Chương 12
Cuồng Thượng Gia Cuồng
12/04/2016
Nhạc tiên sinh một ngày kiếm tỷ bạc tại sao lại xuất hiện tại trường học?
Hách Diêu Tuyết nghĩ mãi không ra, nhưng trực giác của cô cho biết đây không phải là chuyện gì tốt!
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn cơm Nhạc Ân Trạch nói: “Lễ thành nhân của trường học em lần này là do công ty tôi tài trợ.”
Hách Diêu Tuyết đang cúi đầu uống cháo thịt bồ câu hầm cách thủy, nghe vậy hơi hơi ngẩng đầu lên. Nhạc Ân Trạch uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Em cũng phải tham gia.”
Hách Diêu Tuyết cúi đầu, bình tĩnh nói: “Trăm ngày của ba mẹ tôi còn chưa qua, tôi không muốn đi.”
"Thời gian tổ chức lễ thành nhân dời lại ba tháng sau, đến lúc đó em tham gia cũng không tính là bất kính đối với người chết.” Nhạc Ân Trạch mở miệng nói, “Mười tám tuổi chỉ có một lần, nếu để lỡ mất thì rất đáng tiếc.”
Hách Diêu Tuyết nghe vậy cả kinh, cô ngẩng đầu lên nhìn kỹ người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này luôn làm cô cảm thấy không chắc chắn, thậm chí đắn đo không biết anh kiên trì quấn lấy cô là đang suy nghĩ ý tưởng gì. Nhạc Ân Trạch hào phóng chu đáo luôn bất ngờ mà đến làm cho người ta không tìm ra dấu vết, giống như người đàn ông đáng sợ bắt buộc cô đổi quần áo là hai người khác nhau.
Trong trí nhớ, thời gian Nhạc Ân Trạch dạy cô học bổ túc cũng coi như là tốt đẹp, thậm chí anh có thể được xem như một người anh trai biết săn sóc. Đối với những người biết sơ về tiếng Pháp đều biết, loại ngôn ngữ hà khắc này giống như người nước Pháp kiêu ngạo, thận trọng không cho phép người ta dễ dàng nắm giữ, từ phát âm đến ngữ pháp phiền phức đều làm cho người ta phát điên.
Khi đó, Hách Diêu Tuyết tự nhận năng lực học tập của bản thân có thể học được, nhưng vẫn bị Nhạc Ân Trạch nói phát âm của cô không đủ tiêu chuẩn, thậm chí có một lần trong khi học phát âm dùng sức quá nhiều, cắn đến đầu lưỡi, đau đến mức chảy nước mắt.
Có lẽ là bộ dáng của cô quá mức buồn cười, lần đầu tiên Nhạc Ân Trạch lộ ra ý cười trước mặt cô, cũng đồng ý đưa cho cô con vẹt mới vừa thay lông mới làm cho cô nín khóc mà mỉm cười.
Sau này khi ba đi tìm chú Nhạc uống rượu, cô cũng lên xe theo ba đến nông trường nhỏ ngoài ngoại ô của chúc Nhạc.
Chú Nhạc là một người khéo tay, không đến ba mẫu đất nông trường, tường đỏ, hàng rào bốn phía ngay ngắn, cà chua màu đỏ, ớt nhỏ màu xanh…. Đủ loại hoa màu. Mười con gà mái đi tới đi lui bên dưới giàn đậu tương. Tất cả ở đây đều làm cho tầm mắt người ta mới mẻ, thoải mái.
Trong lúc người lớn uống rượu, Nhạc Ân Trạch đưa cho Hách Diêu Tuyết một con vẹt lông xanh đáng yêu, còn có một cái giá bằng gỗ được quét sơn để cho con vẹt đứng cũng là do chính tay anh làm.
Điều này làm cho Hách Diêu Tuyết yêu thích không buông tay, hảo cảm đối với người anh trai có bàn tay khéo léo này cũng tăng lên gấp đôi.
