Chương 112: Tôi Nhớ Em, Em Nhớ Họ
Đông Sương Lương Hạ
20/06/2023
"Trung Quốc thời gian điểm bây giờ là 22h40. Nếu so lệch về múi giờ
thì ở Mỹ hiện tại chỉ vừa 9h40. Phong chắc đang bận rộn lắm cơ. Chết
tiệt! Không muốn ngủ nhưng cũng không được làm phiền, chán chết đi
thôi!"
Cái suy nghĩ lúc này đích thị là đang hiện ra rõ mồng một trong đầu của Lạc Phàm. Cô loay hoay mãi ở ghế sofa chỉ để đấu vật với sự chán chường tột cùng của mình. Ánh mắt cô xa xăm khó đoán, hướng nhìn đăm đăm vào trần nhà trước mặt, thi thoảng lại chớp chớp đôi mi khẽ cụp xuống.
- Lần cuối cùng mình call video với Phong là khi nào ấy nhỉ? Trời ạ, trông ngon không chịu được! Chỉ hận là không thể bỏ tên đấy vào nồi!
Lạc Phàm cau mày, cô vừa lẩm bẩm vừa tỏ vẻ khó chịu. Cảm giác lúc này thật giống với việc chờ đợi một cây đại cổ thụ trưởng thành trong tương lai, lâu chết mất!
*Cộc.. cộc..
*Cộc.. cộc..
Tiếng gõ cửa? Lạc Phàm giật nảy mình, cô hoảng cả người lên khi nghe thấy âm thanh bất ngờ phát ra từ phía bên ngoài cửa.
Là Diệp Phong? Không! Chắc chắn là không phải! Anh ấy đã bảo là mình sẽ trở về bao giờ đâu?
Vậy là Khả Tịch à? Cũng không phải! Khả Tịch có thói quen vừa gọi tên cô vừa gõ nhẹ cửa, làm gì có chuyện im lặng không phát một tiếng động như thế?
Kha Dương chăng? Không! Càng không thể nào! Vừa rồi cô vừa nói chuyện điện thoại với anh trai của mình xong kia mà? Làm gì có chuyện chớp mắt là đến ngay được đây?
Vậy, người bên ngoài cửa rốt cục.. là ai?
- Ai.. ai vậy?
Giọng nói của Lạc Phàm như lạc đi. Cô bước chậm rãi về phía cánh cửa, rụt rè, do dự. Cánh tay vừa chạm vào khoá chốt thì liền rụt về. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bất an đến như vậy. Cứ như thế một lúc, cô lại cất cao giọng hỏi lại:
- Ai bên ngoài thế?
- ...
*Cộc.. cộc..
*Cộc cộc cộc..
Quả nhiên là không hề có một lời phản hồi nào đáp trả lại Lạc Phàm cả. Sự im lặng này thật đáng sợ. Đáng sợ vì cô chẳng có một ai ở cùng. Đáng sợ vì kẻ ngoài cửa vẫn im thin thít mặc kệ cô có gào hỏi cỡ nào. Và đáng sợ hơn cả, đó là cô hoàn toàn không biết được đối phương là kẻ nào, là ai, có quen biết không, là bạn hay là thù?
Mặc! Không nghĩ nữa, cũng không cần phải sợ nữa. Sẽ ổn, rồi mọi thứ sẽ ổn. Cô đã nghĩ như thế đấy!
Lạc Phàm nhắm chặt đôi mắt của mình lại rồi hít sâu một hơi rõ dài. Cô dồn hết can đảm của mình vào lòng bàn tay đang giữ chặt cửa, từ từ mở ra.
*Cạch..
*Kéttt---
- Th..Thượng.. Lục? Thượng Lục?!!!
Là Thượng Lục? Thật ư? Là Thượng Lục thật ư? Trong cô đột nhiên dâng trào lên một loại cảm xúc vui mừng khôn xiết! Vẻ mặt của cô cũng vì thế mà hớn hở hẳng ra, mọi sự vui sướng khi gặp lại anh gần như đều dồn dập vào ánh mắt sáng ngời ấy, nụ cười vương trên môi mãi không rời, cũng không hề dứt đi.
*Rầm.. Rầmmm-----
Chuyện.. chuyện quái gì vậy? Ánh mắt vui mừng ấy đâu rồi? Nụ cười rạng rỡ lúc nãy cũng đi đâu mất dạng luôn rồi? Cũng đúng thôi, vì bây giờ không phải là vừa nãy, chúng không hề giống nhau. Dĩ nhiên, cảm xúc cũng không hề giống nhau tẹo nào.
Đây là lần đầu tiên Lạc Phàm nhìn thấy biểu cảm đáng sợ này của Thượng Lục. Là lần đầu tiên!
Trông đôi mắt vốn dĩ rất ư dịu dàng bây giờ lại khắc họa lên sự phẫn nộ tột cùng.
