Chương 12
Huỳnh Thông
10/07/2014
Một giọt nước mắt bỗng tuôn trào dù tôi cố gắng kiềm chế, tôi khẽ gật đầu trong sự thương tiệc tột cùng.
_Bà là người đã cho mình rất nhiều lời khuyên bổ ích trong cuộc sống, đối với mình thì bà là một người mẹ thứ hai trong đời
Khẽ nắm lấy bàn tay tôi như để truyền thêm sức mạnh cho một người con gái yếu đuối, cậu ta nhẹ nhàng an ủi.
_Hãy mạnh mẽ lên rồi mọi chuyện sẽ qua, nụ cười sẽ trở lại với cậu, mình tin ở một nơi nào đó bà cũng sẽ cầu chúc cho cậu được hạnh phúc, và bà sẽ rất buồn khi nhìn thấy cậu đánh mất đi nụ cười vốn rất hồn nhiên trong sáng của ngày nào
Nghe mấy lời của cậu ta, tôi thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa, tôi phải sống sao cho thật tốt để ở một nơi xa xôi nào đó bà sẽ mĩm cười khi nhìn thấy tôi mĩm cười.
Đưa tay lau dòng lệ trên khóe mi, tôi nhìn cậu ta mĩm cười, mĩm cười vì ít ra trong những lúc tôi buồn và cố dấu nó đi vẫn có một người tinh tế nhận ra mà chịu lắng nghe và chia sẽ cùng tôi.
Hoán Phi là cậu bạn luôn biết mang lại niềm vui cho người khác, vì không muốn để tôi nhớ đến chuyện đã qua mà đau lòng cậu ta liền đẩy sang một vấn đề khác, nhìn tôi ngập ngừng cậu ta hỏi.
_Ưm…chuyện tình cảm của cậu lúc này vẫn tốt chứ?
Tôi khá ngạc nhiên khi nghe cậu ta hỏi câu này rồi tranh thủ hỏi lại.
_Sao cậu lại hỏi chuyện này? Có ai thích mình đâu mà có chuyện tình cảm để ổn hay không
Thấy lạ cậu ta liền hỏi.
_Không phải cậu và hotboy Kỳ Quân đang tìm hiểu nhau sao?
Tôi khẽ gật gù rồi mĩm cười.
_Phải rồi, sao mình lại không nhớ gì vậy?
Khẽ dịu giọng cậu ta hỏi tiếp với giọng điệu ngập ngừng đứt quảng.
_Cậu…thật sự…thích…anh ta sao?
Im lặng một lúc tôi đáp.
_Mình cũng không biết nữa, có đôi khi mình cảm thấy rất thích anh ta nhưng lại có đôi lúc mình lại rất ghét con người này
Cậu ta khẽ cười.
_Nhìn vào ánh mắt của cậu, mình có thể đoán được là cậu thích anh ta nhiều hơn là ghét
Mĩm cười đáp trả tôi nói.
_Mình thích anh ta thì sao chứ?, anh ta là một con người rất kì lạ, tuy rằng quen biết anh ta đã được một thời gian nhưng mình vẫn không thể nào hiểu hết được con người anh ta, có lẽ chính vì điều này mà trong suốt thời gian vừa qua mình vẫn không dám nói ra sự thật là bản thân mình cũng rất mến anh ta
Lựa lời cậu ta cho tôi lời khuyên.
_Nếu cậu thật sự thích anh ta như vậy thì đừng suy nghĩ gì hết hãy mạnh dạng nói điều đó thật to, mình tin rồi cậu sẽ hiểu về anh ta thôi mà
Tôi mĩm cười lại một lần nữa tự hỏi lòng, bao nhiêu cho đủ để chạm đến hạnh phúc?.
***
Sáng nay, một ngày đầu tuần mới lại bắt đầu, một buổi sáng cũng như bao nhiêu buổi sáng khác chỉ có điều tôi của ngày hôm nay đã thay đổi, thay đổi rất nhiều.
Sau nhiều đêm suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình cũng như suy nghĩ lại những lời khuya của lũ bạn thân, cuối cùng thì tôi cũng đưa ra được quyết định của riêng bản thân mình.
Đối với một người như tên Kỳ Quân thì việc đồng ý làm bạn gái của hắn cần phải có một thời gian dài, phải cải tạo hắn thành một con người khác hẳn với con người hiện nay, phải làm cho hắn không còn kênh kiệu, chảnh chọe, ăn chơi lúc nào cũng tỏ ra ta đây là nhất và đồng thời cũng trả đủ lại cho hắn những việc mà trước đây hắn đã từng đối xử với tôi một cách tàn nhẫn, hôm nay tôi chính thức thực hiện kế hoạch một cách triệt để.
Kể từ khi quyết định chọn tôi làm bạn gái mà tôi không biết là thật hay giả, sáng nào hắn cũng đến nhà đưa đón tôi đi học nhưng đều bị tôi thẳng thừng từ chối, thế nhưng hôm nay tôi lại chủ động gọi điện cho hắn và chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi hắn đã ngoan ngoãn có mặt trước cổng nhà tôi với một gương mặt vô cùng hớn hở.
Nhìn thấy tôi đứng trước cổng đợi chờ sự xuất hiện của hắn, hắn nhe răng mĩm cười thật tươi rồi hỏi.
_Em đợi anh có lâu không?
_Mau chở tôi đến trường đi hỏi nhiều làm gì?
Tôi tỏ vẻ khó chịu đáp trả rồi nhanh chân bước lên xe cùng lời cảnh cáo.
_Hôm nay anh chạy xe cho đàng hoàn đó, nếu anh dám giở trò tôi không tha cho anh đâu
Hắn nhe răng cười, tay che séo nữa vầng trán đáp lời.
_Tuân lệnh người đẹp
Rồi hắn lên ga chiếc xe lập tức vụt đi với tốc độ cho phép, vừa chạy hắn vừa ngoái đầu ra sau nhìn tôi hỏi.
_Em đã ăn sáng chưa, Khiết Linh?
Nheo mày tôi không tiếc tay đánh vào vai hắn một cái dứt khoát kèm theo câu nói.
_Anh muốn chết hay sao mà vừa chạy vừa ngoái đầu ra sau chứ?
Hắn tự tin.
_Em yên tâm, với tài nghệ lái xe của anh đảm bao sẽ không làm em bị thương đâu mà lo, anh là một tay đua kiệt xuất đó
Tôi lắc đầu đánh vào vai hắn thêm cái nữa rồi nói.
_Tôi biết tài nghệ lái xe của anh rồi nhưng xin anh đừng nói gì vào lúc này nữa hết, anh lo tập trung lái xe đi
Dường như hắn có vẻ khó chịu với thái độ của tôi nên chẳng mở miệng nói thêm bất cứ điều gì mà càng ngày tôi thấy hắn càng chạy nhanh hơn tốc độ mà tôi cho phép.
Đến trường, hắn không để tôi ở trước cổng như thường lệ mà chở tôi chạy thẳng luôn vào nhà xe, tôi thắc mắc hỏi thì nhận được câu trả lời của hắn là cùng nhau gửi xe rồi cùng nhau sánh bước về lớp.
