Chương 35
Vô Ý Bảo Bảo
04/04/2015
Trong bóng đêm, cái
bàn tay lạnh lẽo kia cứ vuốt ve bụng Bạch Nguyệt, đôi mắt lại lóe lên
những ánh nhìn căm hận. Cứ như nói, nó bẩn, cần phải làm sạch! Bạch
Nguyệt cứ dõi theo cái tay kia, tim sắp nhảy lên cổ họng rồi!
“ Không tệ “Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo vang lên ở sau lưng hắc y nhân.
Hắc y nhân giật mình lập tức chuyển mình ra phía sau Bạch Nguyệt, tay chế trụ cổ Bạch Nguyệt. Người tới một chút âm thanh cũng không có, mà hắn cũng không hề phát hiện ra. Tảng đá nặng trong lòng Bạch Nguyệt có thể đặt xuống rồi, nam nhân của nàng đến rồi ! Rõ ràng là cổ mình còn đang bị hắc y nhân chế trụ, nhưng nàng lại cảm thấy rất an tâm, chỉ cần hắn xuất hiện, dđlqđ lòng nàng lập tức trở nên bình tĩnh , điều này có xem là sự ỷ lại vào hắn không nhỉ? Bạch Nguyệt đột nhiên hiểu được, nam nhân đang ở trước mặt nàng chẳng biết từ lúc nào đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng mình.
“Không được lại gần, nếu không, ta bẻ gãy cổ nàng.” Giọng hắn khàn trầm, Bạch Nguyệt phát hiện, hắn đang cố ý che giấu.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể?” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, nhưng đôi mắt lại đạm mạc, lạnh lẽo. Mắt điếc tai ngơ bỏ qua hắc y nhân, cố ý bước lên.
“Đứng lại! Ngươi muốn cổ nàng gãy rời sao?” Giọng hắc y nhân có chút gấp gáp bất an .
“Ân, không muốn.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên trả lời.
“Vậy cút ngay, lui về phía sau!” Hắc y nhân lôi kéo Bạch Nguyệt, tay để trên cổ Bạch Nguyệt càng thêm dùng lực, nắm càng chặt hơn.
“Được.” Lê Ngạo Nhiên không thèm để ý, nhẹ nhàng nhún vai, lùi lại. Hắc y nhân cũng kéo Bạch Nguyệt ra khỏi nhà xí.
Trong vườn, nương theo ánh sáng lập lòe của đèn lồng treo rải rác, Bạch Nguyệt rõ ràng thấy được ánh mắt Lê Ngạo Nhiên có tia hài hước, đùa cợt.“Được rồi, chúng ta đã đi đến đây. Ngươi có phải nên trả lại nương tử cho ta?”
“Nương tử?” Hắc y nhân ngẩn ra, sau đó cười nhẹ.“Nhưng vị này rõ ràng còn là xử nữ.”
Bạch Nguyệt há hốc miệng kinh ngạc, dđlqđ chợt hiểu ra tên biến thái cuồng sát này chỉ thích những nữ tử chưa xuất giá, nói vậy sẽ không động đến người đã có chồng? Nhưng sao hắn phân biệt được ai còn là xử nữ đây? Thật khó hiểu quá!!!
“Nói như vậy, ngươi không muốn thả người ?” Giọng điệu Lê Ngạo Nhiên có chút ‘bất đắc dĩ’.
“Ít nói nhảm, lùi lại!” Hắc y nhân thét lớn. “Nếu không ta lập tức lấy mạng vị mỹ nhân này .”
“Ha ha, Lâu công tử, ngươi nỡ sao?” Lê Ngạo Nhiên cười mị hoặc, khẽ hạ tầm mắt , giọng nói thêm mấy phần lạnh lẽo. “Không thấy nương tử của ta là giai nhân tuyệt sắc sao? Ngươi nhẫn tâm đả thương nàng ấy sao ?”
Lâu công tử ? Bạch Nguyệt rõ ràng cảm giác được kẻ phía sau khẽ run rẩy. Mà bàn tay đặt trên cổ siết lại càng chặt. Bạch Nguyệt kinh hãi, kẻ cuống sát này là Lâu Ngọc Điệp? Nam tử phong tư trác tuyệt, tao nhã Lâu Ngọc Điệp? dđlqđ Nhưng Lê Ngạo Nhiên vừa gọi ba chữ ’Lâu công tử’, hành động của tên này khiến Bạch Nguyệt tám phần tin chắc hắn là Lâu Ngọc Điệp. Lê Ngạo Nhiên đã sớm phát hiện sao, cho nên mới nhắc nhở nàng không nên lại gần hắn.
“Không hiểu ngươi đang nói cái gì. Cút ngay cho ta.” Hắc y nhân nóng nẩy quát to.
