Chương 87: Oan gia đối đầu
Tụ Lý Tiễn
04/12/2020
“Khoảng cách từ đây tới đám Mê Thần Hầu đó có xa không?” Đột nhiên Giang Vân Hạc hỏi.
“Không đến hai trượng.” Sắc mặt Chấp Nguyệt có chút lo lắng.
Hai trượng cũng khoảng tầm sáu thước bảy, nếu ở bên ngoài khoảng cách này đối với mọi người mà nói cũng không tính là gì, nhưng ở trong này thì rất phiền toái.
Đôi mắt Giang Vân Hạc đảo tới đảo lui, trong lòng lo lắng, không biết nếu đốt mấy cây đại thụ này có thể doạ đám Mê Thần Hầu này đi hay không.
"Hừ!" Một tiếng hừ cổ quái vang lên.
"Rầm."
Giang Vân Hạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Từ Nghĩa cách đó không xa bị một đạo ánh sáng xuyên qua thân thể, hắn liền ngã quỵ trên mặt đất.
"Chúng ta bị phát hiện."
Giang Vân Hạc giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con khỉ lông xanh đang dựa trên thân cây nhìn mọi người nhếch miệng cười đểu, hít hà một luồng sáng trắng vào mũi.
Trong lòng Giang Vân Hạc kinh hãi, hắn nhanh chóng suy nghĩ, đám người mình ở trong rừng khẳng định chạy không thoát đám khỉ này, hiện tại chỉ có thể liều mạng.
Ngay lập tức hắn cầm hồ lô hướng về phía con khỉ, phun ra ngọn lửa dài hơn một thước, con khỉ kia bị dọa sợ, há mồm kêu to.
"Mau, chạy nhanh."
Giang Vân Hạc cõng Chấp Nguyệt lên lưng, tay cầm hồ lô
vọt ra ngoài.
Lúc này lũ khỉ bên trong đã bị đánh động, mười mấy con từ trên cây nhảy xuống, lao về phía mọi người giương nanh múa vuốt, gào rú điên cuồng.
Nhìn thấy có gần ba mươi con khỉ, khóe mắt Giang Vân Hạc giật giật, hắn giơ hồ lô Phóng hỏa về phía thân cây bên cạnh, chỉ trong nháy mắt, thân cây liền bắt lửa.
Ánh lửa xuất hiện, đám Mê Thần Hầu phía xa sợ hãi kinh khủng, trong mũi phì phò mấy ánh sáng trắng, không dám tiến lên.
"Hoàn hảo." Giang Vân Hạc nhìn hành động của chúng, thả lỏng trong lòng, lúc đầu hắn còn lo lắng tầm bắn của hồ lô không đủ, hiện giờ thấy Mê Thần Hầu không dám lại gần, cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút, sau đó hắn chạy đi đốt cây cỏ trên mặt đất, rồi lại chạy lại một gốc cây đại thụ khác, trong nháy mắt đốt liền ba cây, khiến đám Mê Thần Hầu lui về sau mấy trượng, gào thét phẫn nộ.
Những người còn lại thì đem cây cỏ đang cháy dưới mặt đất ném đi, làm đám Mê Thần Hầu hoảng sợ lùi lại lên cây, hét vang cả khu rừng, sau nửa ngày, bọn chúng liền bỏ chạy.
"Đã xong, so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều."
Giang Vân Hạc bịt cái mũi lại, lửa cháy xung quanh làm hắn có chút khó thở.
Ngẩng đầu nhìn lên mấy cái hốc cây cách mặt đất sáu bảy thước, Giang Vân Hạc chạy tới, đạp lên một thân cây lấy đà, cả người bay thêm một đoạn chui vào trong hốc.
Mắt đảo qua, đều là phân khỉ,hắn liền bịt mũi nhảy ra ngoài.
Nhìn qua một lượt cả ba cây đại thụ đang cháy, đều trống rỗng.
Mãi tới cây thứ tư, Giang Vân Hạc mới thấy một đám người nằm ngổn ngang.
Sắc mặt vui vẻ, hắn hô lớn ra bên ngoài: "Tìm thấy rồi."
