Chương 140: Dồn dập tới cửa.
Tụ Lý Tiễn
04/12/2020
Sáng sớm, gia đinh Trình gia vừa mới mở cửa, đã thấy một người đàn ông hơn hai chục tuổi diện mạo tuấn tú đứng ở trước cửa.
Mặc một bộ trường sam màu xanh da trời, hai tay chắp ở sau lưng, tựa như công tử ca đang ngắm thắng cảnh vậy nếu như không có ba chuôi kiếm lộ phía trên đầu hắn.
Nhưng khiến người khác chú ý nhất chính là cặp mắt hắn, tạo cho người khác cảm giác sắc bén, tựa như một lưỡi dao, chỉ vừa tiếp xúc đã khiến gia đinh giật mình, không dám nhìn thêm nữa.
Vì hắn biết, đây không phải người bình thường.
"Xin hỏi vị công tử này..." Gia đinh kia chỉ nói được mấy chữ, mồ hôi đã tuôn đầy đầu.
Mặc dù người này đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, nhưng vẫn khiến người khác cảm giác rằng hắn sắp sửa đâm một kiếm, sắc bén vô song.
"Gọi Giang Vân Hạc ra đây." Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Giang Vân Hạc là ai, gia đinh dĩ nhiên không biết. Nhưng hắn biết trong phủ mới có mấy vị thượng sư, chắc là một người trong số đó.
"Dám hỏi..." Gia đinh vốn muốn hỏi tên, kết quả bị người đàn ông nhìn một cái, trong đầu nhất thời trống rỗng, chờ hắn tỉnh táo trở lại đã thấy trước mặt mình là Trình Nghiệp.
"Chuyện gì xảy ra?" Trình Nghiệp nhìn tên gia đinh thất thần đi tới trước mặt mình, trầm giọng hỏi.
"Ngoài cửa có người... muốn gặp một người tên là Giang Vân Hạc." Gia đinh kia cũng không biết sao bản thân lại ở nơi này, trong lòng vô cùng hốt hoảng.
"Người đâu, tên gì?" Trình Nghiệp cau mày, trong đầu thầm nghĩ sẽ không phải là kẻ thù tìm tới chứ?
"Không, không biết, người nọ nhìn ta một cái, ta liền cảm giác mình bị mất hồn vậy."
Trình Nghiệp suy nghĩ một chút, để cho người thông báo cho mấy vị thượng sư kia, bản thân thì đi về phía cửa.
Còn chưa tới nơi, đã thấy bóng người chắp tay ngoài cửa, khí tức sắc bén như một lưỡi dao, dù khoảng cách còn xa nhưng vẫn có thể cảm nhận sự sắc bén, giống như đang có một thanh kiếm chĩa vào cổ họng mình vậy.
Lấy hết can đảm đi về phía trước, há miệng một cái, nhưng phát hiện mình một chữ cũng không nói được, trên đầu tuôn đầy mồ hôi.
Nhưng ở ngoài cửa, có vô số người đi qua đi lại sau lưng người nọ, nhưng tất cả tựa như đều không cảm nhận được điều gì, điều này khiến Trình Nghiệp rét run trong lòng, biết đối phương cố ý không để cho mình nói chuyện.
Hoặc là không muốn để mình mở miệng, vì không cần thiết.
Một lát sau cả người Trình Nghiệp đột nhiên buông lỏng một chút, biết là có người tới, vội vàng đứng sang một bên.
"Ngươi là... Sở cuồng nhân?" Bùi Âm thấy rõ người trước mặt, nhất thời cả kinh.
Ba đại môn phái chính đạo của Vạn Sinh Quốc, bao gồm Tử Thần Tông, Phong Lôi Sơn, Tinh Tượng Tông.
Trong đó đệ tử nổi danh nhất thế hệ này của Tử Thần Tông là Chấp Nguyệt, Tinh Tượng Tông là Phượng Hành, mà Phong Lôi Sơn chính là Sở cuồng nhân này, tam kiếm Sở cuồng nhân.
Trong đó Chấp Nguyệt nhỏ tuổi nhất, thực lực cũng là yếu nhất, nhưng tiềm lực nàng không kém, cộng thêm thân phận tướng mạo, cho nên nổi danh cùng hai người kia.
