Chương 7
Huỳnh Thông
10/07/2014
Ánh sáng lập lòe của những chiếc đèn trong quán café phát ra không đủ chiếu sáng để có thể nhìn rõ mọi thứ một cách tường tận, nhưng bù lại nó rất lãng mạn và tuyệt đẹp thích hợp cho những đôi tình nhân ngồi bên cạnh nhau và mơ về một mùa xuân tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười.
Giữa một không gian lãng mạn như thế này nhìn xung quanh mình thấy ai cũng có đôi có cặp, vậy mà tôi và nhỏ Nhã Quyên chỉ có một mình thấy lòng mình sao mà lạnh quá.
Dường như bị vẻ đẹp của cảnh vật và không gian chốn này cuốn hút mà tôi quên mất rằng ngày hôm nay tôi hẹn nhỏ Nhã Quyên ra đây là có một việc vô cùng hệ trọng, thấy tôi hẹn nó mà lại không nói gì, nó thấy lạ liền lên tiếng hỏi.
_Hẹn tao ra đây có chuyện gì sao không nói đi?
Đang thả hồn theo giai điệu nhẹ nhàng trong quán câu hỏi của nó cắt ngang niềm cảm xúc dạt dào trong con người tôi, tôi ngước nhìn nó rồi thở dài.
_Chết tao rồi Quyên ơi
Nghe tôi nói thế tưởng có chuyện gì trầm trọng lắm nó vội hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra rồi hả?
Tôi gật đầu não nề, nó hỏi tiếp.
_Là chuyện gì? Mau nói coi
Đưa tay cằm lấy ly nước ép trái cây uống một ngụm thật to, sau đó đặt nó trở lại vị trí cũ tôi bắt đầu lên tiếng kể hết đầu đuôi câu chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho nhỏ Nhã Quyên nghe một cách tường tận, nghe xong câu chuyện của tôi thay vì tìm cách giúp tôi nó lại bật cười khí thế.
_Đừng cười nữa mày mau tìm cách giúp tao với
Tôi hối thúc.
Nó đang cười lập tức dừng lại rồi nói.
_Mày hết chuyện chơi rồi hay sao mà đi chơi cái trò chẳng hay ho này với con Vũ Thy, mày có biết là hotboy Kỳ Quân có mức độ hot như thế nào không, xung quanh anh ta không biết nhiêu cô gái sẳn sàng làm tất cả vì anh ta, anh ta làm sao mà thích mày cho được
Nghe nó nói vậy tôi tực ái trách móc.
_Ý mày là sao chứ? Ý mày nói tao không xinh chứ gì?
Nó xua tay lắc đầu.
_Không phải tao nói là mày không xinh, nhưng núi cao còn có núi khác cao hơn chẳng lẽ anh ta lại đi chọn cái núi thấp hơn sao?
Nghe nói nói cũng có lý, tôi gật đầu.
_Uhm, mày nói cũng phải nhưng bây giờ tao lỡ manh miệng tuyên bố với nhỏ Vũ Thy như vậy rồi phải làm sao đây?
Nó thở dài.
_Ai mà biết được, mày lỡ dại chơi ngu thì ráng mà chịu chứ sao?
Tôi lập tức giải thích.
_Tao cũng đâu có ngờ là cái tên đáng ghét đó lại khó hiểu như vậy, tao cứ tưởng rằng hắn ta chủ động xin lỗi tao rồi chở tao đến trường là hắn thích tao, ai dè khi tao tìm hắn thì hắn lại nói hắn xin lỗi tao rồi thì coi như xong chuyện, giữa tao và hắn không còn mắc nợ nhau cái gì nữa, hắn xin lỗi tao cũng chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng thêm đến hình tượng hotboy vốn đã đầy tai tiếng mà vẫn được mọi người yêu thích, đúng là đáng ghét
Im lặng một lúc nó lên tiếng.
_Anh ta đúng là một con người khó hiểu, nhưng không sao tao có cách giúp mày rồi
_Là cách gì?
Tôi vội hỏi.
Nó cười đầy gian sảo rồi nói.
_Thì đây nè…
***
Thứ hai đầu tuần kế hoạch của nhỏ Nhã Quyên lập tức được đưa vào sử dụng, kế hoạch của nó là một chiếc lược “ở đâu có hotboy ở đó có tôi”, làm thế nào không cần biết phải làm cho tầng số xuất hiện của tôi trước mặt hắn càng nhiều càng tốt, lý giải cho điều này nó giải thích dù rằng rất ghét một người nhưng thường xuyên chạm mặt ít nhiều sẽ nảy sinh tình cảm.
Lúc đầu khi nghe nó nói thế tôi thật muốn bỏ cuộc cho xong, cái tên đáng ghét đó còn chảnh hơn chữ chảnh, tính tình thì kì lạ tôi lại vừa to tiếng mắng **** hắn mà giờ biểu tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn tìm cách tiếp cận hắn thà cho tôi chết đi còn sướng hơn, nhưng vì không thể thất bại và mất mặt trước nhỏ Vũ Thy được tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nghe theo sự sắp đặt của nhỏ Nhã Quyên, chỉ cần tôi chiếm được tình cảm của hắn thì hắn sẽ biết tôi là ai?, lúc đó tôi sẽ là người chủ động bỏ rơi hắn để cho hắn phải rơi vào hố sâu đau khổ, và bỏ đi cái thoái không coi ai ra gì cũng đồng thời cho hắn một bài học đừng nghĩ rằng mình đẹp trai thì mọi thứ cũng sẽ đến với mình tốt đẹp kể cả chuyện yêu đương.
