Chương 17
Tg Ngạn Nhi
28/10/2019
Lúc này, Diệc Thiên kéo tay Hiểu Nhiên ra một chỗ trống, rồi anh giơ tay đến dịu dàng nói:
"Hiểu Nhiên nắm lấy tay tôi, tôi dạy cô nhảy"
Hiểu Nhiên gật đầu vừa ngượng ngùng vừa giơ tay mình đến nắm lấy tay anh. Sau một hồi cô giẫm phải chân anh thì giật mình bối rối nói
"A xin lỗi, tôi...tôi không cố ý"
Diệc Thiên mỉm cười nhẹ
"Không sao"
Tại bàn rượu gần đó, Thuần Dương vừa cầm ly rượu nhấp vào môi vừa liếc nhìn Hiểu Nhiên và Diệc Thiên đang nhảy trước mặt mình từ xa, anh nheo mày
(Thật chướng mắt)
Tư Diệp ngồi bên cạnh giơ ly rượu mình đến anh lên tiếng:
"Thuần Dương, cạn ly nào"
Anh quay lại nhìn cô ngạc nhiên trong suy nghĩ
(Phải rồi nãy giờ mình có chút lơ Tư Diệp, không biết cô ấy giận không?)
Anh mỉm cười giơ ly mình cạn vào ly cô rồi nói
"Tư Diệp, anh có chuyện muốn hỏi em"
"Chuyện gì vậy?"
Tư Diệp ngạc nhiên hỏi, ánh mắt anh nhìn cô rồi tiếp lời
"Sao tự dưng em lại về nước đột ngột vậy?"
Cô bỗng ngạc nhiên hơn,rồi ngập ngừng cười nói
"À em...là vì đã học xong thiết kế nên quay về đây gặp anh mà"
Anh ngạc nhiên rồi hỏi
"Lúc ấy em muốn học thiết kế? Tại sao không nói anh?"
Tư Diệp lấp mấp
"A...em biết là anh sẽ không chấp nhận việc em xa anh đột ngột như vậy nên em mới đành không nói cho anh biết, với lại...em nghĩ chỉ có cách này mới làm anh không phải chờ đợi em"
Bỗng nét mặt Thuần Dương nghiêm nghị thất vọng nhìn Tư Diệp nói:
"Em nói gì vậy? Chúng ta đã ở bên nhau 3 năm thì chút chờ đợi này đối với anh có là gì? Khi ấy hay tin em đã bỏ đi đột ngột mất, gọi điện thoại thì em chỉ bắt máy vài lần, lúc đó anh đã không ngừng nghĩ về em"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi lấp mấp
"Em xin lỗi...anh cũng biết lúc ấy em thật sự rất bận, hoàn toàn không có thời gian để gọi cho anh thường xuyên, em hứa lần này sẽ không như thế, em sẽ không bỏ rơi anh đột ngột như vậy nữa, anh tha lỗi cho em nhé Thuần Dương"
Thuần Dương chợt yên lòng cười nhẹ rồi đáp một tiếng "ừ".
Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn không có chút can tâm khi bị bỏ rơi suốt hai năm như thế, anh càng không thể tức giận với cô mà đành tha thứ cho cô về tất cả. Và anh cũng chỉ có thể biết được rằng...anh vẫn còn yêu cô.Vì cô chắc hẳn là mối tình đầu của anh rồi.
Đoạn diễn biến 5 năm trước quay lại, anh và cô gặp nhau vào một buổi tối ở cửa hàng tiện lợi.
Nhưng cách đó là một tháng trước khi gặp cô.
Tại công ty Phó Thị, anh vẫn trong lốt nam sinh cấp ba vừa mới tốt nghiệp đứng trước bàn làm việc của ba anh và nói sẽ chọn ngành mỹ thuật nên ông ta đã rất tức giận và ném ngay cuốn sách vào đầu anh chỉ trỏ quát lớn:
"Cái gì mà đòi vào ngành mỹ thuật, còn công ty này thì sao đây? Suốt ngày cứ cắm mắt vào vẽ mấy cái tranh nhảm nhí đó, mày muốn làm tao tức chết sao?"