Kể từ ngày mà hắn bất ngờ xuất hiện trước sân cờ, và nói những lời mật ngọt giúp tôi thoát khỏi trò chơi dại dột của mình thì hình như cũng kể từ đó tôi bị nhiều nữ sinh trong trường ghét hơn thì phải, kể từ ngày đó tôi đi đâu? Làm gì? Cũng bị bọn nữ sinh chỉ trích, thậm chí còn có đứa đứng trước mặt tôi mà cảnh cáo đe dọa đủ điều chỉ vì tôi đã cướp đi hoàng tử trong mơ của đám nữ sinh yêu phải hotboy.
Sáng nay cũng vậy, khi vừa đặt chân bước vào trường và đi bên cạnh hắn lập tức tôi nhận thấy hàng chục, hàng trăm ánh mắt liếc nhìn tôi dọc ngang và cũng không quên buông ra mấy lời khó nghe.
Giống như nhỏ Nhã Quyên và nhỏ Vũ Thy đã từng nói, khi yêu phải hotboy sẽ bị mọi người ghét, ghét vì ghanh tỵ, hiểu được điều đó tôi không trách họ đã nói sai về con người tôi, nhưng tôi thật sự rất ghét những người ghanh tỵ, đố kỵ với người khác về những gì mà họ có được, chính vì lẽ đó tôi đã hành động.
Đang đi bên cạnh hắn với gương mặt hình sự, tôi đột ngột quàng lấy tay hắn nhìn hắn mĩm cười thật xinh và nói đủ điều mà còn chưa kịp suy nghĩ.
Hành động bất thường của tôi làm hắn tròn mặt ngạc nhiên vì thật sự không hiểu nỗi tại sao tôi lại bất ngờ thân thiết với hắn, còn đám nữ sinh thì đã tức lại càng thêm tức, tôi có thể dàng nhận thấy điều đó từ nét mặt của họ.
Bất ngờ một nữ sinh chạy tới trước mặt tôi và hắn, không nói gì rồi thẳng tay kéo tay tôi ra khỏi người hắn, thấy vậy hắn liền lên tiếng.
_Nè, cô làm gì vậy?
Sự to tiếng của hắn liền thu hút được sự chú ý của mọi người, vì thế chỉ trong phút chốc xung quanh chỗ đứng của ba nhân vật chính chúng tôi đã có rất nhiều người vây quanh thành một vòng tròn lớn.
Nhỏ nữ sinh tỏ vẻ khó chịu.
_Tại sao…tại sao anh lại để cho con nhỏ này nắm tay của anh chứ?
Hắn nhếch môi cười đáp trả.
_Cô lấy tư cách gì hỏi tôi câu này?
Nhỏ nữ sinh tức giận nói không nên lời.
_Anh…anh…anh quá đáng lắm, anh có biết là em rất yêu anh không? Tại sao anh lại để cho người khác nắm tay ngay trước mặt em hả?
Tôi đứng bên cạnh hắn thầm mĩm cười, không ngờ tôi chỉ vừa nắm tay hắn thôi mà đã có phản hồi đến như vậy, lợi dụng cơ hội này không để cho hắn kịp lên tiếng tôi nhảy vào nói ngay.
_Vậy là sao chứ? Anh nói anh thích tôi mà bây giờ anh lại có người yêu rồi là sao?
Vội vàng hắn giải thích.
_Không phải, cô ta không phải là người yêu của anh, anh chỉ yêu có mình em thôi
Nghe hắn nói vậy nhỏ nữ sinh nhìn tôi liền to tiếng.
_Anh ấy là người yêu của tôi, cô đừng theo bám anh ấy nữa
Tức giận hắn quát.
_Nè, cô đừng nói bậy đó
Rồi hắn quay sang đặt hai tay lên vai tôi giải thích.
_Cô ta nói bậy thôi, em đừng tin những gì cô ta vừa nói
Mặc dù tôi biết rõ rành mạch nhỏ nữ sinh này không phải là người yêu của hắn mà chỉ là một người quá đổi yêu thích nét đẹp trai của hắn một cách mù quáng, nhưng tôi cũng giả vờ như đó là một sự thật hiển nhiên để kiếm chuyện hành tội hắn, tôi giận dỗi dặm chân tại chỗ đưa tay đánh vào ngực hắn một cái ình ịch trách móc.
_Không có mà cô ta dám nói như vậy sao, anh quá đáng lắm dám đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa, đồ thấy ghét
Dứt lời tôi đưa tay lau dòng lệ giả rồi chạy ra khỏi đám đông, hắn liền chạy theo nhưng không kịp vì lúc này đây hắn đã bị nhỏ nữ sinh nắm chặt lấy và được một đám nữ sinh khác bao vây nhìn ngó trầm trồ và chụp ảnh như một ca sỉ hay diễn viên nổi tiếng nào đó.
Thoát ra khỏi đám đông việc đầu tiên tôi cần phải làm là ra sức hít thở thật sâu, và sau đó là ngoái đầu nhìn về phía hắn cùng đám nữ sinh mà bật cười trong lòng, nhưng lại có cảm giác không được thoải mái cho lắm, suy cho cùng thì tôi đối xử với hắn như vậy là đúng hay sai?, tôi cũng không biết nữa, chỉ biết đó là cái giá mà hắn phải trả cho những lỗi lầm trước đây mà hắn đã từng gây ra cho tôi.
_Có chuyện gì mà vui vậy?
Hoán Phi bất ngờ lên tiếng.
Bỏ túi xách xuống bàn, tôi đưa tay làm quạt vừa thở vừa nói.
_Bí mật
_Bí mật gì vậy?, ai có bí mật hả?
Nhỏ Vũ Thy vừa bước đến trước cửa lớp đã lên tiếng thể hiện sự nhiều chuyện bẫm sinh.
Vội vàng tôi kéo tay nhỏ Vũ Thy ra hành lang to nhỏ, vừa lúc đó nhìn thấy nhỏ Nhã Quyên bước tới tôi liền kéo nó vào rồi kể luôn một lượt, thế rồi tôi mang câu chuyện vừa xảy ra kể lại, nghe xong câu chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim của tôi tụi nó không nhịn được cười liền nhe hàm răng trắng giả cười hô hố mà chẳng cần quan tâm đến những ai xung quanh, và điều đó đã vô tình thu được rất nhiều ánh mắt quan tâm của mọi người một cách rất đặc biệt không thể diễn tả thành lời mà chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện sự chân thành đó.
Đang cười nhỏ Nhã Quyên bỗng dưng nín bặt mắt nhìn về một phía rồi nói.
_Ê…ê...ê…Kỳ Quân đến kìa
Nghe đến hai chữ Kỳ Quân cả tôi và nhỏ Vũ Thy đều tắt hẳn những nụ cười trên môi mà quay lại nhìn hắn ta.
Vừa chạy đến chỗ tôi, hắn nắm lấy tay tôi vừa thở vừa nói.
_Khiết Linh nghe anh giải thích đi, sự thật không phải như em nghĩ đâu
Giả vờ ghen tuông tôi nói.
