Chương 27: Quỳ Ngưu Dạ Quang Giáp (3)
Khai Hoang
18/04/2021
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lý Hiên ngẩng đầu nhìn bức tượng phật Di Đà kia một chút, phát hiện bức tượng phật này hiển nhiên chỉ vừa được thanh tẩy lau chùi cách đây mấy ngày mà thôi, còn sơn lại sơn vàng. Không chỉ tơ nhện tro bụi trước đó đều không thấy tăm hơi, mà còn có kim quang lấp lóe, sáng đến mức chói mù mắt chó người ta.
Điều này làm Lý Hiên ngạc nhiên không thôi: "Mẫu thân, người làm vậy là nước tới chân mới nhảy hay sao? Con nhớ trước kia một năm người cũng chưa chắc có thể tới phật đường này một chuyến, hiện tại tụng kinh lễ phật có hữu dụng không? Còn có, vừa nãy, câu kinh văn kia người niệm hình như bị sai rồi."
"Hiên nhi, trước mặt Phật tổ, sao con dám nói chuyện như vậy?"
Lưu thị giận dữ quát, nhưng mà lời kế tiếp của bà lại ẩn chứa chút chột dạ: "Phương trượng chùa Báo Ân nói, khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Chỉ cần ta thành tâm thành ý, Phật tổ sẽ không giận dữ không quan tâm đến tín dân thành kính của ngài."
Lý Hiên không khỏi khẽ nhếch khóe môi: "Nói vậy lần này mẫu thân cho ngài ấy không ít tiền cúng dường rồi à?"
"Năm trăm lượng bạc ròng." Trên mặt Lưu thị phát ra ánh sáng: "Ta còn dự định đắp nặn kim thân cho bồ tát Tịnh Lưu Ly của chùa Báo Ân. Phương trượng còn khen ta là một nữ thí chủ thích làm việc thiện giúp người, nếu như có thể vào phật môn làm một cư sĩ tại gia, sau này nhất định sẽ trở thành bồ tát."s
Lý Hiên chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Năm trăm lượng bạc ròng cũng đủ để tiền thân tiêu xài gần nửa tháng ở thanh lâu cao cấp nhất bên sông Tần Hoài.
Đồng thời hắn cũng ý thức được, mẫu thân của mình, một đại mỹ nhân tuyệt thế hoàn toàn có khả năng so sánh với Tây Thi, Điêu Thuyền trong truyền thuyết, cuối cùng lại cắm vào một đống phân trâu là phụ thân hắn, cái này không phải là không có nguyên do.
Lưu thị thật sự rất đẹp, đã bước vào tuổi trung niên, lại không có chút già nua nào, mặt như hoa đào, da như mỡ đông, dung mạo như vậy hoàn toàn có thể so sánh với một đại minh tinh bốn mươi tuổi họ Cao, xinh đẹp không gì tả nổi.
"Để con suy nghĩ, mẫu thân người trước trước sau sau đã cúng cho Chùa Báo Ân một vạn lượng bạc đúng không? Nói như vậy, người làm như vậy cũng không thể xem như ngày thường không thắp hương cuống lên mới lo ôm chân Phật, mà là mỗi ngày đều ôm cả. Mẫu thân vẫn luôn để Phật ở trong lòng, là người thành kính nhất. Câu nói kia của Phật môn nói như thế nào nhì, phật ngồi ở trong lòng, đừng cầu về linh sơn, con nghĩ Phật Di Đà nhất định sẽ phù hộ chúng ta."
"Đúng! Đúng! Chính là như vậy!"
Lưu thị mặt mày hớn hở mà gật đầu, sau đó trong mắt lại chứa đầy thân thiết nhìn lướt qua trên dưới Lý Hiên: "Nghe nói ngày hôm nay Hiên nhi lại động thủ với người ta? Có bị thương chỗ nào hay không?"
"Phụ thân không nói cho người biết sao?" Lý Hiên run một thân áo bào lên, ra dấu mình không việc gì: "Con không phải đang yên đang lành sao? Lông tóc không tổn hại lấy một sợi."