Tổng cộng trong hốc có mười ba người, ba tu sĩ triều đình, bốn đệ tử chính đạo, còn lại sáu tu sĩ tà đạo.
Giang Vân Hạc còn nhìn thấy hai người quen.
Chính là Đồng Thanh Xuyên, và tên bại cẩu - Đoạn Triết.
Nhìn qua hô hấp của mỗi người cho thấy họ vẫn ổn, chỉ bị hôn mê bất tỉnh.
Từng trận gió đêm trong rừng thổi qua, kéo theo một đám khói mịt mù làm Giang Vân Hạc ho sặc sụa, cảm thấy không thể ở lại lâu trong hốc cây này, hắn dứt khoát bảo mọi người chờ ở dưới đỡ, còn hắn ở trên ném người xuống.
Tốn sức ném mười hai người xuống xong, tới người cuối cùng, là nữ tử khuôn mặt xấu xí, Giang Vân Hạc vừa định ôm lấy nàng, cánh tay đối phương đã vươn ra,trực tiếp ôm lấy hắn.
"Yên tâm, Mê Thần Hầu đã chạy." Giang Vân Hạc nói, xong đột nhiên hắn lại cảm thấy có gì đó sai sai, hắn vừa ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc.
Lúc trước không có phát hiện, hiện giờ khoảng cách gần như vậy, mùi hương trở nên rõ ràng vô cùng.
Chỉ thấy cô nàng trước mặt mở to mắt, ánh mắt giảo hoạt.
"Ngươi dám đem ta ném xuống....... thì ngươi chết chắc!"
Vừa nghe thấy giọng nói mềm mại này, Giang Vân Hạc hoảng sợ suýt tè ra quần.
"Tiểu Tô, sao ngươi lại ở đây?"
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu nhếch lên.
"Sao ta lại không thể ở đây? Không muốn nhìn thấy ta sao?"
"Chỉ là có chút ngạc nhiên, cô nương xinh đẹp như ngươi sao lại vẽ lên mặt mình như này!" Giang Vân Hạc chỉ chỉ khuôn mặt Tô Tiểu Tiểu.
Con gái xấu nghĩ cách làm bản thân đẹp hơn là chuyện bình thường.
Nhưng mỹ nữ lại làm mình xấu đi thì đúng là không có nhiều cho lắm.
Hơn nữa Tô Tiểu Tiểu có vẻ....... rất quan tâm tới khuôn mặt mình nha.
Nếu nàng chỉ cải trang cách ăn mặc, Giang Vân Hạc có thể hiểu.Nhưng đổi thành như này, vậy thì không dễ hiểu rồi.
"Ít nói nhảm." Tô Tiểu Tiểu hừ lạnh. "Cõng ta xuống."
"Ha, ha, ha!" Giang Vân Hạc ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Không ngờ yêu nữ ngươi cũng có ngày hôm nay.
Tô Tiểu Tiểu cười như không cười, ngón tay đang bám ở đầu vai Giang Vân Hạc lộ ra một cây châm màu lam.
Trong lòng nàng thầm than, sớm biết vậy nàng đã không quay lại, không nghĩ tới lại chán như vậy!
Tiểu tử này muốn ta cắn cho một ngụm?
Giết hắn xong thoát ra như thế nào là một vấn đề, hay là khống chế hắn trước?
Một ngón tay khác của nàng lại lộ ra một cây châm đỏ.
Dùng châm xanh hay châm đỏ, Tô Tiểu Tiểu do dự không ngừng.
Giang Vân Hạc cười to ba tiếng, nhìn về phía nàng nhe răng cười, đáy mắt Tiểu Tô lóe hung quang, ngón tay đâm xuống.
Bất chợt Giang Vân Hạc lại nói: "Ngươi xem, ta cõng Chấp Nguyệt, rồi lại cõng ngươi, hôm nay hai tiểu mỹ nhân ta đều cõng, nếu truyền ra ngoài không biết bao nhiêu người muốn giết ta xả hận đó!"
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, cười ngọt ngào. "Nhưng đúng là ngươi được chiếm tiện nghi."
Đầu ngón tay nàng thu hồi châm lam về.
"Chiếm tiện nghi lớn." Giang Vân Hạc cười nói.