Nét mặt anh vẫn lạnh nhạt, vẫn không cảm xúc, rồi im lặng nghoảnh lưng đi mất trước mặt ông ta khiến ông ta tức điên hơn.
Vài ngày sau khi vừa trở về nhà và bước vào phòng mình, anh sửng sờ vì toàn bộ các tranh vẽ và dụng cụ mỹ thuật đều đã biến mất liền nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của ông ta sửng sốt hỏi:
"Ông đã làm gì với đồ của tôi rồi?Tranh vẽ của tôi đâu cả rồi?"
Ông ta ngước mặt lên nhếch môi nói:
"Tao thấy chướng mắt quá nên đem đốt cả rồi, nếu mày vẫn khăng khăng chọn mỹ thuật thay vì quản trị kinh doanh thì tao sẽ đốt luôn tất cả các di ảnh của mẹ mày"
Anh tức tối nắm chặt hai lòng bàn tay nghiếng răng nhìn ông ta bật một tiếng:
"Ông..."
Ông ta đi đến cười cợt nói:
"Tao muốn đến một ngày mày mang bằng tốt nghiệp quản trị kinh doanh về đây, bằng không thì toàn bộ đồ vật của mẹ mày trong nhà tao đều vứt hết, thay vì đi học cái trường mỹ thuật không có tí tương lai kia thì mau chấp nhận gánh vác cả Phó Thị sau này đi"
Anh tức giận rồi đành chấp nhận trả lời:
"Được, tôi sẽ lấy ngay cái bằng đó về cho ông, sau đó thì tôi không phải nghe mọi lời ông nói nữa"
Anh nói xong liền chạy ra ngoài mất sau khi cảm thấy buồn bực vì bị ba ép buộc phải học kinh doanh thay vì theo đuổi ước mơ của anh là trở thành một họa sĩ. Diệc Thiên khi ấy vẫn luôn là người bạn ủng hộ anh đầu tiên nên vỗ vai anh an ủi nói
"Lại bị ba phản đối nữa à? Sao cậu không liều mình mà làm một phen nhỉ? Dù gì ước mơ vẽ tranh cậu đã bỏ bao nhiêu tâm huyết, bây giờ lại dễ dàng từ bỏ vậy sao?"
Nét mặt Thuần Dương khó chịu nói
"Tôi không biết, bây giờ đành phải cho ông ta vừa lòng trước đã"
Kể từ khi bước chân vào trường đại học không mong muốn ấy, mỗi ngày anh đều cảm thấy nhàm chán nên thường đến quán bar và ngồi uống rượu một mình. Ánh đèn lấp lóa kèm theo tiếng nhạc sôi động nhộn nhịp trong quán bar không ngừng vang lên. Có một nhóm nữ sinh mang bộ dạng bad girl gồm bốn người ngồi cạnh bàn anh gần đấy trong đó có Tư Diệp.
Bỗng một cô gái bên trái Tư Diệp tên Tiểu Huyên vênh mặt hướng mắt về bàn Thuần Dương đang ngồi một mình lên tiếng:
"Nhìn kìa, anh chàng đó đẹp trai quá, ngày nào tôi cũng thấy anh ta đến quán bar uống rượu một mình"
Một cô gái khác ngồi cạnh Tư Diệp bên phải tên Tiểu Nhã cũng khoanh tay chéo chân tiếp lời cười cợt hỏi
"Này, mấy cô nghĩ anh ta có bạn gái chưa?"
Tiểu Huyên trả lời
"Chắc chưa đâu, tôi chỉ thấy anh ta luôn đi một mình"
Rồi Tiểu Huyên đẩy tay Tư Diệp đang ngồi giữa nói
"Tư Diệp, tôi thách cô cưa được anh ta đấy, chẳng phải trò này cô giỏi nhất sao?"
Tư Diệp bật cười nhạt hỏi
"Ha, bao nhiêu?"