Anh đá đổ ghế văng ra xa rồi đột nhiên trừng mắt nhìn cô. Rơi vào trạng thái "chưa kịp hiểu gì", Thượng Lục bất thình lình đẩy chặt cô vào vách tường cứng như sắt thép. Tiếng động "rầm" lúc này thật sự là rất rất to, rất rất ồn ào.
Lạc Phàm hoảng, hoảng không phải là vì thái độ lúc này của anh, mà đích thị chính là vẻ mặt thù hằn đang hằn sâu trên gương mặt ấy. Gương mặt vốn dịu dàng, vốn điềm tĩnh, ôn nhu. Nhưng ngay hôm nay, hình tượng hoàn hảo đó hoàn toàn sụp đổ!
- Anh.. anh bị cái gì vậy?
Lạc Phàm đâm ra vẻ mặt không hiểu. Cô không tài nào hiểu nổi! Tất cả những thứ cô có thể làm bây giờ chính là vùng vẫy. Nhưng càng giẫy giụa, cô càng bị gìm chặt hơn.
Khoé môi Thượng Lục bỗng nhếch lên cười nửa miệng. Đôi mắt anh hằn lên những vệt cảm xúc thất vọng và khó tả vô cùng. Ánh nhìn của anh dù có tức giận đến đâu, căm thù đến đâu nhưng cũng chẳng thể che giấu được sự tha thiết và cả tâm trạng hụt hẫng của bản thân. Anh cố đưa mặt của mình lại gần gương mặt nhăn nhó của cô. Cố gắng gượng ép khuôn mũi cao vời của mình chạm vào lớp da thịt mềm mại của Lạc Phàm. Anh khẽ khàng hôn nhẹ lên má cô, nhìn cô, và mỉm cười thoả mãn. Ngay sau đó thì vụt tắt! Thế vị cho một giọng nói lạnh lẽo như băng như tuyết, lạnh đến thấu xương, thấu thịt!
- Em đang làm cái quái gì ở đây vậy? Làm vợ cho thằng khác hả? Nhìn tôi đi, mau nhìn tôi đi? Một thằng ngu! Tôi chưa bao giờ chạm một ngón tay vào bất kì người phụ nữ nào cả. Em nghĩ tôi như thế là vì ai? Vì ai hả? Tất cả mọi người đều biết, chỉ trừ mỗi tôi. Tôi chả biết gì cả. Tôi đâm đầu vào công việc, chỉ vì tôi đã thề sẽ ở cùng em. Vì tôi không muốn thất bại, tôi không muốn là một thằng đàn ông vô dụng nên tôi mới điên cuồng kiếm tiền! Tốt rồi, tốt thật rồi! Tôi chẳng hề biết bất cứ thứ gì! Ngay cả chuyện em ở cùng một tên khác.. tôi cũng không hề biết.. Tôi nhớ em, còn em nhớ họ..
Cái suy nghĩ lúc này đích thị là đang hiện ra rõ mồng một trong đầu của Lạc Phàm. Cô loay hoay mãi ở ghế sofa chỉ để đấu vật với sự chán chường tột cùng của mình. Ánh mắt cô xa xăm khó đoán, hướng nhìn đăm đăm vào trần nhà trước mặt, thi thoảng lại chớp chớp đôi mi khẽ cụp xuống.
- Lần cuối cùng mình call video với Phong là khi nào ấy nhỉ? Trời ạ, trông ngon không chịu được! Chỉ hận là không thể bỏ tên đấy vào nồi!
Lạc Phàm cau mày, cô vừa lẩm bẩm vừa tỏ vẻ khó chịu. Cảm giác lúc này thật giống với việc chờ đợi một cây đại cổ thụ trưởng thành trong tương lai, lâu chết mất!
*Cộc.. cộc..
*Cộc.. cộc..
Tiếng gõ cửa? Lạc Phàm giật nảy mình, cô hoảng cả người lên khi nghe thấy âm thanh bất ngờ phát ra từ phía bên ngoài cửa.
Là Diệp Phong? Không! Chắc chắn là không phải! Anh ấy đã bảo là mình sẽ trở về bao giờ đâu?
Vậy là Khả Tịch à? Cũng không phải! Khả Tịch có thói quen vừa gọi tên cô vừa gõ nhẹ cửa, làm gì có chuyện im lặng không phát một tiếng động như thế?
Kha Dương chăng? Không! Càng không thể nào! Vừa rồi cô vừa nói chuyện điện thoại với anh trai của mình xong kia mà? Làm gì có chuyện chớp mắt là đến ngay được đây?
Vậy, người bên ngoài cửa rốt cục.. là ai?
- Ai.. ai vậy?
Giọng nói của Lạc Phàm như lạc đi. Cô bước chậm rãi về phía cánh cửa, rụt rè, do dự. Cánh tay vừa chạm vào khoá chốt thì liền rụt về. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy bất an đến như vậy. Cứ như thế một lúc, cô lại cất cao giọng hỏi lại:
- Ai bên ngoài thế?
- ...
*Cộc.. cộc..
*Cộc cộc cộc..
