Chương 46: Nhân Đồ Tiểu Thư Gặp Rủi Ro (2)
Khai Hoang
22/04/2021
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặt Giang Hàm Vận như màu đất, không có chút khí khái vênh mặt hất hàm sai khiến trong nha môn, tiếng nói yếu ớt trả lời: "Chuyện này không trách được con, vị Hứa công tử này mà xem là quân tử như ngọc gì? Ai bảo hắn dám động tay động chân với con gái nhà ngươi ta chứ. Con chưa đá gãy chân của hắn cũng đã nhẫn nhịn nhiều rồi."
Nàng dùng vẻ mặt lấy lòng cười với người phụ nữ trung niên kia: "Mẫu thân bớt giận, lần này tốt xấu gì con cũng không đánh người ta bị thương không phải sao?"
Giọng nói của vị mỹ phụ kia lại cất cao vài độ nữa: "Đó là vì ta đặt sẵn trên người Hứa công tử một lá Kim Cương phù! Đã làm vậy rồi mà còn bị một quyền của ngươi đánh bay tròn tám trượng, nếu không có lá bùa này, không phải Hứa công tử sẽ bị ngươi đánh thành bánh thịt sao?"
Ngay sau đó, giọng nói của bà dừng lại, cùng Giang Hàm Vận đồng loạt đưa ánh mắt nhìn sang chỗ Lý Hiên.
Lý Hiên thì lại nghiêm mặt, rất là ảo não thu bàn chân giẫm gãy nhánh cây của mình về. Nghĩ thầm người hầu của Hứa Quốc Công Phủ này đúng là lười biếng, ngay cả nhánh cây lá rụng trên đường mà cũng không chịu quét sạch sẽ, lần sau tới đây nhất định phải tìm quản gia bên này trách cứ.
Hắn nhanh chóng xin lỗi ôm quyền với mấy người bên kia, đang muốn nói “Vô ý đi ngang qua, không phải là có tâm quấy rầy”, lại phát hiện Giang Hàm Vận đang xin hắn giúp, ánh mắt kia thê lương bi ai, tràn đầy vẻ nài nỉ.
Lý Hiên trừng to mắt, sau đó cũng dùng ánh mắt mình, truyền đạt tới đối phương mình cũng lực bất tòng tâm. Hôm nay sau khi về nhà, hắn sẽ đốt chút tiền giấy cho vị cấp trên này, chúc phúc cho nàng.
Nhưng dường như Giang Hàm Vận có thể tâm linh tương thông với hắn, vậy mà xem hiểu ý của hắn, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang tai ương diệt quốc của nàng lập tức nổi lên một tầng hung hăng, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
Khóe mắt Lý Hiên co rút, hắn nhìn thấy đôi môi Giang Hàm Vận khép mở, rõ ràng là đang dùng môi ngữ nói ra một chữ “Giết”.
Nói thì dài dòng, nhưng màn trao đổi giữa hai người đã hoàn thành trong khoảnh khắc thôi. Lý Hiên hơi suy nghĩ, chỉ suy nghĩ trong khoảng khắc thôi đã quyết định nhận thua, hắn than một tiếng, sau đó hái một đóa Tử La Lan ở bụi hoa bên cạnh, đi tới chỗ Giang Hàm Vận.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng."
*Bài Thanh Bình Điệu kì 1 (Lý Bạch):
Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây,
Hiên sương phơ phất gió xuân bay.
Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,
Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai.
Nhìn thấy mây lập tức liên tưởng đến quần áo tươi đẹp của nàng, nhìn thấy hoa lập tức liên tưởng đến dung mạo diễm lệ của nàng; gió xuân thổi qua lan can, khiến hạt sương càng trong trẻo hơn.
Thiên tư quốc sắc như vậy, không phải tiên tử xuất trần trên Quần Ngọc Sơn thì chính là thần nữ của Dao Đài điện chiếu rọi ánh trăng khắp nhân gian.
