Chương 34
Minh Moon
10/04/2014
Cuối cùng cũng tới ngày Thiên Vân xách hành lí lên đường đi công tác. Hải chở cô ra sân bay, còn cẩn thận cầm giúp chiếc túi du lịch nhỏ mà nặng trĩu cho tới tận khi cô qua cửa hải quan tuy rằng anh vẫn giữ thái độ khẩn trương thần bí và có chút xa cách, dường như bận rộn giấu cô lén lút làm chuyện gì đó suốt hai ngày qua, một mực không hé lộ cho cô biết. Vân buồn bực, nhưng cũng lo soạn tham luận cho buổi hội thảo chuyên ngành trong chuyến công tác lần này, nên chưa rảnh để mà tra xét. Họ vẫy tay chào tạm biệt qua hàng cửa ngăn cách. Đi được 10 bước chân, cô thử lén quay đầu nhìn lại, xem có còn thấy bóng dáng anh đứng ở đó nhìn theo mình hay không. Vẫn biết kiểu hành động này quá sức vớ vẩn nhưng trong lòng cô lại không ngừng nuôi hy vọng, thấy anh đứng ở vị trí cũ chờ đón ánh mắt của cô, lưu luyến không rời. Có điều, bóng dáng của anh đã mất hút không biết từ lúc nào. Thiên Vân mỉm cười tự giễu cái hành động ngớ ngẩn của mình. Thực tế quả thật là khác xa so với mấy cảnh trong tiểu thuyết, phim ảnh hay nhắc tới.
Cô loay hoay kiếm chỗ ngồi của mình trên máy bay. Đây rồi, hàng 25, hãy E! Cô kiên nhẫn đợi một vài người khách kế bên tiến lên phía trước mới tới lượt mình nhón chân nhét chiếc túi căng phồng lên khoang hành lí phía bên trên. Chiếc túi hơi to một chút so với khoảng không gian đựng khiến cô bặm môi vừa đẩy vừa nhét nó vào. Đang loay hoay, một bàn tay nam giới thò ra từ phía sau đỉnh đầu của cô, giúp cô xử lý chiếc túi cứng đầu. Vân quay lại định cảm ơn, nhưng lời nói chưa kịp dâng lên nơi đầu môi đã biến thành một tiếng reo ngạc nhiên khe khẽ:
- Ồ! Anh ạ!
- Ừ, là anh đây! – Giám đốc Phú đứng gần sau lưng cô, cười cười thay cho lời chào. Máy bay chật chội, một hành khách len qua lối đi, khiến cho hai người bọn họ bị ép sát vào nhau. Vân ngượng ngùng lui vào trong ghế ngồi. Điều cô không thể ngờ được là anh ta cũng chen vào theo. Hóa ra, ghế của anh ngay sát bên cô. Bây giờ cô mới vỡ lẽ nụ cười đầy ẩn ý của chị Phương lúc thông báo chuyến công tác này với cô, vốn có liên quan đến Phú. Bà mối ấy vẫn chưa từ bỏ chuyện tốt đẹp mình muốn vun cho đàn em. Cô lẽ ra phải đoán được từ sớm là trong chuyến đi Hà Nội này thì giám đốc một công ty phát hành lớn cũng có thể tham gia chứ. Vân thầm than khổ trong lòng. Hai người bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau đôi lần, thậm chí cũng không phải là tự giác gì mà đều là do người khác hay hoàn cảnh tác động vào. Sau đó, cô cũng chẳng thấy anh liên lạc lại gì thêm. Chắc vẻ bình tĩnh tẻ nhạt của cô làm anh chán ngấy. Vả lại, bên cạnh anh các cô gái xinh đẹp giỏi giang thiếu gì, anh vơ một cái lại không được vài người vài người ưng ý hay sao? Nghĩ đến đấy, cô yên lòng ngả người xuống lưng ghế.
