Chương 20: Ngô Hận Vị Liễu (3)
Khai Hoang
13/04/2021
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bành Phú Lai là người cực kỳ thông minh, chỉ một chút là đã thông suốt, hắn ta trừng to mắt, cũng trợn mắt nhìn Ngụy Thi: "Cho nên người ngủ cùng ta vào đêm hôm qua thật ra là thị nữ của nàng sao? Được lắm, hạ mê được vẫn chưa tính vậy mà còn đổi loại hàng nhái này nữa!"
Lý Hiên cười khẩy, nhìn ra ngoài cửa: "Ngụy hành thủ còn không chịu nhận tội sao? Ta đoán là ngươi không sợ Thôi gia nghiêm hình tra khảo, nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn người thị nữ hết sức trung thành với ngươi và cả Hàm Yên cô nương cũng chịu cực hình dã man cùng với ngươi ư?"
Sắc mặt của Hàm Yên đã trở nên tái xanh, nhưng nàng ta lại cắn răng, không nói một lời nào. Tuy rằng ánh mắt của người thị nữ hai mươi tám tuổi bên cạnh Ngụy Thi đầy vẻ sợ hãi, cơ thể hơi run lên, nhưng cũng trầm mặc, quật cường ngẩng đầu lên.
"Là ta. . ."
Ngụy Thi chậm rãi thở dài, nàng miễn cưỡng cười, tinh thần và sức lực cả người đều yếu xuống: "Các nàng ấy là tòng phạm, bị ta sai khiến."
"Là ngươi thật à?" Giang Hàm Vận nén lại nghi ngờ, hỏi: "Vậy thì lý do mà ngươi giết Thôi Hồng Thư là gì? Nhất định là phải có nguyên do gì đó thì mới giết người chứ đúng không?"
"Lý do ư? Ha ha. . ." Vẻ mặt Ngụy Thi đầy dữ tợn, ngũ quan gần như biến dạng: "Ba năm trước, muội muội của ta ở giáo phường ty đã bị Thôi Hồng Thư và vài tên quần là áo lượt cùng nhau làm nhục đến chết!"
"Nàng mới mười ba tuổi! Ta cũng đã gom đủ tiền tài, chuẩn bị chuộc thân cho nàng! Bọn hắn đều là một đám súc sinh! Một đám súc sinh chết cũng không hết tội!"
Giang Hàm Vận ngẩn ra, sau đó cụp mắt xuống, khẽ phất tay áo: "Đưa người đi! Tư Đồ tổng bộ đầu, ngươi hãy phái người đưa các nàng ấy đến lục đạo ty càng sớm càng tốt. Ngoài ra thì cũng đều thêm vài người nhanh nhẹn đi tra xét khuê phòng của Ngụy tiểu thư này với ta."
Ngụy Thi gượng cười đầy đau khổ, tùy ý để vài bộ khoái đi qua đeo xiềng xích lên người nàng. Mà ngay lúc nàng bị vài người áp giải đi ra ngoài cửa thì đột nhiên Lý Hiên lại hét lên một tiếng: "Khoan đã".
Hắn lạnh lùng chăm chú nhìn vào Ngụy Thi: "Ta muốn biết là tại sao Ngụy cô nương lại muốn hãm hại Lý mỗ? Ta và ngươi không có thù oán gì cả."
"Chỉ là nảy lòng nhất thời thôi, vừa hay thấy ngươi và hắn ta xảy ra mâu thuẫn, cũng đúng lúc ngươi đang có mặt ở đây."
Thậm chí Ngụy Thi cũng không quay đầu lại nhìn Lý Hiên một cái nào cả, tiếp tục bước ra ngoài, Lý Hiên thì khẽ cau mày, vẻ mặt u ám.
Cũng vào ngay lúc này, tại lầu bốn của Lãm Nguyệt lâu, một bóng dáng yểu điệu bước vào "Thi Ý Cư", nơi ở của Ngụy Thi.
Nói đến thì cũng kỳ lạ, hành lang ở lầu bốn này rõ ràng là có nha dịch canh gác, nhưng lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nàng.
Đầu tiên, người phụ nữ này quét mắt nhìn khắp cả căn phòng một lượt, sau đó đặt tầm mắt lên trên mặt một tấm gương đồng. Sau khi nàng phất tay áo lên thì trên mặt tấm gương vốn bóng loáng, không có thứ gì cả lại đột nhiên bốc cháy, hiện ra một hàng chữ. . . Quân nguyện dĩ thường, ngô hận vị liễu.
* Quân nguyện dĩ thường, ngô hận vị liễu: Tâm nguyện của người đã được toại nguyện, nỗi hận của ta vẫn chưa hết.
"Ngu ngốc!"
Người phụ nữ này cười khẩy một tiếng, đi đến cửa sổ đối diện sông. Mà ngay lúc nàng bước ra khỏi song cửa, nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá trên sông. Tám chữ trên tấm gương đó cũng biến mất hoàn toàn, không để lại vết tích nào cả.
