Chương 27: Không ngại từ xa về bên em
Tuyết Ngân (Celina)
22/06/2022
Lãnh Hoành Dục lớn tiếng nói.
- Không kiếm được vé máy bay thì nghỉ việc đi.
Anh tức giận thật rồi. Thật đáng sợ Âu Nhã cầm điện thoại lên nhấn một dãy số và gọi điện.
- Chào cậu. Tối nay có còn vé máy bay về Bắc Kinh không? Đúng đúng Lãnh tổng đang có việc gấp cần về ngay.
Âu Nhã nhanh nhẹn lên tiếng, còn Lãnh Hoành Dục mặt mày đen như đít nồi. Anh lái xe lao như hổ báo chạy về phía trước. Những người qua đường cùng những người chạy xe máy điều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn anh qua lớp kính cửa xe.
Đoạn đường này rất nhiều đèn giao thông. Lãnh Hoành Dục bất mãn dơ đồng hồ trên tay lên xem..
Không còn kiên nhẫn nữa anh nhấn mạnh ga lao nhanh về phía trước.
Hình như hiện tại y như là nước sôi đổ vào mông anh vậy.
Âu Nhã xanh mặt mày, tay cầm sợi dây an toàn đang được đeo trên người. Hắn sợ nếu mà buông ra bản thân mình sẽ từ xe rơi ra ngoài.. huhu không muốn đâu.
- Lãnh tổng... Lãnh tổng ngài bình tĩnh một chút. Tôi đã liên hệ bên kia rồi. Ba mươi phút nữa sẽ có máy bay tư nhân đến đón chúng ta..
Lãnh Hoành Dục xoay mặt qua nhìn hắn, đôi mắt màu đỏ mang hơi máu ánh lên tia chết chóc.
- Tôi muốn ngay bây giờ.
- Chủ tịch à, anh đừng như thế cứ rất đáng sợ đó.
...........
Bệnh viện Hoa Ảnh..
- Bác sĩ con dâu của tôi làm sao thế? Vừa nãy còn sốt cao. - Bà lo lắng nhìn cô sau đó chuyển mắt sang nhìn bác sĩ đang không ngừng lắc đầu thở dài.
- Không có gì đáng ngại. Chỉ là... - Bác sĩ nữ kéo dài vế cuối, Nhan Y lại càng lo lắng vô cùng.
- Bác sĩ. Nói nhanh đi..
Bác sĩ nữ trung niên đẩy gọng kính đang đeo, bà nghiêm nghị nói:
- Bà cũng thật là. Muốn có cháu thì cũng đâu cần thiết phải làm thế. Cô gái này sắp chết vì làm cái đó đó..
Nhan Y trừng mắt, bà nhìn qua Tô Niên một cái.
- Không tin thì có thể nhìn cơ thể cô gái nhỏ này. Khắp nơi đều là dấu tích của hoan ái.. adaaa Phu nhân tôi khuyên bà hãy khuyên nhủ con trai của bà phải nên kìm nén thú tính lại. Cô bé vì kiệt sức mà ngất đi đó..
Nhan Y đỏ mặt nói nho nhỏ.
- Cảm ơn bác sĩ..
............
Sân bay Quốc tế...
- Khi nào đến? - Anh trầm ngâm lên tiếng.
- Ba tiếng đồng hồ..
Lãnh Hoành Dục tiến về phía trước của Cơ trưởng đang lái máy bay. Anh đẩy anh ta sang một bên sau đó nhảy vào chỗ của Cơ trưởng thường ngồi, Lãnh Hoành Dục lái với tốc độ gió bay trong mưa..
Cơ Trưởng hoảng hốt: - Ai làm Lãnh tổng như vậy?.
Âu Nhã dựa lưng vào tấm ghế đệm thản nhiên ngâm nghi tách trà nóng hổi đang cầm trên tay.
- Vợ bệnh. Nên ngài ấy mới như vậy.
Cơ Trưởng há hốc mồm: - Cái gì? Ngài ấy có vợ khi nào mà ngay cả cơ trưởng như tôi cũng không biết?
- Cậu nhiều chuyện.