_Tôi đâu có nghĩ gì, mà chính mắt tôi nhìn chính tai tôi nghe thấy anh còn muốn nói điều gì nữa?
Nhỏ Vũ Thy biết tôi đang cố tình làm khó cho hắn nó nhanh trí nói vào.
_Hotboy Kỳ Quân ơi là hotboy Kỳ Quân, cho dù anh có đẹp trai, có tài giỏi, có nhiều người yêu thích cách mấy đi nữa, nhưng khi đã quyết định yêu một ai đó thì anh nên thành thật mới phải đạo làm người chứ
Nhỏ Nhã Quyên a dua.
_Anh là hotboy tức nhiên sẽ được nhiều người yêu mến, nhưng không có nghĩa là anh phải đáp lại tình cảm cho tất cả những ai yêu mến anh, anh hiểu không vậy?
Nghe thấy những lời nhỏ Vũ Thy và nhỏ Nhã Quyên vừa nói, hắn đưa tay gãi đầu với vẻ rất tức giận vì không biết phải giải thích mọi chuyện như thế nào, rồi nói.
_Tất cả những gì tụi em vừa nói anh đều hiểu, nhưng anh khẳng định anh không phải là một con người như vậy?
_Vậy chứ anh là một người như thế nào?
Nhỏ Vũ Thy hỏi.
Hắn lại đưa tay gãi đầu ấp úng.
_Anh…anh…anh cũng không biết nữa, nhưng anh không phải là một người như tụi em nghĩ
_Thôi đi, anh đi về lớp đi tôi không muốn nghe anh nói thêm bất cứ điều gì nữa
Tôi nói, rồi sau đó nắm tay nhỏ Vũ Thy và nhỏ Nhã Quyên kéo vào lớp chẳng buồn quay đầu nhìn lấy hắn một lần.
Chưa bước được vào lớp tôi có cảm giác như có một bàn tay ai đó nắm lấy tôi và bóp chặt làm tôi rất đau, quay đầu nhìn lại thì quả thật là hắn đang nắm lấy tay tôi và kéo đi không một lý do dù tôi đã cố hỏi và phản kháng lại, nhưng càng cố phản kháng thì bàn tay tôi lại càng bị siết chặt.
Hắn đưa tôi ra phía sau sân trường một nơi khá vắng người qua lại, tôi hơi ngạc nhiên vì không biết hắn đang muốn làm gì mà lại đưa tôi ra đây, cố sức vung tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn tôi hỏi bằng cả sự tức giận.
_Anh đưa tôi ra đây làm gì vậy chứ?
_Anh muốn nói chuyện riêng với em
Hắn đáp.
Tôi nhếch môi cười đầy vẻ coi thường giả tạo và nói.
_Giữa tôi và anh thì làm gì có chuyện để nói
Không nói gì hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, thấy vậy tôi cũng mở to mắt nhìn lại nhưng sau đó không lâu tôi lại có một cảm giác giác rất đổi kì lạ, và rồi tôi cũng chỉ im lặng khi phải đối diện với hắn trong một cự ly không thể nào gần hơn được nữa.
_Anh phải làm sao thì em mới tin anh đây Khiết Linh?
Hắn bất ngờ lên tiếng.
Giật mình tôi trả lời.
_Ờ…việc này lẽ ra anh phải hỏi bản thân mình mới đúng, anh hãy tự mình suy nghĩ lại những gì anh đã làm mà tạo cho người ta có cảm giác không an toàn khi ở bên cạnh anh
Gật gù hắn đáp.
_Anh thừa nhận là trước đây anh rất bay bướm và xem thường tình yêu vì bên cạnh anh lúc nào cũng có người sẳn sàng hy sinh tất cả cho anh, nhưng đó không phải là tình yêu, là thứ anh cần, cho đến khi gặp em anh mới cảm nhận được một tình yêu thật sự, một tình yêu đối với anh như một món quà sa xỉ, anh đã dần thay đổi con người mình rất nhiều chỉ vì em, em hiểu được điều đó không Khiết Linh?
Cố gắng tỉnh táo trước những lời ngọt ngào không biết có xuất phát từ đáy lòng hắn hay không?, tôi hỏi tiếp.
_Tôi biết anh thích tôi và tôi cũng muốn đáp trả lại lắm chứ, nhưng mỗi khi đi bên cạnh anh tôi không có được cảm giác an toàn, lúc nào tôi cũng bị mọi người cười chê, bị coi thường, có một người nói với tôi rằng khi nhắm mắt lại, nghĩ đến người mình thích mà lòng vẫn không thấy bình yên thì có nghĩa là mình đã thích nhầm người, ở bên cạnh anh tôi cảm thấy bất an lắm
Khẽ nắm bàn tay tôi bóp nhẹ, hắn nói.
_Anh xin lỗi, sau này anh sẽ bù đắp cho em, anh sẽ bảo vệ cho em mà Khiết Linh
Tôi mĩm cười, nụ cười chất chứa đầy sự ngỗn ngang.
_Anh bảo vệ tôi bằng cách nào đây?, mỗi lần nhìn thấy tôi không vui vì anh, anh xin lỗi hứa sẽ sữa chữa và thề thốt đủ điều là bảo vệ tôi sao?
Khẽ cuối đầu im lặng, một lúc sau hắn lên tiếng.
_Em có thể cho anh một cơ hội để sữa sai những lỗi lầm hay không?, anh sẽ không thề thốt, không hứa bất cứ điều gì nữa, nếu em tin anh thì hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm anh đối với em là hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng
Ánh mắt và nét mặt chân thành của hắn làm tôi chỉ biết im lặng nhìn hắn không nói được lời nào, trong lòng bối rối thử hỏi có tình yêu nào là vĩnh viễn hay không?.
Quá bối rối trước những gì hắn nói và không biết có được bao nhiêu phần trăm là sự thật, giờ chơi tôi kéo nhỏ Nhã Quyên và nhỏ Vũ Thy xuống căn tin mà hỏi ý kiến, vừa đặt mông ngồi xuống tôi lập tức vào thẳng vấn đề, tôi mang lời thống thiết cầu khẩn của hắn kể lại thì được nhỏ Nhã Quyên và nhỏ Vũ Thy cho ý kiến như sau.
Không hẹn trước nhưng cả hai lại đồng thời khuyên tôi nên cho hắn một cơ hội, và tụi nó đều cho rằng tình cảm mà hắn dành cho tôi ít nhất là chín mươi lăm phần trăm, vì trong suốt một thời gian dài vừa qua tuy rằng tôi luôn tìm đủ mọi cách trả đũa hắn những chuyện trước kia, nhưng hắn vẫn không hề trách móc hay nổi nóng và có thái độ muốn bỏ cuộc mà ngược lại càng ngày hắn càng dành tình cảm cho tôi nhiều hơn, bằng chứng là sáng nay khi tôi giả vờ giận dỗi không muốn nghe hắn giải thích bất cứ điều gì, hắn đã nắm lấy tay tôi kéo đi trước mặt mọi người như một cơn gió thoáng qua chỉ để giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Đây không phải là đầu mà tụi nó cho tôi những lời khuyên như thế này, thật sự từ sâu trong đáy lòng tôi, tôi cũng có tình cảm với hắn nhiều lắm chứ, tôi cũng muốn được như tụi nó hạnh phúc bên cạnh người mình yêu không phải lo âu suy tính muộn phiền điều gì, và cũng không muốn phải làm những việc gây cho hắn khó xử, không muốn trả đũa lại hắn bất cứ điều gì, nhưng sao tôi lại không làm được điều đó?, trong lòng thì nghĩ một đường nhưng đến khi thực hiện lại rẽ sang một hướng khác.