"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi! Phụ thân của con đúng là có nói con không có chuyện gì, nhưng mà không tận mắt nhìn thấy được thì ta vẫn cảm thấy không yên lòng."
Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhíu chặt mi tâm lại: "Chuyện của phụ thân con, Hiên nhi cũng biết hết rồi đúng không? Phụ thân con nói chỉ sợ sau này trong trong ngoài ngoài phủ của ta, khó tránh khỏi phong ba, còn có kẻ ác nhìn chằm chằm vào Hiên nhi, con nói xem chuyện này nên làm sao giải quyết? Nếu không Hiên nhi vẫn từ chức luôn đi? Từ nay đều ở trong nhà, đừng đi ra ngoài nữa, con muốn cái gì, làm gì thì nương sẽ bảo người đưa tới cho con."
Lý Hiên càng nghĩ càng thấy mẫu thân mình thật đủ ngoan độc, phụ thân hắn chỉ giục hắn chăm chỉ tu luyện võ nghệ, mẫu thân của hắn thì trực tiếp cấm túc hắn luôn, hắn không khỏi bật cười, nói: "Mẫu thân người làm vậy là không đúng, từ chức Phục Ma tuần kiểm này, sau này hài nhi ăn cái gì mặc cái gì? Cũng không thể cứ mãi dựa vào Thành Ý bá phủ, để phụ thân và nương nuôi đúng không?"
Kỳ thực hắn cũng muốn làm một con ông cháu cha ăn no chờ chết cho khỏe, nhưng mà tình huống bây giờ lại không cho phép.
"Nuôi thì thế nào?"
Giọng nói của Lưu thị đột nhiên trở nên bá khí: "Một cái Bá phủ lớn như vậy, còn không nuôi nổi nhi tử của ta hay sao? Hiên nhi con yên tâm đi, gần đây ta đang mưu đồ một chuyện, một khi thành công, bảo đảm tương lai của con vinh hoa phú quý, vàng ngọc cả sảnh đường. Mà cho dù không được, không phải còn có đồ cưới của ta sao? Những thứ kia cũng để lại cho Hiên nhi con."
Lý Hiên ngẩng đầu nhìn bức tượng phật Di Đà kia một chút, phát hiện bức tượng phật này hiển nhiên chỉ vừa được thanh tẩy lau chùi cách đây mấy ngày mà thôi, còn sơn lại sơn vàng. Không chỉ tơ nhện tro bụi trước đó đều không thấy tăm hơi, mà còn có kim quang lấp lóe, sáng đến mức chói mù mắt chó người ta.
Điều này làm Lý Hiên ngạc nhiên không thôi: "Mẫu thân, người làm vậy là nước tới chân mới nhảy hay sao? Con nhớ trước kia một năm người cũng chưa chắc có thể tới phật đường này một chuyến, hiện tại tụng kinh lễ phật có hữu dụng không? Còn có, vừa nãy, câu kinh văn kia người niệm hình như bị sai rồi."
"Hiên nhi, trước mặt Phật tổ, sao con dám nói chuyện như vậy?"
Lưu thị giận dữ quát, nhưng mà lời kế tiếp của bà lại ẩn chứa chút chột dạ: "Phương trượng chùa Báo Ân nói, khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Chỉ cần ta thành tâm thành ý, Phật tổ sẽ không giận dữ không quan tâm đến tín dân thành kính của ngài."
Lý Hiên không khỏi khẽ nhếch khóe môi: "Nói vậy lần này mẫu thân cho ngài ấy không ít tiền cúng dường rồi à?"
"Năm trăm lượng bạc ròng." Trên mặt Lưu thị phát ra ánh sáng: "Ta còn dự định đắp nặn kim thân cho bồ tát Tịnh Lưu Ly của chùa Báo Ân. Phương trượng còn khen ta là một nữ thí chủ thích làm việc thiện giúp người, nếu như có thể vào phật môn làm một cư sĩ tại gia, sau này nhất định sẽ trở thành bồ tát."s
Lý Hiên chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Năm trăm lượng bạc ròng cũng đủ để tiền thân tiêu xài gần nửa tháng ở thanh lâu cao cấp nhất bên sông Tần Hoài.