......
6h sáng tại bệnh viện Hoa Ảnh..
- Anh ơi. Chưa được vào đâu ạ. Bảy giờ mới mở cửa bệnh viện..
Bảo vệ tiến mấy bước cản trở. Ông nào dám cản anh?
Ông này cũng ăn gan hùm rồi đó nhaa.
- Tránh ra.
Anh đẩy mạnh ông ta ra. Mạnh mẽ tiến về phía cửa chính của bệnh viện.
Sơ lược về những thiệt hại từ Pháp trở về Bắc Kinh. Lãnh Hoành Dục đã làm thiệt hại nguyên cả Sân bay quốc tế, vượt đèn đỏ, ẩu đã, đánh nhau. lớn tiếng, hâm doạ,....
Lãnh tổng nhà taa hôm nay biết thành côn đồ khi nào nhỉ?
Hắn nhíu mày cau chặt, cái gì...? Đừng nói với tôi đây là Lãnh tổng trong truyền thuyết đó nhaaa.
Y tá cười trộm. Người này không phải Lãnh tổng chắc chắn là như thế rồi.
- Cô cười cái gì? Có chỗ nào mắc cười hả? Vợ tôi ở phòng nào?
Y tá tái xanh mặt định chạy, nhưng lại bị cánh tay Lãnh Hoành Dục bóp chặt cổ...
Ôi má ơi.. anh nhà đang dầu sôi lửa bỏng đó chị y tá à.
- Vợ tôi ở phòng số mấy? - Ánh mắt của anh tràn đầy sự nguy hiểm cùng khó lường.
Y tá lấp bắp lên tiếng: - Vợ ngài tên gì? Cho tôi biết tên để dễ tìm.
Hắn buông lỏng cổ cô ta ra, lạnh lùng lên tiếng.
- Tô Niên.. bà xã của tôi.
Y tá lật lật tài liệu cầm trên tay sau đó mới nhẹ giọng cẩn trọng lên tiếng.
- Phòng số 796.
Y tá ngước mặt lên nhìn. Anh ta đi rồi. Đúng là doạ người sợ chết khiếp.
Không biết dáng vẻ lạnh lùng đó một khi nhõng nhẽo sẽ như thế nào nhỉ? Cô y tá cười trào phúng.
Cạch..
Cánh cửa phòng số 796 được một bàn tay lạnh mát đẩy nhẹ. Cánh cửa vừa được mở anh chỉ thấy duy nhất bảo bối nhỏ ngủ rất ngoan trên giường. Khoé môi Lãnh Hoành Dục nhẹ cong. Chỉ khi ở cùng cô, anh mới có những biểu cảm như thế.
Đôi giày da chậm rãi đi vào, Tô Niên nghe được tiếng bước chân nên mở toang mắt nhìn về phía trước.
Cô sợ anh thật rồi!!! Người đàn ông này rất đáng sợ.
Biểu cảm trên gương mặt của cô khiến Lãnh Hoành Dục không mấy hài lòng. Anh đặt mông ngồi lên chiếc ghế kế giường bệnh của cô. Nhìn cô một cách thực thâm tình.
Bàn tay lạnh mát cầm nhẹ lấy cánh tay cô, như dỗ dành như yêu thương. Anh vuốt ve đôi tay nóng ẩm của cô một hồi lâu sau đó hạ người xuống định hôn. Lại thấy phản ứng của cô định rút tay lại làm Lãnh Hoành Dục càng nắm chặt hơn.
- Hôn là sẽ hết bệnh. Niên Niên ngoan.
Tưởng cô ngốc à? Hôn sẽ hết bệnh?
Tô Niên trừng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói.
- Tôi muốn nghỉ ngơi. Anh về đi.
Anh nói tiếp: - Làm sao được. Vợ bệnh anh phải ở đây chăm sóc em chứ. Nhỡ em cần gì khi không có anh thì biết phải làm sao?
Tô Niên xoay mặt hướng khác, Lãnh Hoành Dục thừa cơ hội hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô. Đôi môi chạm nhẹ một dòng điện xẹt nhẹ chạy qua người cô. Chốc lát lại thấy cả gương mặt Tô Niên đỏ ửng.
