Chương 7
Lục Xu
18/05/2015
Hôm sau, Lương Tây mang thiếp mời đến cho Nhâm Niệm, hai người ngồi quán cà phê chuyện trò một lát, sau đó cô mới về. Bạn bè đã lâu, gặp lại lại chỉ biết hỏi đối phương hiện tại thế nào, chẳng còn đề tài gì khác để nói. Cô có thể cảm nhận được, cô và Nhâm Niệm giờ đều đã khác xưa, vì thế mới nhanh chóng rời khỏi đó, dù rằng vẫn không nhịn được cố khuyên nhủ cô ấy đôi câu.
Nhâm Niệm bây giờ đã hoàn toàn khác Nhâm Niệm đơn thuần tốt bụng của quá khứ. Cũng đúng, khi đó cô ấy còn người thân cưng chiều yêu thương, nhưng giờ đây, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ra khỏi quán cà phê, Lương Tây không cầm được cúi đầu bật cười, cô đi khuyên Nhâm Niệm từ bỏ Chu Gia Trạch, thật chẳng khác nào tự diễu vào mặt mình. Nhâm Niệm đối với Chu Gia Trạch một lòng một dạ, y như cô ngốc, còn cô ở bên cạnh Lạc Minh Khải, chẳng phải cũng giống một con ngốc sao.
Bi ai không phải mình là con ngốc, mà cho dù mình có là con ngốc, người ta cũng không ưa con ngốc mình.
***
Hết năm nhất đại học, Lương Tây lập tức xuất ngoại, ở nước ngoài ba năm mới về. Mà ngay khi cô vừa về nước, cô liền gặp lại Lạc Minh Khải. Ngày đó, cô vừa bước ra khỏi sân bay đã gặp kẻ cướp, hơn nữa còn là trắng trợn giật túi của cô ngay trước mặt cô. Lương Tây giật mình sững người, hoàn toàn không tin lại có kẻ dám làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt. Không những thế, những người quanh đó còn hoàn toàn coi như không có chuyện gì xảy ra, không thèm để ý.
Tuy nhiên, vẫn có một người giúp cô bắt tên cướp kia, còn vì đó mà bị thương. Khung cảnh phim thần tượng thật sự diễn ra ngay trước mắt, khi cô kịp phản ứng lại, Lạc Minh Khải đã đứng ngay trước mặt cô: “Túi của cô này, xem xem bên trong có thiếu gì không.”
Cô không xem lại túi mình mà nhìn cánh tay đang chảy máu của anh trước, “Anh vào viện xem đã, anh bị thương kìa…”
Lương Tây ngẩng đầu, bỗng phát hiện anh đang nhìn mình.
Khuôn mặt anh quen thuộc đến thế. Tim cô bỗng nảy thình thịch, lời muốn nói chẳng thể thốt ra, chỉ biết nhìn anh chăm chăm, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Vết thương nhẹ thôi, không sao. Cô xem túi cô thiếu đồ gì không đi đã.” Anh nhìn cô cười nhẹ. Nụ cười ấy bỗng khiến cô thấy yên tâm hẳn, gật gật đầu, bắt đầu kiểm tra đồ đạc của mình.
“Mọi thứ vẫn nguyên. Anh vẫn nên vào viện xem…”
Cứ vậy, Lương Tây lên xe của anh, hơn nữa còn vô cùng áy náy. Cô nhìn chằm chằm vào đôi tay anh, “Có phải rất đau không? Hay anh để em lái xe cho, anh đang bị thương, đừng lái…”
“Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cô đừng bận tâm.”
Anh nói không ngại, nhưng cô sao có thể không ngại? Cùng nhau vào viện, cô đi đăng ký với anh, đi kiểm tra với anh. Cô kiên quyết trả toàn bộ tiền thuốc, cho dù anh từ chối, cô cũng không chịu. Là vì cô nên anh mới bị thương, sao cô có thể để anh tự chi trả.
Thật sự chỉ là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng gì, bác sĩ dặn dò vài câu đã xong.
Ra đến cổng viện, Lương Tây ngập ngừng rất lâu mới dám nghẹn ra một câu, “Sao anh lại giúp em?”. Biết bao người ở đó đều coi như không thấy, dường như đã quá quen với cảnh ấy, vậy mà anh lại giúp cô.
