Chương 64
Vô Ý Bảo Bảo
29/05/2015
“Ngươi có ý gì?” Quan Hương trừng mắt , trong đầu có gì chợt lóe lên rồi biến mất.
“Ý nô tài là tiểu thư nên đối xử tốt với cô nương kia…” Lý Hưng còn chưa dứt lời, đã bị Quan Hương tức giận cắt đứt.
“Quan tâm tốt đến con hồ ly tinh kia? Nằm mơ đi!” Quan Hương nghiến răng nghiến lợi nói. Lại nhớ đến màn nhục nhã vừa rồi, ả ỷ vào công lực mạnh hơn nàng, tìm cách đùa bỡn mình. Đáng giận nhất vẫn là sư huynh, không thay nàng nói chuyện. Thậm chí kể cả khi nàng tức giận chạy đi cũng không thèm quan tâm. Đáng hận! Đáng hận! ! ! Đều là do nữ nhân kia làm hại, bảo nàng đi lấy lòng ả? Ả xứng sao ! Nằm mơ đi !
“Tiểu thư, không cần ngài đối xử tốt “thật sự” với nàng ta. Ngài còn chưa nhìn rõ thế cục hôm nay sao? Trong mắt Lê công tử cũng chỉ nhìn nàng ta mà thôi!”Lý Hưng chua chát nói, trong mắt tràn đầy đau buồn. Người kia trong mắt chỉ có nữ nhân kia, không thấy được người. Mà trong mắt ta cũng chỉ có tiểu thư, người lại không nhìn tới ta.
Quan Hương vừa nghe Lý Hưng nói vậy, liền muốn tức giận , nhưng nghĩ kỹ, cũng không thể không tiếp nhận sự thật này. Sư huynh chỉ để ý con hồ ly tinh kia.
“Vậy ý ngươi là sao?” Quan Hương cố áp chế lửa giận trong lòng , có chút chờ mong hỏi.
“Ý nô tài là ngoài mặt ngài phải đối xử tốt với cô nương kia, để Lê công tử vui vẻ. Mặc kệ như thế nào, ở trước mặt Lê công tử nhất định phải đối với nàng ta thật tốt. Về phần sau lưng. . . . . ." Lý Hưng sắc mặt có chút khó coi. Thật có lỗi với cô nương kia, nhưng vì hạnh phúc của tiểu thư, đành phải hi sinh cô.
“Ta hiểu rồi.” Quan Hương cười nhẹ, trong mắt tràn đầy kiên định . Sư huynh, ngươi là của ta. Cũng chỉ có ta mới xứng đứng cạnh huynh, cũng chỉ có ta mới đủ tư cách trở thành thê tử của huynh.
“Đi thôi, chúng ta trở về. Cần phải xin lỗi tẩu tử.” Quan Hương mỉm cười, đem hai chữ “tẩu tử” nhấn thật mạnh.
“Vâng, tiểu thư.” Lý Hưng cúi đầu, đi theo phía sau. Tiểu thư, chỉ cần là người muốn ta sẽ tìm cách lấy cho người. Cho dù cái giả phải trả là vạn kiếp bất phục, ta cũng không hối hận.
Lúc trở lại biệt viện, mọi người đang dùng cơm trong đại sảnh.
“Sư huynh……” Quan Hương vừa vào cửa liền nhìn thấy Lê Ngạo Nhiên đang gắp thức ăn cho Bạch Nguyệt, lập tức muốn nổi giận nhưng chợt nhớ lại lời Lý Hưng dặn, cố gắng áp chế cảm xúc, cố nén lại.
“Hả? Sư muội.” Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn Quan Hương, nhàn nhạt hỏi.“Đã ăn cơm chưa?”
“Muội đến để xin lỗi tẩu tử.” Quan Hương ra vẻ yếu đuối, ngượng ngùng tiến lên. “Cái kia…”
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Quan Hương dáng vẻ như chịu ủy khuất, nhưng cũng nhạy bén bắt gặp ánh mắt không cam tâm chợt lóe của nàng ta, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lạnh nhạt trả lời, “Họ Bạch.”
“Bạch tỷ tỷ, không ngại nếu muội gọi tỷ như vậy chứ? Dù sao tỷ cũng chưa thành thân với sư huynh, gọi sư tẩu cũng không ổn lắm.” Không để ý Bạch Nguyệt, Quan Hương tiếp tục nói: “Hôm nay do muội không đúng, không nên vô lễ với tỷ như vậy, Quan Hương còn nhỏ không hiểu chuyện, mong Bạch tỷ tỷ không cần so đo với muội.”
Đấu với nàng? Khóe môi Bạch Nguyệt cong lên, cái trò lá mặt lá trái hình như là sở trường của nàng thì phải.
“Quan cô nương khách khí rồi. Việc hôm nay cứ cho qua đi, nếu chưa ăn cơm thì ngồi xuống dùng bữa.” Bạch Nguyệt mỉm cười, gắp đồ ăn vào chén Lê Ngạo Nhiên, thân mật nói: “Ngạo Nhiên, cái này ăn ngon.”
“Ừ, nàng cũng ăn đi.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, bắt đầu ăn món Bạch Nguyệt gắp cho mình.
Hai tay Quan Hương giấu trong ống tay áo đã nắm chặt đến nổi gân xanh, con hồ ly tinh này, thân thiết với sư huynh như vậy, cứ chờ xem!
Khóe mắt Bạch Nguyệt khẽ liếc Quan Hương vẫn cúi gằm mặt, hiểu ra cô nàng này đang cố nén cảm xúc đây, nói với Lưu Thủy đứng bên: “Mau mang thêm chén đũa cho Quan cô nương.”
“Dạ. Tiểu thư.” Lưu Thủy vội đi lấy chén đũa.
Chờ Quan Hương ngồi vào chỗ của mình, mọi người mới cười nói tiếp tục dùng cơm.
“Ngày mai không có việc gì, ta dẫn nàng đi chơi, chịu không?” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt ăn vui vẻ, khẽ cười, dịu dàng nói.
