Chương 4: Ngài cũng xuyên qua?
Vô Ý Bảo Bảo
04/04/2015
Bạch Nguyệt tiếp tục
đi tiếp, ngẫm nghĩ những lời vừa nghe .Huyền địa trận? Nàng vừa bước
chân vào một trận pháp? Thật sự tồn tại những thứ kỳ lạ như vậy? Nàng
nhớ lúc trước trong Tam quốc diễn nghĩa, Gia Cát Lượng cũng dùng trận
pháp, đánh chết nàng cũng không tin thật sự trên đời này tồn tại những
thứ như trận pháp vừa nãy. Hiện tại, nàng đã tận mắt chứng kiến, quả
thật không thể không tin.
Đi tiếp , phía trước xuất hiện căn nhà gỗ . Bạch Nguyệt nhìn chung quanh toàn kỳ hoa dị thảo, trong lòng cảm thấy thật tò mò.
” Vào đi.” Trong phòng truyền ra tiếng nói vừa nãy.
Bạch Nguyệt tiến lên, đẩy cửa đi vào. Xuất hiện trước mắt nàng là một ông lão ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn (một loại đệm ngồi) đưa lưng về mình.
” Ân…… Tiền bối” Bạch Nguyệt nghĩ, người cổ đại hình như đều kêu như vậy.
” Nha đầu là kí danh đệ tử?” Ông cũng không có quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo màu xám trên người. Tự nhiên cảm thấy tò mò, ông không quay đầu, sao lại biết mình là ký danh đệ tử? Nhưng vẫn thành thật trả lời, gật đầu một cái.
” Tại sao vừa rồi ngươi lại phát hiện tất cả chỉ là ảo giác ?” Ông lão mở miệng hỏi.
” Rất đơn giản, mọi thứ trên đời đều là độc nhất vô nhị. Tựa như lá cây, trên thế giới không thể xuất hiện hai phiến giống nhau như đúc. Cùng là một sự kiện, không thể xuất hiện trên người ta lần thứ hai. Có thể giống nhưng không thể giống hoàn toàn được.” Bạch Nguyệt nhớ tới nụ cười của dì lao công xuất hiện trong trận pháp vừa rồi. Bà ta chắc chắn không thể nhìn nàng cười như vậy!
” A a, tiểu nha đầu lý giải rất thấu đáo.” Ông nhẹ nhàng cười.
” Tiền bối kêu ta vào đây, không lẽ chỉ để hỏi ta cách phá trận?” Khóe miệng Bạch Nguyệt khẽ cong lên.
Ông lão trầm mặc. Hiển nhiên không có nghĩ đến Bạch Nguyệt lại trực tiếp nói như vậy. Sau nửa ngày ông mới mở miệng:” Muốn học không?”
Bạch Nguyệt không ngốc đến mức hỏi ngược lại kiểu: ‘A, cái gì?’, mà là gật đầu ngay lập tức, khẳng định:” Muốn học”
Ai ngờ, ông lão lại cười rộ lên, hỏi:” Muốn học cái gì?”
Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng, lão hồ ly này muốn lòng vòng cái gì, muốn dạy cứ việc nói thẳng đi! ” Muốn học thứ tiền bối muốn dạy.” Bạch nguyệt cũng đánh Thái Cực trở lại. (Kiểu trả lời nước đôi, người nói chuyển lại vấn đề cho người đối thoại)
” Nha đầu, ngươi thật thông minh.” Ông lão vẫn không quay đầu lại. Bạch Nguyệt tò mò cúi đầu muốn nhìn khuôn mặt ông lão, nhưng làm thế nào cũng nhìn không được.
” Đây là lời nói thật, không phải do thông minh. Tiền bối muốn dạy tự nhiên sẽ dạy. Tiền bối không muốn thì cũng sẽ không dạy ta đâu.” Bạch Nguyệt đánh giá cách bài trí căn phòng. Cả nhà đều làm từ gỗ: bàn gỗ, ghế gỗ…
” Vậy nha đầu muốn học cái gì?” Ông lão chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại.