Đáng tiếc đoạn thời gian tươi đẹp này quá ngắn, loại tốt đẹp này giống như chưa từng xảy ra.
Sau khi cơm nước xong, Hách Diêu Tuyết muốn lên lầu học bài, vừa đi được hai bước, kiềm nén hồi lâu, rốt cuộc nói ra lời nói luôn luôn muốn nói ra khỏi miệng “Nhạc Ân Trạch, khi đó là do tôi không hiểu chuyện hiểu lầm anh, sau này tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, vì sao không thể làm như không có chuyện gì xảy ra……”
Nhạc Ân Trạch yên lặng nhìn cô, đứng dậy đi đến dưới cầu thang, chậm rãi lên tiếng nói “Em nghĩ muốn xem chuyện gì chưa từng xảy ra? Là tôi bị người ta hãm hại thành ăn trộm? Hay là em cho tới bây giờ đều không biết?”
Anh vươn tay kéo tay cô, đặt lên cổ mình “Hay là em cho rằng vết sẹo kia có thể tự động biến mất?”
Nói đến đây, ý cười trào phúng nơi khóe miệng Nhạc Ân Trạch dần dần gia tăng “Khi đó em còn nhỏ, lúc thương hại người khác, chỉ cần yên lặng không tiếng động cùng một ánh mắt là có thể hoàn toàn làm được….. Hồn nhiên không biết, thật là cái cớ thật tốt…..”
Hách Diêu Tuyết bị ánh mắt đáng sợ của anh làm lùi lại mấy bước, lại bị anh kéo lại. A tiến đến gần sát vành tai của cô nói: "Tuyết Tuyết, hai chúng ta —— không qua được!"
Giống như để chứng minh những lời này, ngày hôm sau là thứ Bảy, Nhạc Ân Trạch mang theo Hách Diêu Tuyết đến nông trường cũ kia.
Chạy vào nông trường, đi chừng hai mươi phút mới đến nơi. Trong mấy năm này, Nhạc Ân Trạch đã mở rộng thu mua mấy tất cả những mẫu đất xung quanh, cũng thuê chuyên gia chăm sóc. Trên mảnh đất kia trồng thêm một mảng lớn lavender. Qua một khoảng thời gian nữa sẽ là mùa lavender nở hoa, trong mùi thơm nhàn nhạt, một mảnh đất rộng sẽ nhuộm thành một mảnh trời màu tím hoài niệm.
Vốn tường ngói đỏ cũng đã bị thay thế bằng ngôi nhà gỗ hai tầng thanh lịch. Bên cạnh nhà gỗ là một mảnh vườn hoa mỹ lệ, hoa cỏ ở đây vượt xa vườn hoa của mẹ Hách.
Biết Nhạc tiên sinh muốn tới, nhà gỗ sớm đã được quét dọn chu đáo sẵn sàng.
Khi cửa xe mở ra, Tiểu Đậu là người đầu tiên vọt ra ngoài, khoan khoái lăn lộn ở trên sân cỏ.
Hai người đàn ông bước ra từ trong nhà gỗ, cầm đầu là một người cao lớn đẹp trai, kiểu tóc được chảy ngay ngắn gọn gàn, nhìn Tiểu Đậu nho nhỏ, nhất thời cười lên “Ân Trạch, cậu vậy mà lại nuôi loại đồ chơi nhỏ bỏ túi này? Ném vào trong nồi cũng không đủ nấu canh.”
Tiểu Đậu không biết bản thân đã sa vào trong nồi nấu lẩu, thấy có người đến, lập tức theo quán tính vẩy đuôi nịnh nọt.
