Chương 122: Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường
Tụ Lý Tiễn
04/12/2020
Ban đêm, sau khi Giang Vân Hạc trở về phòng, Chấp Nguyệt nhận được truyền tin từ Ninh Vân gửi đến.
So với những điều Giang Vân Hạc nói không sai biệt lắm, nhưng dù gì hắn cũng đã nói qua một lần, đồng thời chính nàng cũng không hiểu rõ là tình huống ra sao, cho nên nàng tin tưởng.
Dù sao thời điểm đó Tô Tiểu Tiểu cũng có mặt.
Chấp Nguyệt ngồi ở đó khá lâu, trên khuôn mặt lạnh lẽo hiếm thấy có một chút sầu lo.
"Mộng Nữ. . ." Chấp Nguyệt nhìn mặt trăng trên bầu trời, trong miệng thì thào nói nhỏ.
Loạn trong giặc ngoài, chính là như vậy.
Chấp Nguyệt chưa từng nghĩ tới, chính nàng lại bởi vì một người nam nhân mà ưu sầu, có khi ngẫm lại, cũng rất kỳ diệu.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu.
Tựa như Giang Vân Hạc nói vậy.
Ngọt bùi đắng cay, đều ở trong đó.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm.
Trác Như Mộng ngươi làm như thế, là để cho ta xem? Cố ý để ta biết? Ngươi muốn ta làm như thế nào?
Khóe miệng Chấp Nguyệt nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Mặc dù cái gì nàng cũng đều không thích tranh, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không tranh.
Cả đời này mặc dù ta không có tranh qua cái gì, nhưng một khi đã là của ta, thì chính là của ta, các ngươi không thể cướp!
……
Ngày thứ hai, thời điểm Giang Vân Hạc nhìn thấy Chấp Nguyệt, hắn nheo nheo con mắt.
"Thế nào?" Chấp Nguyệt ngẩng đầu, lộ ra biểu tình dò hỏi.
"Luôn cảm thấy như ở nơi nào đó có chút không giống." Giang Vân Hạc một tay xoa xoa gốc cằm, nhìn Chấp Nguyệt như có điều suy nghĩ.
"Chỗ nào không giống?" Chấp Nguyệt tới trước người Giang Vân Hạc, giúp hắn chỉnh lại cổ áo, sau đó lui lại một bước nhìn lại một chút, khẽ gật đầu.
Quả nhiên không giống.
Giang Vân Hạc thầm nghĩ.
Chỉ một cử chỉ này, Giang Vân Hạc liền phát hiện.
Khó trách hôm nay hắn cảm thấy không giống nhau, lúc trước Chấp Nguyệt luôn mang đến cho hắn một cảm giác như là người trong tranh, hay nói đơn giản là giống với tiên nữ bên trong Nguyệt Cung vậy, rất ít khi nàng để ý sự tình, luôn thuần khiết lạnh lùng không gần người Khác.
Nhưng hôm nay vừa nhìn nàng, hắn liền cảm thấy tươi mới hơn rất nhiều, có chút xíu khác biệt.
"Thực ra không có gì không giống, ngươi lúc nào cũng đều xinh đẹp như vậy!" Giang Vân Hạc mặt tươi cười nói.
"Nói đến mới nhớ, hôm qua ta còn chưa hỏi, đây là cái gì?" Chấp Nguyệt chỉ vào tẩu thuốc bên hông Giang Vân Hạc hỏi.
"Một đồ vật nhỏ." Giang Vân Hạc phối hợp móc ra lấp đầy tĩnh thất mê hương rồi rít một hơi.
"Tĩnh thất mê hương?" Chấp Nguyệt vừa nghe mùi, liền phân biệt ra hương khí.
"Ngươi cũng biết?" Giang Vân Hạc cười hỏi, ngón tay hắn xoa xoa nhóm lửa, hương hoa lập tức bay khắp phòng.
"Rất nhiều tu sĩ ưa thích, Nhị sư muội cũng ưa thích, cho nên đối với ta mùi vị kia rất quen thuộc. Nhưng cách dùng của nàng lại không giống với ngươi, nàng thường thường sẽ ăn trực tiếp thất mê hương, mỗi lần một đóa."