Đúng thật là hắn không nghĩ nhiều, Tô Tiểu Tiểu tuy không phải người tốt, nhưng hắn cũng không kém là bao, tuy vậy hắn cũng không có suy nghĩ lợi dụng lúc người ta gặp nạn.
Dù bị nàng lừa tiến vào Tử Thần tông, nhưng hắn còn có thể giết nàng sao?
Ngay cả con gà Giang Vân Hạc cũng không muốn giết.
"Nhưng ngươi nên che giấu thân phận của ngươi, hai kẻ thù của ngươi đều có mặt ở đây đó." Giang Vân Hạc nói.
"Còn cần ngươi dạy ta?" Tiểu Tô nhìn hắn khinh thường.
Tâm tình nàng đột nhiên trở nên vô cùng tốt.
"Nhưng hai kẻ thù của ta là ai? Chấp Nguyệt là một, còn lại là?"
"Kế Nguyên Kế thống lĩnh."
"Bại tướng dưới tay ta mà thôi." Tiểu Tô không để trong lòng.
Giang Vân Hạc tới ngồi xổm trước mặt nàng nói: "Đi lên đi."
Tiểu Tô nhìn lưng Giang Vân Hạc, trong mắt có vẻ quái dị, sau đó thành thật nằm lên.
Nàng nhẹ hơn Chấp Nguyệt.
"Coi chừng." Giang Vân Hạc nhìn miệng hốc cây, nhẹ giọng nói, hai tay hắn nâng đùi Tô Tiểu Tiểu.
Hắn cảm giác Tiểu Tô khẽ run lên một chút, chân cũng rụt lại.
"Đừng lộn xộn." Bàn tay Giang Vân Hạc đỡ phía dưới đùi Tô Tiểu Tiểu, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền tới khiến nàng nổi da gà.
Sau đó hắn nhảy xuống.
Chạm đất bị lưng Giang Vân Hạc đập vào ngực một cái, Tiểu Tô kêu đau một tiếng, suýt không đứng được.
Nhất là bị đau ở ngực.
Tiểu Tô híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này chắc chắn là cố ý.
Nhưng trên mặt nàng lại tỏ vẻ vừa thức tỉnh, thân hình không nhúc nhích được, tùy ý để Giang Vân Hạc cõng tới dưới tán cây, xiêm áo nàng hơi trượt xuống.
"Sư đệ, đây là?" Chấp Nguyệt nhìn cô gái sau lưng Giang Vân Hạc, tò mò hỏi.
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt cô gái, nàng lại không có nghĩ nhiều.
Nàng chỉ thấy thái độ làm người của Giang Vân Hạc cũng quá mức tốt bụng.
"Nàng còn tỉnh, nhưng không được tỉnh cho lắm." Giang Vân Hạc không có gì khác thường, đặt Tô Tiểu Tiểu Tô xuống, ngồi dựa vào một gốc cây.
"Tạm thời ngươi nghỉ tại đây đi."
Lúc này nàng mới đứng dậy hỏi: "Những người khác sao rồi?"
"Bị Mê Thần Hầu mê hoặc tâm trí, Trữ sư muội đang giúp bọn họ tỉnh lại." Chấp Nguyệt nhìn thoáng qua, lại nói: "Trời đã tối rồi, không thích hợp để đi tiếp. Lửa không cần đốt tiếp ở nơi này, nghỉ tạm lại đây cũng được.
Buổi tối ở lại trong hốc cây nghỉ ngơi, không có dã thú nên cũng không phải lo lắng nhiều."
"Như vậy cũng tốt nhưng.
..". Giang Vân Hạc nhìn đám lửa cách xa trăm mét không có xu hướng lan ra, nhưng để đề phòng, hắn lại tìm tới một ít cỏ dại, chế ra một bù nhìn cách lửa.
Giang Vân Hạc bận rộn tại chỗ, Tiểu Tô đã nghỉ ngơi đủ, dựa lưng đứng dậy.
Chấp Nguyệt thấy, gật đầu nói: "Đạo hữu, cảm giác thế nào rồi?"
"Không có sức lực, đầu vẫn có chút choáng váng." Tiểu Tô híp mắt, xoa xoa trán.
Giọng nói cũng không mềm mại như trước, mà có chút sắc nhọn.