Khẽ buông tiếng thở dài tôi hỏi.
_Bây giờ tao phải làm sao đây?, có nên cho hắn một cơ hội hay không?
Nhỏ Vũ Thy gật đầu dứt khoát.
_Nên chứ, rất nên
Nhỏ Nhã Quyên cũng gật đầu đồng tình.
_Nhỏ Vũ Thy nói đúng đó, mày hãy cho anh ta một cơ hội đi
_Nhưng…
Tôi vừa cất tiếng chưa nói được lời nào thì nhỏ Nhã Quyên đã vội chen ngang.
_Không nhưng nhị gì hết, tao muốn đây là lần cuối tao và nhỏ Vũ Thy khuyên mày nên làm điều này
Nhỏ Vũ Thy minh họa.
_Và mình với nhỏ Nhã Quyên cũng muốn đây là lần cuối cùng còn nghe cậu hỏi về điều này, tụi mình đã nói như vậy rồi yêu hay không yêu cậu tự quyết định đi
Trầm ngâm với một mớ hổn độn trong người, suy nghĩ một lúc tôi nói.
_Yêu hay không yêu chẳng ai có thể trả lời được thôi thì đành phó mặc cho con tim quyết định vậy
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra về, sau những suy nghĩ đã qua tôi nhanh chân chạy ra nhà xe và đứng chờ đời sự xuất hiện của hắn, vì tôi nghĩ tôi nên làm theo những gì mà con tim mình mách bảo.
Nhìn thấy hắn từ xa tôi vui vẻ mĩm cười thật tươi, đang đi hắn khẽ chùn bước khi nhìn thấy tôi rồi vội vã chạy đến tươi cười đáp trả.
_Em chưa về sao?, lúc nảy tan lớp anh chạy sang tìm em nhưng chẳng nhìn thấy em đâu cả anh cứ tưởng rằng em đã ra về rồi, không ngờ em vẫn còn ở đây
Hắn nói với vẻ mặt hớn hở hơn bao giờ, tôi mĩm cười hắn hỏi tiếp.
_Em chờ anh sao?
Không trả lời thẳng vào câu hỏi tôi vòng vò trách móc.
_Có biết là trời nắng lắm không sao để tôi đứng đợi lâu như thế chứ?
Quá bất ngờ trước sự thay đổi đột của tôi, hắn vừa vui mừng vừa bối rối không biết phải nói gì sau đó vội vàng tháo chiếc nón đang đội trên đầu xuống và nhanh tay đội vào giúp tôi.
_Em đội nón của anh đi như vậy sẽ không bị nắng nữa
Nhìn thấy vẻ bối rối và hấp tấp của hắn lúc này tôi cảm thấy hắn thật dễ thương và đáng yêu, khẽ cuối đầu tôi nói.
_Cám ơn anh
Mĩm cười hắn nói.
_Không có gì, anh có nhiệm vụ phải che chỡ cho em mà
Nói rồi hắn chở tôi ra về nhưng không về nhà ngay lập tức mà hắn lại đưa tôi đi dạo đây đó xung quanh thành phố rồi đưa tôi đi ăn, mua quà tặng tôi và nói cười thật nhiều, quả thật đây là lần đầu tiên mà tôi trông thấy hắn cười nhiều đến như vậy, tiếng cười giòn giả của hắn hòa theo làn gió bay đi thật xa.
_Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm, Kỳ Quân
Tôi mĩm cười khẽ nói.
Nheo mày hắn hỏi.
_Về điều gì?
Ngập ngừng như để có thêm thời gian suy nghĩ tôi đáp.
_Ưm…về…về điều bất ngờ anh dành cho tôi
Gãi đầu, hắn lẫm bẫm.
_Điều bất ngờ? Điều gì kìa?
Dường như không thể nghĩ ra được điều tôi muốn nói, hắn thắc mắc hỏi.
_Em có thể nói cho anh biết điều bất ngờ đó là gì không?
Chẳng cần suy nghĩ, tôi trả lời.
_Điều bất ngờ là ngày hôm nay anh đã đưa tôi đi chơi thật vui
Hiểu ra mọi chuyện, hắn tươi cười nói.
_Nếu như em thích sau này anh sẽ đưa em chơi nhiều hơn nữa…
Đang nói bỗng dưng khựng lại, hắn hỏi.
_Mà tại sao hôm nay em lại đột ngột thay đổi vậy?
_Thay đổi việc gì?
Tôi hỏi.
_Mới sáng này em còn giận anh, nổi nóng với anh vậy mà đến trưa…
Tôi vội chen ngang.
_Anh ngạc nhiên lắm sao?
Hắn gật đầu thay cho câu trả lời rồi tôi nói tiếp.
_Ai đó đã từng nói yêu là phải học cách chịu đựng, anh hiểu không?
Suy nghĩ một lúc hắn gật đầu.
_Uhm, anh hiểu mà, thôi em vào nhà đi cũng trễ rồi
Mĩm cười, tôi gật đầu cùng lời nói.
_Sáng mai, anh nhớ đến đón em đi học đó
Khá bất ngờ khi tôi thay đổi cách xưng hô, hắn nói không nên lời.
_Em…em…vừa mới xưng hô với anh là gì?
Cố tình lãng trách câu hỏi tôi đáp.
_Ngày mai đến trễ là em giận anh đó
Nói rồi tôi vội quay lưng chạy thẳng vào nhà để che giấu đi nét thẹn thùng của một cô gái tuổi yêu có biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng thật ra tôi đã nép người sang một góc và trộm nhìn hắn sẽ phản ứng như thế nào trước cách xưng hô của tôi, hắn chỉ cười, cười, và cười thật tươi trong lòng có vẻ thật hạnh phúc.
Trời về khuya cảnh vật nhìn ra từ cửa sổ phòng tôi mới đẹp làm sao, trên nền trời tối đen như mực kia là hàng ngàn hàng triệu vì sao nhấp nháy tinh khôi, mỗi một vì sao như đang mĩm cười và nháy mắt cùng tôi trước một tình yêu mà cuộc sống đã ban tặng, có một người nói với tôi rằng mỗi một vì sao sáng kia là đại diện của một tình yêu đẹp, một tình yêu trong sáng, một tình yêu cao thượng của con người thế gian, khi một chuyện tình khép lại bằng một kết thúc happy end thì tự nhiên trên nền trời ấy sẽ xuất thêm một vì sao như để làm minh chứng cho mối tình vĩnh hằng ấy.
Ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng với những vì sao lánh lấp tinh khôi kia tôi thầm hỏi lòng, đến khi nào trên nền trời ấy sẽ xuất hiện vì sao của tôi?.
