Chương 16: Hoàng Tước Ở Phía Sau
Vinh Tiểu Vinh
02/02/2024
“Đây là các ngươi tự tìm, ta sẽ để cho các ngươi chết một lần nữa!”
m linh chủ động tấn công, Trần Minh cũng không nương tay, hắn ta phất tay phóng ra một quả cầu lửa, trong thời gian rất ngắn quả cầu lửa chia làm hai khối, rồi chia thành bốn khối, rất nhanh, một quả cầu lửa lớn, đã biến thành những quả cầu lửa bao phủ bầu trời, bay về phía những con quỷ kia.
Trong đám quỷ, ngoại trừ thực lực của lão quỷ kia mạnh một chút, những con quỷ khác, đều chỉ là âm linh bình thường, căn bản không chống lại được tấn công của Hỏa Cầu Thuật, chỉ cần bị lửa đụng vào, linh thể sẽ sụp đổ, hoàn toàn biến mất.
Hai bên Lý Ngọc tràn ngập tiếng gào thét thảm thiết của quỷ, hắn dứt khoát rút pháp lực, mắt không thấy, tai không nghe.
Lúc này, trong lòng hắn, vẫn như trước có một tia nghi hoặc quấn quanh.
Những con quỷ này rõ ràng đã rút lui rồi, vì sao lại bất ngờ bùng nổ?
Nhìn dáng vẻ bọn chúng lao về phía Trần Minh, rõ ràng là đã mất đi lý trí.
Phụt!
Thuận theo quả cầu lửa cuối cùng dập tắt, đám âm linh ở trong sân, đã bị tiêu diệt không còn một tiếng nào, những chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt đó, căn bản không cần ba người Lý Ngọc ra tay, tự bản thân Trần Minh cũng tiêu diệt được tất cả quỷ vật.
Có điều, vừa rồi một chiêu “thiên nữ tán hoa”, cũng gần như tiêu hao hết tất cả pháp lực ở trong người Trần Minh, hắn ta dựa vào một cái cột ở phía say lưng, lồng ngực thở phập phồng.
Hắn ta tu hành kim linh mạch, thi triển pháp thuật lửa cơ bản, so với người tu hành linh mạch lửa tiêu hao càng nhiều pháp lực hơn.
Chu Tử Tuyền đi lên phía trước, quan tâm nói: “Trần sư huynh, không sao chứ?”
Trần Minh đứng thẳng người, ưỡn ngực nói: “Chu sư muội yên tâm, chỉ là mấy âm linh không biết sống chết mà thôi, có thể có chuyện gì chứ…”
Lý Ngọc duỗi người một chút, nhiệm vụ lần này, hắn không hề có cảm giác tham dự nào, đơn thuần là ăn theo mà thôi.
Chư Tử Tuyền nói: “Nếu như đã không sao, mọi người ai về phòng người đó nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, cùng nhau quay trở về trong Quan.”
Lời nói của nàng vừa dứt, đột nhiên Lý Ngọc cảm giác được có chỗ nào đó không bình thường.
Không biết từ lúc nào, đột nhiên xung quanh trở nên tối hơn rất nhiều, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Lý Ngọc ngẩng đầu lên, phát hiện đã không thấy mặt trăng đâu nữa, không chỉ là mặt trăng, đến ánh sao cũng hoàn toàn biến mất, hắn ném ra một quả cầu lửa, chiếu sáng lại bốn phía xung quanh.
Lúc này Lý Ngọc mới phát hiện, bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ, bị một khí đen nồng đậm bao trùm.
Tí tách.
Tí tách, tí tách.
Tí tách, tí tách, tí tạch…
Trong bóng đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy được rõ ràng tiếng nước nhỏ xuống đất.
Lý Ngọc đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phương hướng truyền ra âm thanh, phát hiện góc tây nam của sân có một cái giếng đang bốc lên sương mù đen, tiếp sau đó, một đạo bóng trắng từ trong giếng bay ra ngoài.
Trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy đó là một nữ tử bạch y, sắc mặt của nàng ta vô cùng trắng bệch, trên người âm khí nồng đậm, từng giọt nước từ trên quần áo nàng ta nhỏ xuống đất, rơi xuống phiến đá, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lý Ngọc không hề vận chuyển pháp lực vào mắt của mình, chỉ dùng mắt thường để nhìn, cũng có thể nhìn thấy con quỷ này.
