Chương 8: Loạn nhịp 2
Đông Sương Lương Hạ
20/06/2023
Bầu không khí trở nên im lặng vô cùng nhưng lại ấm áp đến lạ. Hai nhịp tim áp sát nhau đập mạnh liên
hồi. Bỗng không gian đó lại vô tình bị câu hỏi của Lạc Phàm phá vỡ:
- Này! Anh có mang theo điện thoại không? Tôi để quên ở nhà mất rồi!
Diệp Phong nghe thấy liền bị đứng hình mất 5 giây..
- Mẹ kiếp!! Tôi quên mất..
- Anh là đồ ngốc à? - Lạc Phàm nói với giọng bức xúc.
- Cô dám nói tôi ngốc? Hình như cô rất muốn bị đuổi việc? Tôi chỉ là nhất thời quên mất thôi. Ok?
- Ok. Chỉ là quên nhất thời =)
Dứt câu, Diệp Phong lấy trong túi ra chiếc điện thoại. Anh bấm lấy mấy số rồi đặt lên tai nói:
- Đội cứu hộ khẩn cấp đúng không? Thang máy số 2, khu dân cư 5, phố Xuân Diệp đang bị hỏng. Chúng tôi đang bị mắc kẹt và cần giúp đỡ.
Bên đầu dây kia nhanh chóng trả lời:
- Chúng tôi sẽ tới đó trong 10 phút nữa. Mọi người hãy giữ bình tĩnh và trật tự.
Diệp Phong cúp máy rồi đưa tay xuống túi cất điện thoại. Nhìn Lạc Phàm với ánh mắt ngượng ngạo.
Khoảng 10 phút sau..
Bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa và giọng nói to:
- Chúng tôi là đội cứu hộ. Có ai bị mắc kẹt bên trong không?
Nghe tiếng, Lạc Phàm nhanh nhẹn đáp to:
- Có. Chúng tôi đang bị kẹt bên trong!
*Cạch.. Cạch* (Tiếng mở khoá)
*Roẹtt..* (Tiếng cửa mở ra)
Diệp Phong nắm tay Lạc Phàm chạy ra ngoài. Lạc Phàm lịch sự cúi đầu cảm ơn. Chưa kịp nói câu gì thì Diệp Phong đã cầm chặt tay kéo đi. Cả hai im lặng đi cho đến khi ra khỏi khu dân cư. Diệp Phong bỗng lấy điện thoại ra:
- Phố Xuân Diệp. Trước khu dân cư 5. Đến đón tôi mau!
Lạc Phàm tự cảm thấy có lỗi, dè chừng nói:
- Hôm.. hôm nay thật sự xin lỗi anh. Tôi chỉ muốn dẫn anh đi ăn nhưng không ngờ..
Diệp Phong tặc lưỡi, lắc đầu đáp:
- Coi như hôm nay xui xẻo. Không phải lỗi cô. Bỏ đi..
Nghe vậy Lạc Phàm có chút vui trong lòng.
- Nhưng.. - Diệp Phong lạnh lùng nói.
- Lại là nhưng? Nhưng gì cơ?
- Trừ lương hoặc hôn tôi!
- Anh quá đáng rồi đấy!
- Muốn bị trừ hết lương thì cô cứ việc - Diệp Phong đắc ý.
Lạc Phàm đỏ mặt, cố gắng nhón chân lên hôn nhưng..
- Chịu thôi. Anh cao quá tôi không nhón tới.
Diệp Phong thở dài, chùn chân thấp xuống, bảo:
- Tiếp tục đi.
Lạc Phàm nhón gót lên định hôn thì..
*Bim.. Bim..* (Tiếng còi xe)
- Thưa boss, đi thôi!
Diệp Phong bị tụt mod, hậm hực, đóng cửa xe rõ to. Lạc Phàm định lên xe ngồi thì Diệp Phong liền bảo:
- Ai cho phép cô lên xe? Cô đi bộ hay đón taxi thì tuỳ!
- H... Hả??.. - Lạc Phàm há hốc mồm hỏi.
- Hả cái đầu nhà cô!