_Bà là người đã cho mình rất nhiều lời khuyên bổ ích trong cuộc sống, đối với mình thì bà là một người mẹ thứ hai trong đời
Khẽ nắm lấy bàn tay tôi như để truyền thêm sức mạnh cho một người con gái yếu đuối, cậu ta nhẹ nhàng an ủi.
_Hãy mạnh mẽ lên rồi mọi chuyện sẽ qua, nụ cười sẽ trở lại với cậu, mình tin ở một nơi nào đó bà cũng sẽ cầu chúc cho cậu được hạnh phúc, và bà sẽ rất buồn khi nhìn thấy cậu đánh mất đi nụ cười vốn rất hồn nhiên trong sáng của ngày nào
Nghe mấy lời của cậu ta, tôi thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa, tôi phải sống sao cho thật tốt để ở một nơi xa xôi nào đó bà sẽ mĩm cười khi nhìn thấy tôi mĩm cười.
Đưa tay lau dòng lệ trên khóe mi, tôi nhìn cậu ta mĩm cười, mĩm cười vì ít ra trong những lúc tôi buồn và cố dấu nó đi vẫn có một người tinh tế nhận ra mà chịu lắng nghe và chia sẽ cùng tôi.
Hoán Phi là cậu bạn luôn biết mang lại niềm vui cho người khác, vì không muốn để tôi nhớ đến chuyện đã qua mà đau lòng cậu ta liền đẩy sang một vấn đề khác, nhìn tôi ngập ngừng cậu ta hỏi.
_Ưm…chuyện tình cảm của cậu lúc này vẫn tốt chứ?
Tôi khá ngạc nhiên khi nghe cậu ta hỏi câu này rồi tranh thủ hỏi lại.
_Sao cậu lại hỏi chuyện này? Có ai thích mình đâu mà có chuyện tình cảm để ổn hay không
Thấy lạ cậu ta liền hỏi.
_Không phải cậu và hotboy Kỳ Quân đang tìm hiểu nhau sao?
Tôi khẽ gật gù rồi mĩm cười.
_Phải rồi, sao mình lại không nhớ gì vậy?
Khẽ dịu giọng cậu ta hỏi tiếp với giọng điệu ngập ngừng đứt quảng.
_Cậu…thật sự…thích…anh ta sao?
Im lặng một lúc tôi đáp.
_Mình cũng không biết nữa, có đôi khi mình cảm thấy rất thích anh ta nhưng lại có đôi lúc mình lại rất ghét con người này
Cậu ta khẽ cười.
_Nhìn vào ánh mắt của cậu, mình có thể đoán được là cậu thích anh ta nhiều hơn là ghét
Mĩm cười đáp trả tôi nói.
_Mình thích anh ta thì sao chứ?, anh ta là một con người rất kì lạ, tuy rằng quen biết anh ta đã được một thời gian nhưng mình vẫn không thể nào hiểu hết được con người anh ta, có lẽ chính vì điều này mà trong suốt thời gian vừa qua mình vẫn không dám nói ra sự thật là bản thân mình cũng rất mến anh ta
Lựa lời cậu ta cho tôi lời khuyên.
_Nếu cậu thật sự thích anh ta như vậy thì đừng suy nghĩ gì hết hãy mạnh dạng nói điều đó thật to, mình tin rồi cậu sẽ hiểu về anh ta thôi mà
Tôi mĩm cười lại một lần nữa tự hỏi lòng, bao nhiêu cho đủ để chạm đến hạnh phúc?.
***
Sáng nay, một ngày đầu tuần mới lại bắt đầu, một buổi sáng cũng như bao nhiêu buổi sáng khác chỉ có điều tôi của ngày hôm nay đã thay đổi, thay đổi rất nhiều.
Sau nhiều đêm suy nghĩ về chuyện tình cảm của mình cũng như suy nghĩ lại những lời khuya của lũ bạn thân, cuối cùng thì tôi cũng đưa ra được quyết định của riêng bản thân mình.
Đối với một người như tên Kỳ Quân thì việc đồng ý làm bạn gái của hắn cần phải có một thời gian dài, phải cải tạo hắn thành một con người khác hẳn với con người hiện nay, phải làm cho hắn không còn kênh kiệu, chảnh chọe, ăn chơi lúc nào cũng tỏ ra ta đây là nhất và đồng thời cũng trả đủ lại cho hắn những việc mà trước đây hắn đã từng đối xử với tôi một cách tàn nhẫn, hôm nay tôi chính thức thực hiện kế hoạch một cách triệt để.
Kể từ khi quyết định chọn tôi làm bạn gái mà tôi không biết là thật hay giả, sáng nào hắn cũng đến nhà đưa đón tôi đi học nhưng đều bị tôi thẳng thừng từ chối, thế nhưng hôm nay tôi lại chủ động gọi điện cho hắn và chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi hắn đã ngoan ngoãn có mặt trước cổng nhà tôi với một gương mặt vô cùng hớn hở.
Nhìn thấy tôi đứng trước cổng đợi chờ sự xuất hiện của hắn, hắn nhe răng mĩm cười thật tươi rồi hỏi.
_Em đợi anh có lâu không?
_Mau chở tôi đến trường đi hỏi nhiều làm gì?
Tôi tỏ vẻ khó chịu đáp trả rồi nhanh chân bước lên xe cùng lời cảnh cáo.
_Hôm nay anh chạy xe cho đàng hoàn đó, nếu anh dám giở trò tôi không tha cho anh đâu
Hắn nhe răng cười, tay che séo nữa vầng trán đáp lời.
_Tuân lệnh người đẹp
Rồi hắn lên ga chiếc xe lập tức vụt đi với tốc độ cho phép, vừa chạy hắn vừa ngoái đầu ra sau nhìn tôi hỏi.
_Em đã ăn sáng chưa, Khiết Linh?
Nheo mày tôi không tiếc tay đánh vào vai hắn một cái dứt khoát kèm theo câu nói.
_Anh muốn chết hay sao mà vừa chạy vừa ngoái đầu ra sau chứ?
Hắn tự tin.
_Em yên tâm, với tài nghệ lái xe của anh đảm bao sẽ không làm em bị thương đâu mà lo, anh là một tay đua kiệt xuất đó
Tôi lắc đầu đánh vào vai hắn thêm cái nữa rồi nói.
_Tôi biết tài nghệ lái xe của anh rồi nhưng xin anh đừng nói gì vào lúc này nữa hết, anh lo tập trung lái xe đi
Dường như hắn có vẻ khó chịu với thái độ của tôi nên chẳng mở miệng nói thêm bất cứ điều gì mà càng ngày tôi thấy hắn càng chạy nhanh hơn tốc độ mà tôi cho phép.
Đến trường, hắn không để tôi ở trước cổng như thường lệ mà chở tôi chạy thẳng luôn vào nhà xe, tôi thắc mắc hỏi thì nhận được câu trả lời của hắn là cùng nhau gửi xe rồi cùng nhau sánh bước về lớp.
