Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 56: Ta đang đói nàng
BooMew
28/09/2019
Tối hôm đó.
Sau khi dùng xong bữa tối, thì Nhuệ Thừa Minh cứ quấn quít bên Lâm Thiên Y như cái đuôi phía sau lưng nàng vậy.
Hể nàng đi đâu thì hắn theo đó, như một cái đuôi lớn theo sau! Nàng la hắn vẫn cứ đi theo tới khi vào trong phòng ngủ.
Nhuệ Thừa Minh trên người cởi sạch còn mỗi khố thôi. Giọng ôn nhu nhẹ nhàng gọi.
" Y Y... "
Lâm Thiên Y đang uống nước, bị tiếng gọi của Nhuệ Thừa Minh làm giật mình nhưng mà khi nàng xoay người lại nhìn " Khụ Khụ Khụ " nàng sặc sụa nước mà ho khang đến thảm thương.
Mắt nàng đỏ bừng, không biết xấu hổ hay do sặc nước khi nãy.
Lâm Thiên Y hung hăng quát.
" Chàng bận đồ lại mau! Nam nhân gì đâu hở cái cởi trần ! "
Nhuệ Thừa Minh chỉ cười đi tới nắm tay Lâm Thiên Y nói.
" Y Y trời đã tối! "
Lâm Thiên Y gật đầu.
Nhuệ Thừa Minh lại nói.
" Y Y nàng không định làm gì sao ? "
Lâm Thiên Y nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh lắc đầu.
Nhuệ Thừa Minh bĩu môi nói.
" Y Y vẫn chưa cho ta ăn. " giọng điệu mang xu hướng dụ dỗ.
Lâm Thiên Y nhìn Nhuệ Thừa Minh nhíu mày hỏi.
" Chàng vẫn chưa ăn? " bây giờ là lúc nào rồi còn chưa ăn! Chính Lâm Thiên Y quên mất Nhuệ Thừa Minh đã cùng nàng ăn tối rồi!
Nhuệ Thừa Minh gật đầu tỏ vẻ ủy khuất nói.
" Ta thật đói Y Y! " chính hắn cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi! Nhưng Lâm Thiên Y vẫn không hiểu ý tứ của Nhuệ Thừa Minh.
Tưởng đâu hắn đói thật bèn đứng dậy nói.
" Để ta đi nấu cho chàng... " Lâm Thiên Y chưa nói dứt câu đã bị Nhuệ Thừa Minh hung hăng ôm lấy nói.
" Ta là đói nàng! " dứt câu thẳng đến giường, hạ màn che xuống.
Bên trong phát ra những âm thanh ngọt ngào khiến người nghe đỏ mặt.
" Ưm... Chàng chậm một chút! "
" Không được! Quá sâu... "
" Nhuệ Thừa Minh! Chàng....ưm... "
" Gọi tướng công đi! Tướng công sẽ hảo hảo chăm sóc Y Y! "
" Tướng công..." tiếng kêu kiều mị như mèo kêu.
Nhuệ Thừa Minh hít một hơi hung hăng ra vào hơn trăm lần cuối cùng cũng phóng hết toàn bộ vào người Lâm Thiên Y.
Lâm Thiên Y mệt mỏi nằm lên ngực Nhuệ Thừa Minh mà thở phì phò trách móc.
" Chàng! Là tên lưu manh! "
" Ừm ta lưu manh. " Nhuệ Thừa Minh vừa ôm Lâm Thiên Y vừa dỗ dành.
Hắn biết hôm nay hắn quá trớn! Tuy không phải lần đầu gì nhưng chính hắn lại không kiềm chế được!
" Ta ... Ta sẽ không thương chàng nữa đâu ! "
" Ừm yêu ta thôi cũng được! "
" Ta...ta ghét chà....ng " lời nói chưa hết Lâm Thiên Y đã ngủ thiếp đi trên người Nhuệ Thừa Minh.
Nhuệ Thừa Minh không khỏi mĩm cười ôm nàng lên đi vào tẩy rửa, bọn nha hoàn thì thay chăn đệm mới .
Một lát sau hắn mới ôm Y Y ra ngủ.
Nhìn Lâm Thiên Y mệt đến ngủ say, trong lòng hắn tuy có hơi trách cứ chính mình mất kiềm chế nhưng hắn lại vui vẻ.
Bởi Lâm Thiên Y đều bị hắn làm cho ngất đi! Nghe có vẻ biến thái nhưng chính hắn lại thích dáng vẻ lúc ngủ say tràn ngập vẻ kiều mị này của nàng!
•••••
Âu Dương Chí nhíu chặt mày nói.
" Sáng mai chúng ta lên kinh thành. "
Đoàn Quan nhíu mày nói.