Mà Phượng Hành cùng Sở cuồng nhân đều là Nguyên Môn cao thủ từ nhiều năm về trước.
"Người tìm sư đệ ta làm gì?" Bùi Âm cảnh giác hỏi.
"Để Giang Vân Hạc tới." Sở cuồng nhân nhàn nhạt nói.
"Ta đây." Giang Vân Hạc tiến lên một bước, trong lòng nghi hoặc, không biết hắn tìm mình có chuyện gì.
Sở cuồng nhân nhìn Giang Vân Hạc một cái, khiến da mặt hắn cảm thấy đau nhức, tựa như đôi mắt đối phương chính là hai thanh kiếm vậy.
"Tô Tiểu Tiểu ở đâu?"
"Không biết." Giang Vân Hạc nhíu mày lại.
Sở cuồng nhân không lên tiếng nữa, chỉ im lặng nhìn Giang Vân Hạc, một lọn tóc từ bên tai Giang Vân Hạc rơi xuống, giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt vậy.
Đây là uy hiếp.
"Không biết, ta cũng muốn tìm nàng." Mặc dù trong lòng Giang Vân Hạc bất mãn, nhưng lại không biểu hiện ra.
Đối phương hiển nhiên là vì hai đệ tử Phong Lôi Sơn đã chết kia.
"Ngươi muốn tìm Tô Tiểu Tiểu thì đi mà tìm, tìm sư đệ ta làm gì." Bùi Âm tiến lên một bước che chắn cho Giang Vân Hạc.
Sở cuồng nhân nhìn một lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Ta không tìm được nàng."
Bùi Âm thiếu chút nữa tức điên lên, ngươi không tìm được nàng, nên tới tìm sư đệ ta phiền toái?
"Tô Tiểu Tiểu trước giờ không lui tới cùng ai."
Sở cuồng nhân lại nói.
Nhất thời mọi người đều hiểu, Tô Tiểu Tiểu không lui tới với ai, nếu như nói có người có thể biết được hành tung của nàng, đó chính là Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc đẩy Bùi Âm ra, giơ ngón tay lên: "Thứ nhất, thủ đoạn giết người hư hư thực thực giống Tô Tiểu Tiểu, nhưng có người tận mắt chứng kiến nàng ở đó sao? Hạ thủ là ai, không ai chắc chắn được."
"Thứ hai, ta quen Tô Tiểu Tiểu, nhưng không có nghĩ là ta biết tung tích của nàng."
"Thứ ba, đổi lại là ngươi, khi đang giết người, sẽ tiết lộ hành tung của mình cho người khác sao? Huống chi Tô Tiểu Tiểu có thể sống lâu như vậy, nàng so với người bình thường còn cẩn thận hơn nhiều."
Sở cuồng nhân suy nghĩ một lát, gật đầu một cái, đồng ý với suy nghĩ của Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc thở phào trong lòng, xem ra người này nhìn lạnh lùng, nhưng biết nói chuyện.
Nhưng hắn mừng quá sớm, chỉ ngay sau đó Sở cuồng nhân lại nói: "Một tháng, đi tìm nàng, nếu không ta tìm ngươi."
"Hiếp người quá đáng." Bùi Âm cùng đám người Từ Hạo Thanh đều giận dữ.
Sở cuồng nhân búng ngón tay một cái, Bùi Âm đột nhiên bắn ra ngoài, giống như bị đòn nghiêm trọng.
"Sở cuồng nhân!" Giang Vân Hạc tiến lên phía trước một bước, tức giận nói.
"Một tháng!" Sở cuồng nhân bỏ lại hai chữ, thân hình thoáng cái biến mất.
"Sư tỷ?" Giang Vân Hạc quay sang nhìn Bùi Âm, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Giang Vân Hạc rất ít khi tức giận, vậy mà lúc này đã có chút nhịn không được, Sở cuồng nhân rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu.
"Ta không sao." Bùi Âm khẽ lắc đầu, ngược lại nghi hoặc hỏi: "Tô Tiểu Tiểu đã làm cái gì?"
Thực tế tin tức mười một tu sĩ bị giết trong năm ngày vừa rồi không bị truyền ra, dù sao tất cả người trong cuộc đều chết hết, vì vậy không có bao nhiêu người rõ ràng, nữa là Bùi Âm suốt ngày lưu lạc ở sòng bạc.