Tay áo hắn phất phới, nâng hoa mà đi, từng bước nói một chữ, lúc nói đến mấy chữ “dưới ánh trăng” thì chạy tới trước người Giang Hàm Vận, sau đó khẽ mỉm cười cài đóa Tử La Lan trong tay lên thái dương Giang Hàm Vận.
"Không biết tối nay tiểu sinh có may mắn được mời thần nữ hạ phàm cùng du ngoạn hoa viên này hay không?"
Giang Hàm Vận dùng vẻ mặt ta đã gặp quỷ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Nàng là chờ mong người này cứu nguy cho mình, chìa tay giúp đỡ nàng, nhưng vấn đề là phát huy của người này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Mà lúc này Lý Hiên lại vạn phần xin lỗi, trịnh trọng thi lễ với mỹ phụ trung niên cũng đang nghẹn họng nhìn trân trối bên cạnh: "Dưới ánh trăng hôm nay tiểu sinh vừa gặp đã thương lệnh ái, nhất thời khó kìm lòng nổi, kính xin Giang bá mẫu thứ lỗi đường đột của ta."
Sau khi Giang phu nhân lấy lại tinh thần thì cười tới mức đầu lông mày cũng đã bay lên, hai mắt cũng phát sáng: "Đường đột, ha ha! Sao có thể đường đột? Lòng dạ của người trẻ tuổi các con, ta biết ta biết!"
Sau đó bà chụp mạnh sau lưng Giang Hàm Vận một cái, đẩy con gái tới bên cạnh Lý Hiên.
"Bóng đêm đã đậm rồi, đầu giờ Tuất Hứa Quốc Công Phủ sẽ đóng cửa hoa viên. Tranh thủ thời gian này, các con cứ đi dạo thỏa thích, trò chuyện một chút."
Bà vừa nói, vừa dùng ánh mắt hung hăng nhìn lướt qua Giang Hàm Vận đang kinh ngạc, ánh mắt hung ác, bao hàm ý cảnh cáo.
Mặt Giang Hàm Vận như màu đất, không có chút khí khái vênh mặt hất hàm sai khiến trong nha môn, tiếng nói yếu ớt trả lời: "Chuyện này không trách được con, vị Hứa công tử này mà xem là quân tử như ngọc gì? Ai bảo hắn dám động tay động chân với con gái nhà ngươi ta chứ. Con chưa đá gãy chân của hắn cũng đã nhẫn nhịn nhiều rồi."
Nàng dùng vẻ mặt lấy lòng cười với người phụ nữ trung niên kia: "Mẫu thân bớt giận, lần này tốt xấu gì con cũng không đánh người ta bị thương không phải sao?"
Giọng nói của vị mỹ phụ kia lại cất cao vài độ nữa: "Đó là vì ta đặt sẵn trên người Hứa công tử một lá Kim Cương phù! Đã làm vậy rồi mà còn bị một quyền của ngươi đánh bay tròn tám trượng, nếu không có lá bùa này, không phải Hứa công tử sẽ bị ngươi đánh thành bánh thịt sao?"
Ngay sau đó, giọng nói của bà dừng lại, cùng Giang Hàm Vận đồng loạt đưa ánh mắt nhìn sang chỗ Lý Hiên.
Lý Hiên thì lại nghiêm mặt, rất là ảo não thu bàn chân giẫm gãy nhánh cây của mình về. Nghĩ thầm người hầu của Hứa Quốc Công Phủ này đúng là lười biếng, ngay cả nhánh cây lá rụng trên đường mà cũng không chịu quét sạch sẽ, lần sau tới đây nhất định phải tìm quản gia bên này trách cứ.
Hắn nhanh chóng xin lỗi ôm quyền với mấy người bên kia, đang muốn nói “Vô ý đi ngang qua, không phải là có tâm quấy rầy”, lại phát hiện Giang Hàm Vận đang xin hắn giúp, ánh mắt kia thê lương bi ai, tràn đầy vẻ nài nỉ.
