Chương 15
Huỳnh Thông
10/07/2014
Câu nói này của anh như làm tôi quên đi sự tức giận và những hình ảnh không đẹp đẽ vài phút trước của anh, mĩm cười rồi tôi tiếp tục ôm lấy anh vào lòng và nâng niu trong trận như sợ đánh rơi một món đồ quý giá đi rồi thì sẽ mãi mãi không bao giờ nhặt lại được.
Ngày hôm nay quả thật rất dài.
Khi mọi thứ chìm vào màn đêm tỉnh lặng cũng là lúc tôi suy nghĩ nhiều hơn về mối tình mình đang có, có lẽ cuộc sống của những người giàu sang dư tiền lắm của là vậy, anh là một hotboy tức nhiên không thể sanh đôi cùng một cô gái đơn thuần như tôi được và việc biến tôi thành một nàng công chúa để sánh bước cùng anh là điều không thể tránh khỏi, và có lẽ tôi cũng phải dần thích nghi với lối sống khi đã chấp nhận yêu thương một hotboy con nhà giàu như anh.
Rồi từ ngày ấy mỗi ngày tôi luôn cố gắng tập dần với những cuộc vui của anh, với những buổi tiệc sang trọng và cao cấp anh luôn biến tôi thành một nàng công chúa lung linh chẳng kém gì ai để chứng tỏ cho mọi người thấy và phải ghanh tỵ, cũng đồng thời không phải mất mặt khi đi bên cạnh một người con gái hết sức tầm thường như tôi.
Những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng của bọn con nhà giàu thiếu sự quan tâm liên tục được diễn ra, một tuần ít nhất cũng phải đến ba bốn lần, mỗi lần đi cùng anh đến một buổi tiệc là một lần tôi thấy được sự lột xác của bản thân mình, những buổi tiệc thì cứ diễn ra tôi thì ngày càng thay đổi đến chống mặt và rồi tôi cảm thấy mệt mỏi, bản chất của tôi không phải là một người của thế giới ăn chơi trụy lạc, nhưng anh luôn đưa tôi đến những quán bar, sòng bạc, vũ trường…dạy tôi những cách ăn chơi sao cho xứng tầm với tư cách người yêu của một hotboy coi rẽ đồng tiền, những chuyến bay đêm chỉ mang đến cho tôi những mệt mỏi về thể xác cả lẫn linh hồn, có những buổi sáng thức dậy nhìn thấy mình nằm bên chăng ấm nệm êm rồi khẽ nhìn mình trong gương thấy mình sao mà khác nhiều quá, một cô gái trong sáng của ngày xưa hình như giờ đây đã lắm bụi trần.
Từ khi yêu anh và tập dần với cách sống của anh tôi không biết mình đã nghĩ học đến bao nhiêu lần?, bài vỡ đối với tôi giờ đây như một món hàng xa xỉ, tôi dần mất đi nhiều thứ, mất đi bạn bè và đánh mất cả con người thật của mình.
Hẹn anh vào một ngày cuối tuần ở Ciao café, khẽ cho ly café còn nóng hổi lên miệng uống một ngụm nhỏ, tôi nhìn anh một hồi lâu rồi nói.
_Chúng ta nên dừng lại đi anh, em thấy mình đã đi quá xa rồi
Đang ung dung khoáy ly café nghe thấy tôi nói anh bỗng dừng lại nheo mày nhìn tôi rồi hỏi.
_Em đang nói gì vậy? Dừng lại cái gì chứ?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh dứt khoát.
_Anh bây giờ khác đi nhiều quá không giống như một hotboy kiêu kì kiêu xa mà trước đây em từng biết, trước đây anh đâu có như vậy tại sao bây giờ anh lại trở nên trụy lạc như thế chứ?
Nhếch môi cười anh nói.
_Đây là con người thật của anh, cuộc sống của anh từ mấy năm qua vốn dĩ đã như thế
Im lặng một lúc anh nói tiếp.
_Anh không muốn giấu em bất cứ điều gì cả, thật sự anh là một người ăn chơi như thế đó nếu em yêu anh thì hãy yêu cả những việc anh làm
Khẽ lắc đầu tôi nói.
