Chương 92: Tiếng sấm giữa bầu trời quang đãng
Tụ Lý Tiễn
04/12/2020
Không trung, một con thuyền giấy dài trăm mét lơ lửng với đầy đủ mọi
thứ trên khoang, ngoại trừ toàn thân mang theo ánh sáng màu trắng nhàn
nhạt, thì còn lại so với những chiếc thuyền bình thường cũng không khác
nhau nhiều.
Giang Vân Hạc tò mò chạm vào thành thuyền, cảm giác như sờ vào giấy vậy, còn có một chút đàn hồi, nếu thêm chút lực lại phát hiện thành thuyền này rất cứng cỏi.
"Tử Thần Tông trông như thế nào?" Giang Vân Hạc quay qua hỏi Chấp Nguyệt.
"Tông môn toạ trấn ở Tử Thần Sơn, tổng cộng có mười ba ngọn núi, chúng ta ở trên Nguyệt Phong, chỉ có sư phụ và vài người sư muội, bây giờ có thêm ngươi. Ta ở một trúc lâu cách một con thác ba trượng, sau khi về đó sẽ giúp ngươi dựng một gian ở bên cạnh.
Gần đó có một cánh rừng, măng trúc ăn rất ngon, còn có mấy con nai và thỏ, lá gan của bọn chúng cũng không lớn, ngươi đừng hù dọa bọn chúng. . ."
Chấp Nguyệt chỉ dùng mấy câu nói đã thành công chuyển chủ đề. Trong lời nói đều là thác nước kia và trúc lâu, rừng trúc, ngọn núi thỏ, nai, con chuột. . .
Như thể trong cuộc sống của nàng chỉ có những thứ này.
Nhưng nhìn nàng tràn đầy hứng thú nói chuyện, có lẽ nàng đang rất vui vẻ chia sẻ những điều quan trọng trong cuộc sống với mình.
Giang Vân Hạc mỉm cười lắng nghe, dù sao con đường này cũng còn dài.
. . .
"Qua mấy ngọn núi kia chính là tông môn."
Giang Vân Hà nhìn về phía trước, một mảnh mây khói lượn lờ như tấm lụa mỏng vắt qua những dãy núi.
Mấy ngọn núi trước mắt vách đứng cao vạn trượng, người bình thường hầu như không có cách nào leo lên.
“Dưới kia sao vẫn có tòa thành?” Giang Vân Hạc cảm thấy ngoài ý muốn.
Đó là Đương Nam, là thành thị gần với tông môn nhất, rất phồn hoa. Ta phụ trách xử lý ngoại vụ nên thường xuyên ở đó.
Bay qua mấy ngọn núi cao, thuyền giấy bắt đầu hạ dần xuống, trước mặt là một mảnh núi non xanh biếc, dòng sông trong vắt, hơn mười ngọn núi cao lớn khác nhau được nối liền bởi những sợi xích sắt.
Nơi đây còn có một hồ nước và vài con sông. Những chú chim bay theo xung quanh thuyền giấy, nghiêng đầu tò mò nhìn; có cá nhảy khỏi mặt nước, hình như đang nuốt chửng tinh hoa của nhật nguyệt, một đàn thú hoang đang uống nước ở xung quanh hồ, thiên nhiên kỳ thú hiện ra, cảnh tượng rất phù hợp với tưởng tượng của Giang Vân Hạc về môn phái.
Ngọn núi chính lớn nhất gọi là Thiên Môn Phong, sườn núi có mười mấy căn nhà nhỏ, một tảng đá xanh đặt ở quảng trường, lên trên trăm mét thì nhìn thấy ba gian đại điện.
"Đó là Thư viện! Đệ tử nhỏ vừa gia nhập môn phái đều phải ở đó đọc sách. Nơi đó là Kinh Lâu, có thể mượn đọc thư tịch, bên kia là Đa Bảo Các, dùng để chứa đựng và là nơi chọn lựa, trao đổi các loại pháp khí, nhưng pháp bảo tốt thì nơi này không có, đều là do trưởng bối sư môn ban tặng." Chấp Nguyệt đứng ở bên người Giang Vân Hạc, giới thiệu với hắn bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Bên cạnh quảng trường có mười mấy đệ tử đang đi lại, nhìn thấy thuyền giấy hạ xuống, tất cả đều thi lễ rồi mỗi người lại tự đi làm việc của mình.
Cũng có vài người đứng ở đó đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nhìn cái gì.
Trong Thư viện truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh của hài đồng.
"Mọi người tự về đi. Mấy người các ngươi đi theo ta." Nam Nguyệt vẫy tay, dẫn đầu mọi người đi lên phía ba gian đại điện.
Đi dọc lên trên thềm đá, chợt thấy một tấm bia đá đứng ở trên đó, bên trên ghi tên của mọi người. Đó là đệ tử bia, tất cả mọi người trong môn phái đều được viết tên lên trên đó, nếu bỏ mình sẽ xóa đi vĩnh viễn.
Đứng đầu môn phái chính là Nam Mộng chân nhân, cũng là tông chủ Tử Thần Tông.
Tử Thần Tông là một môn phái tu nửa tục nửa đạo, tuy mặc trang phục đạo sĩ, nhưng vẫn có thể kết hôn, không kiêng kỵ thịt rượu, đây là điều vui mừng duy nhất của Giang Vân Hạc.
Có người nói tổ sư Tử Thần Tông năm đó xuất thân từ đạo quán, sau lại thi tiến sĩ vào triều làm quan. Lúc lấy xuống mũ quan, cởi quan phục, hành tẩu thiên hạ, cuối cùng sáng lập Tử Thần Tông, cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Bởi vậy trang phục Tử Thần Tông dù có hình dáng đạo bào nhưng cũng không giống lắm.
Giang Vân Hạc nhìn lướt qua rồi chạy theo Nam Nguyệt vào đại điện. Ở đây không có bất kỳ thần tượng nào, chỉ có một cái bàn, vài cái ghế, cùng với một đạo nhân với bóng lưng cao ngất đang đứng ở đó.
"Sư huynh." Nam Nguyệt hơi thi lễ.
Nam Mộng đạo nhân xoay người mỉm cười: "Làm phiền sư muội. Sự tình ta đã biết được, về sau sẽ bàn luận tiếp."
"Về phần các ngươi, báo cáo tình huống lần này cho Lục viện (nơi ghi chép sự việc), kể rõ sự thật là được.
Nam Mộng đưa tay phóng ra một chiêu thức, giữa chân mày mọi người nóng lên, một ngọn lửa nho nhỏ từ giữa chân mày bay ra, rơi vào trong một ngọn đèn ở trên bàn, ngọn lửa bên trong đèn hơi nhấp nhô một chút, rồi phát sáng hơn trước vài lần.
Tông chủ nhìn sang Giang Vân Hạc nói:
"Về phần ngươi, lát nữa đi bái kiến tổ sư, sau đó ghi họ tên vào bia đệ tử, gia nhập Nguyệt Phong phải cố gắng tu hành."
. . .
Một lát sau, tên Giang Vân Hạc hiện lên ở trên bia đệ tử, đơn giản làm Giang Vân Hạc có chút bất ngờ.
Nhưng Giang Vân Hạc còn phát hiện thêm một chuyện thú vị, tông chủ Nam Mộng và Nam Nguyệt đạo nhân, chỉ có hai người dùng chữ Nam ở trước tên, vốn hắn tưởng rằng chữ "Nam" là bối phận, bây giờ xem ra, hắn lại nảy ra một ý nghĩ khác.
"Tông chủ và sư phụ là huynh muội." Chấp Nguyệt ghé vào tai hắn nói thầm.
"Quả nhiên là thế." Giang Vân Hạc mỉm cười nói.
Trên bia đệ tử chỉ có hơn hai trăm tên, nói cách khác, toàn bộ môn phái trong danh sách đăng ký chỉ hơn hai trăm người, số người này ít hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
"Được rồi, về núi. Về sau tự nhiên sẽ có người đưa quần áo, đồ dùng hàng ngày và lệnh bài tới cho ngươi. Nếu như thiếu cái gì thì có thể đi Ly Trần Viện lấy. Hôm nay các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến gặp ta." Nam Nguyệt thản nhiên nói.
Nguyệt Phong cao ba trăm trượng, có xích sắt nối liền với Thiên Môn Phong, toàn bộ nửa phần dưới của ngọn núi đều là rừng trúc liễu xanh, tới sườn núi mới có dấu vết của con người, bên cạnh thác nước ba trượng, hiện ra một gian tiểu trúc lâu.
"Ta đang ở đó." Chấp Nguyệt chỉ vào tiểu lâu nói, rồi hăng hái bừng bừng lôi kéo Giang Vân Hạc vào trong, quẹo qua rừng trúc, liền nhìn thấy một cái sân nhỏ trước mặt.
Giang Vân Hạc: . . .
Cái sân này nhìn thật quen thuộc.
Ngay cả chữ hỷ trên tường cũng quen thuộc như vậy.
Khe nứt tràn đầy mỹ cảm đối xứng, còn có ý vị sót lại sau khi trải qua thời gian dài, mạng nhện thân thiết ở góc phòng, tất cả đều nói cho Giang Vân Hạc một điều.
Chấp Nguyệt đã chuyển cả phòng ở của ngày nọ đến đây.
Quay đầu lại nhìn Chấp Nguyệt, chỉ thấy nàng đang nhìn mình với đôi mắt trong suốt.
"Đây là lễ vật trân quý nhất mà ta nhận được trên đời này." Giang Vân Hạc mỉm cười.
Chỉ cần không để ta ở đây là được.
"Sư tỷ, sư đệ!" Một thiếu nữ trên dưới hai mươi từ trên trời hạ xuống, đây là tam đệ tử Nhạc Tuyết Băng của Nam Nguyệt, trước đó Giang Vân Hạc ở trên đường cũng đã gặp qua.
Mặt lộ vẻ bỡn cợt nói: "Ta biết ngay các ngươi ở chỗ này."
"Trước khi sư đệ tới, hai tháng nay sư tỷ gầy đi 6 cân! Chậc chậc!"
"Không nói điều này nữa, hai người mới vừa trở về liền chạy tới đây. Lúc nào thì cho ta uống rượu mừng?"
Chấp Nguyệt không mở miệng, chỉ quay đầu lặng yên nhìn Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc còn đang bận tính toán, 500 giảm đi 6, còn lại 494, rất thành công.
Sau đó lại thấy đôi mắt trong suốt kia của Chấp Nguyệt.
Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, thắt cổ cũng phải để cho người ta lấy hơi trước được không?
"Ta cảm thấy tu vi của ta vẫn quá thấp, người khác khó tránh khỏi chê trách, hay là chờ tu vi của ta cao hơn một chút, người khác sẽ không còn gì để nói nữa." Giang Vân Hạc nói mà cảm giác thấy đau răng.
"Ta không quan tâm, ta cũng biết có người sẽ nói lung tung, nhưng đến khi ngươi đạt Khí Hải Cảnh, ta nghĩ lúc đó sẽ không ai có thể nói gì nữa. Bằng thiên phú của ngươi, sẽ rất nhanh." Chấp Nguyệt nhẹ giọng.
Giang Vân Hạc: Cô nương, ta không vội, ta một điểm cũng không vội.
"Ta cảm thấy ta đạt đến Nguyên Môn, mới không bôi nhọ sư tỷ, để cho người khác không còn lời nào để nói." Giang Vân Hạc vẻ mặt chân thành, trong lòng buồn bã không gì sánh được.
Trong cuộc sống sự việc bi ai nhất chính là mua cổ phiếu trở thành cổ đông (1).
"Được, ta chờ ngươi." Chấp Nguyệt mỉm cười.
Nếu Giang Vân Hạc sợ ủy khuất mình, muốn lấy thực lực ngăn chặn miệng nói của mọi người trên thế gian, vậy cứ để hắn làm đi.
Giang Vân Hạc thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng dời được một thời gian thở dốc, sau đó phải tiếp tục nghĩ biện pháp.
Nếu thật không được thì phải nhờ yêu nữ tới cứu giá!
Muội tử ta đến đón, chịu tiếng xấu để nàng!
Vừa thở phào, chợt nghe từ xa xa truyền tới một thanh âm giương nanh múa vuốt: "Sư tỷ, sư tỷ!"
"Sư tỷ ngươi ở đây!" Âm thanh kia từ xa đến gần, là một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, thoạt nhìn tinh linh cổ quái, cưỡi một con thỏ cao hơn hai thước qua đây.
"Ngươi trở về mà không tới thăm Dược Nhi." Thiếu nữ nhảy xuống từ sau lưng con thỏ, quan sát ba người, nghiêm túc nói với Giang Vân Hạc:
"Tuy rằng ngươi thoạt nhìn lớn lên nhân mô cẩu dạng (2), không xứng với sư tỷ của ta, ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi."
Giang Vân Hạc cảm thấy nếu như cô nương này nói là sự thật, vậy quá tốt rồi.
"Tứ sư tỷ!" Giang Vân Hạc khẽ cười.
"A?" Dược Nhi trợn tròn mắt, chỉ chỉ Giang Vân Hạc, rồi nhìn về phía Chấp Nguyệt.
Chỉ thấy Chấp Nguyệt hé môi cười.
"Sư đệ, chào ngươi, đây là lễ gặp mặt của sư tỷ." Vẻ mặt Dược Nhi vui mừng, tí nữa thì nhảy dựng lên, tìm trên người nửa ngày, lấy ra hai viên kẹo nhét vào trong tay Giang Vân Hạc.
Rất có cảm giác thành tựu.
Cuối cùng mình không phải nhỏ nhất.
"Được sư tỷ thưởng thức, ta thích nhất chính là loại kẹo này." Giang Vân Hạc giơ ngón tay cái lên.
Một câu nói làm Dược Nhi lâng lâng.
Dược Nhi vẫn nhớ kỹ mình là sư tỷ, cố nén vui vẻ muốn lăn lộn trên mặt đất, mu bàn tay ở sau người liên tiếp loay hoay ngón tay, giả vờ lão thành nói: "Ta còn có kẹo ngon hơn nữa, chốc nữa chia cho ngươi ăn. Ai bảo ngươi là sư đệ ta chứ!"
. . .
Nhìn chung mà nói, nếu không lo lắng đến đại sự sinh tử Chấp Nguyệt bức hôn này, hoàn cảnh của Nguyệt Phong để Giang Vân Hạc khá hài lòng.
Một tứ sư tỷ dễ lừa gạt, một tam sư tỷ dễ lừa gạt, một nhị sư tỷ chưa gặp mặt nhưng chắc cũng dễ lừa gạt, cùng với một đại sư tỷ … đã bị lừa gạt.
Một con thỏ lớn nhìn qua ăn rất ngon.
Một đám thỏ nhỏ nhìn qua cũng rất ngon.
Mấy con nai thoáng qua rất ngon.
Tuy rằng còn vấn đề ép hôn của Chấp Nguyệt, nhưng thời gian vẫn còn, đến lúc đó chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.
Loại ung dung này vẫn duy trì đến ngày thứ hai bái kiến Nam Nguyệt.
Một câu nói của Nam Nguyệt giống như tiếng sấm giữa bầu trời quang đãng.
"Ta không phản đối hôn sự giữa ngươi và Nguyệt nhi. Ngươi có tâm chờ đến khi đột phá Nguyên Khí Cảnh mới cùng Nguyệt nhi thành hôn, cũng là chuyện tốt.
Từ hôm nay trở đi, ngươi cố gắng tu luyện trong Tử Thần Sơn đến Nguyên Khí Cảnh. Trước đó cũng không cần xuống núi chạy lung tung.
Nếu có gì cần, để Nguyệt nhi mang đồ từ bên ngoài về cho ngươi là được.”
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút, mặc dù một mực tu luyện là chuyện tốt, nhưng mà câu nói nào đó hình như có chút thừa thãi? Dường như có hương vị sai sai?
Ngẩng đầu nhìn Nam Nguyệt, dùng ánh mắt hỏi: Sư phụ, lời này là có ý gì?
Nam Nguyệt: Không sai, chính là ý mà ngươi nghe được!
-———————
Đôi lời cảm nghĩ của tác giả:
Lại một quyển sách được đăng sớm hơn dự kiến mười ngày, nhẽ ra để tháng 6 mới đăng.
Thời gian đăng này có lẽ không hợp phong thủy cho lắm, nhưng nếu đã chọn ra thời điểm thì cũng đành vậy.
Nhân cơ hội này tâm sự cùng mọi người.
Cuốn sách đầu tiên của ta viết về thể loại hòa thượng, cao tăng.
Cuốn sách thứ hai viết về tiểu bạch kiểm, nguyên nhân thứ nhất là muốn viết nhân vật kiểu nữ đế.
Cuốn thứ ba là… Mọi người đều xem rồi.
Mỗi lần ta muốn viết nhân vật gì, lại suy nghĩ về các câu chuyện liên quan sau đó.
Bởi vậy mỗi cuốn truyện đều có nội dung biến hóa khác nhau, trọng tâm khác nhau, nhân vật và sự tích cũng khác nhau.
Quyển này có độ chuyển tiếp - xuyên không tương đối lớn, từ đô thị xuyên đến tiên hiệp.
Lúc đó trong lòng cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn thử một vài thứ mới mẻ.
Bây giờ xem lại, kết quả của quyển này không đạt mong muốn, hơi thất vọng một chút.
Nhưng những chuyện cần viết vẫn phải viết tiếp.
Không có nhiều điều muốn nói, mong muốn các vị huynh đệ có thể donate thêm một chút, mong muốn quyển sách này có thể cho gia đình ta bữa cháo hành sống qua ngày.
Bây giờ trên tình huống trên web mọi người cũng rõ ràng, thu nhập của tác giả (cả dịch giả) càng ngày càng bị giảm, rất nhiều người đang tìm công việc khác để sống.
Mong các vị huynh đệ có thể đăng kí, bình luận để ta có đầy đủ động lực viết tiếp quyển sách này.
Xem chùa rất thoải mái, nhưng lại tổn hại đến người nhiệt tình sáng tạo.
Nếu như thích quyển sách này, mong mọi người ủng hộ một chút.
Chỉ vậy thôi.
Cảm ơn!
Cảm ơn lần thứ hai với mọi người đã ủng hộ từ xưa đến nay.
——————
Chú thích:
(1) Mua cổ phiếu trở thành cổ đông (từ láy: dẫn người con gái về làm chồng).
炒股炒成股东 - 泡妞泡成老公
Người mua cổ phiếu chỉ để bán lại kiếm tiền, nhưng cổ phiếu rớt giá, bán đi thì lỗ, đành phải giữ lại nên trở thành cổ đông.
Dẫn người con gái đi chơi nhưng lại vì lí do nào đó nên phải cưới về làm chồng.
(2) Nhân mô cẩu dạng: hình dáng giống chó, thường để châm biếm người khác.
Giang Vân Hạc tò mò chạm vào thành thuyền, cảm giác như sờ vào giấy vậy, còn có một chút đàn hồi, nếu thêm chút lực lại phát hiện thành thuyền này rất cứng cỏi.
"Tử Thần Tông trông như thế nào?" Giang Vân Hạc quay qua hỏi Chấp Nguyệt.
"Tông môn toạ trấn ở Tử Thần Sơn, tổng cộng có mười ba ngọn núi, chúng ta ở trên Nguyệt Phong, chỉ có sư phụ và vài người sư muội, bây giờ có thêm ngươi. Ta ở một trúc lâu cách một con thác ba trượng, sau khi về đó sẽ giúp ngươi dựng một gian ở bên cạnh.
Gần đó có một cánh rừng, măng trúc ăn rất ngon, còn có mấy con nai và thỏ, lá gan của bọn chúng cũng không lớn, ngươi đừng hù dọa bọn chúng. . ."
Chấp Nguyệt chỉ dùng mấy câu nói đã thành công chuyển chủ đề. Trong lời nói đều là thác nước kia và trúc lâu, rừng trúc, ngọn núi thỏ, nai, con chuột. . .
Như thể trong cuộc sống của nàng chỉ có những thứ này.
Nhưng nhìn nàng tràn đầy hứng thú nói chuyện, có lẽ nàng đang rất vui vẻ chia sẻ những điều quan trọng trong cuộc sống với mình.
Giang Vân Hạc mỉm cười lắng nghe, dù sao con đường này cũng còn dài.
. . .
"Qua mấy ngọn núi kia chính là tông môn."
Giang Vân Hà nhìn về phía trước, một mảnh mây khói lượn lờ như tấm lụa mỏng vắt qua những dãy núi.
Mấy ngọn núi trước mắt vách đứng cao vạn trượng, người bình thường hầu như không có cách nào leo lên.
“Dưới kia sao vẫn có tòa thành?” Giang Vân Hạc cảm thấy ngoài ý muốn.
Đó là Đương Nam, là thành thị gần với tông môn nhất, rất phồn hoa. Ta phụ trách xử lý ngoại vụ nên thường xuyên ở đó.
Bay qua mấy ngọn núi cao, thuyền giấy bắt đầu hạ dần xuống, trước mặt là một mảnh núi non xanh biếc, dòng sông trong vắt, hơn mười ngọn núi cao lớn khác nhau được nối liền bởi những sợi xích sắt.
Nơi đây còn có một hồ nước và vài con sông. Những chú chim bay theo xung quanh thuyền giấy, nghiêng đầu tò mò nhìn; có cá nhảy khỏi mặt nước, hình như đang nuốt chửng tinh hoa của nhật nguyệt, một đàn thú hoang đang uống nước ở xung quanh hồ, thiên nhiên kỳ thú hiện ra, cảnh tượng rất phù hợp với tưởng tượng của Giang Vân Hạc về môn phái.
Ngọn núi chính lớn nhất gọi là Thiên Môn Phong, sườn núi có mười mấy căn nhà nhỏ, một tảng đá xanh đặt ở quảng trường, lên trên trăm mét thì nhìn thấy ba gian đại điện.
"Đó là Thư viện! Đệ tử nhỏ vừa gia nhập môn phái đều phải ở đó đọc sách. Nơi đó là Kinh Lâu, có thể mượn đọc thư tịch, bên kia là Đa Bảo Các, dùng để chứa đựng và là nơi chọn lựa, trao đổi các loại pháp khí, nhưng pháp bảo tốt thì nơi này không có, đều là do trưởng bối sư môn ban tặng." Chấp Nguyệt đứng ở bên người Giang Vân Hạc, giới thiệu với hắn bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Bên cạnh quảng trường có mười mấy đệ tử đang đi lại, nhìn thấy thuyền giấy hạ xuống, tất cả đều thi lễ rồi mỗi người lại tự đi làm việc của mình.
Cũng có vài người đứng ở đó đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nhìn cái gì.
Trong Thư viện truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh của hài đồng.
"Mọi người tự về đi. Mấy người các ngươi đi theo ta." Nam Nguyệt vẫy tay, dẫn đầu mọi người đi lên phía ba gian đại điện.
Đi dọc lên trên thềm đá, chợt thấy một tấm bia đá đứng ở trên đó, bên trên ghi tên của mọi người. Đó là đệ tử bia, tất cả mọi người trong môn phái đều được viết tên lên trên đó, nếu bỏ mình sẽ xóa đi vĩnh viễn.
Đứng đầu môn phái chính là Nam Mộng chân nhân, cũng là tông chủ Tử Thần Tông.
Tử Thần Tông là một môn phái tu nửa tục nửa đạo, tuy mặc trang phục đạo sĩ, nhưng vẫn có thể kết hôn, không kiêng kỵ thịt rượu, đây là điều vui mừng duy nhất của Giang Vân Hạc.
Có người nói tổ sư Tử Thần Tông năm đó xuất thân từ đạo quán, sau lại thi tiến sĩ vào triều làm quan. Lúc lấy xuống mũ quan, cởi quan phục, hành tẩu thiên hạ, cuối cùng sáng lập Tử Thần Tông, cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Bởi vậy trang phục Tử Thần Tông dù có hình dáng đạo bào nhưng cũng không giống lắm.
Giang Vân Hạc nhìn lướt qua rồi chạy theo Nam Nguyệt vào đại điện. Ở đây không có bất kỳ thần tượng nào, chỉ có một cái bàn, vài cái ghế, cùng với một đạo nhân với bóng lưng cao ngất đang đứng ở đó.
"Sư huynh." Nam Nguyệt hơi thi lễ.
Nam Mộng đạo nhân xoay người mỉm cười: "Làm phiền sư muội. Sự tình ta đã biết được, về sau sẽ bàn luận tiếp."
"Về phần các ngươi, báo cáo tình huống lần này cho Lục viện (nơi ghi chép sự việc), kể rõ sự thật là được.
Nam Mộng đưa tay phóng ra một chiêu thức, giữa chân mày mọi người nóng lên, một ngọn lửa nho nhỏ từ giữa chân mày bay ra, rơi vào trong một ngọn đèn ở trên bàn, ngọn lửa bên trong đèn hơi nhấp nhô một chút, rồi phát sáng hơn trước vài lần.
Tông chủ nhìn sang Giang Vân Hạc nói:
"Về phần ngươi, lát nữa đi bái kiến tổ sư, sau đó ghi họ tên vào bia đệ tử, gia nhập Nguyệt Phong phải cố gắng tu hành."
. . .
Một lát sau, tên Giang Vân Hạc hiện lên ở trên bia đệ tử, đơn giản làm Giang Vân Hạc có chút bất ngờ.
Nhưng Giang Vân Hạc còn phát hiện thêm một chuyện thú vị, tông chủ Nam Mộng và Nam Nguyệt đạo nhân, chỉ có hai người dùng chữ Nam ở trước tên, vốn hắn tưởng rằng chữ "Nam" là bối phận, bây giờ xem ra, hắn lại nảy ra một ý nghĩ khác.
"Tông chủ và sư phụ là huynh muội." Chấp Nguyệt ghé vào tai hắn nói thầm.
"Quả nhiên là thế." Giang Vân Hạc mỉm cười nói.
Trên bia đệ tử chỉ có hơn hai trăm tên, nói cách khác, toàn bộ môn phái trong danh sách đăng ký chỉ hơn hai trăm người, số người này ít hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
"Được rồi, về núi. Về sau tự nhiên sẽ có người đưa quần áo, đồ dùng hàng ngày và lệnh bài tới cho ngươi. Nếu như thiếu cái gì thì có thể đi Ly Trần Viện lấy. Hôm nay các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến gặp ta." Nam Nguyệt thản nhiên nói.
Nguyệt Phong cao ba trăm trượng, có xích sắt nối liền với Thiên Môn Phong, toàn bộ nửa phần dưới của ngọn núi đều là rừng trúc liễu xanh, tới sườn núi mới có dấu vết của con người, bên cạnh thác nước ba trượng, hiện ra một gian tiểu trúc lâu.
"Ta đang ở đó." Chấp Nguyệt chỉ vào tiểu lâu nói, rồi hăng hái bừng bừng lôi kéo Giang Vân Hạc vào trong, quẹo qua rừng trúc, liền nhìn thấy một cái sân nhỏ trước mặt.
Giang Vân Hạc: . . .
Cái sân này nhìn thật quen thuộc.
Ngay cả chữ hỷ trên tường cũng quen thuộc như vậy.
Khe nứt tràn đầy mỹ cảm đối xứng, còn có ý vị sót lại sau khi trải qua thời gian dài, mạng nhện thân thiết ở góc phòng, tất cả đều nói cho Giang Vân Hạc một điều.
Chấp Nguyệt đã chuyển cả phòng ở của ngày nọ đến đây.
Quay đầu lại nhìn Chấp Nguyệt, chỉ thấy nàng đang nhìn mình với đôi mắt trong suốt.
"Đây là lễ vật trân quý nhất mà ta nhận được trên đời này." Giang Vân Hạc mỉm cười.
Chỉ cần không để ta ở đây là được.
"Sư tỷ, sư đệ!" Một thiếu nữ trên dưới hai mươi từ trên trời hạ xuống, đây là tam đệ tử Nhạc Tuyết Băng của Nam Nguyệt, trước đó Giang Vân Hạc ở trên đường cũng đã gặp qua.
Mặt lộ vẻ bỡn cợt nói: "Ta biết ngay các ngươi ở chỗ này."
"Trước khi sư đệ tới, hai tháng nay sư tỷ gầy đi 6 cân! Chậc chậc!"
"Không nói điều này nữa, hai người mới vừa trở về liền chạy tới đây. Lúc nào thì cho ta uống rượu mừng?"
Chấp Nguyệt không mở miệng, chỉ quay đầu lặng yên nhìn Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc còn đang bận tính toán, 500 giảm đi 6, còn lại 494, rất thành công.
Sau đó lại thấy đôi mắt trong suốt kia của Chấp Nguyệt.
Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, thắt cổ cũng phải để cho người ta lấy hơi trước được không?
"Ta cảm thấy tu vi của ta vẫn quá thấp, người khác khó tránh khỏi chê trách, hay là chờ tu vi của ta cao hơn một chút, người khác sẽ không còn gì để nói nữa." Giang Vân Hạc nói mà cảm giác thấy đau răng.
"Ta không quan tâm, ta cũng biết có người sẽ nói lung tung, nhưng đến khi ngươi đạt Khí Hải Cảnh, ta nghĩ lúc đó sẽ không ai có thể nói gì nữa. Bằng thiên phú của ngươi, sẽ rất nhanh." Chấp Nguyệt nhẹ giọng.
Giang Vân Hạc: Cô nương, ta không vội, ta một điểm cũng không vội.
"Ta cảm thấy ta đạt đến Nguyên Môn, mới không bôi nhọ sư tỷ, để cho người khác không còn lời nào để nói." Giang Vân Hạc vẻ mặt chân thành, trong lòng buồn bã không gì sánh được.
Trong cuộc sống sự việc bi ai nhất chính là mua cổ phiếu trở thành cổ đông (1).
"Được, ta chờ ngươi." Chấp Nguyệt mỉm cười.
Nếu Giang Vân Hạc sợ ủy khuất mình, muốn lấy thực lực ngăn chặn miệng nói của mọi người trên thế gian, vậy cứ để hắn làm đi.
Giang Vân Hạc thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng dời được một thời gian thở dốc, sau đó phải tiếp tục nghĩ biện pháp.
Nếu thật không được thì phải nhờ yêu nữ tới cứu giá!
Muội tử ta đến đón, chịu tiếng xấu để nàng!
Vừa thở phào, chợt nghe từ xa xa truyền tới một thanh âm giương nanh múa vuốt: "Sư tỷ, sư tỷ!"
"Sư tỷ ngươi ở đây!" Âm thanh kia từ xa đến gần, là một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, thoạt nhìn tinh linh cổ quái, cưỡi một con thỏ cao hơn hai thước qua đây.
"Ngươi trở về mà không tới thăm Dược Nhi." Thiếu nữ nhảy xuống từ sau lưng con thỏ, quan sát ba người, nghiêm túc nói với Giang Vân Hạc:
"Tuy rằng ngươi thoạt nhìn lớn lên nhân mô cẩu dạng (2), không xứng với sư tỷ của ta, ngươi nên bỏ ý nghĩ đó đi."
Giang Vân Hạc cảm thấy nếu như cô nương này nói là sự thật, vậy quá tốt rồi.
"Tứ sư tỷ!" Giang Vân Hạc khẽ cười.
"A?" Dược Nhi trợn tròn mắt, chỉ chỉ Giang Vân Hạc, rồi nhìn về phía Chấp Nguyệt.
Chỉ thấy Chấp Nguyệt hé môi cười.
"Sư đệ, chào ngươi, đây là lễ gặp mặt của sư tỷ." Vẻ mặt Dược Nhi vui mừng, tí nữa thì nhảy dựng lên, tìm trên người nửa ngày, lấy ra hai viên kẹo nhét vào trong tay Giang Vân Hạc.
Rất có cảm giác thành tựu.
Cuối cùng mình không phải nhỏ nhất.
"Được sư tỷ thưởng thức, ta thích nhất chính là loại kẹo này." Giang Vân Hạc giơ ngón tay cái lên.
Một câu nói làm Dược Nhi lâng lâng.
Dược Nhi vẫn nhớ kỹ mình là sư tỷ, cố nén vui vẻ muốn lăn lộn trên mặt đất, mu bàn tay ở sau người liên tiếp loay hoay ngón tay, giả vờ lão thành nói: "Ta còn có kẹo ngon hơn nữa, chốc nữa chia cho ngươi ăn. Ai bảo ngươi là sư đệ ta chứ!"
. . .
Nhìn chung mà nói, nếu không lo lắng đến đại sự sinh tử Chấp Nguyệt bức hôn này, hoàn cảnh của Nguyệt Phong để Giang Vân Hạc khá hài lòng.
Một tứ sư tỷ dễ lừa gạt, một tam sư tỷ dễ lừa gạt, một nhị sư tỷ chưa gặp mặt nhưng chắc cũng dễ lừa gạt, cùng với một đại sư tỷ … đã bị lừa gạt.
Một con thỏ lớn nhìn qua ăn rất ngon.
Một đám thỏ nhỏ nhìn qua cũng rất ngon.
Mấy con nai thoáng qua rất ngon.
Tuy rằng còn vấn đề ép hôn của Chấp Nguyệt, nhưng thời gian vẫn còn, đến lúc đó chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.
Loại ung dung này vẫn duy trì đến ngày thứ hai bái kiến Nam Nguyệt.
Một câu nói của Nam Nguyệt giống như tiếng sấm giữa bầu trời quang đãng.
"Ta không phản đối hôn sự giữa ngươi và Nguyệt nhi. Ngươi có tâm chờ đến khi đột phá Nguyên Khí Cảnh mới cùng Nguyệt nhi thành hôn, cũng là chuyện tốt.
Từ hôm nay trở đi, ngươi cố gắng tu luyện trong Tử Thần Sơn đến Nguyên Khí Cảnh. Trước đó cũng không cần xuống núi chạy lung tung.
Nếu có gì cần, để Nguyệt nhi mang đồ từ bên ngoài về cho ngươi là được.”
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút, mặc dù một mực tu luyện là chuyện tốt, nhưng mà câu nói nào đó hình như có chút thừa thãi? Dường như có hương vị sai sai?
Ngẩng đầu nhìn Nam Nguyệt, dùng ánh mắt hỏi: Sư phụ, lời này là có ý gì?
Nam Nguyệt: Không sai, chính là ý mà ngươi nghe được!
-———————
Đôi lời cảm nghĩ của tác giả:
Lại một quyển sách được đăng sớm hơn dự kiến mười ngày, nhẽ ra để tháng 6 mới đăng.
Thời gian đăng này có lẽ không hợp phong thủy cho lắm, nhưng nếu đã chọn ra thời điểm thì cũng đành vậy.
Nhân cơ hội này tâm sự cùng mọi người.
Cuốn sách đầu tiên của ta viết về thể loại hòa thượng, cao tăng.
Cuốn sách thứ hai viết về tiểu bạch kiểm, nguyên nhân thứ nhất là muốn viết nhân vật kiểu nữ đế.
Cuốn thứ ba là… Mọi người đều xem rồi.
Mỗi lần ta muốn viết nhân vật gì, lại suy nghĩ về các câu chuyện liên quan sau đó.
Bởi vậy mỗi cuốn truyện đều có nội dung biến hóa khác nhau, trọng tâm khác nhau, nhân vật và sự tích cũng khác nhau.
Quyển này có độ chuyển tiếp - xuyên không tương đối lớn, từ đô thị xuyên đến tiên hiệp.
Lúc đó trong lòng cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn thử một vài thứ mới mẻ.
Bây giờ xem lại, kết quả của quyển này không đạt mong muốn, hơi thất vọng một chút.
Nhưng những chuyện cần viết vẫn phải viết tiếp.
Không có nhiều điều muốn nói, mong muốn các vị huynh đệ có thể donate thêm một chút, mong muốn quyển sách này có thể cho gia đình ta bữa cháo hành sống qua ngày.
Bây giờ trên tình huống trên web mọi người cũng rõ ràng, thu nhập của tác giả (cả dịch giả) càng ngày càng bị giảm, rất nhiều người đang tìm công việc khác để sống.
Mong các vị huynh đệ có thể đăng kí, bình luận để ta có đầy đủ động lực viết tiếp quyển sách này.
Xem chùa rất thoải mái, nhưng lại tổn hại đến người nhiệt tình sáng tạo.
Nếu như thích quyển sách này, mong mọi người ủng hộ một chút.
Chỉ vậy thôi.
Cảm ơn!
Cảm ơn lần thứ hai với mọi người đã ủng hộ từ xưa đến nay.
——————
Chú thích:
(1) Mua cổ phiếu trở thành cổ đông (từ láy: dẫn người con gái về làm chồng).
炒股炒成股东 - 泡妞泡成老公
Người mua cổ phiếu chỉ để bán lại kiếm tiền, nhưng cổ phiếu rớt giá, bán đi thì lỗ, đành phải giữ lại nên trở thành cổ đông.
Dẫn người con gái đi chơi nhưng lại vì lí do nào đó nên phải cưới về làm chồng.
(2) Nhân mô cẩu dạng: hình dáng giống chó, thường để châm biếm người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.