Chương 9
Chu Khinh
20/03/2014
Edit: Shiyu
Beta: Bạch Liên
Có người nói, thế giới này dù có thiếu đi một ai, trái đất vẫn cứ quay, một ai đó mất đi một người nào đó, kỳ thực đều có thể sống sót.
Lời này có lẽ là đúng thật! Hạ Thấm Đồng nhìn di động trên mặt bàn, có chút thất thần.
Trong cuộc sống của cô đã hoàn toàn không còn thấy được bóng dáng của Thẩm Luật nữa, anh quả nhiên nói được thì làm được, triệt để biến mất trước mắt cô, sạch sẽ gọn gàng.
Mỗi ngày đi làm, bước ra cửa nhà, cô đều nhìn về phía đường theo bản năng, nhưng đã không còn gương mặt mỉm cười đến sáng lạn kia cầm bữa sáng nóng hôi hổi trên tay đứng chờ cô nữa.
Thay vào đó là chiếc xe hơi quý giá và nho nhã của Diệp Ngữ Nam.
Cô ngồi vào trong xe, vô số lần nói với chính mình, lựa chọn này của cô là chính xác, đây mới là cuộc sống cô mong muốn, sau này mỗi ngày cũng không cần vất vả như xưa nữa.
Nhưng thật sự sẽ không vất vả sao? Vậy tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn cự tuyệt không để Diệp Ngữ Nam giúp cô trả nợ? Vì sao khi anh đề nghị cô đổi công tác, mày của cô lại nhíu chặt như vậy?
Trong lúc làm việc, di động của cô luôn luôn im lặng. Tính tình cô vốn lãnh đạm, bạn tốt không có, người thân cũng không quá quen thuộc, trước đây, cứ cách nửa giờ, người đàn ông kia sẽ gọi tới quấy rầy cô một lần, hiện tại lại không bao giờ gọi cho cô nữa. (Shiyu: Hừ lúc tỷ đuổi người ta thì tuyệt tình tuyệt nghĩa, bây giờ mới thấy hối tiếc sao? TToTT)
Cô lẳng lặng khâu từng chút từng chút một, khiến làn da rạn nứt chầm chậm liền lại dưới bàn tay của mình.
“Thấm Đồng, được rồi, cháu đã làm việc suốt mười lăm giờ rồi đấy, nếu cháu vẫn còn tiếp tục, tay sẽ không chịu nổi nữa đâu.” Bác A Thủy vỗ lên bờ vai cô, đau lòng nói.
Đứa nhỏ này gần đây cũng không biết sao lại thế này, tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại rất ít nói, trước kia một ngày, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy cô nói một, hai câu, nhưng mà hiện tại đã mấy ngày cô không mở miệng, điều này thật là không bình thường .
Mà lại càng không bình thường chính là, cái tên tiểu tử Thẩm Luật kia thế nhưng đã lâu cũng không có xuất hiện, chẳng lẽ giữa hai người có chuyện gì?
Hạ Thấm Đồng nhìn Lâm A Thủy liếc mắt một cái, gật gật đầu, tỏ vẻ mình có nghe thấy, sau đó tiếp tục công việc trong tay.
Cô không muốn nói chuyện, không muốn cùng người khác nói chuyện phiếm, không muốn suy nghĩ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không muốn nữa.
Không muốn nghĩ vì sao mình lại cảm thấy cuộc sống gần đây không được vừa ý như vậy. Không muốn nghĩ tâm vì sao luôn đau như vậy! Chỉ cần không phải suy nghĩ, cũng không khó chịu, cũng không cảm nhận cái loại cảm giác thống khổ còn hơn cả cái chết này.
Kỳ thực không chỉ Lâm A Thủy phát hiện cô không bình thường, ngay cả Diệp Ngữ Nam cũng nhận ra.
Anh là người vô cùng sâu sắc, bạn gái mình có gì đó không ổn, ngay từ đầu anh đã phát hiện ra, nhưng vì cô không muốn nói nên anh cũng không hỏi đến tận cùng.
“Thấm Đồng, có muốn đổi miếng bít tết khác không?” Anh nhìn miếng thịt bò đẹp đẽ vừa chín tới ở trong chiếc dĩa kia sớm đã bị Hạ Thấm Đồng cắt nát đến nỗi biến dạng hoàn toàn, nhưng lại chẳng bỏ vào miệng dù chỉ một miếng.
Cô cúi đầu, giống như đang coi việc cắt bít tết là một rất chuyện quan trọng, rất khó khăn vậy, thế mà lại cắt nó đến nát nhừ.
Cô ngẩng đầu, con ngươi trong veo linh hoạt lại theo quán tính nhìn về phía chiếc di động im ắng bên cạnh, gần đây cô đã quen với việc để điện thoại di động ở trước mặt mình, song trong lòng vẫn hụt hẫng như cũ.
“Em đang đợi điện thoại của ai sao?” Đương nhiên anh cũng chú ý tới thay đổi này của cô.
Cô giật mình ngẩng đầu, “Không có.” Nhanh chóng phủ nhận, cô cũng không có đợi điện thoại của ai, trong lòng rất rõ ràng, sẽ không có ai gọi điện cho cô hết, bởi vì cô đã đem mọi thứ cắt đứt hoàn toàn, làm sao có thể có điện thoại được?
Ánh mắt, bất giác lại liếc về phía di động một cái.
“Haiz…” Anh thở dài, đưa tay nắm chặt tay cô, cảm giác tay cô lại cứng đờ theo thói quen, đôi mắt anh hiện lên vẻ bi thương, nhưng rất nhanh liền che giấu, dịu dàng nói: “Thấm Đồng, xảy ra chuyện gì, em đều có thể nói với anh.” Một tháng qua, cô trở nên vô cùng kỳ quái, càng thêm trầm mặc, càng thêm lạnh lùng.
Hẹn cô đi chơi, cô cũng đi, nhưng anh cảm giác được, đi chỉ là thể xác của cô, còn lòng của cô thì không có ở đây. Anh không muốn nghĩ, rốt cuộc thì cô có cảm giác thế nào với anh, anh nghĩ chỉ cần cố gắng một chút, chậm rãi làm cho cô thích anh, anh sẽ không cần để ý đến vẻ lạnh nhạt của cô, không để ý đến việc cô không chuyên tâm, chỉ cần cho cô thêm một chút thời gian….
Nhưng tình trạng này càng ngày càng không ổn, số lần cô hoảng hốt bừng tỉnh càng lúc càng nghiêm trọng. Anh cùng cô nói chuyện mười lần hết chín lần, cô đều có vẻ lắng nghe nhưng không hề chăm chú, bởi vì lực chú ý của cô gần như đều đặt trên chiếc điện thoại mất rồi…
“Thấm Đồng, hiếm khi có được một ngày nghỉ cuối tuần, cơm nước xong, chúng ta đến trung tâm bách hoá dạo một vòng, được không?” Mua sắm là bản tính trời sinh của mỗi phụ nữ, bởi vậy anh cố ý chọn nhà hàng này, vì đối diện là trung tâm bách hoá, có lẽ dạo phố sẽ làm tâm trạng cô tốt hơn một chút.
“Không cần.” Cô mất kiên nhẫn đẩy cái đĩa trước mặt ra, buông tha miếng bít tết đáng thương phải chịu khổ dưới bàn tay của mình, ngước mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.
Thời gian qua thật nhanh! Ngày đó ánh mặt trời cũng tốt như vậy, cô đứng ở bên cửa sổ, đem tất cả mọi chuyện nói hết thành lời. Chỉ chớp mắt, đã sắp vào mùa đông, luồng không khí lạnh đến rồi đi, một mùa lại tiếp nối một mùa, đời người đều như vậy.
Toàn bộ đều là khách qua đường, chỉ đi ngang qua mà thôi, Thẩm Luật cũng vậy……
Nhưng mà vì sao tim cô lại đau đớn đến thế, cô không biết mình đã xảy ra chuyện gì…. Khi nào thì người đàn ông kia bắt đầu ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy? Tuy rằng cô quyết liệt đuổi anh đi, nhưng lòng của cô cũng chẳng biết đã đi nơi nào.
Thất lạc cùng tuyệt vọng, từng ngày rồi từng ngày, ngay cả trong mộng cũng đều gắt gao quấn chặt lấy tâm can cô.
Những lúc tỉnh táo, cô thường tự nói với mình, như vậy là đúng, cô không có làm sai, cô chọn con đường cho cuộc đời mình, một chút cũng không sai, chỉ là trong mộng, bóng lưng anh xoay người rời đi xuất hiện vô số lần, làm cho cô đau, làm cho cô khổ sở, làm cho cô muốn khóc.
