Chương 14: Yêu Nữ Chạy Đi Đâu (4)
Khai Hoang
13/04/2021
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lý Hiên cười nhạt 'ha ha': "Sinh long hoạt hổ a!"
Nhưng sau đó hắn phát hiện sau khi Bành Phú Lai ca thán xong thì vẻ mặt có gì đó không đúng, thế là tò mò hòi: "Ngươi sao thế? Sao đột nhiên lại đổ nhiều mồ hôi lạnh vậy? Chẳng lẽ cũng đang khoác lác à?"
"Sao có thể chứ?"
Bành Phú Lai phủ nhận theo bản năng, sau đó lại ấp úng chêm vào: "Chỉ là không nhiều đến mức bảy lần mà thôi, ta cũng lợi hại lắm rồi."
Đại khái khoảng thời gian nửa chung trà, toàn bộ tám người ở lầu ba, có tiếp xúc qua với nạn nhận đều đã được Tư Đồ Trung thẩm vấn qua một lượt.
Tiếp theo đây là một cô gái có vẻ ngoài tuyệt diễm mỹ lệ, phong thái uyển chuyển, dáng người yêu kiều thướt tha, đây là Ngụy đầu bảng Ngụy Thi sống ở Thi Ý Cư, là đầu bài của Lãm Nguyệt Lâu.
Toàn bộ phòng ở Lãm Nguyệt Lâu đều dựa vào thiên can địa chi để đặt tên, chỉ có duy nhất nơi ở của Ngụy Thi là có cái tên tao nhã Thi Ý Cư.
"Buổi tối tôi ở chung với Bành công tử, đúng vậy, chưa từng bước ra ngoài, cũng không phát hiện gì khác thường, nhưng nha hoàn của ta từng theo lệnh của ta đi ra ngoài hai lần, là vào khoảng giờ Sửu, ta bảo nàng ta đi lấy nước cho chúng ta."
"Lấy nước? Vì nguyên do gì?" Tư Đồ Trung thắc mắc nhìn đối phương.
Ngụy Thi thoáng do dự, sau đó áy náy nhìn Bành Phú Lai, người kia như nhận thấy gì đó, sắc mặt đỏ lên trong phút chốc.
"Thân thể Bành công tử dường như khá yêu, bước vào cửa liền ngủ, ban đêm khi ngủ thì đổ mồ hôi liên tục, đương nhiên cũng có thể là do trời nóng, cho nên ta mới bảo Nhã nhi đi lấy cho hắn ta một ít đá."
Toàn thân Bành Phú Lai suy, đỡ trán không muốn nói chuyện.
Lý Hiên chợt bừng tỉnh: "Hay cho người đàn ông một đêm bảy lần!"
Trương Thái Sơn vốn đứng cạnh họ đã không ngẩng đầu lên nổi, lúc này chợt phục hồi tinh thần, lập tức bỏ đá xuống giếng: "Đây đường đường là hoa khôi đúng nghĩa! Người nào đó trước đây nói gì nhỉ? Thời khắc thích hợp, quyến rũ cân xứng, nói chung thì cảm giác tuyệt diệu, lực chiến cũng tăng cao, chậc chậc chậc..."
Hắn ta còn đắc ý vỗ lên hai đầu cơ bắp của mình, hắn ta không có một đêm chín lần, nhưng chí ít thì thân thể khỏe mạnh.
Bành Phú Lai mặt như tro tàn, chỉ hận không thể đào cái hố tự chôn mình. Sau Ngụy Thi thì đến lượt hắn được thẩm vấn, nhưng mà dưới ánh mắt thảng thốt, chế giễu khinh thường của những người xung quanh, Bành Phú Lai ý thức được đây chính là cái chết xã hội*.
*Cái chết xã hội: social death - ý chỉ người bị xã hội khinh thường, cô lập.
Lý Hiên lướt nhìn Ngụy Thi, dáng người nàng thon gầy yểu điệu. Thầm nghĩ lúc tên này khoác lác, nhất định là không có suy nghĩ.