Đã có người phát hiện trong vườn khác thường, dđlqđ lập tức lớn giọng kêu ‘Thích khách!’
Chỉ chốc lát sau, cả khu vườn đèn đuốc sáng trưng, thị vệ vây chặt khu vườn. Hiền Vương cũng xuất hiện.
“Đây là?” Hiền Vương nhìn ba người đang giằng co, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần, cư nhiên có thích khách đến Hiền Vương Phủ giương oai.“Bắt thích khách cho bổn vương! Không thể thương tổn đến bằng hữu của Lê công tử.”
Bọn thị vệ nhìn chằm chằm Hắc y nhân, giơ lên cung tiễn ngắm về phía hắn, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay. dđlqđ Hắc y nhân cười lạnh:“Bắn đi, nàng sẽ thành con nhím trước tiên.” Dứt lời, kéo Bạch Nguyệt ra chắn ở trước.
“Lâu công tử, ngươi cảm thấy có thể thoát sao?” Lăng Ngôn phiêu nhiên, thong thả bước đến bên cạnh Lê Ngạo Nhiên.
“Cái gì?” Hiền Vương kêu lên, hắn nghe lầm sao?
“Vương gia, ngươi không nghe lầm, cái tên sát nhân, giết người moi nội tạng kia, chính là kẻ mà ngươi coi trọng dđlqđ, Lâu Ngọc Điệp, Lâu công tử!” Lăng Ngôn cười rộ. “Rốt cuộc cũng có ngày ta biết được cái gì gọi là ‘Mặt người dạ thú’. Mà Lâu công tử, đem bốn chữ này phát huy vô cùng tốt nha~”
“Không! Không có khả năng!” Hiền Vương thất thanh kêu gào, mọi người ồ lên, đều bị Lăng Ngôn làm cho kinh ngạc rồi.
Bạch Nguyệt nhìn mọi người bị kinh hách, nhớ đến một câu nói kinh điển: Mọi việc đều có khả năng! Chỉ tiếc là bị điểm á huyệt, chẳng thể nói được gì.
“Có phải hay không, cứ bắt lấy, chẳng phải sẽ rõ cả sao?” Lê Ngạo Nhiên cười. Trên tay đã rút ra ngân châm.
Hắc y nhân lo lắng, tay nắm cổ Bạch Nguyệt hơi đổ mồ hôi.
“Hưu” Một tiếng xé gió, một thanh ngân châm xuyên thẳng vào cánh tay Hắc y nhân. Hắc y nhân kêu lên một tiếng, hiển nhiên không ngờ Lê Ngạo Nhiên ra tay vừa nhanh lại chuẩn xác như thế. dđlqđ Chỉ trong nháy mắt xuất thần, hắc y nhân mới phát hiện tay mình đã trống rỗng, còn Lê Ngạo Nhiên đã nhanh tay ôm Bạch Nguyệt vào lòng.
Hắc y nhân không do dự, nhịn cơn đau, bay lên cây, thị vệ lập tức giương cung, chuẩn bị bắn.
“Dừng tay!” Hiền Vương quát, giọng có chút run run.
Hắn sợ sao ? Bạch Nguyệt hiểu. Hắn đang sợ, sợ người kia thật là Lâu Ngọc Điệp.
“Đuổi theo, bắt sống.” Hiền Vương nắm chặt tay lại, đôi môi bị cắn trắng bệch, nghiêm giọng ra lệnh.
Lê Ngạo Nhiên giải huyệt đạo cho Bạch Nguyệt:“Không sao chứ?”
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh biếc ẩn hiện tia lo lắng ,nhẹ nhàng lắc đầu.” Ta không sao, nếu như không nhờ huynh tới~~~” Nhẹ nhàng tựa vào ngực Lê Ngạo Nhiên, dđlqđ Bạch Nguyệt cảm thụ hơi ấm từ hắn, đột nhiên nàng phát hiện , nơi này thật ấm áp biết bao. Khẽ vuốt ngực mình, khóe môi Bạch Nguyệt cong cong.
Thấp giọng hỏi Lê Ngạo Nhiên:“Người kia thật là Lâu Ngọc Điệp sao?”
“Ừ.” Lê Ngạo Nhiên ghé vào tai Bạch Nguyệt, dđlqđ thì thầm. Bạch Nguyệt đỏ mặt, sờ lỗ tai, nhìn thị vệ đều đã chạy đi, hỏi:” Chúng ta cũng đi theo?”
“Đi thôi. Hắn đã trúng Ly hồn châm, không chạy xa được.” Lê Ngạo Nhiên nắm tay Bạch Nguyệt.
Hiền Vương nghe Lê Ngạo Nhiên nói vậy, lo lắng.” Lê công tử, dđlqđ Ly hồn châm là???”
“Đuổi theo xem là biết liền.” Lê Ngạo Nhiên không chút để ý, càng khiến Hiền Vương lo lắng.