Địa điểm đầu tiên mà nhỏ Nhã Quyên bắt tôi có mặt chính là cỗng trường, nghe theo sự chỉ giáo của nó tôi bước ra cổng trường và ngoan ngoãn khoanh tay trước ngực đi qua đi lại đợi chờ sự xuất hiện của hắn, cái tên hotboy chết tiệt.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào học hắn mới bắt đầu xuất hiện, thấy hắn gần chạy đến mình tôi cố nở một cười thật tươi để lấy cảm tình, nụ cười chưa trọn vẹn tôi đã bị một đám nữ sinh xô đẩy ra khỏi tầm nhìn của hắn, thật là đáng ghét tôi bực bội quay vào lớp không vui như lúc nào.
_Chào Khiết Linh
Giọng nói ấm áp cùng nụ cười hiền của Hoán Phi làm tôi vơi dần đi sự tức giận, tôi mĩm cười đáp trả.
_Chào Hoán Phi
Tranh thủ lúc thầy chưa đến lớp, Hoán Phi bước đến gần tôi khẽ nói.
_Hôm qua xin lỗi nha, tại vì mình có việc quan trong trọng không thể bỏ được nên mới…
Tôi mĩm cười chen ngang.
_Không có gì đâu, cậu có việc thì phải về chứ
Thầy bước vào lớp, cả lớp đứng dậy lễ phép chào thầy, Hoán Phi chỉ kịp tặng tôi một nụ cười rồi nhanh chống quay về chỗ ngồi mình.
Nhỏ Nhã Quyên ngồi cạnh chợt đánh vào vai tôi một cái rồi mĩm cười đầy hàm ý.
_Hồi nào vậy?
Chẳng biết là nó đang muốn nói điều gì, tôi vừa lấy tập vừa hỏi.
_Hồi nào là sao?
Lúc này đây nó dí sát miệng vào tai tôi hỏi nhỏ.
_Mày với Hoán Phi đang yêu nhau sao?
Tôi giật mình la lớn.
_Cái gì?
Cả lớp quay lại nhìn tôi, thầy cũng ngước nhìn tôi rồi hỏi.
_Có gì không em?
Cười gượng tôi đáp.
_Dạ…không có gì
Thầy tiếp quay lên bảng viết viết ghi ghi, mọi người lại quay về với công việc của mình, tôi quay lại nhìn nhỏ Nhã Quyên rồi mắng.
_Hôm nay mày uống lộn thuốc nữa rồi hả? Sao tự nhiên lại nói tao với Hoán Phi yêu nhau
Nó nhe rằng khì khì cười đáp.
_Đâu có tự nhiên, rõ ràng là Hoán Phi và mày nhìn nhau cười cười liếc mắt đưa tình còn gì
Nghe nó nói thế tôi không tiếc lời mắng tiếp.
_Mày khùng quá rồi, như vậy là liếc mắt đưa tình hay sao?
Không trả lời nó hỏi ngược lại tôi.
_Không phải liếc mắt đưa tình chẳng lẽ liếc mắt đưa ghèn à?
Câu nói hài hước của nó làm tôi bật cười rồi từ tốn giải thích.
_Tao với Hoán Phi chỉ là bạn thôi, tao nhờ cậu ta điều tra về những nơi mà cái tên Kỳ Quân hay lui tới vì cậu ta ở gần nhà hắn mà
_Có thật không?
Nó hỏi.
Tôi gật đầu chắc chắn và phải đưa ra một lời thề thốt rất ghê gớm lắm nó mới có một chút lòng tin trao về tôi.
Không có việc gì làm thì thời gian đăng đẳng mới ngồi nói dóc với nhỏ Nhã Quyên có một lúc mà lại nhanh chống hết giờ, không suy nghĩ gì nhiều như một phản xạ tự nhiên nhỏ Nhã Quyên nắm lấy tay tôi kéo nhanh xuống thẳng căn tin tìm cơ hội tiếp cận cái tên Kỳ Quân vì nó biết giờ giải lao hắn ta hay cùng thằng bạn chí cốt vào đây uống nước.
Đúng như những gì nhỏ Nhã Quyên dự tính, khi tôi và nó vừa chạy xuống căn tin thì cũng vừa lúc nhìn thấy hắn bước vào cùng tên bạn mua một ít quà bánh rồi chọn một chiếc bàn ngồi xuống từ từ thưởng thức, nhanh chống tìm một chiếc bàn gần đó tôi ngồi đối diện với hắn rồi cố tình làm những động tác khác người nhằm gây sự chú ý cho hắn, và cuối cùng thì hắn cũng nhìn thấy tôi nhưng khi nhìn thấy tôi, tôi chưa kịp cười với hắn thì hắn đã quay sang nơi khác và nhe răng cười thật tươi vì bên kia đang có một nhóm nữ sinh chụp hình hắn.
Không thể để thua đám nữ sinh đó, tôi mở điện thoại lên rồi hiên ngang bước đến trước mặt hắn chìa điện thoại ra chụp lia lịa, dường như khó chịu trước hành động của tôi hắn cau nhàu nhăn nhó tiếp tục quay sang chỗ khác, tôi cũng đâu có chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy hắn quay chỗ nào tôi bước tới chỗ đó, được vài ba lần thì tôi lại bị đám nữ sinh kéo qua một bên vì cản trở ánh nhìn của tụi nó.