Điều này khiến cho con ngươi Lý Ngọc hơi co rít lại, đối mặt với nữ quỷ bạch y, đã không phải là âm linh, mà là quỷ vật chân chính!
Nữ quỷ có thể hiện hóa ra cả người, thực lực không yếu hơn người tu tiên thời kỳ Luyện Khí, mà khí tức phát ra từ trên người nàng ta, càng là khiến cho Lý Ngọc cảm thấy áp lực.
Nữ quỷ này, mạnh hơn so với bất kỳ ai trong bốn người bọn họ, cho dù không đến tầng hai Luyện Khí, cũng là có đỉnh cao Luyện Khí tầng một.
Nữ quỷ từ trong giếng hiện ra, đột nhiên hóa thành một đạo bóng trắng, bay về phía phương hướng nào đó.
Lý Ngọc lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Chu sư tỷ, cẩn thận!”
Chu Tử Tuyền đã sớm có phòng bị, bên ngoài thân thể xuất hiện một bình phong bằng lửa, có điều dường như mục tiêu của nữ quỷ kia không phải Chu Tử Tuyền, nàng ta lướt qua Chu Tử Tuyền, nhanh chóng bay về phía trước.
Khi Trần Minh nhìn thấy cái bóng trắng đó lao về phía mình, khiến cho hắn ta sợ hết hồn, lập tức vận chuyển pháp lực, tiếp đó mới ý thức được, hắn ta vừa mới thể hiện bản lĩnh ở trước mặt Chu sư muội, đã tiêu hao gần hết pháp lực ở trong cơ thể, đến một Hỏa Cầu Thuật cũng không phóng ra được…
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn ta đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cả người rùng mình một cái, tiếp đó mất đi ý thức.
Dưới cái nhìn của Lý Ngọc, Khương Ly, Chu Tử Tuyền, nữ quỷ đó hóa thành một đạo bóng trắng, đi vào trong cơ thể Trần Minh, lập tức sắc mặt Trần Minh trắng bệch một mảnh, đầu tóc của hắn ta xõa tung, khi lần nữa mở mắt ra, ánh mắt vô cùng xa lạ, trên người cùng tràn ngập âm khí nồng đậm.
m linh chủ động tấn công, Trần Minh cũng không nương tay, hắn ta phất tay phóng ra một quả cầu lửa, trong thời gian rất ngắn quả cầu lửa chia làm hai khối, rồi chia thành bốn khối, rất nhanh, một quả cầu lửa lớn, đã biến thành những quả cầu lửa bao phủ bầu trời, bay về phía những con quỷ kia.
Trong đám quỷ, ngoại trừ thực lực của lão quỷ kia mạnh một chút, những con quỷ khác, đều chỉ là âm linh bình thường, căn bản không chống lại được tấn công của Hỏa Cầu Thuật, chỉ cần bị lửa đụng vào, linh thể sẽ sụp đổ, hoàn toàn biến mất.
Hai bên Lý Ngọc tràn ngập tiếng gào thét thảm thiết của quỷ, hắn dứt khoát rút pháp lực, mắt không thấy, tai không nghe.
Lúc này, trong lòng hắn, vẫn như trước có một tia nghi hoặc quấn quanh.
Những con quỷ này rõ ràng đã rút lui rồi, vì sao lại bất ngờ bùng nổ?
Nhìn dáng vẻ bọn chúng lao về phía Trần Minh, rõ ràng là đã mất đi lý trí.
Phụt!
Thuận theo quả cầu lửa cuối cùng dập tắt, đám âm linh ở trong sân, đã bị tiêu diệt không còn một tiếng nào, những chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt đó, căn bản không cần ba người Lý Ngọc ra tay, tự bản thân Trần Minh cũng tiêu diệt được tất cả quỷ vật.
Có điều, vừa rồi một chiêu “thiên nữ tán hoa”, cũng gần như tiêu hao hết tất cả pháp lực ở trong người Trần Minh, hắn ta dựa vào một cái cột ở phía say lưng, lồng ngực thở phập phồng.
Hắn ta tu hành kim linh mạch, thi triển pháp thuật lửa cơ bản, so với người tu hành linh mạch lửa tiêu hao càng nhiều pháp lực hơn.