Lạc Minh Khải cười đùa, “Tôi thích được phục vụ mỹ nữ.”
Chỉ vì một câu đó, má cô đỏ bừng lên, khẽ cắn cắn môi, tựa như cắn một trái đào, xinh đẹp vô cùng.
Lạc Minh Khải đưa cô về đến tận nhà, dừng xe xong còn mở cửa cho cô.
Lương Tây xuống xe nhưng không vào nhà ngay mà cố lấy dũng khí mở miệng, “Em có thể xin số điện thoại của anh không?”
Khóe môi anh dường như vương theo ý cười, “Một cô gái tốt nhất không nên xin số của một người đàn ông.” Anh nhìn vẻ mặt có phần mất mát của cô, ý cười càng đậm, “Tôi có thể có vinh hạnh được biết số điện thoại của em không?”
Cô sửng sốt, vội vàng lấy bút ra, viết lên tay anh số điện thoại của mình.
Một cô gái không nên xin số của một người đàn ông, việc này nên để đàn ông chủ động, anh ám chỉ vậy, cũng làm như vậy.
Lương Tây viết số mình xong mới tạm biệt anh. Nhìn anh rời đi, cô cảm thấy hơi mất mát. Bởi vì, cô còn nhớ rõ anh như vậy, anh lại đã quên cô, sự đối lập ấy không khỏi khiến người ta thấy thật thất bại. Nhưng không sao, cô và anh rồi sẽ gặp lại.
***
Một năm trước khi nghỉ học đó, Lương Tây thật sự thi đỗ Nam Đại, cũng thật sự gặp được Lạc Minh Khải.
Nói là gặp cũng không đúng lắm, bởi vì chỉ có cô biết anh, còn anh không hề biết đến cô, vậy nên cũng không thể tính là gặp. Ba chữ Lạc Minh Khải ở Nam Đại tuyệt đối là một nhân vật đình đám, lịch trình của anh luôn có vô số nữ sinh nắm rõ. Khi ấy, Lương Tây thường xuyên đi theo các cô gái kia xem anh tham gia thi hùng biện, tham gia đấu bóng rổ, đó là toàn bộ những gì đẹp nhất trong quãng thời gian đại học của cô.
Không những thế, cô còn vụng trộm đứng chờ trên con đường anh hay đi qua, chỉ mong được gặp anh chốc lát, dù anh chưa bao giờ quay đầu lại.
Ngày ấy, cô và Nhâm Niệm thường ngồi trên xà ngang bên bãi tập, đêm tối không thể che đi sự rạng rỡ trên khuôn mặt tuổi trẻ, thậm chí còn có không ít nam sinh vụng trộm liếc sang bên này, có người còn gan dạ trực tiếp chạy tới xin số điện thoại. Tuy nhiên, Lương Tây không thèm để ý tới bọn họ, vì tâm trạng của cô những lúc đó chẳng hề tốt, “Cậu nói xem, có khi nào cả đời này Lạc Minh Khải cũng không biết đến sự tồn tại của tớ, không biết vẫn luôn có một cô gái như tớ thầm thương trộm nhớ anh ấy không.”
Nhâm Niệm thở dài, “Vì muốn anh ta biết cậu thích anh ta nên cậu mới thích anh ta ư?”
Lương Tây lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy thì câu hỏi này đâu có ý nghĩa gì.”
Lương Tây nghĩ nghĩ, thầm hiểu, quả đúng là như vậy. Cô thích anh ấy, hoàn toàn vì cô thích, chẳng liên quan gì đến việc anh ấy biết hay không biết cả, chỉ cần cô biết cô thích anh là được rồi.
“Thực ra cậu vẫn còn tốt hơn tớ!” Nhâm Niệm cười buồn, “Anh ấy đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn rất yêu thương cô ấy.”
Lương Tây biết chuyện của Nhâm Niệm, vậy nên chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi cô.
Phòng cô có một cô bạn tên là Tuệ Tuệ, làm việc trong hội sinh viên, cũng khá thân với Lạc Minh Khải. Lúc Lương Tây vô tình nhắc tới Lạc Minh Khải ở phòng, Tuệ Tuệ đã chủ động nói với cô, hiện tại Lạc Minh Khải chưa có bạn gái, còn kích động Lương Tây nếu thích thì phải nắm thật chặt, đừng để người khác nhanh chân đến trước.