Đồng thời hắn cũng ý thức được, mẫu thân của mình, một đại mỹ nhân tuyệt thế hoàn toàn có khả năng so sánh với Tây Thi, Điêu Thuyền trong truyền thuyết, cuối cùng lại cắm vào một đống phân trâu là phụ thân hắn, cái này không phải là không có nguyên do.
Lưu thị thật sự rất đẹp, đã bước vào tuổi trung niên, lại không có chút già nua nào, mặt như hoa đào, da như mỡ đông, dung mạo như vậy hoàn toàn có thể so sánh với một đại minh tinh bốn mươi tuổi họ Cao, xinh đẹp không gì tả nổi.
"Để con suy nghĩ, mẫu thân người trước trước sau sau đã cúng cho Chùa Báo Ân một vạn lượng bạc đúng không? Nói như vậy, người làm như vậy cũng không thể xem như ngày thường không thắp hương cuống lên mới lo ôm chân Phật, mà là mỗi ngày đều ôm cả. Mẫu thân vẫn luôn để Phật ở trong lòng, là người thành kính nhất. Câu nói kia của Phật môn nói như thế nào nhì, phật ngồi ở trong lòng, đừng cầu về linh sơn, con nghĩ Phật Di Đà nhất định sẽ phù hộ chúng ta."
"Đúng! Đúng! Chính là như vậy!"
Lưu thị mặt mày hớn hở mà gật đầu, sau đó trong mắt lại chứa đầy thân thiết nhìn lướt qua trên dưới Lý Hiên: "Nghe nói ngày hôm nay Hiên nhi lại động thủ với người ta? Có bị thương chỗ nào hay không?"
"Phụ thân không nói cho người biết sao?" Lý Hiên run một thân áo bào lên, ra dấu mình không việc gì: "Con không phải đang yên đang lành sao? Lông tóc không tổn hại lấy một sợi."
"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi! Phụ thân của con đúng là có nói con không có chuyện gì, nhưng mà không tận mắt nhìn thấy được thì ta vẫn cảm thấy không yên lòng."
Lưu thị thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhíu chặt mi tâm lại: "Chuyện của phụ thân con, Hiên nhi cũng biết hết rồi đúng không? Phụ thân con nói chỉ sợ sau này trong trong ngoài ngoài phủ của ta, khó tránh khỏi phong ba, còn có kẻ ác nhìn chằm chằm vào Hiên nhi, con nói xem chuyện này nên làm sao giải quyết? Nếu không Hiên nhi vẫn từ chức luôn đi? Từ nay đều ở trong nhà, đừng đi ra ngoài nữa, con muốn cái gì, làm gì thì nương sẽ bảo người đưa tới cho con."
Lý Hiên càng nghĩ càng thấy mẫu thân mình thật đủ ngoan độc, phụ thân hắn chỉ giục hắn chăm chỉ tu luyện võ nghệ, mẫu thân của hắn thì trực tiếp cấm túc hắn luôn, hắn không khỏi bật cười, nói: "Mẫu thân người làm vậy là không đúng, từ chức Phục Ma tuần kiểm này, sau này hài nhi ăn cái gì mặc cái gì? Cũng không thể cứ mãi dựa vào Thành Ý bá phủ, để phụ thân và nương nuôi đúng không?"
Kỳ thực hắn cũng muốn làm một con ông cháu cha ăn no chờ chết cho khỏe, nhưng mà tình huống bây giờ lại không cho phép.
"Nuôi thì thế nào?"
Giọng nói của Lưu thị đột nhiên trở nên bá khí: "Một cái Bá phủ lớn như vậy, còn không nuôi nổi nhi tử của ta hay sao? Hiên nhi con yên tâm đi, gần đây ta đang mưu đồ một chuyện, một khi thành công, bảo đảm tương lai của con vinh hoa phú quý, vàng ngọc cả sảnh đường. Mà cho dù không được, không phải còn có đồ cưới của ta sao? Những thứ kia cũng để lại cho Hiên nhi con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.