" Còn hợp tác với Lâm Gia? "
Âu Dương Chí nhắm mắt nhưng mày vẫn nhíu nói.
" Họ sẽ không hợp tác đâu! Chúng ta lên kinh thành kiếm người khác vậy! Thiếu gì người! "
Bổng nhiên từ bên ngoài vang lên giọng nói già nua.
" Lên Kinh Thành làm gì ? "
Âu Dương Chí nhíu mày nhìn chằm chằm Cổ Độc Hoàng nói.
" Ta còn tưởng ngài ở trong núi quen rồi ! "
Cổ Độc Hoàng cười to nói.
" Ngươi, tiểu tử này thật nhỏ mọn! Lão phu đây không phải vì ngươi sao ? "
Âu Dương Chí cười mỉa.
" Ông vì ta ? Haha! Vì ta thì đã không để nàng đi! " ánh mắt Âu Dương Chí lúc này hiện lên tia bi thương.
Đoàn Quan thấy Âu Dương Chí kích động vội nói với Cổ Độc Hoàng.
" Lão nhân, xin ngài chớ trách thiếu gia!... "
Cồ Độc Hoàng cười một cái nói.
" Hahaha không có việc gì! "
Một lúc sau Âu Dương Chí bình tĩnh lại, cả ba bắt đầu bàn bạc chuyện lên Kinh.
Cổ Độc Hoàng nói.
" Các ngươi đi trước, hai ngày sau ta sẽ đi! Ta còn có người để gặp! "
Âu Dương Chí gật đầu cái đi nghĩ ngơi.
Còn Đoàn Quan nhìn Âu Dương Chí, hắn nhíu chặt mày, Cổ Độc Hoàng bên cạnh cười to nói.
" Có những thứ nếu đã không thuộc về mình thì vẫn nên buông bỏ. Không thôi sẽ phải hối hận đó! "
Giải thích: Ông sư phụ của Y Y và cái ông Cổ Độc Hoàng này khác nhau nha! Hai người là huynh đệ đồng môn p. Sư Phụ Y Y Độc Thánh Tôn có thể hạ bách độc cũng giải được bách độc, thẩm chí ông còn giải được cổ độc. Còn Cổ Độc Hoàng này giỏi hạ cổ giải cổ còn độc dược thì không! Hai người là đối thủ! Còn khi nào đối chiến thì phải đợi rồi nhưng không quá lâu đâu yên tâm!
Sau khi dùng xong bữa tối, thì Nhuệ Thừa Minh cứ quấn quít bên Lâm Thiên Y như cái đuôi phía sau lưng nàng vậy.
Hể nàng đi đâu thì hắn theo đó, như một cái đuôi lớn theo sau! Nàng la hắn vẫn cứ đi theo tới khi vào trong phòng ngủ.
Nhuệ Thừa Minh trên người cởi sạch còn mỗi khố thôi. Giọng ôn nhu nhẹ nhàng gọi.
" Y Y... "
Lâm Thiên Y đang uống nước, bị tiếng gọi của Nhuệ Thừa Minh làm giật mình nhưng mà khi nàng xoay người lại nhìn " Khụ Khụ Khụ " nàng sặc sụa nước mà ho khang đến thảm thương.
Mắt nàng đỏ bừng, không biết xấu hổ hay do sặc nước khi nãy.
Lâm Thiên Y hung hăng quát.
" Chàng bận đồ lại mau! Nam nhân gì đâu hở cái cởi trần ! "
Nhuệ Thừa Minh chỉ cười đi tới nắm tay Lâm Thiên Y nói.
" Y Y trời đã tối! "
Lâm Thiên Y gật đầu.
Nhuệ Thừa Minh lại nói.
" Y Y nàng không định làm gì sao ? "
Lâm Thiên Y nhìn chằm chằm Nhuệ Thừa Minh lắc đầu.
Nhuệ Thừa Minh bĩu môi nói.
" Y Y vẫn chưa cho ta ăn. " giọng điệu mang xu hướng dụ dỗ.
Lâm Thiên Y nhìn Nhuệ Thừa Minh nhíu mày hỏi.
" Chàng vẫn chưa ăn? " bây giờ là lúc nào rồi còn chưa ăn! Chính Lâm Thiên Y quên mất Nhuệ Thừa Minh đã cùng nàng ăn tối rồi!
Nhuệ Thừa Minh gật đầu tỏ vẻ ủy khuất nói.
" Ta thật đói Y Y! " chính hắn cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi! Nhưng Lâm Thiên Y vẫn không hiểu ý tứ của Nhuệ Thừa Minh.
Tưởng đâu hắn đói thật bèn đứng dậy nói.
" Để ta đi nấu cho chàng... " Lâm Thiên Y chưa nói dứt câu đã bị Nhuệ Thừa Minh hung hăng ôm lấy nói.
