìn xem, tiểu thư thì vén váy nhảy xuống khỏi xe, nha hoàn lại e lệ chờ người đỡ xuống. Này... thế sự đảo lộn a....
Giang Thu Ảnh nhảy xuống, thoải mái vươn vai. "Các ngươi nhìn nhìn, núi xanh cỏ xanh, lại có hồ nước xanh biếc. Phong cảnh hữu tình, ta có chút đói bụng a."
Hộ vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Tứ tiểu thư rất có phong cách nha, lối suy nghĩ thực khác người. Nhìn cảnh đẹp lại thấy đói bụng, lần đầu tiên bọn hắn nghe thấy. Còn nữa, nhớ không sai thì vừa mới nửa canh giờ trước dừng chân tại tiểu điếm kia, tứ tiểu thư còn khen bánh bao thực ngon, ăn liền một lúc năm cái. Giờ lại... ai nha, sức ăn này, không phải người thường có thể so sánh a.
"Ngươi, ngươi, ngươi nhóm lửa. Còn các ngươi, đi bắt cho ta mười con gà."
--- ------
Tiểu Mai nghiêng đầu, tò mò nhìn Giang Thu Ảnh ra lệnh cho đám thị vệ mổ bụng gà, nhét vào trong một đám lá dại, rồi khâu lại, bọc bên ngoài là cả tảng đất. Nàng nhăn mặt : "Tiểu thư, như vậy thực bẩn!"
"Bẩn chỗ nào đâu?"
"Tiểu thư, là đât bẩn nha. Bọc đất như vậy, gà sẽ bẩn, không thể ăn a."
"Ha. Vậy mới kêu ngươi ngốc. Một chút nữa thịt chín, đất sẽ tự bung ra, khi đó... ai nha... không được không được... nước miếng của ta a...."
"Tiểu thư, người từ khi nào thì biết nướng gà? Nô tỳ nhớ, tiểu thư chưa từng vào bếp nha."
"A? Ha ha, kỳ thực ta cũng rất có hứng thú với trù nghệ đó. Ta đây là đọc trong sách, đọc trong sách a."
Tiểu Mai bĩu môi, nghĩ thầm: tiểu thư, người khi nào thì thích đọc sách nha? Tiểu nha đầu chưa kịp mở miệng thì một mùi thơm nức đã bay vào mũi.
Giang gia tại Hoàng thành, Thượng Quan gia lại ở phía Nam. Theo lộ trình định ra, Giang Thu Ảnh phải mất bốn tháng mới tới nơi. Nàng cảm thán không thôi. Nơi này rộng lớn vô cùng, không phải thế giới cũ có thể so sánh. Chỉ tính riêng Hoàng thành, nếu đi xe ngựa từ Đông môn đến Tây môn, cũng mất vài cái canh giờ, thực khiến người lè lưỡi.
Tiểu Mai chống cằm nhìn Giang Thu Ảnh, trong lòng suy nghĩ. Tiểu thư nhà nàng nha, từ sau ngày rơi xuống nước tỉnh lại, có thể nói là thiên biến địa chuyển, đối xử với nàng thực tốt. Tỷ như, không còn đánh mắng nàng. Tỷ như, hào phóng cho nàng quần áo, trang sức mà nàng thích. Tỷ như, bắt nàng ngồi ăn cùng, lại cho nàng đi cùng xe ngựa. Nàng thực mong, "tiểu thư ngày xưa" đừng bao giờ quay trở lại a.
Có điều, tiểu thư thỉnh thoảng lại nói những câu kỳ kỳ quái quái, thỉnh thoảng còn làm ra những hành động thực không giống tiểu thư khuê các chút nào. Lúc trước, tiểu thư tuy rằng chua ngoa ác nghiệt, nhưng rất có phong phạm nha. Không như lúc này... khụ khụ... tiểu thư đang ngồi xoa.... khụ khụ... là xoa mông.
"Tiểu thư, người mệt mỏi sao?"
"Ân ân... Cái xe ngựa chết tiệt này, làm ta đau mông hết sức. Ta đang hoài nghi, chưa đến Thượng Quan gia ta đã liệt mông mà chết đó."
