Yêu Nữ Vương Phi Của Huyết Vương
Chương 61: Thành Thật (2)
BooMew
28/09/2019
Sáng hôm sau.
Lâm Thiên Y lim dim tỉnh dậy, nàng vẫn còn ở trong ngực của Nhuệ Thừa Minh.
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn vẫn còn nhắm mắt yên giấc. . . nàng không rời đi không cự quậy mà ở trên ngực hắn nhìn chằm chằm hắn.
Gương mặt của hắn rất soái, nếu không phải hàn khí và sát khí lúc nào cũng quấn thân thì chắc chắn có không ít cô nương bám theo đâu.
Trong lòng cảm thấy sợ... Sợ đến nổi cũng không biết nên nói hay không, cứ thể ở trên ngực Nhuệ Thừa Minh, Lâm Thiên Y nhẹ nhàng rơi nước mắt. Nhuệ Thừa Minh vốn đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ ngủ, nghe được tiếng thút thít ở trên ngực, hắn nhẹ nhàng mở mắt lại xoa nhẹ đầu nàng.
" Đừng khóc Y Y... " hắn biết nàng đang khổ sở đang dằn vặt. . . hắn biết nàng vẫn đang do dự chuyện mà nàng giấu có nên nói với hắn hay không? Nhưng hiện tại hắn không quan tâm nữa hắn chỉ muốn nàng đừng khóc như vậy nữa thôi. . .
Lâm Thiên Y hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu lên nhìn Nhuệ Thừa Minh nhẹ giọng nói.
" Chàng đừng rời xa ta có được không? " nàng sợ . . . sợ nếu nàng nói ra hắn sẽ cảm thấy nàng quái dị mà rời xa nàng. . . nàng sợ . . . sợ mất đi hắn hơn bao giờ hết.
" Được ...được ... Ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi nàng... " Nhuệ Thừa Minh ôm chặt Lâm Thiên Y nói.
Lâm Thiên Y dụi dụi vào ngực Nhuệ Thừa Minh, cảm giác yên tâm hơn mới nhẹ giọng nỉ non nói.
" Chàng tin vào chuyện kiếp trước chứ? " không đợi Nhuệ Thừa Minh trả lời, Lâm Thiên Y lại nói.
" Kiếp trước ta không phải gả cho chàng, ta gả cho Âu Dương Chí. . . Kiếp trước ta không hạnh phúc như ở bên chàng, ta phải sống những tháng ngày đau thương. . . Lúc đầu mới thành thân ta vẫn luôn nghĩ hắn thật lòng yêu ta nhưng về sau chính là nhận ra ta đã sai lầm. . . hắn chỉ lợi dụng ta để có được thứ hắn muốn. . . để ta chính tay giết chết những người bên cạnh ta. . . Ngọc Nhi. . . Thập Thất. . . Thiên Y Các . . . ( Lúc mà Lâm Thiên Y chết nàng không biết Thập Thất và vài người Thiên Y Các còn sống quay lại báo thù nhé! ) và cả phụ thân mẫu thân ta. "
Dừng một chút Lâm Thiên Y nghẹn nhẹ nói.
" Không những thế, hắn còn ra tay tàn nhẫn giết chết con của hắn, cũng chính là con của ta. . . cuộc sống kiếp trước của ta như địa ngục chỉ vì nghe được lời ngon ngọt của hắn mà ta tin là thật.
Kiếp trước ta bỏ lỡ chàng... " bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của Nhuệ Thừa Minh đang nhìn chằm chằm nàng.
" Kiếp này ta nhất định không phạm vào sai lầm cũ. . . ta nhất định một lòng với chàng. . . " hít một hơi sâu lại nói.
" Kiếp trước, trước khi thành thân với hắn, mẫu thân ta rời đi. . . ta cứ nghĩ mẫu thân chán ghét ta đến hiện tại ta mới biết thì ra mẫu thân đi lên Kinh Thành chịu tội thay ta. . . " nhìn Nhuệ Thừa Minh một lúc lâu lại nói.
" Kiếp trước chàng bị thái tử hại chết, phụ hoàng thì do đau buồn quá độ cũng mất đi... Thái tử lên ngôi. . . " dừng một chút Lâm Thiên Y lại nói.
" Ta là Lâm Thiên Y của kiếp trước, năm tám tuổi bị đuối nước khi tỉnh lại thì ta cũng không biết chuyện gì xảy ra chỉ biết ta được quay lại năm ta tám tuổi thôi. "
Nhuệ Thừa Minh vẫn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thiên Y, trong lòng Lâm Thiên Y lộp bộp, không nhịn được hốc mắt đỏ lên, ngồi dậy rời khỏi ngực Nhuệ Thừa Minh cúi đầu nói.
