Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 10: Nàng không gọi! Ta sẽ hôn
BooMew
27/09/2019
Từ hôm gặp được Huyết Vương ở bên nha môn, thì
hôm đó trở đi nàng không còn gắp hắn nữa. Cũng từ cái ngày Lâm Thiên Y
biết nàng có hôn ước, phụ thân thì vẫn dạy võ cho nàng như thường còn
mẫu thân bắt đầu ra sức dạy nàng thêu thùa, may vá.
Kiếp trước, nàng dành cả thang xuân chỉ để học cái mấy cái thêu thùa may vá này mà bỏ lỡ nhiều thứ. Kiếp này nàng nhất định làm tốt hết tất cả nhưng gì kiếp trước thiếu soát.
Nhắc đến Huyết Vương thì nàng nhớ là hắn đoản mệnh rất nhanh, năm hắn đánh phía Tây Bắc thì bị người ám toán mà trúng độc. Hoàng thượng đau buồn cực độ không lâu sau cũng qua đời. Sao đó thái tử lên ngôi. Tuy nàng không hiểu mấy về hoàng thất nhưng nàng chắc chắn cái chết cửu Huyết Vương có liên quan đến Âu Dương Chí và Thái Tử ... Nghĩ tới đây tay nàng nắm chặt bấu vào da thịt rớm máu.
Đang trong phòng thêu thùa thì bên ngoài Ngọc Nhi giọng oa oa kêu : " Tiểu Thư... Tiểu Thư " .
Lâm Thiên Y ngước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nhi mồ hôi nhễ nhại không khỏi đau lòng : " Uống nước đi! " tiện tay rót ly nước đưa cho Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi nhận nước từ tay Lâm Thiên Y uống ực ực nói : " Tiểu ... Tiểu thư Huyết Vương đang ở ngoài đợi người đó " . vừa nói vừa phì phò thở.
Lâm Thiên Y nhíu mày, đợi ? Đợi gì chứ? Tại sao lại đợi nàng?
Lâm Thiên Y đổi xiêm y ra ngoài. Thấy được một bóng người cao lớn, da màu lúa mạch chắc là do phơi nắng quá nhiều khi ra quân doanh. Không hiểu tại sao nhìn thấy hắn, nàng lại đau lòng? Rốt cuộc là tại sao ?
Nghe thấy tiếng bước chân, Huyết Vương xoay người nhìn Lâm Thiên Y đang đi tới.
Lâm Thiên Y tiến lên định hàng lễ lại bị Huyết Vương nâng tay miễn. Hắn còn nói : " Sao này nàng là người của ta, mấy lễ tiết này bỏ đi ! " câu hắn nói là khắn định, khẳng định nàng là người của hắn.?
Lâm Thiên Y trợn to mắt nhìn người trước mặt này, mặt mày tuấn tú, mày kiếm, môi mỏng đỏ đào, ánh mắt thì sắc bén đến không thể nào nói gì được. Còn con ngươi nhìn không thấy đáy, sâu thật sâu.... Nàng cứ mãi mê nhìn mà quên mất bổng có tiếng nói truyền tới.
" Muốn nhìn sao này ta cho nàng nhìn! Hôm nay ta có việc muốn nói với nàng " Huyết Vương thấy được vương phi nhỏ của hắn cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy.
Lâm Thiên Y kinh ngạc, mặt đỏ ửng ngại ngùng, nghĩ sao mà nhìn người ta còn bị người ta biết !
" Người có chuyện gì nói đi ! "
" Đi qua kia nói " Huyết Vương chỉ chỉ cái viện nhỏ bên kia.
Lâm Thiên Y đi trước dẫn đường, Huyết Vương đi theo sau, Ngọc Nhi thì đi chuẩn bị ít trà và bánh còn Thập Thất thì đi song song với Linh Đàm theo sau chù tử nhà mình.
" Nếu thánh chỉ đến nàng định ở lại đây hay đi theo ta về Huyết Vương phủ ? " không bao lâu Huyết Vương đi thẳng vào vấn đề.
" Ta mới 12 tuổi .... "
" Không như nàng nghĩ đâu ta đang hỏi ý của nàng! Nếu nàng muốn ở lại đây đến năm 16 tuổi thì ta sẽ xin phụ hoàng "
" Vương gia nói vậy là ý gì ? "
Nghe Lâm Thiên Y gọi là hắn là Vương Gia, mày kiếm cau lại giọng trầm lắng nói : " Nàng nên gọi ta là Minh ca hoắc tướng.... "
Chưa nói hết câu, Ngọc Nhi đã tiến tới nói : " Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã về " .