Chấp Nguyệt cũng có chút hiếu kỳ, dù sao Giang Vân Hạc sử dụng phân lượng cực ít, mà lại là hoa, lá hỗn hợp cùng một chỗ.
"Nhưng làm sao ngươi lại thích những thứ này?"
"Đại khái như là hoài niệm vậy, quê hương của ta cũng có một thứ tương tự, gọi là thuốc lá. Mà cái tĩnh thất mê hương này dùng cánh hoa cùng lá cây điều phối chút ít, liền có thể tạo ra hương hoa thoải mái, tính toán một đóa hoa có thể để ta dùng tới một tháng." Giang Vân Hạc không nghĩ tới nhị sư tỷ vậy mà cũng ưa thích thứ này.
Hơn nữa nếu một lần sử dụng một đóa hoa, đã có thể sinh ra ảo giác yếu ớt.
Đó cũng không phải thói quen tốt.
Về phần hắn, những cái này cũng không quan trọng.
Có câu nói rất hay, bất kể liều lượng hay độc tính, cuối cùng vẫn là đang đùa giỡn với côn đồ.
Bản thân hắn chỉ ưa thích loại cảm giác rít thuốc, mặt khác cũng ưa thích hương hoa của tĩnh thất mê hương mà thôi, mỗi lần sử dụng một chút, người bình thường đều có ít nhiều cảm giác.
Chấp Nguyệt kéo tay Giang Vân Hạc qua, lôi kéo hắn đi đi dạo bên trong Linh Cơ Viện.
Tay Chấp Nguyệt hơi lạnh, nhưng rất mềm, làn da rất tốt, giống như là ôn ngọc.
Giang Vân Hạc cong ngón trỏ lên cáo tại lòng bàn tay Chấp Nguyệt một cái, Chấp Nguyệt liền quay đầu lại nhìn hắn.
"Chờ một chút." Giang Vân Hạc lấy xuống một mảnh cánh hoa, đặt ở chóp mũi hít hà, rồi xoay người lại cài lên mái tóc của Chấp Nguyệt.
Nguyên bản Bùi Âm đang tựa lưng bên cửa sổ thưởng thức ánh nắng bên ngoài sân, tận hưởng cảm giác bình yên theo năm tháng.
Sau đó liền thấy hai người dắt tay nhau đi dạo, Giang Vân Hạc cài cánh hoa lên mái tóc Chấp Nguyệt, trên mặt hai người đều là cái loại ngọt ngào "Luyến gian tình nhiệt" kia.
Trên mặt Chấp Nguyệt mặc dù chỉ là nụ cười nhạt, nhưng lại như đang tỏa nắng.
Từ trước tới giờ đều chưa có gặp qua dạng nụ cười này trên mặt nàng.
Đồng thời Bùi Âm cảm giác được trên mặt mình đang hiện lên vẻ ác ý.
"Ta nói các ngươi cũng nên chiếu cố nhân sĩ độc thân chúng ta một chút có được hay không?" Bùi Âm ngáp dài một cái.
Nhưng trong lòng lại thầm nhủ, hai người này cũng rất xứng đôi.
"Nhị sư tỷ!" Giang Vân Hạc phất phất tay.
Buổi chiều, tại một chỗ của Linh Cơ Viện, Giang Vân Hạc giữ hai gốc cây treo hai cái võng, cùng Chấp Nguyệt nằm ở phía trên đọc sách, thỉnh thoảng hắn lại đẩy cái võng kế bên một cái, liền đem Chấp Nguyệt đung đưa đung đưa, thời điểm hạ xuống lại đụng hắn đung đưa theo.
Dù sao đụng một cái cũng không đau.
Những lúc như vậy, Chấp Nguyệt sẽ đóng sách lại, quay đầu nhìn Giang Vân Hà với đôi mắt trong veo.
Sau một lúc lâu, nàng lại quay đầu lại tiếp tục xem sách.
Sau đó Giang Vân Hạc lại đẩy nàng.