- Niên Niên ngủ đi nhé. Anh canh chừng em.
Anh nói, nhưng chất giọng nhẹ nhàng trầm ấm rất đỗi xa lạ.
Lần đầu tiên anh trầm ổn, ôn nhu như thế. Lại khiến tâm tình Tô Niên có chút bất ngờ nhè nhẹ.
Đùng...
Tiếng động quá lớn, khiến cả người Tô Niên run nhẹ, Lãnh Hoành Dục trừng mắt nhìn về hướng cửa.
Bên ngoài là Cảnh sát trưởng đang truy hỏi một số việc nho nhỏ với Âu Nhã. Tên cảnh sát hung hăng quát lớn.
- Cậu chủ các người đánh nhau, vượt đèn đỏ, tông người đi đường, ẩu đả, lại muốn tôi đích thân mời đến trụ sở cảnh sát đấy hả? Anh ta đang ở đâu?
Tên cảnh sát tự cao tự đại ra vẻ bản thân với các nữ y tá trong bệnh viện.
Một cô y tá sợ chạy một mạch trốn ở góc tường nói lí nhí cho cô y tá thứ hai nghe.
- Tên cảnh sát này ăn gan hùm rồi? Ai mà chẳng biết Ngài Lãnh ghét nhất là bị ai đó phá giấc ngủ của vợ ngài ấy. Lần này coi như tiêu ông ta rồi.
Cô y tá thứ hai lau vạt mồ hôi trên trán: - Anh ta rất đáng sợ. Bởi bây giờ vẫn chưa có vợ hehe...
- Có vợ rồi. Cô ấy đang nằm ở phòng 796 đó. Nghe bác sĩ nói cô ấy bị làm cái đó nhiều quá đâm ra ngất xỉu. Vì mất máu quá nhiều...
- Thật không ngờ ham muốn của ngài Lãnh lại dã man đến thế!! Hehe..
- Suỵt. Nhỏ tiếng thôi để ngài Lãnh nghe được tôi và cô cũng không còn đường sống đâu đó. Đi làm việc thôi..
- Không kiếm được vé máy bay thì nghỉ việc đi.
Anh tức giận thật rồi. Thật đáng sợ Âu Nhã cầm điện thoại lên nhấn một dãy số và gọi điện.
- Chào cậu. Tối nay có còn vé máy bay về Bắc Kinh không? Đúng đúng Lãnh tổng đang có việc gấp cần về ngay.
Âu Nhã nhanh nhẹn lên tiếng, còn Lãnh Hoành Dục mặt mày đen như đít nồi. Anh lái xe lao như hổ báo chạy về phía trước. Những người qua đường cùng những người chạy xe máy điều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn anh qua lớp kính cửa xe.
Đoạn đường này rất nhiều đèn giao thông. Lãnh Hoành Dục bất mãn dơ đồng hồ trên tay lên xem..
Không còn kiên nhẫn nữa anh nhấn mạnh ga lao nhanh về phía trước.
Hình như hiện tại y như là nước sôi đổ vào mông anh vậy.
Âu Nhã xanh mặt mày, tay cầm sợi dây an toàn đang được đeo trên người. Hắn sợ nếu mà buông ra bản thân mình sẽ từ xe rơi ra ngoài.. huhu không muốn đâu.
- Lãnh tổng... Lãnh tổng ngài bình tĩnh một chút. Tôi đã liên hệ bên kia rồi. Ba mươi phút nữa sẽ có máy bay tư nhân đến đón chúng ta..
Lãnh Hoành Dục xoay mặt qua nhìn hắn, đôi mắt màu đỏ mang hơi máu ánh lên tia chết chóc.
- Tôi muốn ngay bây giờ.
- Chủ tịch à, anh đừng như thế cứ rất đáng sợ đó.
...........
Bệnh viện Hoa Ảnh..
- Bác sĩ con dâu của tôi làm sao thế? Vừa nãy còn sốt cao. - Bà lo lắng nhìn cô sau đó chuyển mắt sang nhìn bác sĩ đang không ngừng lắc đầu thở dài.