” Học cái gì có thể tự bảo vệ mình, sau đó là thứ mình cảm thấy hứng thú.” Bạch Nguyệt không chớp mắt, nhìn gương mặt ông lão đang từ từ xoay lại.
Ông chậm rãi quay đầu, thấy gương mặt Bạch Nguyệt, giật mình.
Lúc này Bạch Nguyệt cũng đang quan sát ông lão, không có gì để nói, một ông lão gương mặt hiền lành.
” Mặt của ngươi, muốn chữa không?” Ông nhìn mặt Bạch nguyệt, trong lòng lại rung động mãnh liệt. Trên đời lại tồn tại người có mệnh khổ như thế, đã vậy còn xuất hiện trước mặt mình!
” Mặt?” Bạch nguyệt sờ sờ vết sẹo:” Không sao cả , nếu có thể chữa khỏi thì cũng tốt thôi. Ai mà không thích xinh đẹp”
” Ha ha, vậy tạm thời không cần chữa, chờ ngươi có năng lực tự bảo vệ mình hãy tính.” Ông lão cười bí hiểm.
Bạch Nguyệt nghiêng đầu nghĩ ngợi, lập tức hiểu được. Mặt mình nếu không có vết sẹo thì sẽ thành ‘Hồng nhan họa thủy’rồi. Ông ấy nói rất có lý.
” Tiền bối, ta nên gọi ngài là gì?”
” Ha ha, ngươi muốn gọi như thế nào cũng được.” Ông lão xoay người, đi tới một gian phòng khác:” Theo ta.”
” A ..” Bạch Nguyệt có chút kinh ngạc, không nhìn ra ông lão trước mắt cư nhiên tùy tiện như vậy, nhất thời không biết xưng hô như thế nào, chỉ biết đi theo.
” Ngươi có thể tùy tiện đọc những quyển sách trong phòng này, không hiểu có thể tới hỏi ta. Lúc nào tới cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào. Huyễn trận bên ngoài cũng không còn tác dụng với ngươi nữa.” Ông lão chỉ vào một căn phòng chứa đầy sách, nói với Bạch Nguyệt.
Mắt Bạch Nguyệt trừng lớn nhìn căn phòng đầy sách, gật đầu.
Nói xong, ông liền rời đi, để lại một mình Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngây ngốc nhìn theo bóng dáng ông, trong lòng tò mò. Ông ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẻ giống như trong tiểu thuyết, mỗi một môn phái đều có cao nhân ẩn cư? Chẳng lẽ là sư tổ? Vậy không lẽ ông ta là yêu quái, sống lâu như vậy. Quay đầu nhìn giá sách, lại vỗ đầu. Khi nào thì nàng lại có năng lực tưởng tượng phong phú như vậy?
Thuận tay cầm lấy một quyển sách, lật vài trang, cằm Bạch Nguyệt sắp rớt đến nơi rồi.
Vu thuật?!! Này quyển sách cư nhiên nói về vu thuật. Thế gian lại có thứ này? Đột nhiên Bạch Nguyệt nhớ lại chương trình biểu diễn trên TV ,một người cầm một hình nộm có ghi tên họ ngày sinh của một người khác mà dùng đồ vật đập mạnh vào. Bạch Nguyệt nhất thời nổi da gà toàn thân. Run rẩy mở sách ra, lúc này Bạch Nguyệt mới hiểu được thế nào là vu thuạt chân chính. Đánh hình nộm? Đều là lời nói vô căn cứ. Vu thuật chân chính không phải là như thế…..
Xem hết, Bạch Nguyệt lại đem sách đặt về chỗ cũ, rồi lại cầm một quyển khác xem.
Trận pháp? Y thư? Kiếm pháp? Trắc tự? Xem tướng? Bạch Nguyệt càng xem, mắt càng mở lớn. Không phải chứ, mấy cái này cũng có.
