Chương 69: Cam tâm tình nguyện
Tụ Lý Tiễn
04/12/2020
Tại một toà trúc lâu phát ra hào quang sáng rực ở Vô Nhai Sơn, trong
một căn phòng trúc, trên mặt tường treo ngọc cầm (đàn ngọc), trường
kiếm, tranh thư, dưới mặt đất bày biện bàn đọc sách, ghế tựa, bút mực
giấy nghiên,tất cả mọi thứ trên đều vẫn đang tỏa ra ánh sáng.
Thật không ngờ ngay cả mấy đồ vật không đáng chú ý đến trong căn phòng này đều là pháp khí.
Mặc dù mấy đồ vật này không có nhiều hiệu quả tấn công hay phòng thủ gì, nhưng chỉ một nơi mà có nhiều pháp khí như vậy thì cũng đủ chứng minh nội tình của chủ nhân căn phòng này kinh khủng như thế nào.
Chấp Nguyệt ngồi ở trong phòng,vuốt ve một bộ váy dài may từ mấy mảnh lụa màu hồng trắng trên tay, nhìn từ những đường khâu bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ người may bộ váy này có tay nghề cũng không tốt lắm.
Chấp Nguyệt hơi chút thất thần, trong đầu nàng bỗng chốc nhớ tới thời gian mấy tháng ở trong núi trước kia, rồi nàng lại nghĩ đến trận chiến ngày mai với Tô Tiểu Tiểu, nghĩ tới ngày Giang Vân Hạc bái nhập Tử Thần Tông, nàng cứ nghĩ miên miên man man rất nhiều.
Bỗng cấm chế bên ngoài trúc lâu rung động mạnh mẽ khiến Chấp Nguyệt bừng tỉnh, nàng hơi nhíu mày, rồi lại yếu ớt thở dài.
Nàng đã biết ai là người vừa tới, và cũng biết mục đích của đối phương là gì.
Đúng là từ đầu nàng không muốn cho đối phương đi vào,nhưng không ngờ người bên ngoài lại kiên nhẫn như vậy.
Cấm chế vừa mở ra,một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi mặc quần áo sặc sỡ,ánh mắt mang ý cười bước vào.
"Rất lâu không gặp Nguyệt tiên tử, nay ta tới cùng Nguyệt tiên tử ôn vài chuyện xưa. Đương nhiên, muội muội cũng đang rất hiếu kì, người có thể làm cho tiên tử rung động rốt cuộc bất phàm như thế nào?"
"Sau ngày mai, ngươi có thể gặp được hắn". Chấp Nguyệt biểu cảm dễ chịu, rồi lại trở về vẻ mặt lạnh lùng như trước, khiến cho mấy người đầu tiên gặp đều phải trầm trồ khen ngơi.
"A, vậy ta lại phải chờ mong rồi!" Thiếu nữ váy màu khẽ cười nói.
Sau đó giọng nàng lại nhanh chóng chuyển đổi: "Gần đây ta cũng nghe được không ít lời đồn, không biết tiên tử có hứng thú hay không?"
"Không liên quan gì tới ta". Chấp Nguyệt nói.
"Nếu là có quan hệ thì sao? Nghe nói gần đây yêu nữ kia có song tu cùng với một nam nhân, có vẻ hai người tình cảm mặn nồng, tình chàng ý thiếp, đi đâu cũng kề kề bên nhau".
Thần sắc Chấp Nguyệt ngày càng lạnh hơn: "Không liên quan gì tới ngươi."
"Cũng vì ta sợ tiên tử bị người ta lừa mà thôi". Thiếu nữ váy màu không nghĩ tới Chấp Nguyệt lại không khách khí như vậy, biểu cảm có chút gượng gạo.
"Ta cam tâm tình nguyện". Chấp Nguyệt nâng chén trà lên.
"Hơn nữa, coi như không có hắn, ta cũng sẽ không bao giờ chọn Đoạn Triết".
