Chương 119: Cuộc Gặp Gỡ Kì Hoặc
Đông Sương Lương Hạ
20/06/2023
Đêm, đúng thật là đêm qua rất dài.
Từng đợt, từng đợt những tia nắng ban mai yếu ớt khe khẽ xuyên qua chiếc rèm cửa trắng ngà nơi căn phòng quen thuộc. Từ tấm chăn giường ấm áp ấy, đôi mắt của Lạc Phàm như muốn nhắm, như muốn mở lim dim tỉnh dậy.
Khung cảnh thật quen thuộc, cả không gian ở đây cũng quen thuộc nốt. Bất chợt, cô bỗng nhận ra rằng chút mùi hương ít ỏi còn sót lại của Diệp Phong đã hoàn toàn biến mất. Từ chiếc gối bên cạnh mà anh đã từng nằm đấy, đến cả chiếc sơ mi trắng xoá vẫn còn vắt nguyên vẹn trong tủ, một chút hơi thở, cũng chẳng còn nữa.
- Ha ha..
Cô bật cười. Một nụ cười lạnh nhạt như tự chế giễu bản thân mình. Đáng lí ra, nếu đi theo chiều thời gian và sự việc, tâm trạng bây giờ của một người phụ nữ là sợ hãi, lo lắng thay vì tự cảm thấy nực cười, bình thản. Nhìn vào Lạc Phàm lúc này, chuyện đêm qua chắc hẳn chẳng hề ảnh hưởng đến cô dù chỉ một chút.
Thẫn người, suy nghĩ, và cuối cùng cô cũng chịu đưa đôi chân hoá gầy của mình chạm xuống sàn nhà. Mỗi lúc, người phụ nữ ấy càng tiến gần hơn về chiếc rèm cửa. Cánh tay thon dài trắng nõn ấy bắt đầu dang ra, kéo xoạch hai tấm vải dày trước mặt ra hai bên. Lúc này, những ánh sáng thật sự của bình minh mới mạnh dạn soi rọi vào góc phòng. Gió nhẹ nhàng phảng phất mùi hương hoa hồng từ khu vườn nhỏ quanh mũi cô, cảm giác thật thoải mái.
- Chị gái! Trông chị xinh thật đấy! Chị là em gái của ông chú Kha Dương hả?!
Cái gì vậy?! Lạc Phàm giật nảy mình! Cô vội vã lùi về sau mấy bước.
Là một đứa trẻ chừng 8-9 tuổi từ đâu bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Hà.. Còn là ai vào đây nữa? Nếu không phải là tiểu quỷ Juzo kia thì là thiên thần giáng thế à?
Cơ thể nhỏ nhắn của nó treo ngược người lên một thân cây to, lơ lửng khiến mái tóc màu bạch kim xoã dài xuống. Miệng nở nụ cười tinh nghịch, thích thú.
Nhưng.. Thằng nhóc này trước kia là người rừng à? Lần nào xuất hiện cũng là trên cây thế kia?
- Đừng trèo lên đấy! Nguy hiểm lắm, nhóc con! Em mau trèo xuống đi!!
- A, chị gọi em là "nhóc con" hả?! Nghe thích ghê ấy, chị đáng yêu thật.
Khoan, chờ đã? Cái vẻ mặt "phởn" kia của thằng bé là ý gì vậy? Rõ ràng lần đầu nói chuyện với Thượng Lục, nó đã nổi cáu lên khi anh gọi nó là "nhóc" mà? Chẳng phải nó ghét bị gọi như vậy lắm hay sao?! Thế, tại sao đối người phụ nữ kia lại là một thái độ hoàn toàn khác?
Lạc Phàm cười gượng, nụ cười cứng đơ không biết nói gì. Cô có cảm giác như rằng mình đang bị một đứa trẻ tinh ranh tán tỉnh vậy! Cô tằn hoắng vài tiếng lấy hơi, rồi nhanh chóng cất giọng nói dịu dàng hỏi:
- Em là ai vậy? Sao lại biết anh trai của chị thế?
Juzo trơ ra một nụ cười niềm nở nhưng tinh nghịch. Có vẻ như thằng bé thật sự rất thích Lạc Phàm. Không, cũng không phải là thích, mà là cực kì thích!
- Ay, chị cứ bỏ qua ông chú khó tính ấy đi! Tên em là Juzo. Nè, em hỏi chị. Chị có bạn trai rồi hả?!
Lạc Phàm lại một lần nữa cứng miệng! Có thật là thằng nhóc trước mặt cô chỉ mới vài tuổi đầu thôi không vậy?!
Cô cười ngượng, giọng nói có chút không bình tĩnh, lắp bắp:
- À.. ừm.. Đúng là chị có bạn trai rồi. Nhưng em hỏi làm gì?!
Juzo bỗng dùng cao lực ở cơ chân đẩy người trở lại. Cậu ngồi lên trên cành cây, chân huơ huơ giữa không trung, đầu ngả nghiêng về một hướng rồi nở nụ cười:
- Hi hi, em biết mọi thứ về chị đấy. Chỉ là trêu chị chút thôi! Này! Chị bỏ rơi ông chú Diệp Phong đấy đi! Em chỉ mới 9 tuổi, nhưng sau này chắc chắn sẽ đẹp trai hơn cả hắn.
- Em nói vậy.. là có ý gì? - Lạc Phàm nhăn mặt, tò mò hỏi vội.