Tôi quay trở lại bàn cùng nhỏ Nhã Quyên và khoe thành quả tôi vừa gặt hái được, những bức ảnh của hắn trong thật dễ thương làm sao sút chút nữa thì trái tim của nhỏ Nhã Quyên đã bị lung lây, rất may trong cái giây phút trái tim sắp lỗi nhịp thì điện thoại nó chợt reo lên, nó nhìn vào điện thoại vui mừng khoe khoan người yêu của nó đang gọi rồi vội vàng nghe máy say sưa đến hết cả giờ ra chơi.
Sau giờ ra chơi là giờ học tiếp theo nữa là giờ ra về, tiếng chuông vừa vang lên cũng là lúc tôi có mặt ở nhà xe và ngồi hẳn lên xe hắn thể nào hắn cũng sẽ phải lên tiếng để nói một điều gì đó với tôi.
Năm phút sau tôi nhìn thấy hắn, và dường như hắn cũng đã nhìn thấy tôi hay nói đúng hơn là hắn nhìn thấy chiếc xe của hắn mà tôi đang ngồi lên khi chưa có sự đồng ý, hắn bước dần đến chỗ tôi, tôi giơ tay lên chào cùng nụ cười không thể nào tươi hơn được nữa mà hắn vẫn không phản ứng gì điều này tôi không lấy làm lạ vì hắn vốn rất chảnh, nhưng tôi lấy làm lạ ở chỗ hắn không nói gì về việc tôi dám tự ý lên ngồi trên xe của hắn, không mắng chữi cũng không làm gì khác mà hắn đi luôn qua trước mặt tôi không buồn nhìn tôi lấy một cái, tôi tròn mắt ngạc nhiên không biết hắn đi đâu và thầm nghĩ có khi nào hắn tìm một khúc cây nào đó đánh cho tôi một trận ra trò khi tự ý lên xe của hắn mà ngồi hay không?, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng quyết định lì lượm không bước xuống mà vẫn ngồi yên đó và đưa mắt nhìn theo thì thấy hắn lên một chiếc xe khác rồi chạy vút đi mất, tôi ngạc nhiên toàn tập nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất xa không chớp mắt cũng không thốt lên được một lời nào thể hiện sự ngạc nhiên, và rồi sau giây phút ngạc nhiên đó tôi chợt hiểu ra rằng tôi đã ngồi nhằm xe, một chiếc SH của ai đó giống với chiếc SH của hắn hèn gì mà hắn chẳng có phản ứng gì, tôi đúng là một đứa hậu đậu, thật đáng giận bản thân.
Vậy là nhiệm vụ nâng tầng xuất, xuất hiện của tôi trước mặt của hắn ở trường đã qua việc tiếp theo mà tôi cần phải làm là đến phòng tập thể hình vào chiều nay để tiếp tục làm một nhiệm vụ cao cả đó là đập hình ảnh của mình vào mắt hắn.
Dừng xe trước cửa phòng tập nhỏ Nhã Quyên bỏ tôi xuống để thực hiện nhiệm vụ còn nó thì vào một quán nước gần đó ngồi chờ kết quả, mặc dù rất ngại khi bước chân vào những nơi dành cho nam giới như thế này nhưng dù muốn dù không tôi cũng phải bước vào nếu không những ngày tháng sắp tới của tôi sẽ là một cuốn sử sách không có hồi kết.
_Em cần gì?
Một chị ghi danh nhìn tôi tò mò hỏi.
Quan sát phòng tập một lúc tôi mĩm cười lấy tình cảm rồi đáp.
_Em tìm người thôi
Lịch sự chị ta mĩm cười đáp trả.
_Uhm, vậy em cứ tự nhiên
Gật đầu cùng nụ cười thay lời cám ơn tôi từ tốn nâng bước đi một vòng trong phòng tập để tìm xem giờ này hắn đã đến hay chưa, quan sát một hồi muốn bỏ cuộc thì cuối cùng tôi cũng nhìn thấy hắn đang tập cơ bụng, thật không thể tưởng tượng là hắn lại có một cơ thể một vòng eo chuẩn đến như vậy hèn chi mà làm cho đám nữ sinh trong trường phải điêu đứng, mặc dù rất ghét hắn và từng thề sẽ không bao giờ thích cái loại người như thế này nhưng nhìn thấy hắn vào lúc này tôi hình như đã quên đi lời thề đó và con tim tôi đã có dấu hiệu lỗi nhịp.
_Chào
Bước đến gần tôi khẽ nói.
Sự xuất hiện của tôi ở phòng tập thể hình làm hắn ngạc nhiên nhìn tôi không chớp mắt rồi nói.
_Cô làm gì ở đây chứ?, chẳng lẽ cô thích tôi đến mức phải vào cái nơi dành nam giới như thế này à?
Cái câu hỏi không thể nào đáng ghét hơn nữa của hắn làm tôi tức chết chỉ muốn ra về cho rồi, nhưng nếu ra về vào lúc này thì coi như tôi chấp nhận thất bại, cố gắng nén nổi tức giận tôi mĩm cười nhẹ nhàng đáp.
_Tôi đến tập thể hình không được sao?
Trước câu trả lời của tôi hắn chỉ biết tròn mắt nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi đi quanh tôi một vòng sau đó nhếch môi cười đầy gian sảo.