Tiếng loa trên hệ thống phát ra một giọng nữ mềm mại, yêu cầu các hành khách ngồi yên vị trí, thắt dây an toàn, gập bàn ăn, tắt hết các thiết bị di động để máy bay chuẩn bị cất cánh. Không muốn trò chuyện nhiều lời với người ngồi cạnh, vừa nghe báo hiệu máy bay đã ổn định trên không, Thiên Vân tựa đầu vào gần cửa sổ, nhắm mắt ngủ, bỏ qua cả suất ăn nhẹ phục vụ trên chuyến bay. Thế mà cuối cùng cô cũng dể dàng ngủ thiếp đi thật. Thậm chí đến khi Phú lay khẽ cánh tay cô, nhắc cô dựng thắng lưng ghế dậy vì máy bay sắp hạ cánh, cô mới mờ mịt hé mắt ra. Mất vài phút di chuyển trên đường băng, cuối cùng, máy bay cũng dừng hẳn. Đám hành khách nhộn nhạo như những con ong trong tổ, ai nấy khẩn trương muốn thoát cho nhanh ra khỏi khoang bụng của con chim sắt khổng lồ này. Lúc Vân đi theo sau Phú ra tới khoang hạng nhất, bất chợt một người phụ nữ lớn tuổi hướng về phía Phú nói:
- Anh gì ơi, cám ơn anh lúc nãy đã đổi ghế cho tôi nhé! Ngồi ở khoang này đúng là êm quá cơ. Cứ như ru ấy.
- Dạ, không có gì đâu cô.
Họ còn trao đổi thêm vài câu xã giao nữa, Vân đều nghe thấy hết. Vậy là, cái ý nghĩ dỗ cho cô yên lòng lúc mới vào máy bay bỗng nhiên tan rã. Anh ấy vẫn để ý đến cô sao? Cô không biết nên lấy làm vui hay là buồn về chuyện này nữa.
Về đến khách sạn, cô nhận được điện thoại của Hải. Anh hỏi cô đã tới nới chưa, thời tiết ở Hà Nội như thế nào, có mệt không, có bị say xe không. Giọng anh rất vội vàng, cô còn nghe rất rõ những tiếng ồn ào của rất nhiều người và cả tiếng máy móc đang vận hành.
- Anh đang ở công trường hay sao mà ồn thế?
- Ừ, anh đang bận chút. Thế thôi, gặp sau nhé!
Hơ! Chưa để cô kịp nói gì, điện thoại đã bị anh cúp rồi!
Cuộc hội thảo diễn ra khá thuận lợi. Trong suốt thời gian này, Phú luôn theo cạnh chăm sóc Vân rất tận tình nhưng đều bị cô khéo léo khước từ. Buổi tối thứ 7, trước ngày chuyến công tác kết thúc, Phú hẹn đưa cô đi ăn tối. Vẻ kiến quyết của anh khiến cho Vân khó có thể chối từ. Thế là cô đành theo anh lên taxi, nhằm hướng Hồ Tây mà tiến. Đường phố Hà Nội cô không rành rẽ lắm, chỉ thấy xe đi qua những con phố nhỏ mà ồn ào, rồi lại vòng qua những ngõ ngách sâu hút, cũng ồn ào không kém. Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa một ngôi nhà, mà nếu như không có tấm biển đề chữ “Nhà hàng Hoa Hải”, thì cô cứ nghĩ nó cũng là một nhà dân bình thường nào đó. Từ cổng, hai người đi sâu vào trong sân mới thấy một nhân viên nam mặc quần tây, áo sơ mi hơi cũ nhưng sạch sẽ, chạy ra đón, rồi dẫn họ lên lầu trên. Cơn gió mát từ những tán hoa sữa bên ngoài cửa sổ ùa vào, Vân chợt nhận ra, họ đang ngồi ở một vị trí ngay sát con sông Hồng trứ danh trên đất Bắc. Xa xa về phía bên phải tầm mắt của cô là dòng sông rộng lớn, lúc này chỉ thấy màu lấp lánh bạc của những con sóng nhấp nhô chứ không nhìn rõ cảnh vật.
Phục vụ mang thực đơn lên. Vân tò mò mở ra, thấy toàn là những món ăn đặc sản với nhiều cái tên lạ lẫm khiến cho cô không biết nên chọn món nào, đành phó thác cho Phú. Anh không cần nhìn thực đơn, chỉ nhìn cô cất tiếng hỏi:
- Nơi này ngon nhất là món cá lăng. Mình chọn một con cá lăng được không em?
- Dạ được.
