Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 59

Vô Ý Bảo Bảo

05/05/2015

Nhìn rừng trúc quen thuộc, Bạch Nguyệt mỉm cười từ từ đi vào.

Ông lão trong nhà gỗ chợt mở mắt, trong mắt có gì đó dao động.

Nha đầu, con đã trở về?

Đi chầm chậm xuyên qua rừng trúc, Bạch Nguyệt lắng nghe tiếng chim rừng hót, cảm giác kích động cũng từ từ lắng xuống. Ngôi nhà gỗ quen thuộc xuất hiện trước mặt, Bạch Nguyệt tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa:“ Sư phụ, con đã về.”

“ Haha, nha đầu, vào đi.” Giọng ông lão vang vọng từ bên trong.

Đẩy cửa ra, bên trong nhà vẫn như ngày nào , bày biện cực kì đơn sơ, sư phụ ngồi giữa, cười hiền từ, cứ như biết rõ nàng sẽ tới vậy.

“ Sư phụ, sư phụ có khoẻ không?” Bạch Nguyệt vui vẻ tiến nhanh lên hành lễ, sau đó cúi đầu tìm kiếm trong bao nhỏ.

“ Khỏe.” Ông tò mò nhìn Bạch Nguyệt lấy ra gì đó.

“ Đây là tặng sư phụ, đi ra ngoài nhưng không tìm được gì hay, cũng không biết sư phụ thích gì, nên mới mua thứ này.” Bạch Nguyệt đưa tay ra, là một chiếc khăn quấn đầu.” Con thấy cái của sư phụ đã cũ rồi, nên tiện thể mua về.”

Ông lão sửng sốt, nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười, nhất thời không biết nên nói cái gì. Đã bao lâu rồi ông không nhận được lễ vật như thế?

“ Sư phụ?” Bạch Nguyệt nhìn ánh mắt sư phụ đượm buồn, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng gọi.

“ À, cám ơn con. Haha, nha đầu suy nghĩ thật chu đáo.” Ông lão nhận khăn, cười. Chỉ một cái khăn bình thường, mà sao ấm áp đến vậy, không ngờ cũng có người quan tâm đến ông.

“ Nha đầu đi ra ngoài có chuyện gì không ?” Ông cất khăn vào trong ngực, quan tâm hỏi.

“ Cũng không có gì, chỉ là gặp Giáo chủ Tà giáo.” Bạch Nguyệt kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho sư phụ.

Ông nghe xong, sắc mặt trầm xuống. Im lặng nửa ngày mới mở miệng nói:“ Ta đã thoái lui khỏi giang hồ nhiều năm, không bàn thế sự, về sau cũng sẽ không hỏi đến. Chỉ là muốn dặn con, cái tên Thương Lang……” Ông nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng.

“ Đây cũng là nguyên nhân con tìm sư phụ.” Bạch Nguyệt dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình.” Con không muốn là gánh nặng của Ngạo Nhiên, không muốn sau này là nhược điểm để người ta uy hiếp , tổn thương huynh ấy!”

“ Nha đầu định làm gì?” Ông nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Nguyệt, trong lòng cũng rất xúc động.

“ Con muốn hỏi sư phụ, có cách nào giúp con tăng nội lực trong thời gian ngắn nhất không?” Bạch Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng.

Ông lão há hốc miệng kinh ngạc nhìn nàng, định nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời.

“ Sư phụ, có phương pháp không?” Bạch Nguyệt nhìn thấy sắc mặt sư phụ có biến hóa , cảm giác sư phụ nhất định có cách, nhưng sao lại không muốn trả lời nàng?

“ Có thì có. Nhưng mà, nha đầu, con rất thông minh, con cũng nên biết, để có điều này thì phải trả giá đắt đấy.” Ông trầm giọng, đôi mắt thoáng hiện vẻ do dự. Nên nói cho con bé không?

“ Sư phụ, con biết. Muốn một thứ gì đó, người ta phải trả một cái giá ngang bằng.” Bạch Nguyệt điềm nhiên trả lời.“ Cho nên, con xin sư phụ hãy nói thật với con.”

“ Aizzz……” Ông lão khẽ thở dài một hơi, lúc lâu cũng không nói gì. Từ từ đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn rừng trúc bên ngoài, giọng điệu có chút buồn bã:“ Nếu cho con mười năm công lực , sẽ đổi lấy mười năm dương thọ, con có đồng ý không?”

Bạch Nguyệt trợn mắt. Mười năm công lực tương đương với mười năm tuổi thọ?