Tiểu Huyên và Tiểu Nhã bật cười cùng nhau rồi ra giá đặt cược:
"Tôi cược một trăm"
"Tôi thì cược một triệu đấy"
Và cô gái còn lại tay tầm điếu thuốc, dáng ngồi chéo chân thanh cao tên Luna đắc ý lên tiếng:
"Tôi dám cá cô sẽ bị anh ta từ chối thôi, đừng có cao ngạo quá"
Tư Diệp bị chạm bởi lời nói đó của Luna liền vuốt nhẹ tóc đắc ý nói
"Nếu tôi làm được, cô tính gì đây?"
Luna ngạc nhiên rồi chướng mày nói
"Nếu cô làm được, tôi trả cô hai triệu, còn nếu cô thua thì cô phải trả tôi"
Tư Diệp bật cười nhạt rồi giương mắt nhìn sang Thuần Dương ngồi bàn bên cạnh nói tiếp:
"Hừ, thế thì cô chuẩn bị tiền đi, vì tôi nhất định sẽ thành công"
Vài ngày sau đó, Tư Diệp đứng ở cửa hàng tiện lợi mua vài món đồ thì trùng hợp thay, Thuần Dương cũng đứng cạnh cô mua vài thứ. Cô ngạc nhiên liếc nhìn anh đứng bên cạnh mình liền nghĩ
(Là anh ta, hẳn là cơ hội cho Tư Diệp mình rồi)
Rồi cô chợt để ý thẻ sinh viên anh đang đeo trên cổ ngạc nhiên hơn
( Phó Thuần Dương, anh ta là sinh viên đại học ngành kinh doanh à, thú vị đây)
Đến quầy tính tiền bỗng Tư Diệp giả vờ quên mang tiền và hẹn sẽ đến trả lại sau thì cô nhân viên bán hàng liền chao mày nói:
"Xin lỗi cô, chúng tôi không thể làm thế được"
Tư Diệp ra nét mặt đáng thương nói tiếp:
"Nhưng tôi thật sự quên mang tiền rồi và tôi đang cần những món đồ này rất gấp, cô có thể giúp tôi ghi giấy nợ được không?"
Cô nhân viên bán hàng vẫn không đồng ý thì Thuần Dương bước đến từ phía sau lên tiếng:
"Tôi trả giúp cô gái này"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi nhìn anh hỏi:
"Anh thật sự trả tiền giúp tôi?"
Thuần Dương lạnh nhạt tính tiền xong thì cầm túi đồ mình nghoảnh lưng đi chỉ để lại một câu:
"Không cần trả lại"
Cứ thế anh bước ra khỏi cửa hàng mất, Tư Diệp bật cười thầm rồi đuổi theo gọi lớn:
"Khoan đã, anh gì ơi?"
Thuần Dương chợt khựng chân lại rồi quay mặt lại nhìn thì cô mỉm cười rồi để tờ giấy số điện thoại mình vào tay anh nói
"Cảm ơn anh vì lúc nãy, đây là số của tôi, tôi sẽ trả lại anh tiền sau"
Thuần Dương ngạc nhiên rồi đáp
"Cô khỏi trả cũng được"
Tư Diệp lắc đầu
"Không được, tôi nói rồi tôi sẽ trả lại anh mà"
Thuần Dương đành cầm lấy tờ giấy ấy rồi lạnh nhạt nói
"Sao cũng được"
Anh vừa nghoảnh lưng đi thì cô chợt cười gian xảo
(Ha, anh ta có vẻ khó chơi nhưng mình sẽ không bỏ cuộc đâu)
Nhiều ngày sau đó, Thuần Dương vừa bước ra khỏi cổng trường liền không để ý lướt đi qua Tư Diệp đang đứng chờ ở đó, cô lên tiếng gọi:
"Anh Thuần Dương"
Anh ngạc nhiên nghoảnh lại nói
"Cô..."
Cô tiến lại cầm tiền đưa anh rồi mỉm cười
"Em đến đây để trả tiền cho anh về chuyện lần trước"
Anh lạnh nhạt hỏi
"Sao cô biết tên tôi? Cả trường tôi đang học"
Cô nghiêng đầu bật cười tươi
"Nhờ thẻ sinh viên của anh đang đeo trên cổ nên em mới có thể đến đây tìm anh được"
Anh lấy tiền lại rồi nghoảnh lưng nói
"Vậy không còn gì nữa thì tôi đi đây"
Tư Diệp vội chạy đến nói
"Khoan đã, lần này em muốn mời anh đi ăn, có được không?"