" Ta là đói nàng! " dứt câu thẳng đến giường, hạ màn che xuống.
Bên trong phát ra những âm thanh ngọt ngào khiến người nghe đỏ mặt.
" Ưm... Chàng chậm một chút! "
" Không được! Quá sâu... "
" Nhuệ Thừa Minh! Chàng....ưm... "
" Gọi tướng công đi! Tướng công sẽ hảo hảo chăm sóc Y Y! "
" Tướng công..." tiếng kêu kiều mị như mèo kêu.
Nhuệ Thừa Minh hít một hơi hung hăng ra vào hơn trăm lần cuối cùng cũng phóng hết toàn bộ vào người Lâm Thiên Y.
Lâm Thiên Y mệt mỏi nằm lên ngực Nhuệ Thừa Minh mà thở phì phò trách móc.
" Chàng! Là tên lưu manh! "
" Ừm ta lưu manh. " Nhuệ Thừa Minh vừa ôm Lâm Thiên Y vừa dỗ dành.
Hắn biết hôm nay hắn quá trớn! Tuy không phải lần đầu gì nhưng chính hắn lại không kiềm chế được!
" Ta ... Ta sẽ không thương chàng nữa đâu ! "
" Ừm yêu ta thôi cũng được! "
" Ta...ta ghét chà....ng " lời nói chưa hết Lâm Thiên Y đã ngủ thiếp đi trên người Nhuệ Thừa Minh.
Nhuệ Thừa Minh không khỏi mĩm cười ôm nàng lên đi vào tẩy rửa, bọn nha hoàn thì thay chăn đệm mới .
Một lát sau hắn mới ôm Y Y ra ngủ.
Nhìn Lâm Thiên Y mệt đến ngủ say, trong lòng hắn tuy có hơi trách cứ chính mình mất kiềm chế nhưng hắn lại vui vẻ.
Bởi Lâm Thiên Y đều bị hắn làm cho ngất đi! Nghe có vẻ biến thái nhưng chính hắn lại thích dáng vẻ lúc ngủ say tràn ngập vẻ kiều mị này của nàng!
•••••
Âu Dương Chí nhíu chặt mày nói.
" Sáng mai chúng ta lên kinh thành. "
Đoàn Quan nhíu mày nói.
" Còn hợp tác với Lâm Gia? "
Âu Dương Chí nhắm mắt nhưng mày vẫn nhíu nói.
" Họ sẽ không hợp tác đâu! Chúng ta lên kinh thành kiếm người khác vậy! Thiếu gì người! "
Bổng nhiên từ bên ngoài vang lên giọng nói già nua.
" Lên Kinh Thành làm gì ? "
Âu Dương Chí nhíu mày nhìn chằm chằm Cổ Độc Hoàng nói.
" Ta còn tưởng ngài ở trong núi quen rồi ! "
Cổ Độc Hoàng cười to nói.
" Ngươi, tiểu tử này thật nhỏ mọn! Lão phu đây không phải vì ngươi sao ? "
Âu Dương Chí cười mỉa.
" Ông vì ta ? Haha! Vì ta thì đã không để nàng đi! " ánh mắt Âu Dương Chí lúc này hiện lên tia bi thương.
Đoàn Quan thấy Âu Dương Chí kích động vội nói với Cổ Độc Hoàng.
" Lão nhân, xin ngài chớ trách thiếu gia!... "
Cồ Độc Hoàng cười một cái nói.
" Hahaha không có việc gì! "
Một lúc sau Âu Dương Chí bình tĩnh lại, cả ba bắt đầu bàn bạc chuyện lên Kinh.
Cổ Độc Hoàng nói.
" Các ngươi đi trước, hai ngày sau ta sẽ đi! Ta còn có người để gặp! "
Âu Dương Chí gật đầu cái đi nghĩ ngơi.
Còn Đoàn Quan nhìn Âu Dương Chí, hắn nhíu chặt mày, Cổ Độc Hoàng bên cạnh cười to nói.
" Có những thứ nếu đã không thuộc về mình thì vẫn nên buông bỏ. Không thôi sẽ phải hối hận đó! "
Giải thích: Ông sư phụ của Y Y và cái ông Cổ Độc Hoàng này khác nhau nha! Hai người là huynh đệ đồng môn p. Sư Phụ Y Y Độc Thánh Tôn có thể hạ bách độc cũng giải được bách độc, thẩm chí ông còn giải được cổ độc. Còn Cổ Độc Hoàng này giỏi hạ cổ giải cổ còn độc dược thì không! Hai người là đối thủ! Còn khi nào đối chiến thì phải đợi rồi nhưng không quá lâu đâu yên tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.