Thôi, cứ xin mấy quyển trận pháp này, rồi đi tìm ông lão hỏi về huyền địa trận. Lật rồi lật, rốt cuộc tìm được trang viết huyền địa trận. Xem xong, Bạch Nguyệt có chút ‘Mao cốt tủng nhiên’( cực kỳ kinh sợ ). Huyền địa trận, trên đất có sắp đặt huyền ảo trận pháp, nếu có người bước vào, thì nó sẽ xuất hiện điều mà người ta mong ước nhất. Nếu bản thân không bỏ đi tâm ma, hoặc không được giúp đỡ, thì sẽ mãi mãi sống trong ảo cảnh. Nếu có chết thì cũng là nở nụ cười mà chết, ra đi vô cùng thoải mái.
Thật tà môn! Bạch Nguyệt lau mồ hôi lạnh.
Tiếp tục xem về trận pháp khác. Bạch Nguyệt càng mở rộng tầm mắt, rất nhiều trận pháp chưa bao giờ nghe đến làm lòng Bạch Nguyệt kinh ngạc. Không ngờ mấy cái trận pháp lại thần kỳ như vậy.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sắc trời dần dần tối đi. Bên ngoài vang lên tiếng ông lão:” Nha đầu, cần phải trở về.” Lúc này, Bạch Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn cửa sổ, phát hiện trời đã không còn sớm. Vừa đi ra khỏi phòng vừa suy nghĩ, liền cùng ông cáo biệt:” A…… Sư phụ, ta đi về trước, ngày mai lại đến.”
” Ha ha…… Trở về đi.” Ông lão thản nhiên mỉm cười ý vị sâu xa, hình như cũng không để ý Bạch Nguyệt gọi mình là gì, cũng không hỏi tên nàng.
Bạch Nguyệt vừa đi vừa suy nghĩ, ông lão đã chấp nhận dạy cho mình, nên có lẽ gọi một tiếng ‘Sư phụ’ cũng đúng. Nhưng sao ông ta lại đồng ý dạy mình nhỉ? Nếu chỉ vì nàng phá được Huyễn địa trận mà nguyện ý truyền thụ thì lý do ấy cũng không đủ sức thuyết phục. Rốt cuộc là vì cái gì? Tuy có chút khó hiểu, nhưng Bạch Nguyệt sẽ không ngốc đến mức hỏi thẳng. Ở địa phương xa lạ này, nên học một vài thứ bảo vệ bản thân thì tốt hơn.
Trở lại phòng, nàng phát hiện Tô Vũ đang đợi nàng.
” Tô sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Bạch Nguyệt thấy có chút kỳ quái.
Thấy Bạch Nguyệt tiến vào, Tô Vũ như trút được gánh nặng, bước lên kéo tay Bạch Nguyệtvội vàng hỏi:” Cả ngày hôm nay muội đi đâu vậy? Tỷ tìm khắp nơi cũng không thấy.” Giọng nói đầy lo lắng.
Bạch Nguyệt cảm thấy thật ấm áp, từ khi xuyên đến thế giới này, chỉ có Tô Vũ là người duy nhất thật lòng quan tâm nàng.
” Muội chỉ đi loanh quoanh một chút, dù sao muội cũng không cần khảo hạch. Tô sư tỷ không cần lo lắng, không phải muội đã trở lại rồi sao?” Bạch Nguyệt cười.
” Đứa nhỏ này, thật không để người yên tâm mà, đã ăn cơm chưa?” Tô Vũ không tức giận, hỏi.
” Vẫn chưa. Bây giờ, nghe tỷ nói ta mới thấy đói.” Bạch Nguyệt sờ bụng, cả ngày nàng chỉ mới ăn có ba cái bánh bao, giữa trưa không có ăn cơm, chỉ lo ngồi đọc sách.
” May mà tỷ còn để dành cho muội chút đồ ăn, mau tới ăn.” Tô Vũ kéo tay Bạch Nguyệt đến cái bàn:” Chỉ là đều nguội cả rồi.”
