Chương 17
Huỳnh Thông
10/07/2014
Tôi buông tay anh ra rồi thở dài nói.
_Anh đừng thề thốt nữa, đây không phải là lần đầu tiên em nghe thấy những lời thề thốt này của anh, nhưng đã lần nào anh thực hiện được nó chưa, quả thật em rất vọng về anh, Kỳ Quân
Anh tỏ vẻ khó chịu liền nói.
_Em yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ
Tôi to tiếng hỏi lại.
_Anh nói em làm sao tin anh đây?, một tuần trước đây anh đã nói với em những gì anh còn nhớ không?, em khờ dại đặt lòng tin nơi anh để rồi chỉ thất vọng nhiều hơn
Anh cuối đầu thì thào.
_Anh xin lỗi
Nhìn anh rồi tôi bước đi không đáp một lời, anh cũng không nói gì và cũng không chạy theo năn nỉ hay giải thích thêm bất kì điều gì.
Trời lại chuyển mưa.
Sau những gì đã xảy ra có lẽ vài ngày tới tôi sẽ không thể vui vẻ như trước được, tôi không phải là người vô cảm, hãy để tôi làm quen và chấp nhận.
***
Tiếng chuông vang lên là dấu hiệu của thời gian làm bài thi đã hết, nộp bài mọi người bước ra khỏi phòng với tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm, vậy là môn thi cuối cùng cũng đã khép lại trong niềm vui háo hức đón chào một mùa hè sôi động của đám sinh viên chúng tôi.
Nếu như mọi khi thì tôi, nhỏ Nhã Quyên, nhỏ Vũ Thy và cậu bạn trai duy nhất Hoán Phi đã tung tăng đây đó để ăn mừng khi mùa thi đã qua, nhưng vì hôm nay Hoán Phi có việc gì đó tôi không rõ nên không thể đi cùng mọi người, bốn người vắng đi một thì quả thật có chút buồn chính vì vậy mà cả ba đưa chúng quyết định sẽ dành một ngày khác để ăn mừng khi mùa thi đã qua, cũng như đón chào một mùa hè tràn ngập yêu thương bên gia đình và bạn bè.
Rồi mọi người tạm chia tay nhau trước cổng trường, một mình lang thang đi về trên con đường quen thuộc tâm trạng nhớ thương một người lại ùa về trong tôi, cũng đã lâu rồi, kể từ ngày đưa anh đến gặp đám bạn thân thì hình như tôi và anh chưa bao giờ gặp lại có chăng cũng chỉ là những lần vô tình đụng mặt ở trường, nhưng vì một lý do gì đó mà cả tôi và anh đều không nói với nhau một lời, hai người đi đối diện nhau nhìn nhau mà như hai kẻ vô hình, chỉ lẳng lặng cuối đầu bước đi.
Tiếng còi xe của ai đó vang lên làm tôi giật mình chợt ngước mặt nhìn lên, và vô tình phát hiện người vừa chạy ngang qua trước mặt tôi chính là anh, vẫn hình ảnh đó, vẫn chiếc SH đầy sang trọng đó, nhưng người ngồi phía sau không phải là tôi mà thay vào đó là một cô gái đúng chất của một tiểu thư con nhà giàu.
Tâm trạng vốn đã không tốt của tôi khi nhìn thấy hình ảnh người con gái đó vòng tay ôm lấy người anh, tựa đầu vào bờ vai rắn chắn ấy càng làm tâm trạng tôi trễu nặng sầu, có lẽ anh không thể bước vào thế giới của tôi và tôi cũng không thể vì anh mà đánh mất bản thân mình nên anh đã rẽ tình sang một hướng khác, một người vừa xứng với một hotboy con nhà giàu như anh, vừa có thể mang lại cho anh một cảm giác nhẹ nhàng trong tình yêu của những người có tiền.
Khẽ buông tiếng thở dài tôi thấy lòng mình quặng thắt đau, đau như ngày răng cắn phải đôi môi nhưng biết phải làm sao khi anh và tôi là người thuộc về hai thế giới.