Anh quay sang cậu phục vụ:
- Phiền lấy một con cá đủ cho 3 món, hai người ăn, một chiên nghệ, một hấp, một lẩu măng chua.
Anh quay sang Vân dò hỏi, cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý cả hai chân hai tay.
- Anh chị có dùng rượu, bia hay đồ uống gì không ạ? Hay anh chị dùng vang nhé?
- Cũng được.
- Anh chị dùng vang Pháp hay Chi-lê ạ? Nhà hàng em mới nhập về một lô vang Chi-lê rất ngon, để em mang ra cho anh chị xem. – Người phục vụ nhanh nhẹn mang tới một chai vang trắng thanh mảnh, chìa phần nhãn tới trước mặt Phú, xong lại chìa sang phía Vân. Chai vang được ủ từ năm 1997, của một hãng nước ngoài có cái tên rất dài.
- Uống thử chai này nhé?
- Dạ, em thế nào cũng được.
- Vậy khui chai này!
Rượu được rót ra hai ly thủy tinh. Một lát sau, các món ăn nóng hổi cũng được bưng ra. Thịt cá lăng mềm chắc, lại ngọt, dù hấp hay chiên cũng đều ngon như nhau. Vân phải công nhận giám đốc Phú là người rất sành ăn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh về những nét đối lập và tương đồng trong phong cách ẩm thực của Hà Nội và Sài Gòn, tuyệt nhiên không nói gì tới những chuyện cá nhân. Ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, Phú lại rủ Vân đi dạo ngắm cảnh hồ Gươm về đêm. Thực lòng Vân không muốn đi, nhưng cô linh cảm thấy lần đi dạo này sẽ giải quyết được nhiều điều vướng mắc giữa hai người. Nếu đã vậy, thì nói luôn một lần này cho xong.
Sáng hôm sau, theo như chỉ dẫn của Mùa Xuân, Vân tìm được cửa hàng ô mai Hồng Lam ở phố Hàng Đường, chen vào cái cửa hàng bé tí tẹo như cái hộp gỗ vuông ấy, lựa vài hộp sấu bao tử cho các cô ở văn phòng. Gớm, trước khi đi họ đã nhấm nháy dặn dò, chỉ sợ cô quên mất món đặc sản chua chua ngọt ngọt mà đám các cô nữ này rất nghiện. Sau đó lang thang thế nào, lại lạc sang một con phố chỉ toàn bày đồ trang sức vàng bạc. Trong vai một người khách du lịch thảnh thơi, Vân ngắm nghía qua dãy tủ kính một cách tò mò. Những người bán hàng trông thấy cô đều nở nụ cười thân thiện, đon đả chào mời. Giọng Hà Nội nghe ngọt như mía lùi, nhưng âm sắc lại hơi cao, có vài phần khách sáo. Lúc cô đi lướt qua một cửa hàng, không hiểu sao trong khoảnh khắc ngắn ngủi đứng lại, ánh mắt ngay lập tức bị một cặp nhẫn thu hút. Cặp nhẫn đôi làm bằng bạch kim, khá mảnh, có khắc hình hai chiếc lá phong, Mỗi cuống lá gắn một viên đá nhỏ sáng lấp lánh. Cô đã đi qua rồi, nhưng không kìm được, lại quay lại. Cuối cùng, cũng bị cặp nhẫn tinh xảo đẹp đẽ ấy làm cho mê hoặc, phải rút ví tiền ra.
- Cô có muốn khắc tên hay chữ gì đó vào mặt trong của nhẫn không? – Người bán hàng hỏi.
- Dạ, được à?
- Miễn phí! Nhưng phải chiều mới lấy được.
- Chiều thì cháu bay vào Sài Gòn mất rồi.
- Không sao, nếu cô thích thì để lại địa chỉ. Chúng tôi sẽ gửi tới tận nơi. Cái cửa hàng này uy tín đã mấy chục năm, từ thời ông nội tôi tới giờ, không có lừa đảo đâu mà sợ. Còn không thì tôi gói luôn cho cô.