Kể từ ngày mà hắn bất ngờ xuất hiện trước sân cờ, và nói những lời mật ngọt giúp tôi thoát khỏi trò chơi dại dột của mình thì hình như cũng kể từ đó tôi bị nhiều nữ sinh trong trường ghét hơn thì phải, kể từ ngày đó tôi đi đâu? Làm gì? Cũng bị bọn nữ sinh chỉ trích, thậm chí còn có đứa đứng trước mặt tôi mà cảnh cáo đe dọa đủ điều chỉ vì tôi đã cướp đi hoàng tử trong mơ của đám nữ sinh yêu phải hotboy.
Sáng nay cũng vậy, khi vừa đặt chân bước vào trường và đi bên cạnh hắn lập tức tôi nhận thấy hàng chục, hàng trăm ánh mắt liếc nhìn tôi dọc ngang và cũng không quên buông ra mấy lời khó nghe.
Giống như nhỏ Nhã Quyên và nhỏ Vũ Thy đã từng nói, khi yêu phải hotboy sẽ bị mọi người ghét, ghét vì ghanh tỵ, hiểu được điều đó tôi không trách họ đã nói sai về con người tôi, nhưng tôi thật sự rất ghét những người ghanh tỵ, đố kỵ với người khác về những gì mà họ có được, chính vì lẽ đó tôi đã hành động.
Đang đi bên cạnh hắn với gương mặt hình sự, tôi đột ngột quàng lấy tay hắn nhìn hắn mĩm cười thật xinh và nói đủ điều mà còn chưa kịp suy nghĩ.
Hành động bất thường của tôi làm hắn tròn mặt ngạc nhiên vì thật sự không hiểu nỗi tại sao tôi lại bất ngờ thân thiết với hắn, còn đám nữ sinh thì đã tức lại càng thêm tức, tôi có thể dàng nhận thấy điều đó từ nét mặt của họ.
Bất ngờ một nữ sinh chạy tới trước mặt tôi và hắn, không nói gì rồi thẳng tay kéo tay tôi ra khỏi người hắn, thấy vậy hắn liền lên tiếng.
_Nè, cô làm gì vậy?
Sự to tiếng của hắn liền thu hút được sự chú ý của mọi người, vì thế chỉ trong phút chốc xung quanh chỗ đứng của ba nhân vật chính chúng tôi đã có rất nhiều người vây quanh thành một vòng tròn lớn.
Nhỏ nữ sinh tỏ vẻ khó chịu.
_Tại sao…tại sao anh lại để cho con nhỏ này nắm tay của anh chứ?
Hắn nhếch môi cười đáp trả.
_Cô lấy tư cách gì hỏi tôi câu này?
Nhỏ nữ sinh tức giận nói không nên lời.
_Anh…anh…anh quá đáng lắm, anh có biết là em rất yêu anh không? Tại sao anh lại để cho người khác nắm tay ngay trước mặt em hả?
Tôi đứng bên cạnh hắn thầm mĩm cười, không ngờ tôi chỉ vừa nắm tay hắn thôi mà đã có phản hồi đến như vậy, lợi dụng cơ hội này không để cho hắn kịp lên tiếng tôi nhảy vào nói ngay.
_Vậy là sao chứ? Anh nói anh thích tôi mà bây giờ anh lại có người yêu rồi là sao?
Vội vàng hắn giải thích.
_Không phải, cô ta không phải là người yêu của anh, anh chỉ yêu có mình em thôi
Nghe hắn nói vậy nhỏ nữ sinh nhìn tôi liền to tiếng.
_Anh ấy là người yêu của tôi, cô đừng theo bám anh ấy nữa
Tức giận hắn quát.
_Nè, cô đừng nói bậy đó
Rồi hắn quay sang đặt hai tay lên vai tôi giải thích.
_Cô ta nói bậy thôi, em đừng tin những gì cô ta vừa nói
Mặc dù tôi biết rõ rành mạch nhỏ nữ sinh này không phải là người yêu của hắn mà chỉ là một người quá đổi yêu thích nét đẹp trai của hắn một cách mù quáng, nhưng tôi cũng giả vờ như đó là một sự thật hiển nhiên để kiếm chuyện hành tội hắn, tôi giận dỗi dặm chân tại chỗ đưa tay đánh vào ngực hắn một cái ình ịch trách móc.
_Không có mà cô ta dám nói như vậy sao, anh quá đáng lắm dám đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa, đồ thấy ghét
Dứt lời tôi đưa tay lau dòng lệ giả rồi chạy ra khỏi đám đông, hắn liền chạy theo nhưng không kịp vì lúc này đây hắn đã bị nhỏ nữ sinh nắm chặt lấy và được một đám nữ sinh khác bao vây nhìn ngó trầm trồ và chụp ảnh như một ca sỉ hay diễn viên nổi tiếng nào đó.
Thoát ra khỏi đám đông việc đầu tiên tôi cần phải làm là ra sức hít thở thật sâu, và sau đó là ngoái đầu nhìn về phía hắn cùng đám nữ sinh mà bật cười trong lòng, nhưng lại có cảm giác không được thoải mái cho lắm, suy cho cùng thì tôi đối xử với hắn như vậy là đúng hay sai?, tôi cũng không biết nữa, chỉ biết đó là cái giá mà hắn phải trả cho những lỗi lầm trước đây mà hắn đã từng gây ra cho tôi.
_Có chuyện gì mà vui vậy?
Hoán Phi bất ngờ lên tiếng.
Bỏ túi xách xuống bàn, tôi đưa tay làm quạt vừa thở vừa nói.
_Bí mật
_Bí mật gì vậy?, ai có bí mật hả?
Nhỏ Vũ Thy vừa bước đến trước cửa lớp đã lên tiếng thể hiện sự nhiều chuyện bẫm sinh.
Vội vàng tôi kéo tay nhỏ Vũ Thy ra hành lang to nhỏ, vừa lúc đó nhìn thấy nhỏ Nhã Quyên bước tới tôi liền kéo nó vào rồi kể luôn một lượt, thế rồi tôi mang câu chuyện vừa xảy ra kể lại, nghe xong câu chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim của tôi tụi nó không nhịn được cười liền nhe hàm răng trắng giả cười hô hố mà chẳng cần quan tâm đến những ai xung quanh, và điều đó đã vô tình thu được rất nhiều ánh mắt quan tâm của mọi người một cách rất đặc biệt không thể diễn tả thành lời mà chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện sự chân thành đó.
Đang cười nhỏ Nhã Quyên bỗng dưng nín bặt mắt nhìn về một phía rồi nói.
_Ê…ê...ê…Kỳ Quân đến kìa
Nghe đến hai chữ Kỳ Quân cả tôi và nhỏ Vũ Thy đều tắt hẳn những nụ cười trên môi mà quay lại nhìn hắn ta.
Vừa chạy đến chỗ tôi, hắn nắm lấy tay tôi vừa thở vừa nói.
_Khiết Linh nghe anh giải thích đi, sự thật không phải như em nghĩ đâu
Giả vờ ghen tuông tôi nói.
_Tôi đâu có nghĩ gì, mà chính mắt tôi nhìn chính tai tôi nghe thấy anh còn muốn nói điều gì nữa?