_Cô đúng là một người rất chịu khó
Nói rồi không quan tâm đến tôi thêm nữa hắn tiếp tục với công việc mà mình đang làm dang dở, mặc dù hắn không nói rõ ý nhưng tôi vẫn có thể biết chắc rằng ý hắn ám chỉ tôi thích hắn nên mới hy sinh vào phòng tập thể hình của nam để tìm cơ hội tiếp cận, nghĩ thì nghĩ vậy thôi tức giận thì cũng để trong người tôi tạm thời chấp nhận mình là một con người như hắn nói rồi tiếp tục đứng quan sát những động tác trông cũng khá đẹp mắt của hắn và cũng không quên lấy điện thoại ra ghi lại những hình ảnh đẹp đẽ này để mang về khoe thành quả gặt hái trong buổi chiều man mát ngày hôm nay.
_Sao cô không tập đi đứng nhìn tôi làm gì?
Hắn bất ngờ lên tiếng.
Đang say sưa chụp ảnh tôi giật mình rồi ngập ngừng nói.
_Ờ…thì bây…giờ tập đây, anh đừng có tưởng…
Tới đây tôi biết mình lỡ lời bèn dừng lại ngay lập tức, câu nói chưa trọn vẹn của tôi làm hắn tò mò.
_Tưởng gì?
Gượng gạo cười tôi lắc đầu.
_Không có gì, ý tôi muốn nói là anh có một ngoại hình rất bắt mắt
Nhếch môi cười, cái cách cười đáng ghét nhưng không hiểu sao đám nữ sinh trong trường lại thích, hắn đáp.
_“Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói miễn đừng có khen”
Không biết hắn học ở đâu ra cái cách trả lời đầy văn thơ thế này, đúng là một con người đã khó ưa thì làm gì nói gì cũng làm cho người khác cảm thấy khó chịu.
Chuông điện thoại bỗng reo lên nhìn vào màn hình tôi thấy nhỏ Nhã Quyên đang gọi liền nhanh chân chạy ra ngoài nghe máy, cuộc điện thoại rất biết thời điểm của nhỏ Nhã Quyên làm tôi vô cùng biết ơn, nếu nó không gọi tôi thật không biết sẽ làm gì tiếp theo mà có lẽ lúc đó tôi sẽ giả vờ tập thể hình để có thể tiếp tục ở lại nơi này.
Cứ thế ngày này qua ngày nọ tôi vẫn đều đặn xuất hiện trước mặt của hắn và làm nhiều trò khỉ chỉ để mong hắn liếc nhìn lấy một cái, nhưng hotboy như hắn thì làm gì thèm quan tâm đến một đứa con gái như tôi, thế nhưng tôi không phải là típ người dễ dàng bỏ cuộc, hắn càng kênh kiệu tôi càng tìm cách tiếp cận.
Hôm qua bám đuôi theo hắn đến nhà văn hóa tình cờ tôi phát hiện hắn một biệt tài khác là chơi bóng rỗ rất giỏi, những cú ném bóng của hắn trông cứ đẹp làm sao, tôi và nhỏ Nhã Quyên chỉ biết căng mắt ra mà nhìn bằng sự ngưỡng mộ xuất phát rất thật lòng, tiếng reo hò, la lối cỗ vũ từ những cô gái xung quanh cứ vang lên ầm ỉ không ngớt, vừa đẹp trai vừa tài giỏi thảo nào mà hắn có nhiều fan hâm mộ đến thế.
Sau một thời gian khá dài tìm cách tiếp cận hắn chỉ mong hắn có một chút ít tình cảm dành cho tôi dù là không thật lòng cũng được nhưng hắn vẫn lạnh lùng thờ ơ, chính vì thế nên ngày hôm nay tôi quyết định bằng mọi giá cũng phải kéo hắn vào một quán nước nào đó nói hết sự thật cho hắn biết.
Chờ đợi cho đến khi hắn kết thúc trò chơi bước ra, tôi và nhỏ Nhã Quyên vội chạy đến lôi kéo, vừa thấy tôi xuất hiện hắn trợn mắt nhìn tôi rồi hỏi.
_Lại chuyện gì nữa đây?
Mĩm cười luôn là cách tôi cố gắng làm khi đối diện với hắn.
_Đâu có gì chỉ là muốn nói với anh một chuyện thôi
_Chuyện gì?
Hắn hỏi.
Tôi vội đáp.
_Anh chơi bóng rất đẹp
_Cám ơn
Lời nói buông ra cho có lệ rồi hắn lách người sang một bên tiếp tục bước đi, nhỏ Nhã Quyên nhanh chống chạy đến trước mặt hai tay dang ngang cản hắn lại, tôi chạy tới đẩy nhỏ Nhã Quyên qua rồi mĩm cười nói tiếp.
_Ngoài chuyện đó ra còn có một chuyện khác nữa
Hắn thở dài.
_Là chuyện gì mau nói đi
Nhìn xung quanh tôi thấy một quán nước liền nói.
_Mình có thể qua bên kia nói chuyện được không?
Vừa nói tôi vừa đưa tay chỉ vào quán nước, hắn nhìn theo hướng tay tôi rồi quay lại nhìn tôi trả lời.
_Đứng ở đây nói đi
Đưa tay gãi đầu tôi nói.
_Chuyện này dài dòng lắm cho nên nói ở đây không tiện đâu
Tiếp tục thở dài hắn nói với vẻ khó chịu.