Thế là Thiên Vân ghi địa chỉ lại. Buổi chiều, cô được đơn vị tổ chức đón ra sân bay. Phú cũng ở trong đám hành khách trên chuyến bay này, nhưng anh không còn đổi vé cho ai nữa mà ngồi yên vị ở khoang hạng nhất. Lúc cô đi lên máy bay, có lướt qua anh, cảm giác áy náy tối qua trỗi dậy trong lồng ngực. Nhưng anh nhìn thấy cô lại tỉnh như không, còn khẽ nhoẻn cười.
Tối qua, khi ngồi trên chiếc ghế đá còn trống duy nhất cạnh Bờ Hồ, Phú đã hỏi cô:
- Chúng ta hẹn hò đi. Làm bạn gái của anh nhé!
Vân định nói ra câu trả lời cô đã dợt đi dợt lại nhiều lần ở trong đầu. Nhưng cuối cùng chỉ biết thốt lên:
- Em không thể!
Dù giọng điệu của cô kiên định, nhưng chỉ cô mới biết trong lòng cũng đang cảm thấy một chút xót xa, chỉ một chút thôi. Có lẽ cô cũng như đa số phụ nữ trên thế gian này. Dù từ chối người mình không yêu thì vẫn thấy áy náy thương cảm. Huống hồ cô biết Phú là một người đàn ông tốt.
- Là anh chàng đó đúng không? – Anh hỏi sau những phút im lặng.
- Là anh ấy.
Phú ngồi thẳng người lại, không nhìn cô, mà nhìn ra phía tháp Rùa đang lấp lánh đèn:
- Anh nói thế này nhé. Hy vọng em không phật lòng. Anh cảm thấy em hợp với anh hơn với cậu ta. Anh biết cậu ta kém tuổi em. Việc đó thời nay cũng không quá quan trọng. Cái chính là tính cách của cậu ta và của em có vẻ hơi trái ngược. Bây giờ em có thể thấy cậu ta nhiệt tình với mình, nhưng với độ tuổi ấy, con người ấy, cái nhiệt tình có cao đến đâu, mạnh đến đâu rồi cũng sẽ phai nhạt. Đàn ông khác phụ nữ. Ở tuổi 20, phụ nữ đã trưởng thành, còn con trai bọn anh, thì vẫn chỉ là một đứa trẻ to đầu ham vui không hơn. Anh cũng đã trải qua vài mối tình tưởng có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nhưng cuối cùng đến tuổi này rồi, chỉ muốn tìm một người hợp với mình để lấy làm vợ. Em cũng đã đến lúc cần một nơi chốn ổn định. Vì vậy, anh nghĩ chúng ta nên cho nhau một cơ hội.
Đó là lời nói xuất phát từ miệng của một người đàn ông thành đạt, chín chắn. Người ta bình tĩnh như thế, khi bị từ chối vẫn ngẩng cao đầu thỉnh giáo người đối diện. Vân cúi đầu nên thể không biết cô đang nghĩ gì. Rất lâu, rất lâu sau, cô mới ngẩng lên, nỏi khẽ khàng:
- Em cám ơn anh đã dành tình cảm cho em. Thật đấy. Em rất trân trọng những lời anh vừa bảo em. Nhưng em chỉ có thể nói xin lỗi. Trước đây em cũng chưa từng nghĩ mình với anh ấy có thể đến bên nhau, thậm chí cũng đã từng coi anh ấy chỉ như một đứa trẻ con. Nhưng rồi em chợt nhận ra, nếu như có niềm tin, thì sẽ có cam đảm. Cũng không nói là em tin tưởng anh ấy, mà là em đang tin tưởng chính mình. Em tin rằng em sẽ hạnh phúc với quyết định của mình.
Cô cũng gật đầu với anh, sau đó đi tìm ghế của mình. Lần này là hàng 15, dãy A. Nhưng ghế đó đã có người ngồi vào trước mất rồi. Vân nhíu mày, kiểm tra lại cuống vé. Không, cô không nhầm, đúng là ghế 15 dãy A của cô đã bị người khác chiếm mất. Cô cất giọng lịch sự:
- Xin lỗi, phiền anh kiểm tra lại vé. Đây là ghế của tôi.
Người đàn ông ngớ ra một lát, rồi thò tay vào túi áo khoác lôi vé ra săm soi, rồi lại nhìn lên ký hiệu ghế trên đầu. Sau đó, anh ta đứng dậy cười ngượng nghịu:
- Ấy chết. Xin lỗi cô. Tôi nhầm. Ghế của tôi ở hàng trên.
