Chương 71: Tàn Cuộc!
Đông Sương Lương Hạ
20/06/2023
Cái bầu không khí căng thẳng này thật khiến người khác khó mà thở
được. Thi thoảng từ phía dưới lại thoáng qua vài tiếng xì xào râm rã về
sự việc đang xảy ra. Nếu như hôm nay chú rễ chính của lễ đường chạy trốn khỏi buổi tiệc kết hôn, chắc chắn chuyện của Hứa gia và Lâm gia sẽ khó
tránh khỏi việc dậy sóng tin sốt dẻo này trên toàn thể đất nước. Chưa
kể, người phụ nữ đang công khai cướp hôn phía trước kia lại chính là một trong những người thừa kế chính thức của Huyết đại gia tộc. Nên biết
rằng, sau 5 năm ngắn ngủi, Huyết gia đã dẫn đầu trong tứ đại gia tộc bao gồm: Huyết gia, Hứa gia, Tần gia (Đây là gia tộc của Trạch Minh, tên
đầy đủ của anh là "Tần Trạch Minh"), Lâm gia. Riêng biệt Lâm gia, sau
khi Lâm Hinh Chấn - người nắm quyền toàn bộ Long Giao, cũng chính là bố
của Tuyết Nhã bỏ mạng sau cuộc ám sát đích thân sát thủ SSS/Đặc vụ 1 -
Hạ Lạc Phàm đảm trách. Kể từ cái chết ấy, Long gia như rắn mất đầu rơi
vào tầm ngắm duy nhất của các bang phái riêng lẻ khác, nếu không nhờ vào một tay Dương Mịch quản thúc thì gia tộc này cũng sớm tan thành tro
bụi.
Quay trở lại hiện thực, từng đường gân nổi cộm run rẩy trên cánh tay đang nắm chặt của Tuyết Nhã. Ả tức giận đến mức không tài nào thốt lên lời mà chỉ có thể trợn ngược mắt đăm xuyên Lạc Phàm bằng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
Người phụ nữ ấy hoàn toàn không quan tâm đến chút gì tới ả. Cô dịu dàng cười rồi lại nhẹ nhàng cất giọng nói ngọt ngào như hương sen thơm..
- Em sẽ "ưu ái" cho anh 5 giây cuối cùng.. Nếu bây giờ anh vẫn muốn tiếp tục kết hôn với vị tiểu thư đáng kính đây thì cũng đồng nghĩa với việc chúng ta cắt đứt tất cả, em sẽ quay trở về Luân Đôn; sau này đến chạm mặt nhau cũng không cần nữa. Còn nếu anh đồng ý đưa bàn tay đang lạnh lẽo đấy cho em.. Sau này, dù có xuống địa ngục, em vẫn sẽ theo anh đến cùng.
..
Vừa dứt lời nói, khoé môi cô lại nở nụ cười đầy vẻ bí ẩn; thật khó đoán được cô đang nghĩ gì. Bầu không khí vốn dĩ đã căng thẳng nay lại càng trở nên ngột ngạt hơn..
Diệp Phong thoáng nhìn qua người bà của mình đang đưa ánh mắt quan sát phía dưới rồi lại ngoáy đầu trở về đôi mắt đen láy của Lạc Phàm..
- 1.. 2..
Có lẽ, thật sự không cần phải trả thù Tuyết Nhã nữa. Bấy nhiêu đó đã đủ, đã đủ rồi.. Khuôn miệng anh khẽ nhếch lên một đường cong quyến rũ, nụ cười vô cùng dịu dàng nhưng lại đầy sự hạnh phúc từ tận sâu đáy mắt. Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng bệch của mình sờ vào gương mặt khả ái phía trước rồi khẽ khàng hôn vào bên má cô:
- Không cần phải đếm nữa. Về thôi, về ngôi nhà của chúng ta..
Chỉ vừa mới cất giọng nói xong lời nói đầy sự ấm áp ấy, Lạc Phàm lại lần nữa bày ra cho mình một "đoá hoa" trên gương mặt, trông cô cười thật hạnh phúc; cô biết chắc rằng anh đã nhớ ra cả rồi mà, cô đã đoán đúng. Bằng một cách vội vã, Lạc Phàm đung đưa bàn tay của mình đan xen vào mười ngón của anh. Ánh mắt tinh khiết đong đầy nỗi nhớ kéo chú rễ đi ra về hướng lễ đường..
Tuyết Nhã lúc này mới thật sự ngộ nhận ra tất cả, ả vội vàng giữ chặt lấy cánh tay của cô rồi quát to lên; nước mắt không ngừng tuôn rơi trên đôi mi mắt đã ướt sủng.
- Mày không được đưa Phong đi! Phong vốn dĩ là của tao, mãi mãi là của tao! Mày chỉ là kẻ thứ ba xen vào thôi!! Mau cút đii!!
Tiếng cười ha hả của Lạc Phàm vang vọng khắp không gian thánh đường. Cô ngoáy đầu về phía Tuyết Nhã rồi nhếch đôi môi thương hại cho người đàn bà yêu đến mù quáng trước mặt:
- Trong một cuộc tình, kẻ không được yêu thương.. chính là kẻ thứ ba!!
- ...
Vị đại tiểu thư kia dần dần thả lỏng cánh tay Lạc Phàm rồi hờ hợt buông thỏng xuống, ả ngã khuỵ xuống chiếc thảm đỏ đáng lí ra chính là của mình..