_Em không thể yêu những việc làm của anh được, anh làm những việc như thế anh có thử nghĩ đến hậu quả hay không?, mỗi một bước đi của anh giờ đây đang nhấn chìm anh vào hố sâu trụy lạc đó anh biết không?
Dường như khó chịu với những gì tôi nói, anh bỗng to tiếng.
_Cái gì mà hố sâu trụy lạc chứ? Nếu em không quen thì sau này có thể không cần đi cùng anh đến những nơi ăn chơi như thế nữa
Với những gì anh nói tôi chỉ biết nhìn anh mà tự hỏi lòng, liệu tôi đang yêu đúng người hay không?, tại sao con người ta có thể dễ dàng thay đổi đến như vậy, mới ngày hôm qua đây thôi anh còn là một chàng trai hiền hậu đáng yêu, một hotboy được cả trường thầm thương trộm nhớ vậy mà ngày hôm nay tất cả những điều đó chỉ còn là quá khứ.
Buông tiếng thở dài nhìn anh rất lâu tôi mới nói.
_Em rất buồn khi nhìn thấy anh ngày càng thay đổi, em thật sự yêu anh, yêu anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nhưng em không thể nào tiếp tục yêu anh nếu như anh không từ bỏ được những thói hư tật xấu đang ngày càng hình thành mạnh mẽ trong con người anh, em nghĩ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian để suy nghĩ lại những gì mình phiền lòng và làm cho đối phương phiền lòng
Chẳng từ chối anh gật đầu đồng ý ngay lập tức.
_Được thôi, nếu em muốn như vậy thì anh tôn trọng ý kiến của em
Đẩy ghế đứng dậy anh nói.
_Xin lỗi anh có việc phải đi trước
Dứt lời anh bước đi qua trước mặt tôi như một con gió thoáng qua, rất nhanh và lạnh lẻo.
Một giọt nước từ khóe mắt bỗng chảy xuống bờ môi có cảm giác rất đắng, đắng hơn café gắp trăm lần, giờ tôi mới thấm thía được câu nói tình yêu là một viên thuốc bọc đường, bên ngoài ngọt ngào, bên trong đắng lòng.
Tôi lang thang đi về qua ngõ vắng nhìn những cặp tình nhân tay trong tay mà cảm thấy tuổi thân vô ngần, mới hôm qua đây thôi tôi cũng có được thứ hạnh phúc ngọt ngào hơn kẹo mạch nha vậy mà hôm nay chỉ còn lại một liều thuốc đắng.
_Khiết Linh
Tiếng của một người con trai vang lên đánh thức tâm trạng tôi, vội quay người nhìn lại vẫn gương mặt đó, nụ cười đó, Hoán Phi nhìn tôi thật lâu rồi hỏi.
_Đang có chuyện buồn sao?
Tôi gật đầu rồi nói.
_Cậu có thể đưa mình đi đâu đó được không?
Mĩm cười cậu ta gật đầu đồng ý, chỉ đợi có vậy tôi bước lên xe.
_Cậu muốn đi đâu đây?
Cậu ta hỏi.
Buồn bả tôi đáp.
_Đến một nơi nào đó thật yên tỉnh
Dường như đã nhận ra được nét buồn vương trên bờ mi của tôi, cậu ta không nói thêm gì nữa rồi ra sức đạp xe đưa tôi đến một nơi đượm buồn.
Đó là một bờ sông phẳng lặng, không gian thật yên tỉnh, tiếng gió xào xạc nhè nhẹ thổi cuốn theo những chiếc lá vàng về tận cuối chân trời xa.
Nhìn dòng sông êm ả trôi mà lòng tôi buồn không kể siết, những kỷ niệm tháng ngày nên thơ bỗng chốc ùa về sống động, những nụ cười hồn nhiên trong sáng giờ đây nghe thấy sao mà tái tê lòng, những giọt nước mắt lại vội vàng trào ra khóe mi, cuối mặt giấu dưới cánh tay để không ai có thể nhìn thấy tôi khóc, tôi không muốn bất kì một ai nhìn thấy tôi vào lúc này.
Khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi Hoán Phi lên tiếng.
_Nếu muốn khóc thì cậu hãy khóc đi, khóc xong có lẽ mọi chuyện sẽ khác
Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ta rồi nhìn về hướng dòng sông thì thào như trút tâm sự nặng lòng.
_Tại sao con người ta có thể dễ dàng thay đổi như vậy hả Hoán Phi?
Khẽ nỡ một nụ cười hiền cậu ta đáp.
_Cuộc sống vốn dĩ như thế mà, khi con người ta có được thứ gì đó thường thì người ta sẽ không biết trân trọng cho đến khi nó mất đi
Lau những giọt nước mặt còn động lại trên khóe mi, tôi nhìn cậu ta rồi hỏi.
_Có thật sự khi mất đi thứ gì đó thì người ta sẽ biết trân trọng không?
Gật gù cậu ta chắc chắn.
_Cái này mình có thể đảm bảo 100%
Tôi mĩm cười với câu trả lời của cậu ta, hình như mỗi khi được ở bên cạnh cậu ta thì dù có buồn đến đâu đi nữa thì tôi vẫn sẽ cười tươi như thế này.
_Cám ơn cậu nhiều lắm Hoán Phi
Tôi nói.
Cậu ta nhèo mày hỏi.
_Về điều gì?
_Về những nụ cười mà cậu vừa mang đến cho mình
Tôi đáp.
Cậu ta lại mĩm cười.
_Có gì đâu mình là bạn mà, mà đã là bạn của nhau thì tức nhiên phải có nhiệm vụ làm cho những người bạn của mình trở nên vui vẻ như chính bản thân mình
Hoán Phi quả thật là một cậu bạn tốt, cuộc đời tôi thật may mắn khi có được một người bạn như cậu ta, luôn luôn lắng nghe và luôn luôn thấu hiểu, sẳn sàng giúp đỡ mà không cần phải được đền đáp.
Cảm thấy tâm trạng mình đã tốt nhiều hơn tôi cùng Hoán Phi ra về để chuẩn bị cho một tuần học tập chuẩn bị bước vào kì thi học kì quan trọng, vừa về đến nhà thì tình cờ gặp nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy.
Vừa nhìn thấy tôi nhỏ Nhã Quyên đã vội vàng hỏi.
_Mày làm gì mà cả tuần nay không đến lớp vậy?
Nhỏ Vũ Thy cũng lên tiếng.
_Bộ có chuyện gì sao?
Không nói gì tôi chỉ gật đầu.
Tò mò nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy đồng thanh.
_Là chuyện gì?
Ngồi xuống trước cổng nhà tôi thở dài rồi thật thà mang hết những chuyện vừa qua kể lại cho mọi người cùng nghe, câu chuyện vừa kết thúc nhỏ Vũ Thy liền lên tiếng.
_Thật không thể tin được hotboy Kỳ Quân lại là một người như vậy
Nhỏ Nhã Quyên khoanh tay trước ngực đi qua đi lại lẫm bẫm.
_Không tin được, không tin được, anh ta không phải là một người như vậy đâu
Im lặng lắng nghe Hoán Phi không hỏi gì.
Nhỏ Vũ Thy lại lên tiếng.
_Đối với hạng người như anh ta mình khuyên cậu nên từ bỏ sớm cho bớt đau khổ
Nhỏ Nhã Quyên bước tới hấp tấp hỏi.
_Mày có chắc là anh ta là người như thế không?
Tôi gật đầu.
_Lúc đầu tao cũng không muốn tin, nhưng càng về sau anh ta càng thể hiện rõ bản chất của một công tử con nhà giàu, ăn chơi đắm chìm trong trụy lạc, dù tao đã khuyên ngăn hết lời anh ta vẫn một mực không nghe
_Chia tay đi
Nhỏ Nhã Quyên dứt khoát.
Nhỏ Vũ Thy minh họa.
_Chia tay với anh ta đi đừng luyến tiếc gì hết, trên đời này thiếu gì hotboy đâu chỉ có riêng mình anh ta…
Bỗng dưng nó ngập ngừng rồi chỉ tay về phía Hoán Phi nói tiếp.