Anh vẫn là một hotboy kiêu kì, tôi dù có cố gắng làm mới bản thân mình như thế nào đi nữa thì vẫn là một con bé nhà quê giữa chốn Sài Thành xa hoa cám dỗ, cuộc sống của một con người sẽ thoải mái hơn khi ý thức được mình là ai?.
Từ đây tôi sẽ cố chập nhận rằng mình đã vĩnh viễn mất đi anh và sẽ cố quên anh bằng mọi cách.
Có người nói rằng khi trời chớm sang thu cũng là lúc lòng người nặng nỗi sầu, một mình giữa đêm tối hiu quạnh và trống trãi tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn về điều này, đêm nay lại không ngủ được, sao tôi cứ nghĩ tới anh dù lòng đã bảo bằng mọi giá cũng phải quên anh, bạn bè bảo tôi ngốc, ừ thì tôi ngốc thật khi cứ dành tình cảm cho một người trong vô vọng.
Tiếng chuông cửa vang lên xé nát không gian yên tỉnh, hít thở thật sâu như để lấy lại cân bằng tôi bước ra mở cửa, một hình ảnh thân thương đập ngay vào mắt tôi, tôi vừa nghĩ đến anh thì anh đã xuất hiện, người nồng nặc mùi bia rượu vừa nhìn thấy tôi anh đã ôm choàng siết chặt lấy cả con người tôi, và anh khóc, khóc rất nhiều, nhiều lắm.
_Em có còn yêu anh không Khiết Linh?
Anh chợt hỏi.
Khẽ đẩy người anh ra tôi đáp.
_Em muốn yêu anh nhưng lại không thể yêu anh
Dịu dàng nắm lấy bàn tay tôi anh nói.
_Thời gian vừa qua xa em anh mới nhận thấy cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nếu thiếu vắng em, chúng ta làm lại từ đầu được không em?
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ bờ môi nhấp máy.
_Anh đừng nói yêu em, nếu thật sự yêu em thì anh đã không lạnh nhạt thờ ơ và còn cố tình đi cùng người con gái khác qua trước mặt em trong thời gian vừa qua
Vội vàng anh giải thích.
_Anh xin lỗi, tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em
Tôi nhìn anh mĩm cười với những giọt nước mắt mà nghẹn ngào lời nói.
_Không phải, nếu yêu em thì anh đã không làm vậy giữa chúng ta quả thật có một khoảng cách không thể đến gần nhau được, em cũng không muốn làm khổ bản thân mình nữa
Nắm chặt lấy tay tôi hơn anh nói.
_Anh cầu xin em, em hãy cho anh một lần cơ hội nữa, anh sẽ sửa sai những lỗi lầm mình đã gây ra
Lắc đầu tôi từ chối.
_Anh sẽ không làm được đâu, sẽ không bao giờ làm được
Anh chắc chắn.
_Lần này anh có thể đảm bảo…
Cắt ngang lời anh tôi nói.
_Nếu làm được thì một hotboy Kỳ Quân đứng trước mặt em của ngày hôm nay đã không nồng nặc mùi bia rượu như vậy, anh đã hứa với em bao nhiều lần rồi anh nhớ không? Em không còn kiên nhẫn cũng không muốn đặt lòng tin nơi anh để rồi chuốt lấy thất vọng thêm nữa, anh hãy cứ là anh, và em vẫn sẽ mãi là em đã đến lúc chúng ta nên trở về đúng với thế giới của mình rồi, chúng ta đã đến với nhau quá vội vàng khi còn chưa hiểu hết về nhau, đó là một sai lầm rất lớn, và bây giờ chúng ta nên chấm dứt để nó không tiếp tục sai lầm thêm nữa
Im lặng một lúc anh đặt hai tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.
_Có phải em muốn chia tay với anh là vì Hoán Phi có đúng không?
Tôi thật thất vọng về anh thì ra anh đang nghi ngờ tình cảm giữa tôi và Hoán Phi, đẩy tay anh ra tôi nói.