Khi đó Lương Tây tuyệt đối không thể tưởng tượng được, cô bạn cùng phòng mà cô tin tưởng lại là một cô nàng rất hay ghen tị, ghen tị cô có quần áo đẹp đẽ, ghen tị cô có gương mặt xinh xắn, lại còn ra cửa gọi điện cái là có lái xe riêng đến ngay đưa đón. Tuệ Tuệ rõ ràng biết Lạc Minh Khải đã có bạn gái, quan hệ cũng rất gắn bó hòa hợp, lại vẫn lừa gạt cô. Cô ta vừa muốn khiến Lương Tây mất mặt, lại vừa muốn phá hỏng một đôi tình nhân kia.
Thậm chí, Tuệ Tuệ còn cố ý khích Lương Tây chủ động đi tỏ tình, chỉ có điều, tính tình Lương Tây khá nhút nhát, không làm nổi cái chuyện chấn động như thế. Sau này, Lương Tây nghỉ học, Lạc Minh Khải xuất ngoại, những chuyện này lập tức bị lãng quên trong quá khứ.
Chuyện Lạc Minh Khải hẹn hò với Hạ Niệm Ý chỉ có vài người biết, dùng cách nói của Hạ Niệm Ý thì là, nếu người khác biết bạn trai của cô ta là Lạc Minh Khải, không chừng cô ta sẽ bị nước bọt dìm chết. Tuy rằng nguyên nhân thực sự chính là cô ta thích được hưởng thụ cảm giác yêu đương lén lút, khiến cô ta cảm nhận được người bên cạnh này chính là của cô ta, chàng trai có vô số nữ sinh theo đuổi này chính là bạn trai của cô ta.
Chỉ có điều, những điều đó Lương Tây hoàn toàn không hề hay biết. Dù cô không làm theo ý giật dây của Tuệ Tuệ, nhưng cô cũng không im lặng mà dùng một phương thức uyển chuyển khác, đó là gửi thật nhiều, thật nhiều thư cho Lạc Minh Khải. Cô không ghi tên mình trên đó, chỉ viết lại số điện thoại của mình ở cuối mỗi bức thư. Cô chờ một ngày, chàng trai cô thích là anh sẽ gọi vào dãy số ấy.
***
Đã lâu như vậy, không ngờ cách bọn họ gặp lại nhau lại là thế này. Lúc Lương Tây còn đang cảm thán anh không biết mình, Lạc Minh Khải đang ngồi trong xe trầm ngâm. Anh không chỉ biết cô, còn đã điều tra mọi thông tin về cô, thậm chí cả tính cách của cô nữa. Theo tin anh nhận được, cô là một cô gái rất nhút nhát, được Mộc Chính Nguyên và vợ cưng chiều yêu thương hết mực, may mà không biến thành một người kiêu ngạo ngang bướng. Ngay cả sau này xuất ngoại, thành tích của cô cũng thường thường, không có gì nổi bật.
Tuy nhiên, một cô gái như vậy lại khiến ảnh phải tự mình ra mặt, dựng lên một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Quả nhiên Lão Ngũ nói đúng, trong tim mỗi cô gái đều có tình cảm với kẻ làm anh hùng, chỉ cần chàng trai cứu giúp “nàng” không quá kém, hơn phân nửa sẽ say mê “chàng ta”. Khuôn mặt ửng hồng của cô ban nãy anh nhìn rất rõ, giống hệt một con nhóc mới gặp phải tình đầu. Mấy năm nay, tuy bên cạnh anh không có quá nhiều phụ nữ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để anh nhìn thấu mọi loại phụ nữ, hiểu rõ phản ứng của bọn họ. Hơn nữa, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là tiến hành theo kế hoạch của anh.
Đối với anh mà nói, chuyện theo đuổi Mộc Lương Tây là quá đơn giản, quá dễ dàng, chẳng cần phí mảy may chút công sức nào. Chỉ cần dựng cho cô ta một câu chuyện cổ tích, rồi từ cổ tích biến thành tình yêu, cô ta sẽ trở thành vợ của anh.