Lý Hiên cười nhạt 'ha ha': "Sinh long hoạt hổ a!"
Nhưng sau đó hắn phát hiện sau khi Bành Phú Lai ca thán xong thì vẻ mặt có gì đó không đúng, thế là tò mò hòi: "Ngươi sao thế? Sao đột nhiên lại đổ nhiều mồ hôi lạnh vậy? Chẳng lẽ cũng đang khoác lác à?"
"Sao có thể chứ?"
Bành Phú Lai phủ nhận theo bản năng, sau đó lại ấp úng chêm vào: "Chỉ là không nhiều đến mức bảy lần mà thôi, ta cũng lợi hại lắm rồi."
Đại khái khoảng thời gian nửa chung trà, toàn bộ tám người ở lầu ba, có tiếp xúc qua với nạn nhận đều đã được Tư Đồ Trung thẩm vấn qua một lượt.
Tiếp theo đây là một cô gái có vẻ ngoài tuyệt diễm mỹ lệ, phong thái uyển chuyển, dáng người yêu kiều thướt tha, đây là Ngụy đầu bảng Ngụy Thi sống ở Thi Ý Cư, là đầu bài của Lãm Nguyệt Lâu.
Toàn bộ phòng ở Lãm Nguyệt Lâu đều dựa vào thiên can địa chi để đặt tên, chỉ có duy nhất nơi ở của Ngụy Thi là có cái tên tao nhã Thi Ý Cư.
"Buổi tối tôi ở chung với Bành công tử, đúng vậy, chưa từng bước ra ngoài, cũng không phát hiện gì khác thường, nhưng nha hoàn của ta từng theo lệnh của ta đi ra ngoài hai lần, là vào khoảng giờ Sửu, ta bảo nàng ta đi lấy nước cho chúng ta."
"Lấy nước? Vì nguyên do gì?" Tư Đồ Trung thắc mắc nhìn đối phương.
Ngụy Thi thoáng do dự, sau đó áy náy nhìn Bành Phú Lai, người kia như nhận thấy gì đó, sắc mặt đỏ lên trong phút chốc.
"Thân thể Bành công tử dường như khá yêu, bước vào cửa liền ngủ, ban đêm khi ngủ thì đổ mồ hôi liên tục, đương nhiên cũng có thể là do trời nóng, cho nên ta mới bảo Nhã nhi đi lấy cho hắn ta một ít đá."
Toàn thân Bành Phú Lai suy, đỡ trán không muốn nói chuyện.
Lý Hiên chợt bừng tỉnh: "Hay cho người đàn ông một đêm bảy lần!"
Trương Thái Sơn vốn đứng cạnh họ đã không ngẩng đầu lên nổi, lúc này chợt phục hồi tinh thần, lập tức bỏ đá xuống giếng: "Đây đường đường là hoa khôi đúng nghĩa! Người nào đó trước đây nói gì nhỉ? Thời khắc thích hợp, quyến rũ cân xứng, nói chung thì cảm giác tuyệt diệu, lực chiến cũng tăng cao, chậc chậc chậc..."
Hắn ta còn đắc ý vỗ lên hai đầu cơ bắp của mình, hắn ta không có một đêm chín lần, nhưng chí ít thì thân thể khỏe mạnh.
Bành Phú Lai mặt như tro tàn, chỉ hận không thể đào cái hố tự chôn mình. Sau Ngụy Thi thì đến lượt hắn được thẩm vấn, nhưng mà dưới ánh mắt thảng thốt, chế giễu khinh thường của những người xung quanh, Bành Phú Lai ý thức được đây chính là cái chết xã hội*.
*Cái chết xã hội: social death - ý chỉ người bị xã hội khinh thường, cô lập.
Lý Hiên lướt nhìn Ngụy Thi, dáng người nàng thon gầy yểu điệu. Thầm nghĩ lúc tên này khoác lác, nhất định là không có suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.