Bạch Nguyệt nhìn Tô Vũ, mỉm cười:” Tô sư tỷ, tỷ thật tốt. Về sau, muội tuyệt đối sẽ không để kẻ nào làm tổn thương tỷ.”
Tô Vũ quay đầu, nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Nguyệt, cười vui vẻ:” Được…… Được, nhưng hiện tại muội nên ăn cơm.” Bạch Nguyệt nghe giọng điệuTô Vũ có chút lơ đễnh cũng không bận tâm. Nàng biết hiện tại nàng đang là đệ tử áo xám, mà Tô Vũ lại là đệ tử áo xanh, nghe nhưng lời như vậy quả thật có chút buồn cười.
Chính là nhiều năm sau, Tô vũ mới biết lời Bạch Nguyệt hứa hẹn là cả đời. Và hơn nữa Bạch Nguyệt luôn tuân thủ lời hứa hẹn này.
Ngày thứ hai, khảo hạch tiến hành như cũ. Bạch Nguyệt hiện tại đã biết rõ khảo hạch không chỉ có kiếm thuật. Nàng vẫn như cũ đối với mấy cái này không có hứng thú gì. Tìm một lý do nói với Tô Vũ, liền đi về rừng trúc phía sau núi. Dù sao mình đối với khổng Tước kiêu ngạo kia hay thiên nga gì đó không có bất kỳ hứng thú gì.
Đi tới căn nhà gỗ, ông lão chỉ nhàn nhạt nói một câu:” Nha đầu, ngươi đã đến rồi.” Sau đó không hề nói gì nữa.
Bạch Nguyệt cung kính hành lễ, rồi lại đi vào phòng xem sách.
Mở sách ra đọc, Bạch Nguyệt bỗng giật mình. Bên trong có viết về cách mổ bụng phụ nữa mang thai lấy đứa trẻ ra. Những việc như thế này đáng lẽ ra không nên có ở cổ đại mới đúng chứ. Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt không nhịn được, cầm sách đi hỏi ông.
” Sư phụ, sách này là do ngài viết? Bệnh này do chính ngài trị hay do người khác?” Bạch Nguyệt chỉ tay vào trang sách, hỏi.
” Sách là do ta viết. Bệnh nhân cũng do ta chữa trị, cách đây rất lâu rồi.” Ông lão thản nhiên trả lời.
Bạch Nguyệt há hốc miệng, không tự chủ được thốt lên:” Sư phụ, ngài cũng là xuyên không?”
” Xuyên không? Là cái gì?” Ông lão nghi hoặc nhìn Bạch Nguyệt.
” Oh oh… không có gì, không có gì.” Bạch Nguyệt lè lưỡi, quay đầu trở về phòng. Trong lòng không khỏi thán phúc vị sư phụ này , đúng là thiên tài a!
Trắc tự chính là thứ khiến nàng cảm thấy thật sự quá kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu……. Cái gì Ly hợp pháp, Đối quan pháp, Hội ý pháp, Cửu cung pháp, Toàn chuyển pháp ( cái này thì mình bó tay ). Bạch Nguyệt đã từng nghe qua Ngũ hành trắc tự. Ngũ hành tương sinh: Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Ngũ hành tương khắc: Hỏa khắc kim, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa. Chỉ cần hiểu được ngũ hành chi tương sinh tương khắc, đạo lý tương chế, là có thể dễ dàng vận dụng trắc tự ngũ hành vào đời sống rồi!
Còn có thuật xem tướng khiến Bạch Nguyệt đại khai nhãn giới . Khó nhất chính là ngũ quan, tam đình cùng mười hai cung. Bạch Nguyệt càng xem càng thấy hứng thú, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khi ông lão đến nhắc nhở, Bạch Nguyệt mới lưu luyến để sách trong tay xuống rồi đi ra ngoài. Bụng lại kháng nghị, sờ bụng, nàng nghĩ thầm ngày mai nhất định phải mang đồ ăn đến.