Lúc Hách Diêu Tuyết từ trên xe bước xuống, người đàn ông hi hi ha ha thế nhưng lại ngừng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay Hách Diêu Tuyết mặc một cái váy dài màu gạo nhẹ nhàng, váy dài đến mắt cá chân, bên dưới chân còn được phối hợp bằng một chiếc lắc chân khảm kim cương vụn, làm cho người ta nhìn có xúc động muốn ôm chặt vào trong ngực. Mái tóc dài đen bóng, mềm mại được xõa một bên, nhìn giống như một loại trang sức được thiên nhiên điêu khắc, càng thêm thu hút hồn người.
Phải biết rằng trên người Hách Diêu Tuyết tản ra khí chất thanh thuần tốt đẹp, thu hút tất cả ánh mắt đàn ông, cũng không thể nào ngăn cản được.
"Diệp Khai, Đổng Khải, hai người tới rồi.” Nhạc Ân Trạch nhìn thấy bạn tốt cũng là bộ dáng cười như không cười. Thật không biết người nào có thần kinh cực kỳ thô mới có thể kết giao bạn bè cùng loại người giống con hổ biết cười này.”
"Trời ạ, cậu từ đâu tìm tới một tiểu tiên nữ như thế này? Cậu xuống tay được sao?” Sau khi mọi người sửng sốt, lập tức liền đoán được cô gái có khí chất xuất chúng này chính là bạn gái của Nhạc Ân Trạch.”
Nhạc Ân Trạch là người có tiếng cuồng sạch sẽ. Rất ít tiếp xúc thân mật cùng người khác phái. Ngay cả lúc trước khi bọn họ cùng học cùng trường cũng không hiểu nổi. Có khi làm ăn xã giao cần mang theo bạn gái, trợ lý của anh an bày người cũng là một vài nữ sinh đại học thanh thuần.
Dĩ nhiên, cô gái đàng hoàng đứng ra thì giá cả xa xỉ, nhưng ở phương diện này Nhạc Ân Trạch cực kỳ hào phòng. Không biết cô gái nhỏ này giá cả bao nhiêu.
Diệp Khai luôn luôn tuỳ tiện, sau khi bị Hách Diêu Tuyết làm cho kinh động, liền cười hỏi: “Xin hỏi cô em xinh đẹp này, đang học ở trường đại học nào?”
Nhạc Ân Trạch vươn tay nắm lấy bàn tay đang lúng túng nắm chặt của Hách Diêu Tuyết, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi, nhưng giọng nói lại trầm thấp một bậc “Còn đang học cấp ba, các cậu nói chuyện đứng đắn một chút đừng có dọa đến cô ấy.”
Một câu nói làm cho trong lòng những người ở đây có chừng mực. Còn là bé gái, một chút vui đùa đều không thể dùng được, bởi vì người nào đó mất hứng rồi.
Diệp Khai lập tức thu hồi tính tình đùa giỡn của mình, bất quá ánh mắt đánh giá kỹ Hách Diêu Tuyết càng lộ ra kinh ngạc.
Trong phòng khách, khi bọn họ ngồi xuống bắt đầu tán gẫu, Hách Diêu Tuyết ngồi một góc khác trong phòng khách đọc sách nghe ngôn ngữ bọn họ dùng để nói chuyện, trong lòng ẩn ẩn có chút kinh ngạc.
Bởi vì mấy người đàn ông trong phòng này, tuy rằng cô không biết, nhưng lại nghe như sấm bên tai. Người gọi Đổng Khải kia, nếu cô không nhớ lầm, là một nhân vật lớn mà ông ngoại đã từng nói đến. Tuy là gần đây vừa mới lui về tuyến sau, nhưng vẫn là ba ngày hai bữa lại lộ mặt trên tin tức TV. Mà cái người gọi Diệp Khai kia, giọng nói trộn lẫn giữa Hồng Kông cùng Đài Loan, đây không phải là……. Người có tiếng trong giới Macao, tam thiếu gia của nhà họ Diệp sao?
Từ nhỏ Hách Diêu Tuyết liền nhìn ba mẹ xoay vòng trong vòng giao tiếp phú hào, trong phương diện đối nhân xử thế đương nhiên mẫn cảm.