Không đợi Bạch Nguyệt trả lời, ông tiếp tục nói:“ Mười năm, nếu cần hai mươi năm thì sẽ tổn thọ hai mươi năm, con không định ở bên tiểu tử kia đến cuối đời sao?”

Bạch Nguyệt cười, cười sáng lạn như ngọc, làm lòng người không khỏi rung động. “ Sư phụ, hiện tại con cũng không nắm chắc, thì nói gì đến tương lai đây? Một tương lai không ai có thể biết trước?” Bạch Nguyệt thản nhiên nói , thanh âm nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, khiếng ông lão thập phần kinh ngạc. Xoay người, ông nhìn căm chăm vào mắt Bạch Nguyệt, muốn tìm ra cái gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy một đôi mắt kiên cường!

“ Haha, cũng đúng.” Ông cười tự giễu , đến cả hiện tại còn không rõ, vậy sao dám nói chuyện tương lai?

Bạch Nguyệt mỉm cười:“ Bây giờ con quá yếu, nếu bị bắt để uy hiếp huynh ấy, vậy có còn tương lai không?” Nhưng trong lòng âm thầm tự thề, nàng nhất định không thể để chuyện đó xảy ra! Không để cho ai lợi dụng mình để đối phó Ngạo Nhiên, tuyệt đối không cho phép. Cho dù có phải dùng tất cả để đánh cược!

“ Nhưng nha đầu, ta phải nói cho con, xác xuất thành công chỉ có năm phần. Hơn nữa, trong quá trình thực hiện, con sẽ vô cùng đau đớn, sống không bằng chết. Con chịu được không?” Ông nghiêm túc hỏi.

Bạch Nguyệt cười nghịch ngợm nói với ông:“ Đấy là nói vậy, nhưng nếu để sự phụ làm, vậy khả năng thành công là bao nhiêu?”

“ Mười phần.” Ông lão khẽ cười, nha đầu này, dám chơi chữ với ta.

“ Chẳng phải quá tuyệt vời sao?” Bạch Nguyệt xoa xoa tay, cao hứng.“ Vậy khi nào có thể bắt đầu? Con muốn càng nhanh càng tốt.”

“ Ngày mai đi, ngày mai đến tìm ta. Ta cũng cần chuẩn bị đầy đủ.” Nghĩ đến cái gì đó, ông nhìn nàng một cái rồi đột nhiên cười.” Đau đến muốn khóc thì đừng có trách ta nhé!”

Bạch Nguyệt bĩu môi, đã đau mà không cho khóc nữa.

“ Tìm một nữ tử cùng đến đây, để tiện thay quần áo cho con mấy ngày sau.” Nói xong , ông lão ngồi xuống, phất phất tay với Bạch Nguyệt.“ Hiện tại con cứ về đi, ta đi chuẩn bị.”

“ Dạ, sư phụ.” Bạch Nguyệt cảm thấy hơi kỳ, nhưng không hỏi nữa, chỉ gật đầu, tự giác rời khỏi phòng.

“ Đúng rồi, nha đầu, con muốn mười hay hai mươi năm công lực?” Trước khi Bạch Nguyệt rời đi, ông cất tiếng hỏi.

Bạch Nguyệt bấm ngón tay tính. Thân thể này xem ra chưa đến hai mươi tuổi, từ nay về sau, chăm uống thuốc bổ chắc cũng đến tám mươi, mà sống lâu quá cũng không phải hay lắm, sẽ bị gọi là lão yêu bà thì sao. Sáu mươi đã coi là già.



“ Hai mươi năm .” Bạch Nguyệt dứt khoát nói .

“ Được.” Ông lão nghe xong, gật đầu, phất tay.“ Đi đi.”

“ Dạ.” Bạch Nguyệt xoay người, từ từ biến mất sau cánh cửa.

Ông lão nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt dần biến mất, thở dài.

Nha đầu, lựa chọn như vậy đáng giá sao? Con sẽ hối hận sao?

Hai mươi năm công lực đổi hai mươi năm dương thọ.

Nhưng đáng sợ nhất, chính là sự đau đớn, đến độ sống không bằng chết. Vì một nam nhân, con đồng ý làm tất cả sao?

Bạch Nguyệt vui vẻ đi ra khỏi rừng trúc, vẫn luôn cười khúc khích. Qua vài ngày nữa thôi, nàng cũng là cao thủ. Đến lúc đó, ngứa mắt ai thì sẽ xông vào đánh cho hắn đầu óc đầy sao, mò đất tìm răng.

Vừa ra khỏi rừng trúc, chợt nghe được một giọng nói.

“ Bạch sư muội.” Trang Hàn Phong kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt đi ra từ cấm địa.