"Tiên tử hiểu lầm rồi. . ." Biểu cảm thiếu nữ váy màu càng thêm gượng gạo, nàng đang cố giấu đi vẻ tức giận. Nhưng vì Chấp Nguyệt cũng đã bưng trà tiễn khách, nên nàng cũng không còn cách nào để nói thêm nữa.
Sau khi đuổi thiếu nữ váy màu đi, Chấp Nguyệt khẽ lắc đầu, đây đã là lần thứ ba bọn hắn cử người tới.
Nhớ tới mục đích bẩn thỉu của bọn chúng, trong lòng Chấp Nguyệt lại chán ghét vô cùng.
Nhưng khi nghĩ đến Giang Vân Hạc, ánh mắt Chấp Nguyệt lại dịu dàng xuống.
Ngày đó hoàn cảnh trong núi như vậy, đối phương cũng coi như là quân tử đại trượng phu, nửa phần thất lễ cũng không có vượt qua, chỉ cần điểm này, bên ngoài liệu có mấy người có thể làm được?
Nhớ tới cái cảnh ngày hôm đó Tô Tiểu Tiểu xé nát quần áo của mình, rồi cảnh tượng mình đem Ngũ Uẩn Đồ cho Giang Vân Hạc nhìn, tự nhiên Chấp Nguyệt cảm thấy mặt mình có chút nóng bừng.
Đúng là chỉ khi vì tình mới làm như vậy.
Nhưng cũng phải làm như vậy thì mới biết được lòng người.
. . .
Giang Vân Hạc chuồn ra khỏi xe quan tài với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu vừa nói một câu kia, nàng lại chìm vào trầm tư, tròng mắt chuyển động không ngừng, chắc chắn là nàng đang không có chủ ý tốt đẹp gì.
Nhưng Giang Vân Hạc vừa mới đi vài bước bên ngoài thì hắn phát hiện ra chuyện, mọi người xung quanh đều đang nhìn mình bằng ánh mắt dùng ánh mắt hâm mộ nồng nhiệt.
Chính là loại "Ngước mắt nhìn núi cao, ngước mắt nhìn cảnh vật, tuy không thể với tới nhưng trong lòng vẫn luôn luôn hâm mộ".
Giang Vân Hạc yếu ớt thở dài, hiện giờ hắn rất mệt mỏi.
Hắn phải tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ.
Nếu có người hiểu hắn thì người đó sẽ biết hắn vui hay buồn, còn mấy kẻ không hiểu thì sẽ nói hắn có âm mưu!
"Ngươi bị đuổi ra ngoài?" Đồng Thanh Xuyên đứng bên người Giang Vân Hạc, ánh mắt hắn nhìn về phía xa.
Sau đó thì hắn "Ha ha ha" cười to ba tiếng.
"Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!"
"Mặc dù ngươi bị đuổi ra ngoài, Đồng Thanh Xuyên ta tuy là người nghĩa bạc vân thiên (*) nhưng cũng không cho ngươi ở nhờ đâu nhé! Cáo từ!"
Giang Vân Hạc: . . .
Tên điên này tới đây chỉ để nói vài câu vô nghĩa này sao ?
Ngươi muốn cho ta cảm giác một chút phẫn nộ như khi ăn phải giấm chua của lũ cẩu các ngươi?
Không thèm để ý tên đó, Giang Vân Hạc đưa tay vào trong tay áo, vuốt ve con cá nhỏ màu vàng kim, vừa rồi hắn rót linh khí vào con cá này thì phát hiện nó có hai hiệu quả, một là có thể hình thành một vòng bảo hộ, hai là có thể giúp hắn trốn khỏi nơi này.
Giang Vân Hạc đang suy nghĩ có nên vụng trộm chạy trốn hay không.