Vì sao lại như vậy? Chẳng qua trong cuộc sống không có mặt anh mà thôi! Anh không có xuất hiện trong hai mươi mấy năm, cô sống một mình cũng tốt lắm, vì sao chỉ nửa năm ngắn ngủi, tất cả đều đã thay đổi rồi?
Cô nói với mình, Hạ Thấm Đồng, mày rất kiên cường , tất cả vất vả, gian nan, mày đều có thể chống đỡ đi qua, hiện tại chẳng qua là đem toàn bộ mọi việc trở lại lúc ban đầu mà thôi, mày nhất định có thể làm được, mày chỉ là không quen mà thôi, mày nhất định có thể quên đi người đàn ông kia, hiện tại việc mày phải làm chính là nuôi dưỡng đoạn cảm tình này thật tốt.
Như là thuyết phục chính mình, cô lặp lại lời nói ấy ở trong lòng rất nhiều lần rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, đang muốn quay đầu, nhưng ngay lập tức cứng đờ người lại, ngước mắt nhìn về thân ảnh của hai người cách đó không xa.
Cô gái kia, cô rất quen thuộc, là em họ của mình, Trịnh Lệ Trinh, tóc quăn ngắn ngủn, khuôn mặt đáng yêu, rất là vui vẻ.
Còn người đàn ông cô từng rất quen thuộc, mấy ngày nay luôn quanh quẩn ngàn vạn lần ở trong đầu cô, không ngừng xuất hiện, không ngừng tra tấn cô, chính là Thẩm Luật.
Bọn họ đang đứng ở cửa trung tâm bách hoá, Trịnh Lệ Trinh kéo tay anh, trong tay mang theo một cái túi giấy rất dễ thương, cười hết sức ngọt ngào và xinh đẹp, anh cúi đầu nhìn cô, trên mặt là nét tươi cười mà Hạ Thấm Đồng đã từng quen thuộc, là dáng vẻ không hề nề hà, cưng chiều và săn sóc.
Cảm giác như vừa bị một cây gai bén nhọn đâm vào tim, mọi chỗ đều là máu tươi, cô ôm ngực, cảm thấy thật đau, đau quá! Đúng vậy, những đau đớn lúc trước rất nhẹ nhàng, còn đau đớn lúc này mới là thật sự.
Cho tới hôm nay cô mới biết được, thì ra vẻ mặt như vậy, nụ cười như vậy của anh, không chỉ thuộc về một mình cô.
Bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác, anh cũng đem sự dịu dàng săn sóc cho cô, toàn bộ giao cho người đó.
Cô từng nói với anh, muốn anh đi tìm người phụ nữ khác, một người không ích kỷ, cũng không vô tình, một người toàn tâm toàn ý thương anh! Cô có thể chúc phúc cho anh.
Nhưng hôm nay cô mới phát hiện mình không làm được, cô thực sự không làm được…… Nhìn thấy Thẩm Luật cười với người phụ nữ khác như vậy, cô cảm giác chính mình muốn điên mất rồi! Lý trí đã mất đi, cô vội vàng đứng lên, bước ra khỏi nhà hàng.
“Thấm Đồng!” Diệp Ngữ Nam lo lắng gọi theo, nhưng không thể kéo bước chân cô trở về.
Cô muốn đi qua, cô nhất định phải đi qua, bằng không cô sẽ điên mất, thực sự sẽ điên mất.
“Ông chủ, váy này, thật sự là tặng cho em sao?” Trịnh Lệ Trinh mở túi giấy ra, nhìn bộ âu phục đặt chỉnh tề ngay ngắn ở bên trong, vẻ mặt không thể tin được.
“Thiên chân vạn xác.” Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của cô trợ lý, Thẩm Luật nở nụ cười, nhìn dáng vẻ cô nhóc giật mình, cũng rất buồn cười. (Thiên chân vạn xác: cực kỳ chính xác)
“Nhưng trông nó rất quý nha.” Tuy rằng biết là ông chủ thật sự đã mua bộ âu phục này rồi, nhưng giá của nó những hai vạn đồng nha, cô quả thực không thể tin nổi.
“Coi như là khen thưởng cho cô đi.” Cô trợ lý nhỏ này, ngày thường oán giận anh không làm việc đàng hoàng, luôn nói muốn từ chức, còn vô cùng hậu đậu, thường xuyên đem nhiệm vụ làm hỏng. Nhưng dù sao cũng đã theo anh vài năm, coi như cũng nghe lời, nhất là trong khoảng thời gian này……
Con ngươi thầm trầm của anh ngước lên, rồi lại giãn ra, cô nhóc này luôn ở bên cạnh anh, làm việc cũng cẩn thận hơn trước rất nhiều, thậm chí hơn một tháng qua đi, tất cả các vụ án đều do cô giải quyết, cho nên anh muốn tặng cô một món quà để cảm tạ một chút.
“Em thật sự không thể tin nổi.” Ánh mắt cô tròn tròn, mở ra thật to.
“Bằng không trả lại tôi đây cũng được.” Anh ác ý cướp cái túi giấy đi.
Tiểu thiên binh rất nhanh liền phản ứng lại, một tay đòi lại túi giấy giấu ở phía sau lưng, sau đó tươi cười lấy lòng, kéo tay anh, “Ông chủ đại nhân nhà ta là tốt nhất, đã cho đi cái gì, đương nhiên sẽ không lấy lại đâu mà.”
“Cái cô này.” Nhìn cô nịnh nọt tươi cười, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Trinh Lệ Trinh đem túi giấy xách trên tay, cảm thấy thõa mãn vô cùng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Thấm Đồng đi về phía bọn họ, bước chân vừa vội vừa nhanh, cô quen biết Hạ Thấm Đồng hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy chị họ kích động như vậy, có cảm xúc như vậy, cô giật mình hô lên: “Chị?”
Băng băng đi đến bên cạnh bọn họ, bước chân Hạ Thấm Đồng vừa mới dừng lại, không hề để ý đến cô em gái, trong mắt cô lúc này chỉ nhìn thấy một mình Thẩm Luật mà thôi. Nhưng anh vẫn đứng ở đó, làm như không thấy cô vậy.
Tim lại nổi lên sự đau đớn quen thuộc, cô cứ như vậy yên lặng nhìn anh, không nói một lời.
“Thấm Đồng, em làm sao vậy?” Diệp Ngữ Nam đuổi theo phía sau, đi đến bên người cô, quan tâm hỏi.
“Đã lâu không gặp, Diệp Ngữ Nam.” Thẩm Luật nhàn nhạt chào hỏi.
“Ơ, ông chủ, hai người biết nhau à?” Trịnh Lệ Trinh thấy nét mặt chị họ không ổn, cô có hơi sợ, chị họ của cô, tính tình rất lạnh nhạt, trầm mặc ít lời, một khi chị không nói lời nào, cô cũng không dám chọc.
“Xin chào, tôi là Diệp Ngữ Nam.” Lịch sự gật đầu với Trịnh Lệ Trinh.
“Vâng, xin chào.” Trịnh Lệ Trinh nhìn ông chủ nhà mình cùng chị họ gặp lại, sau đó lại nhìn người đàn ông xuất sắc bên người chị họ, tình huống hiện tại là như thế nào? Cuộc tình tay ba sao?
“Thẩm Luật, chúng ta có bốn năm không gặp mặt?” Diệp Ngữ Nam nhìn anh, cười nói.
“Ừ.”
“Thấm Đồng, người này là ……” Anh ngước mắt nhìn bạn gái, lại phát hiện cô vốn không có nghe bọn họ nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Luật…… “Hai người quen biết?” Anh nghi hoặc hỏi.
“Không quen.” Thẩm Luật nhàn nhạt nói.
Không quen? Hạ Thấm Đồng như bị chấn động, nhìn biểu cảm nhàn nhạt của anh, cô thật không ngờ có một ngày người đàn ông cưng chiều cô, yêu cô như Thẩm Luật sẽ nói không hề quen biết mình. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, sau khi cô đối xử tuyệt tình với anh như vậy, anh làm sao còn có thể tỏ vẻ hòa nhã với cô được?
“Thật có lỗi, chúng tôi còn có chuyện, đi trước.” Thẩm Luật hướng Diệp Ngữ Nam gật đầu, lôi kéo Trịnh Lệ Trinh đang tò mò cất bước rời đi.
Hạ Thấm Đồng nhìn theo bóng lưng anh, ngây ngốc không nói ra lời, cô muốn đuổi theo, nhưng cô biết Thẩm Luật sẽ không để ý đến mình nữa.
“Thấm Đồng, rốt cuộc em làm sao vậy?” Diệp Ngữ Nam không có khả năng không phát hiện sự bất thường của cô, ánh mắt cô nhìn Thẩm Luật rất không bình thường, cái loại kích động cùng điên cuồng này, anh lần đầu nhìn thấy ở trên mặt của cô.