Bạch Nguyệt cứng đờ tại chỗ, vừa định mạnh lên sẽ đi đánh người, không ngờ đã có người kiếm tới tận nơi rồi. Chờ vài ngày đi!

“ Làm gì?” Khẩu khí Bạch Nguyệt chẳng hề thân thiện, lại nghĩ đến cái chuyện xấu hổ tại phòng bếp.

“ Mặt của sư muội đã khỏi rồi, tốt quá.” Trang Hàn Phong không để ý thái độ của Bạch Nguyệt, vẫn luôn cười dịu dàng nhìn nàng. Hắn phiền chán đi loanh quanh, ai ngờ gặp Bạch Nguyệt tại cấm địa. Chẳng lẽ nàng không biết nơi đây cấm vào? Đệ tử Vũ Sơn phái không được phép bước vào.

” Ừ, đã khỏi rồi, cám ơn ngươi đã tặng thuốc.” Bạch Nguyệt nhớ lại, người này tự nhiên tốt bụng tặng nàng một lọ thuốc, thái độ cũng mềm mỏng nhiều.

” Sao sư muội lại đi ra từ cấm địa? Nơi này cấm vào.” Trang Hàn Phong lo lắng hỏi.

“ Haha, chuyện này, có vài nguyên nhân, phải rồi, có gì không? Không có việc gì ta đi trước.” Bạch Nguyệt cười ha ha, nhanh chóng bỏ đi, dù sao sư phụ cũng không đồng ý để cho người khác biết việc nàng thường vào cấm địa, càng không muốn cho ai biết, đó là nơi ở của một cao thủ quái thai, mà còn là sư phụ của nàng.

” Sư muội, ta sẽ không nói cho Chưởng môn .” Trang Hàn Phong vội vàng nói.

Bạch Nguyệt giật mình , không ngờ người này lại nghĩ như vậy. Hắn nghĩ nàng tưởng hắn định đi báo cho Chưởng môn, nên mới muốn bỏ chạy. Mà khoan đã, tự dưng lại đối tốt với mình làm gì? Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!

“ Sao ngươi lại tốt với ta như vậy?” Bạch Nguyệt dừng lại, quay đầu, nhíu mày nhìn nam tử trước mắt, hỏi thẳng.

“ Ta……” Trang Hàn Phong không ngờ Bạch Nguyệt lại hỏithế, nhất thời ngây ngốc tại chỗ. Ngập ngừng thật lâu cũng không nói được lời nào.

“ Trang sư huynh, hay là ngươi có cảm tình với ta?” Bạch Nguyệt lại nói thẳng, khiến Trang Hàn Phong chỉ biết ngây ngốc nhìn nàng.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng đang cố nhét bánh bao vào ngực. Dáng vẻ tinh nghịch ấy liền khắc sâu trong lòng. Lần sau gặp, chính là khi nàng cầm kiếm khiêu chiến Mộc Xảo Hề. Hơn nữa, nàng thắng. Vậy mà, không nhìn được niềm vui nào trên gương mặt ấy cả. Tựa hồ, đối với nàng, không để điều ấy vào mặt , nàng chỉ khẽ mỉm cười, cho dù trên mặt lúc ấy còn vết sẹo nhưng chẳng thể che lấp vẻ đẹp lung linh của nàng.

” Không trả lời, tức là thừa nhận?” Bạch Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, nhìn gương mặt điển trai của Trang Hàn Phong, gằn từng chữ dõng dạc rõ ràng.” Có những việc cần nói rõ thì tốt hơn. Nếu như ngươi có cảm tình với ta, thì cũng nên dừng lại đi. Ta đã có người trong lòng. Không muốn làm lãng phí hời gian và tình cảm của ngươi. Sau này cũng đừng nên tới gần ta, mà cũng đừng đối xử quá tốt với ta. Ta không thể chấp nhận, không muốn thiếu ngươi cái gì, ngươi hiểu không?”

Định nói tiếp , nhưng nhìn Trang Hàn Phong vẫn không phản ứng gì, biết hắn nhất thời không tiếp thụ được, nhún vai một cái, xoay người rời đi.

Trang Hàn Phong cứng ngắc tại chỗ, cho đến khi bóng hình Bạch Nguyệt biến mất, mới trấn tĩnh lại. Vừa rồi, y đã bị cự tuyệt? Y còn chưa thổ lộ gì, vậy mà đã bị cự tuyệt một cách dứt khoát, không cho một cơ hội. Sao mà thẳng thắn đến vậy! Thậm chí đầu hắn có chút theo không kịp. Bước vài bước dài, đuổi theo Bạch Nguyệt, chặn nàng lại.