Bây giờ mà đi Tử Thần Tông chắc chắn không phải ý định tốt, trong cơ thể mình chính là trọng bảo Ngũ Uẩn Đồ, nếu tiến vào Tử Thần Tông, sợ rằng khó mà có thể tự mình tự chủ.
Hơn nữa, được sống tự do tự tại thì tốt biết bao nhiêu, không cần lo âu suy nghĩ, không cần phải kết hôn, cứ sống như vậy cho tới lúc xuống mồ.
Nếu như ngày trước mình còn cãi lộn với cha mẹ, hoặc là gây sự với những người khác sau đó chán ghét lẫn nhau, rồi biến sinh hoạt thường ngày thành một bãi nước lặng, còn bây giờ một bên thì phải truy cầu sức mạnh, bên còn lại thì phải bảo vệ thật tốt gia đình mình, nghĩ cho cùng thì mình vẫn cực khổ như vậy.
Cuộc sống của những người thường ngoài kia thật tốt, nhân sinh ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, chỉ cần hai mắt vừa nhắm, thì sẽ âm dương cách biệt, sau này mãi mãi không gặp lại.
Còn tu sĩ thì sao? Động một tí là có ngay mấy trăm năm tuổi thọ, hơn thì cả nghìn năm, nếu nghĩ lại thì bị người thường cho là khủng bố cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu phàm nhân chỉ ở yên bảy năm thì cũng đủ chán chết, nói gì đến tu sĩ bảy tám trăm năm.
Ngồi cẩn thận ở một chỗ, Giang Vân Hạc hồi ức lại vì cái gì mà hắn lại rơi vào tình trạng gượng gạo trước mắt này.
Nhưng càng nghĩ hắn lại càng thấy ủy khuất cho bản thân mình.
Rõ ràng là ta vì cứu ngươi một mạng, nhưng tại sao hiện tại ta lại rơi vào tình trạng này?
Càng ngày hắn càng cảm thấy nhân sinh. . . Thật đúng là một lời khó nói hết. . .
"Haiz. . ."
Nếu đến Tử Thần Tông thì có thể ủy khuất của mình cũng không giải quyết được, dù sao trọng bảo của Tử Thần Tông vẫn còn ở trong cơ thể mình, đến lúc đó nếu không nói chuyện bằng cảm tình, vậy thì họ sẽ nói bằng nắm đấm, chỉ cần bắt mình về nhốt ở trong lồng chờ mười tám năm sau lấy Ngũ Uẩn Đồ ra là xong.
Đến lúc đó sinh tử của mình không nói được rồi.
"Được rồi, đành phải đi một bước nhìn một bước thôi". Giang Vân Hạc nhìn ngó xung quanh.
Quả nhiên ở đây cao thủ nhiều như mây, cường giả như mưa, mặc dù không phải Hoa Môn đi đầy đất, nhưng Khí Hải cảnh cũng nhiều như chó chạy đầy đường, còn cả Hồng Hoa lão tổ là cường giả Tinh Cung cảnh kia nữa, mới nhìn mà đã khiến hắn giật bắn mình rồi.
Giờ mà muốn lén bỏ trốn đi thì khả năng thành công chắc chắn không lớn, ngược lại hậu quả còn rất nhiều.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, khi sương mù còn chưa tan hết.
Một tiếng cười hô hố vang lên:
"Ha ha ha ha ha ha, Tư Không tiểu tử, cho dù tám trăm năm nữa thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".
Một đại hắn trên mặt có hai hàng lông mày như nhỏ máu hạ xuống đỉnh núi cười to.
"Huyết Mi lão cẩu, hôm nay không phải lúc, ngày khác lại lĩnh giáo". Một âm thanh khác hướng về một đỉnh núi khác bỏ chạy.
"Gặp qua lão tổ". Đệ tử Ẩm Huyết Tông đến trước mặt đại hán nhao nhao chào.
"Ừ, lão tổ trấn giữ cho các ngươi, các ngươi giết được thì giết hết, ra uy phong Ẩm Huyết Tông ta, để cho bọn ngụy quân tử tự xưng chính đạo kia được kiến thức một chút". Đại hán cười to nói.