_Hoán Phi của chúng ta đây cũng là một hotboy mà
Giật mình Hoán Phi ngập ngừng.
_Ờ…cái gì chứ minh đâu phải là hotboy gì đó
Tôi mĩm cười.
_Cám ơn những lời khuyên của mọi người, nhưng chuyện tình cảm khó nói lắm để nó tự nhiên đi, đời việc gì đến sẽ đến mà
Đánh vào vai tôi một cái nhỏ Nhã Quyên trách móc.
_Mày ngu quá Khiết Linh, với một người như anh ta mà mày còn luyến tiếc gì nữa, không thể để việc gì đến sẽ đến được
Nhỏ Vũ Thy a dua.
_Nói cậu ngốc quả thật không sai, tại sao cứ phải để việc gì đến sẽ đến, phát hiện rồi thì phải ngăn chặn kịp thời chứ
Tôi nhếch miệng cười.
_Ừ thì mình ngốc, ngốc cho nên mới yêu phải một hotboy như anh ta
Gió lên, trời bỗng dưng chuyển màu, những áng mây đen xám xịt kéo nhau hội tụ như sắp diễn ra một cơn mưa, thấy thế Hoán Phi liền nói.
_Thôi, trời sắp chuyển mưa rồi có chuyện gì thì nói sau vậy bây giờ mọi người mau trở về nhà đi
Gật đầu tán thành ý kiến của Hoán Phi rồi mọi người kéo nhau ra về và cũng không quên đưa ra những lời khuyên chân thành cuối cùng.
Mọi người đi rồi chỉ còn lại một mình tôi với bóng đêm hắt hiu buồn rồi cơn mưa cũng đến, mưa ập đến xối xả lên cơ thể nhỏ bé lạnh lẻo của tôi, mỗi một giọt mưa như một nỗi buồn bất tận, một dòng lệ nghẹn ngào, ngước mặt lên nhìn lên tôi thầm cám ơn trời đã cho mưa xuống để không ai nhìn thấy tôi khóc, mà thật ra tôi đâu có khóc đó chỉ là chút nước mưa còn đọng lại trên khóe mắt mà thôi.
Ngày hôm nay quả thật rất dài.
Khi mọi thứ chìm vào màn đêm tỉnh lặng cũng là lúc tôi suy nghĩ nhiều hơn về mối tình mình đang có, có lẽ cuộc sống của những người giàu sang dư tiền lắm của là vậy, anh là một hotboy tức nhiên không thể sanh đôi cùng một cô gái đơn thuần như tôi được và việc biến tôi thành một nàng công chúa để sánh bước cùng anh là điều không thể tránh khỏi, và có lẽ tôi cũng phải dần thích nghi với lối sống khi đã chấp nhận yêu thương một hotboy con nhà giàu như anh.
Rồi từ ngày ấy mỗi ngày tôi luôn cố gắng tập dần với những cuộc vui của anh, với những buổi tiệc sang trọng và cao cấp anh luôn biến tôi thành một nàng công chúa lung linh chẳng kém gì ai để chứng tỏ cho mọi người thấy và phải ghanh tỵ, cũng đồng thời không phải mất mặt khi đi bên cạnh một người con gái hết sức tầm thường như tôi.
Những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng của bọn con nhà giàu thiếu sự quan tâm liên tục được diễn ra, một tuần ít nhất cũng phải đến ba bốn lần, mỗi lần đi cùng anh đến một buổi tiệc là một lần tôi thấy được sự lột xác của bản thân mình, những buổi tiệc thì cứ diễn ra tôi thì ngày càng thay đổi đến chống mặt và rồi tôi cảm thấy mệt mỏi, bản chất của tôi không phải là một người của thế giới ăn chơi trụy lạc, nhưng anh luôn đưa tôi đến những quán bar, sòng bạc, vũ trường…dạy tôi những cách ăn chơi sao cho xứng tầm với tư cách người yêu của một hotboy coi rẽ đồng tiền, những chuyến bay đêm chỉ mang đến cho tôi những mệt mỏi về thể xác cả lẫn linh hồn, có những buổi sáng thức dậy nhìn thấy mình nằm bên chăng ấm nệm êm rồi khẽ nhìn mình trong gương thấy mình sao mà khác nhiều quá, một cô gái trong sáng của ngày xưa hình như giờ đây đã lắm bụi trần.