Trong lòng thầm nghĩ, đúng là nữ nhân ngu ngốc!
“Không đến hai trượng.” Sắc mặt Chấp Nguyệt có chút lo lắng.
Hai trượng cũng khoảng tầm sáu thước bảy, nếu ở bên ngoài khoảng cách này đối với mọi người mà nói cũng không tính là gì, nhưng ở trong này thì rất phiền toái.
Đôi mắt Giang Vân Hạc đảo tới đảo lui, trong lòng lo lắng, không biết nếu đốt mấy cây đại thụ này có thể doạ đám Mê Thần Hầu này đi hay không.
"Hừ!" Một tiếng hừ cổ quái vang lên.
"Rầm."
Giang Vân Hạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Từ Nghĩa cách đó không xa bị một đạo ánh sáng xuyên qua thân thể, hắn liền ngã quỵ trên mặt đất.
"Chúng ta bị phát hiện."
Giang Vân Hạc giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con khỉ lông xanh đang dựa trên thân cây nhìn mọi người nhếch miệng cười đểu, hít hà một luồng sáng trắng vào mũi.
Trong lòng Giang Vân Hạc kinh hãi, hắn nhanh chóng suy nghĩ, đám người mình ở trong rừng khẳng định chạy không thoát đám khỉ này, hiện tại chỉ có thể liều mạng.
Ngay lập tức hắn cầm hồ lô hướng về phía con khỉ, phun ra ngọn lửa dài hơn một thước, con khỉ kia bị dọa sợ, há mồm kêu to.
"Mau, chạy nhanh."
Giang Vân Hạc cõng Chấp Nguyệt lên lưng, tay cầm hồ lô
vọt ra ngoài.
Lúc này lũ khỉ bên trong đã bị đánh động, mười mấy con từ trên cây nhảy xuống, lao về phía mọi người giương nanh múa vuốt, gào rú điên cuồng.
Nhìn thấy có gần ba mươi con khỉ, khóe mắt Giang Vân Hạc giật giật, hắn giơ hồ lô Phóng hỏa về phía thân cây bên cạnh, chỉ trong nháy mắt, thân cây liền bắt lửa.
Ánh lửa xuất hiện, đám Mê Thần Hầu phía xa sợ hãi kinh khủng, trong mũi phì phò mấy ánh sáng trắng, không dám tiến lên.
"Hoàn hảo." Giang Vân Hạc nhìn hành động của chúng, thả lỏng trong lòng, lúc đầu hắn còn lo lắng tầm bắn của hồ lô không đủ, hiện giờ thấy Mê Thần Hầu không dám lại gần, cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút, sau đó hắn chạy đi đốt cây cỏ trên mặt đất, rồi lại chạy lại một gốc cây đại thụ khác, trong nháy mắt đốt liền ba cây, khiến đám Mê Thần Hầu lui về sau mấy trượng, gào thét phẫn nộ.
Những người còn lại thì đem cây cỏ đang cháy dưới mặt đất ném đi, làm đám Mê Thần Hầu hoảng sợ lùi lại lên cây, hét vang cả khu rừng, sau nửa ngày, bọn chúng liền bỏ chạy.
"Đã xong, so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều."
Giang Vân Hạc bịt cái mũi lại, lửa cháy xung quanh làm hắn có chút khó thở.
Ngẩng đầu nhìn lên mấy cái hốc cây cách mặt đất sáu bảy thước, Giang Vân Hạc chạy tới, đạp lên một thân cây lấy đà, cả người bay thêm một đoạn chui vào trong hốc.
Mắt đảo qua, đều là phân khỉ,hắn liền bịt mũi nhảy ra ngoài.
Nhìn qua một lượt cả ba cây đại thụ đang cháy, đều trống rỗng.
Mãi tới cây thứ tư, Giang Vân Hạc mới thấy một đám người nằm ngổn ngang.
Sắc mặt vui vẻ, hắn hô lớn ra bên ngoài: "Tìm thấy rồi."
Tổng cộng trong hốc có mười ba người, ba tu sĩ triều đình, bốn đệ tử chính đạo, còn lại sáu tu sĩ tà đạo.
Giang Vân Hạc còn nhìn thấy hai người quen.