Ngọc Điệp, Ngọc Điệp, sẽ không, đó không thể là ngươi! Hiền Vương ngẩng đầu nhìn hướng Hắc y nhân biến mất.
“ Không tệ “Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo vang lên ở sau lưng hắc y nhân.
Hắc y nhân giật mình lập tức chuyển mình ra phía sau Bạch Nguyệt, tay chế trụ cổ Bạch Nguyệt. Người tới một chút âm thanh cũng không có, mà hắn cũng không hề phát hiện ra. Tảng đá nặng trong lòng Bạch Nguyệt có thể đặt xuống rồi, nam nhân của nàng đến rồi ! Rõ ràng là cổ mình còn đang bị hắc y nhân chế trụ, nhưng nàng lại cảm thấy rất an tâm, chỉ cần hắn xuất hiện, dđlqđ lòng nàng lập tức trở nên bình tĩnh , điều này có xem là sự ỷ lại vào hắn không nhỉ? Bạch Nguyệt đột nhiên hiểu được, nam nhân đang ở trước mặt nàng chẳng biết từ lúc nào đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng mình.
“Không được lại gần, nếu không, ta bẻ gãy cổ nàng.” Giọng hắn khàn trầm, Bạch Nguyệt phát hiện, hắn đang cố ý che giấu.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể?” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, nhưng đôi mắt lại đạm mạc, lạnh lẽo. Mắt điếc tai ngơ bỏ qua hắc y nhân, cố ý bước lên.
“Đứng lại! Ngươi muốn cổ nàng gãy rời sao?” Giọng hắc y nhân có chút gấp gáp bất an .
“Ân, không muốn.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên trả lời.
“Vậy cút ngay, lui về phía sau!” Hắc y nhân lôi kéo Bạch Nguyệt, tay để trên cổ Bạch Nguyệt càng thêm dùng lực, nắm càng chặt hơn.
“Được.” Lê Ngạo Nhiên không thèm để ý, nhẹ nhàng nhún vai, lùi lại. Hắc y nhân cũng kéo Bạch Nguyệt ra khỏi nhà xí.
Trong vườn, nương theo ánh sáng lập lòe của đèn lồng treo rải rác, Bạch Nguyệt rõ ràng thấy được ánh mắt Lê Ngạo Nhiên có tia hài hước, đùa cợt.“Được rồi, chúng ta đã đi đến đây. Ngươi có phải nên trả lại nương tử cho ta?”
“Nương tử?” Hắc y nhân ngẩn ra, sau đó cười nhẹ.“Nhưng vị này rõ ràng còn là xử nữ.”
Bạch Nguyệt há hốc miệng kinh ngạc, dđlqđ chợt hiểu ra tên biến thái cuồng sát này chỉ thích những nữ tử chưa xuất giá, nói vậy sẽ không động đến người đã có chồng? Nhưng sao hắn phân biệt được ai còn là xử nữ đây? Thật khó hiểu quá!!!
“Nói như vậy, ngươi không muốn thả người ?” Giọng điệu Lê Ngạo Nhiên có chút ‘bất đắc dĩ’.
“Ít nói nhảm, lùi lại!” Hắc y nhân thét lớn. “Nếu không ta lập tức lấy mạng vị mỹ nhân này .”
“Ha ha, Lâu công tử, ngươi nỡ sao?” Lê Ngạo Nhiên cười mị hoặc, khẽ hạ tầm mắt , giọng nói thêm mấy phần lạnh lẽo. “Không thấy nương tử của ta là giai nhân tuyệt sắc sao? Ngươi nhẫn tâm đả thương nàng ấy sao ?”
Lâu công tử ? Bạch Nguyệt rõ ràng cảm giác được kẻ phía sau khẽ run rẩy. Mà bàn tay đặt trên cổ siết lại càng chặt. Bạch Nguyệt kinh hãi, kẻ cuống sát này là Lâu Ngọc Điệp? Nam tử phong tư trác tuyệt, tao nhã Lâu Ngọc Điệp? dđlqđ Nhưng Lê Ngạo Nhiên vừa gọi ba chữ ’Lâu công tử’, hành động của tên này khiến Bạch Nguyệt tám phần tin chắc hắn là Lâu Ngọc Điệp. Lê Ngạo Nhiên đã sớm phát hiện sao, cho nên mới nhắc nhở nàng không nên lại gần hắn.
“Không hiểu ngươi đang nói cái gì. Cút ngay cho ta.” Hắc y nhân nóng nẩy quát to.
Đã có người phát hiện trong vườn khác thường, dđlqđ lập tức lớn giọng kêu ‘Thích khách!’
Chỉ chốc lát sau, cả khu vườn đèn đuốc sáng trưng, thị vệ vây chặt khu vườn. Hiền Vương cũng xuất hiện.