_Vậy thì nói ngắn gọn lại đi
Tôi trước sau vẫn chỉ biết mĩm cười thật tươi cùng hắn rồi đáp.
_Nhưng mà cũng dài lắm
Giữa một không gian lãng mạn như thế này nhìn xung quanh mình thấy ai cũng có đôi có cặp, vậy mà tôi và nhỏ Nhã Quyên chỉ có một mình thấy lòng mình sao mà lạnh quá.
Dường như bị vẻ đẹp của cảnh vật và không gian chốn này cuốn hút mà tôi quên mất rằng ngày hôm nay tôi hẹn nhỏ Nhã Quyên ra đây là có một việc vô cùng hệ trọng, thấy tôi hẹn nó mà lại không nói gì, nó thấy lạ liền lên tiếng hỏi.
_Hẹn tao ra đây có chuyện gì sao không nói đi?
Đang thả hồn theo giai điệu nhẹ nhàng trong quán câu hỏi của nó cắt ngang niềm cảm xúc dạt dào trong con người tôi, tôi ngước nhìn nó rồi thở dài.
_Chết tao rồi Quyên ơi
Nghe tôi nói thế tưởng có chuyện gì trầm trọng lắm nó vội hỏi.
_Có chuyện gì xảy ra rồi hả?
Tôi gật đầu não nề, nó hỏi tiếp.
_Là chuyện gì? Mau nói coi
Đưa tay cằm lấy ly nước ép trái cây uống một ngụm thật to, sau đó đặt nó trở lại vị trí cũ tôi bắt đầu lên tiếng kể hết đầu đuôi câu chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho nhỏ Nhã Quyên nghe một cách tường tận, nghe xong câu chuyện của tôi thay vì tìm cách giúp tôi nó lại bật cười khí thế.
_Đừng cười nữa mày mau tìm cách giúp tao với
Tôi hối thúc.
Nó đang cười lập tức dừng lại rồi nói.
_Mày hết chuyện chơi rồi hay sao mà đi chơi cái trò chẳng hay ho này với con Vũ Thy, mày có biết là hotboy Kỳ Quân có mức độ hot như thế nào không, xung quanh anh ta không biết nhiêu cô gái sẳn sàng làm tất cả vì anh ta, anh ta làm sao mà thích mày cho được
Nghe nó nói vậy tôi tực ái trách móc.
_Ý mày là sao chứ? Ý mày nói tao không xinh chứ gì?
Nó xua tay lắc đầu.
_Không phải tao nói là mày không xinh, nhưng núi cao còn có núi khác cao hơn chẳng lẽ anh ta lại đi chọn cái núi thấp hơn sao?
Nghe nói nói cũng có lý, tôi gật đầu.
_Uhm, mày nói cũng phải nhưng bây giờ tao lỡ manh miệng tuyên bố với nhỏ Vũ Thy như vậy rồi phải làm sao đây?
Nó thở dài.
_Ai mà biết được, mày lỡ dại chơi ngu thì ráng mà chịu chứ sao?
Tôi lập tức giải thích.
_Tao cũng đâu có ngờ là cái tên đáng ghét đó lại khó hiểu như vậy, tao cứ tưởng rằng hắn ta chủ động xin lỗi tao rồi chở tao đến trường là hắn thích tao, ai dè khi tao tìm hắn thì hắn lại nói hắn xin lỗi tao rồi thì coi như xong chuyện, giữa tao và hắn không còn mắc nợ nhau cái gì nữa, hắn xin lỗi tao cũng chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng thêm đến hình tượng hotboy vốn đã đầy tai tiếng mà vẫn được mọi người yêu thích, đúng là đáng ghét
Im lặng một lúc nó lên tiếng.
_Anh ta đúng là một con người khó hiểu, nhưng không sao tao có cách giúp mày rồi
_Là cách gì?
Tôi vội hỏi.
Nó cười đầy gian sảo rồi nói.
_Thì đây nè…
***
Thứ hai đầu tuần kế hoạch của nhỏ Nhã Quyên lập tức được đưa vào sử dụng, kế hoạch của nó là một chiếc lược “ở đâu có hotboy ở đó có tôi”, làm thế nào không cần biết phải làm cho tầng số xuất hiện của tôi trước mặt hắn càng nhiều càng tốt, lý giải cho điều này nó giải thích dù rằng rất ghét một người nhưng thường xuyên chạm mặt ít nhiều sẽ nảy sinh tình cảm.
Lúc đầu khi nghe nó nói thế tôi thật muốn bỏ cuộc cho xong, cái tên đáng ghét đó còn chảnh hơn chữ chảnh, tính tình thì kì lạ tôi lại vừa to tiếng mắng **** hắn mà giờ biểu tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn tìm cách tiếp cận hắn thà cho tôi chết đi còn sướng hơn, nhưng vì không thể thất bại và mất mặt trước nhỏ Vũ Thy được tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nghe theo sự sắp đặt của nhỏ Nhã Quyên, chỉ cần tôi chiếm được tình cảm của hắn thì hắn sẽ biết tôi là ai?, lúc đó tôi sẽ là người chủ động bỏ rơi hắn để cho hắn phải rơi vào hố sâu đau khổ, và bỏ đi cái thoái không coi ai ra gì cũng đồng thời cho hắn một bài học đừng nghĩ rằng mình đẹp trai thì mọi thứ cũng sẽ đến với mình tốt đẹp kể cả chuyện yêu đương.