- Dạ, không có gì ạ.
Cô giành lại ghế của mình, an ổn ngồi xuống. Cứ như thế, nếu như mỗi người có một chiếc vé định sẵn chiếc ghế nào là dành cho mình thì thật tốt biết bao. Sẽ chẳng phải hoang mang, chẳng phải lo nghĩ, chẳng phải nghi ngờ. Nhưng cuộc đời lại không như vậy. Chiếc ghế nào định sẵn là để dành cho riêng mình cô? Không một ai biết trước được. Nên người ta chỉ có thể tin tưởng mà chọn cho mình một nơi chốn yên bình nào đó mà thôi!
Cô loay hoay kiếm chỗ ngồi của mình trên máy bay. Đây rồi, hàng 25, hãy E! Cô kiên nhẫn đợi một vài người khách kế bên tiến lên phía trước mới tới lượt mình nhón chân nhét chiếc túi căng phồng lên khoang hành lí phía bên trên. Chiếc túi hơi to một chút so với khoảng không gian đựng khiến cô bặm môi vừa đẩy vừa nhét nó vào. Đang loay hoay, một bàn tay nam giới thò ra từ phía sau đỉnh đầu của cô, giúp cô xử lý chiếc túi cứng đầu. Vân quay lại định cảm ơn, nhưng lời nói chưa kịp dâng lên nơi đầu môi đã biến thành một tiếng reo ngạc nhiên khe khẽ:
- Ồ! Anh ạ!
- Ừ, là anh đây! – Giám đốc Phú đứng gần sau lưng cô, cười cười thay cho lời chào. Máy bay chật chội, một hành khách len qua lối đi, khiến cho hai người bọn họ bị ép sát vào nhau. Vân ngượng ngùng lui vào trong ghế ngồi. Điều cô không thể ngờ được là anh ta cũng chen vào theo. Hóa ra, ghế của anh ngay sát bên cô. Bây giờ cô mới vỡ lẽ nụ cười đầy ẩn ý của chị Phương lúc thông báo chuyến công tác này với cô, vốn có liên quan đến Phú. Bà mối ấy vẫn chưa từ bỏ chuyện tốt đẹp mình muốn vun cho đàn em. Cô lẽ ra phải đoán được từ sớm là trong chuyến đi Hà Nội này thì giám đốc một công ty phát hành lớn cũng có thể tham gia chứ. Vân thầm than khổ trong lòng. Hai người bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau đôi lần, thậm chí cũng không phải là tự giác gì mà đều là do người khác hay hoàn cảnh tác động vào. Sau đó, cô cũng chẳng thấy anh liên lạc lại gì thêm. Chắc vẻ bình tĩnh tẻ nhạt của cô làm anh chán ngấy. Vả lại, bên cạnh anh các cô gái xinh đẹp giỏi giang thiếu gì, anh vơ một cái lại không được vài người vài người ưng ý hay sao? Nghĩ đến đấy, cô yên lòng ngả người xuống lưng ghế.
Tiếng loa trên hệ thống phát ra một giọng nữ mềm mại, yêu cầu các hành khách ngồi yên vị trí, thắt dây an toàn, gập bàn ăn, tắt hết các thiết bị di động để máy bay chuẩn bị cất cánh. Không muốn trò chuyện nhiều lời với người ngồi cạnh, vừa nghe báo hiệu máy bay đã ổn định trên không, Thiên Vân tựa đầu vào gần cửa sổ, nhắm mắt ngủ, bỏ qua cả suất ăn nhẹ phục vụ trên chuyến bay. Thế mà cuối cùng cô cũng dể dàng ngủ thiếp đi thật. Thậm chí đến khi Phú lay khẽ cánh tay cô, nhắc cô dựng thắng lưng ghế dậy vì máy bay sắp hạ cánh, cô mới mờ mịt hé mắt ra. Mất vài phút di chuyển trên đường băng, cuối cùng, máy bay cũng dừng hẳn. Đám hành khách nhộn nhạo như những con ong trong tổ, ai nấy khẩn trương muốn thoát cho nhanh ra khỏi khoang bụng của con chim sắt khổng lồ này. Lúc Vân đi theo sau Phú ra tới khoang hạng nhất, bất chợt một người phụ nữ lớn tuổi hướng về phía Phú nói:
- Anh gì ơi, cám ơn anh lúc nãy đã đổi ghế cho tôi nhé! Ngồi ở khoang này đúng là êm quá cơ. Cứ như ru ấy.