Đi ra rừng trúc, quảng trường vẫn còn tràn ngập tiếng hô cổ vũ. Bạch nguyệt buồn bực tiến lên, trễ như vậy mà còn tỷ thí. Rốt cuộc đang tỷ thí cái gì? Bạch Nguyệt cảm thấy tò mò, bước nhanh về quảng trường.
Đi tiếp , phía trước xuất hiện căn nhà gỗ . Bạch Nguyệt nhìn chung quanh toàn kỳ hoa dị thảo, trong lòng cảm thấy thật tò mò.
” Vào đi.” Trong phòng truyền ra tiếng nói vừa nãy.
Bạch Nguyệt tiến lên, đẩy cửa đi vào. Xuất hiện trước mắt nàng là một ông lão ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn (một loại đệm ngồi) đưa lưng về mình.
” Ân…… Tiền bối” Bạch Nguyệt nghĩ, người cổ đại hình như đều kêu như vậy.
” Nha đầu là kí danh đệ tử?” Ông cũng không có quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo màu xám trên người. Tự nhiên cảm thấy tò mò, ông không quay đầu, sao lại biết mình là ký danh đệ tử? Nhưng vẫn thành thật trả lời, gật đầu một cái.
” Tại sao vừa rồi ngươi lại phát hiện tất cả chỉ là ảo giác ?” Ông lão mở miệng hỏi.
” Rất đơn giản, mọi thứ trên đời đều là độc nhất vô nhị. Tựa như lá cây, trên thế giới không thể xuất hiện hai phiến giống nhau như đúc. Cùng là một sự kiện, không thể xuất hiện trên người ta lần thứ hai. Có thể giống nhưng không thể giống hoàn toàn được.” Bạch Nguyệt nhớ tới nụ cười của dì lao công xuất hiện trong trận pháp vừa rồi. Bà ta chắc chắn không thể nhìn nàng cười như vậy!
” A a, tiểu nha đầu lý giải rất thấu đáo.” Ông nhẹ nhàng cười.
” Tiền bối kêu ta vào đây, không lẽ chỉ để hỏi ta cách phá trận?” Khóe miệng Bạch Nguyệt khẽ cong lên.
Ông lão trầm mặc. Hiển nhiên không có nghĩ đến Bạch Nguyệt lại trực tiếp nói như vậy. Sau nửa ngày ông mới mở miệng:” Muốn học không?”
Bạch Nguyệt không ngốc đến mức hỏi ngược lại kiểu: ‘A, cái gì?’, mà là gật đầu ngay lập tức, khẳng định:” Muốn học”
Ai ngờ, ông lão lại cười rộ lên, hỏi:” Muốn học cái gì?”
Bạch Nguyệt giật giật khóe miệng, lão hồ ly này muốn lòng vòng cái gì, muốn dạy cứ việc nói thẳng đi! ” Muốn học thứ tiền bối muốn dạy.” Bạch nguyệt cũng đánh Thái Cực trở lại. (Kiểu trả lời nước đôi, người nói chuyển lại vấn đề cho người đối thoại)
” Nha đầu, ngươi thật thông minh.” Ông lão vẫn không quay đầu lại. Bạch Nguyệt tò mò cúi đầu muốn nhìn khuôn mặt ông lão, nhưng làm thế nào cũng nhìn không được.
” Đây là lời nói thật, không phải do thông minh. Tiền bối muốn dạy tự nhiên sẽ dạy. Tiền bối không muốn thì cũng sẽ không dạy ta đâu.” Bạch Nguyệt đánh giá cách bài trí căn phòng. Cả nhà đều làm từ gỗ: bàn gỗ, ghế gỗ…
” Vậy nha đầu muốn học cái gì?” Ông lão chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại.
” Học cái gì có thể tự bảo vệ mình, sau đó là thứ mình cảm thấy hứng thú.” Bạch Nguyệt không chớp mắt, nhìn gương mặt ông lão đang từ từ xoay lại.
Ông chậm rãi quay đầu, thấy gương mặt Bạch Nguyệt, giật mình.