" Ừ ta biết rồi " Lâm Thiên Y nhìn Ngọc Nhi nói xong gật đầu.
" Vương Gia vừa nói gi ? " Lâm Thiên Y vừa dứt câu, lại rơi vào vòng tay của Huyết Vương.
Lâm Thiên Y kinh ngạc, đẩy mà không đẩy được, nói " Vương Gia xin ngài tự trọng " .
" Nàng gọi ta là Minh Ca đi " Huyết Vương giọng đây uy hiếp nói.
" Vương .... " chưa dứt câu, hắn đã hôn nhẹ môi nàng, Ngọc Nhi, Thập Thất, cả Linh Đàm há hốc mồm kinh ngạc nhìn chủ tử của mình.
" Nàng còn gọi ta là Vương Gia, bất kể nơi đâu ta đều hôn nàng đến khi nàng gọi ta là Minh ca mới thôi " Huyết Vương hôn xong, nói, thầm nói Xúc Cảm không tệ, mềm mềm ngọt ngọt.
Lâm Thiên Y kinh ngạc, hốc mắt đỏ ửng, ủy khuất mà oa oa khóc lên. Dù nàng sống hai đời người nhưng nàng cũng có tự trọng, vả lại bây giờ nàng mới 12 tuổi, hắn thế kia hôn nàng. Oa aoa.
Lâm Chí Thiên vừa về ngồi nói chuyện với vợ mình thì nghe đứa con gái bảo bối khóc, ông đùng đùng đi tới cái đình kia.
Vừa đi cách đó không xa, đã nghe thanh âm hoảng loạn của Huyết Vương.
" Nàng nín nín đi, ta ta đâu có làm gì đâu sao nàng khóc "
" Nàng đánh lại ta đi rồi nín nha "
" Chết tiệt.... Nàng đánh ta đi đừng khóc như vậy. "
Linh Đàm há hốc mồm giật mình nhìn chủ tử của mình không thể tin được! Hay là chủ tử bị người ta giả mạo từ bao giờ chủ tử của mình lại lại có thể nói ra những câu dỗ dành đó chứ ? Trời ạ mình thấy đều không nên thấy rồi.
Lâm Thiên Y khóc càng to hơn, Lâm Chí Thiên thấy, nhịn không được đi vào. Lâm Thiên Y vừa thấy phụ thân tới nhào vào lòng ông oa oa khóc lớn.
Kiếp trước, nàng dành cả thang xuân chỉ để học cái mấy cái thêu thùa may vá này mà bỏ lỡ nhiều thứ. Kiếp này nàng nhất định làm tốt hết tất cả nhưng gì kiếp trước thiếu soát.
Nhắc đến Huyết Vương thì nàng nhớ là hắn đoản mệnh rất nhanh, năm hắn đánh phía Tây Bắc thì bị người ám toán mà trúng độc. Hoàng thượng đau buồn cực độ không lâu sau cũng qua đời. Sao đó thái tử lên ngôi. Tuy nàng không hiểu mấy về hoàng thất nhưng nàng chắc chắn cái chết cửu Huyết Vương có liên quan đến Âu Dương Chí và Thái Tử ... Nghĩ tới đây tay nàng nắm chặt bấu vào da thịt rớm máu.
Đang trong phòng thêu thùa thì bên ngoài Ngọc Nhi giọng oa oa kêu : " Tiểu Thư... Tiểu Thư " .
Lâm Thiên Y ngước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nhi mồ hôi nhễ nhại không khỏi đau lòng : " Uống nước đi! " tiện tay rót ly nước đưa cho Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi nhận nước từ tay Lâm Thiên Y uống ực ực nói : " Tiểu ... Tiểu thư Huyết Vương đang ở ngoài đợi người đó " . vừa nói vừa phì phò thở.
Lâm Thiên Y nhíu mày, đợi ? Đợi gì chứ? Tại sao lại đợi nàng?
Lâm Thiên Y đổi xiêm y ra ngoài. Thấy được một bóng người cao lớn, da màu lúa mạch chắc là do phơi nắng quá nhiều khi ra quân doanh. Không hiểu tại sao nhìn thấy hắn, nàng lại đau lòng? Rốt cuộc là tại sao ?
Nghe thấy tiếng bước chân, Huyết Vương xoay người nhìn Lâm Thiên Y đang đi tới.