“Tốt tốt.” Mấy ngày nay, Bạch Nguyệt nín nhịn sắp phát bệnh rồi, nghe Lê Ngạo Nhiên nói như vậy, đương nhiên là vui vẻ.
Quan Hương nghe giọng nói dịu dàng chưa từng có của Lê Ngạo Nhiên, thiếu chút nữa bẻ gãy đũa trong tay.
Lăng Ngôn nghẹn cười, nhìn màn kịch ngoài thì điềm tĩnh, khách khí, bên trong thì sóng ngầm mãnh liệt, thầm hiểu sắp có trò hay để xem.
Đứng phía sau Quan Hương, Lý Hưng nhíu mày, cô nương này không dễ đối phó như bề ngoài. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì, kể cả việc phải dùng những thủ đoạn đê hèn nhất, hắn cũng sẽ loại bỏ uy hiếp đối với tiểu thư, để tiểu thư được hạnh phúc.
Ăn xong, mọi người cùng đi ra tiểu đình trong vườn hóng mát.
Lưu Thủy cho người thắp đèn, cả biệt viện đều sáng lên.
Nha hoàn bưng hoa quả đã rửa sạch sẽ lên, bốn người ngồi vào bàn, còn Lý Hưng và Lưu Thủy đứng một bên.
“Bạch tỷ tỷ muốn ăn quả gì, để muội lấy cho.” Quan Hương cười hồn nhiên, nhìn đĩa trái cây.
“Không cần, để tự ta được rồi.” Bạch Nguyệt cười thản nhiên. Trong lòng bất đắc dĩ, giao tiếp với bọn trẻ ranh đúng là mệt.
“Ừhm.” Quan Hương có vẻ chịu ủy khuất.
Lê Ngạo Nhiên đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu sư muội, sao lại đến đây? Người nhà muội đồng ý không, hay lại trốn đi.”
“Sư huynh! Sao huynh lại nói muội như thế?” Quan Hương không vui, bĩu môi, không vừa lòng. “Chẳng phải trốn, là được cho phép mới đi.”
Bạch Nguyệt lấy một miếng dưa, từ từ ăn. Chắc chắn là cô bé này thường xuyên trốn nhà đi gặp Lê Ngạo Nhiên. Hừ, mị lực thật lớn nhỉ. Bạch Nguyệt cười như có như không, liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên. Ưhm, hoàn mỹ, thật đúng với tỷ lệ vàng nhỉ.
“Không phải trốn đi thì tốt.” Lê Ngạo Nhiên trả lời, liền phát hiện Bạch Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
“Làm sao vậy, trên mặt ta dính cái gì sao?” Lê Ngạo Nhiên khó hiểu, sờ sờ mặt mình.
“Không có gì.” Bạch Nguyệt cười hì hì, càng khiến Lê Ngạo Nhiên khó hiểu, mặt hắn có cái gì lạ sao?
“Ngày mai chúng ta đi đâu chơi?” Bạch Nguyệt cầm miếng dưa hấu trên bàn đưa cho Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên không cầm lấy, ngược lại cắn vài miếng dưa trong tay Bạch Nguyệt rồi mới nhận lấy.
Quan Hương không thể tin nhìn một màn trước mắt. Đây là vị sư huynh lạnh như băng của nàng sao? Mà Lăng Ngôn ngồi một bên, chỉ thản nhiên lấy dưa ăn. Coi như không thấy chuyện này, hình như đã sớm quen. Quan Hương cảm thấy rất đau, giờ mới nhận ra từ nãy đến giờ mình đã cắn chặt răng.
“Ngày mai chúng ta đi dạo hồ Song Tử.” Lê Ngạo Nhiên nói.
“Hồ Song Tử? Tên nghe lạ thế?” Bạch Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, hỏi.
“Uhm, hồ này còn có tích xưa nữa.” Lê Ngạo Nhiên hơi nghiêng về sau, Lưu Thủy lập tức dâng khăn sạch, Lê Ngạo Nhiên cầm khăn dịu dàng lau nước dưa còn sót bên khóe miệng Bạch Nguyệt, nói: “Xem nàng ăn kìa.”
Bạch Nguyệt cười, cầm khăn tự lau mặt, hiếu kỳ hỏi: “Sau đó thì thế nào, huynh nói tiếp đi chứ?”
Quan Hương ngồi một bên, hung hăng cắn miếng dưa, giống như miếng dưa chính là Bạch Nguyệt. Nữ nhân chết tiệt, thật đáng ghét! Sư huynh là của ta!
“Tên hồ này à, truyền thuyết kể là có đôi chị em song sinh, lớn lên rất xinh đẹp. Bị một lão già giàu có thích bắt ép làm thiếp. Hai chị em thà chết không chịu, lúc chạy trốn bị đuổi tới hồ này, thì nhảy xuống. Về sau người ta gọi nó là hồ Song Tử.”
“Huynh biết nhiều nhỉ?” Bạch Nguyệt cười nói. “Chị em này rất có khí tiết, thà chết chứ không chịu nhục.”
Không chờ Lê Ngạo Nhiên đáp lời, Quan Hương một bên trách móc nói: “Có cốt khí gì, đã chết thì cần gì khí tiết? Bị người nhà giàu để ý có gì không tốt? Được ăn ngon mặc đẹp, hưởng giàu sang phú quý. Chẳng hiểu hai chị em nhà này nghĩ cái gì nữa.”
“Ha ha.” Bạch Nguyệt cười khẽ, không đáp lại, bởi vì thấy có nói cũng phí nước bọt mà thôi.
Quan Hương thấy Bạch Nguyệt không phản bác, đắc ý ngửa mặt lên trời. Hừ!
Nhưng Lăng Ngôn đương nhiên không thể buông tha cơ hội xem kịch hay, một bên châm ngòi thổi lửa: “Hình như Bạch Nguyệt không đồng ý lắm, nghĩ gì thế?”