Nhỏ Vũ Thy biết tôi đang cố tình làm khó cho hắn nó nhanh trí nói vào.
_Hotboy Kỳ Quân ơi là hotboy Kỳ Quân, cho dù anh có đẹp trai, có tài giỏi, có nhiều người yêu thích cách mấy đi nữa, nhưng khi đã quyết định yêu một ai đó thì anh nên thành thật mới phải đạo làm người chứ
Nhỏ Nhã Quyên a dua.
_Anh là hotboy tức nhiên sẽ được nhiều người yêu mến, nhưng không có nghĩa là anh phải đáp lại tình cảm cho tất cả những ai yêu mến anh, anh hiểu không vậy?
Nghe thấy những lời nhỏ Vũ Thy và nhỏ Nhã Quyên vừa nói, hắn đưa tay gãi đầu với vẻ rất tức giận vì không biết phải giải thích mọi chuyện như thế nào, rồi nói.
_Tất cả những gì tụi em vừa nói anh đều hiểu, nhưng anh khẳng định anh không phải là một con người như vậy?
_Vậy chứ anh là một người như thế nào?
Nhỏ Vũ Thy hỏi.
Hắn lại đưa tay gãi đầu ấp úng.
_Anh…anh…anh cũng không biết nữa, nhưng anh không phải là một người như tụi em nghĩ
_Thôi đi, anh đi về lớp đi tôi không muốn nghe anh nói thêm bất cứ điều gì nữa
Tôi nói, rồi sau đó nắm tay nhỏ Vũ Thy và nhỏ Nhã Quyên kéo vào lớp chẳng buồn quay đầu nhìn lấy hắn một lần.
Chưa bước được vào lớp tôi có cảm giác như có một bàn tay ai đó nắm lấy tôi và bóp chặt làm tôi rất đau, quay đầu nhìn lại thì quả thật là hắn đang nắm lấy tay tôi và kéo đi không một lý do dù tôi đã cố hỏi và phản kháng lại, nhưng càng cố phản kháng thì bàn tay tôi lại càng bị siết chặt.
Hắn đưa tôi ra phía sau sân trường một nơi khá vắng người qua lại, tôi hơi ngạc nhiên vì không biết hắn đang muốn làm gì mà lại đưa tôi ra đây, cố sức vung tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn tôi hỏi bằng cả sự tức giận.
_Anh đưa tôi ra đây làm gì vậy chứ?
_Anh muốn nói chuyện riêng với em
Hắn đáp.
Tôi nhếch môi cười đầy vẻ coi thường giả tạo và nói.
_Giữa tôi và anh thì làm gì có chuyện để nói
Không nói gì hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, thấy vậy tôi cũng mở to mắt nhìn lại nhưng sau đó không lâu tôi lại có một cảm giác giác rất đổi kì lạ, và rồi tôi cũng chỉ im lặng khi phải đối diện với hắn trong một cự ly không thể nào gần hơn được nữa.
_Anh phải làm sao thì em mới tin anh đây Khiết Linh?
Hắn bất ngờ lên tiếng.
Giật mình tôi trả lời.
_Ờ…việc này lẽ ra anh phải hỏi bản thân mình mới đúng, anh hãy tự mình suy nghĩ lại những gì anh đã làm mà tạo cho người ta có cảm giác không an toàn khi ở bên cạnh anh
Gật gù hắn đáp.
_Anh thừa nhận là trước đây anh rất bay bướm và xem thường tình yêu vì bên cạnh anh lúc nào cũng có người sẳn sàng hy sinh tất cả cho anh, nhưng đó không phải là tình yêu, là thứ anh cần, cho đến khi gặp em anh mới cảm nhận được một tình yêu thật sự, một tình yêu đối với anh như một món quà sa xỉ, anh đã dần thay đổi con người mình rất nhiều chỉ vì em, em hiểu được điều đó không Khiết Linh?
Cố gắng tỉnh táo trước những lời ngọt ngào không biết có xuất phát từ đáy lòng hắn hay không?, tôi hỏi tiếp.
_Tôi biết anh thích tôi và tôi cũng muốn đáp trả lại lắm chứ, nhưng mỗi khi đi bên cạnh anh tôi không có được cảm giác an toàn, lúc nào tôi cũng bị mọi người cười chê, bị coi thường, có một người nói với tôi rằng khi nhắm mắt lại, nghĩ đến người mình thích mà lòng vẫn không thấy bình yên thì có nghĩa là mình đã thích nhầm người, ở bên cạnh anh tôi cảm thấy bất an lắm
Khẽ nắm bàn tay tôi bóp nhẹ, hắn nói.
_Anh xin lỗi, sau này anh sẽ bù đắp cho em, anh sẽ bảo vệ cho em mà Khiết Linh
Tôi mĩm cười, nụ cười chất chứa đầy sự ngỗn ngang.
_Anh bảo vệ tôi bằng cách nào đây?, mỗi lần nhìn thấy tôi không vui vì anh, anh xin lỗi hứa sẽ sữa chữa và thề thốt đủ điều là bảo vệ tôi sao?
Khẽ cuối đầu im lặng, một lúc sau hắn lên tiếng.
_Em có thể cho anh một cơ hội để sữa sai những lỗi lầm hay không?, anh sẽ không thề thốt, không hứa bất cứ điều gì nữa, nếu em tin anh thì hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng hành động để chứng minh tình cảm anh đối với em là hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng
Ánh mắt và nét mặt chân thành của hắn làm tôi chỉ biết im lặng nhìn hắn không nói được lời nào, trong lòng bối rối thử hỏi có tình yêu nào là vĩnh viễn hay không?.
Quá bối rối trước những gì hắn nói và không biết có được bao nhiêu phần trăm là sự thật, giờ chơi tôi kéo nhỏ Nhã Quyên và nhỏ Vũ Thy xuống căn tin mà hỏi ý kiến, vừa đặt mông ngồi xuống tôi lập tức vào thẳng vấn đề, tôi mang lời thống thiết cầu khẩn của hắn kể lại thì được nhỏ Nhã Quyên và nhỏ Vũ Thy cho ý kiến như sau.
Không hẹn trước nhưng cả hai lại đồng thời khuyên tôi nên cho hắn một cơ hội, và tụi nó đều cho rằng tình cảm mà hắn dành cho tôi ít nhất là chín mươi lăm phần trăm, vì trong suốt một thời gian dài vừa qua tuy rằng tôi luôn tìm đủ mọi cách trả đũa hắn những chuyện trước kia, nhưng hắn vẫn không hề trách móc hay nổi nóng và có thái độ muốn bỏ cuộc mà ngược lại càng ngày hắn càng dành tình cảm cho tôi nhiều hơn, bằng chứng là sáng nay khi tôi giả vờ giận dỗi không muốn nghe hắn giải thích bất cứ điều gì, hắn đã nắm lấy tay tôi kéo đi trước mặt mọi người như một cơn gió thoáng qua chỉ để giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Đây không phải là đầu mà tụi nó cho tôi những lời khuyên như thế này, thật sự từ sâu trong đáy lòng tôi, tôi cũng có tình cảm với hắn nhiều lắm chứ, tôi cũng muốn được như tụi nó hạnh phúc bên cạnh người mình yêu không phải lo âu suy tính muộn phiền điều gì, và cũng không muốn phải làm những việc gây cho hắn khó xử, không muốn trả đũa lại hắn bất cứ điều gì, nhưng sao tôi lại không làm được điều đó?, trong lòng thì nghĩ một đường nhưng đến khi thực hiện lại rẽ sang một hướng khác.