"Đúng!"
"Huyết Mi chân nhân trước sau vẫn là một người tính khí nóng nảy nhỉ!" Một âm thanh mềm mại của nữ tử khác truyền đến.
"Phi, ngươi Quỷ Kiến Sầu này cũng không cảm thấy ngại còn nói ta?" Huyết Mi chân nhân nhổ ngụm nước bọt.
Sau âm thanh, trên không trung một mỹ phụ mặc trường bào xanh biếc hạ xuống, trên trán nàng có một nốt ruồi son, nhan sắc mặn mà, phong tình
vạn chủng.
"Hảo sư điệt của ta đâu? Ta nghe nói nàng cũng tới thì phải?"
"Sư thúc! Ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi!" Một thân ảnh màu lam xuất hiện trước mặt mỹ phụ.
Giang Vân Hạc nháy mắt mấy cái, đây chính là sư trưởng của Tô Tiểu Tiểu?
Vì sao hắn luôn cảm thấy Tô Tiểu Tiểu nói muốn người ta chết nhỉ?
"Nghe nói hảo sư điệt của ta cuối cùng lại không chịu nổi cô đơn, biết đoạt nam nhân rồi? Có muốn sư thúc đưa cho ngươi hai người không?" Ánh mắt mỹ phụ liếc nhìn người ở trong sân, thản nhiên cười nói.
Nhưng những người bị nàng để mắt tới đều vô ý thức đưa mắt nhìn sang nơi khác.
"Sư điệt nào ở dám so sánh với sư thúc càng già càng dẻo dai đâu". Tô Tiểu Tiểu cười nói nhẹ nhàng như đâm chọc đao nhỏ.
Giang Vân Hạc hít vào một ngụm khí lạnh.
"Các ngươi có thể đừng ở kia cười nói nhẹ nhàng mà chọc ngoáy lẫn nhau được không, làm ta nổi da gà".
Giang Vân Hạc lần theo âm thanh cuối cùng thì nhìn thấy Hồng Hoa lão tổ.
Vốn hắn cho rằng lão sẽ là một cường giả mặc áo hồng cao to vạm vỡ, mặt gốc râu cằm.
Nhưng trên thực tế lão lại là một thanh niên rất tuấn tú, nhìn thì có chút bê đê, duy chỉ có mỗi áo hồng kia là giống Giang Vân Hạc suy nghĩ.
"Năm nay là chúng ta có mấy người tới? Bắt đầu ngay đi".
"Không cần vội, người của triều đình cũng sẽ tới". Mỹ phụ nói.
"Chờ bọn hắn làm gì, mỗi lần đều phái người đến gặp, nhưng chỉ là muốn nhìn thực lực các tông môn một chút". Huyết Mi chân nhân khinh thường nói.
"Không thể so đo và để ý tới bọn hắn". Hồng Hoa lão tổ vung tay áo một cái, mây mù giữa hai ngọn núi toàn bộ bị cuốn bay.
Mây mù tan, lộ ra bóng người từ hai đỉnh núi tới sườn núi, phải có tới sáu bảy ngàn tu sĩ, rất là hùng vĩ.
"Chư vị đồng đạo, lưỡng đạo đấu kiếm, ba mươi năm một lần, giờ đây người đã đủ thì nên bắt đầu đi. Có thù hận gì, đều lên đài giải quyết. Sống
hay chết, không trách người được!"
"Nếu đạo hữu đã nóng vội, thì bắt đầu đi." Trên núi đối diện truyền tới âm thanh của một lão giả.
Vừa dứt lời, vô số bùa chú đã bay lên đầy trời, từ không trung trải ra một con đường, một giây Chấp Nguyệt cũng không đợi, nhanh chóng muốn hạ xuống đấu tràng.