Thế giới của cô đang nhanh chóng sụp đổ, từng mảnh, từng mảnh, ở dưới chân cô vỡ ra đến vụn nát, cô bị một đôi tay lạnh như băng cầm lấy, kéo đi xuống, kéo xuống mãi…
Cô đưa mắt, nhìn người đàn ông ôn hoà trước mặt, “Diệp Ngữ Nam, em hối hận.” Cô thực sự hối hận.
“Kỳ thực ngay từ đầu anh đã biết, em chấp nhận anh, không phải bởi vì thích anh, nhưng anh vẫn muốn thử một lần. Có lẽ có một ngày anh có thể làm em cảm động, nhưng mà thì ra anh đã xuất hiện quá muộn! Nếu em thích anh ta, vậy đuổi theo mang anh ta trở về đi! Thấm Đồng, cuộc sống của em vất vả như vậy, so với người khác em càng có quyền được hạnh phúc hơn, chỉ là em quá cố chấp, quá quật cường, như thế ngược lại càng dễ dàng mất đi nhưng mối nhân duyên tốt đẹp trong cuộc đời.”
Cô gái này sống rất kìm nén, đời người đau khổ nhưng cũng nhiều hạnh phúc, cho dù cô muốn chia tay, anh vẫn không oán hận cô, có chăng chính là đau lòng, còn có tiếc nuối, bởi vì người đem lại hạnh phúc cho cô không phải là anh.
“Anh ấy không quan tâm tới em.” Cô bi thương cúi đầu, nhớ đến biểu cảm lạnh nhạt kia của Thẩm Luật, nếu anh mắng cô, thậm chí đánh cô, cô còn có thể dễ chịu hơn một chút, ít nhất nó chứng minh rằng anh vẫn còn hận cô.
Hận cũng là một loại cảm giác, nhưng hiện tại anh đối với cô chỉ là lạnh nhạt, dường như hoàn toàn xem cô là người xa lạ, cảm giác như vậy khiến cho cô hoảng hốt.
“Ai……” Diệp Ngữ Nam thở dài, thật không ngờ bọn họ lại nói chuyện này ngay lúc chia tay, cảm giác giống như trở nên gần gũi hơn một chút, ít nhất lần đầu tiên Hạ Thấm Đồng chịu nói với anh cảm giác của mình. Những lời nói của cô hôm nay cộng lại còn nhiều hơn khoảng thời gian dài hai người ở chung với nhau.
Hẳn là cô đã khổ sở đến cực điểm? Bằng không với tính tình của cô, tuyệt đối sẽ không nói ra tâm tình của mình với người khác.
Thẩm Luật, anh quả nhiên lợi hại, có thể ảnh hưởng đến Hạ Thấm Đồng đến thế này, tôi thừa nhận, tôi đố kỵ với anh.
“Thấm Đồng, em thích anh ta phải không?”
“……” Cô không nói, cô chưa từng cùng người khác thảo luận qua chuyện tình cảm của mình như vậy.
Xem ra chỉ sợ không đơn thuần là thích, “Nếu anh ta không quan tâm đến em, thì em đành phải để tâm đến anh ta thôi.” Anh không phải thánh nhân, kỳ thực anh cũng sẽ tức giận, nhưng nhìn gương mặt cô như thế, anh thật sự không đành lòng, anh nghĩ nếu mình đã không có phúc phận được chăm sóc cho cô, thì cho dù không thể làm người yêu, bọn họ vẫn có thể làm bạn bè.
Có lẽ mơ hồ anh đã sớm hiểu được bọn họ sẽ đi đến bước ngày hôm nay.
Nếu một người phụ nữ, mỗi lần bạn cầm tay cô ấy, tay cô ấy đều cứng ngắc lại, bạn liền hiểu được, cảm giác của cô ấy đối với mình thế nào, nhưng vì anh rất thích cô, thích đến nỗi lừa dối chính bản thân mình, lừa gạt coi như mình vẫn còn cơ hội, chỉ cần cô không thích người khác, anh vẫn còn có thể làm được, nhưng hóa ra cơ hội sớm đã không có ngay từ đầu rồi.
“Quan tâm đến anh ấy?” Cô thì thào, lặp lại những chữ này, rốt cuộc nên làm thế nào để quan tâm đến anh ấy?
Hạ Thấm Đồng sống qua hai mươi sáu năm, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô chủ động muốn có được cái gì, lại phát hiện bản thân không có một chút biện pháp nào.
Nếu như cô có tính khí dũng cảm, bất khuất, có ngàn vạn nhiệt tình, còn có một cái đầu thông minh có thể nghĩ ra vô số kế hoạch tốt để đạt được mục đích của mình thì tốt, nhưng mà tính tình cô trời sinh lãnh đạm, cô không có vô hạn nhiệt tình có thể dùng đến, cũng không có đầu óc linh hoạt có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu.
Đã lớn như vậy, cô thậm chí chưa từng chủ động theo đuổi người nào, cho nên làm thế nào để đoạt được Thẩm Luật, ngay một chút đầu mối cô cũng không có, cho nên việc duy nhất cô có thể làm, chính là xin nghỉ dài hạn suốt một tháng, sau đó…… Mỗi ngày đều xuất hiện tại văn phòng thám tử của anh, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh anh.
“Chị.” Trịnh Lệ Trinh cẩn thận vỗ vỗ bờ vai cô, “Em muốn đi ra ngoài, chị cùng ông chủ, hai người không có vấn đề gì chứ?”
Cô muốn đi ra ngoài lấy tư liệu cho khách hàng, nghĩ đến một tuần nay, văn phòng có một bầu không khí cổ quái khác lạ, cô liền có chút lo lắng.
Cô thật không ngờ, người chị họ vốn lạnh như băng thế mà lại có hành động như vậy, mỗi ngày xuất hiện ở bên cạnh ông chủ, cho dù bọn họ ra ngoài làm việc, chị ấy cũng luôn đi theo, không nói chuyện, nhưng vẫn luôn nhìn ông chủ.
Thật thần kỳ…. thì ra chị họ nhà cô thực sự thích ông chủ nha! Lúc này, ấn tượng của cô với ông chủ đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả người như chị họ mà cũng có thể thu phục được, thật sùng bái nha!
Hạ Thấm Đồng gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Sự thật thì, không thành vấn đề mới là lạ! Từ ngày cô bắt đầu xuất hiện ở nơi này, Thẩm Luật hoàn toàn xem cô như người xa lạ, không mở miệng đuổi cô đi, cũng không chủ động nói chuyện với cô, thỉnh thoảng cô nổi lên dũng khí, hẹn anh ăn cơm, anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào laptop, bình tĩnh mở miệng: “Cám ơn, tôi không đói bụng.” Sau đó, kêu em họ tới giúp anh mua cơm hộp.
Thực rõ ràng, anh hoàn toàn không thèm để ý tới cô, làm như cô không tồn tại! Cô nghĩ, từ lúc quen biết anh tới nay, đều là anh đưa cô đi ăn, làm thức ăn này nọ cho cô, hiện tại cô cũng muốn vì anh làm chút gì đó.
Vì thế hôm nay, cô bận hết cả buổi sáng, mang theo hộp giữ ấm đi đến.
Anh lại nhìn đồ ăn phong phú bên trong mà nói: “Thật có lỗi, tôi không thích ăn thịt bò.”
“Ơ, ông chủ, không phải anh thích nhất thịt bò sao?”
“Hiện tại không thích .”
Hiện tại không thích? E là không phải chỉ là đồ ăn thôi? Cô giật giật khóe miệng, trong lòng khó chịu. Lần đầu tiên cô chủ động nấu cơm cho anh, nếu trước đây, khẳng định anh sẽ vui vẻ lộ ra nụ cười mà cô thích nhất, ôm cô thân thiết.
Nhưng mà hiện tại anh sẽ không làm như thế nữa, ngay cả đồ ăn thích nhất, cũng có thể nói không thích, loại cự tuyệt này hết sức rõ ràng!
Nhưng mỗi ngày cô vẫn làm như cũ, cho dù mỗi khi trời tối cô lại mang về nhà thức ăn chưa hề động đến một chút nào, những cô vẫn muốn làm…. Cô rất ngốc, không biết nên như thế nào để lấy lòng anh cho tốt, chuyện duy nhất có thể làm, cũng chỉ có việc này mà thôi.
“Thẩm Luật, thực xin lỗi.” Cô cúi đầu xin lỗi với anh, lúc này chỉ có hai người trong phòng, cô mới dám nói ra lời nói trong lòng.
“Không cần xin lỗi.” Ngón tay anh ở trên bàn phím nhanh hơn. “Cô cũng không thiếu tôi cái gì.”