Từ khi yêu anh và tập dần với cách sống của anh tôi không biết mình đã nghĩ học đến bao nhiêu lần?, bài vỡ đối với tôi giờ đây như một món hàng xa xỉ, tôi dần mất đi nhiều thứ, mất đi bạn bè và đánh mất cả con người thật của mình.
Hẹn anh vào một ngày cuối tuần ở Ciao café, khẽ cho ly café còn nóng hổi lên miệng uống một ngụm nhỏ, tôi nhìn anh một hồi lâu rồi nói.
_Chúng ta nên dừng lại đi anh, em thấy mình đã đi quá xa rồi
Đang ung dung khoáy ly café nghe thấy tôi nói anh bỗng dừng lại nheo mày nhìn tôi rồi hỏi.
_Em đang nói gì vậy? Dừng lại cái gì chứ?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh dứt khoát.
_Anh bây giờ khác đi nhiều quá không giống như một hotboy kiêu kì kiêu xa mà trước đây em từng biết, trước đây anh đâu có như vậy tại sao bây giờ anh lại trở nên trụy lạc như thế chứ?
Nhếch môi cười anh nói.
_Đây là con người thật của anh, cuộc sống của anh từ mấy năm qua vốn dĩ đã như thế
Im lặng một lúc anh nói tiếp.
_Anh không muốn giấu em bất cứ điều gì cả, thật sự anh là một người ăn chơi như thế đó nếu em yêu anh thì hãy yêu cả những việc anh làm
Khẽ lắc đầu tôi nói.
_Em không thể yêu những việc làm của anh được, anh làm những việc như thế anh có thử nghĩ đến hậu quả hay không?, mỗi một bước đi của anh giờ đây đang nhấn chìm anh vào hố sâu trụy lạc đó anh biết không?
Dường như khó chịu với những gì tôi nói, anh bỗng to tiếng.
_Cái gì mà hố sâu trụy lạc chứ? Nếu em không quen thì sau này có thể không cần đi cùng anh đến những nơi ăn chơi như thế nữa
Với những gì anh nói tôi chỉ biết nhìn anh mà tự hỏi lòng, liệu tôi đang yêu đúng người hay không?, tại sao con người ta có thể dễ dàng thay đổi đến như vậy, mới ngày hôm qua đây thôi anh còn là một chàng trai hiền hậu đáng yêu, một hotboy được cả trường thầm thương trộm nhớ vậy mà ngày hôm nay tất cả những điều đó chỉ còn là quá khứ.
Buông tiếng thở dài nhìn anh rất lâu tôi mới nói.
_Em rất buồn khi nhìn thấy anh ngày càng thay đổi, em thật sự yêu anh, yêu anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nhưng em không thể nào tiếp tục yêu anh nếu như anh không từ bỏ được những thói hư tật xấu đang ngày càng hình thành mạnh mẽ trong con người anh, em nghĩ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian để suy nghĩ lại những gì mình phiền lòng và làm cho đối phương phiền lòng
Chẳng từ chối anh gật đầu đồng ý ngay lập tức.
_Được thôi, nếu em muốn như vậy thì anh tôn trọng ý kiến của em
Đẩy ghế đứng dậy anh nói.
_Xin lỗi anh có việc phải đi trước
Dứt lời anh bước đi qua trước mặt tôi như một con gió thoáng qua, rất nhanh và lạnh lẻo.
Một giọt nước từ khóe mắt bỗng chảy xuống bờ môi có cảm giác rất đắng, đắng hơn café gắp trăm lần, giờ tôi mới thấm thía được câu nói tình yêu là một viên thuốc bọc đường, bên ngoài ngọt ngào, bên trong đắng lòng.