Lê Ngạo Nhiên cũng muốn nghe ý kiến của Bạch Nguyệt, cũng vểnh tai lên lắng nghe.
Ánh mắt nguy hiểm của Bạch Nguyệt bắn thẳng về phía Lăng Ngôn, chậm rãi nói: “Mỗi người đều theo đuổi một lý tưởng riêng, có người thích một cuộc sống tự do, vui vẻ. Có người lại thích một cuộc sống đầy đủ về vật chất. Người ít tiền có suy nghĩ về cuộc sống của riêng họ, mà kẻ lắm tiền cũng có cách hưởng thụ riêng. Ví như nếu Ngạo Nhiên là một kẻ nghèo hèn, ta cũng nguyện ý cùng chàng sống cuộc sống bán đậu hủ qua ngày, đơn giản vì ta muốn hạnh phúc. Xin cơm cũng muốn cùng nhau đi, ha ha. Lăng đại hiệp đây, tự nhiên thích là cuộc sống có mỹ nữ như mây, vậy mục tiêu của chúng ta không giống nhau rồi.”
Nói xong, còn không quên trêu lại Lăng Ngôn, miệng Lăng Ngôn run bần bật im lặng.
Thế giới này đã có ai nghe lời cảm động thế chưa, Lê Ngạo Nhiên si ngốc nhìn Bạch Nguyệt, lẩm bẩm: “Cho dù bán đậu hủ, cho dù xin cơm cũng muốn đi theo ta?”
“Đúng vậy. Huynh đi đâu, ta cũng đi theo.” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, cười như hoa đào.
Sắc mặt Quan Hương hết trắng lại xanh, rồi lại chuyển đen. Rốt cuộc lại thành cơ hội cho hồ ly tinh quyến rũ sư huynh! Giờ hối hận lời đã nói. Nếu như so sánh, mình có vẻ thiển cận, hời hợt. Bán đậu hủ? Xin cơm? Hừ, sư huynh là ai chứ, là một vị thần sao lại có thể giống bọn hạ tiện được, nói đùa!
Đứng sau Quan Hương, Lý Hưng cúi đầu, vẻ mặt phức tạp. Nếu, nếu người mình thích cũng có ý nghĩ như vậy, thật tốt biết bao. Mặc kệ thân phận của mình là gì… Nhưng rồi lắc nhẹ đầu, cười tự giễu, sao mình lại có ý nghĩ này, thật buồn cười…
“Ta về phòng trước, mọi người cứ từ từ ăn. Lý Hưng, chúng ta đi.” Quan Hương tức giận đến bốc khói, đứng dậy, xoay người rời đi.
Lý Hưng làm lễ, cũng theo sát phía sau Quan Hương. Chờ bóng hình Quan Hương biến mất, Bạch Nguyệt cười nhẹ nhìn Lê Ngạo Nhiên nói:“Nha đầu kia hình như rất thích huynh đấy.”
“Khụ~” Lăng Ngôn đột nhiên ho khan.
Ánh mắt Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng quét qua, Lăng Ngôn ngượng ngùng ngừng ho, lảng sang một bên.
“Ta chỉ coi nàng ấy là sư muội.” Lê Ngạo Nhiên trịnh trọng trả lời.
“Ta biết mà.” Bạch Nguyệt cười, nhìn Lê Ngạo Nhiên khẩn trương, đáy lòng ngọt ngào. “Nhìn huynh lo lắng như thế, sao ta có thể ăn bậy dấm chua đây?”
Lê Ngạo Nhiên khẽ cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Bạch Nguyệt cười sáng lạn.
Lăng Ngôn co rút khóe miệng, càng thấy hai người này thật quá đáng, càng ngày càng coi mình như người chết ấy.
“Hôm nay nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.” Lê Ngạo Nhiên nói.
“Ân. Được.” Bạch Nguyệt vừa nghe vậy, liền nhu thuận đứng dậy. Trong khoảng thời gian này, nàng nhịn đến muốn hỏng cả người rồi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyệt thật sớm liền rời giường chờ. Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt phấn chân, cười. Bạch Nguyệt bây giờ cứ như một đứa trẻ, thật đáng yêu.
Trong đại sảnh, Quan Hương đã đứng chờ sẵn.
“Ta cũng muốn đi, sư huynh.” Quan Hương vừa thấy mọi người tiến vào, vội vàng tiến lên làm nũng, ôm cánh tay Lê Ngạo Nhiên. “Sư huynh, muội cũng muốn, được không?”
Bạch Nguyệt nhìn Quan Hương kéo cánh tay Lê Ngạo Nhiên, nổi lửa giận, nhưng mặt không biến sắc. Nam nhân của nàng, không thể để cho bất kỳ ai chạm vào. Có nên không nhỉ, về sau nên bôi chút thuốc gì lên hai tay áo Lê Ngạo Nhiên. Bạch Nguyệt trong lòng một phen cân nhắc.
Lê Ngạo Nhiên rút tay, thản nhiên nói: “Vậy cùng ăn cơm rồi xuất phát.”
“Dạ.” Quan Hương lấy được đồng ý, vui vẻ đi đến bên bàn chờ điểm tâm.
Mọi người dừng cơm xong, liền ra cửa, bên ngoài đã có hai cỗ xe ngựa chờ sẵn.
“Muội muốn ngồi một chiếc với sư huynh.” Quan Hương nhảy lại gần, lại ôm tay Lê Ngạo Nhiên, giả vờ đáng yêu, Lê Ngạo Nhiên có chút bất đắc dĩ, cũng không hất tay ra.
Đáng ghét! Bạch Nguyệt trong lòng thật muốn tiến lên đánh cái khuôn mặt này. Giả vờ đáng yêu, giả vờ ngây thơ???
“Thật có lỗi, Quan cô nương, ta không quen ngồi cùng người lạ.” Bạch Nguyệt bỏ lại một câu, kéo tay Lê Ngạo Nhiên lên xe.
Quan Hương cắn răng, cúi đầu nói: “Vậy tỷ có thể ngồi cùng Lăng đại ca.”