Địa điểm đầu tiên mà nhỏ Nhã Quyên bắt tôi có mặt chính là cỗng trường, nghe theo sự chỉ giáo của nó tôi bước ra cổng trường và ngoan ngoãn khoanh tay trước ngực đi qua đi lại đợi chờ sự xuất hiện của hắn, cái tên hotboy chết tiệt.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào học hắn mới bắt đầu xuất hiện, thấy hắn gần chạy đến mình tôi cố nở một cười thật tươi để lấy cảm tình, nụ cười chưa trọn vẹn tôi đã bị một đám nữ sinh xô đẩy ra khỏi tầm nhìn của hắn, thật là đáng ghét tôi bực bội quay vào lớp không vui như lúc nào.
_Chào Khiết Linh
Giọng nói ấm áp cùng nụ cười hiền của Hoán Phi làm tôi vơi dần đi sự tức giận, tôi mĩm cười đáp trả.
_Chào Hoán Phi
Tranh thủ lúc thầy chưa đến lớp, Hoán Phi bước đến gần tôi khẽ nói.
_Hôm qua xin lỗi nha, tại vì mình có việc quan trong trọng không thể bỏ được nên mới…
Tôi mĩm cười chen ngang.
_Không có gì đâu, cậu có việc thì phải về chứ
Thầy bước vào lớp, cả lớp đứng dậy lễ phép chào thầy, Hoán Phi chỉ kịp tặng tôi một nụ cười rồi nhanh chống quay về chỗ ngồi mình.
Nhỏ Nhã Quyên ngồi cạnh chợt đánh vào vai tôi một cái rồi mĩm cười đầy hàm ý.
_Hồi nào vậy?
Chẳng biết là nó đang muốn nói điều gì, tôi vừa lấy tập vừa hỏi.
_Hồi nào là sao?
Lúc này đây nó dí sát miệng vào tai tôi hỏi nhỏ.
_Mày với Hoán Phi đang yêu nhau sao?
Tôi giật mình la lớn.
_Cái gì?
Cả lớp quay lại nhìn tôi, thầy cũng ngước nhìn tôi rồi hỏi.
_Có gì không em?
Cười gượng tôi đáp.
_Dạ…không có gì
Thầy tiếp quay lên bảng viết viết ghi ghi, mọi người lại quay về với công việc của mình, tôi quay lại nhìn nhỏ Nhã Quyên rồi mắng.
_Hôm nay mày uống lộn thuốc nữa rồi hả? Sao tự nhiên lại nói tao với Hoán Phi yêu nhau
Nó nhe rằng khì khì cười đáp.
_Đâu có tự nhiên, rõ ràng là Hoán Phi và mày nhìn nhau cười cười liếc mắt đưa tình còn gì
Nghe nó nói thế tôi không tiếc lời mắng tiếp.
_Mày khùng quá rồi, như vậy là liếc mắt đưa tình hay sao?
Không trả lời nó hỏi ngược lại tôi.
_Không phải liếc mắt đưa tình chẳng lẽ liếc mắt đưa ghèn à?
Câu nói hài hước của nó làm tôi bật cười rồi từ tốn giải thích.
_Tao với Hoán Phi chỉ là bạn thôi, tao nhờ cậu ta điều tra về những nơi mà cái tên Kỳ Quân hay lui tới vì cậu ta ở gần nhà hắn mà
_Có thật không?
Nó hỏi.
Tôi gật đầu chắc chắn và phải đưa ra một lời thề thốt rất ghê gớm lắm nó mới có một chút lòng tin trao về tôi.
Không có việc gì làm thì thời gian đăng đẳng mới ngồi nói dóc với nhỏ Nhã Quyên có một lúc mà lại nhanh chống hết giờ, không suy nghĩ gì nhiều như một phản xạ tự nhiên nhỏ Nhã Quyên nắm lấy tay tôi kéo nhanh xuống thẳng căn tin tìm cơ hội tiếp cận cái tên Kỳ Quân vì nó biết giờ giải lao hắn ta hay cùng thằng bạn chí cốt vào đây uống nước.
Đúng như những gì nhỏ Nhã Quyên dự tính, khi tôi và nó vừa chạy xuống căn tin thì cũng vừa lúc nhìn thấy hắn bước vào cùng tên bạn mua một ít quà bánh rồi chọn một chiếc bàn ngồi xuống từ từ thưởng thức, nhanh chống tìm một chiếc bàn gần đó tôi ngồi đối diện với hắn rồi cố tình làm những động tác khác người nhằm gây sự chú ý cho hắn, và cuối cùng thì hắn cũng nhìn thấy tôi nhưng khi nhìn thấy tôi, tôi chưa kịp cười với hắn thì hắn đã quay sang nơi khác và nhe răng cười thật tươi vì bên kia đang có một nhóm nữ sinh chụp hình hắn.
Không thể để thua đám nữ sinh đó, tôi mở điện thoại lên rồi hiên ngang bước đến trước mặt hắn chìa điện thoại ra chụp lia lịa, dường như khó chịu trước hành động của tôi hắn cau nhàu nhăn nhó tiếp tục quay sang chỗ khác, tôi cũng đâu có chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy hắn quay chỗ nào tôi bước tới chỗ đó, được vài ba lần thì tôi lại bị đám nữ sinh kéo qua một bên vì cản trở ánh nhìn của tụi nó.