Chính là Đồng Thanh Xuyên, và tên bại cẩu - Đoạn Triết.
Nhìn qua hô hấp của mỗi người cho thấy họ vẫn ổn, chỉ bị hôn mê bất tỉnh.
Từng trận gió đêm trong rừng thổi qua, kéo theo một đám khói mịt mù làm Giang Vân Hạc ho sặc sụa, cảm thấy không thể ở lại lâu trong hốc cây này, hắn dứt khoát bảo mọi người chờ ở dưới đỡ, còn hắn ở trên ném người xuống.
Tốn sức ném mười hai người xuống xong, tới người cuối cùng, là nữ tử khuôn mặt xấu xí, Giang Vân Hạc vừa định ôm lấy nàng, cánh tay đối phương đã vươn ra,trực tiếp ôm lấy hắn.
"Yên tâm, Mê Thần Hầu đã chạy." Giang Vân Hạc nói, xong đột nhiên hắn lại cảm thấy có gì đó sai sai, hắn vừa ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc.
Lúc trước không có phát hiện, hiện giờ khoảng cách gần như vậy, mùi hương trở nên rõ ràng vô cùng.
Chỉ thấy cô nàng trước mặt mở to mắt, ánh mắt giảo hoạt.
"Ngươi dám đem ta ném xuống....... thì ngươi chết chắc!"
Vừa nghe thấy giọng nói mềm mại này, Giang Vân Hạc hoảng sợ suýt tè ra quần.
"Tiểu Tô, sao ngươi lại ở đây?"
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu nhếch lên.
"Sao ta lại không thể ở đây? Không muốn nhìn thấy ta sao?"
"Chỉ là có chút ngạc nhiên, cô nương xinh đẹp như ngươi sao lại vẽ lên mặt mình như này!" Giang Vân Hạc chỉ chỉ khuôn mặt Tô Tiểu Tiểu.
Con gái xấu nghĩ cách làm bản thân đẹp hơn là chuyện bình thường.
Nhưng mỹ nữ lại làm mình xấu đi thì đúng là không có nhiều cho lắm.
Hơn nữa Tô Tiểu Tiểu có vẻ....... rất quan tâm tới khuôn mặt mình nha.
Nếu nàng chỉ cải trang cách ăn mặc, Giang Vân Hạc có thể hiểu.Nhưng đổi thành như này, vậy thì không dễ hiểu rồi.
"Ít nói nhảm." Tô Tiểu Tiểu hừ lạnh. "Cõng ta xuống."
"Ha, ha, ha!" Giang Vân Hạc ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Không ngờ yêu nữ ngươi cũng có ngày hôm nay.
Tô Tiểu Tiểu cười như không cười, ngón tay đang bám ở đầu vai Giang Vân Hạc lộ ra một cây châm màu lam.
Trong lòng nàng thầm than, sớm biết vậy nàng đã không quay lại, không nghĩ tới lại chán như vậy!
Tiểu tử này muốn ta cắn cho một ngụm?
Giết hắn xong thoát ra như thế nào là một vấn đề, hay là khống chế hắn trước?
Một ngón tay khác của nàng lại lộ ra một cây châm đỏ.
Dùng châm xanh hay châm đỏ, Tô Tiểu Tiểu do dự không ngừng.
Giang Vân Hạc cười to ba tiếng, nhìn về phía nàng nhe răng cười, đáy mắt Tiểu Tô lóe hung quang, ngón tay đâm xuống.
Bất chợt Giang Vân Hạc lại nói: "Ngươi xem, ta cõng Chấp Nguyệt, rồi lại cõng ngươi, hôm nay hai tiểu mỹ nhân ta đều cõng, nếu truyền ra ngoài không biết bao nhiêu người muốn giết ta xả hận đó!"
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, cười ngọt ngào. "Nhưng đúng là ngươi được chiếm tiện nghi."
Đầu ngón tay nàng thu hồi châm lam về.
"Chiếm tiện nghi lớn." Giang Vân Hạc cười nói.
Đúng thật là hắn không nghĩ nhiều, Tô Tiểu Tiểu tuy không phải người tốt, nhưng hắn cũng không kém là bao, tuy vậy hắn cũng không có suy nghĩ lợi dụng lúc người ta gặp nạn.