“Ta cũng đã quen ba người ngồi chung rồi.” Lăng Ngôn không nể tình, nhảy lên xe.
Quan Hương cố nén giận, ổn định cảm xúc, cố nặn ra một gương mặt cười vui vẻ: “Không sao, để muội ngồi một mình.”
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt cũng không nói gì. Đang suy nghĩ nên bôi thuốc gì lên ống tay áo cảu Lê Ngạo Nhiên mới hợp.
“Làm sao vậy, còn đang giận?” Lê Ngạo Nhiên bống nhiên lên tiếng, cúi đầu hỏi.
“Cái gì?” Bạch Nguyệt hồi thần, nhìn sâu vào mắt Lê Ngạo Nhiên, chợt hiểu ra “Là huynh cố ý!” Một người lạnh nhạt như thế cũng biết chơi cái chiêu này! Vừa nãy cố ý không hất tay Quan Hương ra.
“Còn tưởng nàng sẽ không ăn dấm chua.” Khóe miệng Lê Ngạo Nhiên hơi nhếch lên, nói cho Bạch Nguyệt biết, tâm trạng của hắn rất vui vẻ.
Bạch Nguyệt không nói gì, nhìn ra cửa sổ, nên nói gì? Không ngờ tên này còn có thể cư xử như thế? Thật… Đáng yêu quá, cực kỳ dễ thương! Bạch Nguyệt trong lòng không ngừng gào thét, nếu không có Lăng Ngôn ở đây, nàng đã ôm chặt hắn hôn một cái rồi.
“Giận sao?” Lê Ngạo Nhiên có chút lo lắng, nhìn Bạch Nguyệt xoay lưng về phía mình, không thèm để ý.
“Giận cái đầu huynh ấy.” Bạch Nguyệt quay đầu lại, cười đến híp mắt. Hai nam nhân ngồi trong xe ngựa thấy vậy, đổ mồ hôi lạnh, kỳ lạ quá đi.
“Không giận thì tốt rồi.” Lê Ngạo Nhiên cười nói.
“Bao giờ mới đến nơi?” Bạch Nguyệt nhìn ven đường hỏi.
“Sẽ không lâu lắm đâu, ngay ngoài cửa nam thành, không xa lắm.” Lê Ngạo Nhiên kiên nhẫn trả lời.
Quả nhiên, không bao lâu sau, xe ngựa ngừng lại.
Bạch Nguyệt nhảy xuống xe ngựa. Vừa ngẩng đầu đã thấy một màu xanh biếc ngập mắt.
“Đây là hồ Song Tử sao?” Bạch Nguyệt hưng phấn chỉ vào hồ có dạng hai hình bán nguyệt.
“Ừ, đây là hồ Song Tử.” Trong mắt Lê Ngạo Nhiên đều là sủng ái, cưng chiều.
“Thật đẹp.” Bạch Nguyệt bước nhanh đến ven hồ, nước hồ xanh trong, sâu không thấy đáy, lấy tay nghịch nước, mát lạnh. Mặt nước gợn sóng, dần lan tỏa.
Lê Ngạo Nhiên nhìn hình ảnh hạnh phúc trước mắt, cười. Giờ đây Bạch Nguyệt như một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch nước hồ, nhưng cũng lại như tiên nữ lạc chốn hồng trần.
“Hồ này có cá không?” Bạch Nguyệt nghiêng đầu hỏi Lê Ngạo Nhiên.
“Đương nhiên là có.” Lê Ngạo Nhiên kéo Bạch Nguyệt đứng lên. “Tốt lắm, đừng đùa nữa, chúng ta lên thuyền hoa đi câu cá.”
“Thật?!” Bạch Nguyệt vừa nghe, vui vẻ, xoay người liền chạy đến thuyền hoa đậu ven bờ.
“Chậm một chút, chậm một chút.” Lê Ngạo Nhiên dặn dò.
Không ai thấy, trong một chiếc xe ngựa khác, một ánh mắt ác độc đang bắn về phía nàng.
Bạch Nguyệt nhìn một hồ nước xanh biếc, tâm trạng thật vui vẻ. Nhìn thuyền hoa, quay đầu hỏi: “Thuê sao?”
“Mua, đã mua trước rồi.” Lê Ngạo Nhiên đi lên trước, lôi kéo Bạch Nguyệt lên thuyền hoa.
“Sư huynh, chờ muội với.” Phía sau truyền đến giọng Quan Hương.
Hai người quay đầu lại, nhìn Quan Hương chạy tới, Lý Hưng theo sát đằng sau.
Quan Hương sốt ruột đi lên mép thuyền, bỗng hụt chân, thân hình mất thăng bằng sẽ phải ngã nhào. Mong mỏi sư huynh đỡ, nhưng lại có đôi bàn tay to lớn từ phía sau ôm lấy.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Quan Hương quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lý Hưng.
“Khốn kiếp, buông ra.” Quan Hương tức giận đứng thẳng, vì sao sư huynh không đỡ nàng, tại sao chứ?
Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn một màn trước mắt, người tập võ, sao có thể ngã dễ vậy? Đứa bé này cũng non quá.
“Tự mình cẩn thận.” Lê Ngạo Nhiên bỏ lại một câu, nắm tay Bạch Nguyệt đi lên thuyền.
Hừ! Mặt Quan Hương méo mó. Dùng sức hất mạnh tay Lý Hưng, Quan Hương cũng lên thuyền.
Chờ tất cả mọi người lên thuyền hoa, thuyền hoa mới dần dần chèo ra giữa hồ rồi ngừng lại. Lê Ngạo Nhiên tự nhiên kéo tay Bạch Nguyệt tiến về phía đuôi thuyền. Ở đó, đã chuẩn bị sẵn đồ câu. Bốn người một hàng ngồi câu cá.
Quan Hương nhìn mặt hồ xanh biếc, sâu không thấy đáy. Đột nhiên nảy ra ý định, tiện nhân đáng ghét này có biết bơi không?