Không ít người đều quét ánh mắt về phía Tô Tiểu Tiểu, rồi lại quét về phía Giang Vân Hạc.
Nhưng mà lúc này lại truyền tới một âm thanh từ chân trời: "Tô Tiểu Tiểu, đem người giao ra đây cho ta!"
Thật không ngờ ngay cả mấy đồ vật không đáng chú ý đến trong căn phòng này đều là pháp khí.
Mặc dù mấy đồ vật này không có nhiều hiệu quả tấn công hay phòng thủ gì, nhưng chỉ một nơi mà có nhiều pháp khí như vậy thì cũng đủ chứng minh nội tình của chủ nhân căn phòng này kinh khủng như thế nào.
Chấp Nguyệt ngồi ở trong phòng,vuốt ve một bộ váy dài may từ mấy mảnh lụa màu hồng trắng trên tay, nhìn từ những đường khâu bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ người may bộ váy này có tay nghề cũng không tốt lắm.
Chấp Nguyệt hơi chút thất thần, trong đầu nàng bỗng chốc nhớ tới thời gian mấy tháng ở trong núi trước kia, rồi nàng lại nghĩ đến trận chiến ngày mai với Tô Tiểu Tiểu, nghĩ tới ngày Giang Vân Hạc bái nhập Tử Thần Tông, nàng cứ nghĩ miên miên man man rất nhiều.
Bỗng cấm chế bên ngoài trúc lâu rung động mạnh mẽ khiến Chấp Nguyệt bừng tỉnh, nàng hơi nhíu mày, rồi lại yếu ớt thở dài.
Nàng đã biết ai là người vừa tới, và cũng biết mục đích của đối phương là gì.
Đúng là từ đầu nàng không muốn cho đối phương đi vào,nhưng không ngờ người bên ngoài lại kiên nhẫn như vậy.
Cấm chế vừa mở ra,một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi mặc quần áo sặc sỡ,ánh mắt mang ý cười bước vào.
"Rất lâu không gặp Nguyệt tiên tử, nay ta tới cùng Nguyệt tiên tử ôn vài chuyện xưa. Đương nhiên, muội muội cũng đang rất hiếu kì, người có thể làm cho tiên tử rung động rốt cuộc bất phàm như thế nào?"
"Sau ngày mai, ngươi có thể gặp được hắn". Chấp Nguyệt biểu cảm dễ chịu, rồi lại trở về vẻ mặt lạnh lùng như trước, khiến cho mấy người đầu tiên gặp đều phải trầm trồ khen ngơi.
"A, vậy ta lại phải chờ mong rồi!" Thiếu nữ váy màu khẽ cười nói.
Sau đó giọng nàng lại nhanh chóng chuyển đổi: "Gần đây ta cũng nghe được không ít lời đồn, không biết tiên tử có hứng thú hay không?"
"Không liên quan gì tới ta". Chấp Nguyệt nói.
"Nếu là có quan hệ thì sao? Nghe nói gần đây yêu nữ kia có song tu cùng với một nam nhân, có vẻ hai người tình cảm mặn nồng, tình chàng ý thiếp, đi đâu cũng kề kề bên nhau".
Thần sắc Chấp Nguyệt ngày càng lạnh hơn: "Không liên quan gì tới ngươi."
"Cũng vì ta sợ tiên tử bị người ta lừa mà thôi". Thiếu nữ váy màu không nghĩ tới Chấp Nguyệt lại không khách khí như vậy, biểu cảm có chút gượng gạo.
"Ta cam tâm tình nguyện". Chấp Nguyệt nâng chén trà lên.
"Hơn nữa, coi như không có hắn, ta cũng sẽ không bao giờ chọn Đoạn Triết".
"Tiên tử hiểu lầm rồi. . ." Biểu cảm thiếu nữ váy màu càng thêm gượng gạo, nàng đang cố giấu đi vẻ tức giận. Nhưng vì Chấp Nguyệt cũng đã bưng trà tiễn khách, nên nàng cũng không còn cách nào để nói thêm nữa.