Tôi lang thang đi về qua ngõ vắng nhìn những cặp tình nhân tay trong tay mà cảm thấy tuổi thân vô ngần, mới hôm qua đây thôi tôi cũng có được thứ hạnh phúc ngọt ngào hơn kẹo mạch nha vậy mà hôm nay chỉ còn lại một liều thuốc đắng.
_Khiết Linh
Tiếng của một người con trai vang lên đánh thức tâm trạng tôi, vội quay người nhìn lại vẫn gương mặt đó, nụ cười đó, Hoán Phi nhìn tôi thật lâu rồi hỏi.
_Đang có chuyện buồn sao?
Tôi gật đầu rồi nói.
_Cậu có thể đưa mình đi đâu đó được không?
Mĩm cười cậu ta gật đầu đồng ý, chỉ đợi có vậy tôi bước lên xe.
_Cậu muốn đi đâu đây?
Cậu ta hỏi.
Buồn bả tôi đáp.
_Đến một nơi nào đó thật yên tỉnh
Dường như đã nhận ra được nét buồn vương trên bờ mi của tôi, cậu ta không nói thêm gì nữa rồi ra sức đạp xe đưa tôi đến một nơi đượm buồn.
Đó là một bờ sông phẳng lặng, không gian thật yên tỉnh, tiếng gió xào xạc nhè nhẹ thổi cuốn theo những chiếc lá vàng về tận cuối chân trời xa.
Nhìn dòng sông êm ả trôi mà lòng tôi buồn không kể siết, những kỷ niệm tháng ngày nên thơ bỗng chốc ùa về sống động, những nụ cười hồn nhiên trong sáng giờ đây nghe thấy sao mà tái tê lòng, những giọt nước mắt lại vội vàng trào ra khóe mi, cuối mặt giấu dưới cánh tay để không ai có thể nhìn thấy tôi khóc, tôi không muốn bất kì một ai nhìn thấy tôi vào lúc này.
Khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi Hoán Phi lên tiếng.
_Nếu muốn khóc thì cậu hãy khóc đi, khóc xong có lẽ mọi chuyện sẽ khác
Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ta rồi nhìn về hướng dòng sông thì thào như trút tâm sự nặng lòng.
_Tại sao con người ta có thể dễ dàng thay đổi như vậy hả Hoán Phi?
Khẽ nỡ một nụ cười hiền cậu ta đáp.
_Cuộc sống vốn dĩ như thế mà, khi con người ta có được thứ gì đó thường thì người ta sẽ không biết trân trọng cho đến khi nó mất đi
Lau những giọt nước mặt còn động lại trên khóe mi, tôi nhìn cậu ta rồi hỏi.
_Có thật sự khi mất đi thứ gì đó thì người ta sẽ biết trân trọng không?
Gật gù cậu ta chắc chắn.
_Cái này mình có thể đảm bảo 100%
Tôi mĩm cười với câu trả lời của cậu ta, hình như mỗi khi được ở bên cạnh cậu ta thì dù có buồn đến đâu đi nữa thì tôi vẫn sẽ cười tươi như thế này.
_Cám ơn cậu nhiều lắm Hoán Phi
Tôi nói.
Cậu ta nhèo mày hỏi.
_Về điều gì?
_Về những nụ cười mà cậu vừa mang đến cho mình
Tôi đáp.
Cậu ta lại mĩm cười.
_Có gì đâu mình là bạn mà, mà đã là bạn của nhau thì tức nhiên phải có nhiệm vụ làm cho những người bạn của mình trở nên vui vẻ như chính bản thân mình
Hoán Phi quả thật là một cậu bạn tốt, cuộc đời tôi thật may mắn khi có được một người bạn như cậu ta, luôn luôn lắng nghe và luôn luôn thấu hiểu, sẳn sàng giúp đỡ mà không cần phải được đền đáp.
Cảm thấy tâm trạng mình đã tốt nhiều hơn tôi cùng Hoán Phi ra về để chuẩn bị cho một tuần học tập chuẩn bị bước vào kì thi học kì quan trọng, vừa về đến nhà thì tình cờ gặp nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy.