Bành Phú Lai là người cực kỳ thông minh, chỉ một chút là đã thông suốt, hắn ta trừng to mắt, cũng trợn mắt nhìn Ngụy Thi: "Cho nên người ngủ cùng ta vào đêm hôm qua thật ra là thị nữ của nàng sao? Được lắm, hạ mê được vẫn chưa tính vậy mà còn đổi loại hàng nhái này nữa!"
Lý Hiên cười khẩy, nhìn ra ngoài cửa: "Ngụy hành thủ còn không chịu nhận tội sao? Ta đoán là ngươi không sợ Thôi gia nghiêm hình tra khảo, nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn người thị nữ hết sức trung thành với ngươi và cả Hàm Yên cô nương cũng chịu cực hình dã man cùng với ngươi ư?"
Sắc mặt của Hàm Yên đã trở nên tái xanh, nhưng nàng ta lại cắn răng, không nói một lời nào. Tuy rằng ánh mắt của người thị nữ hai mươi tám tuổi bên cạnh Ngụy Thi đầy vẻ sợ hãi, cơ thể hơi run lên, nhưng cũng trầm mặc, quật cường ngẩng đầu lên.
"Là ta. . ."
Ngụy Thi chậm rãi thở dài, nàng miễn cưỡng cười, tinh thần và sức lực cả người đều yếu xuống: "Các nàng ấy là tòng phạm, bị ta sai khiến."
"Là ngươi thật à?" Giang Hàm Vận nén lại nghi ngờ, hỏi: "Vậy thì lý do mà ngươi giết Thôi Hồng Thư là gì? Nhất định là phải có nguyên do gì đó thì mới giết người chứ đúng không?"
"Lý do ư? Ha ha. . ." Vẻ mặt Ngụy Thi đầy dữ tợn, ngũ quan gần như biến dạng: "Ba năm trước, muội muội của ta ở giáo phường ty đã bị Thôi Hồng Thư và vài tên quần là áo lượt cùng nhau làm nhục đến chết!"
"Nàng mới mười ba tuổi! Ta cũng đã gom đủ tiền tài, chuẩn bị chuộc thân cho nàng! Bọn hắn đều là một đám súc sinh! Một đám súc sinh chết cũng không hết tội!"
Giang Hàm Vận ngẩn ra, sau đó cụp mắt xuống, khẽ phất tay áo: "Đưa người đi! Tư Đồ tổng bộ đầu, ngươi hãy phái người đưa các nàng ấy đến lục đạo ty càng sớm càng tốt. Ngoài ra thì cũng đều thêm vài người nhanh nhẹn đi tra xét khuê phòng của Ngụy tiểu thư này với ta."
Ngụy Thi gượng cười đầy đau khổ, tùy ý để vài bộ khoái đi qua đeo xiềng xích lên người nàng. Mà ngay lúc nàng bị vài người áp giải đi ra ngoài cửa thì đột nhiên Lý Hiên lại hét lên một tiếng: "Khoan đã".
Hắn lạnh lùng chăm chú nhìn vào Ngụy Thi: "Ta muốn biết là tại sao Ngụy cô nương lại muốn hãm hại Lý mỗ? Ta và ngươi không có thù oán gì cả."
"Chỉ là nảy lòng nhất thời thôi, vừa hay thấy ngươi và hắn ta xảy ra mâu thuẫn, cũng đúng lúc ngươi đang có mặt ở đây."
Thậm chí Ngụy Thi cũng không quay đầu lại nhìn Lý Hiên một cái nào cả, tiếp tục bước ra ngoài, Lý Hiên thì khẽ cau mày, vẻ mặt u ám.
Cũng vào ngay lúc này, tại lầu bốn của Lãm Nguyệt lâu, một bóng dáng yểu điệu bước vào "Thi Ý Cư", nơi ở của Ngụy Thi.
Nói đến thì cũng kỳ lạ, hành lang ở lầu bốn này rõ ràng là có nha dịch canh gác, nhưng lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nàng.
Đầu tiên, người phụ nữ này quét mắt nhìn khắp cả căn phòng một lượt, sau đó đặt tầm mắt lên trên mặt một tấm gương đồng. Sau khi nàng phất tay áo lên thì trên mặt tấm gương vốn bóng loáng, không có thứ gì cả lại đột nhiên bốc cháy, hiện ra một hàng chữ. . . Quân nguyện dĩ thường, ngô hận vị liễu.
* Quân nguyện dĩ thường, ngô hận vị liễu: Tâm nguyện của người đã được toại nguyện, nỗi hận của ta vẫn chưa hết.
"Ngu ngốc!"
Người phụ nữ này cười khẩy một tiếng, đi đến cửa sổ đối diện sông. Mà ngay lúc nàng bước ra khỏi song cửa, nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá trên sông. Tám chữ trên tấm gương đó cũng biến mất hoàn toàn, không để lại vết tích nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.