Lúc này Bạch Nguyệt cũng đang quan sát ông lão, không có gì để nói, một ông lão gương mặt hiền lành.
” Mặt của ngươi, muốn chữa không?” Ông nhìn mặt Bạch nguyệt, trong lòng lại rung động mãnh liệt. Trên đời lại tồn tại người có mệnh khổ như thế, đã vậy còn xuất hiện trước mặt mình!
” Mặt?” Bạch nguyệt sờ sờ vết sẹo:” Không sao cả , nếu có thể chữa khỏi thì cũng tốt thôi. Ai mà không thích xinh đẹp”
” Ha ha, vậy tạm thời không cần chữa, chờ ngươi có năng lực tự bảo vệ mình hãy tính.” Ông lão cười bí hiểm.
Bạch Nguyệt nghiêng đầu nghĩ ngợi, lập tức hiểu được. Mặt mình nếu không có vết sẹo thì sẽ thành ‘Hồng nhan họa thủy’rồi. Ông ấy nói rất có lý.
” Tiền bối, ta nên gọi ngài là gì?”
” Ha ha, ngươi muốn gọi như thế nào cũng được.” Ông lão xoay người, đi tới một gian phòng khác:” Theo ta.”
” A ..” Bạch Nguyệt có chút kinh ngạc, không nhìn ra ông lão trước mắt cư nhiên tùy tiện như vậy, nhất thời không biết xưng hô như thế nào, chỉ biết đi theo.
” Ngươi có thể tùy tiện đọc những quyển sách trong phòng này, không hiểu có thể tới hỏi ta. Lúc nào tới cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào. Huyễn trận bên ngoài cũng không còn tác dụng với ngươi nữa.” Ông lão chỉ vào một căn phòng chứa đầy sách, nói với Bạch Nguyệt.
Mắt Bạch Nguyệt trừng lớn nhìn căn phòng đầy sách, gật đầu.
Nói xong, ông liền rời đi, để lại một mình Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ngây ngốc nhìn theo bóng dáng ông, trong lòng tò mò. Ông ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẻ giống như trong tiểu thuyết, mỗi một môn phái đều có cao nhân ẩn cư? Chẳng lẽ là sư tổ? Vậy không lẽ ông ta là yêu quái, sống lâu như vậy. Quay đầu nhìn giá sách, lại vỗ đầu. Khi nào thì nàng lại có năng lực tưởng tượng phong phú như vậy?
Thuận tay cầm lấy một quyển sách, lật vài trang, cằm Bạch Nguyệt sắp rớt đến nơi rồi.
Vu thuật?!! Này quyển sách cư nhiên nói về vu thuật. Thế gian lại có thứ này? Đột nhiên Bạch Nguyệt nhớ lại chương trình biểu diễn trên TV ,một người cầm một hình nộm có ghi tên họ ngày sinh của một người khác mà dùng đồ vật đập mạnh vào. Bạch Nguyệt nhất thời nổi da gà toàn thân. Run rẩy mở sách ra, lúc này Bạch Nguyệt mới hiểu được thế nào là vu thuạt chân chính. Đánh hình nộm? Đều là lời nói vô căn cứ. Vu thuật chân chính không phải là như thế…..
Xem hết, Bạch Nguyệt lại đem sách đặt về chỗ cũ, rồi lại cầm một quyển khác xem.
Trận pháp? Y thư? Kiếm pháp? Trắc tự? Xem tướng? Bạch Nguyệt càng xem, mắt càng mở lớn. Không phải chứ, mấy cái này cũng có.
Thôi, cứ xin mấy quyển trận pháp này, rồi đi tìm ông lão hỏi về huyền địa trận. Lật rồi lật, rốt cuộc tìm được trang viết huyền địa trận. Xem xong, Bạch Nguyệt có chút ‘Mao cốt tủng nhiên’( cực kỳ kinh sợ ). Huyền địa trận, trên đất có sắp đặt huyền ảo trận pháp, nếu có người bước vào, thì nó sẽ xuất hiện điều mà người ta mong ước nhất. Nếu bản thân không bỏ đi tâm ma, hoặc không được giúp đỡ, thì sẽ mãi mãi sống trong ảo cảnh. Nếu có chết thì cũng là nở nụ cười mà chết, ra đi vô cùng thoải mái.