Sau khi đuổi thiếu nữ váy màu đi, Chấp Nguyệt khẽ lắc đầu, đây đã là lần thứ ba bọn hắn cử người tới.
Nhớ tới mục đích bẩn thỉu của bọn chúng, trong lòng Chấp Nguyệt lại chán ghét vô cùng.
Nhưng khi nghĩ đến Giang Vân Hạc, ánh mắt Chấp Nguyệt lại dịu dàng xuống.
Ngày đó hoàn cảnh trong núi như vậy, đối phương cũng coi như là quân tử đại trượng phu, nửa phần thất lễ cũng không có vượt qua, chỉ cần điểm này, bên ngoài liệu có mấy người có thể làm được?
Nhớ tới cái cảnh ngày hôm đó Tô Tiểu Tiểu xé nát quần áo của mình, rồi cảnh tượng mình đem Ngũ Uẩn Đồ cho Giang Vân Hạc nhìn, tự nhiên Chấp Nguyệt cảm thấy mặt mình có chút nóng bừng.
Đúng là chỉ khi vì tình mới làm như vậy.
Nhưng cũng phải làm như vậy thì mới biết được lòng người.
. . .
Giang Vân Hạc chuồn ra khỏi xe quan tài với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu vừa nói một câu kia, nàng lại chìm vào trầm tư, tròng mắt chuyển động không ngừng, chắc chắn là nàng đang không có chủ ý tốt đẹp gì.
Nhưng Giang Vân Hạc vừa mới đi vài bước bên ngoài thì hắn phát hiện ra chuyện, mọi người xung quanh đều đang nhìn mình bằng ánh mắt dùng ánh mắt hâm mộ nồng nhiệt.
Chính là loại "Ngước mắt nhìn núi cao, ngước mắt nhìn cảnh vật, tuy không thể với tới nhưng trong lòng vẫn luôn luôn hâm mộ".
Giang Vân Hạc yếu ớt thở dài, hiện giờ hắn rất mệt mỏi.
Hắn phải tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ.
Nếu có người hiểu hắn thì người đó sẽ biết hắn vui hay buồn, còn mấy kẻ không hiểu thì sẽ nói hắn có âm mưu!
"Ngươi bị đuổi ra ngoài?" Đồng Thanh Xuyên đứng bên người Giang Vân Hạc, ánh mắt hắn nhìn về phía xa.
Sau đó thì hắn "Ha ha ha" cười to ba tiếng.
"Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!"
"Mặc dù ngươi bị đuổi ra ngoài, Đồng Thanh Xuyên ta tuy là người nghĩa bạc vân thiên (*) nhưng cũng không cho ngươi ở nhờ đâu nhé! Cáo từ!"
Giang Vân Hạc: . . .
Tên điên này tới đây chỉ để nói vài câu vô nghĩa này sao ?
Ngươi muốn cho ta cảm giác một chút phẫn nộ như khi ăn phải giấm chua của lũ cẩu các ngươi?
Không thèm để ý tên đó, Giang Vân Hạc đưa tay vào trong tay áo, vuốt ve con cá nhỏ màu vàng kim, vừa rồi hắn rót linh khí vào con cá này thì phát hiện nó có hai hiệu quả, một là có thể hình thành một vòng bảo hộ, hai là có thể giúp hắn trốn khỏi nơi này.
Giang Vân Hạc đang suy nghĩ có nên vụng trộm chạy trốn hay không.
Bây giờ mà đi Tử Thần Tông chắc chắn không phải ý định tốt, trong cơ thể mình chính là trọng bảo Ngũ Uẩn Đồ, nếu tiến vào Tử Thần Tông, sợ rằng khó mà có thể tự mình tự chủ.