- Không có gì đáng ngại. Chỉ là... - Bác sĩ nữ kéo dài vế cuối, Nhan Y lại càng lo lắng vô cùng.
- Bác sĩ. Nói nhanh đi..
Bác sĩ nữ trung niên đẩy gọng kính đang đeo, bà nghiêm nghị nói:
- Bà cũng thật là. Muốn có cháu thì cũng đâu cần thiết phải làm thế. Cô gái này sắp chết vì làm cái đó đó..
Nhan Y trừng mắt, bà nhìn qua Tô Niên một cái.
- Không tin thì có thể nhìn cơ thể cô gái nhỏ này. Khắp nơi đều là dấu tích của hoan ái.. adaaa Phu nhân tôi khuyên bà hãy khuyên nhủ con trai của bà phải nên kìm nén thú tính lại. Cô bé vì kiệt sức mà ngất đi đó..
Nhan Y đỏ mặt nói nho nhỏ.
- Cảm ơn bác sĩ..
............
Sân bay Quốc tế...
- Khi nào đến? - Anh trầm ngâm lên tiếng.
- Ba tiếng đồng hồ..
Lãnh Hoành Dục tiến về phía trước của Cơ trưởng đang lái máy bay. Anh đẩy anh ta sang một bên sau đó nhảy vào chỗ của Cơ trưởng thường ngồi, Lãnh Hoành Dục lái với tốc độ gió bay trong mưa..
Cơ Trưởng hoảng hốt: - Ai làm Lãnh tổng như vậy?.
Âu Nhã dựa lưng vào tấm ghế đệm thản nhiên ngâm nghi tách trà nóng hổi đang cầm trên tay.
- Vợ bệnh. Nên ngài ấy mới như vậy.
Cơ Trưởng há hốc mồm: - Cái gì? Ngài ấy có vợ khi nào mà ngay cả cơ trưởng như tôi cũng không biết?
- Cậu nhiều chuyện.
......
6h sáng tại bệnh viện Hoa Ảnh..
- Anh ơi. Chưa được vào đâu ạ. Bảy giờ mới mở cửa bệnh viện..
Bảo vệ tiến mấy bước cản trở. Ông nào dám cản anh?
Ông này cũng ăn gan hùm rồi đó nhaa.
- Tránh ra.
Anh đẩy mạnh ông ta ra. Mạnh mẽ tiến về phía cửa chính của bệnh viện.
Sơ lược về những thiệt hại từ Pháp trở về Bắc Kinh. Lãnh Hoành Dục đã làm thiệt hại nguyên cả Sân bay quốc tế, vượt đèn đỏ, ẩu đã, đánh nhau. lớn tiếng, hâm doạ,....
Lãnh tổng nhà taa hôm nay biết thành côn đồ khi nào nhỉ?
Hắn nhíu mày cau chặt, cái gì...? Đừng nói với tôi đây là Lãnh tổng trong truyền thuyết đó nhaaa.
Y tá cười trộm. Người này không phải Lãnh tổng chắc chắn là như thế rồi.
- Cô cười cái gì? Có chỗ nào mắc cười hả? Vợ tôi ở phòng nào?
Y tá tái xanh mặt định chạy, nhưng lại bị cánh tay Lãnh Hoành Dục bóp chặt cổ...
Ôi má ơi.. anh nhà đang dầu sôi lửa bỏng đó chị y tá à.
- Vợ tôi ở phòng số mấy? - Ánh mắt của anh tràn đầy sự nguy hiểm cùng khó lường.
Y tá lấp bắp lên tiếng: - Vợ ngài tên gì? Cho tôi biết tên để dễ tìm.
Hắn buông lỏng cổ cô ta ra, lạnh lùng lên tiếng.
- Tô Niên.. bà xã của tôi.
Y tá lật lật tài liệu cầm trên tay sau đó mới nhẹ giọng cẩn trọng lên tiếng.
- Phòng số 796.
Y tá ngước mặt lên nhìn. Anh ta đi rồi. Đúng là doạ người sợ chết khiếp.