Thuần Dương nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu rồi bật hỏi
"Cô muốn gì đây?"
Cô trả lời
"Em tên Lạc Tư Diệp, em muốn làm bạn với anh"
"Bạn? Không cần"
Anh nheo mày không vui thì cô tiến lại ôm lấy cánh tay anh tiếp lời
"Đi thôi, em cảm thấy anh rất dễ thương đấy"
Cứ thế nhiều ngày sau đó, cô đều đứng chờ anh trước cổng trường đại học, cùng dẫn anh đi ăn mặc dù anh vẫn một mực từ chối,luôn cổ vũ anh và ủng hộ anh về tất cả. Sau vài tuần, cô lúc nào cũng lẽo đẽo đi phía sau anh khiến anh khó chịu hỏi:
"Sao cô đi theo tôi mãi vậy?"
Tư Diệp đi phía sau anh không ngần ngại trả lời
"Vì em thích anh"
Nhưng anh lại không quan tâm lời nói đó vì đã nghe qua nhiều lần và cũng nghĩ cô như mấy đám nữ sinh hồi cấp ba thường gặp.Vài tháng cũng trôi qua, có lẽ anh đã có chút thiện cảm với cô.
Trên một bãi cỏ xanh, anh cầm nhẹ cọ một cách uyển chuyển lên bức tranh vẽ từng chi tiết nét mặt của Tư Diệp trước mặt mình vì cô đã đề nghị muốn anh thử vẽ cô một lần. Có thể nói anh đã có chút rung động, vì trên thế giới này ngoài Diệc Thiên ra thì còn có cô là luôn ủng hộ anh về ước mơ hội họa này. Khi vẽ xong thì cô lại chạy đến cười hỏi:
"Đã xong chưa?"
Anh mỉm cười nhẹ đáp
"Xong rồi"
Tư Diệp cầm lấy bức tranh ngạc nhiên cười tươi nói
"Đúng là rất đẹp a"
"Hiểu Nhiên nắm lấy tay tôi, tôi dạy cô nhảy"
Hiểu Nhiên gật đầu vừa ngượng ngùng vừa giơ tay mình đến nắm lấy tay anh. Sau một hồi cô giẫm phải chân anh thì giật mình bối rối nói
"A xin lỗi, tôi...tôi không cố ý"
Diệc Thiên mỉm cười nhẹ
"Không sao"
Tại bàn rượu gần đó, Thuần Dương vừa cầm ly rượu nhấp vào môi vừa liếc nhìn Hiểu Nhiên và Diệc Thiên đang nhảy trước mặt mình từ xa, anh nheo mày
(Thật chướng mắt)
Tư Diệp ngồi bên cạnh giơ ly rượu mình đến anh lên tiếng:
"Thuần Dương, cạn ly nào"
Anh quay lại nhìn cô ngạc nhiên trong suy nghĩ
(Phải rồi nãy giờ mình có chút lơ Tư Diệp, không biết cô ấy giận không?)
Anh mỉm cười giơ ly mình cạn vào ly cô rồi nói
"Tư Diệp, anh có chuyện muốn hỏi em"
"Chuyện gì vậy?"
Tư Diệp ngạc nhiên hỏi, ánh mắt anh nhìn cô rồi tiếp lời
"Sao tự dưng em lại về nước đột ngột vậy?"
Cô bỗng ngạc nhiên hơn,rồi ngập ngừng cười nói
"À em...là vì đã học xong thiết kế nên quay về đây gặp anh mà"
Anh ngạc nhiên rồi hỏi
"Lúc ấy em muốn học thiết kế? Tại sao không nói anh?"