Nói rồi, xe Diệp Phong lao đi mất hút, bỏ lại Lạc Phàm vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Lạc Phàm tức giận đá viên sỏi viên đường, quát:
- Anh ta nổi nóng cái gì chứ? Thật khó hiểu. Đồ thần kinh!!
- Này! Anh có mang theo điện thoại không? Tôi để quên ở nhà mất rồi!
Diệp Phong nghe thấy liền bị đứng hình mất 5 giây..
- Mẹ kiếp!! Tôi quên mất..
- Anh là đồ ngốc à? - Lạc Phàm nói với giọng bức xúc.
- Cô dám nói tôi ngốc? Hình như cô rất muốn bị đuổi việc? Tôi chỉ là nhất thời quên mất thôi. Ok?
- Ok. Chỉ là quên nhất thời =)
Dứt câu, Diệp Phong lấy trong túi ra chiếc điện thoại. Anh bấm lấy mấy số rồi đặt lên tai nói:
- Đội cứu hộ khẩn cấp đúng không? Thang máy số 2, khu dân cư 5, phố Xuân Diệp đang bị hỏng. Chúng tôi đang bị mắc kẹt và cần giúp đỡ.
Bên đầu dây kia nhanh chóng trả lời:
- Chúng tôi sẽ tới đó trong 10 phút nữa. Mọi người hãy giữ bình tĩnh và trật tự.
Diệp Phong cúp máy rồi đưa tay xuống túi cất điện thoại. Nhìn Lạc Phàm với ánh mắt ngượng ngạo.
Khoảng 10 phút sau..
Bên ngoài vọng vào tiếng đập cửa và giọng nói to:
- Chúng tôi là đội cứu hộ. Có ai bị mắc kẹt bên trong không?
Nghe tiếng, Lạc Phàm nhanh nhẹn đáp to:
- Có. Chúng tôi đang bị kẹt bên trong!
*Cạch.. Cạch* (Tiếng mở khoá)
*Roẹtt..* (Tiếng cửa mở ra)
Diệp Phong nắm tay Lạc Phàm chạy ra ngoài. Lạc Phàm lịch sự cúi đầu cảm ơn. Chưa kịp nói câu gì thì Diệp Phong đã cầm chặt tay kéo đi. Cả hai im lặng đi cho đến khi ra khỏi khu dân cư. Diệp Phong bỗng lấy điện thoại ra:
- Phố Xuân Diệp. Trước khu dân cư 5. Đến đón tôi mau!
Lạc Phàm tự cảm thấy có lỗi, dè chừng nói:
- Hôm.. hôm nay thật sự xin lỗi anh. Tôi chỉ muốn dẫn anh đi ăn nhưng không ngờ..
Diệp Phong tặc lưỡi, lắc đầu đáp:
- Coi như hôm nay xui xẻo. Không phải lỗi cô. Bỏ đi..
Nghe vậy Lạc Phàm có chút vui trong lòng.
- Nhưng.. - Diệp Phong lạnh lùng nói.
- Lại là nhưng? Nhưng gì cơ?
- Trừ lương hoặc hôn tôi!
- Anh quá đáng rồi đấy!
- Muốn bị trừ hết lương thì cô cứ việc - Diệp Phong đắc ý.
Lạc Phàm đỏ mặt, cố gắng nhón chân lên hôn nhưng..
- Chịu thôi. Anh cao quá tôi không nhón tới.
Diệp Phong thở dài, chùn chân thấp xuống, bảo:
- Tiếp tục đi.
Lạc Phàm nhón gót lên định hôn thì..
*Bim.. Bim..* (Tiếng còi xe)
- Thưa boss, đi thôi!
Diệp Phong bị tụt mod, hậm hực, đóng cửa xe rõ to. Lạc Phàm định lên xe ngồi thì Diệp Phong liền bảo:
- Ai cho phép cô lên xe? Cô đi bộ hay đón taxi thì tuỳ!
- H... Hả??.. - Lạc Phàm há hốc mồm hỏi.
- Hả cái đầu nhà cô!
Nói rồi, xe Diệp Phong lao đi mất hút, bỏ lại Lạc Phàm vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Lạc Phàm tức giận đá viên sỏi viên đường, quát:
- Anh ta nổi nóng cái gì chứ? Thật khó hiểu. Đồ thần kinh!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.