Vừa nhìn thấy tôi nhỏ Nhã Quyên đã vội vàng hỏi.
_Mày làm gì mà cả tuần nay không đến lớp vậy?
Nhỏ Vũ Thy cũng lên tiếng.
_Bộ có chuyện gì sao?
Không nói gì tôi chỉ gật đầu.
Tò mò nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy đồng thanh.
_Là chuyện gì?
Ngồi xuống trước cổng nhà tôi thở dài rồi thật thà mang hết những chuyện vừa qua kể lại cho mọi người cùng nghe, câu chuyện vừa kết thúc nhỏ Vũ Thy liền lên tiếng.
_Thật không thể tin được hotboy Kỳ Quân lại là một người như vậy
Nhỏ Nhã Quyên khoanh tay trước ngực đi qua đi lại lẫm bẫm.
_Không tin được, không tin được, anh ta không phải là một người như vậy đâu
Im lặng lắng nghe Hoán Phi không hỏi gì.
Nhỏ Vũ Thy lại lên tiếng.
_Đối với hạng người như anh ta mình khuyên cậu nên từ bỏ sớm cho bớt đau khổ
Nhỏ Nhã Quyên bước tới hấp tấp hỏi.
_Mày có chắc là anh ta là người như thế không?
Tôi gật đầu.
_Lúc đầu tao cũng không muốn tin, nhưng càng về sau anh ta càng thể hiện rõ bản chất của một công tử con nhà giàu, ăn chơi đắm chìm trong trụy lạc, dù tao đã khuyên ngăn hết lời anh ta vẫn một mực không nghe
_Chia tay đi
Nhỏ Nhã Quyên dứt khoát.
Nhỏ Vũ Thy minh họa.
_Chia tay với anh ta đi đừng luyến tiếc gì hết, trên đời này thiếu gì hotboy đâu chỉ có riêng mình anh ta…
Bỗng dưng nó ngập ngừng rồi chỉ tay về phía Hoán Phi nói tiếp.
_Hoán Phi của chúng ta đây cũng là một hotboy mà
Giật mình Hoán Phi ngập ngừng.
_Ờ…cái gì chứ minh đâu phải là hotboy gì đó
Tôi mĩm cười.
_Cám ơn những lời khuyên của mọi người, nhưng chuyện tình cảm khó nói lắm để nó tự nhiên đi, đời việc gì đến sẽ đến mà
Đánh vào vai tôi một cái nhỏ Nhã Quyên trách móc.
_Mày ngu quá Khiết Linh, với một người như anh ta mà mày còn luyến tiếc gì nữa, không thể để việc gì đến sẽ đến được
Nhỏ Vũ Thy a dua.
_Nói cậu ngốc quả thật không sai, tại sao cứ phải để việc gì đến sẽ đến, phát hiện rồi thì phải ngăn chặn kịp thời chứ
Tôi nhếch miệng cười.
_Ừ thì mình ngốc, ngốc cho nên mới yêu phải một hotboy như anh ta
Gió lên, trời bỗng dưng chuyển màu, những áng mây đen xám xịt kéo nhau hội tụ như sắp diễn ra một cơn mưa, thấy thế Hoán Phi liền nói.
_Thôi, trời sắp chuyển mưa rồi có chuyện gì thì nói sau vậy bây giờ mọi người mau trở về nhà đi
Gật đầu tán thành ý kiến của Hoán Phi rồi mọi người kéo nhau ra về và cũng không quên đưa ra những lời khuyên chân thành cuối cùng.
Mọi người đi rồi chỉ còn lại một mình tôi với bóng đêm hắt hiu buồn rồi cơn mưa cũng đến, mưa ập đến xối xả lên cơ thể nhỏ bé lạnh lẻo của tôi, mỗi một giọt mưa như một nỗi buồn bất tận, một dòng lệ nghẹn ngào, ngước mặt lên nhìn lên tôi thầm cám ơn trời đã cho mưa xuống để không ai nhìn thấy tôi khóc, mà thật ra tôi đâu có khóc đó chỉ là chút nước mưa còn đọng lại trên khóe mắt mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.