Hơn nữa, được sống tự do tự tại thì tốt biết bao nhiêu, không cần lo âu suy nghĩ, không cần phải kết hôn, cứ sống như vậy cho tới lúc xuống mồ.
Nếu như ngày trước mình còn cãi lộn với cha mẹ, hoặc là gây sự với những người khác sau đó chán ghét lẫn nhau, rồi biến sinh hoạt thường ngày thành một bãi nước lặng, còn bây giờ một bên thì phải truy cầu sức mạnh, bên còn lại thì phải bảo vệ thật tốt gia đình mình, nghĩ cho cùng thì mình vẫn cực khổ như vậy.
Cuộc sống của những người thường ngoài kia thật tốt, nhân sinh ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, chỉ cần hai mắt vừa nhắm, thì sẽ âm dương cách biệt, sau này mãi mãi không gặp lại.
Còn tu sĩ thì sao? Động một tí là có ngay mấy trăm năm tuổi thọ, hơn thì cả nghìn năm, nếu nghĩ lại thì bị người thường cho là khủng bố cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu phàm nhân chỉ ở yên bảy năm thì cũng đủ chán chết, nói gì đến tu sĩ bảy tám trăm năm.
Ngồi cẩn thận ở một chỗ, Giang Vân Hạc hồi ức lại vì cái gì mà hắn lại rơi vào tình trạng gượng gạo trước mắt này.
Nhưng càng nghĩ hắn lại càng thấy ủy khuất cho bản thân mình.
Rõ ràng là ta vì cứu ngươi một mạng, nhưng tại sao hiện tại ta lại rơi vào tình trạng này?
Càng ngày hắn càng cảm thấy nhân sinh. . . Thật đúng là một lời khó nói hết. . .
"Haiz. . ."
Nếu đến Tử Thần Tông thì có thể ủy khuất của mình cũng không giải quyết được, dù sao trọng bảo của Tử Thần Tông vẫn còn ở trong cơ thể mình, đến lúc đó nếu không nói chuyện bằng cảm tình, vậy thì họ sẽ nói bằng nắm đấm, chỉ cần bắt mình về nhốt ở trong lồng chờ mười tám năm sau lấy Ngũ Uẩn Đồ ra là xong.
Đến lúc đó sinh tử của mình không nói được rồi.
"Được rồi, đành phải đi một bước nhìn một bước thôi". Giang Vân Hạc nhìn ngó xung quanh.
Quả nhiên ở đây cao thủ nhiều như mây, cường giả như mưa, mặc dù không phải Hoa Môn đi đầy đất, nhưng Khí Hải cảnh cũng nhiều như chó chạy đầy đường, còn cả Hồng Hoa lão tổ là cường giả Tinh Cung cảnh kia nữa, mới nhìn mà đã khiến hắn giật bắn mình rồi.
Giờ mà muốn lén bỏ trốn đi thì khả năng thành công chắc chắn không lớn, ngược lại hậu quả còn rất nhiều.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, khi sương mù còn chưa tan hết.
Một tiếng cười hô hố vang lên:
"Ha ha ha ha ha ha, Tư Không tiểu tử, cho dù tám trăm năm nữa thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".
Một đại hắn trên mặt có hai hàng lông mày như nhỏ máu hạ xuống đỉnh núi cười to.
"Huyết Mi lão cẩu, hôm nay không phải lúc, ngày khác lại lĩnh giáo". Một âm thanh khác hướng về một đỉnh núi khác bỏ chạy.
"Gặp qua lão tổ". Đệ tử Ẩm Huyết Tông đến trước mặt đại hán nhao nhao chào.
"Ừ, lão tổ trấn giữ cho các ngươi, các ngươi giết được thì giết hết, ra uy phong Ẩm Huyết Tông ta, để cho bọn ngụy quân tử tự xưng chính đạo kia được kiến thức một chút". Đại hán cười to nói.
"Đúng!"
"Huyết Mi chân nhân trước sau vẫn là một người tính khí nóng nảy nhỉ!" Một âm thanh mềm mại của nữ tử khác truyền đến.