Cô dừng lại, không biết nên nói gì thêm, anh đã nói rõ không muốn có quá nhiều dây dưa với cô, nếu cô có chút tự tôn, có chút tự mình hiểu rõ, nên biết điều mà ra đi, để giữa bọn họ không còn khúc mắc, nhưng cô không làm được……
Ngày anh rời khỏi cô, cuộc sống của cô tựa như mất đi trọng tâm, làm cái gì đều không có khí lực, nhưng miễn cưỡng cô còn có thể nhẫn nại.
Nhưng ngày đó, thấy anh cùng em họ đứng chung một chỗ, cái loại hình ảnh này kích thích cô thật sâu, tuy về sau cô biết giữa bọn họ kỳ thực không có gì, nhưng cô vẫn không thể tiếp nhận được.
Cô đố kỵ muốn điên lên, cô không thể chịu được khi có một người phụ nữ khác đứng bên cạnh Thẩm Luật, dù chỉ là suy nghĩ, cô cũng không chịu nổi… Khi nào thì cô bắt đầu biến thành như vậy? Loại cảm xúc kịch liệt này, trước đây cô chưa bao giờ có qua! Dù rằng năm đó khi biết trong nhà có món nợ năm trăm vạn; dù rằng khi biết mình phải buông tay với ước mơ, cô cũng không có như vậy.
Từ trong một khắc đó, cô chỉ biết Thẩm Luật đối với cô mà nói, có ý nghĩ như thế nào.
Cô thực ngốc! Vì kiên trì vô nghĩa, lạnh lùng đẩy anh rời khỏi mình, mãi cho đến khi anh ra đi, cô mới phát hiện anh đối với cô rất quan trọng.
Con người chính là như vậy, luôn xem nhẹ thứ quan trọng bên người, cũng như không khí, thời điểm có nó, không có cảm giác, nhưng một khi mất đi, sẽ phát hiện bản thân vốn không thể sống, ngay cả chỉ trong năm phút cũng không thể mất đi.
Thẩm Luật chính là không khí của cô, cho nên hiện tại cô phải chờ đợi, là cô đáng đời.
Điện thoại của anh vang, sau khi tiếp điện thoại xong, anh nhấc áo khoác một bên lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Một hồi kích động đột nhiên xông tới đã khống chế cô, cô đuổi theo, một phen ôm eo của anh, khuôn mặt vùi vào sau lưng của anh, “Thẩm Luật…… Thẩm Luật……” Cô thì thào gọi tên anh, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, chực trào ra nhưng lại bị cô đè ép xuống.
“Hạ Thấm Đồng, buông tay ra.” Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, nhưng lại đang bảo cô phải buông tay.
Làm sao cô có thể buông tay được chứ? “Thẩm Luật, anh đối với em thế nào cũng được, đánh em, mắng em, đều tùy anh, nhưng đừng không quan tâm đến em, được không? Làm ơn.” Lời nói yếu thế này, cho tới bây giờ Hạ Thấm Đồng cô chưa bao giờ nói ra, nhưng vì anh, cô sẽ nói.
“Buông tay.”
“Không muốn, em không muốn.” Cô liều mình ôm chặt anh, lắc đầu. “Thẩm Luật, thực xin lỗi! Anh tha thứ cho em, được không? Anh muốn em bồi thường gì cũng được.”
“Bồi thường?” Anh cười lạnh, hung hăng kéo cô ra, không có thu lại sức lực, nắm tay cô đến đau đớn. “Hạ Thấm Đồng, ở trong thế giới của cô, có phải bất cứ sự tình gì đều có thể bồi thường hay không?”
Cô lỡ lời, gương mặt tái nhợt, nhớ tới ngày đó bọn họ xa nhau, cô cũng nói như thế.
“Đáng tiếc cô đã quên hỏi, tôi có muốn bồi thường hay không.” Đem cô đẩy ra, để cho cô cách mình thật xa, “Hạ Thấm Đồng, lúc trước tôi thích cô, cô muốn như thế nào đều được, tôi để cho cô hoành hành ở trong thế giới của mình, cho cô quyền lợi thương tổn tôi, đó là tôi cam tâm tình nguyện.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lớn, bên trong có đau thương, có khổ sở, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, đáy lòng, vỡ nát từng mảnh, từng mảnh.
“Nhưng hiện tại tôi đã thu hồi quyền lợi đó, cô cũng cho tôi thấy rõ ràng, chúng ta có rất nhiều điều không hợp! Tôi đã tôn trọng lựa chọn của cô, tôi cách xa cô, hiện tại cô cần gì phải thế này?”
“Thẩm Luật, là em sai.” Cô mở miệng, “Khi đó em không biết, để anh rời đi, em lại đau như vậy! Chỉ vì em không biết.” Cho đến bây giờ, tình cảm của cô đều là từ từ ấm nóng, thậm chí có thể nói rất lạnh nhạt, đối với người nhà, đối với đồng nghiệp, cô đều không có cảm giác gì sâu sắc, ở phương diện tình cảm cô rất là chậm chập thậm chí có chỗ thiếu hụt !
Là anh làm cho cô cảm nhận được cảm tình không hề giống nhau, là anh từng chút từng chút dạy cô làm thế nào để thương người, mà cô, không phải là một học trò tốt, cô lĩnh ngộ quá chậm .
“Cô hiện tại đã biết?” Anh thấp giọng hỏi.
“Phải, em đã biết. Thẩm Luật, em yêu anh.” Đời này lần đầu tiên nói yêu, lại phát hiện giờ phút này ba chữ đó đối với cô có ý nghĩa như thế nào.
“Cô yêu tôi?” Anh nở nụ cười, không phải là nụ cười thật lòng, mà lại mang theo vài phần lạnh lẽo băng giá, vài phần lãnh đạm “Thì có quan hệ gì với tôi chứ?”
Lòng của cô như bị người ném vào trong địa ngục lạnh như băng, nháy mắt liền đông lại.
“Hạ Thấm Đồng, cô cho rằng chỉ cần cô nói yêu tôi, tôi sẽ giống như trước kia, quấn quýt bên cô giống như con chó nhỏ phủ phục dưới chân của cô, phải không?”
“Không có, em không có nghĩ như vậy.” Cho tới bây giờ cô chưa từng đem anh nghĩ đến hèn mọn như vậy.
“Nhưng cô đã làm như vậy.” Anh kéo cô gần lại, nắm chặt bờ vai cô, đôi mắt sắc bén, chăm chú nhìn vào trong ánh mắt cô. “Khi cô chưa nhận ra tình yêu thì có thể vô tình đẩy tôi đi, dùng phương thức nhục nhã nhất để tôi có thể hiểu ra mình buồn cười đến cỡ nào. Hiện tại cô lại nói cô đã hiểu rõ, liền chạy đến trước mặt nói yêu tôi, muốn tôi trở lại bên cạnh cô.” Anh dùng lực đẩy cô ra, cô đâm vào bức tường phía sau, cái gáy đập mạnh vào vách tường, làm cho cô đau đến nhíu mày.
Anh không hề có một chút thương hại, “Có điều, cô đã quên hỏi, tôi có còn cần đến tình cảm này của cô không? Cho dù cô yêu tôi thật thì sao? Hiện tại tôi đã không còn muốn tình yêu của cô! Lúc trước cho cô hoành hành, nhưng hiện tại ngay cả tư cách bước vào thế giới của tôi, cô cũng không có.”
Cái gáy của cô đau từng hồi làm cả người choáng váng, mắt hoa lên, nhưng lời anh nói càng làm cho tim cô đau hơn.
Hiện tại anh không thích cô, không yêu cô, có đúng hay không? Dùng sức như vậy để đẩy cô, ngay cả quan tâm cũng không có. Thực sự cô đã nhận ra quá muộn sao?
“Về sau cô không cần xuất hiện , đây là lần cuối cùng tôi cùng cô nói chuyện.” Anh kéo mạnh cửa lớn, đi ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, âm thanh kia vang lên làm cho đầu cô càng đau đớn hơn.
Anh nói không muốn tiếp tục nhìn thấy cô. Anh nói cô mất đi tư cách. Anh nói sẽ không yêu cô…… Anh thực sự không còn yêu cô sao?
Thẩm Luật, anh đừng đối xử với em như thế! Em chỉ là chậm chạp mà thôi, em chỉ không rõ tình yêu là cái gì mà thôi, anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được, nhưng đừng thu hồi tình yêu của anh với em, có được hay không? Không có anh, em sẽ không sống nổi, thực sự không sống nổi.
Thân mình mềm yếu trượt xuống mặt đất, trước mắt là một mảnh tối đen! Cô hôn mê bất tỉnh.