Chỉ có điều, rất nhiều năm sau Lạc Minh Khải mới biết, từ đầu đến cuối mình đã sai, sai trầm trọng. Anh nghĩ mọi chuyện đều nắm chắc trong tay mình, lại không biết đến câu “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”.
Ván cược này, anh thua hoàn toàn.
Nhâm Niệm bây giờ đã hoàn toàn khác Nhâm Niệm đơn thuần tốt bụng của quá khứ. Cũng đúng, khi đó cô ấy còn người thân cưng chiều yêu thương, nhưng giờ đây, cô ấy chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ra khỏi quán cà phê, Lương Tây không cầm được cúi đầu bật cười, cô đi khuyên Nhâm Niệm từ bỏ Chu Gia Trạch, thật chẳng khác nào tự diễu vào mặt mình. Nhâm Niệm đối với Chu Gia Trạch một lòng một dạ, y như cô ngốc, còn cô ở bên cạnh Lạc Minh Khải, chẳng phải cũng giống một con ngốc sao.
Bi ai không phải mình là con ngốc, mà cho dù mình có là con ngốc, người ta cũng không ưa con ngốc mình.
***
Hết năm nhất đại học, Lương Tây lập tức xuất ngoại, ở nước ngoài ba năm mới về. Mà ngay khi cô vừa về nước, cô liền gặp lại Lạc Minh Khải. Ngày đó, cô vừa bước ra khỏi sân bay đã gặp kẻ cướp, hơn nữa còn là trắng trợn giật túi của cô ngay trước mặt cô. Lương Tây giật mình sững người, hoàn toàn không tin lại có kẻ dám làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt. Không những thế, những người quanh đó còn hoàn toàn coi như không có chuyện gì xảy ra, không thèm để ý.
Tuy nhiên, vẫn có một người giúp cô bắt tên cướp kia, còn vì đó mà bị thương. Khung cảnh phim thần tượng thật sự diễn ra ngay trước mắt, khi cô kịp phản ứng lại, Lạc Minh Khải đã đứng ngay trước mặt cô: “Túi của cô này, xem xem bên trong có thiếu gì không.”
Cô không xem lại túi mình mà nhìn cánh tay đang chảy máu của anh trước, “Anh vào viện xem đã, anh bị thương kìa…”
Lương Tây ngẩng đầu, bỗng phát hiện anh đang nhìn mình.
Khuôn mặt anh quen thuộc đến thế. Tim cô bỗng nảy thình thịch, lời muốn nói chẳng thể thốt ra, chỉ biết nhìn anh chăm chăm, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Vết thương nhẹ thôi, không sao. Cô xem túi cô thiếu đồ gì không đi đã.” Anh nhìn cô cười nhẹ. Nụ cười ấy bỗng khiến cô thấy yên tâm hẳn, gật gật đầu, bắt đầu kiểm tra đồ đạc của mình.
“Mọi thứ vẫn nguyên. Anh vẫn nên vào viện xem…”
Cứ vậy, Lương Tây lên xe của anh, hơn nữa còn vô cùng áy náy. Cô nhìn chằm chằm vào đôi tay anh, “Có phải rất đau không? Hay anh để em lái xe cho, anh đang bị thương, đừng lái…”
“Thật sự chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cô đừng bận tâm.”
Anh nói không ngại, nhưng cô sao có thể không ngại? Cùng nhau vào viện, cô đi đăng ký với anh, đi kiểm tra với anh. Cô kiên quyết trả toàn bộ tiền thuốc, cho dù anh từ chối, cô cũng không chịu. Là vì cô nên anh mới bị thương, sao cô có thể để anh tự chi trả.
Thật sự chỉ là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng gì, bác sĩ dặn dò vài câu đã xong.
Ra đến cổng viện, Lương Tây ngập ngừng rất lâu mới dám nghẹn ra một câu, “Sao anh lại giúp em?”. Biết bao người ở đó đều coi như không thấy, dường như đã quá quen với cảnh ấy, vậy mà anh lại giúp cô.
Lạc Minh Khải cười đùa, “Tôi thích được phục vụ mỹ nữ.”
Chỉ vì một câu đó, má cô đỏ bừng lên, khẽ cắn cắn môi, tựa như cắn một trái đào, xinh đẹp vô cùng.