Tôi quay trở lại bàn cùng nhỏ Nhã Quyên và khoe thành quả tôi vừa gặt hái được, những bức ảnh của hắn trong thật dễ thương làm sao sút chút nữa thì trái tim của nhỏ Nhã Quyên đã bị lung lây, rất may trong cái giây phút trái tim sắp lỗi nhịp thì điện thoại nó chợt reo lên, nó nhìn vào điện thoại vui mừng khoe khoan người yêu của nó đang gọi rồi vội vàng nghe máy say sưa đến hết cả giờ ra chơi.
Sau giờ ra chơi là giờ học tiếp theo nữa là giờ ra về, tiếng chuông vừa vang lên cũng là lúc tôi có mặt ở nhà xe và ngồi hẳn lên xe hắn thể nào hắn cũng sẽ phải lên tiếng để nói một điều gì đó với tôi.
Năm phút sau tôi nhìn thấy hắn, và dường như hắn cũng đã nhìn thấy tôi hay nói đúng hơn là hắn nhìn thấy chiếc xe của hắn mà tôi đang ngồi lên khi chưa có sự đồng ý, hắn bước dần đến chỗ tôi, tôi giơ tay lên chào cùng nụ cười không thể nào tươi hơn được nữa mà hắn vẫn không phản ứng gì điều này tôi không lấy làm lạ vì hắn vốn rất chảnh, nhưng tôi lấy làm lạ ở chỗ hắn không nói gì về việc tôi dám tự ý lên ngồi trên xe của hắn, không mắng chữi cũng không làm gì khác mà hắn đi luôn qua trước mặt tôi không buồn nhìn tôi lấy một cái, tôi tròn mắt ngạc nhiên không biết hắn đi đâu và thầm nghĩ có khi nào hắn tìm một khúc cây nào đó đánh cho tôi một trận ra trò khi tự ý lên xe của hắn mà ngồi hay không?, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng nhưng quyết định lì lượm không bước xuống mà vẫn ngồi yên đó và đưa mắt nhìn theo thì thấy hắn lên một chiếc xe khác rồi chạy vút đi mất, tôi ngạc nhiên toàn tập nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất xa không chớp mắt cũng không thốt lên được một lời nào thể hiện sự ngạc nhiên, và rồi sau giây phút ngạc nhiên đó tôi chợt hiểu ra rằng tôi đã ngồi nhằm xe, một chiếc SH của ai đó giống với chiếc SH của hắn hèn gì mà hắn chẳng có phản ứng gì, tôi đúng là một đứa hậu đậu, thật đáng giận bản thân.
Vậy là nhiệm vụ nâng tầng xuất, xuất hiện của tôi trước mặt của hắn ở trường đã qua việc tiếp theo mà tôi cần phải làm là đến phòng tập thể hình vào chiều nay để tiếp tục làm một nhiệm vụ cao cả đó là đập hình ảnh của mình vào mắt hắn.
Dừng xe trước cửa phòng tập nhỏ Nhã Quyên bỏ tôi xuống để thực hiện nhiệm vụ còn nó thì vào một quán nước gần đó ngồi chờ kết quả, mặc dù rất ngại khi bước chân vào những nơi dành cho nam giới như thế này nhưng dù muốn dù không tôi cũng phải bước vào nếu không những ngày tháng sắp tới của tôi sẽ là một cuốn sử sách không có hồi kết.
_Em cần gì?
Một chị ghi danh nhìn tôi tò mò hỏi.
Quan sát phòng tập một lúc tôi mĩm cười lấy tình cảm rồi đáp.
_Em tìm người thôi
Lịch sự chị ta mĩm cười đáp trả.
_Uhm, vậy em cứ tự nhiên
Gật đầu cùng nụ cười thay lời cám ơn tôi từ tốn nâng bước đi một vòng trong phòng tập để tìm xem giờ này hắn đã đến hay chưa, quan sát một hồi muốn bỏ cuộc thì cuối cùng tôi cũng nhìn thấy hắn đang tập cơ bụng, thật không thể tưởng tượng là hắn lại có một cơ thể một vòng eo chuẩn đến như vậy hèn chi mà làm cho đám nữ sinh trong trường phải điêu đứng, mặc dù rất ghét hắn và từng thề sẽ không bao giờ thích cái loại người như thế này nhưng nhìn thấy hắn vào lúc này tôi hình như đã quên đi lời thề đó và con tim tôi đã có dấu hiệu lỗi nhịp.
_Chào
Bước đến gần tôi khẽ nói.
Sự xuất hiện của tôi ở phòng tập thể hình làm hắn ngạc nhiên nhìn tôi không chớp mắt rồi nói.
_Cô làm gì ở đây chứ?, chẳng lẽ cô thích tôi đến mức phải vào cái nơi dành nam giới như thế này à?
Cái câu hỏi không thể nào đáng ghét hơn nữa của hắn làm tôi tức chết chỉ muốn ra về cho rồi, nhưng nếu ra về vào lúc này thì coi như tôi chấp nhận thất bại, cố gắng nén nổi tức giận tôi mĩm cười nhẹ nhàng đáp.
_Tôi đến tập thể hình không được sao?
Trước câu trả lời của tôi hắn chỉ biết tròn mắt nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi đi quanh tôi một vòng sau đó nhếch môi cười đầy gian sảo.