- Dạ, không có gì đâu cô.
Họ còn trao đổi thêm vài câu xã giao nữa, Vân đều nghe thấy hết. Vậy là, cái ý nghĩ dỗ cho cô yên lòng lúc mới vào máy bay bỗng nhiên tan rã. Anh ấy vẫn để ý đến cô sao? Cô không biết nên lấy làm vui hay là buồn về chuyện này nữa.
Về đến khách sạn, cô nhận được điện thoại của Hải. Anh hỏi cô đã tới nới chưa, thời tiết ở Hà Nội như thế nào, có mệt không, có bị say xe không. Giọng anh rất vội vàng, cô còn nghe rất rõ những tiếng ồn ào của rất nhiều người và cả tiếng máy móc đang vận hành.
- Anh đang ở công trường hay sao mà ồn thế?
- Ừ, anh đang bận chút. Thế thôi, gặp sau nhé!
Hơ! Chưa để cô kịp nói gì, điện thoại đã bị anh cúp rồi!
Cuộc hội thảo diễn ra khá thuận lợi. Trong suốt thời gian này, Phú luôn theo cạnh chăm sóc Vân rất tận tình nhưng đều bị cô khéo léo khước từ. Buổi tối thứ 7, trước ngày chuyến công tác kết thúc, Phú hẹn đưa cô đi ăn tối. Vẻ kiến quyết của anh khiến cho Vân khó có thể chối từ. Thế là cô đành theo anh lên taxi, nhằm hướng Hồ Tây mà tiến. Đường phố Hà Nội cô không rành rẽ lắm, chỉ thấy xe đi qua những con phố nhỏ mà ồn ào, rồi lại vòng qua những ngõ ngách sâu hút, cũng ồn ào không kém. Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa một ngôi nhà, mà nếu như không có tấm biển đề chữ “Nhà hàng Hoa Hải”, thì cô cứ nghĩ nó cũng là một nhà dân bình thường nào đó. Từ cổng, hai người đi sâu vào trong sân mới thấy một nhân viên nam mặc quần tây, áo sơ mi hơi cũ nhưng sạch sẽ, chạy ra đón, rồi dẫn họ lên lầu trên. Cơn gió mát từ những tán hoa sữa bên ngoài cửa sổ ùa vào, Vân chợt nhận ra, họ đang ngồi ở một vị trí ngay sát con sông Hồng trứ danh trên đất Bắc. Xa xa về phía bên phải tầm mắt của cô là dòng sông rộng lớn, lúc này chỉ thấy màu lấp lánh bạc của những con sóng nhấp nhô chứ không nhìn rõ cảnh vật.
Phục vụ mang thực đơn lên. Vân tò mò mở ra, thấy toàn là những món ăn đặc sản với nhiều cái tên lạ lẫm khiến cho cô không biết nên chọn món nào, đành phó thác cho Phú. Anh không cần nhìn thực đơn, chỉ nhìn cô cất tiếng hỏi:
- Nơi này ngon nhất là món cá lăng. Mình chọn một con cá lăng được không em?
- Dạ được.
Anh quay sang cậu phục vụ:
- Phiền lấy một con cá đủ cho 3 món, hai người ăn, một chiên nghệ, một hấp, một lẩu măng chua.
Anh quay sang Vân dò hỏi, cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý cả hai chân hai tay.
- Anh chị có dùng rượu, bia hay đồ uống gì không ạ? Hay anh chị dùng vang nhé?
- Cũng được.
- Anh chị dùng vang Pháp hay Chi-lê ạ? Nhà hàng em mới nhập về một lô vang Chi-lê rất ngon, để em mang ra cho anh chị xem. – Người phục vụ nhanh nhẹn mang tới một chai vang trắng thanh mảnh, chìa phần nhãn tới trước mặt Phú, xong lại chìa sang phía Vân. Chai vang được ủ từ năm 1997, của một hãng nước ngoài có cái tên rất dài.