Dù bị nàng lừa tiến vào Tử Thần tông, nhưng hắn còn có thể giết nàng sao?
Ngay cả con gà Giang Vân Hạc cũng không muốn giết.
"Nhưng ngươi nên che giấu thân phận của ngươi, hai kẻ thù của ngươi đều có mặt ở đây đó." Giang Vân Hạc nói.
"Còn cần ngươi dạy ta?" Tiểu Tô nhìn hắn khinh thường.
Tâm tình nàng đột nhiên trở nên vô cùng tốt.
"Nhưng hai kẻ thù của ta là ai? Chấp Nguyệt là một, còn lại là?"
"Kế Nguyên Kế thống lĩnh."
"Bại tướng dưới tay ta mà thôi." Tiểu Tô không để trong lòng.
Giang Vân Hạc tới ngồi xổm trước mặt nàng nói: "Đi lên đi."
Tiểu Tô nhìn lưng Giang Vân Hạc, trong mắt có vẻ quái dị, sau đó thành thật nằm lên.
Nàng nhẹ hơn Chấp Nguyệt.
"Coi chừng." Giang Vân Hạc nhìn miệng hốc cây, nhẹ giọng nói, hai tay hắn nâng đùi Tô Tiểu Tiểu.
Hắn cảm giác Tiểu Tô khẽ run lên một chút, chân cũng rụt lại.
"Đừng lộn xộn." Bàn tay Giang Vân Hạc đỡ phía dưới đùi Tô Tiểu Tiểu, nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn truyền tới khiến nàng nổi da gà.
Sau đó hắn nhảy xuống.
Chạm đất bị lưng Giang Vân Hạc đập vào ngực một cái, Tiểu Tô kêu đau một tiếng, suýt không đứng được.
Nhất là bị đau ở ngực.
Tiểu Tô híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, tiểu tử này chắc chắn là cố ý.
Nhưng trên mặt nàng lại tỏ vẻ vừa thức tỉnh, thân hình không nhúc nhích được, tùy ý để Giang Vân Hạc cõng tới dưới tán cây, xiêm áo nàng hơi trượt xuống.
"Sư đệ, đây là?" Chấp Nguyệt nhìn cô gái sau lưng Giang Vân Hạc, tò mò hỏi.
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt cô gái, nàng lại không có nghĩ nhiều.
Nàng chỉ thấy thái độ làm người của Giang Vân Hạc cũng quá mức tốt bụng.
"Nàng còn tỉnh, nhưng không được tỉnh cho lắm." Giang Vân Hạc không có gì khác thường, đặt Tô Tiểu Tiểu Tô xuống, ngồi dựa vào một gốc cây.
"Tạm thời ngươi nghỉ tại đây đi."
Lúc này nàng mới đứng dậy hỏi: "Những người khác sao rồi?"
"Bị Mê Thần Hầu mê hoặc tâm trí, Trữ sư muội đang giúp bọn họ tỉnh lại." Chấp Nguyệt nhìn thoáng qua, lại nói: "Trời đã tối rồi, không thích hợp để đi tiếp. Lửa không cần đốt tiếp ở nơi này, nghỉ tạm lại đây cũng được.
Buổi tối ở lại trong hốc cây nghỉ ngơi, không có dã thú nên cũng không phải lo lắng nhiều."
"Như vậy cũng tốt nhưng.
..". Giang Vân Hạc nhìn đám lửa cách xa trăm mét không có xu hướng lan ra, nhưng để đề phòng, hắn lại tìm tới một ít cỏ dại, chế ra một bù nhìn cách lửa.
Giang Vân Hạc bận rộn tại chỗ, Tiểu Tô đã nghỉ ngơi đủ, dựa lưng đứng dậy.
Chấp Nguyệt thấy, gật đầu nói: "Đạo hữu, cảm giác thế nào rồi?"
"Không có sức lực, đầu vẫn có chút choáng váng." Tiểu Tô híp mắt, xoa xoa trán.
Giọng nói cũng không mềm mại như trước, mà có chút sắc nhọn.
Trong lòng thầm nghĩ, đúng là nữ nhân ngu ngốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.