Cả buổi chiều, hai người làm đi làm lại không biết mệt.
Rất nhanh đã đến chạng vạng tối, Giang Vân Hạc trực tiếp đem sách chụp trên mặt, đối với cuộc sống như vậy, hắn cũng đã rất hài lòng.
Trường sinh sao. . . Nên giống như này mới đúng.
Mỗi ngày chém chém giết giết, có gì thú vị?
Mấy người kia não thật sự là có bệnh!
"Mùi vị chua của người đang yêu." Ninh Vân đi qua ngẫu nhiên nhìn thấy, vội vàng bước nhanh đi qua.
Chua quá rồi!
Còn những người hầu khác, cũng không dám tới gần quấy rầy hai người.
Qua vài ngày liên tiếp, Giang Vân Hạc đã xác định không thể nghi ngờ, Chấp Nguyệt quả thật có chút ít biến hóa.
Từ sau khi mình nói với nàng về chuyện của Mộng Nữ.
Hình như vào thời điểm lúc hai người sống chung, Chấp Nguyệt càng ngày càng chủ động hơn, cũng càng thêm hòa hợp.
Dù sao lấy cái tính tình kia của Chấp Nguyệt, cũng như Giang Vân Hạc, giống như thay cái người khác vậy, không có mấy ngày liền hạ nhiệt độ từ 90 xuống tới 30.
"Nhưng hình như không đúng lắm." Ban đêm, Giang Vân Hạc ngồi phía trước cửa sổ, hai cái chân khoác lên trên bệ cửa, ghế tựa đung đưa lên xuống, trong tay bưng tẩu thuốc, hương hoa dễ chịu.
Hút lên một ngụm, lại thở ra một hơi.
“Chấp Nguyệt ngày hôm nay, lại làm cho ta có chút động tâm. Như vậy cũng không tốt lắm, nếu lại tiếp tục như thế, gần nhau lâu ngày sinh tình chắc cũng không xa, hay là sớm chạy trốn một chút, hạ nhiệt một chút mới tốt."
"Hôm đó hình như Chấp Nguyệt có nhắc đến Vĩnh Thành, không biết ở đó đã phát sinh cái sự tình gì, nhưng Vĩnh Thành hình như là một quận thành, chắc ta phải xin đi qua nhìn một chút."
"Ngày mai tìm Chấp Nguyệt hỏi một chút."
Ngày hôm sau, hai người lại nằm trên võng đọc sách cả ngày.
"Khục, không thể trầm mê sắc đẹp, ngày mai ta nhất định phải hỏi một chút sự tình của Vĩnh Châu ."
Ngày thứ ba, hai người lại nằm trên võng đọc sách cả một ngày.
". . ."
Giang Vân Hạc lần nữa gác hai chân lên bệ cửa sổ, ghế tựa lại đung đưa lên xuống, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, mặt phiền muộn.
Học Hải Vô Nhai (Biển học vô tận). . .Mấy quyển sách này thật là đẹp mắt!
Mấy ngày nay luôn luôn đọc sách, không thể như thế được, nam nhi chí tại bốn phương, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.
Ngày thứ tư, hai người không còn ở trên võng đọc sách nữa —— trời mưa.
Chấp Nguyệt kéo Giang Vân Hạc, tựa lưng vào nhau ngồi trên bệ cửa sổ đọc sách, giống như kappa. (edit: cái logo đồ thể thao Kappa là 1 nam, 1 nữ ngồi tựa lưng)
Như vậy, hai người có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập, một loại cảm giác ấm áp cứ thế chảy xuôi trong lòng hai người.
"Thật chua!" Nơi xa phía trước cửa sổ có mấy người đang ngắm mưa, nhìn thấy hai người này chỉ biết bất lực một trận.
Hai ngươi có thể đừng mỗi ngày ở trong Linh Cơ Viện lắc lư qua lại hay không?
Có thể để ý tâm tình của người khác một chút được không?
Vốn cho rằng hôm nay trời mưa, sẽ không thấy được.
Kết quả ngẩng đầu một cái, lại ngồi ngay tại trên đầu.