Beta: Bạch Liên
Có người nói, thế giới này dù có thiếu đi một ai, trái đất vẫn cứ quay, một ai đó mất đi một người nào đó, kỳ thực đều có thể sống sót.
Lời này có lẽ là đúng thật! Hạ Thấm Đồng nhìn di động trên mặt bàn, có chút thất thần.
Trong cuộc sống của cô đã hoàn toàn không còn thấy được bóng dáng của Thẩm Luật nữa, anh quả nhiên nói được thì làm được, triệt để biến mất trước mắt cô, sạch sẽ gọn gàng.
Mỗi ngày đi làm, bước ra cửa nhà, cô đều nhìn về phía đường theo bản năng, nhưng đã không còn gương mặt mỉm cười đến sáng lạn kia cầm bữa sáng nóng hôi hổi trên tay đứng chờ cô nữa.
Thay vào đó là chiếc xe hơi quý giá và nho nhã của Diệp Ngữ Nam.
Cô ngồi vào trong xe, vô số lần nói với chính mình, lựa chọn này của cô là chính xác, đây mới là cuộc sống cô mong muốn, sau này mỗi ngày cũng không cần vất vả như xưa nữa.
Nhưng thật sự sẽ không vất vả sao? Vậy tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn cự tuyệt không để Diệp Ngữ Nam giúp cô trả nợ? Vì sao khi anh đề nghị cô đổi công tác, mày của cô lại nhíu chặt như vậy?
Trong lúc làm việc, di động của cô luôn luôn im lặng. Tính tình cô vốn lãnh đạm, bạn tốt không có, người thân cũng không quá quen thuộc, trước đây, cứ cách nửa giờ, người đàn ông kia sẽ gọi tới quấy rầy cô một lần, hiện tại lại không bao giờ gọi cho cô nữa. (Shiyu: Hừ lúc tỷ đuổi người ta thì tuyệt tình tuyệt nghĩa, bây giờ mới thấy hối tiếc sao? TToTT)
Cô lẳng lặng khâu từng chút từng chút một, khiến làn da rạn nứt chầm chậm liền lại dưới bàn tay của mình.
“Thấm Đồng, được rồi, cháu đã làm việc suốt mười lăm giờ rồi đấy, nếu cháu vẫn còn tiếp tục, tay sẽ không chịu nổi nữa đâu.” Bác A Thủy vỗ lên bờ vai cô, đau lòng nói.
Đứa nhỏ này gần đây cũng không biết sao lại thế này, tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại rất ít nói, trước kia một ngày, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy cô nói một, hai câu, nhưng mà hiện tại đã mấy ngày cô không mở miệng, điều này thật là không bình thường .
Mà lại càng không bình thường chính là, cái tên tiểu tử Thẩm Luật kia thế nhưng đã lâu cũng không có xuất hiện, chẳng lẽ giữa hai người có chuyện gì?
Hạ Thấm Đồng nhìn Lâm A Thủy liếc mắt một cái, gật gật đầu, tỏ vẻ mình có nghe thấy, sau đó tiếp tục công việc trong tay.
Cô không muốn nói chuyện, không muốn cùng người khác nói chuyện phiếm, không muốn suy nghĩ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không muốn nữa.
Không muốn nghĩ vì sao mình lại cảm thấy cuộc sống gần đây không được vừa ý như vậy. Không muốn nghĩ tâm vì sao luôn đau như vậy! Chỉ cần không phải suy nghĩ, cũng không khó chịu, cũng không cảm nhận cái loại cảm giác thống khổ còn hơn cả cái chết này.
Kỳ thực không chỉ Lâm A Thủy phát hiện cô không bình thường, ngay cả Diệp Ngữ Nam cũng nhận ra.
Anh là người vô cùng sâu sắc, bạn gái mình có gì đó không ổn, ngay từ đầu anh đã phát hiện ra, nhưng vì cô không muốn nói nên anh cũng không hỏi đến tận cùng.
“Thấm Đồng, có muốn đổi miếng bít tết khác không?” Anh nhìn miếng thịt bò đẹp đẽ vừa chín tới ở trong chiếc dĩa kia sớm đã bị Hạ Thấm Đồng cắt nát đến nỗi biến dạng hoàn toàn, nhưng lại chẳng bỏ vào miệng dù chỉ một miếng.
Cô cúi đầu, giống như đang coi việc cắt bít tết là một rất chuyện quan trọng, rất khó khăn vậy, thế mà lại cắt nó đến nát nhừ.
Cô ngẩng đầu, con ngươi trong veo linh hoạt lại theo quán tính nhìn về phía chiếc di động im ắng bên cạnh, gần đây cô đã quen với việc để điện thoại di động ở trước mặt mình, song trong lòng vẫn hụt hẫng như cũ.
“Em đang đợi điện thoại của ai sao?” Đương nhiên anh cũng chú ý tới thay đổi này của cô.
Cô giật mình ngẩng đầu, “Không có.” Nhanh chóng phủ nhận, cô cũng không có đợi điện thoại của ai, trong lòng rất rõ ràng, sẽ không có ai gọi điện cho cô hết, bởi vì cô đã đem mọi thứ cắt đứt hoàn toàn, làm sao có thể có điện thoại được?
Ánh mắt, bất giác lại liếc về phía di động một cái.
“Haiz…” Anh thở dài, đưa tay nắm chặt tay cô, cảm giác tay cô lại cứng đờ theo thói quen, đôi mắt anh hiện lên vẻ bi thương, nhưng rất nhanh liền che giấu, dịu dàng nói: “Thấm Đồng, xảy ra chuyện gì, em đều có thể nói với anh.” Một tháng qua, cô trở nên vô cùng kỳ quái, càng thêm trầm mặc, càng thêm lạnh lùng.
Hẹn cô đi chơi, cô cũng đi, nhưng anh cảm giác được, đi chỉ là thể xác của cô, còn lòng của cô thì không có ở đây. Anh không muốn nghĩ, rốt cuộc thì cô có cảm giác thế nào với anh, anh nghĩ chỉ cần cố gắng một chút, chậm rãi làm cho cô thích anh, anh sẽ không cần để ý đến vẻ lạnh nhạt của cô, không để ý đến việc cô không chuyên tâm, chỉ cần cho cô thêm một chút thời gian….
Nhưng tình trạng này càng ngày càng không ổn, số lần cô hoảng hốt bừng tỉnh càng lúc càng nghiêm trọng. Anh cùng cô nói chuyện mười lần hết chín lần, cô đều có vẻ lắng nghe nhưng không hề chăm chú, bởi vì lực chú ý của cô gần như đều đặt trên chiếc điện thoại mất rồi…
“Thấm Đồng, hiếm khi có được một ngày nghỉ cuối tuần, cơm nước xong, chúng ta đến trung tâm bách hoá dạo một vòng, được không?” Mua sắm là bản tính trời sinh của mỗi phụ nữ, bởi vậy anh cố ý chọn nhà hàng này, vì đối diện là trung tâm bách hoá, có lẽ dạo phố sẽ làm tâm trạng cô tốt hơn một chút.
“Không cần.” Cô mất kiên nhẫn đẩy cái đĩa trước mặt ra, buông tha miếng bít tết đáng thương phải chịu khổ dưới bàn tay của mình, ngước mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.
Thời gian qua thật nhanh! Ngày đó ánh mặt trời cũng tốt như vậy, cô đứng ở bên cửa sổ, đem tất cả mọi chuyện nói hết thành lời. Chỉ chớp mắt, đã sắp vào mùa đông, luồng không khí lạnh đến rồi đi, một mùa lại tiếp nối một mùa, đời người đều như vậy.
Toàn bộ đều là khách qua đường, chỉ đi ngang qua mà thôi, Thẩm Luật cũng vậy……
Nhưng mà vì sao tim cô lại đau đớn đến thế, cô không biết mình đã xảy ra chuyện gì…. Khi nào thì người đàn ông kia bắt đầu ảnh hưởng đến cô nhiều như vậy? Tuy rằng cô quyết liệt đuổi anh đi, nhưng lòng của cô cũng chẳng biết đã đi nơi nào.
Thất lạc cùng tuyệt vọng, từng ngày rồi từng ngày, ngay cả trong mộng cũng đều gắt gao quấn chặt lấy tâm can cô.
Những lúc tỉnh táo, cô thường tự nói với mình, như vậy là đúng, cô không có làm sai, cô chọn con đường cho cuộc đời mình, một chút cũng không sai, chỉ là trong mộng, bóng lưng anh xoay người rời đi xuất hiện vô số lần, làm cho cô đau, làm cho cô khổ sở, làm cho cô muốn khóc.