Chẳng qua phát hiện có người tìm sư đệ phiền toái, dù Bùi Âm không biết phát sinh chuyện gì, vẫn phải đứng ra trước đã.
"Trở về rồi nói."
Nhưng mấy người còn chưa đi, đã có một giọng nói truyền tới: "Giang Vân Hạc có đây không?"
Bên ngoài xuất hiện một đôi nam nữ, nam trên ba mươi, nữ khoảng hai mươi, hai người đều có dung mạo xuất chúng.
"Chính là ta." Giang Vân Hạc xoay người lại, trong đầu nghĩ hôm nay sẽ không phải từng người từng người tới tìm mình hỏi hành tung Tô Tiểu Tiểu chứ?
Trong đầu vừa nghĩ thoáng qua như vậy, đã thấy người phụ nữ kia lạnh lùng hỏi: "Tô Tiểu Tiểu ở đâu?"
Quả nhiên.
Nhưng không chờ Giang Vân Hạc kịp mở miệng, chỉ thấy một bóng lớn từ trên không trung hạ xuống, là một người dáng vẻ cao lớn vô cùng.
"Oanh!"
Nửa bức tường trực tiếp bị hắn làm sập.
Một đại hán vai u thịt bắp xách một cây búa, thân hình cao gần ba thước, có râu quai nón, đầu tóc rối bời, ánh mắt như thiểm điện, mở miệng nghe như tiếng lôi đình vậy:
"Giang Vân Hạc là ai? Tô Tiểu Tiểu ở đâu?"
Giang Vân Hạc nhíu mày một cái, trong lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Sáng sớm đã có ba đợt sóng, hơn nữa đều là xảy ra gần cùng lúc, loại chuyện này rất không bình thường.
Khả năng lớn nhất chính là, tin tức Tô Tiểu Tiểu chặn giết người ngoài thành truyền ra, hơn nữa cũng lan truyền quan hệ của mình và Tô Tiểu Tiểu, nên mới có thể có nhiều cao thủ cùng kéo tới tìm mình như vậy.
Có người đang giở trò quỷ.
Giang Vân Hạc phản ứng cực nhanh, đổi thành người khác sợ rằng lúc này đã sợ run hoặc trở nên lúng túng, nhưng hắn gần như đoán ra toàn bộ câu chuyện ngay lập tức.
"Ta chính là Giang Vân Hạc. Ta quen Tô Tiểu Tiểu, nhưng không biết hành tung của nàng." Giang Vân Hạc ngăn những người khác mở miệng, nói với ba người.
"Ngươi thật không biết, hay giả vờ không biết? Giấu diếm hành tung của nàng, đối với ngươi không có gì tốt đâu." Người đàn bà kia lạnh lùng nói.
"Ba vị xưng hô thế nào?" Giang Vân Hạc ôm quyền chào hỏi ba người.
"Lâm Lang Các, Triển Phương, Chiêu Hoa."
"Thì ra là đạo hữu Lâm Lang Các." Trong lòng Giang Vân Hạc khẽ động, Lâm Lang Các là môn phái Vũ Quốc, nhìn dáng vẻ hai người chắc là đạo lữ.
"Cự Linh Tông Vũ Dũng." Đại hán kia cười nói: "Hôm nay ta tới, là vì hành tung của Tô Tiểu Tiểu. Nói cho ta, ta liền đi. Không nói, ngươi sẽ chết, lúc này Tử Thần Tông cũng không bảo vệ được ngươi."
"Ba vị, ngược lại ta muốn biết, ai nói cho các người, ta biết hành tung Tô Tiểu Tiểu?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
Đôi đạo lữ Lâm Lang Các cùng người đàn ông trung niên kia trầm ngâm nhìn nhau.
"Trước khi ba vị tới đây, Sở cuồng nhân vừa mới rời đi. Đột nhiên có nhiều người như vậy tới tìm ta, chắc hẳn có ai đó nói với mọi người ta biết hành tung Tô Tiểu Tiểu đi?"
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, không ý tứ, rốt cuộc ngươi có nói hay không!" Vũ Dũng vung búa trong tay, đó là một cây búa dùng hai tay, nhưng hắn chỉ cần dùng một tay để sử dụng.
"Vũ đạo hữu, ta cảm thấy có người đang coi thường chỉ số thông minh của ngươi." Lúc này Giang Vân Hạc cũng không tức giận chút nào, thay đổi giọng nói buông ra một câu.