Thật tà môn! Bạch Nguyệt lau mồ hôi lạnh.
Tiếp tục xem về trận pháp khác. Bạch Nguyệt càng mở rộng tầm mắt, rất nhiều trận pháp chưa bao giờ nghe đến làm lòng Bạch Nguyệt kinh ngạc. Không ngờ mấy cái trận pháp lại thần kỳ như vậy.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sắc trời dần dần tối đi. Bên ngoài vang lên tiếng ông lão:” Nha đầu, cần phải trở về.” Lúc này, Bạch Nguyệt mới ngẩng đầu nhìn cửa sổ, phát hiện trời đã không còn sớm. Vừa đi ra khỏi phòng vừa suy nghĩ, liền cùng ông cáo biệt:” A…… Sư phụ, ta đi về trước, ngày mai lại đến.”
” Ha ha…… Trở về đi.” Ông lão thản nhiên mỉm cười ý vị sâu xa, hình như cũng không để ý Bạch Nguyệt gọi mình là gì, cũng không hỏi tên nàng.
Bạch Nguyệt vừa đi vừa suy nghĩ, ông lão đã chấp nhận dạy cho mình, nên có lẽ gọi một tiếng ‘Sư phụ’ cũng đúng. Nhưng sao ông ta lại đồng ý dạy mình nhỉ? Nếu chỉ vì nàng phá được Huyễn địa trận mà nguyện ý truyền thụ thì lý do ấy cũng không đủ sức thuyết phục. Rốt cuộc là vì cái gì? Tuy có chút khó hiểu, nhưng Bạch Nguyệt sẽ không ngốc đến mức hỏi thẳng. Ở địa phương xa lạ này, nên học một vài thứ bảo vệ bản thân thì tốt hơn.
Trở lại phòng, nàng phát hiện Tô Vũ đang đợi nàng.
” Tô sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Bạch Nguyệt thấy có chút kỳ quái.
Thấy Bạch Nguyệt tiến vào, Tô Vũ như trút được gánh nặng, bước lên kéo tay Bạch Nguyệtvội vàng hỏi:” Cả ngày hôm nay muội đi đâu vậy? Tỷ tìm khắp nơi cũng không thấy.” Giọng nói đầy lo lắng.
Bạch Nguyệt cảm thấy thật ấm áp, từ khi xuyên đến thế giới này, chỉ có Tô Vũ là người duy nhất thật lòng quan tâm nàng.
” Muội chỉ đi loanh quoanh một chút, dù sao muội cũng không cần khảo hạch. Tô sư tỷ không cần lo lắng, không phải muội đã trở lại rồi sao?” Bạch Nguyệt cười.
” Đứa nhỏ này, thật không để người yên tâm mà, đã ăn cơm chưa?” Tô Vũ không tức giận, hỏi.
” Vẫn chưa. Bây giờ, nghe tỷ nói ta mới thấy đói.” Bạch Nguyệt sờ bụng, cả ngày nàng chỉ mới ăn có ba cái bánh bao, giữa trưa không có ăn cơm, chỉ lo ngồi đọc sách.
” May mà tỷ còn để dành cho muội chút đồ ăn, mau tới ăn.” Tô Vũ kéo tay Bạch Nguyệt đến cái bàn:” Chỉ là đều nguội cả rồi.”
Bạch Nguyệt nhìn Tô Vũ, mỉm cười:” Tô sư tỷ, tỷ thật tốt. Về sau, muội tuyệt đối sẽ không để kẻ nào làm tổn thương tỷ.”