Hai người đàn ông này, tùy tiện kéo một người ra cũng sẽ làm cho những thương nhân bình thường phải cúi đầu khom lưng, nịnh bợ thật tốt. Nhưng mà những lời nói cùng cử chỉ của Nhạc Ân Trạch đối với bọn họ, chẳng những không có chút ý tứ lấy lòng nào, mơ hồ còn có ý đè ép trên đầu hai người kia. Anh….. mấy năm nay đã gặp được kết quả bất ngờ như thế nào?
Kinh ngạc, một loại cảm giác chán nản, người đàn ông như thế này bản thân cô có thể thoát khỏi sao?
Mấy người đàn ông tán gẫu đủ rồi, mấy người làm cũng đã chuẩn bị xong xuôi mấy con ngựa tốt mang lại.
Da lông mấy con ngựa này bóng loáng, dù là người không hiểu biết gì về ngựa, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Mấy con ngựa kia cũng không phải là ngựa dùng để kéo xe bình thường, mà là ngựa đua có huyết thống thuần chủng.
Hách Diêu Tuyết không thích cưỡi ngựa cho lắm, nhưng mà ba Hách lại rất thích. Nhưng là phí nuôi ngựa rất xa xỉ, cộng thêm phải thuê chuyên gia huấn luyện ngựa, đến những vấn đề chăm sóc thông thường cũng rất phí công. Người tiết kiệm như ba Hách đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gần như là ăn chơi trác táng này.
Trong nông trường có trường đua ngựa chuyên nghiệp, nếu cảm thấy chạy không đủ tận hứng, còn có thể chạy trên đường cái đang thi công trên những mảnh đất ruộng kia.
Mấy người đàn ông đã thay xong trang phục cưỡi ngựa, vung roi ngựa cười tán gẫu trên cầu thang.
Hách Diêu Tuyết giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Nhạc Ân Trạch mặc trang phục cưỡi ngựa, phối hợp với áo gi-lê bằng da, hai chân thon dài bị chiếc quần bò cùng đôi ủng bó sát. Vốn là gương mặt mang nét Châu Âu, nhưng lại không hề mang lại cảm giác không thoải mái, giống như vương tử có khí chất ác ma bước ra từ trong tranh sơn dầu thời Trung Cổ.
Hách Diêu Tuyết vốn không có ý định vào giúp vui cùng mấy người đàn ông này, nhưng mà Nhạc Ân Trạch lại kiên trì muốn cô cùng cưỡi ngựa.
Không có cách nào, cô đổi xong trang phục cưỡi ngựa liền bị anh đỡ lên ngựa ngay lập tức. Ngay sau đó, Nhạc Ân Trạch cũng lên ngựa, nhanh chóng ôm Hách Diêu Tuyết vào trong ngực. Con ngựa dùng cái lỗ mũi thô to của mình phun ra một hơi khí nóng, liền giơ đôi chân to lên cao bước nhỏ chuẩn bị lấy đà.
Nông trường quá lớn, Nhạc Ân Trạch cũng không có đi cùng tuyến đường giống bọn Diệp Khai, mà là đi đường tắt, chạy băng băng vào trong rừng cây.
Trên lưng ngựa xóc nảy, Hách Diêu Tuyết không thể tránh, hơn nữa cô có chút sợ độ cao, chỉ có thể dựa nửa người vào trong ngực Nhạc Ân Trạch. Nhưng mặt cô đỏ ửng lên giống như bị than lửa cháy bén.
Cũng không phải là ảo giác của cô, cô có thể cảm giác được giữa hai chân của người đàn ông phía sau lúc này có cái gì đó càng ngày càng trở nên cứng rắn. Thân thể Hách Diêu Tuyết cứng ngắc, không dám nhúc nhích. Cố tình con ngựa lại gia tăng lực chạy, phía sau, thân thể mềm mại ma xát vật cứng rắn…….