Đôi mắt ngấn đầy những giọt lệ mờ ảo làm phai nhạt đi hình ảnh đôi uyên ương đang nắm tay nhau dần đi khỏi lễ đường.
"Đau đớn, tuyệt vọng" chính là bốn chữ đúng nhất với tâm trí của ả lúc này.. Vài phút trước trái tim đã từng ngập tràn những cảm xúc hạnh phúc.. nay đã dập tắt, chỉ còn lại một đống đổ nát trong linh hồn..
Ngước cao gương mặt xinh đẹp của mình hướng thẳng lên phía chiếc đèn chùm chói loá phía trên. Tuyết Nhã cười như một kẻ điên, từng hàng lệ từ đồng tử chảy dọc xuống đôi gò má, ướt đẫm cả tà váy trắng xoá đang mặc. Cô cảm nhận được, khoé mắt mình.. đang rỉ máu..
Quay trở lại hiện thực, từng đường gân nổi cộm run rẩy trên cánh tay đang nắm chặt của Tuyết Nhã. Ả tức giận đến mức không tài nào thốt lên lời mà chỉ có thể trợn ngược mắt đăm xuyên Lạc Phàm bằng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
Người phụ nữ ấy hoàn toàn không quan tâm đến chút gì tới ả. Cô dịu dàng cười rồi lại nhẹ nhàng cất giọng nói ngọt ngào như hương sen thơm..
- Em sẽ "ưu ái" cho anh 5 giây cuối cùng.. Nếu bây giờ anh vẫn muốn tiếp tục kết hôn với vị tiểu thư đáng kính đây thì cũng đồng nghĩa với việc chúng ta cắt đứt tất cả, em sẽ quay trở về Luân Đôn; sau này đến chạm mặt nhau cũng không cần nữa. Còn nếu anh đồng ý đưa bàn tay đang lạnh lẽo đấy cho em.. Sau này, dù có xuống địa ngục, em vẫn sẽ theo anh đến cùng.
..
Vừa dứt lời nói, khoé môi cô lại nở nụ cười đầy vẻ bí ẩn; thật khó đoán được cô đang nghĩ gì. Bầu không khí vốn dĩ đã căng thẳng nay lại càng trở nên ngột ngạt hơn..
Diệp Phong thoáng nhìn qua người bà của mình đang đưa ánh mắt quan sát phía dưới rồi lại ngoáy đầu trở về đôi mắt đen láy của Lạc Phàm..
- 1.. 2..
Có lẽ, thật sự không cần phải trả thù Tuyết Nhã nữa. Bấy nhiêu đó đã đủ, đã đủ rồi.. Khuôn miệng anh khẽ nhếch lên một đường cong quyến rũ, nụ cười vô cùng dịu dàng nhưng lại đầy sự hạnh phúc từ tận sâu đáy mắt. Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng bệch của mình sờ vào gương mặt khả ái phía trước rồi khẽ khàng hôn vào bên má cô:
- Không cần phải đếm nữa. Về thôi, về ngôi nhà của chúng ta..
Chỉ vừa mới cất giọng nói xong lời nói đầy sự ấm áp ấy, Lạc Phàm lại lần nữa bày ra cho mình một "đoá hoa" trên gương mặt, trông cô cười thật hạnh phúc; cô biết chắc rằng anh đã nhớ ra cả rồi mà, cô đã đoán đúng. Bằng một cách vội vã, Lạc Phàm đung đưa bàn tay của mình đan xen vào mười ngón của anh. Ánh mắt tinh khiết đong đầy nỗi nhớ kéo chú rễ đi ra về hướng lễ đường..
Tuyết Nhã lúc này mới thật sự ngộ nhận ra tất cả, ả vội vàng giữ chặt lấy cánh tay của cô rồi quát to lên; nước mắt không ngừng tuôn rơi trên đôi mi mắt đã ướt sủng.
- Mày không được đưa Phong đi! Phong vốn dĩ là của tao, mãi mãi là của tao! Mày chỉ là kẻ thứ ba xen vào thôi!! Mau cút đii!!
Tiếng cười ha hả của Lạc Phàm vang vọng khắp không gian thánh đường. Cô ngoáy đầu về phía Tuyết Nhã rồi nhếch đôi môi thương hại cho người đàn bà yêu đến mù quáng trước mặt:
- Trong một cuộc tình, kẻ không được yêu thương.. chính là kẻ thứ ba!!
- ...
Vị đại tiểu thư kia dần dần thả lỏng cánh tay Lạc Phàm rồi hờ hợt buông thỏng xuống, ả ngã khuỵ xuống chiếc thảm đỏ đáng lí ra chính là của mình..
Đôi mắt ngấn đầy những giọt lệ mờ ảo làm phai nhạt đi hình ảnh đôi uyên ương đang nắm tay nhau dần đi khỏi lễ đường.
"Đau đớn, tuyệt vọng" chính là bốn chữ đúng nhất với tâm trí của ả lúc này.. Vài phút trước trái tim đã từng ngập tràn những cảm xúc hạnh phúc.. nay đã dập tắt, chỉ còn lại một đống đổ nát trong linh hồn..
Ngước cao gương mặt xinh đẹp của mình hướng thẳng lên phía chiếc đèn chùm chói loá phía trên. Tuyết Nhã cười như một kẻ điên, từng hàng lệ từ đồng tử chảy dọc xuống đôi gò má, ướt đẫm cả tà váy trắng xoá đang mặc. Cô cảm nhận được, khoé mắt mình.. đang rỉ máu..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.