" Cứ đưa thư hòa ly cho ta, ta sẽ đi mà không trách... " Lâm Thiên Y định ngồi dậy rời đi thì Nhuệ Thừa Minh nắm tay kéo mạnh lại ôm chặt vào trong ngực hắn, mày hắn nhíu chặt nghiêm giọng nói.
" Nương tử đây là muốn đi đâu? "
Lâm Thiên Y mím môi lại, cảm thấy không dễ chịu gì nhưng thanh âm vẫn nghẹn ngào vang lên.
" Về lại Kinh Châu! " nàng còn nơi nào để đi ngoài Kinh Châu ra?
Nhuệ Thừa Minh nheo mắt lại nguy hiểm nói.
" Chúng ta có về phải cùng về! Ai đâu lại để nàng về một mình! "
" ... " Lâm Thiên Y cái gì cũng không nói, nàng đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, không phải hắn không chấp nhận được sự thật này sao?
Nhuệ Thừa Minh nhìn Lâm Thiên Y ở trong ngực hắn ngây ngốc, hắn khẽ nói.
" Nàng đang suy nghĩ vớ vẫn cái gì đó? " dừng một chút lại nói.
" Chúng ta đã thành thân, nàng có muốn rời đi cũng phải dẫn theo ta đi! Chúng ta vĩnh viễn một đời một kiếp bên nhau... Nếu được chính ta cũng muốn ở bên kiếp sau hay kiếp sau nữa! "
Lâm Thiên Y ngây ngốc nhìn Nhuệ Thừa Minh cái gì cũng không nói, chỉ nhìn hắn một lúc lại oa oa khóc rống lên.
Nhuệ Thừa Minh luống cuống tay chân chỉ biết vỗ về Lâm Thiên Y khuyên nhủ.
" Đừng khóc , ngoan ngoan đừng khóc... " hắn không nghĩ tới Lâm Thiên Y lại khóc còn nhiều hơn mỗi lần gặp ác mộng. . . hắn càng không nghĩ tới nàng phải trải qua cuộc sống giữa hai kiếp như thế nào? Sống ở kiếp này lại phải đau buồn khổ sở của kiếp trước. . . rốt cuộc nàng làm sao chịu đựng được?
Nhìn Lâm Thiên Y trong lòng khóc nức nở, Nhuệ Thừa Minh tự nhủ... Kiếp trước chính ta tự bỏ lỡ nàng, không đến với nàng kịp nhưng kiếp này ta nhất định sẽ thay nàng gánh vác hết tất cả không để nàng phải chịu đựng. Ta sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp hay làm nàng đau thương như thế nữa. . .
Lâm Thiên Y lim dim tỉnh dậy, nàng vẫn còn ở trong ngực của Nhuệ Thừa Minh.
Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn vẫn còn nhắm mắt yên giấc. . . nàng không rời đi không cự quậy mà ở trên ngực hắn nhìn chằm chằm hắn.
Gương mặt của hắn rất soái, nếu không phải hàn khí và sát khí lúc nào cũng quấn thân thì chắc chắn có không ít cô nương bám theo đâu.
Trong lòng cảm thấy sợ... Sợ đến nổi cũng không biết nên nói hay không, cứ thể ở trên ngực Nhuệ Thừa Minh, Lâm Thiên Y nhẹ nhàng rơi nước mắt. Nhuệ Thừa Minh vốn đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ ngủ, nghe được tiếng thút thít ở trên ngực, hắn nhẹ nhàng mở mắt lại xoa nhẹ đầu nàng.
" Đừng khóc Y Y... " hắn biết nàng đang khổ sở đang dằn vặt. . . hắn biết nàng vẫn đang do dự chuyện mà nàng giấu có nên nói với hắn hay không? Nhưng hiện tại hắn không quan tâm nữa hắn chỉ muốn nàng đừng khóc như vậy nữa thôi. . .
Lâm Thiên Y hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu lên nhìn Nhuệ Thừa Minh nhẹ giọng nói.
" Chàng đừng rời xa ta có được không? " nàng sợ . . . sợ nếu nàng nói ra hắn sẽ cảm thấy nàng quái dị mà rời xa nàng. . . nàng sợ . . . sợ mất đi hắn hơn bao giờ hết.
" Được ...được ... Ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi nàng... " Nhuệ Thừa Minh ôm chặt Lâm Thiên Y nói.
Lâm Thiên Y dụi dụi vào ngực Nhuệ Thừa Minh, cảm giác yên tâm hơn mới nhẹ giọng nỉ non nói.
" Chàng tin vào chuyện kiếp trước chứ? " không đợi Nhuệ Thừa Minh trả lời, Lâm Thiên Y lại nói.