Khẽ buông tiếng thở dài tôi hỏi.
_Bây giờ tao phải làm sao đây?, có nên cho hắn một cơ hội hay không?
Nhỏ Vũ Thy gật đầu dứt khoát.
_Nên chứ, rất nên
Nhỏ Nhã Quyên cũng gật đầu đồng tình.
_Nhỏ Vũ Thy nói đúng đó, mày hãy cho anh ta một cơ hội đi
_Nhưng…
Tôi vừa cất tiếng chưa nói được lời nào thì nhỏ Nhã Quyên đã vội chen ngang.
_Không nhưng nhị gì hết, tao muốn đây là lần cuối tao và nhỏ Vũ Thy khuyên mày nên làm điều này
Nhỏ Vũ Thy minh họa.
_Và mình với nhỏ Nhã Quyên cũng muốn đây là lần cuối cùng còn nghe cậu hỏi về điều này, tụi mình đã nói như vậy rồi yêu hay không yêu cậu tự quyết định đi
Trầm ngâm với một mớ hổn độn trong người, suy nghĩ một lúc tôi nói.
_Yêu hay không yêu chẳng ai có thể trả lời được thôi thì đành phó mặc cho con tim quyết định vậy
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra về, sau những suy nghĩ đã qua tôi nhanh chân chạy ra nhà xe và đứng chờ đời sự xuất hiện của hắn, vì tôi nghĩ tôi nên làm theo những gì mà con tim mình mách bảo.
Nhìn thấy hắn từ xa tôi vui vẻ mĩm cười thật tươi, đang đi hắn khẽ chùn bước khi nhìn thấy tôi rồi vội vã chạy đến tươi cười đáp trả.
_Em chưa về sao?, lúc nảy tan lớp anh chạy sang tìm em nhưng chẳng nhìn thấy em đâu cả anh cứ tưởng rằng em đã ra về rồi, không ngờ em vẫn còn ở đây
Hắn nói với vẻ mặt hớn hở hơn bao giờ, tôi mĩm cười hắn hỏi tiếp.
_Em chờ anh sao?
Không trả lời thẳng vào câu hỏi tôi vòng vò trách móc.
_Có biết là trời nắng lắm không sao để tôi đứng đợi lâu như thế chứ?
Quá bất ngờ trước sự thay đổi đột của tôi, hắn vừa vui mừng vừa bối rối không biết phải nói gì sau đó vội vàng tháo chiếc nón đang đội trên đầu xuống và nhanh tay đội vào giúp tôi.
_Em đội nón của anh đi như vậy sẽ không bị nắng nữa
Nhìn thấy vẻ bối rối và hấp tấp của hắn lúc này tôi cảm thấy hắn thật dễ thương và đáng yêu, khẽ cuối đầu tôi nói.
_Cám ơn anh
Mĩm cười hắn nói.
_Không có gì, anh có nhiệm vụ phải che chỡ cho em mà
Nói rồi hắn chở tôi ra về nhưng không về nhà ngay lập tức mà hắn lại đưa tôi đi dạo đây đó xung quanh thành phố rồi đưa tôi đi ăn, mua quà tặng tôi và nói cười thật nhiều, quả thật đây là lần đầu tiên mà tôi trông thấy hắn cười nhiều đến như vậy, tiếng cười giòn giả của hắn hòa theo làn gió bay đi thật xa.
_Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm, Kỳ Quân
Tôi mĩm cười khẽ nói.
Nheo mày hắn hỏi.
_Về điều gì?
Ngập ngừng như để có thêm thời gian suy nghĩ tôi đáp.
_Ưm…về…về điều bất ngờ anh dành cho tôi
Gãi đầu, hắn lẫm bẫm.
_Điều bất ngờ? Điều gì kìa?
Dường như không thể nghĩ ra được điều tôi muốn nói, hắn thắc mắc hỏi.
_Em có thể nói cho anh biết điều bất ngờ đó là gì không?
Chẳng cần suy nghĩ, tôi trả lời.
_Điều bất ngờ là ngày hôm nay anh đã đưa tôi đi chơi thật vui
Hiểu ra mọi chuyện, hắn tươi cười nói.
_Nếu như em thích sau này anh sẽ đưa em chơi nhiều hơn nữa…
Đang nói bỗng dưng khựng lại, hắn hỏi.
_Mà tại sao hôm nay em lại đột ngột thay đổi vậy?
_Thay đổi việc gì?
Tôi hỏi.
_Mới sáng này em còn giận anh, nổi nóng với anh vậy mà đến trưa…
Tôi vội chen ngang.
_Anh ngạc nhiên lắm sao?
Hắn gật đầu thay cho câu trả lời rồi tôi nói tiếp.
_Ai đó đã từng nói yêu là phải học cách chịu đựng, anh hiểu không?
Suy nghĩ một lúc hắn gật đầu.
_Uhm, anh hiểu mà, thôi em vào nhà đi cũng trễ rồi
Mĩm cười, tôi gật đầu cùng lời nói.
_Sáng mai, anh nhớ đến đón em đi học đó
Khá bất ngờ khi tôi thay đổi cách xưng hô, hắn nói không nên lời.
_Em…em…vừa mới xưng hô với anh là gì?
Cố tình lãng trách câu hỏi tôi đáp.
_Ngày mai đến trễ là em giận anh đó
Nói rồi tôi vội quay lưng chạy thẳng vào nhà để che giấu đi nét thẹn thùng của một cô gái tuổi yêu có biết bao nhiêu điều muốn nói, nhưng thật ra tôi đã nép người sang một góc và trộm nhìn hắn sẽ phản ứng như thế nào trước cách xưng hô của tôi, hắn chỉ cười, cười, và cười thật tươi trong lòng có vẻ thật hạnh phúc.
Trời về khuya cảnh vật nhìn ra từ cửa sổ phòng tôi mới đẹp làm sao, trên nền trời tối đen như mực kia là hàng ngàn hàng triệu vì sao nhấp nháy tinh khôi, mỗi một vì sao như đang mĩm cười và nháy mắt cùng tôi trước một tình yêu mà cuộc sống đã ban tặng, có một người nói với tôi rằng mỗi một vì sao sáng kia là đại diện của một tình yêu đẹp, một tình yêu trong sáng, một tình yêu cao thượng của con người thế gian, khi một chuyện tình khép lại bằng một kết thúc happy end thì tự nhiên trên nền trời ấy sẽ xuất thêm một vì sao như để làm minh chứng cho mối tình vĩnh hằng ấy.
Ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng với những vì sao lánh lấp tinh khôi kia tôi thầm hỏi lòng, đến khi nào trên nền trời ấy sẽ xuất hiện vì sao của tôi?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.