Tô Vũ quay đầu, nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Nguyệt, cười vui vẻ:” Được…… Được, nhưng hiện tại muội nên ăn cơm.” Bạch Nguyệt nghe giọng điệuTô Vũ có chút lơ đễnh cũng không bận tâm. Nàng biết hiện tại nàng đang là đệ tử áo xám, mà Tô Vũ lại là đệ tử áo xanh, nghe nhưng lời như vậy quả thật có chút buồn cười.
Chính là nhiều năm sau, Tô vũ mới biết lời Bạch Nguyệt hứa hẹn là cả đời. Và hơn nữa Bạch Nguyệt luôn tuân thủ lời hứa hẹn này.
Ngày thứ hai, khảo hạch tiến hành như cũ. Bạch Nguyệt hiện tại đã biết rõ khảo hạch không chỉ có kiếm thuật. Nàng vẫn như cũ đối với mấy cái này không có hứng thú gì. Tìm một lý do nói với Tô Vũ, liền đi về rừng trúc phía sau núi. Dù sao mình đối với khổng Tước kiêu ngạo kia hay thiên nga gì đó không có bất kỳ hứng thú gì.
Đi tới căn nhà gỗ, ông lão chỉ nhàn nhạt nói một câu:” Nha đầu, ngươi đã đến rồi.” Sau đó không hề nói gì nữa.
Bạch Nguyệt cung kính hành lễ, rồi lại đi vào phòng xem sách.
Mở sách ra đọc, Bạch Nguyệt bỗng giật mình. Bên trong có viết về cách mổ bụng phụ nữa mang thai lấy đứa trẻ ra. Những việc như thế này đáng lẽ ra không nên có ở cổ đại mới đúng chứ. Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt không nhịn được, cầm sách đi hỏi ông.
” Sư phụ, sách này là do ngài viết? Bệnh này do chính ngài trị hay do người khác?” Bạch Nguyệt chỉ tay vào trang sách, hỏi.
” Sách là do ta viết. Bệnh nhân cũng do ta chữa trị, cách đây rất lâu rồi.” Ông lão thản nhiên trả lời.
Bạch Nguyệt há hốc miệng, không tự chủ được thốt lên:” Sư phụ, ngài cũng là xuyên không?”
” Xuyên không? Là cái gì?” Ông lão nghi hoặc nhìn Bạch Nguyệt.
” Oh oh… không có gì, không có gì.” Bạch Nguyệt lè lưỡi, quay đầu trở về phòng. Trong lòng không khỏi thán phúc vị sư phụ này , đúng là thiên tài a!
Trắc tự chính là thứ khiến nàng cảm thấy thật sự quá kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu……. Cái gì Ly hợp pháp, Đối quan pháp, Hội ý pháp, Cửu cung pháp, Toàn chuyển pháp ( cái này thì mình bó tay ). Bạch Nguyệt đã từng nghe qua Ngũ hành trắc tự. Ngũ hành tương sinh: Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Ngũ hành tương khắc: Hỏa khắc kim, kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa. Chỉ cần hiểu được ngũ hành chi tương sinh tương khắc, đạo lý tương chế, là có thể dễ dàng vận dụng trắc tự ngũ hành vào đời sống rồi!
Còn có thuật xem tướng khiến Bạch Nguyệt đại khai nhãn giới . Khó nhất chính là ngũ quan, tam đình cùng mười hai cung. Bạch Nguyệt càng xem càng thấy hứng thú, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khi ông lão đến nhắc nhở, Bạch Nguyệt mới lưu luyến để sách trong tay xuống rồi đi ra ngoài. Bụng lại kháng nghị, sờ bụng, nàng nghĩ thầm ngày mai nhất định phải mang đồ ăn đến.
Đi ra rừng trúc, quảng trường vẫn còn tràn ngập tiếng hô cổ vũ. Bạch nguyệt buồn bực tiến lên, trễ như vậy mà còn tỷ thí. Rốt cuộc đang tỷ thí cái gì? Bạch Nguyệt cảm thấy tò mò, bước nhanh về quảng trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.