- Chị chờ em lớn, được không?
Từng đợt, từng đợt những tia nắng ban mai yếu ớt khe khẽ xuyên qua chiếc rèm cửa trắng ngà nơi căn phòng quen thuộc. Từ tấm chăn giường ấm áp ấy, đôi mắt của Lạc Phàm như muốn nhắm, như muốn mở lim dim tỉnh dậy.
Khung cảnh thật quen thuộc, cả không gian ở đây cũng quen thuộc nốt. Bất chợt, cô bỗng nhận ra rằng chút mùi hương ít ỏi còn sót lại của Diệp Phong đã hoàn toàn biến mất. Từ chiếc gối bên cạnh mà anh đã từng nằm đấy, đến cả chiếc sơ mi trắng xoá vẫn còn vắt nguyên vẹn trong tủ, một chút hơi thở, cũng chẳng còn nữa.
- Ha ha..
Cô bật cười. Một nụ cười lạnh nhạt như tự chế giễu bản thân mình. Đáng lí ra, nếu đi theo chiều thời gian và sự việc, tâm trạng bây giờ của một người phụ nữ là sợ hãi, lo lắng thay vì tự cảm thấy nực cười, bình thản. Nhìn vào Lạc Phàm lúc này, chuyện đêm qua chắc hẳn chẳng hề ảnh hưởng đến cô dù chỉ một chút.
Thẫn người, suy nghĩ, và cuối cùng cô cũng chịu đưa đôi chân hoá gầy của mình chạm xuống sàn nhà. Mỗi lúc, người phụ nữ ấy càng tiến gần hơn về chiếc rèm cửa. Cánh tay thon dài trắng nõn ấy bắt đầu dang ra, kéo xoạch hai tấm vải dày trước mặt ra hai bên. Lúc này, những ánh sáng thật sự của bình minh mới mạnh dạn soi rọi vào góc phòng. Gió nhẹ nhàng phảng phất mùi hương hoa hồng từ khu vườn nhỏ quanh mũi cô, cảm giác thật thoải mái.
- Chị gái! Trông chị xinh thật đấy! Chị là em gái của ông chú Kha Dương hả?!
Cái gì vậy?! Lạc Phàm giật nảy mình! Cô vội vã lùi về sau mấy bước.
Là một đứa trẻ chừng 8-9 tuổi từ đâu bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Hà.. Còn là ai vào đây nữa? Nếu không phải là tiểu quỷ Juzo kia thì là thiên thần giáng thế à?
Cơ thể nhỏ nhắn của nó treo ngược người lên một thân cây to, lơ lửng khiến mái tóc màu bạch kim xoã dài xuống. Miệng nở nụ cười tinh nghịch, thích thú.
Nhưng.. Thằng nhóc này trước kia là người rừng à? Lần nào xuất hiện cũng là trên cây thế kia?
- Đừng trèo lên đấy! Nguy hiểm lắm, nhóc con! Em mau trèo xuống đi!!
- A, chị gọi em là "nhóc con" hả?! Nghe thích ghê ấy, chị đáng yêu thật.
Khoan, chờ đã? Cái vẻ mặt "phởn" kia của thằng bé là ý gì vậy? Rõ ràng lần đầu nói chuyện với Thượng Lục, nó đã nổi cáu lên khi anh gọi nó là "nhóc" mà? Chẳng phải nó ghét bị gọi như vậy lắm hay sao?! Thế, tại sao đối người phụ nữ kia lại là một thái độ hoàn toàn khác?
Lạc Phàm cười gượng, nụ cười cứng đơ không biết nói gì. Cô có cảm giác như rằng mình đang bị một đứa trẻ tinh ranh tán tỉnh vậy! Cô tằn hoắng vài tiếng lấy hơi, rồi nhanh chóng cất giọng nói dịu dàng hỏi:
- Em là ai vậy? Sao lại biết anh trai của chị thế?
Juzo trơ ra một nụ cười niềm nở nhưng tinh nghịch. Có vẻ như thằng bé thật sự rất thích Lạc Phàm. Không, cũng không phải là thích, mà là cực kì thích!
- Ay, chị cứ bỏ qua ông chú khó tính ấy đi! Tên em là Juzo. Nè, em hỏi chị. Chị có bạn trai rồi hả?!
Lạc Phàm lại một lần nữa cứng miệng! Có thật là thằng nhóc trước mặt cô chỉ mới vài tuổi đầu thôi không vậy?!
Cô cười ngượng, giọng nói có chút không bình tĩnh, lắp bắp:
- À.. ừm.. Đúng là chị có bạn trai rồi. Nhưng em hỏi làm gì?!
Juzo bỗng dùng cao lực ở cơ chân đẩy người trở lại. Cậu ngồi lên trên cành cây, chân huơ huơ giữa không trung, đầu ngả nghiêng về một hướng rồi nở nụ cười:
- Hi hi, em biết mọi thứ về chị đấy. Chỉ là trêu chị chút thôi! Này! Chị bỏ rơi ông chú Diệp Phong đấy đi! Em chỉ mới 9 tuổi, nhưng sau này chắc chắn sẽ đẹp trai hơn cả hắn.
- Em nói vậy.. là có ý gì? - Lạc Phàm nhăn mặt, tò mò hỏi vội.
- Chị chờ em lớn, được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.