“Ý nô tài là tiểu thư nên đối xử tốt với cô nương kia…” Lý Hưng còn chưa dứt lời, đã bị Quan Hương tức giận cắt đứt.
“Quan tâm tốt đến con hồ ly tinh kia? Nằm mơ đi!” Quan Hương nghiến răng nghiến lợi nói. Lại nhớ đến màn nhục nhã vừa rồi, ả ỷ vào công lực mạnh hơn nàng, tìm cách đùa bỡn mình. Đáng giận nhất vẫn là sư huynh, không thay nàng nói chuyện. Thậm chí kể cả khi nàng tức giận chạy đi cũng không thèm quan tâm. Đáng hận! Đáng hận! ! ! Đều là do nữ nhân kia làm hại, bảo nàng đi lấy lòng ả? Ả xứng sao ! Nằm mơ đi !
“Tiểu thư, không cần ngài đối xử tốt “thật sự” với nàng ta. Ngài còn chưa nhìn rõ thế cục hôm nay sao? Trong mắt Lê công tử cũng chỉ nhìn nàng ta mà thôi!”Lý Hưng chua chát nói, trong mắt tràn đầy đau buồn. Người kia trong mắt chỉ có nữ nhân kia, không thấy được người. Mà trong mắt ta cũng chỉ có tiểu thư, người lại không nhìn tới ta.
Quan Hương vừa nghe Lý Hưng nói vậy, liền muốn tức giận , nhưng nghĩ kỹ, cũng không thể không tiếp nhận sự thật này. Sư huynh chỉ để ý con hồ ly tinh kia.
“Vậy ý ngươi là sao?” Quan Hương cố áp chế lửa giận trong lòng , có chút chờ mong hỏi.
“Ý nô tài là ngoài mặt ngài phải đối xử tốt với cô nương kia, để Lê công tử vui vẻ. Mặc kệ như thế nào, ở trước mặt Lê công tử nhất định phải đối với nàng ta thật tốt. Về phần sau lưng. . . . . ." Lý Hưng sắc mặt có chút khó coi. Thật có lỗi với cô nương kia, nhưng vì hạnh phúc của tiểu thư, đành phải hi sinh cô.
“Ta hiểu rồi.” Quan Hương cười nhẹ, trong mắt tràn đầy kiên định . Sư huynh, ngươi là của ta. Cũng chỉ có ta mới xứng đứng cạnh huynh, cũng chỉ có ta mới đủ tư cách trở thành thê tử của huynh.
“Đi thôi, chúng ta trở về. Cần phải xin lỗi tẩu tử.” Quan Hương mỉm cười, đem hai chữ “tẩu tử” nhấn thật mạnh.
“Vâng, tiểu thư.” Lý Hưng cúi đầu, đi theo phía sau. Tiểu thư, chỉ cần là người muốn ta sẽ tìm cách lấy cho người. Cho dù cái giả phải trả là vạn kiếp bất phục, ta cũng không hối hận.
Lúc trở lại biệt viện, mọi người đang dùng cơm trong đại sảnh.
“Sư huynh……” Quan Hương vừa vào cửa liền nhìn thấy Lê Ngạo Nhiên đang gắp thức ăn cho Bạch Nguyệt, lập tức muốn nổi giận nhưng chợt nhớ lại lời Lý Hưng dặn, cố gắng áp chế cảm xúc, cố nén lại.
“Hả? Sư muội.” Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn Quan Hương, nhàn nhạt hỏi.“Đã ăn cơm chưa?”
“Muội đến để xin lỗi tẩu tử.” Quan Hương ra vẻ yếu đuối, ngượng ngùng tiến lên. “Cái kia…”
Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Quan Hương dáng vẻ như chịu ủy khuất, nhưng cũng nhạy bén bắt gặp ánh mắt không cam tâm chợt lóe của nàng ta, trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lạnh nhạt trả lời, “Họ Bạch.”
“Bạch tỷ tỷ, không ngại nếu muội gọi tỷ như vậy chứ? Dù sao tỷ cũng chưa thành thân với sư huynh, gọi sư tẩu cũng không ổn lắm.” Không để ý Bạch Nguyệt, Quan Hương tiếp tục nói: “Hôm nay do muội không đúng, không nên vô lễ với tỷ như vậy, Quan Hương còn nhỏ không hiểu chuyện, mong Bạch tỷ tỷ không cần so đo với muội.”
Đấu với nàng? Khóe môi Bạch Nguyệt cong lên, cái trò lá mặt lá trái hình như là sở trường của nàng thì phải.
“Quan cô nương khách khí rồi. Việc hôm nay cứ cho qua đi, nếu chưa ăn cơm thì ngồi xuống dùng bữa.” Bạch Nguyệt mỉm cười, gắp đồ ăn vào chén Lê Ngạo Nhiên, thân mật nói: “Ngạo Nhiên, cái này ăn ngon.”
“Ừ, nàng cũng ăn đi.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, bắt đầu ăn món Bạch Nguyệt gắp cho mình.
Hai tay Quan Hương giấu trong ống tay áo đã nắm chặt đến nổi gân xanh, con hồ ly tinh này, thân thiết với sư huynh như vậy, cứ chờ xem!
Khóe mắt Bạch Nguyệt khẽ liếc Quan Hương vẫn cúi gằm mặt, hiểu ra cô nàng này đang cố nén cảm xúc đây, nói với Lưu Thủy đứng bên: “Mau mang thêm chén đũa cho Quan cô nương.”
“Dạ. Tiểu thư.” Lưu Thủy vội đi lấy chén đũa.
Chờ Quan Hương ngồi vào chỗ của mình, mọi người mới cười nói tiếp tục dùng cơm.
“Ngày mai không có việc gì, ta dẫn nàng đi chơi, chịu không?” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt ăn vui vẻ, khẽ cười, dịu dàng nói.