Tư Diệp lấp mấp
"A...em biết là anh sẽ không chấp nhận việc em xa anh đột ngột như vậy nên em mới đành không nói cho anh biết, với lại...em nghĩ chỉ có cách này mới làm anh không phải chờ đợi em"
Bỗng nét mặt Thuần Dương nghiêm nghị thất vọng nhìn Tư Diệp nói:
"Em nói gì vậy? Chúng ta đã ở bên nhau 3 năm thì chút chờ đợi này đối với anh có là gì? Khi ấy hay tin em đã bỏ đi đột ngột mất, gọi điện thoại thì em chỉ bắt máy vài lần, lúc đó anh đã không ngừng nghĩ về em"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi lấp mấp
"Em xin lỗi...anh cũng biết lúc ấy em thật sự rất bận, hoàn toàn không có thời gian để gọi cho anh thường xuyên, em hứa lần này sẽ không như thế, em sẽ không bỏ rơi anh đột ngột như vậy nữa, anh tha lỗi cho em nhé Thuần Dương"
Thuần Dương chợt yên lòng cười nhẹ rồi đáp một tiếng "ừ".
Mặc dù nói vậy nhưng anh vẫn không có chút can tâm khi bị bỏ rơi suốt hai năm như thế, anh càng không thể tức giận với cô mà đành tha thứ cho cô về tất cả. Và anh cũng chỉ có thể biết được rằng...anh vẫn còn yêu cô.Vì cô chắc hẳn là mối tình đầu của anh rồi.
Đoạn diễn biến 5 năm trước quay lại, anh và cô gặp nhau vào một buổi tối ở cửa hàng tiện lợi.
Nhưng cách đó là một tháng trước khi gặp cô.
Tại công ty Phó Thị, anh vẫn trong lốt nam sinh cấp ba vừa mới tốt nghiệp đứng trước bàn làm việc của ba anh và nói sẽ chọn ngành mỹ thuật nên ông ta đã rất tức giận và ném ngay cuốn sách vào đầu anh chỉ trỏ quát lớn:
"Cái gì mà đòi vào ngành mỹ thuật, còn công ty này thì sao đây? Suốt ngày cứ cắm mắt vào vẽ mấy cái tranh nhảm nhí đó, mày muốn làm tao tức chết sao?"
Nét mặt anh vẫn lạnh nhạt, vẫn không cảm xúc, rồi im lặng nghoảnh lưng đi mất trước mặt ông ta khiến ông ta tức điên hơn.
Vài ngày sau khi vừa trở về nhà và bước vào phòng mình, anh sửng sờ vì toàn bộ các tranh vẽ và dụng cụ mỹ thuật đều đã biến mất liền nhanh chóng chạy đến phòng làm việc của ông ta sửng sốt hỏi:
"Ông đã làm gì với đồ của tôi rồi?Tranh vẽ của tôi đâu cả rồi?"
Ông ta ngước mặt lên nhếch môi nói:
"Tao thấy chướng mắt quá nên đem đốt cả rồi, nếu mày vẫn khăng khăng chọn mỹ thuật thay vì quản trị kinh doanh thì tao sẽ đốt luôn tất cả các di ảnh của mẹ mày"
Anh tức tối nắm chặt hai lòng bàn tay nghiếng răng nhìn ông ta bật một tiếng:
"Ông..."
Ông ta đi đến cười cợt nói:
"Tao muốn đến một ngày mày mang bằng tốt nghiệp quản trị kinh doanh về đây, bằng không thì toàn bộ đồ vật của mẹ mày trong nhà tao đều vứt hết, thay vì đi học cái trường mỹ thuật không có tí tương lai kia thì mau chấp nhận gánh vác cả Phó Thị sau này đi"
Anh tức giận rồi đành chấp nhận trả lời:
"Được, tôi sẽ lấy ngay cái bằng đó về cho ông, sau đó thì tôi không phải nghe mọi lời ông nói nữa"
Anh nói xong liền chạy ra ngoài mất sau khi cảm thấy buồn bực vì bị ba ép buộc phải học kinh doanh thay vì theo đuổi ước mơ của anh là trở thành một họa sĩ. Diệc Thiên khi ấy vẫn luôn là người bạn ủng hộ anh đầu tiên nên vỗ vai anh an ủi nói
"Lại bị ba phản đối nữa à? Sao cậu không liều mình mà làm một phen nhỉ? Dù gì ước mơ vẽ tranh cậu đã bỏ bao nhiêu tâm huyết, bây giờ lại dễ dàng từ bỏ vậy sao?"