_Hay lắm, cuối cùng thì anh cũng nói ra được câu trong lòng, thì ra giữa chúng ta có nhiều mâu thuẩn đến như vậy, dù gì chúng ta cũng sống trong hai thế giới khác nhau, nếu chúng ta không thể thích nghi, để tránh đau khổ về sau có lẽ chúng ta cần thời gian để bình tỉnh lại, chúng ta chia tay đi
Dứt lời tôi bước vào trong, nhưng chưa kịp bước đi thì bàn tay anh đã nhanh chống nắm chặt lấy tay tôi mà nói.
_Chẳng lẽ em ghét anh đến như vậy sao? Anh đã làm gì sai để em muốn chia tay chứ?
Quay lại nhìn anh tôi giải thích.
_Chúng ta vốn đã sai ngay từ đầu, chúng ta vốn không hợp nhau, không hiểu nhau, vốn không thể ở bên nhau, những người khác yêu nhau được hạnh còn chúng ta yêu nhau chỉ có tổn thương đau khổ, khoảng cách của chúng ta quá lớn dù anh và em có thay đổi như thế nào cũng không thể bước vào thế giới của nhau được thì tại sao cứ phải làm khổ nhau mãi, đây là một khởi đầu sai lầm vậy nên chúng ta hãy chấm dứt nó đi
Vội vàng anh nói.
_Nhưng mà anh…
Không đợi anh nói hết câu tôi liền chen ngang.
_Tình cảm giữa chúng ta đã phai nhạt miễn cưởng bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, chúng ta chia tay thôi
Khẽ gật gù anh hỏi.
_Được, anh đồng ý chia tay nếu em cho anh một lý do chính đáng
Nhìn thẳng vào mắt anh lần cuối tôi đáp.
_Lý do đơn giản là anh và em không thuộc về nhau, anh là một công tử con nhà giàu nổi tiếng ăn chơi, anh không thể vì em mà thay đổi những thói hư tật xấu đó được, em càng khuyên ngăn thì anh ngày càng đắm chìm trong hố sâu trụy lạc tội lỗi, và quan trọng hơn hết anh là một hotboy có tiếng, xung quanh anh lúc nào cũng có bóng dáng của những cô gái sẳn sàng hy sinh tất cả vì anh, em mệt mỏi lắm rồi, yêu anh em không có cảm giác an toàn, em không muốn mình phải mệt mỏi thêm nữa, chúng ta chia tay thôi, em đã buông tay thì anh đừng nắm lấy tay em nữa, hãy sống cuộc sống của mình
Anh không nói thêm điều gì lặng lẽ nới lỏng vòng tay rồi chợt vỡ òa ngay dưới chân tôi, nhìn thấy anh như vậy tôi đau khổ lắm chứ, tôi cũng đâu muốn nói lời chia tay nhưng không hiểu tại sao tôi lại có thể nói ra điều này một cách dễ dàng như vậy, có lẽ vì tôi quá yêu anh?, yêu anh nên buộc lòng tôi phải nói lời chia tay, mặc dù rất đau khổ nhưng tôi có thể làm được gì khác khi anh và tôi mãi mãi là hai người dưng ngược lối.
Nghẹn ngào anh nói trong nước mắt.
_Em biết không?, thật ra lúc đầu anh đến với em chỉ là một trò chơi, vì lời thách đố của đám bạn, anh muốn chứng tỏ cho chúng nó thấy tất cả các cô gái đều thích anh, nhưng sau một thời gian tiếp xúc với em thì đó không còn đơn giản là một trò chơi nữa, anh đã thật sự thích em, thích rất thật, và bây giờ em lại nói em muốn chia tay…
Những lời anh nói càng làm cho trái tim tôi quặng thắt, chạy thật nhanh về phòng đóng kín cửa tôi khóc thật nhiều, như đồng cảm với nỗi buồn chất ngất của tôi trời bỗng đổ cơn mưa, mưa rất lớn và lạnh lẽo, tiếng khóc của tôi hòa vào tiếng mưa rồi chợt tắt lịm giữa màn đêm ưu tối.
Hình bóng ai đó hãy ngủ yên trong trái tim tôi, xin đừng ai đánh thức nó để cho tim tôi thôi nhói đau hôm nay và mãi mãi.