Chu Tử Tuyền đi lên phía trước, quan tâm nói: “Trần sư huynh, không sao chứ?”
Trần Minh đứng thẳng người, ưỡn ngực nói: “Chu sư muội yên tâm, chỉ là mấy âm linh không biết sống chết mà thôi, có thể có chuyện gì chứ…”
Lý Ngọc duỗi người một chút, nhiệm vụ lần này, hắn không hề có cảm giác tham dự nào, đơn thuần là ăn theo mà thôi.
Chư Tử Tuyền nói: “Nếu như đã không sao, mọi người ai về phòng người đó nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, cùng nhau quay trở về trong Quan.”
Lời nói của nàng vừa dứt, đột nhiên Lý Ngọc cảm giác được có chỗ nào đó không bình thường.
Không biết từ lúc nào, đột nhiên xung quanh trở nên tối hơn rất nhiều, giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Lý Ngọc ngẩng đầu lên, phát hiện đã không thấy mặt trăng đâu nữa, không chỉ là mặt trăng, đến ánh sao cũng hoàn toàn biến mất, hắn ném ra một quả cầu lửa, chiếu sáng lại bốn phía xung quanh.
Lúc này Lý Ngọc mới phát hiện, bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ, bị một khí đen nồng đậm bao trùm.
Tí tách.
Tí tách, tí tách.
Tí tách, tí tách, tí tạch…
Trong bóng đêm yên tĩnh, có thể nghe thấy được rõ ràng tiếng nước nhỏ xuống đất.
Lý Ngọc đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phương hướng truyền ra âm thanh, phát hiện góc tây nam của sân có một cái giếng đang bốc lên sương mù đen, tiếp sau đó, một đạo bóng trắng từ trong giếng bay ra ngoài.
Trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy đó là một nữ tử bạch y, sắc mặt của nàng ta vô cùng trắng bệch, trên người âm khí nồng đậm, từng giọt nước từ trên quần áo nàng ta nhỏ xuống đất, rơi xuống phiến đá, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lý Ngọc không hề vận chuyển pháp lực vào mắt của mình, chỉ dùng mắt thường để nhìn, cũng có thể nhìn thấy con quỷ này.
Điều này khiến cho con ngươi Lý Ngọc hơi co rít lại, đối mặt với nữ quỷ bạch y, đã không phải là âm linh, mà là quỷ vật chân chính!
Nữ quỷ có thể hiện hóa ra cả người, thực lực không yếu hơn người tu tiên thời kỳ Luyện Khí, mà khí tức phát ra từ trên người nàng ta, càng là khiến cho Lý Ngọc cảm thấy áp lực.
Nữ quỷ này, mạnh hơn so với bất kỳ ai trong bốn người bọn họ, cho dù không đến tầng hai Luyện Khí, cũng là có đỉnh cao Luyện Khí tầng một.
Nữ quỷ từ trong giếng hiện ra, đột nhiên hóa thành một đạo bóng trắng, bay về phía phương hướng nào đó.
Lý Ngọc lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Chu sư tỷ, cẩn thận!”
Chu Tử Tuyền đã sớm có phòng bị, bên ngoài thân thể xuất hiện một bình phong bằng lửa, có điều dường như mục tiêu của nữ quỷ kia không phải Chu Tử Tuyền, nàng ta lướt qua Chu Tử Tuyền, nhanh chóng bay về phía trước.
Khi Trần Minh nhìn thấy cái bóng trắng đó lao về phía mình, khiến cho hắn ta sợ hết hồn, lập tức vận chuyển pháp lực, tiếp đó mới ý thức được, hắn ta vừa mới thể hiện bản lĩnh ở trước mặt Chu sư muội, đã tiêu hao gần hết pháp lực ở trong cơ thể, đến một Hỏa Cầu Thuật cũng không phóng ra được…
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, hắn ta đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cả người rùng mình một cái, tiếp đó mất đi ý thức.
Dưới cái nhìn của Lý Ngọc, Khương Ly, Chu Tử Tuyền, nữ quỷ đó hóa thành một đạo bóng trắng, đi vào trong cơ thể Trần Minh, lập tức sắc mặt Trần Minh trắng bệch một mảnh, đầu tóc của hắn ta xõa tung, khi lần nữa mở mắt ra, ánh mắt vô cùng xa lạ, trên người cùng tràn ngập âm khí nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.