“Đây là?” Hiền Vương nhìn ba người đang giằng co, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần, cư nhiên có thích khách đến Hiền Vương Phủ giương oai.“Bắt thích khách cho bổn vương! Không thể thương tổn đến bằng hữu của Lê công tử.”
Bọn thị vệ nhìn chằm chằm Hắc y nhân, giơ lên cung tiễn ngắm về phía hắn, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay. dđlqđ Hắc y nhân cười lạnh:“Bắn đi, nàng sẽ thành con nhím trước tiên.” Dứt lời, kéo Bạch Nguyệt ra chắn ở trước.
“Lâu công tử, ngươi cảm thấy có thể thoát sao?” Lăng Ngôn phiêu nhiên, thong thả bước đến bên cạnh Lê Ngạo Nhiên.
“Cái gì?” Hiền Vương kêu lên, hắn nghe lầm sao?
“Vương gia, ngươi không nghe lầm, cái tên sát nhân, giết người moi nội tạng kia, chính là kẻ mà ngươi coi trọng dđlqđ, Lâu Ngọc Điệp, Lâu công tử!” Lăng Ngôn cười rộ. “Rốt cuộc cũng có ngày ta biết được cái gì gọi là ‘Mặt người dạ thú’. Mà Lâu công tử, đem bốn chữ này phát huy vô cùng tốt nha~”
“Không! Không có khả năng!” Hiền Vương thất thanh kêu gào, mọi người ồ lên, đều bị Lăng Ngôn làm cho kinh ngạc rồi.
Bạch Nguyệt nhìn mọi người bị kinh hách, nhớ đến một câu nói kinh điển: Mọi việc đều có khả năng! Chỉ tiếc là bị điểm á huyệt, chẳng thể nói được gì.
“Có phải hay không, cứ bắt lấy, chẳng phải sẽ rõ cả sao?” Lê Ngạo Nhiên cười. Trên tay đã rút ra ngân châm.
Hắc y nhân lo lắng, tay nắm cổ Bạch Nguyệt hơi đổ mồ hôi.
“Hưu” Một tiếng xé gió, một thanh ngân châm xuyên thẳng vào cánh tay Hắc y nhân. Hắc y nhân kêu lên một tiếng, hiển nhiên không ngờ Lê Ngạo Nhiên ra tay vừa nhanh lại chuẩn xác như thế. dđlqđ Chỉ trong nháy mắt xuất thần, hắc y nhân mới phát hiện tay mình đã trống rỗng, còn Lê Ngạo Nhiên đã nhanh tay ôm Bạch Nguyệt vào lòng.
Hắc y nhân không do dự, nhịn cơn đau, bay lên cây, thị vệ lập tức giương cung, chuẩn bị bắn.
“Dừng tay!” Hiền Vương quát, giọng có chút run run.
Hắn sợ sao ? Bạch Nguyệt hiểu. Hắn đang sợ, sợ người kia thật là Lâu Ngọc Điệp.
“Đuổi theo, bắt sống.” Hiền Vương nắm chặt tay lại, đôi môi bị cắn trắng bệch, nghiêm giọng ra lệnh.
Lê Ngạo Nhiên giải huyệt đạo cho Bạch Nguyệt:“Không sao chứ?”
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh biếc ẩn hiện tia lo lắng ,nhẹ nhàng lắc đầu.” Ta không sao, nếu như không nhờ huynh tới~~~” Nhẹ nhàng tựa vào ngực Lê Ngạo Nhiên, dđlqđ Bạch Nguyệt cảm thụ hơi ấm từ hắn, đột nhiên nàng phát hiện , nơi này thật ấm áp biết bao. Khẽ vuốt ngực mình, khóe môi Bạch Nguyệt cong cong.
Thấp giọng hỏi Lê Ngạo Nhiên:“Người kia thật là Lâu Ngọc Điệp sao?”
“Ừ.” Lê Ngạo Nhiên ghé vào tai Bạch Nguyệt, dđlqđ thì thầm. Bạch Nguyệt đỏ mặt, sờ lỗ tai, nhìn thị vệ đều đã chạy đi, hỏi:” Chúng ta cũng đi theo?”
“Đi thôi. Hắn đã trúng Ly hồn châm, không chạy xa được.” Lê Ngạo Nhiên nắm tay Bạch Nguyệt.
Hiền Vương nghe Lê Ngạo Nhiên nói vậy, lo lắng.” Lê công tử, dđlqđ Ly hồn châm là???”
“Đuổi theo xem là biết liền.” Lê Ngạo Nhiên không chút để ý, càng khiến Hiền Vương lo lắng.
Ngọc Điệp, Ngọc Điệp, sẽ không, đó không thể là ngươi! Hiền Vương ngẩng đầu nhìn hướng Hắc y nhân biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.