_Anh đừng thề thốt nữa, đây không phải là lần đầu tiên em nghe thấy những lời thề thốt này của anh, nhưng đã lần nào anh thực hiện được nó chưa, quả thật em rất vọng về anh, Kỳ Quân
Anh tỏ vẻ khó chịu liền nói.
_Em yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ
Tôi to tiếng hỏi lại.
_Anh nói em làm sao tin anh đây?, một tuần trước đây anh đã nói với em những gì anh còn nhớ không?, em khờ dại đặt lòng tin nơi anh để rồi chỉ thất vọng nhiều hơn
Anh cuối đầu thì thào.
_Anh xin lỗi
Nhìn anh rồi tôi bước đi không đáp một lời, anh cũng không nói gì và cũng không chạy theo năn nỉ hay giải thích thêm bất kì điều gì.
Trời lại chuyển mưa.
Sau những gì đã xảy ra có lẽ vài ngày tới tôi sẽ không thể vui vẻ như trước được, tôi không phải là người vô cảm, hãy để tôi làm quen và chấp nhận.
***
Tiếng chuông vang lên là dấu hiệu của thời gian làm bài thi đã hết, nộp bài mọi người bước ra khỏi phòng với tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm, vậy là môn thi cuối cùng cũng đã khép lại trong niềm vui háo hức đón chào một mùa hè sôi động của đám sinh viên chúng tôi.
Nếu như mọi khi thì tôi, nhỏ Nhã Quyên, nhỏ Vũ Thy và cậu bạn trai duy nhất Hoán Phi đã tung tăng đây đó để ăn mừng khi mùa thi đã qua, nhưng vì hôm nay Hoán Phi có việc gì đó tôi không rõ nên không thể đi cùng mọi người, bốn người vắng đi một thì quả thật có chút buồn chính vì vậy mà cả ba đưa chúng quyết định sẽ dành một ngày khác để ăn mừng khi mùa thi đã qua, cũng như đón chào một mùa hè tràn ngập yêu thương bên gia đình và bạn bè.
Rồi mọi người tạm chia tay nhau trước cổng trường, một mình lang thang đi về trên con đường quen thuộc tâm trạng nhớ thương một người lại ùa về trong tôi, cũng đã lâu rồi, kể từ ngày đưa anh đến gặp đám bạn thân thì hình như tôi và anh chưa bao giờ gặp lại có chăng cũng chỉ là những lần vô tình đụng mặt ở trường, nhưng vì một lý do gì đó mà cả tôi và anh đều không nói với nhau một lời, hai người đi đối diện nhau nhìn nhau mà như hai kẻ vô hình, chỉ lẳng lặng cuối đầu bước đi.
Tiếng còi xe của ai đó vang lên làm tôi giật mình chợt ngước mặt nhìn lên, và vô tình phát hiện người vừa chạy ngang qua trước mặt tôi chính là anh, vẫn hình ảnh đó, vẫn chiếc SH đầy sang trọng đó, nhưng người ngồi phía sau không phải là tôi mà thay vào đó là một cô gái đúng chất của một tiểu thư con nhà giàu.
Tâm trạng vốn đã không tốt của tôi khi nhìn thấy hình ảnh người con gái đó vòng tay ôm lấy người anh, tựa đầu vào bờ vai rắn chắn ấy càng làm tâm trạng tôi trễu nặng sầu, có lẽ anh không thể bước vào thế giới của tôi và tôi cũng không thể vì anh mà đánh mất bản thân mình nên anh đã rẽ tình sang một hướng khác, một người vừa xứng với một hotboy con nhà giàu như anh, vừa có thể mang lại cho anh một cảm giác nhẹ nhàng trong tình yêu của những người có tiền.
Khẽ buông tiếng thở dài tôi thấy lòng mình quặng thắt đau, đau như ngày răng cắn phải đôi môi nhưng biết phải làm sao khi anh và tôi là người thuộc về hai thế giới.