Lâm Thiên Y tiến lên định hàng lễ lại bị Huyết Vương nâng tay miễn. Hắn còn nói : " Sao này nàng là người của ta, mấy lễ tiết này bỏ đi ! " câu hắn nói là khắn định, khẳng định nàng là người của hắn.?
Lâm Thiên Y trợn to mắt nhìn người trước mặt này, mặt mày tuấn tú, mày kiếm, môi mỏng đỏ đào, ánh mắt thì sắc bén đến không thể nào nói gì được. Còn con ngươi nhìn không thấy đáy, sâu thật sâu.... Nàng cứ mãi mê nhìn mà quên mất bổng có tiếng nói truyền tới.
" Muốn nhìn sao này ta cho nàng nhìn! Hôm nay ta có việc muốn nói với nàng " Huyết Vương thấy được vương phi nhỏ của hắn cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy.
Lâm Thiên Y kinh ngạc, mặt đỏ ửng ngại ngùng, nghĩ sao mà nhìn người ta còn bị người ta biết !
" Người có chuyện gì nói đi ! "
" Đi qua kia nói " Huyết Vương chỉ chỉ cái viện nhỏ bên kia.
Lâm Thiên Y đi trước dẫn đường, Huyết Vương đi theo sau, Ngọc Nhi thì đi chuẩn bị ít trà và bánh còn Thập Thất thì đi song song với Linh Đàm theo sau chù tử nhà mình.
" Nếu thánh chỉ đến nàng định ở lại đây hay đi theo ta về Huyết Vương phủ ? " không bao lâu Huyết Vương đi thẳng vào vấn đề.
" Ta mới 12 tuổi .... "
" Không như nàng nghĩ đâu ta đang hỏi ý của nàng! Nếu nàng muốn ở lại đây đến năm 16 tuổi thì ta sẽ xin phụ hoàng "
" Vương gia nói vậy là ý gì ? "
Nghe Lâm Thiên Y gọi là hắn là Vương Gia, mày kiếm cau lại giọng trầm lắng nói : " Nàng nên gọi ta là Minh ca hoắc tướng.... "
Chưa nói hết câu, Ngọc Nhi đã tiến tới nói : " Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã về " .
" Ừ ta biết rồi " Lâm Thiên Y nhìn Ngọc Nhi nói xong gật đầu.
" Vương Gia vừa nói gi ? " Lâm Thiên Y vừa dứt câu, lại rơi vào vòng tay của Huyết Vương.
Lâm Thiên Y kinh ngạc, đẩy mà không đẩy được, nói " Vương Gia xin ngài tự trọng " .
" Nàng gọi ta là Minh Ca đi " Huyết Vương giọng đây uy hiếp nói.
" Vương .... " chưa dứt câu, hắn đã hôn nhẹ môi nàng, Ngọc Nhi, Thập Thất, cả Linh Đàm há hốc mồm kinh ngạc nhìn chủ tử của mình.
" Nàng còn gọi ta là Vương Gia, bất kể nơi đâu ta đều hôn nàng đến khi nàng gọi ta là Minh ca mới thôi " Huyết Vương hôn xong, nói, thầm nói Xúc Cảm không tệ, mềm mềm ngọt ngọt.
Lâm Thiên Y kinh ngạc, hốc mắt đỏ ửng, ủy khuất mà oa oa khóc lên. Dù nàng sống hai đời người nhưng nàng cũng có tự trọng, vả lại bây giờ nàng mới 12 tuổi, hắn thế kia hôn nàng. Oa aoa.
Lâm Chí Thiên vừa về ngồi nói chuyện với vợ mình thì nghe đứa con gái bảo bối khóc, ông đùng đùng đi tới cái đình kia.
Vừa đi cách đó không xa, đã nghe thanh âm hoảng loạn của Huyết Vương.
" Nàng nín nín đi, ta ta đâu có làm gì đâu sao nàng khóc "
" Nàng đánh lại ta đi rồi nín nha "
" Chết tiệt.... Nàng đánh ta đi đừng khóc như vậy. "
Linh Đàm há hốc mồm giật mình nhìn chủ tử của mình không thể tin được! Hay là chủ tử bị người ta giả mạo từ bao giờ chủ tử của mình lại lại có thể nói ra những câu dỗ dành đó chứ ? Trời ạ mình thấy đều không nên thấy rồi.
Lâm Thiên Y khóc càng to hơn, Lâm Chí Thiên thấy, nhịn không được đi vào. Lâm Thiên Y vừa thấy phụ thân tới nhào vào lòng ông oa oa khóc lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.