Lạc Minh Khải đưa cô về đến tận nhà, dừng xe xong còn mở cửa cho cô.
Lương Tây xuống xe nhưng không vào nhà ngay mà cố lấy dũng khí mở miệng, “Em có thể xin số điện thoại của anh không?”
Khóe môi anh dường như vương theo ý cười, “Một cô gái tốt nhất không nên xin số của một người đàn ông.” Anh nhìn vẻ mặt có phần mất mát của cô, ý cười càng đậm, “Tôi có thể có vinh hạnh được biết số điện thoại của em không?”
Cô sửng sốt, vội vàng lấy bút ra, viết lên tay anh số điện thoại của mình.
Một cô gái không nên xin số của một người đàn ông, việc này nên để đàn ông chủ động, anh ám chỉ vậy, cũng làm như vậy.
Lương Tây viết số mình xong mới tạm biệt anh. Nhìn anh rời đi, cô cảm thấy hơi mất mát. Bởi vì, cô còn nhớ rõ anh như vậy, anh lại đã quên cô, sự đối lập ấy không khỏi khiến người ta thấy thật thất bại. Nhưng không sao, cô và anh rồi sẽ gặp lại.
***
Một năm trước khi nghỉ học đó, Lương Tây thật sự thi đỗ Nam Đại, cũng thật sự gặp được Lạc Minh Khải.
Nói là gặp cũng không đúng lắm, bởi vì chỉ có cô biết anh, còn anh không hề biết đến cô, vậy nên cũng không thể tính là gặp. Ba chữ Lạc Minh Khải ở Nam Đại tuyệt đối là một nhân vật đình đám, lịch trình của anh luôn có vô số nữ sinh nắm rõ. Khi ấy, Lương Tây thường xuyên đi theo các cô gái kia xem anh tham gia thi hùng biện, tham gia đấu bóng rổ, đó là toàn bộ những gì đẹp nhất trong quãng thời gian đại học của cô.
Không những thế, cô còn vụng trộm đứng chờ trên con đường anh hay đi qua, chỉ mong được gặp anh chốc lát, dù anh chưa bao giờ quay đầu lại.
Ngày ấy, cô và Nhâm Niệm thường ngồi trên xà ngang bên bãi tập, đêm tối không thể che đi sự rạng rỡ trên khuôn mặt tuổi trẻ, thậm chí còn có không ít nam sinh vụng trộm liếc sang bên này, có người còn gan dạ trực tiếp chạy tới xin số điện thoại. Tuy nhiên, Lương Tây không thèm để ý tới bọn họ, vì tâm trạng của cô những lúc đó chẳng hề tốt, “Cậu nói xem, có khi nào cả đời này Lạc Minh Khải cũng không biết đến sự tồn tại của tớ, không biết vẫn luôn có một cô gái như tớ thầm thương trộm nhớ anh ấy không.”
Nhâm Niệm thở dài, “Vì muốn anh ta biết cậu thích anh ta nên cậu mới thích anh ta ư?”
Lương Tây lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy thì câu hỏi này đâu có ý nghĩa gì.”
Lương Tây nghĩ nghĩ, thầm hiểu, quả đúng là như vậy. Cô thích anh ấy, hoàn toàn vì cô thích, chẳng liên quan gì đến việc anh ấy biết hay không biết cả, chỉ cần cô biết cô thích anh là được rồi.
“Thực ra cậu vẫn còn tốt hơn tớ!” Nhâm Niệm cười buồn, “Anh ấy đã có bạn gái rồi, hơn nữa còn rất yêu thương cô ấy.”
Lương Tây biết chuyện của Nhâm Niệm, vậy nên chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi cô.
Phòng cô có một cô bạn tên là Tuệ Tuệ, làm việc trong hội sinh viên, cũng khá thân với Lạc Minh Khải. Lúc Lương Tây vô tình nhắc tới Lạc Minh Khải ở phòng, Tuệ Tuệ đã chủ động nói với cô, hiện tại Lạc Minh Khải chưa có bạn gái, còn kích động Lương Tây nếu thích thì phải nắm thật chặt, đừng để người khác nhanh chân đến trước.