Anh vẫn là một hotboy kiêu kì, tôi dù có cố gắng làm mới bản thân mình như thế nào đi nữa thì vẫn là một con bé nhà quê giữa chốn Sài Thành xa hoa cám dỗ, cuộc sống của một con người sẽ thoải mái hơn khi ý thức được mình là ai?.
Từ đây tôi sẽ cố chập nhận rằng mình đã vĩnh viễn mất đi anh và sẽ cố quên anh bằng mọi cách.
Có người nói rằng khi trời chớm sang thu cũng là lúc lòng người nặng nỗi sầu, một mình giữa đêm tối hiu quạnh và trống trãi tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn về điều này, đêm nay lại không ngủ được, sao tôi cứ nghĩ tới anh dù lòng đã bảo bằng mọi giá cũng phải quên anh, bạn bè bảo tôi ngốc, ừ thì tôi ngốc thật khi cứ dành tình cảm cho một người trong vô vọng.
Tiếng chuông cửa vang lên xé nát không gian yên tỉnh, hít thở thật sâu như để lấy lại cân bằng tôi bước ra mở cửa, một hình ảnh thân thương đập ngay vào mắt tôi, tôi vừa nghĩ đến anh thì anh đã xuất hiện, người nồng nặc mùi bia rượu vừa nhìn thấy tôi anh đã ôm choàng siết chặt lấy cả con người tôi, và anh khóc, khóc rất nhiều, nhiều lắm.
_Em có còn yêu anh không Khiết Linh?
Anh chợt hỏi.
Khẽ đẩy người anh ra tôi đáp.
_Em muốn yêu anh nhưng lại không thể yêu anh
Dịu dàng nắm lấy bàn tay tôi anh nói.
_Thời gian vừa qua xa em anh mới nhận thấy cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nếu thiếu vắng em, chúng ta làm lại từ đầu được không em?
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ bờ môi nhấp máy.
_Anh đừng nói yêu em, nếu thật sự yêu em thì anh đã không lạnh nhạt thờ ơ và còn cố tình đi cùng người con gái khác qua trước mặt em trong thời gian vừa qua
Vội vàng anh giải thích.
_Anh xin lỗi, tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em
Tôi nhìn anh mĩm cười với những giọt nước mắt mà nghẹn ngào lời nói.
_Không phải, nếu yêu em thì anh đã không làm vậy giữa chúng ta quả thật có một khoảng cách không thể đến gần nhau được, em cũng không muốn làm khổ bản thân mình nữa
Nắm chặt lấy tay tôi hơn anh nói.
_Anh cầu xin em, em hãy cho anh một lần cơ hội nữa, anh sẽ sửa sai những lỗi lầm mình đã gây ra
Lắc đầu tôi từ chối.
_Anh sẽ không làm được đâu, sẽ không bao giờ làm được
Anh chắc chắn.
_Lần này anh có thể đảm bảo…
Cắt ngang lời anh tôi nói.
_Nếu làm được thì một hotboy Kỳ Quân đứng trước mặt em của ngày hôm nay đã không nồng nặc mùi bia rượu như vậy, anh đã hứa với em bao nhiều lần rồi anh nhớ không? Em không còn kiên nhẫn cũng không muốn đặt lòng tin nơi anh để rồi chuốt lấy thất vọng thêm nữa, anh hãy cứ là anh, và em vẫn sẽ mãi là em đã đến lúc chúng ta nên trở về đúng với thế giới của mình rồi, chúng ta đã đến với nhau quá vội vàng khi còn chưa hiểu hết về nhau, đó là một sai lầm rất lớn, và bây giờ chúng ta nên chấm dứt để nó không tiếp tục sai lầm thêm nữa
Im lặng một lúc anh đặt hai tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi.
_Có phải em muốn chia tay với anh là vì Hoán Phi có đúng không?
Tôi thật thất vọng về anh thì ra anh đang nghi ngờ tình cảm giữa tôi và Hoán Phi, đẩy tay anh ra tôi nói.