Hách Diêu Tuyết nghĩ mãi không ra, nhưng trực giác của cô cho biết đây không phải là chuyện gì tốt!
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn cơm Nhạc Ân Trạch nói: “Lễ thành nhân của trường học em lần này là do công ty tôi tài trợ.”
Hách Diêu Tuyết đang cúi đầu uống cháo thịt bồ câu hầm cách thủy, nghe vậy hơi hơi ngẩng đầu lên. Nhạc Ân Trạch uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Em cũng phải tham gia.”
Hách Diêu Tuyết cúi đầu, bình tĩnh nói: “Trăm ngày của ba mẹ tôi còn chưa qua, tôi không muốn đi.”
"Thời gian tổ chức lễ thành nhân dời lại ba tháng sau, đến lúc đó em tham gia cũng không tính là bất kính đối với người chết.” Nhạc Ân Trạch mở miệng nói, “Mười tám tuổi chỉ có một lần, nếu để lỡ mất thì rất đáng tiếc.”
Hách Diêu Tuyết nghe vậy cả kinh, cô ngẩng đầu lên nhìn kỹ người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này luôn làm cô cảm thấy không chắc chắn, thậm chí đắn đo không biết anh kiên trì quấn lấy cô là đang suy nghĩ ý tưởng gì. Nhạc Ân Trạch hào phóng chu đáo luôn bất ngờ mà đến làm cho người ta không tìm ra dấu vết, giống như người đàn ông đáng sợ bắt buộc cô đổi quần áo là hai người khác nhau.
Trong trí nhớ, thời gian Nhạc Ân Trạch dạy cô học bổ túc cũng coi như là tốt đẹp, thậm chí anh có thể được xem như một người anh trai biết săn sóc. Đối với những người biết sơ về tiếng Pháp đều biết, loại ngôn ngữ hà khắc này giống như người nước Pháp kiêu ngạo, thận trọng không cho phép người ta dễ dàng nắm giữ, từ phát âm đến ngữ pháp phiền phức đều làm cho người ta phát điên.
Khi đó, Hách Diêu Tuyết tự nhận năng lực học tập của bản thân có thể học được, nhưng vẫn bị Nhạc Ân Trạch nói phát âm của cô không đủ tiêu chuẩn, thậm chí có một lần trong khi học phát âm dùng sức quá nhiều, cắn đến đầu lưỡi, đau đến mức chảy nước mắt.
Có lẽ là bộ dáng của cô quá mức buồn cười, lần đầu tiên Nhạc Ân Trạch lộ ra ý cười trước mặt cô, cũng đồng ý đưa cho cô con vẹt mới vừa thay lông mới làm cho cô nín khóc mà mỉm cười.
Sau này khi ba đi tìm chú Nhạc uống rượu, cô cũng lên xe theo ba đến nông trường nhỏ ngoài ngoại ô của chúc Nhạc.
Chú Nhạc là một người khéo tay, không đến ba mẫu đất nông trường, tường đỏ, hàng rào bốn phía ngay ngắn, cà chua màu đỏ, ớt nhỏ màu xanh…. Đủ loại hoa màu. Mười con gà mái đi tới đi lui bên dưới giàn đậu tương. Tất cả ở đây đều làm cho tầm mắt người ta mới mẻ, thoải mái.
Trong lúc người lớn uống rượu, Nhạc Ân Trạch đưa cho Hách Diêu Tuyết một con vẹt lông xanh đáng yêu, còn có một cái giá bằng gỗ được quét sơn để cho con vẹt đứng cũng là do chính tay anh làm.
Điều này làm cho Hách Diêu Tuyết yêu thích không buông tay, hảo cảm đối với người anh trai có bàn tay khéo léo này cũng tăng lên gấp đôi.
Đáng tiếc đoạn thời gian tươi đẹp này quá ngắn, loại tốt đẹp này giống như chưa từng xảy ra.