Vì sao lại như vậy? Chẳng qua trong cuộc sống không có mặt anh mà thôi! Anh không có xuất hiện trong hai mươi mấy năm, cô sống một mình cũng tốt lắm, vì sao chỉ nửa năm ngắn ngủi, tất cả đều đã thay đổi rồi?
Cô nói với mình, Hạ Thấm Đồng, mày rất kiên cường , tất cả vất vả, gian nan, mày đều có thể chống đỡ đi qua, hiện tại chẳng qua là đem toàn bộ mọi việc trở lại lúc ban đầu mà thôi, mày nhất định có thể làm được, mày chỉ là không quen mà thôi, mày nhất định có thể quên đi người đàn ông kia, hiện tại việc mày phải làm chính là nuôi dưỡng đoạn cảm tình này thật tốt.
Như là thuyết phục chính mình, cô lặp lại lời nói ấy ở trong lòng rất nhiều lần rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, đang muốn quay đầu, nhưng ngay lập tức cứng đờ người lại, ngước mắt nhìn về thân ảnh của hai người cách đó không xa.
Cô gái kia, cô rất quen thuộc, là em họ của mình, Trịnh Lệ Trinh, tóc quăn ngắn ngủn, khuôn mặt đáng yêu, rất là vui vẻ.
Còn người đàn ông cô từng rất quen thuộc, mấy ngày nay luôn quanh quẩn ngàn vạn lần ở trong đầu cô, không ngừng xuất hiện, không ngừng tra tấn cô, chính là Thẩm Luật.
Bọn họ đang đứng ở cửa trung tâm bách hoá, Trịnh Lệ Trinh kéo tay anh, trong tay mang theo một cái túi giấy rất dễ thương, cười hết sức ngọt ngào và xinh đẹp, anh cúi đầu nhìn cô, trên mặt là nét tươi cười mà Hạ Thấm Đồng đã từng quen thuộc, là dáng vẻ không hề nề hà, cưng chiều và săn sóc.
Cảm giác như vừa bị một cây gai bén nhọn đâm vào tim, mọi chỗ đều là máu tươi, cô ôm ngực, cảm thấy thật đau, đau quá! Đúng vậy, những đau đớn lúc trước rất nhẹ nhàng, còn đau đớn lúc này mới là thật sự.
Cho tới hôm nay cô mới biết được, thì ra vẻ mặt như vậy, nụ cười như vậy của anh, không chỉ thuộc về một mình cô.
Bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác, anh cũng đem sự dịu dàng săn sóc cho cô, toàn bộ giao cho người đó.
Cô từng nói với anh, muốn anh đi tìm người phụ nữ khác, một người không ích kỷ, cũng không vô tình, một người toàn tâm toàn ý thương anh! Cô có thể chúc phúc cho anh.
Nhưng hôm nay cô mới phát hiện mình không làm được, cô thực sự không làm được…… Nhìn thấy Thẩm Luật cười với người phụ nữ khác như vậy, cô cảm giác chính mình muốn điên mất rồi! Lý trí đã mất đi, cô vội vàng đứng lên, bước ra khỏi nhà hàng.
“Thấm Đồng!” Diệp Ngữ Nam lo lắng gọi theo, nhưng không thể kéo bước chân cô trở về.
Cô muốn đi qua, cô nhất định phải đi qua, bằng không cô sẽ điên mất, thực sự sẽ điên mất.
“Ông chủ, váy này, thật sự là tặng cho em sao?” Trịnh Lệ Trinh mở túi giấy ra, nhìn bộ âu phục đặt chỉnh tề ngay ngắn ở bên trong, vẻ mặt không thể tin được.
“Thiên chân vạn xác.” Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của cô trợ lý, Thẩm Luật nở nụ cười, nhìn dáng vẻ cô nhóc giật mình, cũng rất buồn cười. (Thiên chân vạn xác: cực kỳ chính xác)
“Nhưng trông nó rất quý nha.” Tuy rằng biết là ông chủ thật sự đã mua bộ âu phục này rồi, nhưng giá của nó những hai vạn đồng nha, cô quả thực không thể tin nổi.
“Coi như là khen thưởng cho cô đi.” Cô trợ lý nhỏ này, ngày thường oán giận anh không làm việc đàng hoàng, luôn nói muốn từ chức, còn vô cùng hậu đậu, thường xuyên đem nhiệm vụ làm hỏng. Nhưng dù sao cũng đã theo anh vài năm, coi như cũng nghe lời, nhất là trong khoảng thời gian này……
Con ngươi thầm trầm của anh ngước lên, rồi lại giãn ra, cô nhóc này luôn ở bên cạnh anh, làm việc cũng cẩn thận hơn trước rất nhiều, thậm chí hơn một tháng qua đi, tất cả các vụ án đều do cô giải quyết, cho nên anh muốn tặng cô một món quà để cảm tạ một chút.
“Em thật sự không thể tin nổi.” Ánh mắt cô tròn tròn, mở ra thật to.
“Bằng không trả lại tôi đây cũng được.” Anh ác ý cướp cái túi giấy đi.
Tiểu thiên binh rất nhanh liền phản ứng lại, một tay đòi lại túi giấy giấu ở phía sau lưng, sau đó tươi cười lấy lòng, kéo tay anh, “Ông chủ đại nhân nhà ta là tốt nhất, đã cho đi cái gì, đương nhiên sẽ không lấy lại đâu mà.”
“Cái cô này.” Nhìn cô nịnh nọt tươi cười, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Trinh Lệ Trinh đem túi giấy xách trên tay, cảm thấy thõa mãn vô cùng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Thấm Đồng đi về phía bọn họ, bước chân vừa vội vừa nhanh, cô quen biết Hạ Thấm Đồng hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy chị họ kích động như vậy, có cảm xúc như vậy, cô giật mình hô lên: “Chị?”
Băng băng đi đến bên cạnh bọn họ, bước chân Hạ Thấm Đồng vừa mới dừng lại, không hề để ý đến cô em gái, trong mắt cô lúc này chỉ nhìn thấy một mình Thẩm Luật mà thôi. Nhưng anh vẫn đứng ở đó, làm như không thấy cô vậy.
Tim lại nổi lên sự đau đớn quen thuộc, cô cứ như vậy yên lặng nhìn anh, không nói một lời.
“Thấm Đồng, em làm sao vậy?” Diệp Ngữ Nam đuổi theo phía sau, đi đến bên người cô, quan tâm hỏi.
“Đã lâu không gặp, Diệp Ngữ Nam.” Thẩm Luật nhàn nhạt chào hỏi.
“Ơ, ông chủ, hai người biết nhau à?” Trịnh Lệ Trinh thấy nét mặt chị họ không ổn, cô có hơi sợ, chị họ của cô, tính tình rất lạnh nhạt, trầm mặc ít lời, một khi chị không nói lời nào, cô cũng không dám chọc.
“Xin chào, tôi là Diệp Ngữ Nam.” Lịch sự gật đầu với Trịnh Lệ Trinh.
“Vâng, xin chào.” Trịnh Lệ Trinh nhìn ông chủ nhà mình cùng chị họ gặp lại, sau đó lại nhìn người đàn ông xuất sắc bên người chị họ, tình huống hiện tại là như thế nào? Cuộc tình tay ba sao?
“Thẩm Luật, chúng ta có bốn năm không gặp mặt?” Diệp Ngữ Nam nhìn anh, cười nói.
“Ừ.”
“Thấm Đồng, người này là ……” Anh ngước mắt nhìn bạn gái, lại phát hiện cô vốn không có nghe bọn họ nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Luật…… “Hai người quen biết?” Anh nghi hoặc hỏi.
“Không quen.” Thẩm Luật nhàn nhạt nói.
Không quen? Hạ Thấm Đồng như bị chấn động, nhìn biểu cảm nhàn nhạt của anh, cô thật không ngờ có một ngày người đàn ông cưng chiều cô, yêu cô như Thẩm Luật sẽ nói không hề quen biết mình. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, sau khi cô đối xử tuyệt tình với anh như vậy, anh làm sao còn có thể tỏ vẻ hòa nhã với cô được?
“Thật có lỗi, chúng tôi còn có chuyện, đi trước.” Thẩm Luật hướng Diệp Ngữ Nam gật đầu, lôi kéo Trịnh Lệ Trinh đang tò mò cất bước rời đi.
Hạ Thấm Đồng nhìn theo bóng lưng anh, ngây ngốc không nói ra lời, cô muốn đuổi theo, nhưng cô biết Thẩm Luật sẽ không để ý đến mình nữa.
“Thấm Đồng, rốt cuộc em làm sao vậy?” Diệp Ngữ Nam không có khả năng không phát hiện sự bất thường của cô, ánh mắt cô nhìn Thẩm Luật rất không bình thường, cái loại kích động cùng điên cuồng này, anh lần đầu nhìn thấy ở trên mặt của cô.