Nét mặt Thuần Dương khó chịu nói
"Tôi không biết, bây giờ đành phải cho ông ta vừa lòng trước đã"
Kể từ khi bước chân vào trường đại học không mong muốn ấy, mỗi ngày anh đều cảm thấy nhàm chán nên thường đến quán bar và ngồi uống rượu một mình. Ánh đèn lấp lóa kèm theo tiếng nhạc sôi động nhộn nhịp trong quán bar không ngừng vang lên. Có một nhóm nữ sinh mang bộ dạng bad girl gồm bốn người ngồi cạnh bàn anh gần đấy trong đó có Tư Diệp.
Bỗng một cô gái bên trái Tư Diệp tên Tiểu Huyên vênh mặt hướng mắt về bàn Thuần Dương đang ngồi một mình lên tiếng:
"Nhìn kìa, anh chàng đó đẹp trai quá, ngày nào tôi cũng thấy anh ta đến quán bar uống rượu một mình"
Một cô gái khác ngồi cạnh Tư Diệp bên phải tên Tiểu Nhã cũng khoanh tay chéo chân tiếp lời cười cợt hỏi
"Này, mấy cô nghĩ anh ta có bạn gái chưa?"
Tiểu Huyên trả lời
"Chắc chưa đâu, tôi chỉ thấy anh ta luôn đi một mình"
Rồi Tiểu Huyên đẩy tay Tư Diệp đang ngồi giữa nói
"Tư Diệp, tôi thách cô cưa được anh ta đấy, chẳng phải trò này cô giỏi nhất sao?"
Tư Diệp bật cười nhạt hỏi
"Ha, bao nhiêu?"
Tiểu Huyên và Tiểu Nhã bật cười cùng nhau rồi ra giá đặt cược:
"Tôi cược một trăm"
"Tôi thì cược một triệu đấy"
Và cô gái còn lại tay tầm điếu thuốc, dáng ngồi chéo chân thanh cao tên Luna đắc ý lên tiếng:
"Tôi dám cá cô sẽ bị anh ta từ chối thôi, đừng có cao ngạo quá"
Tư Diệp bị chạm bởi lời nói đó của Luna liền vuốt nhẹ tóc đắc ý nói
"Nếu tôi làm được, cô tính gì đây?"
Luna ngạc nhiên rồi chướng mày nói
"Nếu cô làm được, tôi trả cô hai triệu, còn nếu cô thua thì cô phải trả tôi"
Tư Diệp bật cười nhạt rồi giương mắt nhìn sang Thuần Dương ngồi bàn bên cạnh nói tiếp:
"Hừ, thế thì cô chuẩn bị tiền đi, vì tôi nhất định sẽ thành công"
Vài ngày sau đó, Tư Diệp đứng ở cửa hàng tiện lợi mua vài món đồ thì trùng hợp thay, Thuần Dương cũng đứng cạnh cô mua vài thứ. Cô ngạc nhiên liếc nhìn anh đứng bên cạnh mình liền nghĩ
(Là anh ta, hẳn là cơ hội cho Tư Diệp mình rồi)
Rồi cô chợt để ý thẻ sinh viên anh đang đeo trên cổ ngạc nhiên hơn
( Phó Thuần Dương, anh ta là sinh viên đại học ngành kinh doanh à, thú vị đây)
Đến quầy tính tiền bỗng Tư Diệp giả vờ quên mang tiền và hẹn sẽ đến trả lại sau thì cô nhân viên bán hàng liền chao mày nói:
"Xin lỗi cô, chúng tôi không thể làm thế được"
Tư Diệp ra nét mặt đáng thương nói tiếp:
"Nhưng tôi thật sự quên mang tiền rồi và tôi đang cần những món đồ này rất gấp, cô có thể giúp tôi ghi giấy nợ được không?"
Cô nhân viên bán hàng vẫn không đồng ý thì Thuần Dương bước đến từ phía sau lên tiếng:
"Tôi trả giúp cô gái này"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi nhìn anh hỏi:
"Anh thật sự trả tiền giúp tôi?"