Còn nữa, cái cửa sổ này làm lớn như thế để làm gì?
So với những điều Giang Vân Hạc nói không sai biệt lắm, nhưng dù gì hắn cũng đã nói qua một lần, đồng thời chính nàng cũng không hiểu rõ là tình huống ra sao, cho nên nàng tin tưởng.
Dù sao thời điểm đó Tô Tiểu Tiểu cũng có mặt.
Chấp Nguyệt ngồi ở đó khá lâu, trên khuôn mặt lạnh lẽo hiếm thấy có một chút sầu lo.
"Mộng Nữ. . ." Chấp Nguyệt nhìn mặt trăng trên bầu trời, trong miệng thì thào nói nhỏ.
Loạn trong giặc ngoài, chính là như vậy.
Chấp Nguyệt chưa từng nghĩ tới, chính nàng lại bởi vì một người nam nhân mà ưu sầu, có khi ngẫm lại, cũng rất kỳ diệu.
Cái cảm giác này rất kỳ diệu.
Tựa như Giang Vân Hạc nói vậy.
Ngọt bùi đắng cay, đều ở trong đó.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm.
Trác Như Mộng ngươi làm như thế, là để cho ta xem? Cố ý để ta biết? Ngươi muốn ta làm như thế nào?
Khóe miệng Chấp Nguyệt nhếch lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Mặc dù cái gì nàng cũng đều không thích tranh, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không tranh.
Cả đời này mặc dù ta không có tranh qua cái gì, nhưng một khi đã là của ta, thì chính là của ta, các ngươi không thể cướp!
……
Ngày thứ hai, thời điểm Giang Vân Hạc nhìn thấy Chấp Nguyệt, hắn nheo nheo con mắt.
"Thế nào?" Chấp Nguyệt ngẩng đầu, lộ ra biểu tình dò hỏi.
"Luôn cảm thấy như ở nơi nào đó có chút không giống." Giang Vân Hạc một tay xoa xoa gốc cằm, nhìn Chấp Nguyệt như có điều suy nghĩ.
"Chỗ nào không giống?" Chấp Nguyệt tới trước người Giang Vân Hạc, giúp hắn chỉnh lại cổ áo, sau đó lui lại một bước nhìn lại một chút, khẽ gật đầu.
Quả nhiên không giống.
Giang Vân Hạc thầm nghĩ.
Chỉ một cử chỉ này, Giang Vân Hạc liền phát hiện.
Khó trách hôm nay hắn cảm thấy không giống nhau, lúc trước Chấp Nguyệt luôn mang đến cho hắn một cảm giác như là người trong tranh, hay nói đơn giản là giống với tiên nữ bên trong Nguyệt Cung vậy, rất ít khi nàng để ý sự tình, luôn thuần khiết lạnh lùng không gần người Khác.
Nhưng hôm nay vừa nhìn nàng, hắn liền cảm thấy tươi mới hơn rất nhiều, có chút xíu khác biệt.
"Thực ra không có gì không giống, ngươi lúc nào cũng đều xinh đẹp như vậy!" Giang Vân Hạc mặt tươi cười nói.
"Nói đến mới nhớ, hôm qua ta còn chưa hỏi, đây là cái gì?" Chấp Nguyệt chỉ vào tẩu thuốc bên hông Giang Vân Hạc hỏi.
"Một đồ vật nhỏ." Giang Vân Hạc phối hợp móc ra lấp đầy tĩnh thất mê hương rồi rít một hơi.
"Tĩnh thất mê hương?" Chấp Nguyệt vừa nghe mùi, liền phân biệt ra hương khí.
"Ngươi cũng biết?" Giang Vân Hạc cười hỏi, ngón tay hắn xoa xoa nhóm lửa, hương hoa lập tức bay khắp phòng.
"Rất nhiều tu sĩ ưa thích, Nhị sư muội cũng ưa thích, cho nên đối với ta mùi vị kia rất quen thuộc. Nhưng cách dùng của nàng lại không giống với ngươi, nàng thường thường sẽ ăn trực tiếp thất mê hương, mỗi lần một đóa."