"Phi, ngươi Quỷ Kiến Sầu này cũng không cảm thấy ngại còn nói ta?" Huyết Mi chân nhân nhổ ngụm nước bọt.
Sau âm thanh, trên không trung một mỹ phụ mặc trường bào xanh biếc hạ xuống, trên trán nàng có một nốt ruồi son, nhan sắc mặn mà, phong tình
vạn chủng.
"Hảo sư điệt của ta đâu? Ta nghe nói nàng cũng tới thì phải?"
"Sư thúc! Ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi!" Một thân ảnh màu lam xuất hiện trước mặt mỹ phụ.
Giang Vân Hạc nháy mắt mấy cái, đây chính là sư trưởng của Tô Tiểu Tiểu?
Vì sao hắn luôn cảm thấy Tô Tiểu Tiểu nói muốn người ta chết nhỉ?
"Nghe nói hảo sư điệt của ta cuối cùng lại không chịu nổi cô đơn, biết đoạt nam nhân rồi? Có muốn sư thúc đưa cho ngươi hai người không?" Ánh mắt mỹ phụ liếc nhìn người ở trong sân, thản nhiên cười nói.
Nhưng những người bị nàng để mắt tới đều vô ý thức đưa mắt nhìn sang nơi khác.
"Sư điệt nào ở dám so sánh với sư thúc càng già càng dẻo dai đâu". Tô Tiểu Tiểu cười nói nhẹ nhàng như đâm chọc đao nhỏ.
Giang Vân Hạc hít vào một ngụm khí lạnh.
"Các ngươi có thể đừng ở kia cười nói nhẹ nhàng mà chọc ngoáy lẫn nhau được không, làm ta nổi da gà".
Giang Vân Hạc lần theo âm thanh cuối cùng thì nhìn thấy Hồng Hoa lão tổ.
Vốn hắn cho rằng lão sẽ là một cường giả mặc áo hồng cao to vạm vỡ, mặt gốc râu cằm.
Nhưng trên thực tế lão lại là một thanh niên rất tuấn tú, nhìn thì có chút bê đê, duy chỉ có mỗi áo hồng kia là giống Giang Vân Hạc suy nghĩ.
"Năm nay là chúng ta có mấy người tới? Bắt đầu ngay đi".
"Không cần vội, người của triều đình cũng sẽ tới". Mỹ phụ nói.
"Chờ bọn hắn làm gì, mỗi lần đều phái người đến gặp, nhưng chỉ là muốn nhìn thực lực các tông môn một chút". Huyết Mi chân nhân khinh thường nói.
"Không thể so đo và để ý tới bọn hắn". Hồng Hoa lão tổ vung tay áo một cái, mây mù giữa hai ngọn núi toàn bộ bị cuốn bay.
Mây mù tan, lộ ra bóng người từ hai đỉnh núi tới sườn núi, phải có tới sáu bảy ngàn tu sĩ, rất là hùng vĩ.
"Chư vị đồng đạo, lưỡng đạo đấu kiếm, ba mươi năm một lần, giờ đây người đã đủ thì nên bắt đầu đi. Có thù hận gì, đều lên đài giải quyết. Sống
hay chết, không trách người được!"
"Nếu đạo hữu đã nóng vội, thì bắt đầu đi." Trên núi đối diện truyền tới âm thanh của một lão giả.
Vừa dứt lời, vô số bùa chú đã bay lên đầy trời, từ không trung trải ra một con đường, một giây Chấp Nguyệt cũng không đợi, nhanh chóng muốn hạ xuống đấu tràng.
Không ít người đều quét ánh mắt về phía Tô Tiểu Tiểu, rồi lại quét về phía Giang Vân Hạc.
Nhưng mà lúc này lại truyền tới một âm thanh từ chân trời: "Tô Tiểu Tiểu, đem người giao ra đây cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.