_Cô đúng là một người rất chịu khó
Nói rồi không quan tâm đến tôi thêm nữa hắn tiếp tục với công việc mà mình đang làm dang dở, mặc dù hắn không nói rõ ý nhưng tôi vẫn có thể biết chắc rằng ý hắn ám chỉ tôi thích hắn nên mới hy sinh vào phòng tập thể hình của nam để tìm cơ hội tiếp cận, nghĩ thì nghĩ vậy thôi tức giận thì cũng để trong người tôi tạm thời chấp nhận mình là một con người như hắn nói rồi tiếp tục đứng quan sát những động tác trông cũng khá đẹp mắt của hắn và cũng không quên lấy điện thoại ra ghi lại những hình ảnh đẹp đẽ này để mang về khoe thành quả gặt hái trong buổi chiều man mát ngày hôm nay.
_Sao cô không tập đi đứng nhìn tôi làm gì?
Hắn bất ngờ lên tiếng.
Đang say sưa chụp ảnh tôi giật mình rồi ngập ngừng nói.
_Ờ…thì bây…giờ tập đây, anh đừng có tưởng…
Tới đây tôi biết mình lỡ lời bèn dừng lại ngay lập tức, câu nói chưa trọn vẹn của tôi làm hắn tò mò.
_Tưởng gì?
Gượng gạo cười tôi lắc đầu.
_Không có gì, ý tôi muốn nói là anh có một ngoại hình rất bắt mắt
Nhếch môi cười, cái cách cười đáng ghét nhưng không hiểu sao đám nữ sinh trong trường lại thích, hắn đáp.
_“Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói miễn đừng có khen”
Không biết hắn học ở đâu ra cái cách trả lời đầy văn thơ thế này, đúng là một con người đã khó ưa thì làm gì nói gì cũng làm cho người khác cảm thấy khó chịu.
Chuông điện thoại bỗng reo lên nhìn vào màn hình tôi thấy nhỏ Nhã Quyên đang gọi liền nhanh chân chạy ra ngoài nghe máy, cuộc điện thoại rất biết thời điểm của nhỏ Nhã Quyên làm tôi vô cùng biết ơn, nếu nó không gọi tôi thật không biết sẽ làm gì tiếp theo mà có lẽ lúc đó tôi sẽ giả vờ tập thể hình để có thể tiếp tục ở lại nơi này.
Cứ thế ngày này qua ngày nọ tôi vẫn đều đặn xuất hiện trước mặt của hắn và làm nhiều trò khỉ chỉ để mong hắn liếc nhìn lấy một cái, nhưng hotboy như hắn thì làm gì thèm quan tâm đến một đứa con gái như tôi, thế nhưng tôi không phải là típ người dễ dàng bỏ cuộc, hắn càng kênh kiệu tôi càng tìm cách tiếp cận.
Hôm qua bám đuôi theo hắn đến nhà văn hóa tình cờ tôi phát hiện hắn một biệt tài khác là chơi bóng rỗ rất giỏi, những cú ném bóng của hắn trông cứ đẹp làm sao, tôi và nhỏ Nhã Quyên chỉ biết căng mắt ra mà nhìn bằng sự ngưỡng mộ xuất phát rất thật lòng, tiếng reo hò, la lối cỗ vũ từ những cô gái xung quanh cứ vang lên ầm ỉ không ngớt, vừa đẹp trai vừa tài giỏi thảo nào mà hắn có nhiều fan hâm mộ đến thế.
Sau một thời gian khá dài tìm cách tiếp cận hắn chỉ mong hắn có một chút ít tình cảm dành cho tôi dù là không thật lòng cũng được nhưng hắn vẫn lạnh lùng thờ ơ, chính vì thế nên ngày hôm nay tôi quyết định bằng mọi giá cũng phải kéo hắn vào một quán nước nào đó nói hết sự thật cho hắn biết.
Chờ đợi cho đến khi hắn kết thúc trò chơi bước ra, tôi và nhỏ Nhã Quyên vội chạy đến lôi kéo, vừa thấy tôi xuất hiện hắn trợn mắt nhìn tôi rồi hỏi.
_Lại chuyện gì nữa đây?
Mĩm cười luôn là cách tôi cố gắng làm khi đối diện với hắn.
_Đâu có gì chỉ là muốn nói với anh một chuyện thôi
_Chuyện gì?
Hắn hỏi.
Tôi vội đáp.
_Anh chơi bóng rất đẹp
_Cám ơn
Lời nói buông ra cho có lệ rồi hắn lách người sang một bên tiếp tục bước đi, nhỏ Nhã Quyên nhanh chống chạy đến trước mặt hai tay dang ngang cản hắn lại, tôi chạy tới đẩy nhỏ Nhã Quyên qua rồi mĩm cười nói tiếp.
_Ngoài chuyện đó ra còn có một chuyện khác nữa
Hắn thở dài.
_Là chuyện gì mau nói đi
Nhìn xung quanh tôi thấy một quán nước liền nói.
_Mình có thể qua bên kia nói chuyện được không?
Vừa nói tôi vừa đưa tay chỉ vào quán nước, hắn nhìn theo hướng tay tôi rồi quay lại nhìn tôi trả lời.
_Đứng ở đây nói đi
Đưa tay gãi đầu tôi nói.
_Chuyện này dài dòng lắm cho nên nói ở đây không tiện đâu
Tiếp tục thở dài hắn nói với vẻ khó chịu.
_Vậy thì nói ngắn gọn lại đi
Tôi trước sau vẫn chỉ biết mĩm cười thật tươi cùng hắn rồi đáp.
_Nhưng mà cũng dài lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.