Chấp Nguyệt cũng có chút hiếu kỳ, dù sao Giang Vân Hạc sử dụng phân lượng cực ít, mà lại là hoa, lá hỗn hợp cùng một chỗ.
"Nhưng làm sao ngươi lại thích những thứ này?"
"Đại khái như là hoài niệm vậy, quê hương của ta cũng có một thứ tương tự, gọi là thuốc lá. Mà cái tĩnh thất mê hương này dùng cánh hoa cùng lá cây điều phối chút ít, liền có thể tạo ra hương hoa thoải mái, tính toán một đóa hoa có thể để ta dùng tới một tháng." Giang Vân Hạc không nghĩ tới nhị sư tỷ vậy mà cũng ưa thích thứ này.
Hơn nữa nếu một lần sử dụng một đóa hoa, đã có thể sinh ra ảo giác yếu ớt.
Đó cũng không phải thói quen tốt.
Về phần hắn, những cái này cũng không quan trọng.
Có câu nói rất hay, bất kể liều lượng hay độc tính, cuối cùng vẫn là đang đùa giỡn với côn đồ.
Bản thân hắn chỉ ưa thích loại cảm giác rít thuốc, mặt khác cũng ưa thích hương hoa của tĩnh thất mê hương mà thôi, mỗi lần sử dụng một chút, người bình thường đều có ít nhiều cảm giác.
Chấp Nguyệt kéo tay Giang Vân Hạc qua, lôi kéo hắn đi đi dạo bên trong Linh Cơ Viện.
Tay Chấp Nguyệt hơi lạnh, nhưng rất mềm, làn da rất tốt, giống như là ôn ngọc.
Giang Vân Hạc cong ngón trỏ lên cáo tại lòng bàn tay Chấp Nguyệt một cái, Chấp Nguyệt liền quay đầu lại nhìn hắn.
"Chờ một chút." Giang Vân Hạc lấy xuống một mảnh cánh hoa, đặt ở chóp mũi hít hà, rồi xoay người lại cài lên mái tóc của Chấp Nguyệt.
Nguyên bản Bùi Âm đang tựa lưng bên cửa sổ thưởng thức ánh nắng bên ngoài sân, tận hưởng cảm giác bình yên theo năm tháng.
Sau đó liền thấy hai người dắt tay nhau đi dạo, Giang Vân Hạc cài cánh hoa lên mái tóc Chấp Nguyệt, trên mặt hai người đều là cái loại ngọt ngào "Luyến gian tình nhiệt" kia.
Trên mặt Chấp Nguyệt mặc dù chỉ là nụ cười nhạt, nhưng lại như đang tỏa nắng.
Từ trước tới giờ đều chưa có gặp qua dạng nụ cười này trên mặt nàng.
Đồng thời Bùi Âm cảm giác được trên mặt mình đang hiện lên vẻ ác ý.
"Ta nói các ngươi cũng nên chiếu cố nhân sĩ độc thân chúng ta một chút có được hay không?" Bùi Âm ngáp dài một cái.
Nhưng trong lòng lại thầm nhủ, hai người này cũng rất xứng đôi.
"Nhị sư tỷ!" Giang Vân Hạc phất phất tay.
Buổi chiều, tại một chỗ của Linh Cơ Viện, Giang Vân Hạc giữ hai gốc cây treo hai cái võng, cùng Chấp Nguyệt nằm ở phía trên đọc sách, thỉnh thoảng hắn lại đẩy cái võng kế bên một cái, liền đem Chấp Nguyệt đung đưa đung đưa, thời điểm hạ xuống lại đụng hắn đung đưa theo.
Dù sao đụng một cái cũng không đau.
Những lúc như vậy, Chấp Nguyệt sẽ đóng sách lại, quay đầu nhìn Giang Vân Hà với đôi mắt trong veo.
Sau một lúc lâu, nàng lại quay đầu lại tiếp tục xem sách.
Sau đó Giang Vân Hạc lại đẩy nàng.
Cả buổi chiều, hai người làm đi làm lại không biết mệt.