Thuần Dương lạnh nhạt tính tiền xong thì cầm túi đồ mình nghoảnh lưng đi chỉ để lại một câu:
"Không cần trả lại"
Cứ thế anh bước ra khỏi cửa hàng mất, Tư Diệp bật cười thầm rồi đuổi theo gọi lớn:
"Khoan đã, anh gì ơi?"
Thuần Dương chợt khựng chân lại rồi quay mặt lại nhìn thì cô mỉm cười rồi để tờ giấy số điện thoại mình vào tay anh nói
"Cảm ơn anh vì lúc nãy, đây là số của tôi, tôi sẽ trả lại anh tiền sau"
Thuần Dương ngạc nhiên rồi đáp
"Cô khỏi trả cũng được"
Tư Diệp lắc đầu
"Không được, tôi nói rồi tôi sẽ trả lại anh mà"
Thuần Dương đành cầm lấy tờ giấy ấy rồi lạnh nhạt nói
"Sao cũng được"
Anh vừa nghoảnh lưng đi thì cô chợt cười gian xảo
(Ha, anh ta có vẻ khó chơi nhưng mình sẽ không bỏ cuộc đâu)
Nhiều ngày sau đó, Thuần Dương vừa bước ra khỏi cổng trường liền không để ý lướt đi qua Tư Diệp đang đứng chờ ở đó, cô lên tiếng gọi:
"Anh Thuần Dương"
Anh ngạc nhiên nghoảnh lại nói
"Cô..."
Cô tiến lại cầm tiền đưa anh rồi mỉm cười
"Em đến đây để trả tiền cho anh về chuyện lần trước"
Anh lạnh nhạt hỏi
"Sao cô biết tên tôi? Cả trường tôi đang học"
Cô nghiêng đầu bật cười tươi
"Nhờ thẻ sinh viên của anh đang đeo trên cổ nên em mới có thể đến đây tìm anh được"
Anh lấy tiền lại rồi nghoảnh lưng nói
"Vậy không còn gì nữa thì tôi đi đây"
Tư Diệp vội chạy đến nói
"Khoan đã, lần này em muốn mời anh đi ăn, có được không?"
Thuần Dương nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu rồi bật hỏi
"Cô muốn gì đây?"
Cô trả lời
"Em tên Lạc Tư Diệp, em muốn làm bạn với anh"
"Bạn? Không cần"
Anh nheo mày không vui thì cô tiến lại ôm lấy cánh tay anh tiếp lời
"Đi thôi, em cảm thấy anh rất dễ thương đấy"
Cứ thế nhiều ngày sau đó, cô đều đứng chờ anh trước cổng trường đại học, cùng dẫn anh đi ăn mặc dù anh vẫn một mực từ chối,luôn cổ vũ anh và ủng hộ anh về tất cả. Sau vài tuần, cô lúc nào cũng lẽo đẽo đi phía sau anh khiến anh khó chịu hỏi:
"Sao cô đi theo tôi mãi vậy?"
Tư Diệp đi phía sau anh không ngần ngại trả lời
"Vì em thích anh"
Nhưng anh lại không quan tâm lời nói đó vì đã nghe qua nhiều lần và cũng nghĩ cô như mấy đám nữ sinh hồi cấp ba thường gặp.Vài tháng cũng trôi qua, có lẽ anh đã có chút thiện cảm với cô.
Trên một bãi cỏ xanh, anh cầm nhẹ cọ một cách uyển chuyển lên bức tranh vẽ từng chi tiết nét mặt của Tư Diệp trước mặt mình vì cô đã đề nghị muốn anh thử vẽ cô một lần. Có thể nói anh đã có chút rung động, vì trên thế giới này ngoài Diệc Thiên ra thì còn có cô là luôn ủng hộ anh về ước mơ hội họa này. Khi vẽ xong thì cô lại chạy đến cười hỏi:
"Đã xong chưa?"
Anh mỉm cười nhẹ đáp
"Xong rồi"
Tư Diệp cầm lấy bức tranh ngạc nhiên cười tươi nói
"Đúng là rất đẹp a"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.