“ Làm cái gì? Hay là ta chưa nói rõ ràng, hay ngươi không thèm nghe lọt?” Bạch Nguyệt cau mày, trên mặt hiện rõ sự phiền chán.

” Muội đã nói rõ, ta hiểu mà.” Trang Hàn Phong khẳng định:“ Chỉ là sao muội có thể ngăn cấm người khác có cảm tình với muội chứ?”

” Đúng là ta không thể. Nhưng ta có quyền từ chối.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.

” Ta…. Từ lần đầu tiên, ta đã không quên được muội.” Trang Hàn Phong lấy hết dũng khí, nói ra lời trong lòng.

Không nhắc thì thôi , vừa nói đến lần đầu tiến ấy là Bạch Nguyệt giống như bị giẫm phải đuôi mèo, tức đến độ không thể nhảy dựng lên, cào nát mặt hắn.

Tình yêu , dễ dàng vậy sao? Bạch Nguyệt muốn hét to chất vấn hắn, nàng vốn không tin vào cái gì mà ‘yêu từ cái nhìn đầu tiên’. Có lẽ, lần đầu gặp đã thấy thích, nhưng tình cảm, là từ từ vun vén mà thành. Cho nên, tình yêu, vừa thấy đã yêu, không phải là thật! Vừa thấy đã yêu, nhưng lại có thể sống chết vì nó, thì cũng không phải thật! Nhưng vì đang tức giận nên Bạch Nguyệt quên mất, từ đầu tới cuối Trang Hàn Phong vốn dĩ chỉ có cảm tình với nàng mà thôi.

“ Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta.” Bạch Nguyệt lạnh lùng bác bỏ, rồi quay người bỏ đi.

” Ta…. ta sẽ không bỏ cuộc.” Trang Hàn Phong tránh đường cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt mặt không đổi, bỏ đi nhanh chóng. Trang Hàn Phong sững sờ tại chỗ, nhìn Bạch Nguyệt biến mất. Trong lòng có chút phiền muộn. Nàng cự tuyệt dứt khoát, thậm chí không để y có cơ hội mở miệng phản bác. Tại sao chứ? Vì nam tử mắt xanh về cùng nàng hôm qua sao ?

Bạch Nguyệt trở lại phòng Tô Vũ, phát hiện hai người vẫn còn hứng chí tán gẫu. Gõ cửa cũng chẳng ai thèm chú ý tới. Hết chỗ nói rồi. Bạch Nguyệt quay về phòng mình.

Mai sẽ đến chỗ sư phụ. Cần vài ngày, nhưng trong mấy ngày đó, làm sao để giấu Lê Ngạo Nhiên? Tuyệt đối không thể cho hắn biết chuyện này, nếu biết thế nào cũng phản đối cho xem.

………………………………

Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn và Chưởng môn bàn bạc xong xuôi, Chưởng môn liền sai người dẫn bọn họ về phòng khách nghỉ ngơi.

Đi ngang qua sân, một giọng nói nhỏ nhẹ, cũng không kém phần kinh ngạc truyền đến.



“ Lăng đại ca, sao các huynh lại ở đây?” Vốn dĩ, Nhiễm Tử Du cùng đại ca, đại tỷ ngồi đánh cờ tại tiểu đình, đột nhiên nhìn thấy Lăng Ngôn đang đi hướng về phía tiểu viện .

Lê Ngạo Nhiên cũng chả thèm quay đầu, chỉ bỏ lại câu nói.” Ta về phòng trước đây.”

Lăng Ngôn có chút rầu rĩ nhìn Nhiễm Tử Du, chỉ phải nhẫn nại đến gần.

” Nhiễm công tử, Nhiễm cô nương.” Lăng Ngôn mỉm cười trả lời.

Nhiễm Hồng Phượng nhìn Lê Ngạo Nhiên bỏ đi , giọng điệu hơi mất mát:“ Lê công tử, ngài ấy……”

“ Ak, hắn mệt, về nghỉ trước.” Lăng Ngôn trả lời.

“ Lăng đại ca, chẳng phải ngươi nói chúng ta không cùng đường sao? Sao lại đến Vũ Sơn phái?” Nhiễm Tử Du trừng mắt to hỏi.

“ Haha, đột ngột đổi ý.” Lăng Ngôn ngượng nghịu nói.

“ Ak, hóa ra là vậy.” Nhiễm Tử Du gật gù tỏ vẻ, rồi kéo tay áo Lăng Ngôn ngồi xuống.

Ánh mắt sắc như dao găm của Nhiễm Dạ bắn thẳng về cánh tay Nhiễm Tử Du đang kéo Lăng Ngôn. Nhiễm Tử Du ngượng ngùng thu tay lại.