Mặc một bộ trường sam màu xanh da trời, hai tay chắp ở sau lưng, tựa như công tử ca đang ngắm thắng cảnh vậy nếu như không có ba chuôi kiếm lộ phía trên đầu hắn.
Nhưng khiến người khác chú ý nhất chính là cặp mắt hắn, tạo cho người khác cảm giác sắc bén, tựa như một lưỡi dao, chỉ vừa tiếp xúc đã khiến gia đinh giật mình, không dám nhìn thêm nữa.
Vì hắn biết, đây không phải người bình thường.
"Xin hỏi vị công tử này..." Gia đinh kia chỉ nói được mấy chữ, mồ hôi đã tuôn đầy đầu.
Mặc dù người này đứng yên tại chỗ không nhúc nhích chút nào, nhưng vẫn khiến người khác cảm giác rằng hắn sắp sửa đâm một kiếm, sắc bén vô song.
"Gọi Giang Vân Hạc ra đây." Người đàn ông lạnh nhạt nói.
Giang Vân Hạc là ai, gia đinh dĩ nhiên không biết. Nhưng hắn biết trong phủ mới có mấy vị thượng sư, chắc là một người trong số đó.
"Dám hỏi..." Gia đinh vốn muốn hỏi tên, kết quả bị người đàn ông nhìn một cái, trong đầu nhất thời trống rỗng, chờ hắn tỉnh táo trở lại đã thấy trước mặt mình là Trình Nghiệp.
"Chuyện gì xảy ra?" Trình Nghiệp nhìn tên gia đinh thất thần đi tới trước mặt mình, trầm giọng hỏi.
"Ngoài cửa có người... muốn gặp một người tên là Giang Vân Hạc." Gia đinh kia cũng không biết sao bản thân lại ở nơi này, trong lòng vô cùng hốt hoảng.
"Người đâu, tên gì?" Trình Nghiệp cau mày, trong đầu thầm nghĩ sẽ không phải là kẻ thù tìm tới chứ?
"Không, không biết, người nọ nhìn ta một cái, ta liền cảm giác mình bị mất hồn vậy."
Trình Nghiệp suy nghĩ một chút, để cho người thông báo cho mấy vị thượng sư kia, bản thân thì đi về phía cửa.
Còn chưa tới nơi, đã thấy bóng người chắp tay ngoài cửa, khí tức sắc bén như một lưỡi dao, dù khoảng cách còn xa nhưng vẫn có thể cảm nhận sự sắc bén, giống như đang có một thanh kiếm chĩa vào cổ họng mình vậy.
Lấy hết can đảm đi về phía trước, há miệng một cái, nhưng phát hiện mình một chữ cũng không nói được, trên đầu tuôn đầy mồ hôi.
Nhưng ở ngoài cửa, có vô số người đi qua đi lại sau lưng người nọ, nhưng tất cả tựa như đều không cảm nhận được điều gì, điều này khiến Trình Nghiệp rét run trong lòng, biết đối phương cố ý không để cho mình nói chuyện.
Hoặc là không muốn để mình mở miệng, vì không cần thiết.
Một lát sau cả người Trình Nghiệp đột nhiên buông lỏng một chút, biết là có người tới, vội vàng đứng sang một bên.
"Ngươi là... Sở cuồng nhân?" Bùi Âm thấy rõ người trước mặt, nhất thời cả kinh.
Ba đại môn phái chính đạo của Vạn Sinh Quốc, bao gồm Tử Thần Tông, Phong Lôi Sơn, Tinh Tượng Tông.
Trong đó đệ tử nổi danh nhất thế hệ này của Tử Thần Tông là Chấp Nguyệt, Tinh Tượng Tông là Phượng Hành, mà Phong Lôi Sơn chính là Sở cuồng nhân này, tam kiếm Sở cuồng nhân.
Trong đó Chấp Nguyệt nhỏ tuổi nhất, thực lực cũng là yếu nhất, nhưng tiềm lực nàng không kém, cộng thêm thân phận tướng mạo, cho nên nổi danh cùng hai người kia.
Mà Phượng Hành cùng Sở cuồng nhân đều là Nguyên Môn cao thủ từ nhiều năm về trước.