- Uống thử chai này nhé?
- Dạ, em thế nào cũng được.
- Vậy khui chai này!
Rượu được rót ra hai ly thủy tinh. Một lát sau, các món ăn nóng hổi cũng được bưng ra. Thịt cá lăng mềm chắc, lại ngọt, dù hấp hay chiên cũng đều ngon như nhau. Vân phải công nhận giám đốc Phú là người rất sành ăn. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh về những nét đối lập và tương đồng trong phong cách ẩm thực của Hà Nội và Sài Gòn, tuyệt nhiên không nói gì tới những chuyện cá nhân. Ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, Phú lại rủ Vân đi dạo ngắm cảnh hồ Gươm về đêm. Thực lòng Vân không muốn đi, nhưng cô linh cảm thấy lần đi dạo này sẽ giải quyết được nhiều điều vướng mắc giữa hai người. Nếu đã vậy, thì nói luôn một lần này cho xong.
Sáng hôm sau, theo như chỉ dẫn của Mùa Xuân, Vân tìm được cửa hàng ô mai Hồng Lam ở phố Hàng Đường, chen vào cái cửa hàng bé tí tẹo như cái hộp gỗ vuông ấy, lựa vài hộp sấu bao tử cho các cô ở văn phòng. Gớm, trước khi đi họ đã nhấm nháy dặn dò, chỉ sợ cô quên mất món đặc sản chua chua ngọt ngọt mà đám các cô nữ này rất nghiện. Sau đó lang thang thế nào, lại lạc sang một con phố chỉ toàn bày đồ trang sức vàng bạc. Trong vai một người khách du lịch thảnh thơi, Vân ngắm nghía qua dãy tủ kính một cách tò mò. Những người bán hàng trông thấy cô đều nở nụ cười thân thiện, đon đả chào mời. Giọng Hà Nội nghe ngọt như mía lùi, nhưng âm sắc lại hơi cao, có vài phần khách sáo. Lúc cô đi lướt qua một cửa hàng, không hiểu sao trong khoảnh khắc ngắn ngủi đứng lại, ánh mắt ngay lập tức bị một cặp nhẫn thu hút. Cặp nhẫn đôi làm bằng bạch kim, khá mảnh, có khắc hình hai chiếc lá phong, Mỗi cuống lá gắn một viên đá nhỏ sáng lấp lánh. Cô đã đi qua rồi, nhưng không kìm được, lại quay lại. Cuối cùng, cũng bị cặp nhẫn tinh xảo đẹp đẽ ấy làm cho mê hoặc, phải rút ví tiền ra.
- Cô có muốn khắc tên hay chữ gì đó vào mặt trong của nhẫn không? – Người bán hàng hỏi.
- Dạ, được à?
- Miễn phí! Nhưng phải chiều mới lấy được.
- Chiều thì cháu bay vào Sài Gòn mất rồi.
- Không sao, nếu cô thích thì để lại địa chỉ. Chúng tôi sẽ gửi tới tận nơi. Cái cửa hàng này uy tín đã mấy chục năm, từ thời ông nội tôi tới giờ, không có lừa đảo đâu mà sợ. Còn không thì tôi gói luôn cho cô.
Thế là Thiên Vân ghi địa chỉ lại. Buổi chiều, cô được đơn vị tổ chức đón ra sân bay. Phú cũng ở trong đám hành khách trên chuyến bay này, nhưng anh không còn đổi vé cho ai nữa mà ngồi yên vị ở khoang hạng nhất. Lúc cô đi lên máy bay, có lướt qua anh, cảm giác áy náy tối qua trỗi dậy trong lồng ngực. Nhưng anh nhìn thấy cô lại tỉnh như không, còn khẽ nhoẻn cười.
Tối qua, khi ngồi trên chiếc ghế đá còn trống duy nhất cạnh Bờ Hồ, Phú đã hỏi cô:
- Chúng ta hẹn hò đi. Làm bạn gái của anh nhé!
Vân định nói ra câu trả lời cô đã dợt đi dợt lại nhiều lần ở trong đầu. Nhưng cuối cùng chỉ biết thốt lên:
- Em không thể!