Sau khi cơm nước xong, Hách Diêu Tuyết muốn lên lầu học bài, vừa đi được hai bước, kiềm nén hồi lâu, rốt cuộc nói ra lời nói luôn luôn muốn nói ra khỏi miệng “Nhạc Ân Trạch, khi đó là do tôi không hiểu chuyện hiểu lầm anh, sau này tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, vì sao không thể làm như không có chuyện gì xảy ra……”
Nhạc Ân Trạch yên lặng nhìn cô, đứng dậy đi đến dưới cầu thang, chậm rãi lên tiếng nói “Em nghĩ muốn xem chuyện gì chưa từng xảy ra? Là tôi bị người ta hãm hại thành ăn trộm? Hay là em cho tới bây giờ đều không biết?”
Anh vươn tay kéo tay cô, đặt lên cổ mình “Hay là em cho rằng vết sẹo kia có thể tự động biến mất?”
Nói đến đây, ý cười trào phúng nơi khóe miệng Nhạc Ân Trạch dần dần gia tăng “Khi đó em còn nhỏ, lúc thương hại người khác, chỉ cần yên lặng không tiếng động cùng một ánh mắt là có thể hoàn toàn làm được….. Hồn nhiên không biết, thật là cái cớ thật tốt…..”
Hách Diêu Tuyết bị ánh mắt đáng sợ của anh làm lùi lại mấy bước, lại bị anh kéo lại. A tiến đến gần sát vành tai của cô nói: "Tuyết Tuyết, hai chúng ta —— không qua được!"
Giống như để chứng minh những lời này, ngày hôm sau là thứ Bảy, Nhạc Ân Trạch mang theo Hách Diêu Tuyết đến nông trường cũ kia.
Chạy vào nông trường, đi chừng hai mươi phút mới đến nơi. Trong mấy năm này, Nhạc Ân Trạch đã mở rộng thu mua mấy tất cả những mẫu đất xung quanh, cũng thuê chuyên gia chăm sóc. Trên mảnh đất kia trồng thêm một mảng lớn lavender. Qua một khoảng thời gian nữa sẽ là mùa lavender nở hoa, trong mùi thơm nhàn nhạt, một mảnh đất rộng sẽ nhuộm thành một mảnh trời màu tím hoài niệm.
Vốn tường ngói đỏ cũng đã bị thay thế bằng ngôi nhà gỗ hai tầng thanh lịch. Bên cạnh nhà gỗ là một mảnh vườn hoa mỹ lệ, hoa cỏ ở đây vượt xa vườn hoa của mẹ Hách.
Biết Nhạc tiên sinh muốn tới, nhà gỗ sớm đã được quét dọn chu đáo sẵn sàng.
Khi cửa xe mở ra, Tiểu Đậu là người đầu tiên vọt ra ngoài, khoan khoái lăn lộn ở trên sân cỏ.
Hai người đàn ông bước ra từ trong nhà gỗ, cầm đầu là một người cao lớn đẹp trai, kiểu tóc được chảy ngay ngắn gọn gàn, nhìn Tiểu Đậu nho nhỏ, nhất thời cười lên “Ân Trạch, cậu vậy mà lại nuôi loại đồ chơi nhỏ bỏ túi này? Ném vào trong nồi cũng không đủ nấu canh.”
Tiểu Đậu không biết bản thân đã sa vào trong nồi nấu lẩu, thấy có người đến, lập tức theo quán tính vẩy đuôi nịnh nọt.
Lúc Hách Diêu Tuyết từ trên xe bước xuống, người đàn ông hi hi ha ha thế nhưng lại ngừng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay Hách Diêu Tuyết mặc một cái váy dài màu gạo nhẹ nhàng, váy dài đến mắt cá chân, bên dưới chân còn được phối hợp bằng một chiếc lắc chân khảm kim cương vụn, làm cho người ta nhìn có xúc động muốn ôm chặt vào trong ngực. Mái tóc dài đen bóng, mềm mại được xõa một bên, nhìn giống như một loại trang sức được thiên nhiên điêu khắc, càng thêm thu hút hồn người.