“Tốt tốt.” Mấy ngày nay, Bạch Nguyệt nín nhịn sắp phát bệnh rồi, nghe Lê Ngạo Nhiên nói như vậy, đương nhiên là vui vẻ.
Quan Hương nghe giọng nói dịu dàng chưa từng có của Lê Ngạo Nhiên, thiếu chút nữa bẻ gãy đũa trong tay.
Lăng Ngôn nghẹn cười, nhìn màn kịch ngoài thì điềm tĩnh, khách khí, bên trong thì sóng ngầm mãnh liệt, thầm hiểu sắp có trò hay để xem.
Đứng phía sau Quan Hương, Lý Hưng nhíu mày, cô nương này không dễ đối phó như bề ngoài. Nhưng dù có xảy ra chuyện gì, kể cả việc phải dùng những thủ đoạn đê hèn nhất, hắn cũng sẽ loại bỏ uy hiếp đối với tiểu thư, để tiểu thư được hạnh phúc.
Ăn xong, mọi người cùng đi ra tiểu đình trong vườn hóng mát.
Lưu Thủy cho người thắp đèn, cả biệt viện đều sáng lên.
Nha hoàn bưng hoa quả đã rửa sạch sẽ lên, bốn người ngồi vào bàn, còn Lý Hưng và Lưu Thủy đứng một bên.
“Bạch tỷ tỷ muốn ăn quả gì, để muội lấy cho.” Quan Hương cười hồn nhiên, nhìn đĩa trái cây.
“Không cần, để tự ta được rồi.” Bạch Nguyệt cười thản nhiên. Trong lòng bất đắc dĩ, giao tiếp với bọn trẻ ranh đúng là mệt.
“Ừhm.” Quan Hương có vẻ chịu ủy khuất.
Lê Ngạo Nhiên đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu sư muội, sao lại đến đây? Người nhà muội đồng ý không, hay lại trốn đi.”
“Sư huynh! Sao huynh lại nói muội như thế?” Quan Hương không vui, bĩu môi, không vừa lòng. “Chẳng phải trốn, là được cho phép mới đi.”
Bạch Nguyệt lấy một miếng dưa, từ từ ăn. Chắc chắn là cô bé này thường xuyên trốn nhà đi gặp Lê Ngạo Nhiên. Hừ, mị lực thật lớn nhỉ. Bạch Nguyệt cười như có như không, liếc nhìn Lê Ngạo Nhiên. Ưhm, hoàn mỹ, thật đúng với tỷ lệ vàng nhỉ.
“Không phải trốn đi thì tốt.” Lê Ngạo Nhiên trả lời, liền phát hiện Bạch Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
“Làm sao vậy, trên mặt ta dính cái gì sao?” Lê Ngạo Nhiên khó hiểu, sờ sờ mặt mình.
“Không có gì.” Bạch Nguyệt cười hì hì, càng khiến Lê Ngạo Nhiên khó hiểu, mặt hắn có cái gì lạ sao?
“Ngày mai chúng ta đi đâu chơi?” Bạch Nguyệt cầm miếng dưa hấu trên bàn đưa cho Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên không cầm lấy, ngược lại cắn vài miếng dưa trong tay Bạch Nguyệt rồi mới nhận lấy.
Quan Hương không thể tin nhìn một màn trước mắt. Đây là vị sư huynh lạnh như băng của nàng sao? Mà Lăng Ngôn ngồi một bên, chỉ thản nhiên lấy dưa ăn. Coi như không thấy chuyện này, hình như đã sớm quen. Quan Hương cảm thấy rất đau, giờ mới nhận ra từ nãy đến giờ mình đã cắn chặt răng.
“Ngày mai chúng ta đi dạo hồ Song Tử.” Lê Ngạo Nhiên nói.
“Hồ Song Tử? Tên nghe lạ thế?” Bạch Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, hỏi.
“Uhm, hồ này còn có tích xưa nữa.” Lê Ngạo Nhiên hơi nghiêng về sau, Lưu Thủy lập tức dâng khăn sạch, Lê Ngạo Nhiên cầm khăn dịu dàng lau nước dưa còn sót bên khóe miệng Bạch Nguyệt, nói: “Xem nàng ăn kìa.”
Bạch Nguyệt cười, cầm khăn tự lau mặt, hiếu kỳ hỏi: “Sau đó thì thế nào, huynh nói tiếp đi chứ?”
Quan Hương ngồi một bên, hung hăng cắn miếng dưa, giống như miếng dưa chính là Bạch Nguyệt. Nữ nhân chết tiệt, thật đáng ghét! Sư huynh là của ta!
“Tên hồ này à, truyền thuyết kể là có đôi chị em song sinh, lớn lên rất xinh đẹp. Bị một lão già giàu có thích bắt ép làm thiếp. Hai chị em thà chết không chịu, lúc chạy trốn bị đuổi tới hồ này, thì nhảy xuống. Về sau người ta gọi nó là hồ Song Tử.”
“Huynh biết nhiều nhỉ?” Bạch Nguyệt cười nói. “Chị em này rất có khí tiết, thà chết chứ không chịu nhục.”
Không chờ Lê Ngạo Nhiên đáp lời, Quan Hương một bên trách móc nói: “Có cốt khí gì, đã chết thì cần gì khí tiết? Bị người nhà giàu để ý có gì không tốt? Được ăn ngon mặc đẹp, hưởng giàu sang phú quý. Chẳng hiểu hai chị em nhà này nghĩ cái gì nữa.”
“Ha ha.” Bạch Nguyệt cười khẽ, không đáp lại, bởi vì thấy có nói cũng phí nước bọt mà thôi.
Quan Hương thấy Bạch Nguyệt không phản bác, đắc ý ngửa mặt lên trời. Hừ!
Nhưng Lăng Ngôn đương nhiên không thể buông tha cơ hội xem kịch hay, một bên châm ngòi thổi lửa: “Hình như Bạch Nguyệt không đồng ý lắm, nghĩ gì thế?”
Lê Ngạo Nhiên cũng muốn nghe ý kiến của Bạch Nguyệt, cũng vểnh tai lên lắng nghe.