Rất nhanh đã đến chạng vạng tối, Giang Vân Hạc trực tiếp đem sách chụp trên mặt, đối với cuộc sống như vậy, hắn cũng đã rất hài lòng.
Trường sinh sao. . . Nên giống như này mới đúng.
Mỗi ngày chém chém giết giết, có gì thú vị?
Mấy người kia não thật sự là có bệnh!
"Mùi vị chua của người đang yêu." Ninh Vân đi qua ngẫu nhiên nhìn thấy, vội vàng bước nhanh đi qua.
Chua quá rồi!
Còn những người hầu khác, cũng không dám tới gần quấy rầy hai người.
Qua vài ngày liên tiếp, Giang Vân Hạc đã xác định không thể nghi ngờ, Chấp Nguyệt quả thật có chút ít biến hóa.
Từ sau khi mình nói với nàng về chuyện của Mộng Nữ.
Hình như vào thời điểm lúc hai người sống chung, Chấp Nguyệt càng ngày càng chủ động hơn, cũng càng thêm hòa hợp.
Dù sao lấy cái tính tình kia của Chấp Nguyệt, cũng như Giang Vân Hạc, giống như thay cái người khác vậy, không có mấy ngày liền hạ nhiệt độ từ 90 xuống tới 30.
"Nhưng hình như không đúng lắm." Ban đêm, Giang Vân Hạc ngồi phía trước cửa sổ, hai cái chân khoác lên trên bệ cửa, ghế tựa đung đưa lên xuống, trong tay bưng tẩu thuốc, hương hoa dễ chịu.
Hút lên một ngụm, lại thở ra một hơi.
“Chấp Nguyệt ngày hôm nay, lại làm cho ta có chút động tâm. Như vậy cũng không tốt lắm, nếu lại tiếp tục như thế, gần nhau lâu ngày sinh tình chắc cũng không xa, hay là sớm chạy trốn một chút, hạ nhiệt một chút mới tốt."
"Hôm đó hình như Chấp Nguyệt có nhắc đến Vĩnh Thành, không biết ở đó đã phát sinh cái sự tình gì, nhưng Vĩnh Thành hình như là một quận thành, chắc ta phải xin đi qua nhìn một chút."
"Ngày mai tìm Chấp Nguyệt hỏi một chút."
Ngày hôm sau, hai người lại nằm trên võng đọc sách cả ngày.
"Khục, không thể trầm mê sắc đẹp, ngày mai ta nhất định phải hỏi một chút sự tình của Vĩnh Châu ."
Ngày thứ ba, hai người lại nằm trên võng đọc sách cả một ngày.
". . ."
Giang Vân Hạc lần nữa gác hai chân lên bệ cửa sổ, ghế tựa lại đung đưa lên xuống, nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, mặt phiền muộn.
Học Hải Vô Nhai (Biển học vô tận). . .Mấy quyển sách này thật là đẹp mắt!
Mấy ngày nay luôn luôn đọc sách, không thể như thế được, nam nhi chí tại bốn phương, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.
Ngày thứ tư, hai người không còn ở trên võng đọc sách nữa —— trời mưa.
Chấp Nguyệt kéo Giang Vân Hạc, tựa lưng vào nhau ngồi trên bệ cửa sổ đọc sách, giống như kappa. (edit: cái logo đồ thể thao Kappa là 1 nam, 1 nữ ngồi tựa lưng)
Như vậy, hai người có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập, một loại cảm giác ấm áp cứ thế chảy xuôi trong lòng hai người.
"Thật chua!" Nơi xa phía trước cửa sổ có mấy người đang ngắm mưa, nhìn thấy hai người này chỉ biết bất lực một trận.
Hai ngươi có thể đừng mỗi ngày ở trong Linh Cơ Viện lắc lư qua lại hay không?
Có thể để ý tâm tình của người khác một chút được không?
Vốn cho rằng hôm nay trời mưa, sẽ không thấy được.
Kết quả ngẩng đầu một cái, lại ngồi ngay tại trên đầu.
Còn nữa, cái cửa sổ này làm lớn như thế để làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.