Tiểu Mai đen mặt. Tiểu thư nhà nàng, thực cái gì cũng dám nói nha. Mông mông gì đó là lời một thục nữ có thể nói ra sao? Còn nữa, loại xe này là loại tốt nhất đó, đi lại rất êm a, nàng cảm thấy thoải mái vô cùng, nào có như tiểu thư phàn nàn đâu...
"Dừng xe." - Giang Thu Ảnh thò đầu ra ngoài hét lên. Nhìn xem, bên ngoài non xanh nước biếc, cảnh sắc tuyệt đẹp, không gì lý tưởng bằng cắm trại nha. Mỗ nữ vô tâm, vốn không hề để an nguy của đường đệ nhà tam thúc nàng trong lòng.
Hộ vệ trưởng thở dài. Nghe đồn, tứ tiểu thư ngang ngược điêu ngoa, hở ra là mắng người, động một chút lại đánh người. Mấy ngày nay xem ra, lời đồn cũng không đúng. Bất quá, tứ tiểu thư khó chiều thì không sai. Hắn tiến lên phía trước : "Tiểu thư, người đây là...?"
"Ta muốn dừng lại nghỉ ngơi".
"..." Tiểu tổ tông của ta, ngài vừa mới nghỉ ngơi lần thứ năm trong ngày, cách đây chưa đầy nửa canh giờ a. Hắn thực hoài nghi, với tốc độ này quá nửa năm nữa cũng chưa đặt chân đến được Thượng Quan gia.
Phó hộ vệ mặt lạnh liếc về phía xe ngựa. Hai nữ nhân này, nếu là người lạ thực không phân biệt được ai là chủ ai là tớ đâu. Có nhà nào nha hoàn lại nhiều quần áo đẹp như vậy? Còn nữa, nhìn xem, tiểu thư thì vén váy nhảy xuống khỏi xe, nha hoàn lại e lệ chờ người đỡ xuống. Này... thế sự đảo lộn a....
Giang Thu Ảnh nhảy xuống, thoải mái vươn vai. "Các ngươi nhìn nhìn, núi xanh cỏ xanh, lại có hồ nước xanh biếc. Phong cảnh hữu tình, ta có chút đói bụng a."
Hộ vệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Tứ tiểu thư rất có phong cách nha, lối suy nghĩ thực khác người. Nhìn cảnh đẹp lại thấy đói bụng, lần đầu tiên bọn hắn nghe thấy. Còn nữa, nhớ không sai thì vừa mới nửa canh giờ trước dừng chân tại tiểu điếm kia, tứ tiểu thư còn khen bánh bao thực ngon, ăn liền một lúc năm cái. Giờ lại... ai nha, sức ăn này, không phải người thường có thể so sánh a.
"Ngươi, ngươi, ngươi nhóm lửa. Còn các ngươi, đi bắt cho ta mười con gà."
--- ------
Tiểu Mai nghiêng đầu, tò mò nhìn Giang Thu Ảnh ra lệnh cho đám thị vệ mổ bụng gà, nhét vào trong một đám lá dại, rồi khâu lại, bọc bên ngoài là cả tảng đất. Nàng nhăn mặt : "Tiểu thư, như vậy thực bẩn!"
"Bẩn chỗ nào đâu?"
"Tiểu thư, là đât bẩn nha. Bọc đất như vậy, gà sẽ bẩn, không thể ăn a."
"Ha. Vậy mới kêu ngươi ngốc. Một chút nữa thịt chín, đất sẽ tự bung ra, khi đó... ai nha... không được không được... nước miếng của ta a...."
"Tiểu thư, người từ khi nào thì biết nướng gà? Nô tỳ nhớ, tiểu thư chưa từng vào bếp nha."
"A? Ha ha, kỳ thực ta cũng rất có hứng thú với trù nghệ đó. Ta đây là đọc trong sách, đọc trong sách a."
Tiểu Mai bĩu môi, nghĩ thầm: tiểu thư, người khi nào thì thích đọc sách nha? Tiểu nha đầu chưa kịp mở miệng thì một mùi thơm nức đã bay vào mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.