Không biết dáng vẻ lạnh lùng đó một khi nhõng nhẽo sẽ như thế nào nhỉ? Cô y tá cười trào phúng.
Cạch..
Cánh cửa phòng số 796 được một bàn tay lạnh mát đẩy nhẹ. Cánh cửa vừa được mở anh chỉ thấy duy nhất bảo bối nhỏ ngủ rất ngoan trên giường. Khoé môi Lãnh Hoành Dục nhẹ cong. Chỉ khi ở cùng cô, anh mới có những biểu cảm như thế.
Đôi giày da chậm rãi đi vào, Tô Niên nghe được tiếng bước chân nên mở toang mắt nhìn về phía trước.
Cô sợ anh thật rồi!!! Người đàn ông này rất đáng sợ.
Biểu cảm trên gương mặt của cô khiến Lãnh Hoành Dục không mấy hài lòng. Anh đặt mông ngồi lên chiếc ghế kế giường bệnh của cô. Nhìn cô một cách thực thâm tình.
Bàn tay lạnh mát cầm nhẹ lấy cánh tay cô, như dỗ dành như yêu thương. Anh vuốt ve đôi tay nóng ẩm của cô một hồi lâu sau đó hạ người xuống định hôn. Lại thấy phản ứng của cô định rút tay lại làm Lãnh Hoành Dục càng nắm chặt hơn.
- Hôn là sẽ hết bệnh. Niên Niên ngoan.
Tưởng cô ngốc à? Hôn sẽ hết bệnh?
Tô Niên trừng mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói.
- Tôi muốn nghỉ ngơi. Anh về đi.
Anh nói tiếp: - Làm sao được. Vợ bệnh anh phải ở đây chăm sóc em chứ. Nhỡ em cần gì khi không có anh thì biết phải làm sao?
Tô Niên xoay mặt hướng khác, Lãnh Hoành Dục thừa cơ hội hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô. Đôi môi chạm nhẹ một dòng điện xẹt nhẹ chạy qua người cô. Chốc lát lại thấy cả gương mặt Tô Niên đỏ ửng.
- Niên Niên ngủ đi nhé. Anh canh chừng em.
Anh nói, nhưng chất giọng nhẹ nhàng trầm ấm rất đỗi xa lạ.
Lần đầu tiên anh trầm ổn, ôn nhu như thế. Lại khiến tâm tình Tô Niên có chút bất ngờ nhè nhẹ.
Đùng...
Tiếng động quá lớn, khiến cả người Tô Niên run nhẹ, Lãnh Hoành Dục trừng mắt nhìn về hướng cửa.
Bên ngoài là Cảnh sát trưởng đang truy hỏi một số việc nho nhỏ với Âu Nhã. Tên cảnh sát hung hăng quát lớn.
- Cậu chủ các người đánh nhau, vượt đèn đỏ, tông người đi đường, ẩu đả, lại muốn tôi đích thân mời đến trụ sở cảnh sát đấy hả? Anh ta đang ở đâu?
Tên cảnh sát tự cao tự đại ra vẻ bản thân với các nữ y tá trong bệnh viện.
Một cô y tá sợ chạy một mạch trốn ở góc tường nói lí nhí cho cô y tá thứ hai nghe.
- Tên cảnh sát này ăn gan hùm rồi? Ai mà chẳng biết Ngài Lãnh ghét nhất là bị ai đó phá giấc ngủ của vợ ngài ấy. Lần này coi như tiêu ông ta rồi.
Cô y tá thứ hai lau vạt mồ hôi trên trán: - Anh ta rất đáng sợ. Bởi bây giờ vẫn chưa có vợ hehe...
- Có vợ rồi. Cô ấy đang nằm ở phòng 796 đó. Nghe bác sĩ nói cô ấy bị làm cái đó nhiều quá đâm ra ngất xỉu. Vì mất máu quá nhiều...
- Thật không ngờ ham muốn của ngài Lãnh lại dã man đến thế!! Hehe..
- Suỵt. Nhỏ tiếng thôi để ngài Lãnh nghe được tôi và cô cũng không còn đường sống đâu đó. Đi làm việc thôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.