"Người tìm sư đệ ta làm gì?" Bùi Âm cảnh giác hỏi.
"Để Giang Vân Hạc tới." Sở cuồng nhân nhàn nhạt nói.
"Ta đây." Giang Vân Hạc tiến lên một bước, trong lòng nghi hoặc, không biết hắn tìm mình có chuyện gì.
Sở cuồng nhân nhìn Giang Vân Hạc một cái, khiến da mặt hắn cảm thấy đau nhức, tựa như đôi mắt đối phương chính là hai thanh kiếm vậy.
"Tô Tiểu Tiểu ở đâu?"
"Không biết." Giang Vân Hạc nhíu mày lại.
Sở cuồng nhân không lên tiếng nữa, chỉ im lặng nhìn Giang Vân Hạc, một lọn tóc từ bên tai Giang Vân Hạc rơi xuống, giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt vậy.
Đây là uy hiếp.
"Không biết, ta cũng muốn tìm nàng." Mặc dù trong lòng Giang Vân Hạc bất mãn, nhưng lại không biểu hiện ra.
Đối phương hiển nhiên là vì hai đệ tử Phong Lôi Sơn đã chết kia.
"Ngươi muốn tìm Tô Tiểu Tiểu thì đi mà tìm, tìm sư đệ ta làm gì." Bùi Âm tiến lên một bước che chắn cho Giang Vân Hạc.
Sở cuồng nhân nhìn một lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Ta không tìm được nàng."
Bùi Âm thiếu chút nữa tức điên lên, ngươi không tìm được nàng, nên tới tìm sư đệ ta phiền toái?
"Tô Tiểu Tiểu trước giờ không lui tới cùng ai."
Sở cuồng nhân lại nói.
Nhất thời mọi người đều hiểu, Tô Tiểu Tiểu không lui tới với ai, nếu như nói có người có thể biết được hành tung của nàng, đó chính là Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc đẩy Bùi Âm ra, giơ ngón tay lên: "Thứ nhất, thủ đoạn giết người hư hư thực thực giống Tô Tiểu Tiểu, nhưng có người tận mắt chứng kiến nàng ở đó sao? Hạ thủ là ai, không ai chắc chắn được."
"Thứ hai, ta quen Tô Tiểu Tiểu, nhưng không có nghĩ là ta biết tung tích của nàng."
"Thứ ba, đổi lại là ngươi, khi đang giết người, sẽ tiết lộ hành tung của mình cho người khác sao? Huống chi Tô Tiểu Tiểu có thể sống lâu như vậy, nàng so với người bình thường còn cẩn thận hơn nhiều."
Sở cuồng nhân suy nghĩ một lát, gật đầu một cái, đồng ý với suy nghĩ của Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc thở phào trong lòng, xem ra người này nhìn lạnh lùng, nhưng biết nói chuyện.
Nhưng hắn mừng quá sớm, chỉ ngay sau đó Sở cuồng nhân lại nói: "Một tháng, đi tìm nàng, nếu không ta tìm ngươi."
"Hiếp người quá đáng." Bùi Âm cùng đám người Từ Hạo Thanh đều giận dữ.
Sở cuồng nhân búng ngón tay một cái, Bùi Âm đột nhiên bắn ra ngoài, giống như bị đòn nghiêm trọng.
"Sở cuồng nhân!" Giang Vân Hạc tiến lên phía trước một bước, tức giận nói.
"Một tháng!" Sở cuồng nhân bỏ lại hai chữ, thân hình thoáng cái biến mất.
"Sư tỷ?" Giang Vân Hạc quay sang nhìn Bùi Âm, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Giang Vân Hạc rất ít khi tức giận, vậy mà lúc này đã có chút nhịn không được, Sở cuồng nhân rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu.
"Ta không sao." Bùi Âm khẽ lắc đầu, ngược lại nghi hoặc hỏi: "Tô Tiểu Tiểu đã làm cái gì?"
Thực tế tin tức mười một tu sĩ bị giết trong năm ngày vừa rồi không bị truyền ra, dù sao tất cả người trong cuộc đều chết hết, vì vậy không có bao nhiêu người rõ ràng, nữa là Bùi Âm suốt ngày lưu lạc ở sòng bạc.
Chẳng qua phát hiện có người tìm sư đệ phiền toái, dù Bùi Âm không biết phát sinh chuyện gì, vẫn phải đứng ra trước đã.