Ánh mắt nguy hiểm của Bạch Nguyệt bắn thẳng về phía Lăng Ngôn, chậm rãi nói: “Mỗi người đều theo đuổi một lý tưởng riêng, có người thích một cuộc sống tự do, vui vẻ. Có người lại thích một cuộc sống đầy đủ về vật chất. Người ít tiền có suy nghĩ về cuộc sống của riêng họ, mà kẻ lắm tiền cũng có cách hưởng thụ riêng. Ví như nếu Ngạo Nhiên là một kẻ nghèo hèn, ta cũng nguyện ý cùng chàng sống cuộc sống bán đậu hủ qua ngày, đơn giản vì ta muốn hạnh phúc. Xin cơm cũng muốn cùng nhau đi, ha ha. Lăng đại hiệp đây, tự nhiên thích là cuộc sống có mỹ nữ như mây, vậy mục tiêu của chúng ta không giống nhau rồi.”
Nói xong, còn không quên trêu lại Lăng Ngôn, miệng Lăng Ngôn run bần bật im lặng.
Thế giới này đã có ai nghe lời cảm động thế chưa, Lê Ngạo Nhiên si ngốc nhìn Bạch Nguyệt, lẩm bẩm: “Cho dù bán đậu hủ, cho dù xin cơm cũng muốn đi theo ta?”
“Đúng vậy. Huynh đi đâu, ta cũng đi theo.” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên, cười như hoa đào.
Sắc mặt Quan Hương hết trắng lại xanh, rồi lại chuyển đen. Rốt cuộc lại thành cơ hội cho hồ ly tinh quyến rũ sư huynh! Giờ hối hận lời đã nói. Nếu như so sánh, mình có vẻ thiển cận, hời hợt. Bán đậu hủ? Xin cơm? Hừ, sư huynh là ai chứ, là một vị thần sao lại có thể giống bọn hạ tiện được, nói đùa!
Đứng sau Quan Hương, Lý Hưng cúi đầu, vẻ mặt phức tạp. Nếu, nếu người mình thích cũng có ý nghĩ như vậy, thật tốt biết bao. Mặc kệ thân phận của mình là gì… Nhưng rồi lắc nhẹ đầu, cười tự giễu, sao mình lại có ý nghĩ này, thật buồn cười…
“Ta về phòng trước, mọi người cứ từ từ ăn. Lý Hưng, chúng ta đi.” Quan Hương tức giận đến bốc khói, đứng dậy, xoay người rời đi.
Lý Hưng làm lễ, cũng theo sát phía sau Quan Hương. Chờ bóng hình Quan Hương biến mất, Bạch Nguyệt cười nhẹ nhìn Lê Ngạo Nhiên nói:“Nha đầu kia hình như rất thích huynh đấy.”
“Khụ~” Lăng Ngôn đột nhiên ho khan.
Ánh mắt Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng quét qua, Lăng Ngôn ngượng ngùng ngừng ho, lảng sang một bên.
“Ta chỉ coi nàng ấy là sư muội.” Lê Ngạo Nhiên trịnh trọng trả lời.
“Ta biết mà.” Bạch Nguyệt cười, nhìn Lê Ngạo Nhiên khẩn trương, đáy lòng ngọt ngào. “Nhìn huynh lo lắng như thế, sao ta có thể ăn bậy dấm chua đây?”
Lê Ngạo Nhiên khẽ cười, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Bạch Nguyệt cười sáng lạn.
Lăng Ngôn co rút khóe miệng, càng thấy hai người này thật quá đáng, càng ngày càng coi mình như người chết ấy.
“Hôm nay nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.” Lê Ngạo Nhiên nói.
“Ân. Được.” Bạch Nguyệt vừa nghe vậy, liền nhu thuận đứng dậy. Trong khoảng thời gian này, nàng nhịn đến muốn hỏng cả người rồi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Nguyệt thật sớm liền rời giường chờ. Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt phấn chân, cười. Bạch Nguyệt bây giờ cứ như một đứa trẻ, thật đáng yêu.
Trong đại sảnh, Quan Hương đã đứng chờ sẵn.
“Ta cũng muốn đi, sư huynh.” Quan Hương vừa thấy mọi người tiến vào, vội vàng tiến lên làm nũng, ôm cánh tay Lê Ngạo Nhiên. “Sư huynh, muội cũng muốn, được không?”
Bạch Nguyệt nhìn Quan Hương kéo cánh tay Lê Ngạo Nhiên, nổi lửa giận, nhưng mặt không biến sắc. Nam nhân của nàng, không thể để cho bất kỳ ai chạm vào. Có nên không nhỉ, về sau nên bôi chút thuốc gì lên hai tay áo Lê Ngạo Nhiên. Bạch Nguyệt trong lòng một phen cân nhắc.
Lê Ngạo Nhiên rút tay, thản nhiên nói: “Vậy cùng ăn cơm rồi xuất phát.”
“Dạ.” Quan Hương lấy được đồng ý, vui vẻ đi đến bên bàn chờ điểm tâm.
Mọi người dừng cơm xong, liền ra cửa, bên ngoài đã có hai cỗ xe ngựa chờ sẵn.
“Muội muốn ngồi một chiếc với sư huynh.” Quan Hương nhảy lại gần, lại ôm tay Lê Ngạo Nhiên, giả vờ đáng yêu, Lê Ngạo Nhiên có chút bất đắc dĩ, cũng không hất tay ra.
Đáng ghét! Bạch Nguyệt trong lòng thật muốn tiến lên đánh cái khuôn mặt này. Giả vờ đáng yêu, giả vờ ngây thơ???
“Thật có lỗi, Quan cô nương, ta không quen ngồi cùng người lạ.” Bạch Nguyệt bỏ lại một câu, kéo tay Lê Ngạo Nhiên lên xe.
Quan Hương cắn răng, cúi đầu nói: “Vậy tỷ có thể ngồi cùng Lăng đại ca.”