Thế giới của cô đang nhanh chóng sụp đổ, từng mảnh, từng mảnh, ở dưới chân cô vỡ ra đến vụn nát, cô bị một đôi tay lạnh như băng cầm lấy, kéo đi xuống, kéo xuống mãi…
Cô đưa mắt, nhìn người đàn ông ôn hoà trước mặt, “Diệp Ngữ Nam, em hối hận.” Cô thực sự hối hận.
“Kỳ thực ngay từ đầu anh đã biết, em chấp nhận anh, không phải bởi vì thích anh, nhưng anh vẫn muốn thử một lần. Có lẽ có một ngày anh có thể làm em cảm động, nhưng mà thì ra anh đã xuất hiện quá muộn! Nếu em thích anh ta, vậy đuổi theo mang anh ta trở về đi! Thấm Đồng, cuộc sống của em vất vả như vậy, so với người khác em càng có quyền được hạnh phúc hơn, chỉ là em quá cố chấp, quá quật cường, như thế ngược lại càng dễ dàng mất đi nhưng mối nhân duyên tốt đẹp trong cuộc đời.”
Cô gái này sống rất kìm nén, đời người đau khổ nhưng cũng nhiều hạnh phúc, cho dù cô muốn chia tay, anh vẫn không oán hận cô, có chăng chính là đau lòng, còn có tiếc nuối, bởi vì người đem lại hạnh phúc cho cô không phải là anh.
“Anh ấy không quan tâm tới em.” Cô bi thương cúi đầu, nhớ đến biểu cảm lạnh nhạt kia của Thẩm Luật, nếu anh mắng cô, thậm chí đánh cô, cô còn có thể dễ chịu hơn một chút, ít nhất nó chứng minh rằng anh vẫn còn hận cô.
Hận cũng là một loại cảm giác, nhưng hiện tại anh đối với cô chỉ là lạnh nhạt, dường như hoàn toàn xem cô là người xa lạ, cảm giác như vậy khiến cho cô hoảng hốt.
“Ai……” Diệp Ngữ Nam thở dài, thật không ngờ bọn họ lại nói chuyện này ngay lúc chia tay, cảm giác giống như trở nên gần gũi hơn một chút, ít nhất lần đầu tiên Hạ Thấm Đồng chịu nói với anh cảm giác của mình. Những lời nói của cô hôm nay cộng lại còn nhiều hơn khoảng thời gian dài hai người ở chung với nhau.
Hẳn là cô đã khổ sở đến cực điểm? Bằng không với tính tình của cô, tuyệt đối sẽ không nói ra tâm tình của mình với người khác.
Thẩm Luật, anh quả nhiên lợi hại, có thể ảnh hưởng đến Hạ Thấm Đồng đến thế này, tôi thừa nhận, tôi đố kỵ với anh.
“Thấm Đồng, em thích anh ta phải không?”
“……” Cô không nói, cô chưa từng cùng người khác thảo luận qua chuyện tình cảm của mình như vậy.
Xem ra chỉ sợ không đơn thuần là thích, “Nếu anh ta không quan tâm đến em, thì em đành phải để tâm đến anh ta thôi.” Anh không phải thánh nhân, kỳ thực anh cũng sẽ tức giận, nhưng nhìn gương mặt cô như thế, anh thật sự không đành lòng, anh nghĩ nếu mình đã không có phúc phận được chăm sóc cho cô, thì cho dù không thể làm người yêu, bọn họ vẫn có thể làm bạn bè.
Có lẽ mơ hồ anh đã sớm hiểu được bọn họ sẽ đi đến bước ngày hôm nay.
Nếu một người phụ nữ, mỗi lần bạn cầm tay cô ấy, tay cô ấy đều cứng ngắc lại, bạn liền hiểu được, cảm giác của cô ấy đối với mình thế nào, nhưng vì anh rất thích cô, thích đến nỗi lừa dối chính bản thân mình, lừa gạt coi như mình vẫn còn cơ hội, chỉ cần cô không thích người khác, anh vẫn còn có thể làm được, nhưng hóa ra cơ hội sớm đã không có ngay từ đầu rồi.
“Quan tâm đến anh ấy?” Cô thì thào, lặp lại những chữ này, rốt cuộc nên làm thế nào để quan tâm đến anh ấy?
Hạ Thấm Đồng sống qua hai mươi sáu năm, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô chủ động muốn có được cái gì, lại phát hiện bản thân không có một chút biện pháp nào.
Nếu như cô có tính khí dũng cảm, bất khuất, có ngàn vạn nhiệt tình, còn có một cái đầu thông minh có thể nghĩ ra vô số kế hoạch tốt để đạt được mục đích của mình thì tốt, nhưng mà tính tình cô trời sinh lãnh đạm, cô không có vô hạn nhiệt tình có thể dùng đến, cũng không có đầu óc linh hoạt có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu.
Đã lớn như vậy, cô thậm chí chưa từng chủ động theo đuổi người nào, cho nên làm thế nào để đoạt được Thẩm Luật, ngay một chút đầu mối cô cũng không có, cho nên việc duy nhất cô có thể làm, chính là xin nghỉ dài hạn suốt một tháng, sau đó…… Mỗi ngày đều xuất hiện tại văn phòng thám tử của anh, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh anh.
“Chị.” Trịnh Lệ Trinh cẩn thận vỗ vỗ bờ vai cô, “Em muốn đi ra ngoài, chị cùng ông chủ, hai người không có vấn đề gì chứ?”
Cô muốn đi ra ngoài lấy tư liệu cho khách hàng, nghĩ đến một tuần nay, văn phòng có một bầu không khí cổ quái khác lạ, cô liền có chút lo lắng.
Cô thật không ngờ, người chị họ vốn lạnh như băng thế mà lại có hành động như vậy, mỗi ngày xuất hiện ở bên cạnh ông chủ, cho dù bọn họ ra ngoài làm việc, chị ấy cũng luôn đi theo, không nói chuyện, nhưng vẫn luôn nhìn ông chủ.
Thật thần kỳ…. thì ra chị họ nhà cô thực sự thích ông chủ nha! Lúc này, ấn tượng của cô với ông chủ đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả người như chị họ mà cũng có thể thu phục được, thật sùng bái nha!
Hạ Thấm Đồng gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Sự thật thì, không thành vấn đề mới là lạ! Từ ngày cô bắt đầu xuất hiện ở nơi này, Thẩm Luật hoàn toàn xem cô như người xa lạ, không mở miệng đuổi cô đi, cũng không chủ động nói chuyện với cô, thỉnh thoảng cô nổi lên dũng khí, hẹn anh ăn cơm, anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào laptop, bình tĩnh mở miệng: “Cám ơn, tôi không đói bụng.” Sau đó, kêu em họ tới giúp anh mua cơm hộp.
Thực rõ ràng, anh hoàn toàn không thèm để ý tới cô, làm như cô không tồn tại! Cô nghĩ, từ lúc quen biết anh tới nay, đều là anh đưa cô đi ăn, làm thức ăn này nọ cho cô, hiện tại cô cũng muốn vì anh làm chút gì đó.
Vì thế hôm nay, cô bận hết cả buổi sáng, mang theo hộp giữ ấm đi đến.
Anh lại nhìn đồ ăn phong phú bên trong mà nói: “Thật có lỗi, tôi không thích ăn thịt bò.”
“Ơ, ông chủ, không phải anh thích nhất thịt bò sao?”
“Hiện tại không thích .”
Hiện tại không thích? E là không phải chỉ là đồ ăn thôi? Cô giật giật khóe miệng, trong lòng khó chịu. Lần đầu tiên cô chủ động nấu cơm cho anh, nếu trước đây, khẳng định anh sẽ vui vẻ lộ ra nụ cười mà cô thích nhất, ôm cô thân thiết.
Nhưng mà hiện tại anh sẽ không làm như thế nữa, ngay cả đồ ăn thích nhất, cũng có thể nói không thích, loại cự tuyệt này hết sức rõ ràng!
Nhưng mỗi ngày cô vẫn làm như cũ, cho dù mỗi khi trời tối cô lại mang về nhà thức ăn chưa hề động đến một chút nào, những cô vẫn muốn làm…. Cô rất ngốc, không biết nên như thế nào để lấy lòng anh cho tốt, chuyện duy nhất có thể làm, cũng chỉ có việc này mà thôi.
“Thẩm Luật, thực xin lỗi.” Cô cúi đầu xin lỗi với anh, lúc này chỉ có hai người trong phòng, cô mới dám nói ra lời nói trong lòng.
“Không cần xin lỗi.” Ngón tay anh ở trên bàn phím nhanh hơn. “Cô cũng không thiếu tôi cái gì.”