_Hay lắm, cuối cùng thì anh cũng nói ra được câu trong lòng, thì ra giữa chúng ta có nhiều mâu thuẩn đến như vậy, dù gì chúng ta cũng sống trong hai thế giới khác nhau, nếu chúng ta không thể thích nghi, để tránh đau khổ về sau có lẽ chúng ta cần thời gian để bình tỉnh lại, chúng ta chia tay đi
Dứt lời tôi bước vào trong, nhưng chưa kịp bước đi thì bàn tay anh đã nhanh chống nắm chặt lấy tay tôi mà nói.
_Chẳng lẽ em ghét anh đến như vậy sao? Anh đã làm gì sai để em muốn chia tay chứ?
Quay lại nhìn anh tôi giải thích.
_Chúng ta vốn đã sai ngay từ đầu, chúng ta vốn không hợp nhau, không hiểu nhau, vốn không thể ở bên nhau, những người khác yêu nhau được hạnh còn chúng ta yêu nhau chỉ có tổn thương đau khổ, khoảng cách của chúng ta quá lớn dù anh và em có thay đổi như thế nào cũng không thể bước vào thế giới của nhau được thì tại sao cứ phải làm khổ nhau mãi, đây là một khởi đầu sai lầm vậy nên chúng ta hãy chấm dứt nó đi
Vội vàng anh nói.
_Nhưng mà anh…
Không đợi anh nói hết câu tôi liền chen ngang.
_Tình cảm giữa chúng ta đã phai nhạt miễn cưởng bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, chúng ta chia tay thôi
Khẽ gật gù anh hỏi.
_Được, anh đồng ý chia tay nếu em cho anh một lý do chính đáng
Nhìn thẳng vào mắt anh lần cuối tôi đáp.
_Lý do đơn giản là anh và em không thuộc về nhau, anh là một công tử con nhà giàu nổi tiếng ăn chơi, anh không thể vì em mà thay đổi những thói hư tật xấu đó được, em càng khuyên ngăn thì anh ngày càng đắm chìm trong hố sâu trụy lạc tội lỗi, và quan trọng hơn hết anh là một hotboy có tiếng, xung quanh anh lúc nào cũng có bóng dáng của những cô gái sẳn sàng hy sinh tất cả vì anh, em mệt mỏi lắm rồi, yêu anh em không có cảm giác an toàn, em không muốn mình phải mệt mỏi thêm nữa, chúng ta chia tay thôi, em đã buông tay thì anh đừng nắm lấy tay em nữa, hãy sống cuộc sống của mình
Anh không nói thêm điều gì lặng lẽ nới lỏng vòng tay rồi chợt vỡ òa ngay dưới chân tôi, nhìn thấy anh như vậy tôi đau khổ lắm chứ, tôi cũng đâu muốn nói lời chia tay nhưng không hiểu tại sao tôi lại có thể nói ra điều này một cách dễ dàng như vậy, có lẽ vì tôi quá yêu anh?, yêu anh nên buộc lòng tôi phải nói lời chia tay, mặc dù rất đau khổ nhưng tôi có thể làm được gì khác khi anh và tôi mãi mãi là hai người dưng ngược lối.
Nghẹn ngào anh nói trong nước mắt.
_Em biết không?, thật ra lúc đầu anh đến với em chỉ là một trò chơi, vì lời thách đố của đám bạn, anh muốn chứng tỏ cho chúng nó thấy tất cả các cô gái đều thích anh, nhưng sau một thời gian tiếp xúc với em thì đó không còn đơn giản là một trò chơi nữa, anh đã thật sự thích em, thích rất thật, và bây giờ em lại nói em muốn chia tay…
Những lời anh nói càng làm cho trái tim tôi quặng thắt, chạy thật nhanh về phòng đóng kín cửa tôi khóc thật nhiều, như đồng cảm với nỗi buồn chất ngất của tôi trời bỗng đổ cơn mưa, mưa rất lớn và lạnh lẽo, tiếng khóc của tôi hòa vào tiếng mưa rồi chợt tắt lịm giữa màn đêm ưu tối.
Hình bóng ai đó hãy ngủ yên trong trái tim tôi, xin đừng ai đánh thức nó để cho tim tôi thôi nhói đau hôm nay và mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.