“Ta cũng đã quen ba người ngồi chung rồi.” Lăng Ngôn không nể tình, nhảy lên xe.
Quan Hương cố nén giận, ổn định cảm xúc, cố nặn ra một gương mặt cười vui vẻ: “Không sao, để muội ngồi một mình.”
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt cũng không nói gì. Đang suy nghĩ nên bôi thuốc gì lên ống tay áo cảu Lê Ngạo Nhiên mới hợp.
“Làm sao vậy, còn đang giận?” Lê Ngạo Nhiên bống nhiên lên tiếng, cúi đầu hỏi.
“Cái gì?” Bạch Nguyệt hồi thần, nhìn sâu vào mắt Lê Ngạo Nhiên, chợt hiểu ra “Là huynh cố ý!” Một người lạnh nhạt như thế cũng biết chơi cái chiêu này! Vừa nãy cố ý không hất tay Quan Hương ra.
“Còn tưởng nàng sẽ không ăn dấm chua.” Khóe miệng Lê Ngạo Nhiên hơi nhếch lên, nói cho Bạch Nguyệt biết, tâm trạng của hắn rất vui vẻ.
Bạch Nguyệt không nói gì, nhìn ra cửa sổ, nên nói gì? Không ngờ tên này còn có thể cư xử như thế? Thật… Đáng yêu quá, cực kỳ dễ thương! Bạch Nguyệt trong lòng không ngừng gào thét, nếu không có Lăng Ngôn ở đây, nàng đã ôm chặt hắn hôn một cái rồi.
“Giận sao?” Lê Ngạo Nhiên có chút lo lắng, nhìn Bạch Nguyệt xoay lưng về phía mình, không thèm để ý.
“Giận cái đầu huynh ấy.” Bạch Nguyệt quay đầu lại, cười đến híp mắt. Hai nam nhân ngồi trong xe ngựa thấy vậy, đổ mồ hôi lạnh, kỳ lạ quá đi.
“Không giận thì tốt rồi.” Lê Ngạo Nhiên cười nói.
“Bao giờ mới đến nơi?” Bạch Nguyệt nhìn ven đường hỏi.
“Sẽ không lâu lắm đâu, ngay ngoài cửa nam thành, không xa lắm.” Lê Ngạo Nhiên kiên nhẫn trả lời.
Quả nhiên, không bao lâu sau, xe ngựa ngừng lại.
Bạch Nguyệt nhảy xuống xe ngựa. Vừa ngẩng đầu đã thấy một màu xanh biếc ngập mắt.
“Đây là hồ Song Tử sao?” Bạch Nguyệt hưng phấn chỉ vào hồ có dạng hai hình bán nguyệt.
“Ừ, đây là hồ Song Tử.” Trong mắt Lê Ngạo Nhiên đều là sủng ái, cưng chiều.
“Thật đẹp.” Bạch Nguyệt bước nhanh đến ven hồ, nước hồ xanh trong, sâu không thấy đáy, lấy tay nghịch nước, mát lạnh. Mặt nước gợn sóng, dần lan tỏa.
Lê Ngạo Nhiên nhìn hình ảnh hạnh phúc trước mắt, cười. Giờ đây Bạch Nguyệt như một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch nước hồ, nhưng cũng lại như tiên nữ lạc chốn hồng trần.
“Hồ này có cá không?” Bạch Nguyệt nghiêng đầu hỏi Lê Ngạo Nhiên.
“Đương nhiên là có.” Lê Ngạo Nhiên kéo Bạch Nguyệt đứng lên. “Tốt lắm, đừng đùa nữa, chúng ta lên thuyền hoa đi câu cá.”
“Thật?!” Bạch Nguyệt vừa nghe, vui vẻ, xoay người liền chạy đến thuyền hoa đậu ven bờ.
“Chậm một chút, chậm một chút.” Lê Ngạo Nhiên dặn dò.
Không ai thấy, trong một chiếc xe ngựa khác, một ánh mắt ác độc đang bắn về phía nàng.
Bạch Nguyệt nhìn một hồ nước xanh biếc, tâm trạng thật vui vẻ. Nhìn thuyền hoa, quay đầu hỏi: “Thuê sao?”
“Mua, đã mua trước rồi.” Lê Ngạo Nhiên đi lên trước, lôi kéo Bạch Nguyệt lên thuyền hoa.
“Sư huynh, chờ muội với.” Phía sau truyền đến giọng Quan Hương.
Hai người quay đầu lại, nhìn Quan Hương chạy tới, Lý Hưng theo sát đằng sau.
Quan Hương sốt ruột đi lên mép thuyền, bỗng hụt chân, thân hình mất thăng bằng sẽ phải ngã nhào. Mong mỏi sư huynh đỡ, nhưng lại có đôi bàn tay to lớn từ phía sau ôm lấy.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Quan Hương quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lý Hưng.
“Khốn kiếp, buông ra.” Quan Hương tức giận đứng thẳng, vì sao sư huynh không đỡ nàng, tại sao chứ?
Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn một màn trước mắt, người tập võ, sao có thể ngã dễ vậy? Đứa bé này cũng non quá.
“Tự mình cẩn thận.” Lê Ngạo Nhiên bỏ lại một câu, nắm tay Bạch Nguyệt đi lên thuyền.
Hừ! Mặt Quan Hương méo mó. Dùng sức hất mạnh tay Lý Hưng, Quan Hương cũng lên thuyền.
Chờ tất cả mọi người lên thuyền hoa, thuyền hoa mới dần dần chèo ra giữa hồ rồi ngừng lại. Lê Ngạo Nhiên tự nhiên kéo tay Bạch Nguyệt tiến về phía đuôi thuyền. Ở đó, đã chuẩn bị sẵn đồ câu. Bốn người một hàng ngồi câu cá.
Quan Hương nhìn mặt hồ xanh biếc, sâu không thấy đáy. Đột nhiên nảy ra ý định, tiện nhân đáng ghét này có biết bơi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.