Quả nhiên là không hề có một lời phản hồi nào đáp trả lại Lạc Phàm cả. Sự im lặng này thật đáng sợ. Đáng sợ vì cô chẳng có một ai ở cùng. Đáng sợ vì kẻ ngoài cửa vẫn im thin thít mặc kệ cô có gào hỏi cỡ nào. Và đáng sợ hơn cả, đó là cô hoàn toàn không biết được đối phương là kẻ nào, là ai, có quen biết không, là bạn hay là thù?
Mặc! Không nghĩ nữa, cũng không cần phải sợ nữa. Sẽ ổn, rồi mọi thứ sẽ ổn. Cô đã nghĩ như thế đấy!
Lạc Phàm nhắm chặt đôi mắt của mình lại rồi hít sâu một hơi rõ dài. Cô dồn hết can đảm của mình vào lòng bàn tay đang giữ chặt cửa, từ từ mở ra.
*Cạch..
*Kéttt---
- Th..Thượng.. Lục? Thượng Lục?!!!
Là Thượng Lục? Thật ư? Là Thượng Lục thật ư? Trong cô đột nhiên dâng trào lên một loại cảm xúc vui mừng khôn xiết! Vẻ mặt của cô cũng vì thế mà hớn hở hẳng ra, mọi sự vui sướng khi gặp lại anh gần như đều dồn dập vào ánh mắt sáng ngời ấy, nụ cười vương trên môi mãi không rời, cũng không hề dứt đi.
*Rầm.. Rầmmm-----
Chuyện.. chuyện quái gì vậy? Ánh mắt vui mừng ấy đâu rồi? Nụ cười rạng rỡ lúc nãy cũng đi đâu mất dạng luôn rồi? Cũng đúng thôi, vì bây giờ không phải là vừa nãy, chúng không hề giống nhau. Dĩ nhiên, cảm xúc cũng không hề giống nhau tẹo nào.
Đây là lần đầu tiên Lạc Phàm nhìn thấy biểu cảm đáng sợ này của Thượng Lục. Là lần đầu tiên!
Trông đôi mắt vốn dĩ rất ư dịu dàng bây giờ lại khắc họa lên sự phẫn nộ tột cùng.
Anh đá đổ ghế văng ra xa rồi đột nhiên trừng mắt nhìn cô. Rơi vào trạng thái "chưa kịp hiểu gì", Thượng Lục bất thình lình đẩy chặt cô vào vách tường cứng như sắt thép. Tiếng động "rầm" lúc này thật sự là rất rất to, rất rất ồn ào.
Lạc Phàm hoảng, hoảng không phải là vì thái độ lúc này của anh, mà đích thị chính là vẻ mặt thù hằn đang hằn sâu trên gương mặt ấy. Gương mặt vốn dịu dàng, vốn điềm tĩnh, ôn nhu. Nhưng ngay hôm nay, hình tượng hoàn hảo đó hoàn toàn sụp đổ!
- Anh.. anh bị cái gì vậy?
Lạc Phàm đâm ra vẻ mặt không hiểu. Cô không tài nào hiểu nổi! Tất cả những thứ cô có thể làm bây giờ chính là vùng vẫy. Nhưng càng giẫy giụa, cô càng bị gìm chặt hơn.
Khoé môi Thượng Lục bỗng nhếch lên cười nửa miệng. Đôi mắt anh hằn lên những vệt cảm xúc thất vọng và khó tả vô cùng. Ánh nhìn của anh dù có tức giận đến đâu, căm thù đến đâu nhưng cũng chẳng thể che giấu được sự tha thiết và cả tâm trạng hụt hẫng của bản thân. Anh cố đưa mặt của mình lại gần gương mặt nhăn nhó của cô. Cố gắng gượng ép khuôn mũi cao vời của mình chạm vào lớp da thịt mềm mại của Lạc Phàm. Anh khẽ khàng hôn nhẹ lên má cô, nhìn cô, và mỉm cười thoả mãn. Ngay sau đó thì vụt tắt! Thế vị cho một giọng nói lạnh lẽo như băng như tuyết, lạnh đến thấu xương, thấu thịt!
- Em đang làm cái quái gì ở đây vậy? Làm vợ cho thằng khác hả? Nhìn tôi đi, mau nhìn tôi đi? Một thằng ngu! Tôi chưa bao giờ chạm một ngón tay vào bất kì người phụ nữ nào cả. Em nghĩ tôi như thế là vì ai? Vì ai hả? Tất cả mọi người đều biết, chỉ trừ mỗi tôi. Tôi chả biết gì cả. Tôi đâm đầu vào công việc, chỉ vì tôi đã thề sẽ ở cùng em. Vì tôi không muốn thất bại, tôi không muốn là một thằng đàn ông vô dụng nên tôi mới điên cuồng kiếm tiền! Tốt rồi, tốt thật rồi! Tôi chẳng hề biết bất cứ thứ gì! Ngay cả chuyện em ở cùng một tên khác.. tôi cũng không hề biết.. Tôi nhớ em, còn em nhớ họ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.