Cô dừng lại, không biết nên nói gì thêm, anh đã nói rõ không muốn có quá nhiều dây dưa với cô, nếu cô có chút tự tôn, có chút tự mình hiểu rõ, nên biết điều mà ra đi, để giữa bọn họ không còn khúc mắc, nhưng cô không làm được……
Ngày anh rời khỏi cô, cuộc sống của cô tựa như mất đi trọng tâm, làm cái gì đều không có khí lực, nhưng miễn cưỡng cô còn có thể nhẫn nại.
Nhưng ngày đó, thấy anh cùng em họ đứng chung một chỗ, cái loại hình ảnh này kích thích cô thật sâu, tuy về sau cô biết giữa bọn họ kỳ thực không có gì, nhưng cô vẫn không thể tiếp nhận được.
Cô đố kỵ muốn điên lên, cô không thể chịu được khi có một người phụ nữ khác đứng bên cạnh Thẩm Luật, dù chỉ là suy nghĩ, cô cũng không chịu nổi… Khi nào thì cô bắt đầu biến thành như vậy? Loại cảm xúc kịch liệt này, trước đây cô chưa bao giờ có qua! Dù rằng năm đó khi biết trong nhà có món nợ năm trăm vạn; dù rằng khi biết mình phải buông tay với ước mơ, cô cũng không có như vậy.
Từ trong một khắc đó, cô chỉ biết Thẩm Luật đối với cô mà nói, có ý nghĩ như thế nào.
Cô thực ngốc! Vì kiên trì vô nghĩa, lạnh lùng đẩy anh rời khỏi mình, mãi cho đến khi anh ra đi, cô mới phát hiện anh đối với cô rất quan trọng.
Con người chính là như vậy, luôn xem nhẹ thứ quan trọng bên người, cũng như không khí, thời điểm có nó, không có cảm giác, nhưng một khi mất đi, sẽ phát hiện bản thân vốn không thể sống, ngay cả chỉ trong năm phút cũng không thể mất đi.
Thẩm Luật chính là không khí của cô, cho nên hiện tại cô phải chờ đợi, là cô đáng đời.
Điện thoại của anh vang, sau khi tiếp điện thoại xong, anh nhấc áo khoác một bên lên, đứng dậy đi ra ngoài.
Một hồi kích động đột nhiên xông tới đã khống chế cô, cô đuổi theo, một phen ôm eo của anh, khuôn mặt vùi vào sau lưng của anh, “Thẩm Luật…… Thẩm Luật……” Cô thì thào gọi tên anh, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, chực trào ra nhưng lại bị cô đè ép xuống.
“Hạ Thấm Đồng, buông tay ra.” Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, nhưng lại đang bảo cô phải buông tay.
Làm sao cô có thể buông tay được chứ? “Thẩm Luật, anh đối với em thế nào cũng được, đánh em, mắng em, đều tùy anh, nhưng đừng không quan tâm đến em, được không? Làm ơn.” Lời nói yếu thế này, cho tới bây giờ Hạ Thấm Đồng cô chưa bao giờ nói ra, nhưng vì anh, cô sẽ nói.
“Buông tay.”
“Không muốn, em không muốn.” Cô liều mình ôm chặt anh, lắc đầu. “Thẩm Luật, thực xin lỗi! Anh tha thứ cho em, được không? Anh muốn em bồi thường gì cũng được.”
“Bồi thường?” Anh cười lạnh, hung hăng kéo cô ra, không có thu lại sức lực, nắm tay cô đến đau đớn. “Hạ Thấm Đồng, ở trong thế giới của cô, có phải bất cứ sự tình gì đều có thể bồi thường hay không?”
Cô lỡ lời, gương mặt tái nhợt, nhớ tới ngày đó bọn họ xa nhau, cô cũng nói như thế.
“Đáng tiếc cô đã quên hỏi, tôi có muốn bồi thường hay không.” Đem cô đẩy ra, để cho cô cách mình thật xa, “Hạ Thấm Đồng, lúc trước tôi thích cô, cô muốn như thế nào đều được, tôi để cho cô hoành hành ở trong thế giới của mình, cho cô quyền lợi thương tổn tôi, đó là tôi cam tâm tình nguyện.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lớn, bên trong có đau thương, có khổ sở, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, đáy lòng, vỡ nát từng mảnh, từng mảnh.
“Nhưng hiện tại tôi đã thu hồi quyền lợi đó, cô cũng cho tôi thấy rõ ràng, chúng ta có rất nhiều điều không hợp! Tôi đã tôn trọng lựa chọn của cô, tôi cách xa cô, hiện tại cô cần gì phải thế này?”
“Thẩm Luật, là em sai.” Cô mở miệng, “Khi đó em không biết, để anh rời đi, em lại đau như vậy! Chỉ vì em không biết.” Cho đến bây giờ, tình cảm của cô đều là từ từ ấm nóng, thậm chí có thể nói rất lạnh nhạt, đối với người nhà, đối với đồng nghiệp, cô đều không có cảm giác gì sâu sắc, ở phương diện tình cảm cô rất là chậm chập thậm chí có chỗ thiếu hụt !
Là anh làm cho cô cảm nhận được cảm tình không hề giống nhau, là anh từng chút từng chút dạy cô làm thế nào để thương người, mà cô, không phải là một học trò tốt, cô lĩnh ngộ quá chậm .
“Cô hiện tại đã biết?” Anh thấp giọng hỏi.
“Phải, em đã biết. Thẩm Luật, em yêu anh.” Đời này lần đầu tiên nói yêu, lại phát hiện giờ phút này ba chữ đó đối với cô có ý nghĩa như thế nào.
“Cô yêu tôi?” Anh nở nụ cười, không phải là nụ cười thật lòng, mà lại mang theo vài phần lạnh lẽo băng giá, vài phần lãnh đạm “Thì có quan hệ gì với tôi chứ?”
Lòng của cô như bị người ném vào trong địa ngục lạnh như băng, nháy mắt liền đông lại.
“Hạ Thấm Đồng, cô cho rằng chỉ cần cô nói yêu tôi, tôi sẽ giống như trước kia, quấn quýt bên cô giống như con chó nhỏ phủ phục dưới chân của cô, phải không?”
“Không có, em không có nghĩ như vậy.” Cho tới bây giờ cô chưa từng đem anh nghĩ đến hèn mọn như vậy.
“Nhưng cô đã làm như vậy.” Anh kéo cô gần lại, nắm chặt bờ vai cô, đôi mắt sắc bén, chăm chú nhìn vào trong ánh mắt cô. “Khi cô chưa nhận ra tình yêu thì có thể vô tình đẩy tôi đi, dùng phương thức nhục nhã nhất để tôi có thể hiểu ra mình buồn cười đến cỡ nào. Hiện tại cô lại nói cô đã hiểu rõ, liền chạy đến trước mặt nói yêu tôi, muốn tôi trở lại bên cạnh cô.” Anh dùng lực đẩy cô ra, cô đâm vào bức tường phía sau, cái gáy đập mạnh vào vách tường, làm cho cô đau đến nhíu mày.
Anh không hề có một chút thương hại, “Có điều, cô đã quên hỏi, tôi có còn cần đến tình cảm này của cô không? Cho dù cô yêu tôi thật thì sao? Hiện tại tôi đã không còn muốn tình yêu của cô! Lúc trước cho cô hoành hành, nhưng hiện tại ngay cả tư cách bước vào thế giới của tôi, cô cũng không có.”
Cái gáy của cô đau từng hồi làm cả người choáng váng, mắt hoa lên, nhưng lời anh nói càng làm cho tim cô đau hơn.
Hiện tại anh không thích cô, không yêu cô, có đúng hay không? Dùng sức như vậy để đẩy cô, ngay cả quan tâm cũng không có. Thực sự cô đã nhận ra quá muộn sao?
“Về sau cô không cần xuất hiện , đây là lần cuối cùng tôi cùng cô nói chuyện.” Anh kéo mạnh cửa lớn, đi ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, âm thanh kia vang lên làm cho đầu cô càng đau đớn hơn.
Anh nói không muốn tiếp tục nhìn thấy cô. Anh nói cô mất đi tư cách. Anh nói sẽ không yêu cô…… Anh thực sự không còn yêu cô sao?
Thẩm Luật, anh đừng đối xử với em như thế! Em chỉ là chậm chạp mà thôi, em chỉ không rõ tình yêu là cái gì mà thôi, anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được, nhưng đừng thu hồi tình yêu của anh với em, có được hay không? Không có anh, em sẽ không sống nổi, thực sự không sống nổi.
Thân mình mềm yếu trượt xuống mặt đất, trước mắt là một mảnh tối đen! Cô hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.