Lý Hiên trừng to mắt, sau đó cũng dùng ánh mắt mình, truyền đạt tới đối phương mình cũng lực bất tòng tâm. Hôm nay sau khi về nhà, hắn sẽ đốt chút tiền giấy cho vị cấp trên này, chúc phúc cho nàng.
Nhưng dường như Giang Hàm Vận có thể tâm linh tương thông với hắn, vậy mà xem hiểu ý của hắn, sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang tai ương diệt quốc của nàng lập tức nổi lên một tầng hung hăng, ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm.
Khóe mắt Lý Hiên co rút, hắn nhìn thấy đôi môi Giang Hàm Vận khép mở, rõ ràng là đang dùng môi ngữ nói ra một chữ “Giết”.
Nói thì dài dòng, nhưng màn trao đổi giữa hai người đã hoàn thành trong khoảnh khắc thôi. Lý Hiên hơi suy nghĩ, chỉ suy nghĩ trong khoảng khắc thôi đã quyết định nhận thua, hắn than một tiếng, sau đó hái một đóa Tử La Lan ở bụi hoa bên cạnh, đi tới chỗ Giang Hàm Vận.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến,
Hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng."
*Bài Thanh Bình Điệu kì 1 (Lý Bạch):
Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây,
Hiên sương phơ phất gió xuân bay.
Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,
Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai.
Nhìn thấy mây lập tức liên tưởng đến quần áo tươi đẹp của nàng, nhìn thấy hoa lập tức liên tưởng đến dung mạo diễm lệ của nàng; gió xuân thổi qua lan can, khiến hạt sương càng trong trẻo hơn.
Thiên tư quốc sắc như vậy, không phải tiên tử xuất trần trên Quần Ngọc Sơn thì chính là thần nữ của Dao Đài điện chiếu rọi ánh trăng khắp nhân gian.
Tay áo hắn phất phới, nâng hoa mà đi, từng bước nói một chữ, lúc nói đến mấy chữ “dưới ánh trăng” thì chạy tới trước người Giang Hàm Vận, sau đó khẽ mỉm cười cài đóa Tử La Lan trong tay lên thái dương Giang Hàm Vận.
"Không biết tối nay tiểu sinh có may mắn được mời thần nữ hạ phàm cùng du ngoạn hoa viên này hay không?"
Giang Hàm Vận dùng vẻ mặt ta đã gặp quỷ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Nàng là chờ mong người này cứu nguy cho mình, chìa tay giúp đỡ nàng, nhưng vấn đề là phát huy của người này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Mà lúc này Lý Hiên lại vạn phần xin lỗi, trịnh trọng thi lễ với mỹ phụ trung niên cũng đang nghẹn họng nhìn trân trối bên cạnh: "Dưới ánh trăng hôm nay tiểu sinh vừa gặp đã thương lệnh ái, nhất thời khó kìm lòng nổi, kính xin Giang bá mẫu thứ lỗi đường đột của ta."
Sau khi Giang phu nhân lấy lại tinh thần thì cười tới mức đầu lông mày cũng đã bay lên, hai mắt cũng phát sáng: "Đường đột, ha ha! Sao có thể đường đột? Lòng dạ của người trẻ tuổi các con, ta biết ta biết!"
Sau đó bà chụp mạnh sau lưng Giang Hàm Vận một cái, đẩy con gái tới bên cạnh Lý Hiên.
"Bóng đêm đã đậm rồi, đầu giờ Tuất Hứa Quốc Công Phủ sẽ đóng cửa hoa viên. Tranh thủ thời gian này, các con cứ đi dạo thỏa thích, trò chuyện một chút."
Bà vừa nói, vừa dùng ánh mắt hung hăng nhìn lướt qua Giang Hàm Vận đang kinh ngạc, ánh mắt hung ác, bao hàm ý cảnh cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.