Dù giọng điệu của cô kiên định, nhưng chỉ cô mới biết trong lòng cũng đang cảm thấy một chút xót xa, chỉ một chút thôi. Có lẽ cô cũng như đa số phụ nữ trên thế gian này. Dù từ chối người mình không yêu thì vẫn thấy áy náy thương cảm. Huống hồ cô biết Phú là một người đàn ông tốt.
- Là anh chàng đó đúng không? – Anh hỏi sau những phút im lặng.
- Là anh ấy.
Phú ngồi thẳng người lại, không nhìn cô, mà nhìn ra phía tháp Rùa đang lấp lánh đèn:
- Anh nói thế này nhé. Hy vọng em không phật lòng. Anh cảm thấy em hợp với anh hơn với cậu ta. Anh biết cậu ta kém tuổi em. Việc đó thời nay cũng không quá quan trọng. Cái chính là tính cách của cậu ta và của em có vẻ hơi trái ngược. Bây giờ em có thể thấy cậu ta nhiệt tình với mình, nhưng với độ tuổi ấy, con người ấy, cái nhiệt tình có cao đến đâu, mạnh đến đâu rồi cũng sẽ phai nhạt. Đàn ông khác phụ nữ. Ở tuổi 20, phụ nữ đã trưởng thành, còn con trai bọn anh, thì vẫn chỉ là một đứa trẻ to đầu ham vui không hơn. Anh cũng đã trải qua vài mối tình tưởng có thể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nhưng cuối cùng đến tuổi này rồi, chỉ muốn tìm một người hợp với mình để lấy làm vợ. Em cũng đã đến lúc cần một nơi chốn ổn định. Vì vậy, anh nghĩ chúng ta nên cho nhau một cơ hội.
Đó là lời nói xuất phát từ miệng của một người đàn ông thành đạt, chín chắn. Người ta bình tĩnh như thế, khi bị từ chối vẫn ngẩng cao đầu thỉnh giáo người đối diện. Vân cúi đầu nên thể không biết cô đang nghĩ gì. Rất lâu, rất lâu sau, cô mới ngẩng lên, nỏi khẽ khàng:
- Em cám ơn anh đã dành tình cảm cho em. Thật đấy. Em rất trân trọng những lời anh vừa bảo em. Nhưng em chỉ có thể nói xin lỗi. Trước đây em cũng chưa từng nghĩ mình với anh ấy có thể đến bên nhau, thậm chí cũng đã từng coi anh ấy chỉ như một đứa trẻ con. Nhưng rồi em chợt nhận ra, nếu như có niềm tin, thì sẽ có cam đảm. Cũng không nói là em tin tưởng anh ấy, mà là em đang tin tưởng chính mình. Em tin rằng em sẽ hạnh phúc với quyết định của mình.
Cô cũng gật đầu với anh, sau đó đi tìm ghế của mình. Lần này là hàng 15, dãy A. Nhưng ghế đó đã có người ngồi vào trước mất rồi. Vân nhíu mày, kiểm tra lại cuống vé. Không, cô không nhầm, đúng là ghế 15 dãy A của cô đã bị người khác chiếm mất. Cô cất giọng lịch sự:
- Xin lỗi, phiền anh kiểm tra lại vé. Đây là ghế của tôi.
Người đàn ông ngớ ra một lát, rồi thò tay vào túi áo khoác lôi vé ra săm soi, rồi lại nhìn lên ký hiệu ghế trên đầu. Sau đó, anh ta đứng dậy cười ngượng nghịu:
- Ấy chết. Xin lỗi cô. Tôi nhầm. Ghế của tôi ở hàng trên.
- Dạ, không có gì ạ.
Cô giành lại ghế của mình, an ổn ngồi xuống. Cứ như thế, nếu như mỗi người có một chiếc vé định sẵn chiếc ghế nào là dành cho mình thì thật tốt biết bao. Sẽ chẳng phải hoang mang, chẳng phải lo nghĩ, chẳng phải nghi ngờ. Nhưng cuộc đời lại không như vậy. Chiếc ghế nào định sẵn là để dành cho riêng mình cô? Không một ai biết trước được. Nên người ta chỉ có thể tin tưởng mà chọn cho mình một nơi chốn yên bình nào đó mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.