Khi đó Lương Tây tuyệt đối không thể tưởng tượng được, cô bạn cùng phòng mà cô tin tưởng lại là một cô nàng rất hay ghen tị, ghen tị cô có quần áo đẹp đẽ, ghen tị cô có gương mặt xinh xắn, lại còn ra cửa gọi điện cái là có lái xe riêng đến ngay đưa đón. Tuệ Tuệ rõ ràng biết Lạc Minh Khải đã có bạn gái, quan hệ cũng rất gắn bó hòa hợp, lại vẫn lừa gạt cô. Cô ta vừa muốn khiến Lương Tây mất mặt, lại vừa muốn phá hỏng một đôi tình nhân kia.
Thậm chí, Tuệ Tuệ còn cố ý khích Lương Tây chủ động đi tỏ tình, chỉ có điều, tính tình Lương Tây khá nhút nhát, không làm nổi cái chuyện chấn động như thế. Sau này, Lương Tây nghỉ học, Lạc Minh Khải xuất ngoại, những chuyện này lập tức bị lãng quên trong quá khứ.
Chuyện Lạc Minh Khải hẹn hò với Hạ Niệm Ý chỉ có vài người biết, dùng cách nói của Hạ Niệm Ý thì là, nếu người khác biết bạn trai của cô ta là Lạc Minh Khải, không chừng cô ta sẽ bị nước bọt dìm chết. Tuy rằng nguyên nhân thực sự chính là cô ta thích được hưởng thụ cảm giác yêu đương lén lút, khiến cô ta cảm nhận được người bên cạnh này chính là của cô ta, chàng trai có vô số nữ sinh theo đuổi này chính là bạn trai của cô ta.
Chỉ có điều, những điều đó Lương Tây hoàn toàn không hề hay biết. Dù cô không làm theo ý giật dây của Tuệ Tuệ, nhưng cô cũng không im lặng mà dùng một phương thức uyển chuyển khác, đó là gửi thật nhiều, thật nhiều thư cho Lạc Minh Khải. Cô không ghi tên mình trên đó, chỉ viết lại số điện thoại của mình ở cuối mỗi bức thư. Cô chờ một ngày, chàng trai cô thích là anh sẽ gọi vào dãy số ấy.
***
Đã lâu như vậy, không ngờ cách bọn họ gặp lại nhau lại là thế này. Lúc Lương Tây còn đang cảm thán anh không biết mình, Lạc Minh Khải đang ngồi trong xe trầm ngâm. Anh không chỉ biết cô, còn đã điều tra mọi thông tin về cô, thậm chí cả tính cách của cô nữa. Theo tin anh nhận được, cô là một cô gái rất nhút nhát, được Mộc Chính Nguyên và vợ cưng chiều yêu thương hết mực, may mà không biến thành một người kiêu ngạo ngang bướng. Ngay cả sau này xuất ngoại, thành tích của cô cũng thường thường, không có gì nổi bật.
Tuy nhiên, một cô gái như vậy lại khiến ảnh phải tự mình ra mặt, dựng lên một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Quả nhiên Lão Ngũ nói đúng, trong tim mỗi cô gái đều có tình cảm với kẻ làm anh hùng, chỉ cần chàng trai cứu giúp “nàng” không quá kém, hơn phân nửa sẽ say mê “chàng ta”. Khuôn mặt ửng hồng của cô ban nãy anh nhìn rất rõ, giống hệt một con nhóc mới gặp phải tình đầu. Mấy năm nay, tuy bên cạnh anh không có quá nhiều phụ nữ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để anh nhìn thấu mọi loại phụ nữ, hiểu rõ phản ứng của bọn họ. Hơn nữa, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là tiến hành theo kế hoạch của anh.
Đối với anh mà nói, chuyện theo đuổi Mộc Lương Tây là quá đơn giản, quá dễ dàng, chẳng cần phí mảy may chút công sức nào. Chỉ cần dựng cho cô ta một câu chuyện cổ tích, rồi từ cổ tích biến thành tình yêu, cô ta sẽ trở thành vợ của anh.
Chỉ có điều, rất nhiều năm sau Lạc Minh Khải mới biết, từ đầu đến cuối mình đã sai, sai trầm trọng. Anh nghĩ mọi chuyện đều nắm chắc trong tay mình, lại không biết đến câu “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng”.
Ván cược này, anh thua hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.