"Trở về rồi nói."
Nhưng mấy người còn chưa đi, đã có một giọng nói truyền tới: "Giang Vân Hạc có đây không?"
Bên ngoài xuất hiện một đôi nam nữ, nam trên ba mươi, nữ khoảng hai mươi, hai người đều có dung mạo xuất chúng.
"Chính là ta." Giang Vân Hạc xoay người lại, trong đầu nghĩ hôm nay sẽ không phải từng người từng người tới tìm mình hỏi hành tung Tô Tiểu Tiểu chứ?
Trong đầu vừa nghĩ thoáng qua như vậy, đã thấy người phụ nữ kia lạnh lùng hỏi: "Tô Tiểu Tiểu ở đâu?"
Quả nhiên.
Nhưng không chờ Giang Vân Hạc kịp mở miệng, chỉ thấy một bóng lớn từ trên không trung hạ xuống, là một người dáng vẻ cao lớn vô cùng.
"Oanh!"
Nửa bức tường trực tiếp bị hắn làm sập.
Một đại hán vai u thịt bắp xách một cây búa, thân hình cao gần ba thước, có râu quai nón, đầu tóc rối bời, ánh mắt như thiểm điện, mở miệng nghe như tiếng lôi đình vậy:
"Giang Vân Hạc là ai? Tô Tiểu Tiểu ở đâu?"
Giang Vân Hạc nhíu mày một cái, trong lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Sáng sớm đã có ba đợt sóng, hơn nữa đều là xảy ra gần cùng lúc, loại chuyện này rất không bình thường.
Khả năng lớn nhất chính là, tin tức Tô Tiểu Tiểu chặn giết người ngoài thành truyền ra, hơn nữa cũng lan truyền quan hệ của mình và Tô Tiểu Tiểu, nên mới có thể có nhiều cao thủ cùng kéo tới tìm mình như vậy.
Có người đang giở trò quỷ.
Giang Vân Hạc phản ứng cực nhanh, đổi thành người khác sợ rằng lúc này đã sợ run hoặc trở nên lúng túng, nhưng hắn gần như đoán ra toàn bộ câu chuyện ngay lập tức.
"Ta chính là Giang Vân Hạc. Ta quen Tô Tiểu Tiểu, nhưng không biết hành tung của nàng." Giang Vân Hạc ngăn những người khác mở miệng, nói với ba người.
"Ngươi thật không biết, hay giả vờ không biết? Giấu diếm hành tung của nàng, đối với ngươi không có gì tốt đâu." Người đàn bà kia lạnh lùng nói.
"Ba vị xưng hô thế nào?" Giang Vân Hạc ôm quyền chào hỏi ba người.
"Lâm Lang Các, Triển Phương, Chiêu Hoa."
"Thì ra là đạo hữu Lâm Lang Các." Trong lòng Giang Vân Hạc khẽ động, Lâm Lang Các là môn phái Vũ Quốc, nhìn dáng vẻ hai người chắc là đạo lữ.
"Cự Linh Tông Vũ Dũng." Đại hán kia cười nói: "Hôm nay ta tới, là vì hành tung của Tô Tiểu Tiểu. Nói cho ta, ta liền đi. Không nói, ngươi sẽ chết, lúc này Tử Thần Tông cũng không bảo vệ được ngươi."
"Ba vị, ngược lại ta muốn biết, ai nói cho các người, ta biết hành tung Tô Tiểu Tiểu?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
Đôi đạo lữ Lâm Lang Các cùng người đàn ông trung niên kia trầm ngâm nhìn nhau.
"Trước khi ba vị tới đây, Sở cuồng nhân vừa mới rời đi. Đột nhiên có nhiều người như vậy tới tìm ta, chắc hẳn có ai đó nói với mọi người ta biết hành tung Tô Tiểu Tiểu đi?"
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, không ý tứ, rốt cuộc ngươi có nói hay không!" Vũ Dũng vung búa trong tay, đó là một cây búa dùng hai tay, nhưng hắn chỉ cần dùng một tay để sử dụng.
"Vũ đạo hữu, ta cảm thấy có người đang coi thường chỉ số thông minh của ngươi." Lúc này Giang Vân Hạc cũng không tức giận chút nào, thay đổi giọng nói buông ra một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.