Phải biết rằng trên người Hách Diêu Tuyết tản ra khí chất thanh thuần tốt đẹp, thu hút tất cả ánh mắt đàn ông, cũng không thể nào ngăn cản được.
"Diệp Khai, Đổng Khải, hai người tới rồi.” Nhạc Ân Trạch nhìn thấy bạn tốt cũng là bộ dáng cười như không cười. Thật không biết người nào có thần kinh cực kỳ thô mới có thể kết giao bạn bè cùng loại người giống con hổ biết cười này.”
"Trời ạ, cậu từ đâu tìm tới một tiểu tiên nữ như thế này? Cậu xuống tay được sao?” Sau khi mọi người sửng sốt, lập tức liền đoán được cô gái có khí chất xuất chúng này chính là bạn gái của Nhạc Ân Trạch.”
Nhạc Ân Trạch là người có tiếng cuồng sạch sẽ. Rất ít tiếp xúc thân mật cùng người khác phái. Ngay cả lúc trước khi bọn họ cùng học cùng trường cũng không hiểu nổi. Có khi làm ăn xã giao cần mang theo bạn gái, trợ lý của anh an bày người cũng là một vài nữ sinh đại học thanh thuần.
Dĩ nhiên, cô gái đàng hoàng đứng ra thì giá cả xa xỉ, nhưng ở phương diện này Nhạc Ân Trạch cực kỳ hào phòng. Không biết cô gái nhỏ này giá cả bao nhiêu.
Diệp Khai luôn luôn tuỳ tiện, sau khi bị Hách Diêu Tuyết làm cho kinh động, liền cười hỏi: “Xin hỏi cô em xinh đẹp này, đang học ở trường đại học nào?”
Nhạc Ân Trạch vươn tay nắm lấy bàn tay đang lúng túng nắm chặt của Hách Diêu Tuyết, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi, nhưng giọng nói lại trầm thấp một bậc “Còn đang học cấp ba, các cậu nói chuyện đứng đắn một chút đừng có dọa đến cô ấy.”
Một câu nói làm cho trong lòng những người ở đây có chừng mực. Còn là bé gái, một chút vui đùa đều không thể dùng được, bởi vì người nào đó mất hứng rồi.
Diệp Khai lập tức thu hồi tính tình đùa giỡn của mình, bất quá ánh mắt đánh giá kỹ Hách Diêu Tuyết càng lộ ra kinh ngạc.
Trong phòng khách, khi bọn họ ngồi xuống bắt đầu tán gẫu, Hách Diêu Tuyết ngồi một góc khác trong phòng khách đọc sách nghe ngôn ngữ bọn họ dùng để nói chuyện, trong lòng ẩn ẩn có chút kinh ngạc.
Bởi vì mấy người đàn ông trong phòng này, tuy rằng cô không biết, nhưng lại nghe như sấm bên tai. Người gọi Đổng Khải kia, nếu cô không nhớ lầm, là một nhân vật lớn mà ông ngoại đã từng nói đến. Tuy là gần đây vừa mới lui về tuyến sau, nhưng vẫn là ba ngày hai bữa lại lộ mặt trên tin tức TV. Mà cái người gọi Diệp Khai kia, giọng nói trộn lẫn giữa Hồng Kông cùng Đài Loan, đây không phải là……. Người có tiếng trong giới Macao, tam thiếu gia của nhà họ Diệp sao?
Từ nhỏ Hách Diêu Tuyết liền nhìn ba mẹ xoay vòng trong vòng giao tiếp phú hào, trong phương diện đối nhân xử thế đương nhiên mẫn cảm.