Lăng Ngôn trong lòng cảm thấy buồn cười . Trên người hắn có độc sao ?

” Không biết Lê công tử và Lăng công tử đến Vũ Sơn phái có chuyện gì?” Nhiễm Dạ lễ phép hỏi.

“ Chắc cũng giống Nhiễm công tử.” Lăng Ngôn mỉm cười, nhàn nhạt trả lời.

“ Ak, Lăng đại ca cũng vì Tà giáo?” Nhiễm Tử Du hưng phấn tiếp lời.

Nhiễm Dạ trừng mắt Nhiễm Tử Du, Nhiễm Tử Du nhất thời yên lặng, ngoan ngoãn ngồi một bên. Nhưng trong lòng rất thắc mắc, không hiểu sao, đại ca lại cấm nàng thân cận với Lăng Ngôn. Rõ ràng huynh ấy dịu dàng, hòa ái dễ gần, vậy mà đại ca lại nói người ta máu lạnh! Hừ …toàn nói bừa! Nói hưu nói vượn!

Lăng Ngôn nhìn vẻ mặt ủy khuất của Nhiễm Tử Du, bật cười, hiểu ra Nhiễm Dạ không thích mình. Trả lời lại.” Đúng vậy. Tại hạ đi đường lâu ngày, có chút mệt mỏi, xin cáo từ .” Dứt lời, liền đứng dậy rời đi.

“ Lăng đại……”

“ Tiểu muội!” Nhiễm Dạ tức giận, từ lúc nào tiểu muội dám cãi lời hắn?

“ Đại ca?” Nhiễm Tử Du ủy khuất nhìn Nhiễm Dạ, không hiểu nổi, vì sao đại ca lại ghét Lăng đại ca?

“ Muội dám không nghe lời đại ca, từ nay về sau không cho phép ra khỏi Phi Nhạn Sơn trang, một bước cũng không được!” Nhiễm Dạ bỏ lại câu nói rồi rời đi.

Nhiễm Tử Du mân miệng, nước mắt chảy dài.

Nhiễm Dạ hơi dừng bước , thở dài , lại tiếp tục đi về phía trước. Tiểu muội, đại ca muốn tốt cho muội mà thôi. Nam nhân kia, muội không thể chọc!

Nhiễm Hồng Phượng vẫn đứng ngây ngốc một chỗ, nàng rất muốn gặp người kia, rất muốn gặp. Vì sao từ trước đến giờ, hắn không bao giờ liếc nhìn mình dù chỉ một cái? Vì sao……

………………………………

Lê Ngạo Nhiên ngồi trong phòng, nhắm mắt lại, nhưng đều là hình ảnh Bạch Nguyệt, nàng nhăn mặt, nàng tươi cười với mình. Mở mắt ra, có chút tự giễu cười cười, vừa mới tách ra, đã liền nhớ nàng, mà lần chia tay này, không biết là bao lâu, hắn sẽ nhớ nàng đến chừng nào đây?

“ Aizzza, Lê đại Cung chủ, đang tư xuân đây? Cười tươi như hoa ấy.” Lời nói thốt ra từ miệng Lăng Ngôn chẳng bao giờ là hay cả. Vừa vào cửa đã thấy Lê Ngạo Nhiên cười, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội để mà trêu chọc được.

Lê Ngạo Nhiên ngừng cười, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía đó.“ Ngươi trước tiên lo mà diễn cho tốt vai Lăng đại ca đi.”

Lăng Ngôn cứng đờ, không thèm để ý, ngồi xuống ghế, tự rót trà, một hơi uống cạn.“ Ngươi định làm gì?” Lăng Ngôn đặt ly trà xuống , vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lăng Ngạo Nhiên.

“ Lần này, sẽ không bỏ qua cho hắn.” Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt, người kia, thật quá nguy hiểm. Không thể để Bạch Nguyệt có chút thương tổn nào.

"Sức mạnh của tình yêu, quả nhiên thật vĩ đại." Lăng Ngôn cất cao giọng.

“ Muốn chết.” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt hỏi.

“ Không muốn!” Lăng Ngôn nghiêm túc trả lời như đinh chém sắt .

“ Vậy câm miệng!” Lê Ngạo Nhiên mở to mắt, trong mắt không giấu được lo lắng.

Kỳ thật, hắn biết rõ. Người kia sẽ đến.

Thương Lang, nhất định sẽ đến một lần nữa.

Màn đêm buông xuống.

Nguyệt hắc phong cao.

Một bóng dáng nhanh nhẹn bay về phía nơi ở của Bạch Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook