Chương 33: Lên tòa
Mực Ống
17/09/2021
sau nhiều ngày trốn trong rừng, Leo và Hạo Thiên đã tìm ra được lối vào 1 thị trấn tại Mĩ, ở đây anh sơ cứu lại vết thương, còn lại số tiền ít ỏi đấy, cả 2 quyết định trở về Trung Quốc để ra tòa lấy lại số tài sản của mình
chiến bay đáp xuống sân bay, trước ngày ra tòa La Thành đá theo lời Hạo Thiên nói vào trong thư phòng, anh quan sát tỉ mĩ tìm theo lời dặn của Hạo Thiên
anh lấy được chìa khóa, sau đó nhìn vào bức tranh, anh không thấy gì đặc biệt cả, sau đó anh quát sát thêm 1 lần nữa
lần mò thật tỉ mĩ, anh cuối cùng cũng thấy 1 ổ khóa trên bức tranh, anh liền đưa chìa khóa vào trong
hình như là mở khớp được, nhưng không gì xẩy ra, sau đó anh đẩy bức tranh qua một bên cũng không được, anh suy nghĩ một lúc, kéo bức tranh ra, mở ra như mở một cách cửa
hóa ra bên trong là một căn phòng bí mật nhỏ, anh bước vào trong quan sát, thấy có 1 cái bàn, 1 kệ sách, anh tiện tay làm rơi một quyển album xuống
anh cầm lên nhìn nó, sau đó mở quyển album ra, anh sững sờ đến điến người, đến mức làm rơi cả quyển sách xuống
Xuân Nguyệt đang nói chuyện với luật sư của mình
" khởi kiện rồi chúng ta liệu có bao nhiêu phần trăm thắng hả?" Bà Xuân Nguyệt hỏi
" sẽ không có phần trăm nào cả?" luật sư Ngô nói
" sao chứ?" bà Xuân Nguyệt hoang mang
" nhưng nếu lấy 2 phần 3 thì được, tại vì ông ta đã mất, di chúc cũng bị chúng ta hủy rồi, nếu dựa trên quyền thừa kế thì bà, La Thành và Hạo Thiên là người thân duy nhất của ông ta, chúng ta sẽ được chia làm 3, mỗi người một phần" Luật sư Ngô nói
bà Xuân Nguyệt suy nghĩ một lúc " cũng được, tuy không thể lấy hết nhưng mà.... bao nhiêu đó chắc cũng đủ"
ngày hôm sau trên tòa, bà ta đã khóc lóc về cái chết của Hạo Hiên, khóc đến mức ai nhìn cũng phải thương tâm
Leo là luật sư cho Hạo Thiên anh nói " theo như tôi biết thì tờ di chúc của ông Dương Hạo Hiên cũng là ba của thân chủ tôi, tôi muốn phiên tòa mở cuộc tìm kiếm, tìm lại luật sư của ông Dương Hạo Hiên để đồi lại quyền công bằng cho thân chủ tôi"
" xin hỏi cậu, cậu dựa vào đâu mà để nói lên được điều này, cậu đã làm cùng ông Dương Hạo Hiên bao nhiêu năm hả" Ông Ngô nói
Leo không thể nói được gì
" theo như căn cứ, thì cho dù ông ấy có viết di chúc đi nữa thì cũng chưa chắc tài sản vốn thuộc về một mình ông Dương Hạo Thiên đây, bởi vì ông ta còn có một người vợ và một đứa con nữa, dựa trên góc này thì không thể khẳng định ông Dương Hạo Hiên sẽ trao hết tài sand cho ông Dương Hạo Thiên được" luật sư Ngô lại nói tiếp
trên phiên tòa dường như ông Ngô đã lấn át Hạo Thiên, anh không thể đưa ra một lời nào để thuyết phục chủ tọa được
ngây lúc khi phiên tòa muốn bãi án thì La Thành bước vào
" xin lỗi tôi đến đây làm nhân chứng" La Thành nói
nhìn thấy anh cả 2 bên điều vô cùng lo lắng, không biết anh ấy sẽ bảo vệ ai, anh lạnh lùng vô cảm
chủ tọa cho phép anh nói
anh đưa quyển album cho bên chủ tọa rồi nói " tôi không phải là con trai ruột của ông Dương Hạo Hiên nên tôi cũng không có quyền thừa hưởng di chúc của ông"
" con đang nói gì vậy hả? có phải con bị thằng nhóc kia tẩy não rồi không, Dương La Thành" Bà Xuân Nguyệt kích động nói
" đề nghị bên phía luật sư Ngô bình tĩnh, anh cứ nói tiếp" Chủ tọa nói
" đây là giấy xét nghiệm ADN, còn nữa bà ta đã ngoại tình, hình ảnh chứng cứ ngoại tình của bà ta có trong quyển album đó" La Thành tức giận nói
nghe những lời này Xuân Nguyệt lặng ngừơi bà không ngờ chính con trai mình lại có thể vạch mặt mặt, phản bội mình như thế
phiên tòa giải lao bà Xuân Nguyệt đi tìm La Thành
" La Thành mẹ yêu cầu con lập tức rút lời làm chứng lại ngây" Xuân Nguyệt tức giận nói
" mẹ còn có thể nói ra những lời này sao? mẹ đáng ra phải cảm thấy xấu hổ vì những chuyện mình đã làm mới đúng chứ?" La Thành nói
" con...." Xuân Nguyệt không nói nên lời
" tại sao vậy hả? tại sao mẹ có thể tàn nhẫn đến như vậy hả? mẹ đã lừa dối cha biết mấy chục năm nay, không những mẹ còn có thể ra tay giết chết ông ấy để đạt được mong muốn của mình, mẹ thật là đáng sợ" La Thành rưng rưng nước mắt nói
" mẹ làm tất cả này là vì con, vì con" Xuân Nguyệt nói
" vì con, mẹ là vì chính bản thân mình mới đúng, mẹ đã hủy hoại đi cuộc đời của con như thế nào hả? mẹ luôn sắp đặc tất cả, mẹ thôn tính độc quyền, mẹ bắt con làm cái này làm cái kia chỉ để mẹ nở mặt nở mài, mẹ có bao giờ hiểu cho cảm nghĩ của con chưa?" La Thành đau khổ nói
" La Thành, con nghe mẹ nói mẹ làm tất cả là vì con, mẹ muốn cho có cuộc sống tốt nhất thôi mà" Xuân Nguyệt đau lòng nói, bà ôm lấy chính đứa con trai của mình
La Thành đẩy bà ta ra, sau đó bỏ chạy
làm sao bản thân có thể chấp nhận được chuyện này cơ chứ, anh có thể đến đây để đòi lại quyền lợi của anh mình đã là dũng cảm lắm rồi
chiến bay đáp xuống sân bay, trước ngày ra tòa La Thành đá theo lời Hạo Thiên nói vào trong thư phòng, anh quan sát tỉ mĩ tìm theo lời dặn của Hạo Thiên
anh lấy được chìa khóa, sau đó nhìn vào bức tranh, anh không thấy gì đặc biệt cả, sau đó anh quát sát thêm 1 lần nữa
lần mò thật tỉ mĩ, anh cuối cùng cũng thấy 1 ổ khóa trên bức tranh, anh liền đưa chìa khóa vào trong
hình như là mở khớp được, nhưng không gì xẩy ra, sau đó anh đẩy bức tranh qua một bên cũng không được, anh suy nghĩ một lúc, kéo bức tranh ra, mở ra như mở một cách cửa
hóa ra bên trong là một căn phòng bí mật nhỏ, anh bước vào trong quan sát, thấy có 1 cái bàn, 1 kệ sách, anh tiện tay làm rơi một quyển album xuống
anh cầm lên nhìn nó, sau đó mở quyển album ra, anh sững sờ đến điến người, đến mức làm rơi cả quyển sách xuống
Xuân Nguyệt đang nói chuyện với luật sư của mình
" khởi kiện rồi chúng ta liệu có bao nhiêu phần trăm thắng hả?" Bà Xuân Nguyệt hỏi
" sẽ không có phần trăm nào cả?" luật sư Ngô nói
" sao chứ?" bà Xuân Nguyệt hoang mang
" nhưng nếu lấy 2 phần 3 thì được, tại vì ông ta đã mất, di chúc cũng bị chúng ta hủy rồi, nếu dựa trên quyền thừa kế thì bà, La Thành và Hạo Thiên là người thân duy nhất của ông ta, chúng ta sẽ được chia làm 3, mỗi người một phần" Luật sư Ngô nói
bà Xuân Nguyệt suy nghĩ một lúc " cũng được, tuy không thể lấy hết nhưng mà.... bao nhiêu đó chắc cũng đủ"
ngày hôm sau trên tòa, bà ta đã khóc lóc về cái chết của Hạo Hiên, khóc đến mức ai nhìn cũng phải thương tâm
Leo là luật sư cho Hạo Thiên anh nói " theo như tôi biết thì tờ di chúc của ông Dương Hạo Hiên cũng là ba của thân chủ tôi, tôi muốn phiên tòa mở cuộc tìm kiếm, tìm lại luật sư của ông Dương Hạo Hiên để đồi lại quyền công bằng cho thân chủ tôi"
" xin hỏi cậu, cậu dựa vào đâu mà để nói lên được điều này, cậu đã làm cùng ông Dương Hạo Hiên bao nhiêu năm hả" Ông Ngô nói
Leo không thể nói được gì
" theo như căn cứ, thì cho dù ông ấy có viết di chúc đi nữa thì cũng chưa chắc tài sản vốn thuộc về một mình ông Dương Hạo Thiên đây, bởi vì ông ta còn có một người vợ và một đứa con nữa, dựa trên góc này thì không thể khẳng định ông Dương Hạo Hiên sẽ trao hết tài sand cho ông Dương Hạo Thiên được" luật sư Ngô lại nói tiếp
trên phiên tòa dường như ông Ngô đã lấn át Hạo Thiên, anh không thể đưa ra một lời nào để thuyết phục chủ tọa được
ngây lúc khi phiên tòa muốn bãi án thì La Thành bước vào
" xin lỗi tôi đến đây làm nhân chứng" La Thành nói
nhìn thấy anh cả 2 bên điều vô cùng lo lắng, không biết anh ấy sẽ bảo vệ ai, anh lạnh lùng vô cảm
chủ tọa cho phép anh nói
anh đưa quyển album cho bên chủ tọa rồi nói " tôi không phải là con trai ruột của ông Dương Hạo Hiên nên tôi cũng không có quyền thừa hưởng di chúc của ông"
" con đang nói gì vậy hả? có phải con bị thằng nhóc kia tẩy não rồi không, Dương La Thành" Bà Xuân Nguyệt kích động nói
" đề nghị bên phía luật sư Ngô bình tĩnh, anh cứ nói tiếp" Chủ tọa nói
" đây là giấy xét nghiệm ADN, còn nữa bà ta đã ngoại tình, hình ảnh chứng cứ ngoại tình của bà ta có trong quyển album đó" La Thành tức giận nói
nghe những lời này Xuân Nguyệt lặng ngừơi bà không ngờ chính con trai mình lại có thể vạch mặt mặt, phản bội mình như thế
phiên tòa giải lao bà Xuân Nguyệt đi tìm La Thành
" La Thành mẹ yêu cầu con lập tức rút lời làm chứng lại ngây" Xuân Nguyệt tức giận nói
" mẹ còn có thể nói ra những lời này sao? mẹ đáng ra phải cảm thấy xấu hổ vì những chuyện mình đã làm mới đúng chứ?" La Thành nói
" con...." Xuân Nguyệt không nói nên lời
" tại sao vậy hả? tại sao mẹ có thể tàn nhẫn đến như vậy hả? mẹ đã lừa dối cha biết mấy chục năm nay, không những mẹ còn có thể ra tay giết chết ông ấy để đạt được mong muốn của mình, mẹ thật là đáng sợ" La Thành rưng rưng nước mắt nói
" mẹ làm tất cả này là vì con, vì con" Xuân Nguyệt nói
" vì con, mẹ là vì chính bản thân mình mới đúng, mẹ đã hủy hoại đi cuộc đời của con như thế nào hả? mẹ luôn sắp đặc tất cả, mẹ thôn tính độc quyền, mẹ bắt con làm cái này làm cái kia chỉ để mẹ nở mặt nở mài, mẹ có bao giờ hiểu cho cảm nghĩ của con chưa?" La Thành đau khổ nói
" La Thành, con nghe mẹ nói mẹ làm tất cả là vì con, mẹ muốn cho có cuộc sống tốt nhất thôi mà" Xuân Nguyệt đau lòng nói, bà ôm lấy chính đứa con trai của mình
La Thành đẩy bà ta ra, sau đó bỏ chạy
làm sao bản thân có thể chấp nhận được chuyện này cơ chứ, anh có thể đến đây để đòi lại quyền lợi của anh mình đã là dũng cảm lắm rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.