" Kiếp trước ta không phải gả cho chàng, ta gả cho Âu Dương Chí. . . Kiếp trước ta không hạnh phúc như ở bên chàng, ta phải sống những tháng ngày đau thương. . . Lúc đầu mới thành thân ta vẫn luôn nghĩ hắn thật lòng yêu ta nhưng về sau chính là nhận ra ta đã sai lầm. . . hắn chỉ lợi dụng ta để có được thứ hắn muốn. . . để ta chính tay giết chết những người bên cạnh ta. . . Ngọc Nhi. . . Thập Thất. . . Thiên Y Các . . . ( Lúc mà Lâm Thiên Y chết nàng không biết Thập Thất và vài người Thiên Y Các còn sống quay lại báo thù nhé! ) và cả phụ thân mẫu thân ta. "
Dừng một chút Lâm Thiên Y nghẹn nhẹ nói.
" Không những thế, hắn còn ra tay tàn nhẫn giết chết con của hắn, cũng chính là con của ta. . . cuộc sống kiếp trước của ta như địa ngục chỉ vì nghe được lời ngon ngọt của hắn mà ta tin là thật.
Kiếp trước ta bỏ lỡ chàng... " bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của Nhuệ Thừa Minh đang nhìn chằm chằm nàng.
" Kiếp này ta nhất định không phạm vào sai lầm cũ. . . ta nhất định một lòng với chàng. . . " hít một hơi sâu lại nói.
" Kiếp trước, trước khi thành thân với hắn, mẫu thân ta rời đi. . . ta cứ nghĩ mẫu thân chán ghét ta đến hiện tại ta mới biết thì ra mẫu thân đi lên Kinh Thành chịu tội thay ta. . . " nhìn Nhuệ Thừa Minh một lúc lâu lại nói.
" Kiếp trước chàng bị thái tử hại chết, phụ hoàng thì do đau buồn quá độ cũng mất đi... Thái tử lên ngôi. . . " dừng một chút Lâm Thiên Y lại nói.
" Ta là Lâm Thiên Y của kiếp trước, năm tám tuổi bị đuối nước khi tỉnh lại thì ta cũng không biết chuyện gì xảy ra chỉ biết ta được quay lại năm ta tám tuổi thôi. "
Nhuệ Thừa Minh vẫn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Lâm Thiên Y, trong lòng Lâm Thiên Y lộp bộp, không nhịn được hốc mắt đỏ lên, ngồi dậy rời khỏi ngực Nhuệ Thừa Minh cúi đầu nói.
" Cứ đưa thư hòa ly cho ta, ta sẽ đi mà không trách... " Lâm Thiên Y định ngồi dậy rời đi thì Nhuệ Thừa Minh nắm tay kéo mạnh lại ôm chặt vào trong ngực hắn, mày hắn nhíu chặt nghiêm giọng nói.
" Nương tử đây là muốn đi đâu? "
Lâm Thiên Y mím môi lại, cảm thấy không dễ chịu gì nhưng thanh âm vẫn nghẹn ngào vang lên.
" Về lại Kinh Châu! " nàng còn nơi nào để đi ngoài Kinh Châu ra?
Nhuệ Thừa Minh nheo mắt lại nguy hiểm nói.
" Chúng ta có về phải cùng về! Ai đâu lại để nàng về một mình! "
" ... " Lâm Thiên Y cái gì cũng không nói, nàng đang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, không phải hắn không chấp nhận được sự thật này sao?
Nhuệ Thừa Minh nhìn Lâm Thiên Y ở trong ngực hắn ngây ngốc, hắn khẽ nói.
" Nàng đang suy nghĩ vớ vẫn cái gì đó? " dừng một chút lại nói.
" Chúng ta đã thành thân, nàng có muốn rời đi cũng phải dẫn theo ta đi! Chúng ta vĩnh viễn một đời một kiếp bên nhau... Nếu được chính ta cũng muốn ở bên kiếp sau hay kiếp sau nữa! "
Lâm Thiên Y ngây ngốc nhìn Nhuệ Thừa Minh cái gì cũng không nói, chỉ nhìn hắn một lúc lại oa oa khóc rống lên.
Nhuệ Thừa Minh luống cuống tay chân chỉ biết vỗ về Lâm Thiên Y khuyên nhủ.
" Đừng khóc , ngoan ngoan đừng khóc... " hắn không nghĩ tới Lâm Thiên Y lại khóc còn nhiều hơn mỗi lần gặp ác mộng. . . hắn càng không nghĩ tới nàng phải trải qua cuộc sống giữa hai kiếp như thế nào? Sống ở kiếp này lại phải đau buồn khổ sở của kiếp trước. . . rốt cuộc nàng làm sao chịu đựng được?
Nhìn Lâm Thiên Y trong lòng khóc nức nở, Nhuệ Thừa Minh tự nhủ... Kiếp trước chính ta tự bỏ lỡ nàng, không đến với nàng kịp nhưng kiếp này ta nhất định sẽ thay nàng gánh vác hết tất cả không để nàng phải chịu đựng. Ta sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp hay làm nàng đau thương như thế nữa. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.