Hai người đàn ông này, tùy tiện kéo một người ra cũng sẽ làm cho những thương nhân bình thường phải cúi đầu khom lưng, nịnh bợ thật tốt. Nhưng mà những lời nói cùng cử chỉ của Nhạc Ân Trạch đối với bọn họ, chẳng những không có chút ý tứ lấy lòng nào, mơ hồ còn có ý đè ép trên đầu hai người kia. Anh….. mấy năm nay đã gặp được kết quả bất ngờ như thế nào?
Kinh ngạc, một loại cảm giác chán nản, người đàn ông như thế này bản thân cô có thể thoát khỏi sao?
Mấy người đàn ông tán gẫu đủ rồi, mấy người làm cũng đã chuẩn bị xong xuôi mấy con ngựa tốt mang lại.
Da lông mấy con ngựa này bóng loáng, dù là người không hiểu biết gì về ngựa, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Mấy con ngựa kia cũng không phải là ngựa dùng để kéo xe bình thường, mà là ngựa đua có huyết thống thuần chủng.
Hách Diêu Tuyết không thích cưỡi ngựa cho lắm, nhưng mà ba Hách lại rất thích. Nhưng là phí nuôi ngựa rất xa xỉ, cộng thêm phải thuê chuyên gia huấn luyện ngựa, đến những vấn đề chăm sóc thông thường cũng rất phí công. Người tiết kiệm như ba Hách đương nhiên sẽ không làm ra chuyện gần như là ăn chơi trác táng này.
Trong nông trường có trường đua ngựa chuyên nghiệp, nếu cảm thấy chạy không đủ tận hứng, còn có thể chạy trên đường cái đang thi công trên những mảnh đất ruộng kia.
Mấy người đàn ông đã thay xong trang phục cưỡi ngựa, vung roi ngựa cười tán gẫu trên cầu thang.
Hách Diêu Tuyết giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Nhạc Ân Trạch mặc trang phục cưỡi ngựa, phối hợp với áo gi-lê bằng da, hai chân thon dài bị chiếc quần bò cùng đôi ủng bó sát. Vốn là gương mặt mang nét Châu Âu, nhưng lại không hề mang lại cảm giác không thoải mái, giống như vương tử có khí chất ác ma bước ra từ trong tranh sơn dầu thời Trung Cổ.
Hách Diêu Tuyết vốn không có ý định vào giúp vui cùng mấy người đàn ông này, nhưng mà Nhạc Ân Trạch lại kiên trì muốn cô cùng cưỡi ngựa.
Không có cách nào, cô đổi xong trang phục cưỡi ngựa liền bị anh đỡ lên ngựa ngay lập tức. Ngay sau đó, Nhạc Ân Trạch cũng lên ngựa, nhanh chóng ôm Hách Diêu Tuyết vào trong ngực. Con ngựa dùng cái lỗ mũi thô to của mình phun ra một hơi khí nóng, liền giơ đôi chân to lên cao bước nhỏ chuẩn bị lấy đà.
Nông trường quá lớn, Nhạc Ân Trạch cũng không có đi cùng tuyến đường giống bọn Diệp Khai, mà là đi đường tắt, chạy băng băng vào trong rừng cây.
Trên lưng ngựa xóc nảy, Hách Diêu Tuyết không thể tránh, hơn nữa cô có chút sợ độ cao, chỉ có thể dựa nửa người vào trong ngực Nhạc Ân Trạch. Nhưng mặt cô đỏ ửng lên giống như bị than lửa cháy bén.
Cũng không phải là ảo giác của cô, cô có thể cảm giác được giữa hai chân của người đàn ông phía sau lúc này có cái gì đó càng ngày càng trở nên cứng rắn. Thân thể Hách Diêu Tuyết cứng ngắc, không dám nhúc nhích. Cố tình con ngựa lại gia tăng lực chạy, phía sau, thân thể mềm mại ma xát vật cứng rắn…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.